Solo: Bluepumpkin
◇ ◈ ◇
Chương 03
Và thế là việc đính hôn vẫn sẽ được giữ nguyên.
Sau đấy, Rufus bắt đầu đến thăm tôn thường xuyên hơn. Mặc cho có địa vị xã hội cao hơn, phụ huynh của Rufus lại thân thiện đến đáng ngạc nhiên. Và người kế vị của họ chẳng nghi ngờ gì là một bậc quân tử.
Tôi cũng đã được mời đến cư dinh của ngài Hầu tước nơi tôi cả hai vị thân sinh ra tiếp đón. Họ là những người có tầm ảnh hưởng, chỉ cần một lời nói thôi, họ có thể thay đổi cả thế giới. Vì thế tôi gần như giành hết thời gian để lo lắng nhằm đưa ra câu trả lời phù hợp.
Tôi đến thăm cũng vì Rufus đã hứa sẽ chỉ dạy cho tôi nền tảng trong việc điều hành nhà Hầu tước. Khi đã học xong, tôi được phép đọc những tác phẩm văn học sưu tầm bởi nhà Hầu tước và dành thời gian cho những giờ học chất lượng cùng gia sư riêng của Rufus.
Trong khi tôi đang hái hoa trước khu vườn rộng lớn, tôi đột nhiên bị những chú chó với nhiều kích cở “đột kích” từ phía sau! Vì lý do gì đấy, dây trói của chúng bị lỏng. Chẳng đủ khả năng để đuổi những chú “vệ sĩ” của nhà Hầu tước đi, tôi buộc phải giả chết cho đến khi chúng rời đi. Và kết quả là tôi bị chúng ngửi khắp người.
“Fufu, những chú chó có vẻ thích con đấy Pia. Chúng có thể nhận biết rằng Pia chẳng dùng loại nước hoa có mùi nào. Hơn thế nữa, con còn chẳng tấn công chúng. Đừng lo lắng, những chú chó này đều đã được huấn luyện rồi. Chúng chỉ muốn chơi với con thôi. Pia này, chú lớn hơn là Brad, còn chú nhỏ hơn là Dagger. Hi vọng con đối xử tốt với chúng nhé.”
“T…tất nhiên rồi thưa mẫu thân! Kyaa! Brad, đừng liếm mặt ta nữa! Này, Dagger đừng đẩy nữa!”
Ơ có khi nào mình được chỉ định chơi cùng những chú chó này không?
“…Con bé đáng yêu quá. Chẳng trách sao Rufus lại nghiêm túc với con bé đến thế. Tuy nhiên, ta có hơi lo lắng. Sau cùng thì con trai ta cũng khá thẳng thắn. Ta sẽ dùng mọi nguồn lực có thể để bảo vệ con bé, dù bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa….!”
Hầu tước phu nhân là hiện thân cho sự hòa quyện của vẻ đẹp tôn nghiêm cùng bầu không khí quyến rũ. Nhưng tôi lại thấy bà ấy vô cùng thân thiện và kiên nhẫn. Cũng bởi bà ấy không thích mấy thứ lễ nghi lắm nên hầu tước phu nhân bảo tôi hãy gọi bà là mẹ.
Kể cả khi tôi lăn vòng dưới đất cùng lũ chó và bị cỏ vướng lên người thì bà ấy vẫn mỉm cười bỏ qua. Tôi đã thoáng thấy hình bóng của một người tuyệt vời là như thế nào rồi.
◇ ◈ ◇
Mùa hè là thời điểm tuyệt vời nhất để đến thăm nhà của Rufus.
Vào lúc ấy, tôi sẽ ở trong lãnh địa của nhà Stan, chính xác hơn là phía bắc của lãnh địa cùng với những chú chó.
Sau khi mặc những bộ quần áo cũ của Rufus, chúng tôi cúi cùng lên lên núi!
“Ngài Rufus, nhìn này! Ở đây này! Ngài có thấy cây dương xỉ không? Với lớp địa tầng này thì chắc hẳn nó phải thuộc Kỷ Cacbon rồi! Tuyệt vời quá! Chỉ mất một tuần để em phát hiện ra hóa thạch!”
“….Nó tuyệt đến vậy à?”
Rufus đang nằm ngay bên cạnh tôi và đọc sách, được bảo hộ bởi năm chú chó bao gồm cả Brad và Dagger cùng với những người hộ tống từ trong bóng tối. Cũng dễ hiểu thôi, Rufus là đứa trẻ duy nhất và là người thừa kế của nhà Hầu tước mà.
