Cuối cùng, Mimic và hai thuộc hạ của nó cũng rời khỏi phòng lõi. Họ đã ở đó quá lâu và con quái vật đã đói. Có một vài xác chết còn xót lại trong kho của nó, nhưng chúng không đỉ để làm tan cơn đói. Mimic muốn rời khỏi đây trước khi dính phải những hiệu ứng suy nhược do “cái bụng rỗng” gây ra. Họ vẫn còn bản đồ mà họ đã cướp được trước đó nên ít ra họ sẽ không sợ phải lạc trên đường ra ngoài.
Vấn đề tiếp theo là lõi tinh thể của ngục tối rộng 1 mét này. Mimic muốn mang theo thứ sáng bóng nè nhưng nó không hề vừa với kho lưu trữ của cái rương. Cổng không gian xoáy dẫn vào kho lưu trữ của con quái vật này chỉ có thể mở rộng đến tầm 60 cm đường kính là cùng, dù đã tốt hơn rất nhiều khi so với cái lỗ 10 cm ở cấp 1 nhưng nó vẫn còn quá xa để đủ cho quả cầu kia.
Và vì vậy, giải pháp sẽ là cho Kora mang nó. Cái lõi này nặng khoảng 80 kg và với mọi thứ đã được xem xét kỹ thì nó tương đối nhẹ. Không phải là nữ Fiend này có rắc rối gì khi xử lý loại trọng lượng này đâu. Cô ấy nâng nó lên bằng một tay rồi đặt nó lên vai, bồng nó giữa đầu và cẳng tay. Ngay cả kích thước khó chịu của nó cũng chả là gì khi so với người có tầm vóc như cô. Nếu có gì đáng nói thì cái cách cô tình cờ xử lý nó sẽ khiến người ta nghĩ rằng đó chỉ là một quả bóng bãi biển lạ mắt chứ không phải trái tim pha lê của một ngục tối.
“Được rồi,” Mimic nói sau khi xác nhận không có gì xót lại trong căn phòng trống. “Chúng ta đi thôi.”
Nó đi bộ về phía lối ra cuả căn phòng với thuộc hạ dẫn đường.
“Chủ nhân, tại sao chúng ta phải đi bộ vậy?” Xera hỏi với chút khó chịu. “Hãy sử dụng Chìa dịch chuyển để thoát khỏi đây đi!”
“Chìa dịch chuyển? Đó là cái gì vậy? Nó có ngon không?” Một phản ứng dễ đoán đến từ cái rương.
“Tôi có thể đập nó?” Nữ Fiend chen vào với ánh mắt sắc bén trong mắt mình.
“Haah...” Succubus thở dài.
Sau đó, cô bắt đầu giải thích cho hai cái đầu rỗng kia về một thứ phổ biến, mặc dù có hơi đắt, một vật phẩm được biết đến với cái tên Chìa dịch chuyển. Nghiền nát một trong số sẽ dịch chuyển một nhà thám hiểm đến điểm an toàn tại cột mốc của ngục tối. Nó khá thuận tiện nhưng cũng đi kèm vài hạn chế. Người dùng phải đứng yên khi sử dụng, nó cũng chỉ có thể mang theo một người một lần do hạn chế về khối lượng dịch chuyển. Hơn nữa, vật phẩm này sẽ tan biến sau một lần sử dụng và nó cũng chả hề có bất kỳ tác dụng gì nếu bạn ở bên ngoài ngục tối chứa cột mốc chỉ định. Không tuân thủ bất kỳ quy tắc nào trong số trên thì vật phẩm sẽ không được kích hoạt.
“Chúng ta có một thứ như thế?” Mimic hỏi sau khi lời giải thích kết thúc.
“Tất nhiên! Những viên đá trắng mà ta đã cướp trước đó, chúng vẫn ở bên trong kho của ngài phải không?”
