Trong văn phòng của ông tại một trường đại học, một người phó giáo sư đã ngũ tuần lên tiếng gọi một cậu thanh niên mà ông bắt quả tang đang sử dụng máy tính của ông.
“Cậu kia! Cậu nghĩ cậu đang làm gì thế h—”
“Mizusato-sensei. Đã lâu không gặp thầy,” Aoba đáp, tay gãi cằm. Cảm giác ngứa ngáy vẫn còn sau khi cậu lột bỏ lớp da giả.
Mizusato nhăn mặt vẻ ngạc nhiên. “Aoba. Cậu đến đây có việc g— Này! Bỏ tay khỏi máy tính của ta ngay.”
“Thầy đón tiếp học sinh cũ của thầy đến thăm sau bốn năm như vậy sao? Mà đúng là em cũng chẳng vui mừng mấy khi đến đây.” Aoba tiếp tục gõ vào bàn phím vừa quay lại. “Nếu thầy vẫn còn giữ mật khẩu cũ, thì em đã không phải lặn lội tới đây.”
Chiếc ghế Aoba đang ngồi kêu cót két khi cậu quay ghế đối diện người giáo sư lớn tuổi. “Vậy thì, vào việc chính thôi. Thầy cất bản thiết kế của tấm phản chiếu sóng lượng tử cùng dữ liệu thử nghiệm của nó ở đâu?”
“Ta không hiểu cậu đang nói cái gì hết.”
“Tiến sĩ Akagi Ritsuko đã hỏi ý kiến của thầy về việc sụp đổ sóng lượng tử. Lúc đó thì em mới gia nhập Nerv. Mãi sau này em mới biết.”
Mizusato im lặng.
“Nếu cô ấy hỏi ý kiến của thầy, thì hẳn cô ấy đã gửi cho thầy mớ dữ liệu.”
Sự im lặng vẫn kéo dài.
“Em cũng tự hỏi sao cô ấy lại cần ý kiến từ một người bên ngoài tổ chức. Có thể thầy không biết, nhưng cục tình báo của tụi em khá là khủng đấy.”
Giáo sư Mizusato bất động trong giây lát. Rồi ông mở một chiếc tủ lạnh nhỏ, lấy ra một lon bia ẩn sau một chai nước khoáng. Ông bật nắp và tu hết trong một hơi.
Ông đập cái lon rỗng lên bàn. “Đó là bởi vì chúng có thể giết chết các Eva.”
“Ồ?” Một tuyên bố táo bạo đấy.
“Đừng hiểu nhầm. Tấm phản chiếu không thể tạo ra năng lượng như Lò S2 được. Nhưng lõi của một con Eva có tiếp xúc vi mô với các chiều không gian khác. Tấm phản chiếu sẽ bẻ ngược các sóng lượng tử ngoại chiều đó và ngăn chúng thâm nhập vào thế giới của chúng ta.”
“Nói cách khác, chúng làm ngộp cái lõi.”
Người giáo sư gật đầu.
“Nếu vậy,” Aoba tiếp. “thì cho dù nếu các tính toán được chứng minh, thì nó cũng không thể được xây dựng bằng công nghệ chúng ta có. Không chỉ là hoãn, nó sẽ -“
“Với một vài chỉnh sửa nhỏ, nó có thể cường hóa cái lõi. Đó là ý cậu muốn nói chứ gì? Ta đã tính toán hết cả rồi.”
“Thầy nói gì cơ?” Thêm một bất ngờ nữa.
“Khi Tiến sĩ Akagi nhìn thấy thiết kế của nó, cô ấy nói đó là dữ liệu của mẹ cô ta. Người đàn bà đó rất đáng sợ, Aoba à.”
Mizusato mở ngăn tủ sắt và với tay vào trong. Ông lôi ra một phong bì gồm vài tờ tài liệu và một thiết bị lưu trữ cũ, và ném cho Aoba.
Người thanh niên đứng dậy. “Cảm ơn thầy. Mọi thứ vẫn còn đóng bụi ở trong Tiền Địa Khu cũ, nhưng tụi em đã mất hết dữ liệu ba năm trước rồi. Em đang vội, em phải đi ngay. Gặp thầy sau.”
