Ero Manga Sensei: Imouto to Akazu no Ma

chapter 1.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Izumi Masamune. Mười sáu tuổi, học năm thứ hai, cấp ba.

Hiện nay, tôi vừa đi học vừa kiếm sống bằng nghề viết tiểu thuyết.

Bút danh là Izumi Masamune, cũng là tên thật luôn. Vì một vài lý do, từ hai năm trước tôi đã bắt đầu sống chung với cô em gái hikikomori của mình.

Con bé phiền ghê lắm, nhất định không chịu ra khỏi phòng. Hai anh em sống một nhà mà tôi chả mấy khi thấy mặt nó, chỉ có thể đều đều mang cơm đến phòng nó mỗi ngày.

Cuộc sống cứ thế tiếp tục duy trì một thời gian. Mãi đến một ngày năm ngoái, rút cục mới có thay đổi. Tôi biết được thân phận thật của con bé.

Nó chính là họa sĩ của tôi, Eromanga-sensei. Cộng sự mà tôi chưa từng gặp mặt, cũng chính là em gái tôi, Izumi Sagiri.

Eromanga-sensei là một người rất thích chiếu video trực tiếp và tán gẫu với người hâm mộ.

Con bé cũng rất thích mấy bức tranh hở mông hở ngực, đến mức có cô tác giả nổi tiếng cũng muốn lấy lòng.

Eromanga-sensei là như thế đấy. Và người đó cũng chính là cô em gái suốt ngày ru rú trong phòng của tôi.

Nói thật là lúc biết, tôi còn ngạc nhiên lắm ấy chứ.

Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là cơ hội tốt. Cơ hội để cải thiện mối quan hệ với cô em gái hikikomori của tôi.

Nó cũng còn là một cô em gái xa lạ sống cùng một mái nhà nữa, nó đã là cộng sự của tôi nhiều năm, đã giúp tôi sáng tác rất nhiều tác phẩm

Và rồi…ờ, còn nhiều cái nữa.

Dần dần, tôi được phép bước vào căn phòng khóa kín

Con bé cũng đã kết bạn mới. Nó cũng biết tôi yêu nó từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cũng từ chối luôn rồi.

Sau đó tôi viết một tác phẩm mới cùng nó.

Tác phẩm này -- sẽ được chuyển thể thành anime.

Đúng thế --- giấc mơ của chúng tôi đã gần lắm rồi.

Gần đến mức chỉ cần giơ tay lên cũng có thể chạm vào được.

Được rồi, bắt đầu đi thôi.

Con bạc của đời tôi, dự định của tôi sau khi giấc mơ thành sự thật

Sau khi giấc mơ thành sư thật, tôi ---

Sẽ cầu hôn người trong lòng mình

Thời gian quay về hiện tại.

Ngày mùng 2 tháng 7, lúc 17:14, tại phòng họp lớn của nhà xuất bản

"Xin chào, Izumi-sensei ---"

"Xin chúc mừng, tác phẩm Cô em gái đáng yêu nhất trên đời sẽ được chuyển thể thành anime."

Một chị đeo kính tròn xoe tươi cười nói với tôi

Chị ấy có mái tóc nâu xoăn tròn cắt ngắn, tuổi cũng sàn sàn như tôi. Dáng vẻ dễ nhìn, cũng không ngại bày tỏ ý kiến trực tiếp.

Nhân tiện, trông chị này cứ ngái ngủ kiểu gì ấy.

Cứ như vừa mới ngủ dậy….ặc, đừng bảo là vừa mới dậy thật nhé. Nhìn cái mặt lẫn giọng nói này đều có vẻ "Vừa dậy đó ~~"

Nói thật, nhìn cái mặt này với không khí căng thẳng của cả căn phòng không hợp nhau lắm.

Nhưng mà ---

"…Anime?"

Tôi ngẩn ra, lẩm bẩm.

Vừa nãy….nói cái gì ta?

"Xin lỗi….tại sao…lại gọi tôi đến?"

Tôi còn chưa hiểu nổi mấy chữ chuyển thể anime là thế nào, nên đành hỏi bâng quơ.

Ngoài Kagurazaka-san ra, người lớn ở đây đều quay qua nhìn. Toàn trường yên lặng như tờ.

Kagurazaka-san nói:

"Đương nhiên đây là buổi gặp mặt dự kiến bản thảo cho anime Cô em gái đáng yêu nhất trên đời rồi."

Bản thảo…à..

Thế tức là sẽ thảo luận anime phải như thế nào…đúng không nhỉ?

"…Chuyển thể thành anime? Là…tác phẩm của em?"

Cuối cùng cũng nói ra được rồi.

"Thì ~ từ nãy ~ đến giờ ~ tui đã nói ~ mà ~"

Chị đeo kính ngáp một tái rõ to, trả lời.

Có điều tôi nghe không thấy. Đúng ra là chữ vào tại nọ chui ra tai kia, chỉ đứng đực ra một chỗ.

“………………..”

Anime? Chuyển thế? Tác phẩm của tôi? Của chúng tôi?

Chả biết gì luôn! Kagurazaka-san cũng chả nói gì.

Nhưng tôi cũng không cho là chị ấy có thể bịa ra chuyện này mà đùa cho được.

Vậy…là thật? Thật sự sao?

Thế…thế có nghĩa là…

Giấc mơ của chúng tôi cũng sắp trở thành sự thật rồi!

"Izumi-sensei? Có nghe không đấy? Ê nhóc, nghe không đấy??"

Và rồi…tôi sẽ !!!!

"Kết………..kết hônnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!"

"Ặc!?"

Ôi bỏ xừ rồi! Bất ngờ quá nên gào lên mà không nghĩ gì cả.

Tiếng hét vừa nãy cũng kéo tôi về thực tại, cho tôi nhìn rõ tình hình trước mặt là như thế nào?

Tôi đang giơ nắm đấm lên trời như Quyền vương Raoh [note6893], chị đeo kính đứng trước mặt ngẩn ra, thậm chí còn không nhặt kính lên được.

"Vừa nãy….em định nói câu này với chị hả?"

"Không, không. Không ạ!"

Bỏ xừ thật, lại hiểu nhầm nữa rồi!

Chị ấy cũng đỏ mặt vì ngượng:

"Hì hì hì….ngại quá….vừa gặp lần đầu đã tỏ tình luôn. Chị cảm động quá ~~ cái này là tình yêu sét đánh hả?"

"Không, không mà!"

Tôi ra sức chối.

Sao lại có người cướp luôn lần tỏ tình đầu tiên của mình thế này!!

Có điều, hiểu nhầm vẫn chưa vì thế mà biến mất.

