"Kết... kết thúc tiết học?" Giáo sư Flint quay phắt lại nhìn tôi với vẻ mặt in lên hai chữ: 'đùa à?', "Nhưng ta chỉ vừa mới học được có mười phút, làm gì có chuyện học được mới có mười phút rồi nghỉ chứ?"
"Không, thầy không hiểu rồi." Tôi hướng ngón trỏ về phía trước rồi lắc lắc qua lại, "Thực ra cách dạy khoa học nhất là học mười phút rồi nghỉ bốn mươi phút, nó không chỉ cải thiện hiệu quả bằng việc kết hợp giữa nghỉ ngơi và học tập, mà còn giúp học sinh giảm thiểu việc bị kiệt sức hay căng thẳng."
“Có đúng không mọi người?” Tôi quay lại và hỏi đàn rồng đằng sau mình với ánh mắt tràn ngập sự 'không thân thiện'.
"...Đúng đó đúng đó, Công chúa nói hoàn toàn chính xác."
"Phải, giá mà tôi nắm vững phương pháp này sớm hơn thì chắc tôi đã không tốn cả nghìn năm để học tiếng Elv rồi."
"Quả thật không hổ danh Công chúa, Người rất xứng đáng với danh hiệu của mình."
Hài lòng với câu trả lời của họ, tôi quay lại nhìn giáo sư Flint với ánh mắt đắc thắng. Sau một hồi sửng sốt, ông đặt viên phấn xuống, "Nếu Công chúa đã nói vậy, tiết học sẽ được giải tán."
Tôi đưa ngón tay cái lên trước mặt giáo sư Flint, "Giáo viên Long ngữ giỏi nhất có khác, ông đúng là một người sáng dạ."
Rồi tôi quay xe chạy khỏi lớp ngay lập tức. Còn chuyện tôi có quay lại lớp sau 40 phút nữa hay không ấy... đó là chuyện khác, ta sẽ không nhắc tới nó bây giờ.
…………
…………
Thời gian thoi đưa như chó chạy ngoài đồng, mặt trăng và mặt trời đổi chỗ cho nhau nhanh như tên bắn, cứ thế, đã trôi qua ba năm kể từ khi tôi được sinh ra.
Ba năm qua, này nào tôi cũng tuân theo cái lịch trình đầy ắp những thứ cực kỳ quan trọng.
Mỗi buổi sáng, tôi tập kiểm soát thứ sức mạnh đang chảy trong huyết mạch của mình. Sau khi tôi bị mất kiểm soát rồi đấm nát đầu tên khổng lồ biển, mẹ nói rằng lý do nó xảy ra là do sức mạnh tinh huyết của tổ tiên loài rồng quá mạnh và nó đang hoành hành trong cơ thể tôi, vì vậy, tôi phải tập làm quen với nó.
Thế nên là mỗi sáng, tôi phải đấm nhau với mấy người bạn tập mà mẹ tôi mang tới từ khắp mọi nơi trên thế giới.
Nhưng dù thế, chủng tộc của họ luôn giống nhau: Khổng lồ biển.
Đã có lần chuyện này suýt dẫn đến chiến tranh, nhưng tất nhiên, mẹ tôi đã một tay bóp nó tắt ngúm.
Và nhân cách Lilith điên loạn của tôi cũng đã xuất hiện nhiều lần, cứ khi tôi bị bạn tập dần cho nhừ tử thì cô ấy lại lao ra vả chết đổi thủ một cách dã man với bản năng thuần túy và thứ sức mạnh vượt xa tôi ở trạng thái bình thường. Do đó, có thể kết luận rằng cô ấy chỉ xuất hiện khi tôi phải đối mặt với tình huống mà tôi không thể xử lý.
Nhưng, đúng như mẹ nói, lúc đó tôi vẫn là tôi. Chỉ vì tôi kiểm soát sức mạnh quá kém mà tính cách và suy nghĩ của tôi bị ảnh hưởng. Tôi cũng được nói rằng khi mất kiểm soát, tôi sẽ trở nên hấp tấp, khát máu, bạo lực, điên cuồng và đầy hận thù. Tất cả những bất mãn nho nhỏ của tôi sẽ bị phóng đại và trở thành ngòi nổ cho hành động bạo lực.
Và kết quả, tôi đã xé nát cuốn sách Cô gái phép thuật của Akarin, chặt đầu bức tượng điêu khắc gợi cảm mà thằng cha nhà điêu khắc kia làm, và buộc lưỡi Fenice bằng vô số kiểu thắt nút.
Do đó, bất cứ khi nào tôi bắt đầu nổi điên, tất cả các con rồng trên đảo ngoại trừ mẹ tôi sẽ mang kho báu của chúng chạy té khói cho tới khi tôi quay trở lại bình thường.
Và khi tôi cuối cùng cũng đủ điên để xé nát bộ sưu tập tượng cao mười mét của mẹ, bà ấy cũng quyết định chạy.
Vào buổi chiều, tôi chăm chú học long ngữ với giáo sư Flint, mỗi ngày có ba tiết học kéo dài mười phút và nghỉ bốn mươi phút, chắc là ai cũng nghĩ rằng học kiểu đó tới khi nào mới xong đúng không? Thì...
