Ổn định cuộc sống 2
Boxxy đang băng qua đường phố Erosa với mục đích mới. Với nhiệm vụ nó vừa chọn, nó sẽ phải đến thăm khu rừng cổ xưa có thể nhìn thấy ở phía chân trời xa kia, nhưng việc đó có thể chờ đợi. Giờ nó có nhiều vấn đề cấp bách hơn để giải quyết trước đã. Tuy nhiên, khi Mimic đi dọc qua những con phố đông đúc của thành phố này, nó lại một lần nữa nhận thấy một khuôn mẫu. Con người đang né tránh nó, mở cho vóc dáng cao lớn, mặc áo choàng của nó một lối đi rộng. Tất cả những phản ứng này có thể được coi là điều tự nhiên khi gặp ai đó cao to đen hôi bịt kín mặt, nhưng chỉ có con người mới phản ứng theo cách này.
Người lùn, Yêu tinh, Thú nhân và Người thằn lằn có phản ứng nhẹ nhàng hơn nhiều. Họ vẫn sẽ tránh đường và tránh va vào nó trên đường phố, nhưng hành vi của họ cho thấy họ coi Mimic chẳng khác gì một người dưng trong đám đông cả. Mặt khác, trên thực tế con người sẽ né xa ra khỏi con đường của Boxxy với vẻ mặt đầy e ngại, thậm chí đi xa đến mức hét lên khi họ đột nhiên nhận thấy sự hiện diện của nó.
Việc này cũng không chỉ áp dụng với những người đi bộ. Các thương gia con người dường như cũng không muốn làm ăn với Mimic và một số ít đã từ chối hoàn toàn giao dịch với nó. Trong khi đó, các thương gia phi nhân loại đối xử với nó bằng một số loại nghi ngờ nhất định, thì chúng cũng sẽ ngay lập tức bị xóa tan khi vàng được mang ra.
Boxxy không biết tại sao điều này lại xảy ra, nhưng rõ ràng đây không phải là một điều tốt. Các Mimic khác như bản thân nó là những sinh vật muốn ẩn mình trong tầm nhìn thoáng qua và chờ đợi con mồi vô ý đến gần rồi mới tấn công. Đi dạo xung quanh với rất nhiều cặp mắt dõi theo hình dạng dễ thấy này khiến Boxxy hơi căng thẳng. Vì việc con người chủ động tránh nó như vậy chỉ đơn giản là thu hút sự chú ý vào bản thân nhiều hơn mức nó có thể bình tĩnh đối phó.
Rất may, Boxxy đã đến đích mà không gặp nhiều sự cố. Nó đứng trước một tòa nhà một tầng nhỏ trên khu phố chợ sầm uất. Một tấm biển phía trên cánh cửa gỗ nặng nề ghi “Fizzy's Fidgety Widgets.” Bên trái cánh cửa là một cửa sổ lớn bằng kính quá bẩn để không có bất cứ thứ gì ngoài vài tia ánh sáng mặt trời xuyên qua. Nó đẩy cửa bằng một bàn tay nhợt nhạt rồi đi vào trong.
*Ring-a-ding-ding-ding*
Nội thất của cửa hiệu này không khác so với cửa hiệu bình thường khác mà Boxxy đã ghé thăm vài lần trước đây. Ngay bên phải cánh cửa là một bức tường màu be chủ yếu để trần, không có gì đáng chú ý ngoài một bức tranh ngẫu nhiên vẽ một con mèo mướp màu cam. Và ở phía trước xa về bên trái của bức tường, có một quầy gỗ lớn hình chữ L với một số kệ chứa đầy đồ đạc và các bộ phận khác nhau. Một cánh cửa khép hờ có thể nhìn thấy ở góc xa bên trái nơi Mimic đang đứng. Những tiếng mài và ma sát kỳ lạ phát ra từ xưởng ở phía bên kia cánh cửa đó.
*Ring-a-ding-ding-ding*
Boxxy đóng cánh cửa phía sau mình, khiến cho khung cửa vang lên tiếng chuông nhỏ trên đầu lần thứ hai. Nó thở phào nhẹ nhõm một cách ẩn dụ. Ở trong nhà và tránh xa hàng tá con mắt tò mò bên ngoài khiến nó cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. À không, chính xác hơn mà nói là nó đỡ khó chịu hơn rất nhiều.