“Oh, những thứ bụi bặm đó!” Mimic hét lên. Nó đã thấy một vài nhà thám hiểm sử dụng vật phẩm này, nhưng không thể hiểu về tác dụng của nó lắm. Đối với tâm trí non nớt của Mimic, nó chỉ thấy những viên đá đó sẽ khiến một thành viên trong nhóm biến mất. Và nó không hề muốn biến mất tý nào cả nên nó đã vô cùng cẩn thận tránh ăn phải một trong số chúng cho đến tận bây giờ. Nhưng giờ dù nó đã biết thì vẫn còn một vấn đề.
“Chúng ta có thể mang theo thứ sáng bóng kia theo không?”
“...Có lẽ là không.” Xera đáp lại trong khi cúi đầu mình. Các hạn chế về trọng lượng mà cô đề cập đến trước đó chắc chắn sẽ không cho phép cái lõi ngục tối siêu nặng này được vận chuyển theo.
“Vậy thì chúng ta đi bộ. Arms, cô vẫn có thể chiến đâu trong khi giữ nó chứ?”
“Tất nhiên rồi. Tôi vẫn còn tận 3 tay rảnh đó.”
Cô cho ra một cú đẩy tay về phía trước để chứng minh lời nối của mình. Và khi đã hài lòng, Mimic lệnh cho tất cả họ thoát khỏ nơi này. Họ đi xuống hành lang dài, xoắn ốc với tốc độ chóng mặt. Cái rương nhện thực sự phải lướt nhanh hơn bình thường để theo kịp sải chân rộng của Kora. Còn Xera thì đã hoàn toàn từ bỏ việc đi bộ và chỉ lướt dọc phía sau trên đôi cánh với cái trượng đang lơ lửng bên cạnh. Nhìn chung, đây là một chuyến đi khá dễ chịu. Nếu không có một thứ chen ngang, một thứ mè nheo gây khó chịu cho Mimic từ nãy đến giờ.
[Liên hợp ngục tối Litigar đã công nhận bạn là người cai trị hợp pháp của nó. Bạn có muốn tuyên bố quyền sở hữu ngục tối này?
_Có_
_Không_]
Lời đề nghị này sẽ xuất hiện trở lại dù Mimic có từ chối bao nhiêu lần. Và cứ 5 giây nó sẽ xuất hiện lại một lần nữa kể từ khi Kora đập nó ra khỏi bệ. Tuy nhiên, Mimic là một sinh vật của sự kiên nhẫn. Mà để nói thì cá nhân được biệt này còn là một chuyên gia trong việc trong việc bỏ qua người khác. Cần nhiều hơn một của sổ mè nheo phiền nhiễu để nó bị khuất phục.
[Chỉ cần bấm [Có] mà thôi! Làm ơn đi!? Ta đang cầu xin ngươi đó!
Bạn có muốn tuyên bố quyền sở hữu ngục tối này?
_Có_
_Không_]
Một thứ kỳ lạ xuất hiện khi họ vượt qua điểm “Cấm vào” trên bản đồ và quay trở lại phần còn lại của ngục tối. Mimic thậm chí không hề chú ý đến cái cửa sổ cứng đầu bật lên tại thời điểm đó mà ngay lập tức chọn “Không”.
[ Được rồi! Ta hiểu rồi! Ngươi không muốn làm chủ ngục tối. Trong trường hợp này thì ngươi chỉ cần để lại lõi phía sau thôi! Đằng nào thì nó cũng sẽ chả có ích gì cho ngươi đâu!
Bạn có muốn tuyên bố quyền sở hữu ngục tối này?
_Có_
_Không_]
Dường như có một loại ý thức nào đó nằm bên trong ngục tối và nó đã nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Những lời cầu xin và cố gắng làm cho con quái vật này hiểu tại sao nên vậy khá là vô ích. Rốt cuộc thì cái rương ích kỷ này đã quyết định là nó muốn giữ những thứ sáng bóng. Vì vậy nó sẽ giữ cái lõi lại.
[Ngươi có biết bao lâu để phát triển một cái lõi mới không hả?! Nghe này, ta hứa sẽ đền bù xứng đáng nếu ngươi lắng nghe ta và đặt nó xuống!