"Ủa? Thế nhóc thích chị từ trước à?"

"Em nói rồi, không phải cầu hôn mà!"

"Nhưng nhóc vừa nói ~ kết hôn ~ đó thôi."

"Em định cầu hôn người trong lòng nếu tác phẩm của mình được chuyển thế! Hăng quá nên nói mà không nghĩ thôi! Rất…xin lỗi chị."

Tôi cúi gập đầu xin lỗi. Kể hết giấc mơ ra thì quá dài nên cũng phải bỏ bớt vài đoạn, nhưng ai dè lại làm rối lên đến mức này…

Wah, lỡ vì thế mà họ hủy luôn cái anime này thì sao?

"Ủa? Có anime thì cầu hôn? Hay ta, giống manga phết!"

Thấy tôi đã tái cả mặt, chị đeo kính hào hứng lên tiếng:

"Mà này nhóc, bao tuổi rồi?"

"Mười…mười sáu ạ."

"Trẻ thế? Thế mà đã nghĩ đến chuyện cưới xin rồi à?"

"Vâng."

Nhân tiên, trò chuyện kiểu gì thế này? Chị này là ai mới được chứ?

Ngồi giữa…liệu có phải là đạo diễn không nhỉ?

Trông trẻ thật, nhưng mình cũng vậy mà. Có điều trông chị ấy còn trẻ hơn mình nữa!

"Nè, đạo diễn nghe chưa? Xem ra vận mệnh của chú nhóc này phụ thuộc vào lũ mình đấy."

"À…ừ…cố gắng lên."

Ồ, hóa ra không phải đạo diễn à?

Chị "đạo diễn" ngồi bên trái, vóc người cao gầy, mặt luôn cười hiền lành. Xem ra cũng dễ làm quen đây.

"Wow ~ wow ~ thanh thiếu niên ngày nay yêu sớm quá ~ làm người phát ghen đấy ~ tự nhiên muốn cản trở tình yêu này, đạo diễn thấy sao?"

"Ừm…hơi khó nói….?"

"Ài ~ giờ không ngủ được rồi ~ ghét nhỉ ~ tự dưng muốn cái anime này thất bại luôn."

"…Ra anime thế nào đây…mong đợi quá…."

Họ đang…nói chuyện phải không nhỉ?

Cái nhóm này có ổn không đấy? Chưa bắt đầu đã lo rồi.

"Hai đứa, tán gẫu thì cũng thôi nhưng Izumi-sensei còn đang đứng ngay đây đấy."

"À, xin lỗi."

"…Xin lỗi."

Vừa nãy là chị ngồi bên phải lên tiếng. Chị ấy có mái tóc đen ngắn, mắt sắc bén và giọng trầm. Xem ra đây mới là người quyết định ở đây.

"Mời ngồi, sensei."

"Ừm."

Đúng là người quyết định đây rồi. Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Vậy giờ buổi họp đầu tiên thỏa luận kịch bản cho anime Cô em gái đáng yêu nhất trên đời xem nào."

Chị ấy đưa tay lên ngực, tự giới thiêu:

"Chị là nhà sản xuất anime, Akasaka. Rất vui được gặp em."

Chị ấy tiến lên và đưa danh thiếp ra. Tên đầy đủ của người ta là Akasaka Touko.

Tiếp đến, chị "đạo diễn" cũng đứng dậy, lên tiếng:

"…Chị là đạo diễn…Amamiya…Shizue."

Đạo diễn Amamiya Shizue.

…Xem ra chị ấy này không thích nói chuyện. Có vẻ đến lúc cần thảo luận lại khó khăn rồi.

"Cuối cùng là chị nè ~"

Chị đeo kính ngáp một cái, giơ tay:

"Aoi Makian ~ tác giả kịch bản ~ nói cách khác ~ chú nhóc, lần này chú phải làm việc với chị là nhiều nhất đấy ~"

"………………….."

….Đùa nhau hả?

Cái chị trông uể oải này là tác giả kịch bản?

Tôi chỉ có thể tròn mắt ngạc nhiên

"Đối tượng…trực tiếp làm việc."

"Đúng đúng đúng. Việc của nhóc ~~ là nói chuyện liên tục liên tục với chị đó ~~ Đừng ngại, cứ gọi chị là Makina-chan."

Sau đó ~

"Giấc mơ của chúng tôi" đạt đến đỉnh điểm, khiến tôi cảm thấy vừa hồi hộp vừa bất an lo lắng.

Buổi gặp mặt đầu tiên thực chất chủ yếu để các thành viên ra mắt và giới thiệu lẫn nhau. Có vẻ từ lần gặp thứ hai mới nói đến công việc cụ thể.

Dù sao tôi cũng chả có chuẩn bị khỉ gì, chả biết phải làm gì nên thế lại hay.

Với cả đầu óc còn loạn quá. Không sao suy nghĩ cho thông được.

Tóm lại --

Giờ là đang rất phởn!

--- Phải nhanh lên! Phải nhanh về báo cho Eromanga-sensei biết!

"Uwah!"

Chỉ mở cửa mà tôi thấy cũng chậm hơn ngày thường gấp mấy lần! Nhìn cái chìa xoay chầm chậm mà bực cả mình.

Vừa vào trong nhà, tôi đã quăng giày phi lên tầng hai.

Rầm rầm rầm rầm!

"Eromanga-sensei !! Có tin gấp, Eromanga-sensei !!!"

"Em không quen ai tên như thế cả!!"

Vừa ra đến căn phòng khóa kín , cửa bật mở luôn, Sagiri tiến ra mặt đỏ bừng.

Chắc nó vừa chiếu video xong, trên đầu còn đeo mặt nạ Eromanga-sensei kìa.

"Nii-san, em phải nói bao nhiêu lần anh mới nghe đây!"

"Không không không, giờ không phải lúc nói cái này! Em phải bình tĩnh, bình tĩnh nghe anh nói đã!"

Tôi lớn tiếng, đồng thời đặt tay lên vai con bé. Nhưng Sagiri nheo mắt có vẻ khó chịu, đẩy tay ra.

"Anh mới phải bình tĩnh…đừng có dí mặt anh vào mặt em…buồn nôn."

Nó mà nói tiếp chắc mình tổn thương tâm lý quá!

Tôi cúi đầu, thở dài.

"Phù…phù…."

"…Bình tĩnh chưa?"

"Đại khái."

"Thế…sao?"

"À, em -- em phải bình tĩnh nghe anh nói này. Sagiri, em phải ---"

"Lắm lời quá. Nhanh nói đi."

"…Anh sợ tinh thần yếu đuối của em…thôi bỏ đi, nói vậy."

