Một tuần trôi qua kể từ ngày số lượng học sinh trong lớp tăng.
Shimizu Terumichi, chủ nhân của chỗ ngồi mới nhất, không mất nhiều thời gian để làm quen với cả lớp và vươn lên vị trí đứng đầu trên hệ thống thứ bậc, điều mà tôi và một vài học sinh khác đã dự đoán từ trước.
Thoạt đầu, cậu ấy trông như ai đó chỉ có thể làm thân được với Kouno Yuka. Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên chuyển đến, cậu đã tích cực tham gia bộ môn bóng rổ trong tiết thể dục của lớp, suýt chút nữa đã ngay lập tức nhập hội với lũ ngốc bên ấy, ngay sau đó cậu ta tiếp tục khiến cho cả lớp huyên náo thông qua việc trò chuyện với các cô gái, bao gồm cả Kouno Yuka.
Cậu ấy chắc chắn nổi tiếng hơn nhiều so với tôi hai tháng trước, vươn lên đỉnh của kim tự tháp chỉ trong giây lát.
Và giờ đây, bởi vì đang là giờ nghỉ, tôi có thể nghe thấy tiếng cười của cậu ta phát ra từ phía sau lớp.
Tôi không thích tiếng cười mờ nhạt, gượng ép của Shimizu Terumichi. Nó đem lại cảm giác giả tạo. Chưa đầy một tuần kể từ ngày tôi gặp cậu ta, ấn tượng duy nhất của tôi về cậu ấy là ánh nhìn khiếm nhã dành cho tôi vào ngày đầu tiên nhập học. Hơn thế nữa, cái hào quang rạng ngời của cậu ta khiến tôi phải nhớ lại khoảng thời gian năm hai sơ trung của mình.
“Oh! Tớ vẫn chưa quay video cùng Terumichi nhỉ. Hãy cùng nhau quay nhé? Cậu muốn chọn bài hát nào?”
“Uhhh, ừm… Bài này hay bài này, có lẽ vậy?”
Sau tiết học thứ năm, tôi nằm dài trên mặt bàn, mong sao tiết cuối qua đi càng nhanh càng tốt. Rồi, tôi nghe thấy giọng nói của Kouno Yuka và Shimizu Terumichi phát ra sau lưng. Họ có lẽ đang cùng nhau quay video.
Nhân tiện, tôi không muốn biết nội dung của những đoạn video này. Tôi cũng không muốn mình phải di chuyển một cách gượng ép. Và tôi cũng không muốn phải nói chuyện với họ.
Khi đang miễn cưỡng đứng dậy và cố gắng vươn tới cánh cửa ở phía đối diện, tôi nghe thấy một giọng giễu cợt từ phía sau.
“Phải chăng là cậu đã lắng nghe từ bấy đến giờ sao?”
Giọng nói nóng vội đó thuộc về Senda Riko.
Kouno Yuka ngay lập tức hỏi, “Vậy sao?”, một cách đầy mỉa mai. Shimizu Terumichi cười một cách ngu ngốc, nói, “Không, không thể nào.” “Đáng sợ quááá”, những người khác trong lớp cũng đồng thanh cất tiếng.
Thật là quá đỗi phiền phức mà. Dù cho các người chỉ coi tôi như loài sâu bọ.
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì và cúi đầu xuống. Nếu tôi phản ứng lại, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nếu tôi để họ biết rằng mình đang lắng nghe, họ sẽ trêu đùa tôi như cách họ làm với một món đồ chơi vậy.
Khi tôi bước ra khỏi lớp, đập vào mắt tôi là một nam sinh u ám giống mình đang đứng ở hành lang, trên tay cậu ta là chiếc điện thoại.
Có lẽ cậu ta đến từ lớp bên cạnh.
Tôi nghe nói rằng lớp bên cạnh có một số lượng lớn otaku. Phần lớn trong số họ thích anime và game. Ở lễ hội thể thao, họ nằm ở dưới đáy bảng xếp hạng của bảy lớp, khiến cho Kouno Yuka không khỏi buông lời chế giễu.
Trên hành lang có nhiều người quá. Tôi cũng chẳng thể nào vào nhà vệ sinh. Trong đó có những người đứng trước gương một hồi lâu, chỉ để chỉnh lại tóc tai. Những bậc cầu thang vốn đã trở thành nơi dành cho đám học sinh tụ tập đàm đúm từ lâu, vậy nên tôi chẳng còn nơi nào để đi cả. Cuối cùng, tôi chỉ biết hướng về phía trước trong vô định.