"Chờ một phút!" Một giọng nói hơi the thé phát ra từ phía bên trong cửa hiệu.
Cánh cửa trong góc mở ta hết cỡ và một sinh vật có chiều cao lẫn thân hình của một cô nhóc loài người 9 tuổi bước ra từ bên trong. Cô có khuôn mặt dễ thương với mái tóc hồng được thắt bím hai bên. Một cặp kính bảo hộ lớn bọc da che đi đôi mắt to màu xanh lục của cô. Chiếc quần yếm màu nâu, chiếc áo lao động xám và đôi găng tay da nặng cô mang đã bị dính nhiều vết dầu đen. Và trên tay phải cô là một chiếc cờ lê thép với nhiều vết xước.
Cô gái này là Cornie Fizzlesprocket, hay gọi tắt là Fizzy. Cô là một Gnome và cũng là chủ sở hữu của Fizzy’s Fidgety Widgets.
“Ồ! Chả phải Boxxy đây sao!?”
Mimic đáp lại bằng một cái gật đầu, điều mà có vẻ đã trở thành một phản ứng thường lệ.
“Được rồi, cho tôi một giây,” Gnome nó trong khi cô cất cờ lê đi rồi tháo găng tay và kính bảo hộ.
Thật đáng kinh ngạc khi nó có thể hoàn thành việc đối thoại chỉ bằng cách gật đầu và ra hiệu. Tất nhiên không phải là Mimic không nói được mà chỉ là nó cần phải rèn luyện thêm kỹ năng giao tiếp khi bắt chuyện với người lạ thôi. Vì lần cuối cùng nó cố gắng tổ chức một cuộc trò chuyện, nó đã suýt bị bắt vì hỏi một người bán hàng rong xem cô ấy có ngon không. Dù cho nó còn chả hiểu chuyện 'quấy rối tình dục' mà cô ta cứ hét lên là gì cả, nhưng nó vẫn quyết định kể từ đó nó sẽ nói ít nhất có thể.
“Vậy điều gì đã mang anh đến đây, anh chàng to xác?” Fizzy hỏi trong khi lại gần vị khách ở phía bên kia quầy. Hầu hết mọi người sẽ khó nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài những thứ trên đỉnh đầu của cô ấy, nhưng với tầm vóc cao ngất của Boxxy thì họ có thể duy trì giao tiếp bằng mắt một cách dễ dàng. (Đoạn này tác giả viết hơi khó hiểu, nguyên văn là ‘Most people would struggle to see anything other the top of her head’)
“Học thêm và nguyên liệu.”
“Cái gì, thật sao? Anh có thực hành đúng mọi điều mà tôi đã dạy lần trước chứ?”
Mimic gật đầu và mang ra một Hoa Kiếm khác, rồi đặt nó lên mặt bàn. Fizzy trèo lên một chiếc thang bậc nhỏ để cái đầu to và phần thân trên nhỏ xíu của cô ấy ở trên quầy rồi lấy ra một chiếc kính một tròng đo đạc chuyên dụng với một chiếc tuốc nơ vít nhỏ ra khỏi quần yếm. Sau đó, Gnome bắt đầu kiểm tra sản phẩm thủ công của Boxxy.
“Không tệ,” cô ấy nhận xét trong khi xoay thiết bị bằng những ngón tay nhỏ nhắn của mình và dùng tuốc nơ vít chọc vào nó. “Cơ chế kích hoạt được lắp ráp tốt, các lò xo được uốn nắn đúng cách và các lưỡi dao sẽ không va vào nhau khi được kích hoạt.”
Cô ấy tiếp tục bình luận về cấu tạo của thiết bị trong khi tháo tách nó ra một chút.
“Về tổng thể anh đã tạo ra được một sản phẩm tuyệt vời,” là phán quyết cuối cùng của cô ấy. Rồi cô cẩn thận đặt Hoa Kiếm đã được tháo rời một chút xuống quầy và cất đi chiếc kính của mình.
“Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên trước những công việc tỉ mỉ được thực hiện bởi đôi tay đo đùng của anh đó. Tôi mới chỉ dạy anh cách làm chúng từ ba ngày trước mà giờ anh đã làm được tốt như thế này rồi. Chắc giờ anh đã vượt qua cấp 2 của chức nghiệp này rồi, đúng chứ?”
“Vâng.”
“...”
Và rồi họ nhìn nhau trong sự im lặng khó xử.
