Là một ⓑⓔⓔⓟ— đích thực ở kiếp trước, tôi sẽ không làm mấy chuyện khiếm nhã như kiếm một cô bạn gái. Thay vào đó thì tôi sẽ quỳ gối xuống và cầu hôn luôn để biến cô ấy thành một phần trong dàn harem của mình.
Mặc dù số lượng thành viên trong harem đang ở mức không, nhưng miễn là...
Huh? Lạ thật, giờ rõ ràng không phải lúc để nghĩ về chuyện đó, mà thật sự thì tôi cũng chẳng biết nên nghĩ cái gì.
…………
Nhưng tôi thực sự muốn có một ⓑⓔⓔⓟⓘⓝⓖ harem... LẠI NỮA! Đầu tôi có vấn đề gì vậy nè? Chẳng lẽ nào tôi bị tâm thần phân liệt rồi? Hay là rối loạn đa nhân cách? Hoặc có thể... đây là một phần ý thức còn lại của cơ thể này?
Lạ thật, hai con nữ thần khốn nạn kia nói rằng linh hồn tôi vốn thuộc về cơ thể này mà, tại thế nên tôi mới được chuyển sinh lại, không thể nào có chuyện hai linh hồn sài chung một cơ thể được...
Nhưng mà nghe cũng hợp lý đấy chứ?
Đây là thế giới fantasy, nơi mà một con nhóc loli có thể dễ dàng đấm nát đầu một con quái cao mười mét. Cái chuyện hai hồn này cũng bình thường như hồn đá ven đường thôi! Với lại đây cũng có phải lần đầu hai con mắm nữ thần kia lừa tôi đâu, nên việc này không đáng ngạc nhiên lắm.
À mà khoan, tôi phải làm sao nếu như cô ấy (linh hồn cơ thể gốc) cố đuổi tôi ra ngoài? Có khi còn ra sức giết tôi luôn ấy chứ!
Mắt tôi không thể không dán vào cái xác chết của tên khổng lồ biển...
Chắc chắn là cổ sẽ giết tôi rồi! Giết trong khi đang cười toe toét là đằng khác!!!
Làm gì giờ, làm gì giờ, làm gì giờ... Xem ra chỉ còn cách tự cuốn gói ra đi thôi.
Mà làm sao để thoát xác đây? Kiểu... bị xe tải đâm? Nhảy lầu? Điện giật? Hay lấy gạch đập vào đầu?
Ah, nhưng không có thứ nào trong số đó là thực hiện được ở đây cả...
Thử áp dụng chỉ số IQ vô song của mình xem... à! ở đây không có gạch, nhưng mặt đất nhìn có vẻ cứng, chắc là ổn!
Vì vậy, tôi lao thẳng xuống đất và toàn tâm toàn ý đập đầu mình xuống đất một cách cật lực…
Bang! Bang! Bang!
Ba phút sau, tôi ngơ ngác nhìn xuống cái hố sâu ba mươi cm trước mặt, được tạo ra bởi những cú đập đầu của tôi...
Đầu tôi bị gì vậy trời? Lúc nãy tôi vừa bị một mảnh băng văng tóe máu luôn mà, rõ ràng mặt đất cứng hơn băng, thật vô lý.
Tôi đưa tay sờ lên trán và thấy rằng nó chỉ có vài vết xước, như thế còn chả đủ cho một giọt máu lọt qua...
Tại tôi hút được nhiều xp từ con khổng lồ biển quá nên nhảy phát lên cấp 100 rồi chăng?
Mẹ nói nó là con khổng lồ cấp thấp nhất mà, có lẽ nào... nó là một con mini boss cấp 99? Bị mẹ tôi - một bán thần cấp 9999 bắt về làm quái cho tôi cày level?
T- thật đáng sợ..
“Con gái yêu của mẹ, con cảm thấy không khỏe ở đâu vậy?" Mẹ đột nhiên ôm lấy và đặt một tay lên trán tôi, lo lắng hỏi.
"Mẹ à, hình như trong cơ thể con có người nào đó khác..." Cách tốt nhất hiện tại để xử lý chuyện này là cầu cứu người mẹ biết tuốt của tôi.
