Tùng thả bộ theo con phố đi bộ, đi hết quãng đường này là ra đến đường Tràng Tiền. Từ đầu đường đã nhìn thấy chiếc CR-V bóng lộn đậu sẵn. Phong thái ung dung tự tại của một vị công tử cùng chiếc áo sơ mi để thả toát lên vẻ phong trần, bụi bặm. Nhưng ngay lập tức phong thái đó biến mất, thay vào đó là khuôn mặt chảy dài nghệt ra như chó phải bả khi thấy Stoica trong xe, bên cạnh là gã tóc vàng đang nhìn cậu với ánh mắt hình viên pháo.
-Ơ, cô ở đây làm gì đây? Bác tài, nhầm chuyến à bác ơi?
Hàng lông mày của Stoica hơi chút xích lại gần nhau hơn.
-Chẳng phải chúng ta sắp làm lễ thành hôn sao? Việc ta đi cùng chồng sắp cưới của mình có gì là sai?
-Ờ thì… không có gì sai? Nhưng liệu cô có phải hạ mình đến đây vì tôi không?
Lần này đến lượt gã tóc vàng bên cạnh cau mày, Stoica thấy vậy liền nói ngay.
-Đừng hiểu lầm. Thực tế ta chỉ đi theo ngươi do có chút việc, sau khi sau việc ta sẽ rời đi ngay, tất nhiên là sau khi gia đình ngươi thu sếp xong chuyện thì hai ta sẽ tiến hành lễ thành hôn.
Tùng cũng chỉ đơ ra đó, sau một hồi kỳ kèo thì cậu ta cũng đành phải leo lên xe trong sự miễn cưỡng. phút tiếp theo đối với Tùng là sự tra tấn về tinh thần và sức chịu đựng, không giống với lần đi xe buýt, lần này cậu ta phải chịu một lượng lớn sát khí từ gã tóc vàng, cảm tưởng Tùng chỉ cần nhích một phần mông của cậu về phía tiểu thư Stoica của hắn thì hắn sẽ phanh thây cậu ra vậy. Chưa kể đến việc cô tiểu thư đó cứ trầm ngâm một chỗ, thành thử không khí trên xe chả khác nào phòng cách âm.
Khổ nỗi trên xe chả có kiến cho cậu đếm, cũng chả có mạng nhện cho cậu bình phẩm xem con nhện đó ngu hay khôn. Thứ cậu ta muốn nhất lúc này là hy vọng ông bác tài xế sẽ quay xuống mà nói chuyện với cậu ta, nhưng khổ nỗi bác ấy còn đang nghe dỡ bài “đập vỡ cây đàn” từ chiếc tai nghe.
Sau gần tiếng đi xe với các dây thần kinh căng như dây đàn, Tùng có thể tự tin khoe rằng nó đã đạt đẳng cấp thần kinh thép. Ngôi chùa cũng không lấy làm lớn lắm, với cổng chùa cao khoảng hai mét rưỡi cùng những gian điện thờ bên trong, trước đại điện là một lư hương bằng đồng lớn nghi ngút khói. Tùng bước xuống xe, theo sau là Stoica và gã tóc vàng, có lẽ cậu ta không để ý nhưng trên mặt Stoica chợt thoáng lên vẻ xanh xao khi nhìn thấy hình ảnh bức tượng của Ông ác tạc trên cổng chùa. Nét mặt đó không thể qua nổi ánh mắt tóc vàng, gã liền cúi người xuongs mà nói nhỏ.
-Thưa cô chủ, đây là khu vực linh thiêng của tôn giáo ở đất nước này, tôi khuyên cô không nên vào, dù nó có gây hại cho cô hay không.
-Ta không sao, một tôn giáo không phải là Công giáo thì làm gì được ta, chỉ là ta cảm nhận được có rất nhiều linh hồn ở bên trong, cả một luồng dương khí cực manh tỏa ra nữa.
Stoica bỏ qua lời khuyên mà tiếp tục đi theo Tùng vào bên trong chùa. Khách khưa bên trong rất đông, chủ yếu là khách phương xa đến xin bùa, cầu may mắn, chỉ có vài người đến đây với mục đích nhốt vong.
Vì là người nước ngoài, lại còn mặc bộ đồ cực kỳ bắt mắt nên Stoica đang là tâm điểm chú ý của mọi người. Vài thanh niên nhìn thấy cô cũng phải tròn mắt ra nhìn vẻ đẹp của tuổi dậy thì đó, lại lai thêm chút kiêu sa lạnh lùng càng khiến các chàng trai ngắm muốn lòi mắt. Dĩ nhiên khi thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của gã tóc vàng, tuyện nhiên ai cũng lập tức quay mặt đi, tránh ánh nhìn muốn đồ sát của hắn.
