"Bà ấy vẫn còn giận à?"
Trên một con đường vô định nào đó, tôi đăm chiêu nhìn vào đám đông con người trước mặt mà thở dài.
Chắc tại thấy tôi quá phấn khích trong bữa tiệc chia tay nên mẹ tôi hiểu lầm mà nói rằng, "Ôi, có vẻ như con gái yêu của mẹ muốn rời xa nơi đây càng sớm càng tốt. Được thôi, mẹ sẽ gửi con đến đó ngay với phép dịch chuyển, nhưng tại mẹ đang hơi bận nên con chịu khó đi vào cái vòng dịch chuyển ngẫu nhiên này nhé."
"Khoan đã, mẹ, mẹ ơi? mẹ đang giận sao? Con xin lỗi! Con xin lỗi! Phép dịch chuyển ngẫu nhiên không đáng tin tẹo nào, đừng mà! Ah! Con xin lỗi mà... Ah!!"
"Mẹ không giận chút nào cả~" Dù tôi đã thành tâm xin lỗi trong tuyệt vọng, mẹ vẫn cứ thế ném vào mặt tôi cái thần chú dịch chuyển và đá đít tôi đi.
"Mà đúng chuyện này xảy ra là do lỗi của mình, tại quá hào hứng với việc đi ra thế giới bên ngoài mà mình đã không để ý tới cảm xúc của mẹ, nó hệt như là mình đang cố chứng tỏ rằng bản thân rất vui khi được rời xa bà ấy vậy. Tức giận cũng phải thôi."
"Nhưng.." Tôi nhìn quanh một lúc và lẩm bẩm, "Mình phải tìm xem đây là đâu đã."
Dòng người tấp nập ngược xuôi trên đường phố hòa làm một với âm thanh rầm rì bất tận của khu chợ, tạo nên một bầu không khí độc nhất vô nhị chỉ có thể tìm thấy ở xã hội loài người.
"Chú ơi, cho con hỏi chút," tôi gọi lại một ông chú trung niên đang mặc trên người bộ quần áo bảo hộ bẩn thỉu, trông có vẻ như đang đi làm.
Chú ấy hình như đang hơi vội, nên nhìn sắc mặt không vui lắm khi bị gọi lại, nhưng sau khi quay lại và thấy mặt tôi, một nụ cười lịch thiệp liền hiện ra.
"Cháu gái đây muốn chú làm gì nào?"
Quả là một xã hội coi trọng vẻ ngoài, tôi không có ý kiến gì thêm.
"Có thể cho con biết rằng đây là đâu được không?" Tôi hỏi với một nụ cười ngọt ngào trên môi.
"Đâu là đâu?" Chú ấy bối rối trước câu hỏi của tôi, rồi chỉ về phía mấy chiếc thuyền đang đậu phía xa, "Đây chẳng phải là cảng sao?"
Tất nhiên là biết rồi cái ông này, tôi đâu có mù đâu?
"Ý con muốn hỏi là quốc gia nào và tên thành phố này là gì cơ."
"Rõ ràng đây là thành phố cảng của Giáo Hội Ánh Sáng, được coi là cảng lớn nhất trong chín quốc gia." Nói xong, chú ấy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. "Cả chuyện đó cũng không biết sao? Chẳng lẽ cháu là nô lệ bỏ trốn?"
"Không có chuyện đó đâu..." Tôi khoe ra bộ váy xinh đẹp của mình, "Chú đã bao giờ thấy nô lệ nào được ăn mặc đẹp thế này chưa?"
"Đúng thật..." Chú ấy chống tay lên cầm và nói với giọng điệu hiểu biết, "vậy thì cháu trông giống một cô con gái của quý tộc giàu có nào đó đang trốn đi chơi hơn."
"Hehe." Tôi biết nói gì giờ? Trong trường hợp kiểu này thì chỉ có nước cười cho qua chuyện thôi.
“Ồ, đúng rồi,” chú ấy đột nhiên tiến tới và thì thầm vào tai tôi, "cháu nên quay lại ngay đi, khu vực này dạo gần đây không được an toàn lắm đâu."
"Là sao ạ? Không lẽ là có cướp?"
"Không, chả ai dám công khai gọi họ là cướp đâu," vẻ mặt chú ấy trở nên cau có, "có tin đồn rằng trong vùng này có xuất hiện một tên buôn nô lệ."
