Valletta Delight gặp Reinhardt vào mười năm trước. Đứa con gái độc nhất của Bá tước Delight là châu báu trân quý của ông. Ít nhất, ấy là cách người ta nhìn vào.
Một ngày nọ, sau khi va chạm với một lũ man di, cha Valletta ném một cậu bé bẩn thỉu, gầy gò tới trước mặt cô.
“Cha?”
“Ta nhặt được nó trên chiến trường. Trông xinh đẹp ra phết, để làm nô lệ thì hoàn hảo.”
Bá tước Delight nói rồi tùy tiện cởi áo giáp ra. Nghe tông giọng khô khốc từ người cha tóc xám, mắt tím của mình, Valletta cúi đầu, gương mặt tràn ngập sự bất an.
Bờ vai của cậu bé kia vẹo lại, như thể vừa bị đâm một nhát. Tình trạng của cậu ta lúc này đúng là không thể nhìn nổi: rách rưới, máu chảy lênh láng cộng thêm sốt cao.
“Con không cần nô lệ...”
“Không, là hoàng hậu tương lai thì cần. Cứ nghĩ nó là tấm khiên của con, lấy sinh mạng ra để bảo vệ con vào những thời khắc cần thiết.”
“Nhưng mà...”
Dường như đây không phải một lời đề xuất, mà là một mệnh lệnh. Valletta cau mày, bờ môi run rẩy. Cô không thích có nô lệ chút nào. Tuy được sinh ra và lớn lên trong thế giới này nhưng cô vẫn bị kí ức của kiếp trước trói buộc. Cũng bởi vậy mà luân thường đạo lí của cô rất khác so với cư dân ở đây.
Nhưng trên hết, Valletta cứ có cảm giác bất an về cậu bé tóc bạch kim xinh đẹp đang đau đớn rên rỉ này. Có thể gọi là deja vu, cô cứ thấy cậu bé này có chút quen thuộc.
“Valetta Delight, con đang cãi lời ta đấy à?”
Ánh mắt của Bá tước Delight làm cô co rúm người lại. Valletta chỉ có thể im lặng. Ông ta thật chấp nhất với con gái mình. Lí do rất đơn giản, là bởi vì cô có năng lực của một giả kim thuật sư. Nhà giả kim rất hiếm trong đế quốc, rất ít người có tài năng thiên bẩm như vậy.
Giả kim thuật sư là những người có thể chế ra potion (thần dược). Dù cho được sinh ra với thân phận thường dân, những nhà giả kim vẫn sẽ được đảm bảo một tương lai xán lạn.
Valletta vừa là một quý tộc, lại vừa sở hữu những phẩm chất thiên bẩm của giả kim thuật sư. Không chỉ thế, cô còn có tiềm năng để trở thành một nhà giả kim cấp cao. Quả là một mối hời khi làm cầu nối giữa gia đình cô và hoàng tộc. Thực ra, cha cô đã sớm tuồn tin cho hoàng gia về tài năng của Valletta rồi.
Bá tước Delight là một thương nhân thực thụ, nên một khi ông ta thấy được giá trị to lớn của Valletta, ông sẽ làm mọi cách để quảng bá cho cô.
“Trong vòng một tuần, con phải làm bạn với Thái tử ở tiệc mừng. Thế vẫn hơn là không quen nhau.”
“...”
“À, phải làm quen với cả những nhà quý tộc khác nữa nhé. Đường dài mới biết ngựa hay, chúng ta không thể biết trước ai sẽ lên làm hoàng đế.”
“...”
“Valletta, con không trả lời cha à?”
“Vâng, thưa cha.”
Valletta gật đầu, miệng thốt ra những câu từ quen thuộc.
Vốn dĩ Bá tước Delight vẫn luôn muốn gả Valletta vào hoàng tộc. Tất nhiên, tuy ông ta không hành động quá lộ liễu, nhưng ai cũng có thể thấy rõ ý định của ông ta.
Và cũng theo lẽ tự nhiên, suy nghĩ của Valletta lúc nào cũng xung đột với lời nói của mình. Cô thực sự không muốn bị lợi dụng như thế này. Thế nhưng, cô chỉ là một con bé không tiền, không quyền mà cũng chẳng có sức mạnh gì – một đứa trẻ chín tuổi.
Dù có chạy đến đâu, cô cũng không thể thoát khỏi gông cùm của ông ta. Ít nhất dưới tình hình này là không thể.
“Ta đã xích nó lại rồi, nó không thể bất tuân lệnh đâu.”
“Vâng ạ.” Valletta yếu ớt đáp lời.
Cậu bé đang vật lộn với Tử thần trên sàn nhà kia cuối cùng cũng mở mắt. Đôi mắt ruby tuyệt đẹp đảo qua đảo lại một cách trống rỗng rồi mới nhìn vào cô.
Mặc kệ hơi thở nặng nề của cậu bé, Bá tước Delight chỉ bố thí cho cậu một ánh nhìn, rồi tiếp tục nói chuyện với con gái bằng chất giọng bình thản, như thể ông ta đang dạy con cách để điều khiển một thứ đồ chơi.