Ồ đúng rồi, Fizzy nhủ thầm, anh chàng này chỉ trả lời những thứ mình hỏi chứ chả bao giờ nói thêm cả.
“Ừm, vậy Cấp độ Nghệ nhân của anh bây giờ là bao nhiêu vậy?”
Hơi kỳ lạ khi cô ấy đặc biệt cụ thể hỏi những câu hỏi khá rõ ràng này, nhưng đó không hẳn là một điều xấu. Một Nghệ Nhân giỏi biết chính xác những gì họ yêu cầu. Không hơn không kém.
“Bốn.”
Nữ Gnome chớp đôi mắt to của mình vài lần rồi mỉm cười với học sinh của mình.
“Hmm? Tôi xin lỗi, tôi nghĩ tôi đã nghe nhầm. Anh có thể lặp lại được không?”
“Cấp độ Chức nghiệp của tôi là bốn.”
“Trời- Bốn ư?! Nhưng anh mới chỉ bắt đầu từ tuần trước thôi mà!”
Người đàn ông khoác áo choàng ngiêng cái đầu đang bịt kín của mình.
“Thì sao?”
“Thì sao? THÌ SAO Ư?! Đa phần mọi người cần khoảng 2 tháng để đạt được cấp độ đó! Chỉ là anh đã tốn bao nhiêu- Khoan, không phải anh vừa nói cái gì đó về nguyên liệu sao? Anh đã dùng hết tất cả mọi thứ mà tôi đã đưa lần trước sao?
Cô ấy nhận lại một cái gập đầu đáp lại.
“N-n-n-nhưng đống linh kiện trong cái hộp công cụ mà tôi đưa cho anh là đủ làm cho tận 100 cái đó!”
“Vâng. Và?”
“Thì-! Ý tôi là-! Làm thế nào mà anh có thể lắp ráp hết chúng nhanh vậy!?”
Nếu người trước mặt Fizzy thực sự đã đạt đến Cấp độ 4 trong chức nghiệp Nghệ nhân, thì rất có thể tất cả các săn phẩm của anh ta đều được lắp ráp tốt như mẫu mà cô vừa kiểm tra.
“Hãy cho tôi xem cách anh lắp chúng lại với nhau đi!”
“Không.”
Boxxy không thực sự muốn thể hiện điều đó vì nó đồng nghĩa với việc tiết lộ bản thân nó là một Shapeshifter. Và nếu sự thật này bị lộ ra, thì nó sẽ không thể ở lại thị trấn và tận dụng những hàng hóa cũng như các dịch vụ khác nhau mà chỉ có ở nền văn minh mới có thể cung cấp cho nó được. Vì vậy, nếu bằng cách nào đó mà Fizzy biết được, cô ấy sẽ phải bị… xử lý.
“Thôi mà! Tôi đang siêu siêu tò mò đây!”
Dù Gnome nữ này rất cố chấp nhưng đối thủ của cô lại không dễ dàng từ bỏ.
“Không.”
“Làm ơn đi mà?!”
“Không.”
“Tôi thề tôi sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật của anh đâu!”
Mimic ngập ngừng trong giây lát. Nếu cô gái nhỏ bé này làm được điều đó, thì chắc chắn sẽ không sao đâu. Tuy nhiên, nó bỗng nhớ đến gợi ý hữu ích của Xera để hòa nhập vào xã hội văn minh.
Tất cả mọi người đều nói dối.
“Không.”
Gnome nhỏ ngày càng trở nên nóng nảy hơn.
“Tôi phải biết! Tôi cần phải biết!”
Cô đập những nắm đấm nhỏ bé của mình vào quầy với một lực mạnh hơn người ta có thể mong đợi từ một cơ thể nhỏ bé như thế. Nó thực sự đã làm rung chuyển phần nào quầy gỗ, và điều này đã khiến Hoa kiếm vẫn nằm trên đó va chạm với mặt quầy.
*Click*
“...”
Có khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi nhất trước khi Fizzy và Boxxy cố tránh xa quầy nhanh nhất có thể.
*SHKRA-PRING*
40 lưỡi kiếm nhỏ bắn ra từ lớp vỏ thép trông như hoa hồng theo mọi hướng. Một số dính vào trần nhà, một số ghim vào tường, một cặp đã phá vỡ cửa sổ và một số khác lại va vào các linh kiện và mảnh kim loại nằm rải rác trong cửa hiệu.