"Nô lệ?" Tôi nói với đôi mắt mở to. "Chú, vừa rồi chú có hiểu lầm rằng con là nô lệ bỏ trốn, chẳng lẽ nô lệ phổ biến ở nơi đây lắm sao?"
"Bình thường thì chế độ nô lệ bị cấm, nhưng luôn có những nơi mà lời răn của nữ thần không chạm tới được. Mấy tên thương nhân hám lợi hay bí mật bắt cóc những cô gái hoặc trẻ nhỏ trong gia đình nông dân để bán làm nô lệ. Trên hết là việc một số quan chức cấp cao cũng bị mua chuộc nên dù bị cấm, nô lệ vẫn nhan nhản ở đây, mấy người bình thường như chúng ta không thể làm gì hơn cả."
Rõ ràng cái thứ gọi là Giáo Hội Ánh Sáng không hề thánh thiện như cái tên của nó, chỉ riêng việc để cho chế độ nô lệ tồn tại là đủ hiểu rồi, chắc rằng cái vị Nữ Thần Ánh Sáng kia cũng không như vẻ bề ngoài đâu.
Nói xong, chú ấy vỗ vai tôi bằng bàn tay dích đầy một thứ chất đen không rõ lai lịch, "cháu gái phải cẩn thận đấy, nếu không thì không chỉ cháu, mà cả gia đình của cháu cũng bị ảnh hưởng."
Với một cử động cực kỳ tự nhiên, tôi tuột khỏi cánh tay đen ngòm kia và đáp lại chú ấy bằng một cái cúi đầu nhẹ, "cảm ơn chú vì lời khuyên, con xin phép được đi trước. Tạm biệt."
"Tạm biệt cháu gái."
Tôi quay đầu và đi về hướng ngược lại ông chú. Nhìn quanh, tôi bắt được rất nhiều khuôn mặt rạng rỡ trên đường, nhưng ai cũng có một thoáng mệt mỏi trên nụ cười đó... Tất nhiên rồi, dù có ở đâu đi chăng nữa, người nghèo luôn là tầng lớp phải chịu nhiều khổ cực nhất.
"Tránh ra! Tất cả bọn mày tránh hết ra cho ta!" Đột nhiên, đằng sau tôi vang lên tiếng ai đó cùng với âm thanh đặc trưng của xe ngựa.
Quay đầu lại, tôi thấy rằng âm thanh đó tới từ một chiếc xe ngựa đang lao tới, trên xe chất đầy hàng hóa được che lại bởi một tấm vải đen.
Mặc kệ đoàn người xung quanh, chiếc xe vẫn cứ tiếp tục chạy, vài người không kịp né bị tông trúng và nằm lăn lóc trên nền đất, tạo ra một khung cảnh hỗn loạn cho nơi đã từng là một khu chợ nhộn nhịp.
Ngồi trên ghế lái là một tên đực rựa cao lớn với khuôn mặt đầy sẹo. Liếc thấy tôi đang đứng như trời trồng giữa đường, hắn ta giơ cây roi trong tay lên, "Con nhóc kia, mau tránh ra, ta đây không chịu trách nhiệm cho chuyện sắp xảy ra đâu."
Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết, chiếc xe ngựa kia chẳng có gì đặc biệt, và gần như chắc chắn rằng nếu nó đâm vào tôi, nó mới là thứ có sao.
Tôi vừa mới tới nhân giới nên việc chui đầu vào rắc rối là không cần thiết, dù tên mặt sẹo kia đang muốn tôi làm thế.
Tôi khẽ nhích người sang bên để tránh chiếc xe ngựa, nhưng dù xém nữa đâm vào tôi, nó không hề giảm tốc độ mà vẫn chạy như điên.
Chỉ cần có thế... tấm vải đen khẽ mở ra do lướt qua tôi quá nhanh, để lộ thứ hàng hóa được giấu phía sau.
Ở đó, có vài cô gái đang ngồi bên trong, cơ thể họ đầy ấp những vết roi quật.
Thì ra đây là tên buôn nô lệ mà chú ấy nhắc tới lúc nãy sao? Vậy mà hắn lại dám ngang nhiên phóng xe giữa thanh thiên bạch nhật...
Nữ Thần Ánh Sáng đúng là một con ⓑⓘⓣⓒⓗ.