Translator: Deemo
Editor: NicK
______________________
“Muu muu muu…! Alistar-san đang nghĩ cái gì vậy chứ!?”
Trên chiếc giường trong phòng ngủ của mình, Marla ngồi vắt chéo chân trong khi vắt óc suy nghĩ. Cô đang mặc một bộ đầm ngủ mỏng và khá hở hang ở phần dưới làm lộ ra chiếc quần ngắn nữa. Nhưng vì không còn ai ở trong phòng ngoài cô nên cô không mấy bận tâm.
Những đường cong ở bộ ngực và bờ mông của cô hết sức gợi cảm, nhưng Marla không coi nó có gì quan trọng. Đương nhiên, thân là một quý tộc, cô cũng rất chú ý tới vẻ bề ngoài để trông phải phép. Nhưng cô không nghĩ rằng vậy là đủ để thu hút sự chú ý của một quý ông trẻ tuổi và tiềm năng như Alistar.
“Đừng nói là cậu ấy đang muốn lừa mình để cướp lấy lãnh thổ…!?”
Cô đột nhiên có suy nghĩ như vậy, nhưng…
“Không, không phải vậy desuwa. Alistar là người được Thánh Kiếm lựa chọn, là một Anh Hùng desuwa. Cậu ấy có thể có được mọi sự đối đãi và phần thưởng cậu ấy muốn mà chẳng cần lãnh địa này…”
Chiếm lấy phần lãnh địa quá mức rộng lớn ở nơi hẻo lánh này thì có ý nghĩa gì chứ?
Hơn nữa, thật khó để tin rằng Alistar lại nham hiểm tới vậy. Cậu ấy đã dang tay giúp đỡ người cậu lần đầu gặp mặt. Thật thô lỗ khi nghi ngờ cậu ấy.
“Umm…nhưng, mình không hiểu.”
Vậy thì, sao cậu ấy lại cầu hôn cô?
Nếu không có động cơ nào phía sau, nghĩa là…
“Cậu ấy thực sự muốn mình…?”
Lẩm bẩm như vậy, mặt Marla bỗng đỏ bừng lên.
Cô nhanh chóng lắc đầu.
“Không, không, không đời nào desuwa. Đó là kết luận vô lý nhất desuwa. Có lý do gì để cậu ấy thích mình đâu cơ chứ…”
Nói vậy rồi Marla nhớ lại lời của Alistar.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay và đôi mắt chân thành của cậu nhìn thẳng vào cô. Khó mà tin được đôi mắt như vậy lại có thể nói dối. Cô, người đã nhận được vô số lời khen và nịnh bợ, có thể nhìn thấu lời nói và cô tin rằng cậu đang nói thật. Và cậu đã khen ngợi mọi thứ về cô, cả tính cách và ngoại hình. Bỏ qua phần tính cách, cô không ngờ ngoại hình của mình lại có gì đang khen khi cô chỉ là một bà cô bị ế.
Nhưng những gì cậu nói lại không hề dối trá…
“Jeez, mình sẽ đi ngủ desuwa! Chắc chắn vết thương đã khiến Alistar nói những thứ điên khùng đó thôi! Ngày mai cậu ấy sẽ trở về như bình thường thôi desuwa!”
Mặc kệ giọng cô nghe hơi lạ, Marla quyết định đi ngủ và nằm lăn ra giường. Cơn buồn ngủ ngay lập tức ập xuống cô bởi sự mềm mại của chiếc giường và việc cô đã phải nghĩ ngợi quá nhiều.
“Vào ngày mai, cậu ấy sẽ lại bình thường…”
Vì lý do nào đó, tim cô nhói lên bởi chính những lời của cô. Alistar, người đã hết lời khen ngợi và khao khát cô, không còn nữa…
Khi nghĩ vậy, nỗi cô đơn ập tới trái tim cô, nhưng cô không thể chống lại cơn buồn ngủ và nhanh chóng lịm đi.
⧫⧫⧫⧫
“Marla-san, Marla-san.”
Một giọng nói đang gọi tên cô, cùng lúc đó cơ thể Marla bị rung lắc nhẹ. Giọng nói ấy không ồn ào hay huyên náo khiến cô khó chịu khi thức dậy, mà nhẹ nhàng như tiếng hót của một chú chim.
“Viâng…? Trời đã sáng rồi à?”
Kể cả Marla, người không quen dậy sớm, đã có thể ngồi dậy và dụi mắt của cô. Cô cảm thấy như đã rất lâu rồi mình mới làm như vậy. Mặc dù cô còn đang ngái ngủ và thường sẽ lại đi ngủ tiếp. Nhưng đôi tay đang dụi mắt của cô bị cản lại nhẹ nhàng để không làm đau mắt cô.
“Vâng, trời đã sáng rồi. Chị có muốn dùng một chiếc khăn mặt ấm không?”
“Ara, cảm ơn cậu desuwa…”
Khi cô giơ tay ra như một đứa trẻ, một chiếc khăn ấm được đặt lên đó. Nó sẽ giúp mắt cô khỏi bị xước và ngứa.
(Mình có được phục vụ như này trước đây sao?)
Bình thường thì những hầu gái sẽ gọi cô dậy một cách bạo lực hơn như tét vào mông cô…
Mà cũng tốt thôi. Sự thay đổi này đâu có tệ.
