Ngoài các thuật chuyên về luyện âm binh, dòng họ Phan còn sở hữu lượng lớn kiến thức về y thuật và bùa ngải chữa bệnh. Chỉ mơi trở về nhà ngày, cánh tay của Tùng đã gần như lành hẳn, thậm trí đến ông nội cậu còn bất ngờ về công năng của những bài thuốc của gia tộc.
Từ sau sự việc trên Sa Pa đến bây giờ cũng đã hơn một tuần, tuy nhiên cậu ta vẫn đang viện cớ ốm bệnh ở nhà, không đến trường. Cơ bản thì lượng kiến thức của cậu hoàn toàn vượt trội hơn bất kỳ học sinh nào khác trong trường, không những vậy cậu còn là ứng cử viên cho chức tộc trưởng, thứ cậu cần là khả năng điều phối gia tộc và pháp lực vượt trội.
Nhưng với chủ yếu cậu ở nhà là vì cái quyền truy cập dữ liệu cấp , hiện tại cậu mới chỉ được mấy lão trưởng chi cho phép truy cập ở cấp , bọn họ gọi đó là “đòn cảnh cáo và làm gương cho các tộc nhân khác”. May sao lúc đó ông cậu ở đó kịp cản lại không thì chỗ đó đã thành bãi chiến trường. Quá chán với tình hình nên cậu quyết định đến trường, dù rằng cậu đến đó chỉ để ngủ.
Cáo con vẫn đang ngủ trong túi áo cậu như thường lệ. Vẫn khuôn mặt không cảm xúc, vô cảm với mọi thứ diễn ra ở trường, thứ duy nhất khiến cậu để tâm trong lúc này là cứ vài bước chân là lại có hai ba người tụm lại thì thầm to nhỏ gì đó. Chuyện này ở lớp học thì khá bình thường, nhưng thứ khiến cậu chú ý là vài câu nói ám chỉ “ma”, “quỷ” hay thứ gì đó đại loại vậy.
Bước vào lớp, cậu ta quanh ngay cái cặp lên ghế rồi ngồi xuống, tay chống cằm nhìn xung quanh. Trong lớp cũng chả khác gì, vẫn những nhóm nhỏ tụ tập bàn tán. Một vài đứa nhận ra Tùng nhưng nhanh chóng quay đi, không để tâm lắm.
-“Đám Cục quản lý tốt ghê, phong ấn được cả ký ức luôn, ghê vãi chưởng”
Vụ việc lần đó chỉ có những người trong cuộc mới biết rõ, để tránh tình trạng gây tổn thương tâm lý, cục chọn biện pháp phong ấn ký ức của những học sinh tham gia chuyến đi đó, thậm trí những ký ức về những học sinh đã chết cũng bị khóa lại.
-Này, tao nghe bảo con đó bị xé xác tới mảnh, mới chỉ có mảnh được tìm thấy.
Một học sinh khác nói chen vào.
-Đâu, con nhỏ đó chỉ bị giết thôi, xác vẫn bình thường.
Lại một nữ sinh khác cao giọng.
-Chúng mày không biết gì cả, nhà tao ngay gần đó. Tối hôm đó tao nghe thấy tiếng thét từ nhà con đó, nhưng tao cứ nghĩ chỉ là con đó có vấn đề thần kinh. Sáng hôm sau ra cửa mới biết cả nhà nó bị giết, riêng con đó hình như còn bị hãm hiếp đến chết, cơ thể chi chít vết đâm.
-Ghê vãi.
Cả đám bàn tán xì xầm. Tùng thấy lạ nên quay lại chen vào hỏi.
-Này, chúng mày nói ai chết thế?
-Thì con Hà chứ ai, mày không biết à?
Nữ sinh vừa nãy lên tiếng. Tùng há mồm không tin được, hỏi lại.
-Cái đéo… thật à?
-Thật. Nhà tao ngay gần đó mà.