“Đi luôn đi cho tôi nhờ!”
.
Mình đang ở đâu
Một mái hiên đầy nắng
Mùa thu tới rồi.
Mình chưa bao giờ được thấy mùa thu
Những màu sắc ấm áp lấp đầy tầm nhìn của mình
Một cảm giác hoài niệm
Đây là kí ức của ai?
Nhiều ánh sáng quá
Mình không nhìn rõ xung quanh được
Nhưng hình như không chói lắm
Thế giới này cứ như một giấc mơ và…
Giúp mẹ một tay nào.
Mẹ
Mình không ngạc nhiên
Tất cả đều thật quen thuộc
Mẹ vừa nghĩ ra một thứ thú vị lắm.
Mẹ nói chúng mình có thể làm việc đó cùng nhau
Giống như việc gấp một tấm trải giường lớn
Mình vẫn không chắc chuyện gì đang xảy ra
Mình không hiểu rõ ý của mẹ
Lại đây nào.
Mình đứng dậy
Mình và mẹ đi xuống khu vườn
Đây, mẹ sẽ cầm đầu này.
Mẹ căng nó ra
Ít nhất thì đó là hình ảnh trong tâm trí của mình
Bắt chước cử chỉ của mẹ, mình nắm lấy bằng ngón tay và giang rộng tay.
.
Một tiếng gầm chói tai, như một cơn sóng to ập vào đá tảng, vang vọng khắp Khoang số hai. Rung động lớn đến nỗi có thể nghe thấy tiếng xương lạo xạo bên trong họ.
Các kĩ thuật viên thốt lên kinh ngạc.
Các đợt rung chấn tiếp tục không ngừng, như thể một ngọn thác vừa xuất hiện ngay bên cạnh họ.
Maya chạy vội lên buồng điều khiển, cô cảm thấy không khí xung quanh đang ép dẹp cơ thể cô lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô hỏi như ra lệnh.
Các nhà nghiên cứu đang theo dõi máy quét trở nên nhợt nhạt, và những tiếng trả lời của họ bị nhấn chìm giữa tiếng ồn.
“Tôi không nghe được!”
Như một điều lệ chung, Maya đứng cách xa người khác ít nhất là 2 bước, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp. Cô ghé sát vào và hỏi lại.
“Cái Lò S2 biến mất rồi!” một người nói. “Có lẽ nào nó đã chìm sang phía bên kia rồi?”
“Cái gì? Nếu đúng vậy thì tất cả mọi năng lượng cũng sẽ đi theo qua bên kia, và chúng ta đáng ra không phát hiện được chúng chứ. Để tôi xem.”
Maya liếc sang màn hình, và nét mặt cô thay đổi.
Vị trí mà đáng lẽ Lò S2 được đặt bây giờ chỉ còn là một vùng vô định – chỉ là một mảng đen trên màn hình.
Mọi người trong Khoang số hai đang lời qua tiếng lại, cố gắng xác định tình hình hiện tại.
Cả buồng chứa chìm trong tiếng ồn – không chỉ âm thanh, mà còn nhiều loại tiếng ồn khác – tiếng ồn trọng trường, từ tính và phóng xạ.
Sự nhiễu loạn áp đảo máy quét ba chiều tới mức cả hệ thống đang gần mức sụp đổ, nhưng đó không phải là thứ làm Maya ngạc nhiên nhất – cũng không phải cái mảng không gian đen vô định kia. Thứ làm cô kinh ngạc nhất chính là chất súp canh ở xung quanh nó. Nội tạng của con Eva đã bắt đầu ấn định lại các ranh giới với tốc độ đáng kinh ngạc.
Ngoại trừ…
“Nó không giống với lúc trước. Unit One đang tiến hóa thành một thứ gì đó mới.”
Các cơ quan nội tạng của cỗ máy khổng lồ hình thành một cách mãnh liệt.
Những miếng giáp Type-F chưa được tháo ra đang bị đẩy đến cực hạn. Một phần giáp bị đẩy bung ra, làm lộ cánh tay nay đã to hơn của con Eva. Những mảnh giáp còn lại cũng chung số phận.