Bang! Bang! Bang! Với vài phát bắn, những dải ruy băng dần rơi xuống đầu tôi...
"Xin chúc mừng, Công chúa!!"
"Chúc mừng Người!"
Tất cả những cái cây trong rừng đều được bao phủ bởi vô số loại đồ trang trí. Tại lớp học, một chiếc bánh kem không lồ đang yên vị. Còn trên bảng thì ghi dòng chữ, "Xin chân thành chúc mừng Công chúa Lilith vì đã học được 50 từ của ngôn ngữ Rồng!"
Mấy người không đọc nhầm đâu, tôi CHỈ mất ba năm để học năm mươi ký tự, không chỉ vậy, tôi còn học được vài loại phép thuật cấp thấp bằng năm mươi từ đó như 'Đánh lửa', 'Đóng băng', 'Thổi gió',... và nhiều nữa.
Và quan trọng nhất, tôi nhớ được tên của tôi!
Hỗn Độn Long, Artemis Niger Lilith, tôi nhớ hết mười ba ký tự trong tên mình! Tôi thậm chí còn không nghĩ mình có thể làm được thế.
Mình đúng là một thiên tài mà.
"Công chúa đúng là một thiên tài." Thấy chưa, thậm chí cả họ cũng nói thế mà.
"Đúng đó, Người chỉ mất ba năm để học năm mươi ký tự, nếu cứ theo tốc độ này thì việc học hết năm nghìn từ chỉ mất... chờ chút... một... hai... ba..."
"Thằng ngu, định tính tới bao giờ đấy, nó sẽ mất đâu đó khoảng năm trăm năm."
"Đúng đúng, chỉ năm trăm năm thôi, tôi cứ nghĩ rằng Người sẽ phải mất cả nghìn năm để học. Thật là thiển cận, tôi phải tự phạt bằng việc uống hết ba cốc rượu này."
"Phải, uống hết đi. Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Mấy tên kia hoàn toàn quên mất tôi và bắt đầu nốc rượu từ một cái cốc to ngang thùng.
Nhưng tôi không thể cùng uống với họ được vì cơ thể này không uống được rượu, lần cuối tôi có uống một ngụm cũng là lúc Đảo Rồng gần như bị phá hủy, và kể từ đó thì không ai dám mới rượu tôi nữa.
Thật đáng hổ thẹn, tôi đã từng được mệnh danh là Thần Rượu, kẻ không bao giờ say kể cả khi nốc cả ngàn cốc, nhưng bây giờ thì tôi còn không uống nổi một ly...
Mà thôi kệ, ăn bánh cũng được, cứ đừng nghĩ về chuyện đó là ổn...
"Thưa Công chúa, Người có thể dành một chút thời gian cho thần không?" Giáo sư Flint đột nhiên gọi tôi.
"Giáo sư? Có gì muốn nói với em sao?" Tôi quay lại nhìn người thầy dường như đã già đi rất nhiều chỉ trong ba năm qua.
Sau một hồi do dự, Giáo sư mở lời, "Kẻ bần hèn tôi đây... đến để từ chức."
"Từ chức?" Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy, "Tại sao thầy lại muốn từ bỏ một công việc tuyệt vời như này chứ? Đừng nói với em rằng việc dạy học áp lực quá đấy nhé? Hay là do tiền lương không đủ?"
"Không phải như vậy đâu." Giáo sư liền thanh minh: "Học có nửa tiếng mỗi ngày mà sao mệt được? Và mức lương mười đồng vàng mỗi ngày còn nhiều hơn thần tưởng tượng nữa, có khi làm cả đời cũng không bằng một tháng ở đây."
"Thế tại sao thầy lại muốn nghỉ việc?"
"Bởi vì..." Ông ấy ngắt câu nói của chính mình lại. Dường như ông đang đấu tranh tư tưởng dữ dội về việc mình có nên nói nó ra hay không. Do dự thêm hồi lâu, ông tiếp tục, "Người chỉ học được có năm mươi từ trong vòng ba năm... điều đó quá lãng phí."
"Lãng phí kiểu gì? Loài rồng sống được cả hàng vạn năm mà."
"Ý thần nói ở đây là bản thân thần cơ." Giáo sư Flint run rẩy dữ dội, run tới mức làm ai nhìn vào cũng nghĩ rằng có ai đó đang đào mộ cả dòng họ ông ấy lên. "Năm nay thần đã tám mươi tuổi rồi, thời gian không còn nhiều nữa, nên việc này thật..."
"..." Tôi gần như đã quên rằng con người có tuổi thọ ngăn ngủi như vậy.
Giáo sư Flint với bàn tay giật giật, lấy trong áo ra một lá thư, "Thần biết rằng việc học một mình rất chán, nên chắc đó cũng là lý do tại sao Người lại học chậm như vậy."
Ông đưa cho tôi lá thư, "Đây là thư đề cử cho thánh học viện Caroline. Nơi đó là trường dạy phép thuật danh tiếng nhất Thánh Long Quốc. Ở đó có một khoa đặc biệt chuyên dạy long ngữ, thần khuyên Công chúa nên đến đó học."