Bạn có muốn tuyên bố quyền sở hữu ngục tối này?
_Có_
_Không_]
Nỗ lực hối lộ này có thể thực sự hiệu quả nếu nó dùng từ đơn giản hơn. Nếu Mimic mà đã được cung cấp “nhiều thứ sáng bóng” thì chắc chắn giọng nói kia sẽ có được sự chú ý, thậm chí cái rương có thể chấp nhận thỏa thuận ngay lập tức. Tuy nhiên, những cụm từ mơ hồ như “đền bù xứng đáng” đã không thể thể hiện được nghĩa ẩn dụ của nó và bị phớt lờ hoàn toàn. Đây là một sai lầm nghiêm trọng. Rốt cuộc, thành công hay thất bại trong một cuộc đàm phán gần như hoàn toàn dựa vào việc ta hiểu rõ đối thủ như thế nào. Do đó, một thực thể không biết lấy một cái gì về quá trình suy nghĩ của một con quái vật thì không thể có cơ hội thuyết phục nó bằng lời nói được.
[Nghe này, anh bạn! Đúng là ngươi đã giết chủ ngục tối nhưng nếu ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho phép ngươi rời đi với cái lõi đó thì ngươi sẽ phải đón nhận một thứ khác đang đến đấy!
Bạn có muốn tuyên bố quyền sở hữu ngục tối này?
_Có_
_Không_]
Bất cứ ai hay bất cứ điều gì đang cố gắng giao tiếp với Mimic dường như trở nên khá tức giận. Và một chút tuyệt vọng nếu xét tới việc từ bỏ việc ngoại giao và dùng đến những lười đe dọa mơ hồ. Mà cho dù vậy đi nữa thì, cái rương nhện vẫn hoàn toàn phớt lờ chúng với tất cả khả năng. Thậm chí việc cố gắng liên lạc với hai nữ quỷ kia cũng hoàn toàn không có kết quả.
Đó là bởi vì Xera và Kora đã bị trói buộc với cái rương biết đi kia. Không có cách nào mà họ có thể được cung cấp một hợp đồng rằng buộc linh hồn mới nếu hợp đồng hiện tại vẫn còn hiệu lực. Vì vậy họ hoàn toàn không hề biết gì về cuộc đấu tranh thầm lặng đang diễn ra trong tâm trí chủ nhân mình.
Tuy nhiên, có vẻ như cuộc chiến sẽ không diễn ra lâu thêm nữa.
[Được thôi! Ta không muốn làm điều này nhưng ngươi đã bắt ta phải nhúng tay vào! Đừng nói rằng là ta đã không cảnh báo!
Bạn có muốn tuyên bố quyền sở hữu ngục tối này?
_Có_
_Không_]
Ánh sáng màu đỏ xỉn mà lõi phát ra từ nãy đễn giờ đột nhiên được tăng cường, bao trùm xung quanh trong một ánh đỏ rực. Sau đó, nó bắt đầu nhấp nháy với một nhịp điệu đều đặn, gần giống như một cái đèn báo động.
Bởi vì nó thực sự là vậy mà.
“Um, chủ nhân? Ngài đã làm gì vậy?” Xera nói với một tông giọng buộc tội.
“Không gì cả? Arms mới là người giữ nó.”
Mimic xấu hổ làm chệch hướng sự đổ lỗi. Tuy nhiên, nó hiểu đây hoàn toàn là lỗi của nó.
“Này, đừng có nhìn tôi như thế! Tôi chỉ đang giữ nó như đã được lệnh thì nó tự nhiên bắt đầu tự nhấp nháy mà thôi!”
“Chờ đã, ngươi có nghe thấy gì không?”
Đột ngột những tiếng gào rú và la hét phát ra từ lối đi trước mặt họ. Và đánh giá từ âm lượng ngày càng lớn thì nó đang đi thẳng về phía ba tên trộm lõi này.