“Fuhi…thoải mái thật đấy desuwa…”
Cô vùi mặt mình vào chiếc khăn ấm rồi vô thức thốt ra một giọng uể oải. Đó là một giọng nhất quyết không được để ai nghe thấy…nhất là bởi một người đàn ông.
Cô lau đi cơn buồn ngủ còn đọng lại trên đôi mắt của mình. Cảm giác rất sảng khoái.
“Marla-san, chị đã quyết định hôm nay sẽ mặc đồ gì chưa? Có khá nhiều quần áo nên em không biết…”
“Ara? Chẳng phải cứ như bình thường là được sao?”
“Nhưng em không biết thế nào là bình thường…”
Cô trả lời khi vẫn vùi mặt trong chiếc khăn ấm, một giọng nói bối rối vọng lại.
Không biết? …Cho dù sáng nào mình cũng mặc một kiểu quần áo sao?
Marla muốn trao đi cho người dân của cô nhiều nhất có thể, nên cô không có hàng trăm bộ trang phục như quý tộc bình thường. Vậy nên quần áo cho những nhiệm vụ thường ngày của cô chỉ có một kiểu…
…Huh? Hơi lạ thì phải?
Marla, người cuối cùng cũng tỉnh ngủ, nhận ra những điểm kì lạ.
Ngay từ đầu thì, sao giọng nói này lại trầm vậy?
Hầu gái luôn gọi mình dậy có giọng cao và ồn ào hơn nhiều.
Có hầu gái khác thay thế sao? Nếu như vậy thì phải có báo cáo chứ. Mình có nhận được thứ gì như vậy đâu.
Khoan, có hầu gái nào lại có giọng trầm thấp như vậy à…?
“...Hah!?”
Marla cuối cùng cũng bỏ chiếc khăn mặt ra. Và thứ đầu tiên đập vào mắt cô là…
“A-A-A-Alistar-san!?”
Người sở hữu Thánh Kiếm và là Anh Hùng của vương quốc, Alistar.
Chỉ mỗi việc cậu ở đây là đã là bất ngờ rồi, nhưng mới hôm qua cô đã nhận được lời cầu hôn đầy nhiệt huyết của cậu và đã từ chối nó, nên hiện giờ cô đang hoàn toàn bối rối.
“Vâng, là em…?”
“S-sao cậu lại ở đây!? Tại sao!? Thại shao!?”
“Tại sao…? Thì, chả là…”
Marla liến thoắng còn Alistar thì nhìn cô lưỡng lự. Anh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Marla-san có vẻ sẽ không đáp lại cảm xúc của em nếu em không tiến tới, vì vậy em sẽ thật chủ động từ bây giờ.”
‘Chủ động’, con tim của Marla không khỏi lỡ nhịp trước hai từ đó. Cậu ấy vẫn theo đuổi cô cho dù đã bị từ chối một lần.
Mình cuốn hút tới vậy cơ à?
“N-n-n-n-nhưng, lẻn vào phòng của một người phụ nữ là đi quá xa rồi đó!?”
Đúng vậy. Mình phải mắng Alistar.
Đương nhiên, cô không định trách cứ cậu quá nhiều. Nhưng nếu cậu có bị buồn chút chút, thì cô cũng sẵn sàng chăm sóc cậu.
Dù sao thì đây cũng là phòng riêng của cô. Cậu có vẻ không làm gì sai trái nhưng cô vẫn thấy xấu hổ vì đồ đạc cá nhân bị cậu nhìn thấy. Cô lo lắng về chuyện đó hơn việc cậu đã đi vào phòng cô.
Alistar cười ngại ngùng và nói.
“Không, em cũng nghĩ vậy mà. Khi em vô tình đi qua phòng của Marla-san thì cô hầu gái đã nhờ em gọi chị dậy.”
“Hả…!?”
Nghe vậy, cô lập tức nhìn về cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa đang hé mở, có bóng dáng một hầu gái đang cười nhăn nhở.
“Là lỗi của Baldini-sama khi không bao giờ chịu ngoan ngoãn dậy đấy~”
“N-này! Đừng nói là, Alistar-san đã…?”
Kyaa, cô hầu gái chạy đi khi Marla quở trách cô. Đây là cách một hầu gái đối xử với quý tộc à?
Có lẽ là vì lòng tốt và tính cách của Marla nên cô hầu gái mới cư xử thoải mái như vậy.
‘Chị đúng là xứng đáng làm thiên thần của em mà’, Alistar gật đầu khi thấy cảnh tượng ấy. Rồi anh cười khi trả lời câu hỏi của Marla.
“Gương mặt khi ngủ của chị đẹp tựa một nàng công chúa vậy, và cả việc chị ngái ngủ cũng rất dễ thương nữa.”
“Fuaaaaaaaaaaaaa!?”
Cậu ấy thấy khuôn mặt và bộ dạng ngái ngủ của mình, những thứ mình không muốn bị thấy nhất!
Marla tạo ra một âm thanh kì lạ và mặt cô hóa đỏ.
Nhìn thấy cô như vậy, Alistar cười dịu dàng…
“Em sẽ tấn công Marla-san mãnh liệt hơn nữa để chị thích em, nên hãy đáp lại tình cảm của em.”
Mùa xuân của Marla cuối cùng cũng tới.
….Nhưng bản chất của tên đàn ông ấy còn tệ hơn cả rác.
________________________