Sau đó cả đám kể tất cả những gì chúng biết cho Tùng nghe. Suốt cả buổi Tùng bị ám ảnh bởi câu chuyện đó. Ngủ cũng chỉ nghĩ về cái chết của Hà.
Cả trường đã về hết, chỉ riêng Tùng còn đang ngồi ở chiếc ghế đã giữa sân trường.Ánh nắng mùa hè chói chang, oi ả khiến những ai ở đó đều toát mồ hôi hột. Thi thoảng vài cơn gió lào bay qua thổi hơi nóng khiến cậu ta rát đỏ cả mặt.
-Này, thất tình à cu? Hay ngẫm sự đời?
Ngẩng lên, vẫn cái gã ăn nói chợ búa, chuyên mặc áo khoác da, tóc vuốt ngược. Tùng cũng chỉ ngửa đầu ra sau mà thở dài.
-Này, chuyện gì thế? Chỗ anh em tôi hỏi thật đấy?
-Haizz, cũng chẳng có gì. Nhớ cái đứa hồi phiên điều trần làm chứng cho nhà tôi không?
Hải Phong gật đầu.
-Nó chết rồi, đã ba ngày rồi.
-Sao cả nghĩ thế, lúc trên núi cậu hăng lắm mà. Sao giờ lại ủ rũ thế?
-Tôi nghĩ là tại tôi nên cô ta mới chết.
Hải Phong ngơ ngác, cuối cùng Tùng cũng phải kể cho gã toàn bộ câu chuyện, kể cả truyền thuyết về Al’alaya mà cậu nghe được từ bà lão người Phù Lá.
-Vậy ra hòn đá đó là nguyên do?
-Ừ, tôi cứ nghĩ nó không đáng tin, cho đến hôm trước đập nhau với đám kia tôi mới nghi nghi. Cho đến hôm nay thì hoàn toàn đúng.
-Cái xác đó là vua vô danh?
-Ừ. Sai lầm chết người.
Tùng ngửa cổ lên trời thì Hải Phong lôi từ trong túi ra một tệp tài liệu. Đưa cho Tùng xem, gã nói.
-Mà thôi, hôm nay tôi đến để cho cậu xem cái này.
-Gì thế?
Cậu mở tệp tài liệu ra, bên trong là hàng loạt cái xét nghiệm phân tích các mẫu vật thu được ở núi Thiên Thai.
-Còn nhớ cái gã mà Cáo con xé xác không? Tổ khám nghiệm kết luậ thứ đó là một ma cà rồng.
Tùng trố mắt ngạc nhiên.
-Ma cà rồng? Đùa à?
-Không đùa đâu, mẫu máu, mẫu răng, thử nghiệm phản ứng thánh vật đều cho thấy đó là một ma cà rồng. Tuy nhiên họ cũng xác nhận rằng đó chỉ mới là một nửa của một bản thể hoàn chỉnh thôi. Đây này, mặt hắn đó.
Tùng cầm lên một từ báo cáo, trên đó có phác họa khuôn mặt một người đàn ông khá trẻ, chỉ tầm -. Đặc biệt là hai hố mắt trũng sâu cùng da mặt teo tóp. Các dấu hiệu thường thấy ở một ma cà rồng bị giảm sức mạnh.
-Trông gã này cũng hao hao giống tây. Liệu có liên quan đến tổ chức nước ngoài nào không?
-Chịu, đó chỉ là giả thiết thôi. Còn Dị thư…
-Nó làm sao?
-Nó là hàng giả, các trang sách trong đó chỉ là những lá bùa lưu trữ, hoàn toàn không có gì khác.
Tùng thở dài chán nản.
-Yên tâm là nhiệm vụ hoàn thành rồi, tuy không xác nhận được Dạ Quỷ là ai nhưng hội đồng đã quyết định đóng hồ sơ rồi, nên yên tâm.
Hải Phong vỗ vai Tùng, cả hai nói chuyện thêm một lúc rồi đứng dậy ra về.
Con đường cậu đi như dài thêm ra với những cơn bão sắp tới.