Trans: Bluepumpkin
Edit: Tearlaments❤BrandedDespia
◇ ◈ ◇
Chương 01
Vào mùa đông lúc tôi lên 10, tôi đã mấp mé cửa tử vì cơn sốt cao gây ra bởi trận đại dịch càn quét qua thủ đô hoàng gia.
Trong cơn mê, một cảnh tượng bí ẩn đột ngột hiện lên trong tâm trí tôi. Vì thế, tôi đã hỏi Sarah, trưởng hầu gái phụ trách chăm sóc tôi.
“…Ư.. chị Sarah… em.. đã nhìn thấy một cỗ xe bằng sắt trong hình dạng một con chim bay ngang trời…”
“Phu nhân! Tiểu thư Pia đang lẩm bẩm những điều vô lý! Ai đó hãy gọi bác sĩ tới nhanh đi!”
Sarah không biết cũng phải, bởi khung cảnh ấy không thuộc về thế giới này.
Sau đó, tôi nhìn thấy một cô gái. Trang phục của cô ấy lạ lắm và tóc cũng chỉ ngang vai mà thôi. Dù chúng tôi chẳng có tí gì giống nhau cả nhưng tôi lại cảm thấy có một mối liên kết mạnh mẽ với người ấy. Tôi cảm thấy rõ ràng rằng cô ấy chính là tôi. Hay chính xác hơn chính là bản thân của trước kia.
Đây là cái mà người ta gọi là tiền kiếp ư.
Trong giấc mơ ấy, kí ức về tiền kiếp lại trỗi dậy.
Ở kiếp trước, tôi là một cử nhân tại học viện hàng đầu Nhật Bản, một đất nước được biết đến với sự cần cù siêng năng ở thế giới bí ẩn có tên là Trái Đất. Ở nơi đấy, những cỗ xe sắt chạy trên đường và bay qua bầu trời, chở theo con người qua bên kia không gian gọi là vũ trụ.
Người bạn trai đầu tiên đã cắm sừng tôi. Anh ta chỉ trích cả ngoại hình lẫn nhân cách của tôi. Sau khi bị đá, tôi lại còn xui xẻo vướng vào một vụ cướp ở cửa hàng tiện lợi nữa. Cũng vì lẽ đó tôi đã bị đâm đến chết.
Tóm gọn lại, tâm trí của tôi, một đứa trẻ lên mười đang bị buộc phải trải qua những hình ảnh như vậy đấy.
Và cuối cùng, tôi cũng chẳng thể chịu đựng được nữa.
“Khônggggggggggggggggggggggggggggggg!!!”
“T..Tiểu thư Pia!”
Tôi lại lần nữa bất tỉnh.
Sau một khoảng thời gian, dịch bệnh trong vương quốc đã qua đi. Tôi đã có thể quay trở về hiện thực và phân biệt được kiếp này và kiếp trước. Khi tôi đã có thể hồi phục thì bị hôn thê của tôi tới thăm.
“Tiểu thư Pia, em ổn chứ?”
“Ư…ơ..”
Vị hôn phu, Hầu tước Rufus Stan cũng bằng tuổi với tôi.
Bi kịch ập đến khi tôi đang chuẩn bị chào lại ngài ấy.
Ngay khi tôi nhìn thấy mái tóc màu xanh biển cùng đôi mắt ánh lục ngây thơ của vị hôn phu, kí ức của tiền kiếp ùa về cùng một lúc. Và tôi ngã khụy gối xuống trước khi để cho sự tỉnh táo của bản thân trôi xa.
“Tiểu thư Pia!?”
“Tiểu thư?!”
Tại sao ư, bởi vì cậu ta chính là một trong những mục tiêu chinh phục trong một ứng dụng điện thoại thông minh nào đó với tên gọi là ‘Caroline và phép màu ngọt ngào của cầu vồng’. Dưới sự giới thiệu của hậu bối, tôi đã chơi trò này ở kiếp trước. Và cũng bởi đây là trò chơi miễn phí nên tôi nhanh chóng nghiện nó.
Hình như tôi đã được chuyển sinh vào nơi từng là một trò chơi thịnh hành.
Trong trò chơi ấy, nữ chính Caroline sẽ được giao nhiệm vụ làm dịu đi những mệt mỏi của những cá nhân có tầm ảnh hưởng trong tương lai của vương quốc bằng cách tự làm bánh kẹo. Trong tuyến truyện chính, Caroline không chỉ thành đôi với thái tử mà còn trở thành hoàng hậu.
