~~~*~~~
Vài ngày trước, tôi đã quyết định nhận nuôi các con của Hitsuji-senpai. Giờ trong lúc thưởng thức ly cà phê nhà làm này và chờ đợi các em ấy đến, tôi có tự hỏi bản thân mình sao khi đó lại quyết định như vậy. Sau cùng thì ngôi nhà này hiện chỉ có một mình tôi đang ở.
Bố mẹ tôi đã qua đời từ lâu, họ giao lại cho tôi căn nhà này và một ít tài sản. Tôi nhớ mình đã khóc rất lâu khi hay tin hai người họ qua đời, mặc dù khi đó tôi vẫn chưa lấy lại ký ức trước kia của mình. Nhưng giờ khi mọi chuyện đã qua, tôi cũng chẳng để tâm đến nữa.
Vấn đề trước mắt là liệu một người hai mươi mốt tuổi đang đi làm như tôi có thể chăm sóc tốt cho bốn đứa trẻ không? Thành thật mà nói thì, từ trước tới giờ tôi không hề có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, kể cả ở tiền kiếp của tôi.
Tuy nhiên, khi tôi nhận nuôi bọn trẻ, tôi nhận ra mình cần có trách nhiệm chăm sóc những đứa trẻ ấy một cách tử tế. Nếu tình huống đã như vậy thì tôi sẽ chăm sóc chúng bằng tất cả khả năng của mình!
Nhưng mà chuyện một người hai mốt tuổi có công ăn việc làm lại bị bắt gặp đang sống cùng bốn bé gái khoảng mười tuổi, nghe thôi đã thấy không dễ chịu tí nào rồi. Cái tình huống này không phải tệ lắm sao?
Khi tôi vẫn đang suy tính về những chuyện nên làm tiếp theo, âm thanh của cái intercom trong nhà vang lên. Dường như trước khi tôi có thể chuẩn bị sẵn sàng, bọn trẻ đã đến nhà tôi mất rồi.
Với cái dáng đi chao đảo, tôi hướng tới cửa trước mở cửa.
“Chào mừng. Um, các em…”
“Chào anh, Onii-san.. Này, các em cũng cần phải chào anh ấy nữa đấy.” Chiharu nói.
“...Chào anh.”
“E-Em là Chiaki Hitsuji, em là chị ba…R-Rất vui được gặp anh.”
“Ah, uhm, em là Chifuyu. Em là em út…”
Các em ấy trông cực kỳ căng thẳng. Tôi cũng đang rất căng thẳng đây, nhưng tôi cần phải tỏ ra thật bình tĩnh, tự tin để còn ứng xử nữa chứ.
“Các em đừng đứng đó nữa, vào nhà đi. Hãy cứ thoải mái bước vào nhà nhé.”
“Cám ơn anh rất nhiều. Mấy em, sau khi giới thiệu xong thì đừng có mà quên xếp giày ngăn nắp trước khi vào nhà nhé.”
Chiharu vẫn là một người chị giống y trong game, vẫn luôn tỏ ra bao bọc quá mức và đôi lúc chiều chuộng các em mình thái quá. Nhưng tôi cảm thấy Chiharu không giống như thường ngày, dường như em ấy tỏ ra lễ phép hơn để tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ của tôi.
Đúng như tôi nghĩ, em ấy rất trưởng thành mặc dù còn rất nhỏ.
Trốn sau lưng chị của mình, Chinatsu và Chiaki xếp giày rồi bước lên sàn gỗ trong khi mắt vẫn tránh nhìn thẳng vào tôi. Hai em ấy cứ nhìn xung quanh một cách bất an, không biết phải làm gì.
“Đằng kia là phòng khách. Các em có thể ngồi ở đó.”
“......” Chinatsu, Chiaki và Chifuyu vẫn giữ im lặng.
“Cám ơn anh, Onii-san.” Chiharu nói.
Chiharu cúi đầu một cách lịch sự, những người còn lại cũng lặng lẽ gật đầu, sau đó họ cùng nhau đi về phía phòng khách. Tôi đi theo sau mấy đứa nó, Chinatsu và Chiaki cứ liếc ra sau lưng nhìn tôi sợ hãi. Sau đó hai em ấy vội vã chuồn vào phòng khách.