Người Quản lí kĩ thuật la lớn. ”Đừng đứng trước ngực của nó!”
“Tại sao thế?” một kĩ sư hỏi lớn.
“Tại vì thứ đó đó!”
Người quản lí chỉ về một bức tường đối diện con Eva, nơi một mảng lớn của nó đã bị đổi màu. Khói bốc lên từ chỗ đó, như thể con Eva đang tỏa ra thứ gì đó.
“Tắt đèn số bốn, năm, tám và chín!” Quản lí kĩ thuật ra lệnh.
Các ngọn đèn đằng trước con Eva tắt ngúm, và một cục sáng mày hồng còn sót lại. Hiện tượng này thấy rõ hơn qua lớp LCL, nơi các tia sáng túa ra từ ngực của Eva-01.
“Tất cả mọi người, mặc đồ bảo hộ vào!” Maya ra lệnh.
Điểm sáng bây giờ không còn đến từ chính con Eva nữa, mà từ một điểm trong không khí đằng trước ngực của nó, giống như có một lăng kính vô hình đang lơ lửng ở đó, và tiết ra một làn sóng năng lượng.
“Đó là sự phân rã photon,” một nhà khoa học thốt lên từ buồng điều khiển, trước khi bật cười thành tiếng. “Ha! Các hạt phân tử chưa ai khám phá ra, và ta được thấy hàng tá ngay trước mặt. Thật là tuyệt vời!”
“Mặc đồ bảo hộ vào!” một người khác nhắc. “Những hạt đó đến từ chiều không gian khác đấy!”
Trong khi mọi người đang mải la hét qua lại, với niềm hưng phấn và kích thích tột độ, cửa hầm bảo dưỡng mở tung ra. Tất cả đồng loạt quay đầu. Một cái xe cần cẩu chạy vào trên một đường ray trên cao. Mười dây kéo từ cái cần đang vận chuyển một miếng giáp ngực đã được tinh chỉnh từ một thiết kế cũ – tấm gương "ma pháp" có thể giết chết một Eva.
Chiếc xe cẩu đem tấm phản chiếu đến gần Eva-01 khi nó vẫn đang phá tung lớp giáp ra.
Maya la lớn hết mức có thể để đè lên tiếng ồn ầm ĩ, tay cô quơ quơ bên trong bộ đồ bảo hộ.
“Tất cả mọi người, tập họp!”
Các nhà nghiên cứu gõ lên vai nhau để truyền đi thông điệp của Maya, trong khi các kĩ sư – những người quen làm việc trong môi trường ầm ĩ - thì dùng kí hiệu tay. Họ tụ tập trước mặt Maya, một rừng đồ bảo hộ màu cam.
“Mọi người có ổn không?” Maya hỏi, tự nghĩ, Từ khi nào mà mình lo lắng cho người khác vậy chứ?
Mọi người trong đội của cô đều đang mở to đôi mắt chứa đầy sự kinh hãi và hưng phấn.
Cá là mặt mình cũng như thế.
.
Ai cũng biết là họ sắp được chứng kiến một điều cực kì phi thường.
Giống như mọi người trước mặt cô, Maya cũng ướt sũng do sự ngưng đọng LCL. Cô quệt những giọt nước trên kính và lau trán bằng vạt áo. Những người gia nhập Nerv sau trận chiến ba năm trước nay mới thấy cô cười lần đầu tiên.
“Tình thế đã thay đổi, nên tôi sẽ tóm tắt sơ bộ. Nếu ai có ý kiến gì, cứ mạnh dạn lên tiếng, vì chúng ta sắp sửa lắp đặt tấm phản chiếu.”
Miếng giáp ngực có thiết kế cầu kì hơn mẫu giáp thông thường. Nó là mọi thứ đối lập với tính thanh tao và trang nhã. Có một tính nghệ thuật nhất định vốn có trong thiết kế cơ khí của nó, nhưng bộ giáp này giống như thành quả của một người thiết kế trộn một mớ hổ lốn lại và xem nó ra thứ gì.