"YEOOW!" Fizzy hét lên. Một mảnh dao đã bay xé qua và găm vào mu bàn tay của cô, khiến nó bắt đầu chảy rất nhiều máu.
“Mẹ kiếp, đau quá! Ồ không, Boxxy!”
Nhưng ngay sau đó cô nhận ra rằng còn có một người khác trong cửa hiệu. Ý nghĩ về sự bất cẩn của mình có thể đã giết ai đó khiến cô ấy thực sự bay lên quầy để kiểm tra người khách hang đó.
“Này! Anh… ổn… chứ…”
Cô gái nhỏ nhắn đã may mắn tránh được và chỉ bị trúng một lưỡi duy nhất, nhưng vị khách với vóc dáng cao ngất ngưởng cũng trong cửa hàng lại không may mắn như thế. Nó đã không tránh kịp khiến hai lưỡi dao găm vào đầu nó. Một ở trán, và một ở mắt. Nhưng nó thản nhiên đứng dậy và vươn bàn tay nhợt nhạt về phía những lưỡi dao, rồi kéo chúng ra mà không thốt nên một lời kêu đau.
“Anh là… cái quái gì vậy?” Gnome sững người lầm bầm.
Đó là khi cô nhận thấy những giọt máu vàng nhớt chảy ra từ các vết thương. Đôi mắt vốn đã lớn của Gnome giờ chả khác gì cái đĩa ăn cả. Chỉ có những con quái vật mới có loại máu kinh tởm như vậy.
“HỘ-Hrmhp!”
Cô cố gắng kêu cứu, nhưng Boxxy đã nhanh chóng lao tới trước quầy và đưa tay bịt miệng Gnome để khiến cô im lặng. Phần thịt của lòng bàn tay và ngón tay của nó nhanh chóng biến đổi thành một cái bịt miệng để ngăn cô không thể phát ra bất cứ tiếng gì khác ngoài tiếng thép bị bóp nghẹt. Cô vùng vẫy, đá và cào vào quái vật trong khi nước mắt cô trào ra, nhưng cô không thể làm kẻ tấn công mình bị thương.
Mimic trèo qua quầy và tiến gần hơn đến chỗ đối tượng nó đang khống chế. Một sợi dây thừng bắn ra từ dưới lớp áo choàng và nó còn nhanh chóng nhặt một sợi xích thép ở gần đó. Chúng nhanh chóng quấn quanh người tù nhân nhỏ bé, trói tay và chân cô ấy lại với nhau.
“MMmmf! Fmmph!”
Fizzy kinh hoàng nhìn sự tự do của mình bị cướp mất. Tiếp theo, người đó- không, con quái vật trước mặt cô ấy tạo ra một số mảnh vải vụn và nhét chúng vào miệng và cổ họng của cô, tạo thành một cái bịt miệng chắc chắn hơn. Sau đó, nó thản nhiên đưa cô vào phòng phía sau, tránh xa mọi ánh mắt tò mò.
Căn phòng này có kích thước bằng mặt tiền cửa hàng và thực sự là một mớ hỗn độn. Một chiếc bàn nhỏ xíu đã được biến thành góc làm việc ở bên phải, và xung quanh bức tường gần đó được xếp rất nhiều loại công cụ. Nhiều thùng lẫn hộp chứa đầy các bộ phận và linh kiện khác nhau được để một cách bừa bãi. Một lò rèn nhỏ và một cái đe nằm ở góc xa bên phải của căn phòng, nơi mà nữ Gnome bị giam cầm đã rèn ra bất kỳ bộ phận tùy chỉnh nào mà cô ấy không thể tự mua được. Một đống sắt, dây đồng, đồng thau và các thỏi kim loại thông thường khác cũng nằm cạnh đó. Góc xa bên trái có một dãy cầu thang dẫn lên trên, rất có thể là vào phòng ngủ của Gnome, và giữa nó và cánh cửa là một dãy tủ chứa đầy những phát minh thất bại, nguyên mẫu, đồ dùng bị hỏng và các thứ vụn vặt ngẫu nhiên khác.
*Ring-a-ding-ding-ding*
“Này! Mọi việc trong đó ổn chứ?!”
Một giọng nam vọng lên từ cửa hiệu bên ngoài. Có vẻ như ai đó đã nhận ra sự náo loạn và bước vào bên trong để kiểm tra. Người thanh niên tóc màu gừng nhìn vào những vết tích tàn phá do Hoa kiếm gây ra cũng như những gì có vẻ như là máu dính trên quầy, nhưng anh lại không tìm thấy ai cả, kể cả sống hay ngược lại.