Dường như hai đứa vẫn còn dè chừng với tôi. Mặc dù tôi đã cố tỏ ra thân thiện…
Khi tôi đi vào, tôi thấy các em ấy đều đã ngồi kiểu seiza. Lòng tôi vừa cảm thấy ấn tượng vừa buồn vì mặc dù còn nhỏ chúng đã biết làm những điều thế này.
Cũng giống như lần trước, Chiharu và Chifuyu ngồi đầu trong khi Chinatsu, Chiaki thì ngồi ở sau lưng hai người họ.
“Từ giờ mong được anh chỉ bảo, Onii-san.”
“Sẽ không sao nếu em nói chuyện cởi mở hơn nữa đó, em biết chứ? Cứ coi như đây là nhà em và chỉ cần bản thân thấy thoải mái là đươc.”
“Cái đó thì không được đâu…”
“Oh, được rồi…Thế đồ đạc của các em đâu?”
“Chúng em chỉ đem theo mình những đồ dùng cần thiết thôi. Phần còn lại sẽ được chuyển đến sau.”
“Ra là vậy…Thế các em đi đến đây bằng gì?”
“Bọn em bắt taxi và đi tàu đến đây.”
“Chỉ có mấy đứa?”
“Vâng.” Chiharu trả lời.
Bất kể tôi có nghĩ thế nào, chẳng phải điều này rất quá đáng sao? Tuy nhiên khi ngẫm lại, điều đó cũng đúng chính vì tôi biết các em ấy sẽ bị đối xử như vậy nên tôi mới nhận họ.
“Vậy à, các em khá dũng cảm đấy.” Tôi nói.
“Cám ơn anh.” Chị cả Chiharu đã trả lời hết các câu hỏi của tôi.
Em ấy luôn trả lời một cách lễ phép, lễ phép đến mức khiến tôi cảm thấy gượng gạo. Tôi thích cách nói chuyện bình thường, tự do của em ấy trong game hơn…nhưng tôi không thể bắt em ấy làm nếu em ấy không thích được. Hơn hết, tôi muốn em ấy cảm thấy thoải mái nhất có thể.
Tôi đã nhận nuôi họ với mong muốn thay đổi cuộc sống buồn tủi lắm bất hạnh bủa vây lấy họ, nhưng giờ có vẻ như vẫn chưa thay đổi được nhiều lắm. Tôi hy vọng họ sẽ có thể tận hưởng một cuộc sống thoải mái trước khi game bắt đầu.
Tôi cần nghĩ cách làm cho các em ấy có thể yên tâm thoải mái sống ở đây. Với tư cách là người giám hộ của các em ấy, tôi không muốn các em ấy cảm thấy tôi là mối đe dọa. Mọi chuyện sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể trò chuyện một cách bình thường với nhau.
Để được như vậy, chúng ta cần phải giới thiệu bản thân với nhau trước.
“Vì kể từ giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, nên anh nghĩ chúng ta hãy giới thiệu với nhau lần nữa nhỉ?”
“Vâng, em là Chiharu Hitsuji…Em là chị cả. Còn đây là Chinatsu; em cũng nói ‘xin chào’ với Onii-san đi.”
“...Em là Chinatsu Hitsuji…Rất vui được biết anh…Mong được anh quan tâm…”
“E-Em là Chiaki Hitsuji…Rất vui được làm quen…”
“Tên của Chifuyu là Chifuyu…”
Chinatsu là người hay tỏ ra tsundere, nhưng em ấy lại thiếu sức thể hiện nó ra ngoài. Cả Chiaki người hay có những câu nói chuunibyou cũng không hăng hái nói những câu đó luôn. Đến Chifuyu cũng thờ ơ như vậy.
Tôi muốn có một kiểu giới thiệu có thể thu phục trái tim của bọn trẻ như là một Onii-san luôn vui vẻ, nhưng tôi cũng không muốn xôi hỏng bỏng không rồi làm chúng tôi thêm xa cách, vì thế nên tôi sẽ chỉ giới thiệu kiểu bình thường thôi.
“Anh là Kaito Black, rất vui đươc gặp các em.”
“...Black?” Các em ấy kêu lên cùng một lúc.
“Ừ, anh biết họ này không có nhiều, mặc dù khi viết là ‘Kuro’ nhưng khi đọc lên thì thành ‘Black’.”
“...Em thật ra khá thích cái kiểu họ như của anh.” Chiaki nói.
“Em thấy nó khá đáng yêu, Onii-san.”