Cái miếng-giết-Eva này nặng hơn vẻ ngoài của nó nhiều.
“Từ đó tới nay,” Maya giải thích, “Unit One hoạt động bằng cách giữ lại năng lượng thoát khỏi vũ trụ của chúng ta đến các chiều không gian cao hơn.”
“Giống như tái chế rác,” quản lí kĩ thuật giải thích – cô là một người phụ nữ cao lớn đang đứng cạnh Maya.
“Nhưng bây giờ luồng năng lượng đó đang sụp đổ về phía chúng ta một cách không kiểm soát được.”
“Lắm tốt thành hại!” người quản lí nói.
“Hiện giờ, Unit One đang biến chuyển với tốc độ rất nhanh. Nhưng đây KHÔNG phải là sự tự hủy. Con Eva không muốn trút bỏ cơ thể của nó, cũng không muốn giải phóng toàn bộ số năng lượng đó.”
Mọi người cùng hô vang, nhưng Maya lập lại trật tự.
“Nhưng mà, cường độ năng lượng đang tăng lên theo cấp số nhân so với tốc độ chuyển hình của Eva-01.” Maya chỉ vào đồ thị phỏng đoán mức năng lượng. “Tại điểm này, việc tái cấu trúc cơ thể sẽ hoàn thành. Nhưng mức năng lượng vẫn tiếp tục tăng mạnh ngay sau đó.”
Đường chỉ mức năng lượng gần như thẳng đứng lên khỏi đồ thị.
“Nếu chúng ta không kiểm soát được nguồn năng lượng này,” Maya nói tiếp. “việc tái cấu trúc sẽ trở nên rối loạn và cuối cùng là bị phá vỡ. Kết quả cuối cùng sẽ là tự hủy, và chúng ta không thể biết được thiệt hại sẽ nặng nề như thế nào.”
Maya liếc nhìn khuôn mặt từng người trong đội của cô. Tất cả đang nhất nhất tập trung vào cô.
“Bắt đầu lắp bộ giáp cưỡng chế thử nghiệm ngay!” Cô ra lệnh. Cổ họng của cô đã bắt đầu khô rát; cô không quen với việc nói to như thế này. “Tấm phản chiếu sẽ dội ngược dòng năng lượng trở lại cho đến khi nó trở về sang chiều bên kia – hy vọng là trước khi vũ trụ của chúng ta bị xé nát bằng một lỗ hổng đa chiều.”
Lần thứ hai trong mấy ngày qua, hồi chuông báo động tấn công góp thêm vào tiếng ồn trong khoang chứa.
Nhưng người quản lí kĩ thuật ra lệnh cho đội của cô tiếp tục công việc. “Đội vận chuyển và trang bị, theo tôi đến Khoang số Một. Còn lại theo lệnh Cục trưởng Ibuki và lắp ráp bộ giáp đó đi!”
Rừng áo bảo hộ màu cam rẽ làm hai hướng.
Toji xuất hiện ở cửa khoang. “Chào! Nghe nói mọi người cần càng nhiều nhân lực càng tốt, nên tôi đến giúp một chân khuân vác đây!”
Maya giúi cho cậu một bộ đồ bảo hộ và nói, “Mặc cái này vào!” Rồi cô ngạc nhiên hỏi. “Sao em không di tản? Em có gia đình mà phải không – em gái của em?”
“Vâng. Em đang tính di tản luôn, nhưng trước khi chúng em ra khỏi lòng chảo, em muốn đi xem chừng Shinji, và thế là—” Toji mở bộ đồ ướt nhẹp ra và nhìn nó với ánh nhìn ghê ghê, nhưng cậu vẫn mặc vào. “Chuông báo động reo. Em gái em đang ở trong tầng trệt giữ hành lí. Mà rút cục thì mấy tiếng động này là gì thế?”
Maya chỉ về hướng bồn LCL. Hơi nước bốc nghi ngút.
“Không cái quan tài nào mà lại huyên náo như vậy hết, Maya-san. Shinji vẫn—”
“Em ấy vẫn còn tan chảy trong đó.”