“Ôi chúa ơi!” Anh thốt lên. “Xin chào?!”
Một cô gái tóc hồng nhoài người ra từ sau cánh cửa phòng trong. Anh chỉ có thể nhìn thấy phần đầu to và phần trên của cô ấy.
“Vâng xin chào!” cô đáp lại với chất giọng vui vẻ kỳ lạ.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?!” Người thanh niên hỏi trong khi chỉ tay lên các bước tường và trần nhà.
“Tai nạn.”
“Tôi thấy máu! Có ai bị thương à?!”
“Không có gì nghiêm trọng cả.”
Người thanh niên nghĩ rằng giọng điệu của cô gái Gnome này có gì đó không ổn, chưa kể thái độ của cô ta cũng có chút đáng ngờ. Cô ấy trông có vẻ khá vui dù cửa hàng của mình vừa mới bị phá hoại.
“… Cô chắc mình ổn chứ?”
“Tôi ổn nên vâng.”
Ngoài ra anh còn cảm thấy một sự sợ hãi kỳ lạ mỗi khi anh nhìn vào đôi mắt to màu vàng của cô.
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì tốt quá.”
Tuy nhiên, nếu cô ấy nói cô ấy ổn, thì cô ấy sẽ ổn thôi. Ngay cả khi cô ấy trông giống như một đứa trẻ, cô ấy vẫn là một người lớn có thể tự chăm sóc bản thân mình. Có lẽ vậy.
“Xin lỗi vì đã tự tiện đi vào.”
“Không sao cả.”
“Vậy tôi đi đây.”
“Tạm biệt nha ~♪!”
“À vâng… tạm biệt…”
Chà, cuộc đối thoại vừa rồi chắc chắn là kỳ lạ. Nhưng chàng trai trẻ lại đi đến kết luận một cách đơn giản rằng những tin đồn mà anh ta nghe về việc người Gnome đều bị lỏng vài con ốc trong đầu có vẻ không phải hoàn toàn là hư cấu.
*Ring-a-ding-ding-ding*
Anh rời cửa hàng và mặc kệ nó, cố gắng dẹp bỏ việc vừa diễn ra khỏi tâm trí mình. Sau khi chắc chắn rằng không có ai khác đến để điều tra, Fizzy giả ẩn mình khỏi tầm nhìn và đóng sập cửa lại. Đối với Fizzy thực, cô ấy đã ở trong tình trạng mà cô ấy tha thiết hy vọng mình đã phát điên. Vô số kịch bản hiện lên trong đầu cô khi cô bị trói, bịt miệng và kéo vào phòng sau của chính mình bởi một người đàn ông xa lạ, nhưng không ai trong số chúng thậm chí còn gần với điều này.
Hình dáng thật sự của người đàn ông cao hơn 2 mét đã được tiết lộ là một cái rương với kích thước 40 x 50 x 90 cm. Nó mọc chân ở một đầu sườn, còn đầu kia thì từ trên xuống dưới, nó tạo ra đầu và cặp cánh tay. Chiếc áo choàng nặng nề và bộ quần áo rộng thùng thình bên dưới đã làm rất tốt việc che đi cái cơ thể hình rương có phần ục ịch của nó.
Khi một khách qua đường tốt bụng gọi vọng vào từ cửa hiệu, nó đã từ bỏ lớp vỏ bọc của mình và quay trở lại thành một chiếc rương ngay lập tức, với tám chiếc chân giống nhện thò ra khỏi đáy. Nắp của nó tự mở ra để lộ ra hai hàng răng khủng khiếp như răng cưa mọc một cách lộn xộn. Sau đó, một chiếc lưỡi khổng lồ màu đỏ vươn ra khỏi miệng cái miệng đó, nó liếm láp rồi cuốn kín cả mặt lẫn tóc của cô. Cô đấu tranh một cách vô nghĩa trước những thứ đang trói buộc mình và hai dòng nước mắt tuôn trào khi cô đi đến kết luận rằng mình sắp bị ăn thịt, nhưng giả định đó cũng đã được chứng minh là sai.