"Nói xem nào."

Được con bé cho phép, tôi hít sâu một hơi --

"Tác phẩm của chúng mình -- Cô em gái đáng yêu nhất trên đời sẽ được chuyển thể thành anime."

"À ừ, đã biết."

"Hả?"

Gì cơ?

"Cái, cái gì cơ?"

Tôi ngạc nhiên cũng như lúc biết tin có anime vậy.

"Thì hôm nay người ta tuyên bố anime mới, có cả hình minh họa em vẽ…nhìn là biết thôi."

"…………….."

Chờ đã, có chút không theo kịp câu chuyện này.

Giờ nó nhắc mới nhớ, đúng là người ta có bảo là sẽ ra thông báo chính thức trên trang chủ.

"Chả lẽ…Nii-san không biết à?"

"…Không."

"À …ừ…"

Tôi quay mặt đi chỗ khác.

"Tại sao…anh là tác giả cơ mà, sao đến phút chót mới biết là thế nào?"

"…Em…không chắc lắm…Kagurazaka-san chỉ bảo em giữ bí mật, còn nói sẽ tự mình bảo anh khi thời gian thích hợp."

Cho anh xin đi. Bà cô ấy chỉ muốn chọc anh thì có.

Quyết định quan trọng vậy mà không nói! Lỡ mình bảo "không thích làm anime" thì sao? Lúc đó thì méo mặt à?

Không. Tôi sẽ không nói thế. Chị ấy cũng biết mà.

Trong lòng dấy lên một cảm giác rất lạ.

Cái này đáng phải ăn mừng, vậy mà lại thấy giận giữ. Nhưng cơn giận này rất nhanh biến mất

Sagiri đỏ mặt, cúi đầu, lắp bắp:

"…Em tưởng…anh biết rồi….nên mới…."

-- Sau khi giấc mơ thành sự thật, anh có điều này muốn nói với em.

"Thật ra thì…không phải."

"Không?"

"Ừa, anh cũng có biết gì đâu cơ chứ. Nói thật còn tưởng là lâu lắm sau này nữa cơ."

"Thế à."

Sagiri lo lắng ngẩng đầu nhìn tôi, toàn thân co rúm lại -- chắc nó ngượng lắm.

"Sagiri, anh không nghĩ…giấc mơ lại đến sớm thế này -- nhưng anh vẫn sẽ nói điều đó với em."

"Ừm."

Con bé gật đầu, từ từ ngẩng lên.

"Em cũng…nghiêm chỉnh….giới thiệu…người em thích….thích nhất…."

Cảm xúc mãnh liệt của nó thông qua vẻ mặt, động tác, giọng nói truyền đến tôi. Cho dù trong ngực đau xót, tôi vẫn trả lời:

"Ừ, đến lúc đó anh sẽ đàng hoàng đối mặt với người ta."

Không phải với tư cách anh trai, mà là tư cách một thằng đàn ông thích Sagiri.

Cười đi. La đi. Chửi đi. Thoải mái.

Nhân loại sinh ra rồi chết đi mà.

Người ta làm sao biết được ngày mai còn có thể vui vẻ hay không.

Không ai biết trước được tương lai. Làm sao chắc chắn được hạnh phúc ngày mai của mình không đổi.

Nếu giờ không nói ra tâm ý, sau này chắc chắn tôi sẽ phải hối hận cả đời.

Nếu có cơ hội nắm lấy hạnh phúc thì phải nắm lấy ngay.

Đây là cơ hội mà tôi lấy cả tính mạng để lựa chọn. Tôi vẫn còn là trẻ con, những thứ này bình thường người lớn còn chả làm được - không liều mạng làm sao có được hạnh phúc.

Tôi đã chuẩn bị để tỏ vẻ mạnh mẽ. Chuẩn bị để trở thành một thằng ngốc đáng thương/

Tôi -- sẽ trực tiếp đối diện với khó khăn lần này.

"Bắt đầu rồi đấy, Izumi-sensei."

"Bắt đầu rồi, Eromanga-sensei."

Sagiri giơ máy tính bảng lên, cho tôi xem trang web chính thức của Cô em gái đáng yêu nhất trên đời

Trên đó có ghi mấy chữ to "Sắp ra anime".

Nhìn trang web, tôi thấy lòng mình rối như tơ vò.

Cuộc chiến mới của anh em bọn tôi lại vừa mới bắt đầu.

Tối hôm ấy, tôi ngồi nói chuyện với con bé trong phòng.

Chúng tôi nói về buổi gặp mặt đầu tiên, về đội ngủ làm anime toàn nữ -- bao gồm tác giả kịch bản Aoi Makina, đạo diễn Amamiya, nhà sản xuất Akasaka và các người khác.

"Aoi Makina… em đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi…"

"Chị ấy nổi tiếng lắm à?"

"Ừ, em cũng thích người ta."

"Ồ ~ tác giả kịch bản mà Sagiri thích à? Sẽ tốt đây."

"Ừm…vui lắm."

Con bé đồng ý. Xem ra đây là tin tốt.

"Nhưng…không nghĩ chị ấy lại trẻ thế."

"Ừm…nhưng tuy trông trẻ hơn anh chứ chị ta hơn tuổi đấy."

Còn tự nhận là Onee-san cơ mà.

"…Mấy tuổi?"

"Anh không rõ lắm…cũng không hỏi cụ thể."

"…Đáng yêu không?"

"Ơ? À có….có lẽ?"

"Hừm ~"

Nó định làm gì ta?

"Đáng yêu như thế nào?"

"Ơ?"

Trả lời kiểu gì giờ? Nếu kể thật chị ấy đeo kính mà ngực to lắm thế nào nó cũng cáu.

"Ừm….nói thế nào được nhỉ…chị ấy cảm giác…như con mèo nằm ngủ phơi nắng ấy?"

"Hả? Không hiểu? Cá tính thì sao?"

"Cá tính… khó hiểu? Anh cũng không rõ lắm."

"Ấn tượng đầu tiên?"

"Mềm mềm."

"…Cái gì cơ?"

Ừ thì ấn tượng đầu tiên nó thế. Sagiri hôm nay sao thế nhỉ?

"Tóm lại anh cũng phải chuẩn bị một chút. Anh định xem một loạt tất cả các anime của Makina-san, đạo diễn Amamiya và nhà sản xuất Akasaka."

Ít nhất đến lúc cần nói chuyện với người ta cũng có cái nói, có khi còn thắt chặt quan hệ.

-- Việc của chú ~~ là nói chuyện với chị liên tục liên tục nha ~

Chả biết những lúc đó cần làm gì, nhưng ít ra cần phải biết người ta từng làm những anime gì."