Lilith kia dường như là con gái thật của mẹ, và thậm chí tính cách của họ cũng khá giống nhau…
Nếu thực sự có một người khác trong cơ thể tôi... thì rất có thể bà ấy sẽ không xem tôi như là người thân nữa.
Vì tôi chỉ là một thằng bị chuyển sinh tới và đã sống ở nơi khác hơn hai mươi năm, nên tốt hơn hết là tôi nên ra đi vì sẽ thật đau buồn nếu Lilith thực sự bị mắc kẹt trong cơ thể này mà không bao giờ có cơ hội được tự do.
Vì thế, tôi cần biết phương thức tách mình ra khỏi cơ thể này.
“Pfff.” Mẹ đột nhiên che miệng cười trước câu nói của tôi, sau đó ôm tôi vào lòng, “Ahhh~ con gái của mẹ thật đáng yêu khi cố nghĩ mấy chuyện phức tạp."
“Ahh… M- mẹ đang làm gì vậy?” Tôi bắt đầu vùng vẫy để chống lại lực ôm của bà ấy, bởi vì nếu tôi không làm vậy, ngực.. sẽ cạ vào mặt tôi... cảm giác tuyệt quá...
Không được! Chẳng phải tôi đã thề rằng sẽ không bao giờ suy nghĩ bậy bạ với cơ thể của mẹ nữa hay sao? N- nhưng nếu tôi cạ vào ngực mẹ trong khi không suy nghĩ bậy bạ thì vẫn được nhỉ...hehe..
Một lần nữa, mẹ tôi dùng đôi mắt phép thuật để trấn tĩnh tôi lại.
“Ôi, đứa con gái ngốc nghếch của ta, lúc nào con cũng suy nghĩ mong lung như vậy, nhưng đã bao giờ đống suy nghĩ đó chính xác đâu, như lần này chẳng hạn, nếu như thực sự có một người khác đang ở trong con, thì đáng lý ra ký ức của con phải bị mất chứ? Kể cả khi con nhớ, thì đó phải là ở góc nhìn thứ ba. Nghĩ kỹ lại đi con yêu, có chắc là ký ức của con như vậy không?"
Hợp lý! Mặc dù những ký ức mà tôi có vô cùng mơ hồ, nhưng tất cả chúng đều diễn ra từ góc nhìn của “tôi” thay vì một người ngoài cuộc.
Hmm... có vẻ suy nghĩ của tôi đã bị tác động bởi một thứ gì đó, nhưng chung quy lại thì tôi vẫn là tôi.
Một cảm giác nhẹ nhõm chợt trào lên trong tôi.
Dù vẫn còn lo lắng chút, nhưng cứ nghĩ mãi cũng chẳng đi tới đâu cả, với lại, tôi rất vui vì mình vẫn có thể sống cuộc đời này.
Mẹ đột nhiên cúi xuống và dụi mặt vào má tôi, "Mà nếu như con thực sự có hai linh hồn, thì đó chỉ đồng nghĩa với việc mẹ có hai đứa con gái thôi... oh.. nghe cũng hay đấy chứ..."
"Ah... đừng dụi má vào mặt con nữa, khó chịu quá."
"Đừng có trốn~ con có mất gì khi được dụi má đâu~"
Một lần nữa, thật nhẹ nhỏm làm sao.
"Ồ phải rồi, tên giáo sư loài người hình như vừa tỉnh lại đấy, giờ con đã sẵn sàng học ngôn ngữ rồng chưa? Hay là muốn đi chơi thêm hai ba năm nữa?"
Hai.. hai ba năm nữa, loài rồng thực sự chẳng thiết tha mấy tới chuyện giáo dục nhỉ? Chả trách sao lại mất tới hai trăm năm chỉ để học nướng thịt, chắc là chơi bời một trăm chín mươi chín năm rồi mới học ấy chứ.
"Thôi, con đi luôn đây."
Rốt cuộc thì… tôi vẫn muốn trở thành một Công chúa rồng thực thụ càng sớm càng tốt.