Newbie: Mãi thì t cũng đã làm xong chương 10 rồi, lười quá :|
Tất nhiên là sẽ ... bom :)
-----
Tôi chẳng thể nhớ nổi sau buổi lễ bản thân đã về nhà kiểu gì nữa.
Tôi chỉ ngờ ngợ nhớ mình đã ngồi trong xe ngựa với cha và em trai Fray mà không ai cất lấy một lời.
Hạng F. Thứ hạng thấp nhất.
Linh mục sẽ chỉ nói ra thuộc tính ma thuật bạn có mức tương thích cao nhất.
Igni nhìn vào "Trạng thái" cậu nhận được đến lần thứ một trăm.
<<<< >>>>
Igni Talcoyz
Tuổi: 12
[Thổ]: Không
[Thủy]: Không
[Hỏa]: [F]
[Phong]: Không
[Quang]: Không
[Ám]: Không
<<<< >>>>
Từng chữ “Không” được khắc trên “Trạng thái” đồng nghĩa với việc sử dụng ma thuật tương ứng là điều không thể. Ngắn gọn thì Igni chỉ có thể sử dụng [Hỏa] thuộc tính và tồi tệ hơn hết là khả năng tương thích của cậu với nó chỉ là Hạng F.
Hai tháng đã qua kể từ cơn ác mộng mang tên Lễ Tương thích. Đây chính là lúc những người với Hạng C bắt đầu học những bước đầu tiên trong việc sử dụng sức mạnh mới được khám phá của mình.
Và Igni đã bắt đầu sử dụng [Hỏa Cầu], [Hỏa] thần chú siêu sơ cấp, và dẫu thế thôi thì việc dùng nó cũng đã đủ làm cậu vấp phải cả đống khó khăn rồi.
“Chẳng biết Rose thế nào rồi…”
Kể từ khi Lễ Tương thích kết thúc, tôi vẫn chưa thể được gặp mặt Rose. Lý do là bở những hiệp sĩ bảo vệ cô đã không cho tôi đến gặp cô ấy.
Cơ mà, ngay cả có được gặp nhau thì tôi có thể nói điều nào đây?
Cô đã trở thành một "Thánh nữ" được cả đất nước tán dương trước sự xuất hiện của mình.
Và rồi đến tôi, người mang trong mình tài năng ma thuật chạm đáy.
Cha của Igni đã làm đủ thứ chuyện nhằm đảm bảo không ai biết về Hạng F của con trai ông song việc những tin tức ấy xuất hiện chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Trong 2 tháng qua, Igni đã bị nhốt trong phòng riêng của cậu.
Những người hầu sẽ mang cho cậu 3 bữa mỗi ngày và 1 cuốn sách giáo khoa Pháp sư mỗi tuần. Kèm theo nữa là chuyện cậu bị cấm rời khỏi phòng.
Ngay cả những lối tẩu thoát bí mật cậu đã sử dụng cho đến giờ cũng đều bị cha chặn lại.
“Chắc cha đã luôn biết rồi và chỉ lờ nó đi…”
Cha của Igni rất nghiêm khắc song trong lời nói của ông lại chứa đựng một chút tình yêu thương mà chỉ cha cậu vun vén được, cơ mà giờ đây, Igni sẽ không bao giờ nghe thấy những lời đó nữa, trái tim cậu đã tan vỡ. Lần đầu tiên, Igni rơi nước mắt.
"Igni-sama, chủ nhân đang cho gọi ngài."
“...Ừ."
Igni, người mang vẻ mặt hốc hác như người chết, yếu ớt đứng dậy.
Hai tháng qua cậu chưa nói chuyện lần nào với cha mình.
Cậu sẽ phải nói điều gì khi gặp ông đây?
Cơ thể cậu không chịu là chính mình khi bước đến phòng làm việc của ông. Từng bước chân đều trái với ý muốn của bản thân song cậu vẫn cứ bước đi, cậu cũng chẳng biết tại sao hay như nào nữa.
Và rồi trước khi kịp nhận ra, cậu đã đứng trước cửa căn phòng ấy rồi.
Tay nắm cửa kêu cách một tiếng lớn khi người hầu mở cánh cửa.
"...Con đây rồi, Igni."
"...Vâng."