“......”
Tuy tôi chưa chắc chắn lắm, nhưng dường như Chiaki đã mở lòng với tôi đôi chút. Còn Chinatsu và Chifuyu chắc chỉ hơi hơi thôi, nếu tôi đúng.
“Um, anh cũng đã nói nhiều lần rồi, nhưng các em hãy thoải mái coi đây là nhà mình và tùy ý sống nhé.”
“.....”
Tôi đã nghĩ mình nói tốt lắm, nhưng tự nhiên các em ấy lại im lặng hết.
“Sao anh lại nhận nuôi bọn em vậy, Onii-san? Đó là vì người đó…Bố bọn em đã giúp đỡ anh sao? Đó là lý do sao?”
Chiharu nói vậy. Bây giờ, trong mắt em ấy chất chứa sự ngờ vực, có cả sợ hãi và nhiều cảm xúc tiêu cực khác. Tại thời điểm đó tôi chỉ thuận tiện nói ra một lý do nghe hợp lý trước mặt gia đình Hitsuji mà thôi, nhưng mà với các em ấy, bố mẹ của họ chính là những người họ căm hận nhất.
Bố mẹ họ, đáng lý là những người phải bảo vệ chị em họ đầu tiên, lại chính là những người gọi chị em họ là quái vật và kể cho những người khác.
Tôi không khỏi cảm thấy khó chịu khi quen phải loại người như vậy, dù chỉ là trên mối quan hệ công việc.
Tốt nhất là tôi nên thành thật giải thích mọi chuyện mà không đụng đến bất cứ lý do người lớn nào. Hơn nữa…tôi không muốn bao biện về quyết định của mình với những nhân vật tôi yêu thích ở kiếp trước.
Tôi đã quyết định trở thành người một nhà với các em ấy và dùng sự chân thành của mình đối xử với họ, thế nên việc lừa dối không được cho phép. Tôi sẽ luôn thành thật hết mức có thể miễn là cái đó có thể thành thật.
“Thành thật thì anh không hề được anh ta chăm sóc. Mà, có một sự thật cần phải nói dù nó không lớn lắm đó là anh cũng ghét anh ta.”
“!”
Bốn người các em ấy trông cực kì bất ngờ, trên mặt các em ấy như hiện lên nỗi băn khoăn về lý do tôi nhận nuôi các em ấy.
“Thế, sao anh lại?”
“Bởi vì anh tin mình có thể khiến các em hạnh phúc hơn hẳn ông bà các em có thể làm được.”
“...Em hiểu rồi.”
“Là như vậy đấy. Anh không mong em có thể tin anh một cách dễ dàng, anh chỉ mong em có được chút thư thái trong trái tim khi sống ở ngôi nhà này.”
“Cám ơn anh.”
Ah, dường như các em ấy vẫn chẳng thoải mái lắm. Mặt của các em ấy trông căng chưa kìa. Tốt nhất là nên để họ có chút không gian để bình tĩnh lại trước khi nói chuyện tiếp. Một khi các em ấy ổn định rồi, tôi sẽ thử đổi cách tiếp cận và trò chuyện với các em ấy một lần nữa.
“Nhà anh có một căn phòng trống trên tầng, để anh dẫn các em đi xem.”
“Anh không cần phải nhọc công như vậy đâu…”
“Đừng lo về điều đó. Chúng ta đi nhé?”
Tôi rời phòng khách và đi lên lầu. Đây là một căn nhà hai tầng có 4LDK và rộng khoảng 37 mét vuông. Hơn nữa, ba căn phòng ngủ đều nằm ở trên tầng hai. Hiện tại thì tôi muốn để cho các em ấy dùng chung một phòng, nhưng cá nhân tôi đã có dự định sẽ tách các em ấy ra hai phòng khi họ lên cấp hai. Nhưng nếu bây giờ các em ấy có nhu cầu chia phòng, tôi cũng sẽ vui vẻ mà đồng ý thỉnh cầu của các ẻm.
“Các em cứ thoải mái sử dụng căn phòng này nhé.”
“Cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo.”
Không nói gì nhiều, tôi cố tỏ ra chững chạc đi xuống lầu, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của bốn em ấy đang nhìn tôi. Dường như các em ấy có những suy nghĩ gì đó…
Tôi hy vọng họ sẽ sớm quen với nhà mới…
~~~*~~~