“Thật tuyệt vời! Em đã chuẩn bị suốt ba năm ròng cho đến khi tìm thấy nó! Chúng ta có thể tiếp tục khai quật bằng cách lấy lớp địa tầng này làm mốc! Đây là một cây dương xỉ đã từng tồn tại hàng trăm triệu năm trước đấy! Nhưng em chưa tình nhìn thấy hình dạng này trước đây… có lẽ trước đây nó là loài chỉ sinh trưởng ở khu vực này…”
Tôi lấy la bàn cùng thước dây ra và một dụng cụ khảo sát đơn giản mà tôi bắt chước từ tiền kiếp để ghi lại số liệu.
Rufus ngái ngủ ngồi dậy và nở nụ cười.
“Trông em cứ như vừa tìm được kho báu ấy.”
“Nó đúng là kho báu mà!”
“Quý hơn cả đá quý ư?”
“Đá quý cũng là thứ được hình thành trên hành tinh này qua một quãng thời gian dài vì thế về mặt này nó cũng giống với hóa thạch thôi!
“Fufu thế là thứ này với kim cương giống nhau sao?”
Rufus mớm một miếng từ bento vào miệng tôi
“Ưm?... Ngon quá! Đúng là bánh của nhà Hầu tước mà! Nếu cứ ăn ngon thế này thì em sẽ mập lên mất.”
“… Pia đã tiều tụy đi vì lo lắng kể từ trận ốm trước đó nhỉ? Khi anh không ở bên, ai đó sẽ…. Không, không ai được phép mớm cho Pia ăn cả… Khi Pia nghịch đất như thế này sẽ quên đi muộn phiền và ăn ngon miệng… đúng là tốt mà.”
“…Ngon quá! Lần này là trứng sao! Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã đưa em đến đây!
Cũng nhờ thế mà tôi có thể tiến hành công việc của mình mà không cần nghỉ ngơi. Tôi nhẹ nhàng và cẩn thận quét đi những mẩu đất thừa khỏi hóa thạch.
“…Cảm ơn…. Không hề đoái hoài đến nữ trang làm từ kim cương đeo trên người mẹ mình mà đến cả gia đình hoàng gia cũng thèm muốn. Vô tư chơi cùng lũ chó có thể dễ dàng cắn chết những tên xâm nhập. Vui vẻ khi ở sâu trong núi và tránh xa những sự hào nhoáng. Một người phụ nữ hăng hái theo mình khắp lãnh địa, mặc những bộ đồ cũ của mình và thích tin tức hơn là ngồi buôn chuyện….không xong rồi, mình muốn mãi ở lại đây, nhưng đó lại là vấn đề…. Khi mình ở thủ đô, Pia sẽ đi cùng mình… chà mình cần phải đạt được sức mạnh và bảo vệ cô ấy.”
“Ngài Rufus, nói a đi nào.”
Tôi đưa bánh sanwich đến miệng của ngày Rufus khi ngài ấy đang lẩm bẩm một mình.
“Ơ?”
“Em đã rửa tay đàng hoàng ở sông rồi! Thi thoảng em sẽ đút cho ngài ăn để ngài Rufus có thể tiếp tục đọc sách.”
“…Đúng thật. Nó ngon lắm.”
“Ơ này! Đừng có cắn nó mà!”
Cả hai chúng tôi đang có một mối quan hệ khá tốt nhỉ?
Mặc dù phải nói thật thì lãnh địa của Rufus không phải là hoàn toàn an toàn. Những tên cướp hay tương tự như thế có thể lảng vảng quanh đây. Vì thế trừ khi được hộ tống bởi Rufus, tôi bị cấm lên đây khai quật. Hơn nữa, những con chó đi cùng đều là chó săn! Thật nhẹ nhõm khi chúng không xem tôi như kẻ thù… mặc dù chúng xem tôi như là đồ chơi…
Trong khi ở trong ở trong lãnh địa, tôi nhận ra là với cương vị của một tể tướng tương lai, Rufus có rất nhiều việc phải làm.
“…Pia em đang đan gì đó? Hình dạng xoắn ấy cùng màu đất son là gì vậy?”
“Chẳng phải nó rõ ràng rồi sao? Từ độ cong của võ, đây chính là cúc đá rồi!”
“Thật vậy sao? Chà nếu như Pia đã nói thế thì nó là sự thật rồi…”
“Ngài thích nó chứ? Nếu thế thì em sẽ thêu tên ngài cạnh chiếc khăn tay này!”
“Thôi không cần đâu!”
Mặc dù đôi lúc tôi sẽ bị đuổi ra khỏi phòng.
Trong trường hợp đó, tôi sẽ đến phòng ăn lớn và vẻ một bản đồ cho khu khai quật. Sau đấy, tôi đánh dấu lên chi tiết nhất có thể.