Cha cậu trông nhợt nhạt, mệt mỏi, hao gầy đi hẳn so với 2 tháng trước.
"Ta sẽ cho con hai lựa chọn."
"...Hai?"
(Ông ấy không định nói gì hết sao?)
Tại sao 2 tháng qua ông không gặp Igni.
Tại sao ông không cho phép điều gì ngoài mấy bữa ăn và chuyện học ma thuật.
“Một. Ta sẽ cho phép con sống trong dinh thự này, nhưng con sẽ phải dành hết phần đời còn lại của mình ở đây."
"……............"
“Hai. Con sẽ từ bỏ cái tên Talcoyz và từ nay trở đi không còn dính dáng gì đến gia đình này nữa.”
(…điều đó nghĩa là…)
Đôi mắt Igni mở to nhưng lại không nói lên lời vì tin ấy.
“Chủ nhân! Làm ơn! Điều đó quá khắc nghiệt rồi!”
"Quý tộc phải sống cho ra dáng quý tộc."
"Nhưng con trai ngài mới có 12 tuổi thôi!"
"Ta không đời nào có thể cho phép cái tên Talcoyz bị làm ô nhục thêm nữa được."
Sức mạnh bị rút khỏi cơ thể làm tôi suýt ngất lịm.
Tầm nhìn của tôi nhuốm một màu đỏ nhưng tôi vẫn không thể cất lời.
"Người thừa kế của gia tộc là Fray."
Tôi cần nói gì đó nhưng chẳng có gì chịu phát ra cả.
Hoàn toàn…chẳng có gì hết…!!
“C-...Cha. Không, thưa chủ nhân Nhà Talcoyz.”
Tôi cần coi việc được đưa một thôi lựa chọn cũng là lòng nhân từ với người đàn ông đó.
Nghe thấy lời tôi, đôi mắt người hầu mở to ra.
“Igni-sama…”
Tôi bảo người hầu ấy im lặng bằng một cử chỉ tay.
Tôi không còn là một cậu chủ trong ngôi nhà này nữa.
"Tôi sẽ rời khỏi gia đình này."
...Xét đến việc còn được sống thôi cũng là đủ thương xót rồi!
“Ta hiểu rồi. Nếu đó là lựa chọn của ngươi, thế thì lập tức rời khỏi dinh thự này ngay.”
Tôi quay lưng với cha và rời khỏi phòng.
"Đã lâu rồi, anh trai."
"...Fray."
Đứa em trai cùng tuổi của cậu.
Nếu là Fray thì em ấy sẽ nói gì đây?
Em ấy sẽ từ biệt với tôi mấy lời tử tế chứ?
"Hahaha, đáng đời ngươi chưa, anh trai!"
“Fray…?”
Giọng của em ấy khác hẳn, cứ như đến từ một người hoàn toàn xa lạ vậy. Tôi nghiêng đầu bối rối.
“Không phải ngươi đã mong điều này xảy ra sao? Ngươi chẳng bao giờ học hành gì cả. Tất cả những gì ngươi nghĩ đến chỉ là trốn khỏi dinh thự để thực hiện cuộc phiêu lưu nhỏ bé ngu ngốc của mình thôi. Ngươi không thấy xấu hổ khi làm điều đó với tư cách là người thừa kế của gia đình này sao? Và trong suốt thời gian qua, ta là người đã học tập và nghiêm túc rèn luyện trong khi ngươi chơi đùa ngoài đó. Chúa đã nhìn thấy chuyện này và phán định chúng ta đúng theo như thế.”
"... Fray, đó có phải là những gì em nghĩ suốt thời gian qua không?"
"Gọi ta là Fray-sama đi, tên thường dân thấp kém!"
RẦM! Cơ thể của Igni đập mạnh xuống sàn.
“N-nặng quá…”
“Ma thuật trọng lực. Thấy thế nào? Trong khi ngươi đang tập cái thứ [Hỏa cầu] tầm thường của mình thì ta đã học được những thần chú như này rồi đấy.”
“…Fray!!!”
"Sao ngươi không liếm giày của ta đi nhỉ, IG•NI.”
Chiếc giày của Fray dẫm lên trước mặt Igni.
“...chết…tiệt…”
Cậu không có lựa chọn nào ngoài việc làm theo Fray yêu cầu.