“Nếu nó không nghe lời thì con chỉ cần bóp chặt viên bi này.”
Ông đeo chiếc vòng cổ với viên bi màu đỏ lên cho Valletta. Valletta cúi xuống nhìn viên bi, viên bi đỏ như được kết ra từ máu.
“Nó có phong ấn trong tim nên không dám bất tuân lệnh đâu. Con có thể bắt nó làm chuyện gì cũng được.”
“Dạ? Thôi, để lát con...”
Bá tước Delight ném một cái nhìn sắc lạnh cho cô khi thấy cô lắc đầu, làm Valletta thực sự không biết đối phó như nào. ‘Cha muốn mình bắt đứa trẻ bệnh tật này làm gì cơ chứ?’ Cậu ta còn chẳng đủ sức để đứng lên nữa là.
“Dạo này con nói hơi nhiều đó nhỉ?”
Bá tước Delight lườm Valletta, cô không muốn chọc giận ông. Tuy ông ta ít khi đánh cô, nhưng lại trừng phạt cô bằng cách ám ảnh nhất có thể. Giả dụ như giết chết thú cưng của cô, nhốt cô vào một căn phòng tối, bỏ đói cô, và thậm chí ông ta còn từng treo ngược cô lên trần nhà nữa. Đánh cô sẽ khiến cơ thể cô có sẹo, và điều đó làm giá trị của cô giảm sút, vậy nên ông ta sẽ dùng bất cứ cách gì để khiến Valletta chịu thua và nghe lời ông ta vô điều kiện.
Bá tước Delight rõ là một kẻ điên. Ông ta gặp một người phụ nữ điên rồi cùng nhau sinh ra một đứa trẻ, chính là Valletta.
Và Valletta biết rõ tính cách của ông.
Sau lưng ông ta làm những việc dơ bẩn như mua bán nô lệ, ngoài mặt thì lại cung cấp lương thực, hàng hoá cứu tế cho những ngôi làng tị nạn để lấy cảm tình của nhân dân. Người ta cứ tưởng ông ta cưng chiều Valletta hết mực, nhưng thực ra, ở trong dinh thự này, cô chẳng là gì hết.
Vậy nên ông ta đáng chết.
Trong cuốn tiểu thuyết, cô đã từng đọc một câu rằng: “Vị chủ nhân tương lai của toà ma tháp bị Ngài Bá tước đem về làm nô lệ, nhưng Bá tước lại không thể kiểm soát hắn.”
Với cả hình như nó còn viết rằng ấy là một cậu bé rất xinh đẹp thì phải, nhưng cô cũng không thể nhớ nổi.
“Nhanh lên!”
“A... Ngồi xuống!”
Bị Bá tước Delight giục, Valletta chỉ có thể thốt ra câu nói mà cô vô tình nghĩ ra.
Sau khi buột miệng như vậy, Valletta cứng người.
‘Ngồi xuống’ là mệnh lệnh duy nhất cô có thể nghĩ ra.
Cậu bé tóc bạch kim nhìn Valletta bằng ánh mắt ghê tởm.
‘Mình vừa đối xử với cậu ấy như đối xử với một con chó sao?’
Valletta còn đang nghĩ xem có nên đổi mệnh lệnh khác không, thì Bá tước Delight đã nắm lấy viên bi đỏ mà cô đang cầm. Khi bàn tay to lớn, chai sạn của ông cầm vào viên bi, cậu bé kia kêu rên lên rồi quỳ xuống dưới chân cô.
“Chủ nhân.”
Nụ cười của cậu bé đó thật rạng rỡ, mặc cho hơi thở khó nhọc và dòng máu không ngừng chảy từ bờ vai mình. Đôi mắt đỏ của cậu ta loé lên, miệng cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt thì không.
[Cậu bé thật xinh đẹp. Valletta đã nhanh chóng rơi vào lưới tình với đôi mắt đỏ, làn da trắng cùng mái tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh mặt trời kia.]
Valletta định cười trừ đáp lại thì đột nhiên một dòng chữ trong cuốn tiểu thuyết lại dội về tâm trí cô, làm cơ thể cô như đông cứng lại.
‘Cậu ta là một con chó sao?’
“À, ừm, chào...”
Valletta đau khổ trả lời.
“Vậy, tên ngươi là gì?”
“Reinhardt ạ, thưa chủ nhân.”
Cậu ta sẽ trở thành một pháp sư vĩ đại trong tương lai, đồng thời cũng là chủ nhân của ma tháp... Kẻ phản diện trong cuốn tiểu thuyết, người đã bắt nhân vật chính phải trải qua thử thách vô nghĩa, và rồi khi chán thì lại lấy đi mạng sống của họ.
“...”
Dĩ nhiên là cậu ta tên Reinhardt rồi.
“Quà sinh nhật của con đấy. Dùng cho tốt vào.” Bá tước Delight nói.
“Vâng, thưa cha.”
‘Bị cha tặng một quả bom nổ chậm làm quà sinh nhật, tôi phải làm gì mới được đây?’
Valletta thực sự cần những người thông minh hơn nghĩ giúp mình, dù cô biết rõ thế giới này chẳng tồn tại thứ gọi là Internet.