Chiếc lưỡi đỏ đó lại hiện ra trước mắt cô. Đỉnh đầu của nó đã biến thành một hình ảnh phản chiếu xoắn của chính cô ấy, nó hoàn toàn hoàn hảo ngoại trừ nụ cười ngu ngốc và đôi mắt màu vàng. Sau đó Mimic thò 'cơ thể' mới của nó qua khe cửa và khiến hy vọng cuối cùng được cứu của cô biến mất bằng cách dùng một vài từ với giọng nói thậm chí còn không phải của cô. Đến khi mọi việc được giải quyết xong, nó hủy bỏ tất cả các biến đổi của mình và ngồi xuống trước mặt cô.
Và chỉ chờ đợi.
Fizzy hoảng loại cực độ. Cổ họng cô không ngừng cố gắng gào thét, đôi mắt cô thậm chí không dám chớp. Ngay lúc này, cô cảm thấy kinh hãi hơn bao giờ hết. Không phải vì có một con quái vật trước mặt cô. Chà, đúng là nó đang ngồi ngay đó thật, nhưng nỗi sợ hãi lớn nhất của cô ấy lại bắt nguồn từ việc nó trông … bình thường như thế nào.
Cô biết rõ một con Mimic trông như thế nào và không nghi ngờ gì nữa, sinh vật trước mặt cô chắc chắn là một trong số đó. Tuy nhiên, trông nó không có vẻ gì là lạ cả. Một chiếc rương gỗ ngẫu nhiên nằm ngổn ngang giữa xưởng của cô, nó chắc chắn sẽ khiến ta cảm thấy bị cản đường và chướng mắt, đúng chứ? Vậy thì tại sao cô lại cảm thấy như là chiếc rương này đã luôn ở đó chứ?!
Một con quái vật đang ngồi ngay trước mặt cô, và một phần nào đó trong cô không hề thấy chuyện này lạ chút nào cả.
Trong khoảnh khắc này, nữ Gnome tuyệt vọng ước rằng mình thực sự trở nên mất trí.
*Ring-a-ding-ding-ding*
Và ngay khi cô chuẩn bị khám phá ra độ sâu mới của nỗi kinh hoàng, thì tiếng chuông cửa trước lại vang lên.
*Ring-a-ding-ding-ding*
Rồi cửa trước đóng sầm lại và cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đi dọc theo sàn gỗ. Fizzy vùng vẫy và cố gắng hét lên với sức sống mới, tuyệt vọng nắm lấy bất cứ thứ gì để cứu cô khỏi địa ngục này. Bước chân ngày càng đến gần hơn và cánh cửa xưởng mở ra. Một người phụ nữ mặc trang phục nữ tu bước vào như thể cô ta mới là chủ nơi này vậy.
“Mmph! Hrlf mmfff!”
Nữ tu sĩ nhìn vào Gnome, rồi vào cái rương, rồi quay lại nhìn Gnome, và rồi lại nhìn cái rương lần nữa.
“Thật sao trời,” cô nói với một chất giọng thể hiện sự thất vọng rõ ràng trong khi nhìn vào nơi đang đặt thứ chắc chắn không phải là một cái rương gỗ. “Đây đã là lần thứ ba rồi!”
“...”
Lần đầu tiên người thợ Gnome im lặng kể từ khi cô bị bắt.
“Tất nhiên tôi có sửa lại, nhưng ngài cần phải cẩn thận hơn nữa. Não cô ta sẽ trở thành một đống lộn xộn nếu tôi cứ phải xóa ký ức của cô ta như thế này nữa.”
“...”
Nữ tu sĩ bước lại gần thiếu nữ đang bị khống chế và đặt một lòng bàn tay lên đầu cô.
“Mmmmph! MMMMPH!”
Gnome lại bắt đầu đấu tranh dữ dội một lần nữa, nhưng dù cô có cố gắng hết mình đi nữa, không có lối thoát nào cho cô ấy cả. Kỹ năng chế tạo các thiết bị của cô đã thu hút sự quan tâm của một sinh vật – thứ thậm chí còn không biết lòng trắc ẩn, lòng thương xót hay lòng tốt có nghĩa là gì.
“Ngủ,” Nữ tu sĩ niệm.
Ý thức của Fizzy bắt đầu trôi tuột khỏi cô. Theo bản năng, cô cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng thế giới quanh cô vẫn dần trở nên tối tăm. Rồi điều tiếp theo cô biết là cô đang hét lên trong khi trèo qua quầy.