Và khi quản gia trưởng là Thomas cùng những người hầu khác đi ngang qua, họ cung cấp thêm cho tôi thông tin. Như là nơi họ từng thấy gấu hay con đường nọ đã bị chặn do sạt lở và địa điểm họ nhìn thấy những kim loại hiếm (thứ mà về sau chính là cẩm thạch). Tất cả chúng đều vô cùng hữu ích.
Tuy nhiên khi Rufus nhìn thấy tấm bản đồ, ngài ấy xếp cho toàn bộ gia nhân cùng tôi đứng thành hàng và tuyên thệ rằng sẽ không tiết lộ cho bất kì ai về tấm bản đồ này.
“Pia đây là tấm bản đồ tuyệt vời. Anh chưa từng có cơ hội làm việc trên những rặng núi vì thế sẽ thật tuyệt nếu em có thể hoàn thành tấm bản đồ này khi rảnh rỗi.”
“Nhưng chẳng phải ngài đã bảo rằng em không được phép tiết lộ điều gì về chuyện này sao?”
“Đúng vậy, không ai được phép nói một lời nào cả. Bên cạnh đó, Pia chỉ dùng tấm bản đồ để khai quật thôi đúng chứ? Thế thì ổn cả thôi, những người hầu ở đây đều biết giữ miệng mà.”
“Tôi đồng ý thưa tiểu thư Pia. Bản đồ của tiểu thư sẽ vô cùng hữu dụng. Hơn nữa, bản đồ còn được vẽ từ trên cao xuống. Thật là khác thường! Ngài Rufus hãy nhanh chóng đăng ký bằng sáng chế cho vợ ngài thôi!”
“… Thomas ta biết mà.”
Tôi tự hỏi liệu tấm bản đồ ấy có nguy hiểm đến thế không. Nhưng bởi chú Thomas đã xoa đầu nên tôi đoán là mình đã làm được một điều tuyệt vời rồi.
Sau này, tấm bản đồ được trưng bày trong phòng làm việc của ngài Hầu tước, người là Tể tướng và đồng thời cũng là cha của Rufus.
Và trước khi tôi nhận ra, tôi đã được chuyển từ phòng dành cho khách qua khu vực dành cho các thành viên trong gia tộc và ở trong một căn phòng bằng gỗ vô cùng giản dị. Hơn thế nữa, tôi còn được cấp cả phòng ở trong cư dinh của ngài Hầu tước lẫn biệt thự tọa lạc ở thủ đô hoàng gia nữa cơ. Họ kì vọng ở tôi nhiều quá! Tôi bắt đầu thấy sợ rồi đấy! Kể cả Sarah, chị hầu gái luôn ở bên tôi giờ đã hòa nhập với các nàng hầu gái của nhà Hầu tước.
Nhân tiện thì bởi cả hai chúng tôi đều được người lớn tin tưởng vô cùng nên thi thoảng chúng tôi sẽ được ở một mình bên nhau.
Và Rufus sẽ tới đánh thức tôi mỗi buổi sáng với đóa hoa tuyệt đẹp mà cậu ấy hái trong vườn.
Ở tiền kiếp của tôi, tôi chưa từng nhận một đóa hoa nào cả. Vì lẽ đó, mỗi khi đón nhận đóa hoa từ Rufus, niềm vui ngập tràn khắp cơ thể tôi…
….tôi có thể chắc rằng đây là thứ mà ta gọi là ‘hạnh phúc’.
“Chào buổi sáng, Pia.”
Từ hương hoa, cậu ấy tặng tôi một đóa hồng trắng lấp lánh ánh sương mai.
“…Nó thật đẹp. Cảm ơn vì sáng hôm nay, ngài Rufus.”
“Nào chuẩn bị đi chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa.”
Tôi chắc rằng hôm nay sẽ lại là một ngày tuyệt vời…. tất cả là nhờ ngài Rufus.
Sau đó tôi đắm mình trong hương thơm của những bông hoa trước khi tập viết cùng Rufus. Mặc dù tôi đáng lý ra phải luôn bận rộn nhưng vì lý do nào đó mà tôi lại đang tận hưởng hết mình.
À thì tôi vẫn luôn ngồi trên đùi của Rufus suốt thời gian qua.
“Ngài Rufus, em chắc là em nặng lắm, thế nên hãy dừng…..”
“Ể? Em nói rằng chữ viết em đã hoàn hảo rồi á?”
“Em chưa từng nói như thế…”
Sau khi dành thời gian ở bên nhau, chúng tôi đã nhận ra sở trường cũng như sở đoản của nhau, cùng làm thắm thiết hơn mối quan hệ và cơ bản là lớn lên cùng nhau.
◇ ◈ ◇
Lâu ngày come back nên anh em vào góp ý nhé :3