"…Trong trường hợp đó em có mấy đĩa Blueray đây, anh em mình xem cùng luôn?"

"Thật không?"

"Ừm….nhà sản xuất Akasaka, đạo diễn Amamiya, tác giả kịch bản Aoi Makina…em có cả bộ anime nổi tiếng của họ đây."

Eromanga-sensei có khác. Sự thật là tôi thì chả mấy khi mua đĩa anime cả, ngành công nghiệp này cũng không phải là am hiểu quá. Có người giỏi vậy bên cạnh cũng may.

Với cả xem anime cùng em gái ---

Coi như là buổi tập dượt cho giấc mơ của bọn tôi đi, thế cũng đủ vui rồi. Chỉ có điểm trừ là lại phải xem ở đây, bên trong căn phòng khóa kín thôi.

"Nhân tiện, cái anime nổi tiếng ấy là gì thế?"

"Anh không biết à? Cái này nè!"

Sagiri lấy mặt nạ Eromanga-sensei xuống chìa cho tôi xem:

“Stardust Witch ☆ Meruru.”

Kỳ nghỉ cuối tuần kết thúc, tôi tiếp tục lên đường đến trường.

Tối qua sướng quá nên mãi không ngủ được, tuy vậy bản thân không có chút mệt mỏi nào.

Tôi rất, rất phởn là khác. Vừa bất an vừa mong đợi khiến người ta vui vẻ. Cảm giác y như hồi quyết định khởi nghiệp bằng nghề viết lách vậy.

Tuy không có kinh nghiệm, nhưng chắc hẹn lần đầu với bạn gái cảm giác cũng thế này là cùng.

"Là la lá la !!♪"

Rất. Rất sướng.

Tôi sướng đến mức chỉ muốn kiếm cái hộp giấy ra bờ đê Arakawa chơi trượt cỏ. Nhân tiện, trò đó là lấy cái hộp làm đệm để trượt từ trên đê xuống bờ sông, trò này ở khu Arakawa ai cũng biết!

Đang định nhảy nhót tưng bừng, một giọng quen thuộc gọi đến.

"Nè ~ Mune-kun!"

"Ôi, Tomoe à! Xin chào! Hôm nay trông cậu xinh quá! Vú trông ngon lành quá trời!"

"Cậu nói cái gì đấy!?"

Tomoe tròn mắt ngạc nhiên, lập tức lấy tay che ngực.

"…Xin lỗi. Tớ đang phởn quá nên lỡ mồm."

"Cậu làm tớ sợ quá! Tự nhiên nói thế…còn tưởng cậu bị con gì từ dị giới nhập xác rồi chứ."

"Bộ tớ kỳ quái lắm à?"

Lại còn dùng kiểu so sánh như light novel thế này.

"Ừ, kỳ lắm ấy ~ tớ tưởng sau đó cậu sẽ bắt cóc tớ vào một cái ngõ vừa nhỏ vừa tối, sau đó cậu biến thành một con quái vật đầy xúc tu rồi lấy cái dịch nhờn nhờn dính dính phun đầy lên người tớ!"

"Trí tưởng tượng của cậu hơi bị quá đà rồi đấy!!"

Lại còn dùng ví dụ của 2D Dream Novel[note6894] nữa…

Cậu ấy là Takasago Tomoe, con gái một chủ tiệm sách gần nhà, cũng là bạn tôi.

"Thôi, đùa thế là đủ rồi."

Tomoe hôm nay người mặc đồng phục, tay cầm cặp sách. Cậu ấy đưa tay lên miệng ho nhẹ mấy cái

Và rồi --

"Chúc mừng, Mune-kun."

Ôm chặt tôi luôn.

"Wow!"

"Cậu thành công rồi! Cậu có anime rồi! Tớ luôn tin tưởng ở cậu mà!!"

"Cậu…cậu….đừng có nịnh hót tớ!"

Thật sự là cơ thể mềm mại của thiếu nữ khiến tôi có chút khí huyết dâng trào…

Vì thế, thật sự là không dám làm gì Tomoe cả…

"Đồ con gái hiệu sách tham lam! Tớ còn chưa quên cậu đối xử lạnh lùng với sách của tớ thế nào đâu!"

"Tớ đối xử với tất cả các quyển sách đều rất công bằng. Với cả nhờ tớ mà sách của cậu bán tốt thế! Cảm ơn tớ đi!"

"Ừa ừa, cảm ơn nhiều lắm."

Bình thường tôi với Tomoe cũng không làm thế này đâu, nhưng hôm nay coi như dịp đặc biệt, làm trò ngu ngu tý cũng không sao.

"Ahaha, xem ra lời hứa của Mune-kun sắp thành sự thật rồi nhỉ?"

"Hả? Lời hứa nào?"

"Cậu quên rồi à? Tớ đã nói rồi đó ~ Nếu Mune-kun có anime, nếu cậu có tiền ---"

Tomoe đưa mặt lại gần tôi hơn

"Tớ sẵn sàng làm cô dâu cho cậu đó!"

" Cậu hóa ra chỉ bám theo túi tiền của tớ thôi Tớ nhớ hồi đấy mình cũng trả lời thế này!"

Ừa à…có vụ này thật. Nhưng cái này là bạn bè đùa nhau thôi mà!

Tuy nhiên, cho dù cuộc sống có đặc biệt đi nữa tôi vẫn đi học bình thường.

Ngoại trừ một lần một cô ngốc tên Yamada Elf đến tận lớp khiến cả trường đều biết tôi là tác giả Izumi Masamune thôi.

Nhờ Tomoe với bạn học, cũng không có gì thay đổi lắm. Không ai vì thế mà đối xử đặc biệt với tôi -- ít ra đến giờ là thế.

Có điều, từ lúc được tuyên bố có anime thì mọi thứ thay đổi cái rụp.

Vừa ngồi xuống ghế, tức thì đã có người chạy đến tận cửa lớp.

"Xin hỏi…Izumi-kun…ở lớp này phải không?"

Câu này đáng lẽ là con gái nói trước khi tỏ tình, đáng tiếc sự thật đứa vừa nói là con trai.

Nếu nhớ không nhầm thì là Uchida-kun ở lớp kế, thành viên của một nhóm cuồng anime nào đó.

Tôi theo cậu ta ra hành lang, sau đó thì có đoạn hội thoại này:

"Xin lỗi….Izumi-kun, cậu là …Izumi Masamune-sensei phải không?"

"À ừ, đúng."

Bạn cùng tuổi mà dùng kính ngữ nói chuyện cứ kiểu gì ấy nhỉ.