Igni thè lưỡi ra để liếm giày của Fray.
“HAHAHAHA! Igni, ngươi đúng là cái thứ tệ hại mà! Suýt chút nữa là ta đã thấy có lỗi với ngươi rồi đấy!”
Phép thuật đã chấm dứt và biến mất.
Igni ngay lập tức đứng dậy và chạy đi ngay khi em trai cậu hạ thấp cảnh giác.
Không, cậu ta đã để Igni bỏ chạy.
Đó là cách Fray khoe khoang bản có thể kiểm soát tình hình đến thế nào.
Và Igni đã chạy khỏi dinh thự.
Đã được hai tháng ngột ngạt trong ấy nhưng bầu không khí trong lành chẳng thể khiến tinh thần vực dậy cậu nổi.
“... Chết tiệt! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt…!!!”
Bầu trời đầy mây.
Hơi ẩm bám vào làn, quấn lấy cơ thể làm cậu nghẹn lại.
“CHẾT TIỆT!!!!”
Đáng ra nó phải không như này!
ĐÁNG RA NÓ PHẢI KHÔNG NHƯ NÀY!!!
Nước mắt tuôn rơi từ khuôn mặt Igni khi cậu tiếp tục chạy trên con đường.
<<<< >>>>
Một năm đã qua kể từ cái ngày đó.
"Này, dậy đi, tên dọn cống."
"...Hả?"
Phòng chứa đồ của một quán rượu.
Trong căn phòng đó, dưới một tấm chăn rách rưới, Igni đã tỉnh dậy bởi giọng nói của người chủ quán rượu.
“Có công việc cho ngươi đây. Dậy đi."
“...Dạ vâng!”
Igni đứng dậy và bỏ lại chiếc chăn rách nát bên trong phòng chứa đồ rồi đi ra ngoài.
Mặt trời vẫn chưa ló dạng, bầu trời đen kịt với chút giá lạnh trong không khí.
“Được rồi, công việc như mọi khi. Dọn sạch cống như ngươi hay làm, cơ mà trước khi đi thì mau thực phẩm dự trữ vào trong bếp cái đã.”
"DẠ VÂNG!"
Không nhà cửa, không gia đình, không khả năng ma thuật, không có cơ hội trở thành mạo hiểm giả, cơ hội trở thành pháp sư lại càng chẳng thể mơ đến.
Chủ quán rượu là người duy nhất sẵn sàng cho cậu chỗ ở. Ờm, không phải là không vì gì hết. Ông ta có một cậu bé làm việc vặt rẻ mạt để làm tất cả những công việc bẩn thỉu.
Igni kiếm được 30 đồng mỗi ngày khi làm người dọn cống.
Từ lương của cậu, 15 được rút ra cho chỗ ở, và 10 cho 3 bữa. Bữa ăn của cậu chỉ gồm có bánh mì mốc và một món súp chủ yếu toàn là nước.
Tuy nhiên, một chỗ ở đúng chuẩn sẽ có giá 60 đồng một đêm, và mỗi bữa sẽ đáng giá 20 đồng.
...Người dọn cống là việc dành cho bất kỳ ai không có tài năng ma thuật và không có kỹ năng nào khác.
Đó là lý do nó chỉ xếp trên nô lệ một bậc.*
Đó là bởi vì để rửa sạch bất cứ thứ gì, một [Thủy] pháp sư sẽ chỉ việc dùng ma thuật, và thế là xong.
Một công việc có thể dễ dàng hoàn thành chỉ với một câu thần chú.
Nhưng đây lại là một công việc mà dùng một câu thần chú thôi cũng chẳng đáng nên Igni đã có một con đường để kiếm sống.
Igni làm theo lệnh của chủ quán rượu và lên đường dọn cống.
"Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ làm sạch hệ thống cống ngầm bên dưới thành phố! Bên trong sẽ tối đấy, nhưng hãy đảm bảo rằng bản thân làm cho thật sạch vào!”
Tại lối vào của cống, Igni và vài người đàn ông khác đồng cảnh ngộ đứng đó với ánh mắt không còn sự sống.
“Nếu đã hiểu rồi thì biến mau đi mấy tên rác rưởi!!”