“Này Boxxy! Anh ổn chứ?!”
“Tôi ổn,” nhà thám hiểm cao hơn 2 mét đáp lại. Có vẻ như anh đã tránh được những vết xước không mong muốn từ tai nạn không may vừa rồi.
“Cảm ơn chúa! Tôi thực sự xin lỗi về điều đó! Tôi không biết điều gì đã xảy ra với tôi nữa! Một Nghê nhân có Cấp độ của tôi lại sơ ý kích hoạt một Hoa kiếm như vậy, thật không thể lý giải được!”
“Không sao cả.”
“Không, tôi thực sự có lỗi khi khiến anh gặp nạn như vậy!”
“Vậy hãy dạy tôi.”
“Anh chắc chứ? Ngay cả sau điều tôi đã làm ư?”
Boxxy gật đầu. Cô gái này là người hướng dẫn Nghệ nhân tốt nhất (và duy nhất) ở trong thị trấn này. Và ngay từ đầu, cũng chỉ có cô ấy chịu dạy cho Mimic chức nghiệp Nghệ Nhân mà thôi.
“Được thôi!” Cô thốt lên với chất giọng tràn đầy sức sống. “Tôi đảm bảo sẽ dạy cho anh tất cả những gì tôi biết! Tất nhiên nó sẽ là miễn phí!”
Cô nhảy xuống khỏi quầy và đi về xưởng phía sau lưng mình, nhưng dừng lại giây lát ở trước cửa.
“Hử? Lạ thật chứ…”
Cánh cửa giờ đã đóng hoàn toàn. Đây là thứ mà cô sẽ không bao giờ đóng lại như vậy vì điều đó sẽ khiến cô không thể nghe thấy được tiêng chuông cửa trước reo.
“Chà, sao chả được,” cô nói một cách miễn cưỡng, rồi vẫy vị khách lại gần. “Đi lối này, Boxxy! Hãy để tôi chỉ anh cách tạo ra bột nổ!"
[*Thông tin chung:
- Tên: Boxxy T. Morningwood
- Chủng tộc: Mimic [Thượng cấp]
- Giới tính: Không có
- Tuổi: 3 tháng
- Hội: Không có
- HP: 1348/1348 [+3.4/giây]
- MP: 1085/1085 [+1.6/giây]
* Chỉ số:
STR: 168 - DEX: 184 - AGI: 162 - END: 236 - INT: 217 - WIS: 162 – LCK: 73 – MNT: 137 – CHR: 50 – PER: 20.
*Chức nghiệp
+ Mimic Lv 38/Tiến độ: 43%
+ Warlock Lv 25/Tiến độ: MAX.
+ Nghệ Nhân Lv 4/Tiến độ: 72%
* Danh sách kỹ năng:
+ Ám Sát Lv 7/Tiến độ: 76%
+ Lưu Trữ Lv 6/Tiến độ: 87%
+ Hấp thụ xác chết Lv 6/Tiến độ: 13%
+ Sinh khối Lv 5/Tiến độ: 43%
+ Giáp tự nhiên Lv 6/Tiến độ: 28%
+ Mô phỏng kim loại Lv 2/Tiến độ: 76%
+ Triệu hồi thuộc hạ Lv 7/Tiến độ: 42%
+ Sức mạnh áp đảo Lv 6/Tiến độ: 30%
+ Qủy học Lv 6/Tiến độ: 25%
+ Tinh thể ma thuật Lv 5/Tiến độ: 64%
+ Thay đổi hình dạng Lv 8/Tiến độ: 23%
+ Lén lút Lv 7/Tiến độ: 10%
+ Làm chủ kiếm thuật Lv 6/Tiến độ: 65%
+ Làm chủ phi thuật Lv 5/Tiến độ: 1%
+ Làm chủ dao thuật Lv 7/Tiến độ: 43%
+ Làm chủ Ruin thuật Lv 6/Tiến độ: 72%
+ Làm chủ thống thuật Lv 5/Tiến độ: 75%
+ Làm chủ khiên thuật Lv 3/Tiến độ: 32%
* Danh sách phép thuật
+ Ảnh cầu
+ Thiêu đốt.
+ Tê cóng.
+ Vụ nổ hắc ám
+ Trói bóng
+ Điểm dị thường
+ Tâm trí hoảng loạn
+ Mê sảng
+ Mũi tiêm hắc ám
+ Kích nổ tâm trí]