Sau đó cậu ta cúi gập đầu:

"Tớ là fan của Sekaimo! Chúc mừng anime !"

"Ờ…cảm ơn?"

"Xin hãy cố lên! Tớ sẽ ủng hộ cậu!"

Cậu ta nói, mắt tỏa sáng. Cảm giác vừa vui vừa ngượng.

Trong ngày, sự việc tương tự còn diễn ra vài lần nữa.

Đến khi tan học thì ---

"Izumi-sensei về rồi!"

"Tránh đường tránh đường!"

Chỉ trong một ngày, tôi thành trùm của cả trường luôn!

"Sensei, làm ơn!"

"…………………"

Có người đối xử với tôi như trùm.

"Sensei, ngày mai xin cậu đến tham dự khóa học tầm cao tiết 4 của bọn tôi!"

Có người đối xử với tôi như thần tượng

Xa xa, còn có mấy bạn nữ thì thào chỉ trỏ "Tởm chết, trò gì thế?"

Bỏ tay ra giùm cái, sắp chết vì ngượng rồi nè.

"…Mune-kun, cậu trở thành tác giả light novel vì muốn có cảm giác này sao?"

Làm gì có! Mà sao…sao chả có con gái đọc truyện của mình nhỉ…

Ê cậu kia! Đừng có đọc truyện của tôi ở trường! Đừng có ngang nhiên đọc light novel với cái tựa "Cô em gái đáng yêu nhất trên đời" như thế!

Những lúc nghe nói có người vì đọc light novel mà bị trêu, hoặc có người bị thầy cô thu mất sách là ruột đau như cắt! Làm ơn đọc bí mật giùm cái, việc gì mà phải chìa ra cho cả thiên hạ xem!

Tóm lại…

Cái tin anime tung ra đủ để làm rung chuyển cả cuộc sống của Izumi Masamune.!

Mãi mới tách ra được khỏi đám câu lặc bộ và chuồn về nhà. Lắm việc quá đau hết cả đầu.

Có anime thật, nhưng tôi đã biết mình phải làm gì đâu.

Cho dù là tác giả…nhưng tôi vẫn là trẻ con mà.

Cứ chờ chờ thế này thấy khó chịu kiểu gì ấy.

"…Đáng sợ thật."

Trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Hình ảnh của Tomoe, của bạn cùng lớp lại hiện ra trong đầu.

Những lúc họ chúc mừng cũng là lúc họ tăng thêm cho tôi một phần áp lực.

Lúc có manga thì cũng đã nhận ra rồi….giờ, giấc mơ của chúng tôi đã không còn của riêng hai đứa nữa.

Cảm giác cũng có chút vui…và hơi sợ.

Đang cúi đầu cắn môi, đột nhiên ---

"Chậm ~ như rùa bò!"

Một tiếng quát chói tai vang lên. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi là một thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng tay chống nạnh đang lườm.

"Elf."

Yamada Elf, tác giả nổi tiếng cạnh nhà tôi.

--- Masamune, tôi thích anh

Cậu ấy cũng từng tỏ tình với tôi, từng nói với tôi là cậu ấy thích tôi đến mức nào.

Bình thường sau lần đó thì các cuộc hẹn sau phải rất kỳ cục, nhưng cậu này thì làm sao mà gọi là bình thường cho được.

"Masamune, tôi chờ anh mãi! Sao lâu thế?"

"Từ lúc có tin anime, fan trong trường cứ bu vào tôi."

"Thế hả? Chúc mừng nhé."

"Cảm ơn."

Nghe hoài rồi, tôi cũng không đến mức giật mình nữa.

"Hóa ra cũng có anime rồi cơ đấy! Dám giấu tôi à, anh cũng to gan nhỉ Masamune!"

Tôi có biết đâu…mà cũng nói thế được…

Elf đầy tự tin đặt tay lên ngực, nói:

"Giờ chúng ta đã hòa nhau rồi. Masamune…anh làm rất tốt. Hành trình của anh dừng ở đây là được rồi. Chịu đựng được đến giờ quả là tốt.

"Cậu đang nói cái gì đấy?"

Kiểu câu chữ bí hiểm này nghe thấy phiền quá.

"Ahaha, không phải ngại. Vì anh thấy tôi, Yamada Elf là bông hoa cao quý, còn anh chả có gì, hai ta không được môn đăng hộ đối nên mới từ chối chứ gì? Đến đây, Masamune! Giờ anh ngang hàng với tôi rồi! Đến đây cầu hôn tôi đi!"

"Không, tôi chả nghĩ thế đâu."

Chả biết cậu nhầm với ai không

"Với cả, nhân tiện, cho tôi mấy lời khuyên về vụ anime này nhé, senpai?"

"Với cả cái gì? Sao anh dám nói thế về tình yêu của chúng ta!?"

Thấy chưa, quan hệ của tôi với Elf cũng chả bình thường tẹo nào cả --

"Uuuu…bỏ đi, anh nói xem nào."

Thấy tác giả nổi tiếng đã khó chịu ra mặt, tôi vội nhanh nhảu đem khó khăn của mình ra.

"…Sau vụ ấy, mọi người đổ xô đến chúc mừng….nhưng rồi lại suy nghĩ lung tung…đến mức phát sợ…"

Thế nên mới phải hỏi người có kinh nghiệm vụ này.

"Tưởng gì, hóa ra là cái này à?"

Elf lạnh nhạt trả lời.

"Ngu thế ~ anime có gì đặc biệt quá đâu, việc gì mà phải căng thẳng thế."

"Anime của cậu thành công vang dội thì cậu nói gì mà chả được!"

"Nè, nói thế không cho qua được đâu nhé, anh dựa vào đâu để đánh giá thành công với thất bại hả? Tôi nói rồi, anime cũng không phải quá đặc biệt -- bởi vì cho dù anime của anh bom xịt thì cũng có tận thế đâu cơ chứ!"

"-----------------"

"Phản bội người hâm mộ? Bị người ta chế nhạo? Mất hết hy vọng? Sợ ảnh hưởng đến tác phẩm sau này? Thấy rất rất rất rất rất khó chịu? Có thế là cùng chứ gì? Có ai giết anh đâu mà lo! Xã hội vẫn thế, sự nghiệp vẫn vậy, lo cái gì!"

"Cái này…có lẽ cậu nói đúng."

"Nếu có lúc quan trọng nhất trong đời mà anh thua mất, cứ ngồi khóc ầm lên ba ngày ba đêm, buồn bã ủ rũ cho sướng đi, sau đó ---"

Elf lấy tay gõ ngực tôi một cái

"Sau đó, tiếp tục khiêu chiến với một nụ cười trên môi đi."