Người giám sát hét lên rồi những người đàn ông lê từng bước chân mang những chiếc xô bị móp và chui vào bên trong cống.
Người dọn cống định kỳ làm sạch các khu vực có nước thải chảy qua. Nếu quá nhiều rác thải tụ tập lại một chỗ thì quái vật sẽ bắt đầu làm tổ ở đó. Trước khi điều đó xảy ra, những người dọn cống sẽ lo việc ấy.
Nhưng trường hợp này thì chúng ta lại đang nói đến slime, cái loại quái vật yếu ớt nhất. Vậy nên thực ra chuyện cũng chẳng có gì cho lắm.
Không hẳn là có vấn đề nào hết, chỉ là nó hơi làm phiền đến người dân thành phố.
Igni có một công việc vì sự khó chịu của họ.
Cậu phải biết ơn về điều đó.
“Haa……”
Igni xúc chỗ rác thải có lẽ bẩn thỉu nhất vào chiếc xô bị móp của mình.
"Mình sẽ làm việc này tiếp trong bao lâu đây?"
Igni lẩm bẩm những lời không với ai cả, nhưng bởi không có ai ở quanh để nghe cậu, những lời cậu nói ra lại vang vọng lớn hơn trong bản thân.
Igni chẳng để tâm gì xúc thêm chỗ rác thải vào xô của mình, thì đột nhiên, ánh sáng lấp đầy bên trong cống. Ánh sáng đang phát ra từ thượng nguồn.
“Cái quá…”
Đợi đã, quái vật đã xuất hiện sao?!
Nếu đúng là vậy, Igni đang gặp rắc rối to rồi. Kể cả có là giờ thì toàn bộ những gì cậu có thể chỉ là [Hỏa cầu].
Nhưng với ma thuật của Igni, cậu thậm chí không thể giết một con slime kém cỏi…!
Nhưng nhìn kỹ thì, ánh sáng đang chảy theo dòng nước và từ từ đến gần Igni.
Nó đang theo dòng chảy của dòng nước?
Vậy … có lẽ nó không phải là một con quái vật chăng?
Vừa sợ hãi xen lẫn cẩn trọng, Igni tiếp cận ánh sáng và cảm thấy đầu gối như rã rời khi cậu nhìn thấy nó là gì.
".... Ô-ÔNG?!?!"
Đúng cậy, thứ đổ xuống từ thượng nguồn và theo dòng chảy đến đây là [Quang] “Cực hạn”.
—đó là chính Lucas.
"ÔNG ĐANG LÀM GÌ Ở ĐÂY VẬY?!?!"
Igni không thể kiềm chế nổi bản thân.
Một luồng sáng mỏng bao quanh Lucas giúp ông không bị dính bẩn bởi nước cống xung quanh.
“Gì vậy? Igni, nhóc đó sao?”
“Đúng là cháu đây! Ông này, ông đang làm cái quái gì ở đây vậy?!”
Lucas có thói quen đi lang thang.
Đó là một lý do bổ sung cho việc ông bị trục xuất khỏi gia đình. Ông có khuyên hướng luôn luôn đi lang thang.
Trong khi Lucas vẫn mang cái tên Talcoyz, Igni nghe nói rằng việc Lucas biến mất trong nhiều năm liền là một điều điển hình.
Thế nên trong trái tim Igni, cậu đã hy vọng sẽ gặp mặt ông mình ở một nơi nào đó trên thế giới này.
Và cuối cùng điều ước của cậu cũng đã thành sự thực
Suýt chút nữa Igni đã khóc ngay tại chỗ.
Có lẽ ông của cậu sẽ có thể giúp cậu thoát khỏi tình cảnh này!
Ông ấy có lẽ sẽ có thể xoay chuyển cơn ác mộng vô vọng mang tên tương lai này!
Liệu Lucas có để ý đến ánh mắt đầy kỳ vọng của đứa cháu trai mình hay không, không ai có thể nói được cả, rồi ông nói một giọng thờ ơ.
"Tôi lại bị phát hiện gian dối nữa." (Newbie: Ở đây là có nghĩa bị bắt quả tang ấy)
“Không, nghiêm túc đấy. Ông đang làm gì với cuộc đời của mình thế?”
Không thay đổi, như thường lệ, ông của cậu vẫn cứ luôn là ông của cậu.