Trong tuyến của Rufus, với cương vị là tể tướng, ngài ấy sẽ mệt mỏi bởi công việc giấy tờ, khiến cho Rufus khát khao đồ ngọt. Giai đoạn sau của trò chơi, vị hôn thê sẽ ném những bánh kẹo ấy đi, “Ngươi còn chẳng thèm thử độc!”. Khi Rufus phát hiện ra, ngài ấy tức giận trục xuất vị hôn thê của mình. Và không ngoài dự đoán, Rufus sẽ kết hôn với Caroline. Ngày nào cũng thế, Caroline sẽ đút chiếc bánh quy nhà làm vào miệng chồng của mình kèm câu nói “Mừng anh về nhà.”. Quả là một kết thúc ngọt ngào mà.
…Ngoại trừ việc trở thành vị hôn thê của Rufus, tôi chỉ là nhân vật phụ mà thôi. Trong trò chơi, tạo hình nhân vật của tôi chỉ là một hình bóng đen, thậm chí còn chẳng có tên hay tí minh họa nào đính kèm nữa chứ.
Nghiêm túc đấy à? Tôi sẽ bị trục xuất chỉ vì vứt bỏ vài cái bánh cái kẹo thôi ư?
Với cương vị là người con trưởng của nhà Hầu tước, Rufus phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề của tể tướng. Ở kiếp trước thì chức vị như thế cũng phải tương đương với thủ tướng rồi. Bên cạnh đấy, thế giới này nguy hiểm hơn hẳn so với Trái Đất vì mạng người chả khác gì cỏ rác cả. Nhưng vì là hôn thê của Rufus, chẳng phải sẽ rất bình thường khi tôi cố gắng bảo vệ ngài ấy hay sao?
Ngay từ đầu, một người phụ nữ đi quyến rũ người đàn ông vốn đã có hôn thê hẳn là một con ả tồi tệ! Và tên đàn ông vẫn hẹn hò với người phụ nữ khác khi bản thân đã đính hôn cũng là một kẻ khốn nạn! Anh ta thậm chí còn đứng ra bảo vệ cô ả nữa chứ!
Tôi ngay lập tức hồi tưởng lại những trải nghiệm đau thương trong tình cảm ở tiền kiếp. Rõ ràng, với thân phận là một nhân vật quần chúng, số phận của tôi đã được định sẵn sẽ chịu một kết cục tương tự. Khi nhận ra điều đó, tôi không khỏi tức giận.
Chẳng ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông cả. Đừng hòng lừa tôi thêm một lần nào nữa.
Mặc dù tại sao tôi lại phải chịu cảnh bị đá lần nữa nhỉ? Ai đó làm ơn hãy tha cho tôi đi mà…
Một năm trước, bố mẹ tôi đã sắp xếp hôn ước giữa tôi với Rufus. Sau đấy, chúng tôi bắt đầu dùng trà cùng nhau mỗi tháng một lần. Mặc dù không có tình yêu, chúng tôi cũng đã hình thành được một mối quan hệ đủ để gọi là thân tình. Dù chỉ mới chừng này tuổi thôi, tôi đã quyết định sẽ hỗ trợ cho Rufus suốt phần đời còn lại.
Và cũng vì thế nên khi tôi nhận ra, tôi đã khóc rất nhiều… cũng một phần vì tôi vẫn còn là một đứa trẻ.
Nếu tương lai tôi được định sẵn là sẽ bị tổn thương và vứt bỏ, sẽ tốt hơn nếu chấm dứt mối quan hệ của chúng tôi trước khi những cảm xúc trong tôi nảy nở.
Cha tôi ở kiếp này, Bá tước Parmesan chẳng có bất kì thành tựu lớn lao nào cả và cũng chẳng quá giàu có. Nhưng ông ấy không phải là một người tham lam và dù hơi vụng về ông vẫn rất mực yêu thương con gái của mình. Khi tôi khóc, ông ấy cùng với mẹ đã vuốt ve dỗ dành tôi. Ông anh trai lớn hơn tôi năm tuổi cũng không hề tham danh cầu vọng. Chính vì thế anh ấy không hề lợi dụng cuộc hôn nhân của tôi để thăng tiến.
Tôi đã được ban cho một gia đình tử tế.
◇ ◈ ◇
Vài ngày sau đó, Rufus lại lần nữa đến thăm tôi. Tôi rời khỏi giường và chào đón cậu ấy trong một phòng khách nhỏ được bố trí trong phòng tôi.