"……Cậu nói nghe đơn giản nhỉ."

Sự thật là Elf chắc chắn sẽ làm được như thế.

Cậu ấy từng nói thua rất khó chịu, nhưng có thua thì lúc thắng mới sướng được.

Tôi cũng nhận ra áp lực trên vai mình đang bớt dần đi.

"Cảm ơn rất nhiều. Rất có phong cách của cậu đấy, Elf-senpai."

"Ahaha, không có gì. Tóm lại, anh cứ coi làm anime là một trò chơi tử vong mà người ta có thể chơi đi chơi lại là được. Yếu tố quyết định là may mắn chiếm 50%, chăm chỉ chiếm 30%, thông minh chiếm 30%, tỉnh táo chiếm 8%. Tổng cộng 100%!"

Nghe thì ngầu, nhưng mấy cái kia cộng lại làm sao mà ra được kết quả ấy.

Buồn cười thật. Mà cũng đáng yêu quá

"Cho dù không làm gì cả, nếu đúng thời cơ chiến thắng thì anh sẽ thắng thôi. Nếu chưa đến lúc thì anh có cố mấy cũng không thắng được đâu. Nói thẳng nhé, đây là lễ hội hiếm có trong đời, anh nên tận hưởng hết mình đi!"

Cậu ấy đưa mặt lại gần hơn ---

"Thú vị lắm đó!"

Sau đó, Elf-senpai kể cho tôi rất nhiều thứ về khoản làm anime. Nào là người ta tụ tập cả trăm diễn viên lồng tiếng, nghe giọng của bọn họ thú vị đến mức nào. Thậm chí có lúc nghe giọng hợp quá mà cậu ta còn nổi hứng làm luôn drama CD nữa.

Cậu ấy kể về những lúc chuẩn bị kịch bản, những lúc nghĩ cách làm sao cho anime thật hay -- những lúc tranh luận nảy lửa. Những tình bạn lâu dài nảy sinh từ những cuộc tranh luận đó.

Những lúc anime lên sóng, người hâm mộ hóa cuồng luôn.

Những lúc cậu ấy tự ép mình làm việc thay vì chơi, sau đó được khen ngợi thế nào.

Những lúc tất cả các tiệm sách, quầy anime, trạm xe bus dán poster anime thế nào, những lúc nhận thư người hâm mộ hàng ngày ra sao.

Còn cả buổi liên hoan cậu ấy tổ chức nữa --

Đối với tôi, kinh nghiệm của Yamada Elf-sensei thực sự như một câu truyện ly kỳ.

--- Anime của mình chắc sẽ không thành công được như thế rồi.

Tôi không thể hô hào "Cứ chờ đó" được. Izumi Masamune có cái tật xấu là những lúc này thay vì hưng phấn lại toàn nghĩ quẩn. Cái này có phải lối suy nghĩ của nam chính light novel đâu, rõ ràng là nhân vật phụ mà.

Nhưng mà --

"….Tôi không nghĩ là…mình không học được gì cả."

Nhờ cậu ta, tôi cảm thấy có một ngọn lửa đang cháy trong tim mình.Tôi tin chắc nó sẽ là nguồn sức mạnh để tôi đến được giấc mơ của mình.

"Được rồi, còn lo sợ gì nữa, chiến thôi."

Tôi tạm quên vụ anime đi và nghĩ về tác phẩm tiếp theo của mình.

Dù sao thì tôi cũng là tác giả mà. Nhiệm vụ của tôi là manh những câu truyện thú vị đến cho độc giả.

Nhờ có Elf mà tôi thấy nhẹ cả người. Nhưng đột nhiên lại có người xuất hiện vào dội một gáo nước lạnh lên đầu.

"Thế à ~~ chú có anime rồi à ~~ anh nghĩ khó mà thành công lắm, nên Izumi à, cũng không nên buồn nhé"

"Anime em còn chưa ra, khỏi cần anh đến an ủi kiểu đó!!"

Người vừa đến chia buồn là Kusanagi-senpai. Anh ấy là đàn anh của tôi, lúc nào cũng mặc cái áo khoác đen theo kiểu Kirito.

Nhân tiện, anh này là một trong số những người có anime xong còn thảm hơn là chưa có.

"Nhưng chú biết không, kể cả light novel lẫn anime dựa trên light novel đều khó sống lắm. Chú nghĩ anime của chú thành công được à? Sao non quá vậy?"

"Em đương nhiên là biết nó sẽ khó! Thế nên em mới phải lên dây cót tinh thần để làm tác phẩm của mình khá lên đây."

"Ừa, dù sao cũng là giấc mơ quan trọng của chú mà."

"Vâng."

Anh ấy đặt tay lên vai tôi:

"….Hy vọng là mọi thứ ổn thỏa."

"Anh đừng có bi quan thế có được không? Senpai, anh định làm em mất hết tinh thần à?"

"Ừ, cũng không sai."

Anh đi chết đi được rồi đấy

"….."

"Izumi, đừng có làm cái mặt ấy. Chả lẽ chú không định hỏi kinh nghiệm tác giả từng có anime như anh à?"

"Em hỏi Elf-sensei rồi, khỏi cần anh."

"Chú nghĩ kinh nghiệm của tác giả nổi tiếng thì chú dùng được à?"

Chú cũng giống anh thôi. Ý anh ấy là thế.

Bực thật….

Cơ mà…thấy anh ấy thê thảm vậy, tôi cũng biết mình không thể quá tự mãn. Dù sao tác phẩm của tôi không phải như "Dark Elf" của Elf, chưa ra anime đã nổi tiếng rồi/

Chúng tôi đang đứng trước cửa…nhưng đột nhiên tôi ngồi thụt xuống.

"Ự…."

Bản thân cũng biết mà, khỏi cần nói ra….làm ơn cho thằng này sướng thêm một tuần nữa đi.

Có điều, cái mặt của Kusanagi-senpai như đang có vẻ "Bỏ xừ rồi, lỡ mồm"

"À này, Izumi, chú thấy anime của anh thế nào?"

"Ờ…cái này…." Tôi ngẩng lên.

Câu này khó trả lời nhỉ…

Đang định nghĩ cách nói sao cho dễ nghe, anh ấy đã nói:

"Khỏi cần khách sao, cứ nói thẳng là thất bại thảm hại đi."

"Ừm…"

"Anh biết anh biết, nhưng bản thân anh vẫn thấy nó thành công."

Câu này khá ngoài ý muốn, bản thân tôi cũng khựng lại một nhịp.