Chết tiệt. Tại sao mình phải đi lòng vòng như thế này chứ?
Kouno Yuka cảm thấy hạnh phúc với chỗ ngồi hiện tại của cô ta. Kể cả khi Andou-sensei hỏi liệu cổ có muốn đổi chỗ không, cô ta ngay lập tức áp chế các học sinh khác, hỏi họ với một nụ cười trên khuôn mặt, “Chẳng phải chỗ ngồi hiện tại vẫn ổn sao các bạn?” Dù tôi vốn biết rằng chỗ đó là nơi mà bạn có thể ngủ mà không lo bị để ý, và rằng nó vô cùng tiện lợi khi ở ngay gần tủ đồ.
“Phiền phức.”
Nhưng dù tôi có ghét cô ta đến nhường nào, mọi chuyện sẽ kết thúc nếu tôi nói những điều không cần thiết trước mặt cổ.
Chắc chắn tôi sẽ bị bắt nạt trong ba năm kế tiếp. Nó giống hệt với hồi tôi còn học tiểu học và sơ trung. Tôi cần phải tiếp tục duy trì sự hòa bình mà tôi đang có được cho đến ngày hôm nay. Không giống như hồi sơ trung, tôi không thể cứ thế bỏ học quá lâu được, bởi vì tôi sẽ bị đuổi học hoặc phải học lại một năm. Tôi cần phải tiếp tục chịu đựng…
Trong lúc quay người lại bởi cảm giác khó chịu xuất hiện trong lòng bụng, tôi không ngừng kiểm tra đồng hồ của mọi lớp học mình đã đi qua và chờ đợi tiết học kế tiếp.
Tuy nhiên, khoảng thời gian đó tưởng chừng dài như vô tận, khi tôi cảm thấy kim của những chiếc đồng hồ đó chẳng di chuyển chút nào. Trong lúc bước xuống cầu thang, rồi bước lại lên, để rồi nhận ra rằng mình vừa đi một vòng quanh hành lang, tôi nghe thấy một tiếng gọi vọng lại từ phía sau, “Em…” Tim tôi bắt đầu đập liên hồi. Tôi đinh ninh rằng mình không phải người được gọi, để rồi có cớ mà bước tiếp. Tuy nhiên, giọng nói đó lại xuất hiện một lần nữa.
“Chắc chắn là em rồi. Em đến từ lớp bên cạnh, phải chứ?”
Tôi quay người lại và trông thấy Kurai-sensei, giáo viên chủ nghiệm của lớp bên cạnh tôi, người hiện đang đứng ngay trước mặt tôi.
Đôi mắt lạnh lùng của thầy nhìn thẳng vào tôi, và tôi ngay lập tức hiểu ra rằng mình là người mà thầy ấy đang gọi. Sau khi nhận ra điều đó, trán tôi ướt đẫm mồ hôi.
“Thật ra thì, thầy muốn nói trực tiếp với Andou-sensei, chủ nghiệm của lớp em, rằng thời khóa biểu của lớp em đã được điều chỉnh đôi chút… Liệu em có thể chuyển lời cho cô ấy hộ thầy không?”
Những lời của Kurai-sensei khiến đầu tôi trống rỗng.
Tôi, chuyển lời ư…? Tôi nên làm gì bây giờ? Liệu tôi nên viết nó ở góc bảng? Nhưng nếu mọi người phát hiện ra rằng tôi là người viết thì sao? Mà nếu không thì Andou-sensei chắc chắn sẽ nói gì đó khi cô ấy nhìn lên bảng. Vậy thì tôi sẽ phải nói điều này trực tiếp trước cả lớp…
Tôi tưởng tượng cảnh mình đứng trước mọi người khi ánh mắt của họ dán chặt vào tôi. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi hột khi nghĩ đến việc một chuyện như vậy xảy ra trong đời mình. Sau một hồi, Kurai-sensei nghiêng đầu, có lẽ đã nhận ra sự bất thường đến từ tôi.
“Có chuyện gì sao?”
“…K-k-không.”
Tôi muốn đáp lại một cách đàng hoàng. Tôi muốn lắm chứ, nhưng tôi không thể nói chuyện bình thường được.
Thật là vô dụng mà. Đó là lý do tôi không muốn nói chuyện. Tôi thực sự phải làm chuyện này sao?
Tôi cảm thấy như thể đầu mình đang quay cuồng, và cảm giác đó đau lắm. Một khoảng khắc sau, bàn tay của ai đó đặt lên vai tôi khi tôi cố gắng lôi chữ ra khỏi miệng mình.
“Có chuyện gì sao, sensei?”