“Tiểu thư Pia, khi em ngất xỉu ngày hôm đó, ta đã rất bất ngờ đấy. Trông em có vẻ ốm yếu. Em thực sự khỏe lại chưa vậy?”
“Thực ra em chưa được khỏe lắm. Cả cơ thể lẫn tâm trí đều đã bị bào mòn bởi trận ốm trước đấy…. Chính vì vậy em nghĩ bản thân không thể nào nâng khăn sửa túi cho ngài .”
Tôi không hề nói dối bởi đấy chính xác như những gì tôi cảm nhận được.
Trước khi mắc bệnh, tôi thực sự nghĩ mối quan hệ của chúng tôi sẽ bền vững. Tuy nhiên bây giờ tôi đã có suy nghĩ của một cô gái trưởng thành tuổi đôi mươi và quyết định rằng hôn sự với Rufus là bất khả thi. Thế nên tôi chán nản lắc đầu nói những lời như vậy đấy.
Ngoài ra tôi không nghĩ bản thân mình là một ứng viên phù hợp với một Rufus hoàn hảo như vậy.
Khi nhớ lại tên bạn trai cũ đã sĩ nhục tính cách của tôi như thế nào, tôi lại cảm thấy tràn ngập sự tự ti. Mặc dù tôi có thể bằng cách nào đấy bỏ quá khứ qua một bên thì vết sẹo trong tim này vẫn quá sâu.
“….Thật vậy sao?”
“Thưa đúng vậy, nếu ngài Rufus không phiền, ngài có thể hủy bỏ hôn ước của chúng ta…”
“Ể… Em có nhận ra hôn ước này được sắp đặt không chỉ đơn thuần là việc cân bằng quyền lực giữa các gia tộc mà còn có cả sự can dự của hoàng tộc không?”
Trong khi rót trà ra tách, Rufus ném cho tôi một ánh mắt sắc lẹm. Cái liếc mắt như vậy không thể nào thuộc về một cậu nhóc mười tuổi được
Tôi muốn bỏ chạy quá!
Nhưng đồng thời, đây cũng là thời khắc quyết định. Vì thế tôi tuyệt vọng cố gắng lên tiếng.
“E….Em có biết. Em rất xin lỗi….”
Cả bố mẹ tôi đều đã đồng ý với những gì tôi dự định sẽ nói hôm nay. Nhìn thấy tôi ốm yếu và vật vờ như vậy, họ cũng nghĩ rằng điều ấy là không thể. Nếu chúng tôi hủy bỏ hôn ước này càng sớm thì cả đôi bên càng có lợi.
Để cân bằng quyền lực, cha tôi sẽ gia nhập dưới trướng của ngài tể tướng.
“Em có biết rằng nếu em hủy hôn, thì sau này em không thể kết hôn với bất kỳ ai khác không?”
“Vâng, em cũng nhận thức được ngoại hình mờ nhạt của mình.”
Tôi hoàn toàn hiểu điều đó mà. Và tôi ép bản thân phải trưng ra nụ cười, nén đi nỗi đau khi nhớ lại những lời sỉ nhục của tên bạn trai cũ cùng với cô ả đã cắm sừng tôi.
“Không, ý ta không phải thế…. Nhưng chẳng phải như thế thì em sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình sao?”
À tôi có thể hiểu được ý của ngài ấy. Khi anh trai tôi kết hôn và kế thừa gia tộc thì sẽ chẳng còn chỗ cho tôi nữa. Nhưng với tôi thì chuyện ấy không đáng bận tâm.
“Thế thì em chỉ cần trở thành thường dân và sống một cuộc đời khiêm tốn. Nhưng vì học viện là thứ duy nhất giúp ích cho tương lai nên em đã cầu xin cha cho em tiếp tục đến học viện. Em biết ngài sẽ rất khó chịu nhưng hãy làm ơn bơ em khi chúng ta lướt qua nhau.”
“Bây giờ thì ta hiểu rồi.”
“Thực ư? Cảm ơn ngài rất nhiều!!!”
Thật bất ngờ khi Rufus sẵn sàng chấp nhận….
“Em cảm ơn vì điều cơ? Ta chỉ nói giờ ta hiểu được mấy cái kết luận bất thường của em thôi. Giờ thì hãy nói cho ta biết lý do thực sự đi nào.”
“Ơ?”
“Lần trước, ngay khi nhìn thấy ta, em đã bất ngờ ngất xỉu. Liệu có thể cho ta biết điều gì đã xảy ra ngay lúc ấy được không? À yên tâm đi dù em có nói gì ta cũng sẽ bỏ qua hết.”