Anh ấy nói tiếp:

"Cho dù mọi người chế nhạo bảo là anime thảm hại này nọ, nhưng anh không đồng ý. Đúng là doanh số chết toi, bị toàn dân mạng ném đá, anh chỉ cảm thấy đấy là lỗi của mình với người hâm mộ mà thôi. Ngay cả bây giờ thỉnh thoảng anh vẫn thấy áy náy. Nhưng anh nghĩ mình có thể chấp nhận kết quả này. Anh vẫn rất biết ơn đội ngũ sản xuất, họ đã làm tất cả những gì có thể rồi. Ừm, ý anh là…."

Kusanagi-senpai gãi đầu gãi tai, ngần ngừ:

"Tóm lại, cứ đảm bảo chú có thể chấp nhận được kết quả là ổn rồi. Chú đừng nghĩ theo kiểu Anime không sao là tốt rồi. Là tác giả, chú phải là người hạnh phúc nhất khi nó thành công, người buồn bã nhất nếu nó thất bại, nếu không sẽ chả có tác dụng gì đâu."

"Khỏi anh nói em cũng biết."

Nghe vậy, Kusanagi-senpai cười giễu cợt:

"Thế nói xem Izumi -- cái thành công mà chú muốn nó là như thế nào?"

Để xem điều kiện chiến thắng của chú là gì nào -- ý anh ấy là thế.

Được, vậy để trả lời từ đầu nhé:

"Cùng xem anime vui vẻ, để em gái có thể cười vui vẻ."

Tuy trả lời rất thoải mái, nhưng sự thật là anh ấy vẫn cho tôi một gáo nước lạnh.

Điên thật -- tuy có vẻ là khuyên bảo, nhưng anh ấy chỉ muốn trút giận thôi.

Nhưng….

Cái thành công của tôi là gì? Có lẽ mình cũng nên thật sự xem xét lại.

Có điều, ngay sau khi Kusanagi-senpai ra về lại có khách mới đến ngay.

"Hey yo ~ Masamune! Đến chơi nè!"

"Masamune-kun, xin chúc mừng."

Đó là Army và Muramasa-senpai.

Tóc đuôi ngựa hai bên, quần áo nam tính -- đó là Army-sensei, tên thật Amelia Armeria. Chị ấy là họa sĩ manga, cũng là họa sĩ vẽ tranh minh họa, là một trong số các nguyên nhân mà anime "Dark Elf" bán chạy đến thế.

Bên cạnh là thiếu nữ tóc đen xinh đẹp trong bộ kimono, Senjyu Muramasa. Chị ấy là đàn chị của tôi ở công ty phát hành sách.

Cả hai cùng đến chúc mừng, nhưng mà.

"Cảm ơn đã đến. Đúng lúc quá."

"Hả? Ý chú là sao?"

"Em có cái này muốn hỏi Army-sensei."

"Về anime hả?"

Nhạy ghê ta. Army cười nhe răng.

"Vâng vâng vâng. Em muốn hỏi …đúng hơn là muốn biết mình phải chuẩn bị tâm lý thế nào."

Dù sao cũng khó kiếm được người có kinh nghiệm lắm….Kusanagi-senpai là ngoại lệ.

"Được thôi ~ đây cũng có mấy lời muốn nói."

Cả hai nghe cứ như một cặp bạn đồng giới vậy. Thấy thế, Muramasa-senpai nhíu mày:

"Masamune-kun, sao em không hỏi chị cái đó?"

"Ơ?"

"Anime gì đó chị cũng làm mà!" Chị ấy nói, vỗ ngực.

"Ờ, em không định hỏi chị đâu, Muramasa-senpai."

"Tại sao!?"

Chị ấy có vẻ vẫn chưa hiểu nhi.

"Ờ…thôi em nói thẳng nhé?"

"Cứ nói."

"Em nghĩ hỏi chị Làm anime có cảm xúc gì thà hỏi hòn đá còn hơn."

"Em không được nói! Chị bị tổn thương!" Chị ấy giận dỗi.

Vì toàn bộ ấn tượng của chị ấy về anime của chính mình là "Hình như…có làm?", nên tuy có kinh nghiệm làm anime thật, khả năng cao là chị này chả dự họp với đạo diễn hay giám đốc gì cả. Thậm chí còn không xem anime cơ mà, hỏi cái gì được cho nổi?

"Đúng là chị không thể cho em lời khuyên, nhưng mà!"

Chị ấy lớn tiếng tuyên bố:

"Là người hâm mộ của Izumi Masamune-sensei, có rất nhiều điều chị muốn nói -- ôi đau nào!~"

Army vừa lấy tay cốc đầu Muramasa-senpai.

"Làm gì thế hả, họa sĩ !?"

Hình như cắn phải lưỡi rồi, Muramasa-senpai khóc rơm rớm. Mặt khác, Army lạnh nhạt:

"Trật tự đi, tác giả. Im ngay."

"Nói cái gì hả?"

"Hả?"

Hai thiếu nữ lại bắt đầu gườm nhau.

"Ờ…đừng có đánh nhau trong phòng khách nhà em…"

"Được rồi. Ra ngoài."

"Muốn ra ngoài đánh nhau chứ gì? Chơi luôn!"

"Khoan đã khoan đã! Đừng có đánh nhau! Em nói là đừng đánh nhau trong nhà, thế không có nghĩa là ra ngoài đánh nhau!"

"Biết rồi biết rồi, chị muốn nói là ra ngoài nói chuyện."

"Ơ? Tại sao ạ?"

Army đưa mắt về phía căn phòng khóa kín , thì thầm:

"Chị không muốn Sagiri nghe được."

Chúng tôi theo chân Army ra ngoài. Cũng chỉ đi tầm hai chục thước thôi, nhưng vẫn là ra ngoài. Cả lũ dừng lại cạnh một cây cầu gần nhà.

"…Đây chắc là đủ rồi."

Army ngồi chỗm hỗm xuống như một đứa du côn.

"Đừng ngồi kiểu đó, bậy quá!"

Kinh khủng quá!

"Rồi rồi, Masamune, chú càng lúc càng giống anh Chris rồi đấy."

"Thế sao? Chị muốn nói gì mà lại không cho Sagiri nghe thấy?"

Tôi nghĩ chả cần ra ngoài. Ở trong phòng thì nó cũng có nghe thấy gì đâu mà.

"À ừm…."

Army đứng dậy, nhìn quanh như thể không biết bắt đầu từ đâu, sau đó lên tiếng:

"Chị có chuyện muốn nhờ Izumi Masamune đây."

"Em hãy bảo vệ Sagiri."

"………………."