Từ bên ngoài đại điện, Stoica thấy Tùng đang trao đổi gì đó với một sư thầy, một lúc sau một vị sư khác từ bên trong đi ra đón cậu. Stoica bước vào bên trong, cô thấy một dãy các tấm ván được xếp hình bậc thang dần đi lên, trên cùng đặt một bức tượng Phật, các dãy ở dưới là vô số những chiếc hộp gỗ, bên trên có đề vài dòng chữ tiếng Hoa mà cô không đọc được. Bên phải điện là một lối đi nhỏ thông với một căn buồng đằng sau, Stoica bước vào thì nghe thấy tiếng nói chuyện của Tùng và vị sư.
-Thưa thầy, con đã xem quẻ rồi, cô ấy hoàn toàn không có nghiệp chướng gì nặng quá nặng ở kiếp trước cũng như kiếp này, vì thế con hy vọng thầy có thể giúp con làm lễ cầu siêu cho cô ấy và cho cô ấy ở lại chùa đến khi được gọi tên được không ạ?
-Mô phật, chùa ta từ trước đến nay luôn thu nhận các hồn mà. Tất nhiên là ta sẽ nhận chứ.
Tùng rút từ trong túi áo ra chiếc hộp gỗ trao cho vị sư thầy.
-Dạ, con cảm ơn thầy.
-Làm gì phải cảm ơn hả con. Vậy cô gái này tên Hà à? Một cái tên đẹp, tiếc rẳng yểu mệnh.
Vị sư thở dài, rốt cục thì những việc mà cậu làm cho Hà cũng chỉ có vậy. Tùng và sư thầy cùng đi ra ngoài thì bắt gặp ngay Stoica đang đứng ở đại điện, vị sư nhìn cô một hồi rồi cũng tiễn Tùng ra cửa. Dĩ nhiên hành động đó của sư thầy cũng không thể qua mắt được Stoica, nhưng cô ta cũng không để tâm lắm.
Sau khi chờ Stoica và gã tóc vàng lên xe, vị sư thầy gọi Tùng lại nói.
-Mô Phật, ta nhìn cô gái ngoại quốc đó trong lòng chất đầy oán niệm cùng tà khí cực lớn, tuy không trực tiếp nhắm vào con nhưng ta khuyên con nên cẩn thận. Ta biết gia đình con làm gì nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Tùng chắp tay cúi chào.
-Dạ, con cảm ơn ý tốt của thầy.
Dứt lời Tùng cũng lên xe và phóng đi, để lại vị sư đằng sau chỉ biết lắc đầu thở dài.
Chiếc xe lăn bánh đều đều, không khí trong xe cũng như lúc đầu, khác chăng là giờ gã tóc vàng chuyển ánh mắt hình viên pháo từ Tùng sang chiếc điện thoại trên tay. Bên cạnh Stoica như thì đang liên tục gật đầu rồi lắc đầu như đang đấu tranh nội tâm gì đó. Được một lúc “tự kỷ” như thế, cô quay sang hỏi Tùng.
-Này cho ta hỏi. Bên trong chiếc hộp mà ngươi đưa cho người đó là gì thế?
Tùng chống tay lên cửa, mắt nhìn Stoica vẻ hứng thú.
-Ồhhh, tiểu thư đây có ý định gì khi hỏi câu đó à?
Ngay lập tức, tóc vàng quay phắt lại khiến Tùng giật mình tý cắm đầu vào ghế trước. Như một lẽ tự nhiên, cậu ta nói.
-À thì bên trong đó là linh hồn của bạn tôi, tôi đưa cô ấy lên chùa để cô ấy sớm được siêu thoát, vì dù gì là một phần lỗi của tôi nên cô ấy mới như vậy.
-Vậy à? Ngươi thấy hối hận không?
-À thì có chứ. Nhưng giờ cũng muộn rồi, tôi chỉ cố gắng hết mức có thể thôi.
Sau câu trả lời thì không khí trên xe lại rơi vào im lặng, nhưng ít ra là cô tiểu thư đã chịu nói với Tùng vài câu. Chiếc xe về đến Hà Nội thì cũng đã giờ chiều, bầu trời nắng đẹp cùng không khí oi ả khiến Tùng nhớ về xưa kia. Ngay khi quay sang thì thấy ngay cô tiểu thư cùng gã tóc vàng mặt mày biến sắc, mồ hôi chảy thành dòng. Cậu ta chỉ biết ngán ngẩm với những người xứ ôn đới.
-Này, không sao chứ, haizz. Cá là cô chưa bao giờ ở xứ nhiệt đới đúng không, thôi thì đi bơi cho mát không?