Cả tôi và Muramasa-senpai đều rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ một lúc sau đó mới hỏi:

"…Ý chị là sao?"

"Lão tử cũng biết về giấc mơ của hai đứa. Sagiri là một cô bé rất yếu đuối, rất dễ tổn thương --- nhưng em nó vẫn đang cố hết cỡ vì giấc mơ đó. Vì đây là giấc mơ của chú, nên em nó mới cố hết mình."

"Vâng."

Tôi biết ý chị ấy là gì. Tôi cũng hiểu mà.

Army nói tiếp:

"Nó chỉ là một cô bé còn giữ giấc mơ trong lòng, như Emily trước khi làm anime."

Emily là tên thật của Yamada Elf.

"Làm anime khó hơn chú với Sagiri tưởng rất nhiều. Kinh khủng lắm. Cho dù có giữ giấc mơ của mình, sớm muộn cũng có chuyện phá hỏng nó. Bị rò rỉ thông tin rồi ăn gạch qua mạng là chuyện nhỏ. Những thứ khiến chú muốn bỏ cuộc giờ sắp hiện lên ngay trước mặt rồi đấy."

Chuẩn bị tinh thần đi -- ý chị ấy là thế.

Đây là kinh nghiệm của Army-sensei, người từng làm anime nên rất đáng tin.

"Nghe cho kỹ đâu Izumi Masamune. Để giấc mơ thành sự thật, chú không thể chỉ làm anime cho hay được."

"Chú phải bảo vệ thiếu nữ đang giữ giấc mơ trong lòng."

"Nếu chỉ giấc mơ của chú bị hỏng cũng không sao. Nếu giấc mơ của chú bị vấy bẩn, phải tuyệt đối không để Sagiri biết. Bảo vệ em nó bằng cả tính mạng đi. Cũng may nó là hikikomori, nên cẩn thận một chút là không sao."

"……………."

" ---- Hiểu chưa?"

"Rồi ạ."

"Thật không?"

Đừng lo, Army-sensei.

Giấc mơ của tôi không phải là "làm anime hay" hoặc là "anime khiến mọi người nhớ mãi", "anime bán rất chạy"

"Giấc mơ của em là xem anime với em gái, cả hai cùng cười đùa vui vẻ, để em thấy được con bé vui vẻ đến mức nào. Làm anime hay novel chỉ là chuẩn bị thôi, không phải kết quả cuối cùng."

Đúng như Kusanagi-senpai từng nói, tôi chỉ có một điều kiện thắng mà thôi.

"Đừng lo. Cứ để em."

"Vậy giao cho chú."

Army thở dài, tựa như trút được tảng đá trong lòng.

"Vừa nãy là cảm giác của chị khi làm anime. Nếu không đúng ý thì xin lỗi nhé."

"Không, thế này là tốt rồi."

Ít ra rất hợp với tôi.

"…Nhân tiện, Army, vừa nãy…chả lẽ lúc chị làm Dark Elf…."

Chưa nói hết lời, Army đã đặt một ngón tay lên miệng:

"Cậu ta nói cậu ta rất vui đúng không ?"

"Vâng."

"Thú vị lắm đó!"

"Chị muốn thấy cái vẻ mặt đó đó."

Army cười…như một đứa nhóc vừa trêu chọc người khác.

Thật là hạnh phúc

Tối hôm đó.

Tôi mở máy tính lên mạng tìm các tác phẩm cũ của mình. Vì kết quả sợ lắm, nên bình thường không làm thế này bao giờ.

Nhưng sau thông báo…người ta sẽ nghĩ gì về tác phẩm của tôi?

Liệu có thảo luận nữa không? Người hâm mộ có vui không? Lo không? Chỉ nghĩ thôi đã thấy nóng ruột rồi.

Chỉ cần tìm qua một lượt là được…tôi bình tâm lại và bắt đầu tìm tác phẩm cũ.

Kết quả thật khiến người ta bất ngờ.

Đó là một bức tranh rất vui nhộn với chữ ký của Eromanga-sensei, con bé vẽ để kỷ niệm công bố anime.

Xem ra nó cũng có cách ăn mừng của mình.

Bên dưới dòng chữ "Chức mừng lên anime", tôi có thể thấy nụ cười của em gái mình (nhân vật nữ chính)

"…Tức là Sagiri cũng cười vui vẻ như thế khi nó vẽ tranh?"

Có rất nhiều bình luận theo sau tranh này:

Ngon quá!!

Mừng quá! Mong đợi lắm!

Chức mừng có anime!

Đừng làm mấy cái anime hay manga gì xâm phạm nội dung riêng tư đấy nhé!

Những thứ này chắc chắn là trái pháp luật!

Tôi thích em gái nhất!

Cố lên, Eromanga-sensei !

Chúc mừng, Eromanga-sensei, Onii-chan ♥Em sẽ gửi tin nhắn sau!

Oh yeah! Đáng yêu quá!!!

Chờ mãi đấy! Chờ lâu lắm đó! Chờ rất rất lâu đấy!

Em gái đáng yêu nhất trên đời sẽ là anime lưu danh sử sách!

Chắc chắn sẽ không phải anime gì bình thường xem xong rồi quên.

Nếu dám phản bội mong đợi của ta, các người chờ nguyền rủa đi!

Gửi bởi người hâm mộ của Izumi Masamune.

Izumi-sensei, Eromanga-sensei, tôi sẽ ủng hộ mọi người!

Chờ lâu lắm rồi! Thích tác phẩm này nhất đó!

Đại loại là thế.

Cho dù đang đọc, cũng còn những dòng tiếp tục gửi lên.

Có những lời chúc mừng, tin nhắn riêng, bình luận kiểu chuunibyou….cứ đến liên tục…đọc hoài không hết

"….Haha."

Đây là lễ hội hiếm có trong đời, anh hãy tận hưởng hết mình đi -- Elf-senpai nói thế

Vậy điều kiện chiến thắng của chú là gì -- Đây là Kusanagi-senpai

Bảo vệ cô bé ôm giấc mơ trong lòng -- Đây là Army-senpai

Tôi cũng nhận lời chúc từng Tomoe và Muramasa-senpai.

Ngẩng mặt lên, tôi có thể thấy khuôn mặt họ hiện lên và biến mất trong không khí.

Tôi có thể thấy nụ cười của em gái mình (nữ nhân vật chính)

Được rồi, hãy để tôi bảo vệ giấc mơ này. Hãy bắt đầu cuộc hành trình đến với giấc mơ!

Chiến thắng đã ở ngay trước mặt.

Lễ hội đã sắp bắt đầu rồi!

Truyện Chữ Hay