Izumi Masamune, mười sáu tuổi. Cấp ba, năm hai.
Hiện đang vừa học vừa làm, công việc chính là tác giả light novel.
Bút danh Izumi Masamune. Căn bản cũng là tên thật luôn.
Do một loạt lý do, từ hai năm trước đến giờ tôi đang sống chung với cô em gái hikikomori của mình.
Tuy anh em sống cùng một mái nhà nhưng có một dạo, đại đa số thời gian là chả gặp nhau gì cả. Tôi chỉ có thể buồn bã vì không thay đổi được tình trạng này, mặt khác kiên trì nấu nướng cho nó ngày lại qua ngày.
Một năm trước, lần đầu tiên có bước chuyển biến lớn. Vô ý, tôi phát hiện ra thân phận thứ hai của con bé.
Nó là họa sĩ vẽ tranh minh họa, Eromanga-sensei. Là cộng sự mà tôi chưa từng gặp mặt.
Đồng thời cũng là em gái tôi, Izumi Sagiri.
Một người thích làm video trực tiếp, thích giao lưu trò truyện với người hâm mộ của mình.
Một họa sĩ khoái vẽ tranh bậy bạ, tài nghệ đủ để những tác giả nổi danh săn lùng.
Eromanga-sensei chính là một người như thế. Và người đó cũng chính là cô em gái suốt ngày trốn trong phòng, không đi đâu, không nói chuyện với ai, em gái của tôi.
Điều này vốn đã rất ngạc nhiên rồi. Nhưng tôi nghĩ nó là cơ hội tốt. Cơ hội cho tôi tạo dựng quan hệ với cô em gái ru rú trong phòng suốt ngày.
Dù sao thì anh em bọn tôi hiện nay có gì khác hai kẻ người dưng nước lã đâu --- Chúng tôi là cộng sự cùng sáng tác tác phẩm cơ mà.
Sau đó…rất nhiều chuyện đã xảy ra nữa.
Ví dụ như em nó bắt đầu cho tôi vào căn phòng khóa kín của mình.
Em nó bắt đầu kết bạn mới. Nó cũng phát hiện ra chuyện tôi yêu nó từ cái nhìn đầu tiên.
Chúng tôi còn bắt đầu một bộ sách mới. Quyển đó cũng đang có bản manga rồi.
Ngay cả cô Kyouka cũng bắt đầu trải lòng với chúng tôi. Con bé cũng đã tuyên bố một ngày nào đó nó muốn “ra khỏi phòng”, muốn “đi học”
Ngoài ra, mục tiêu “trở thành anh em bình thường” của tôi ---
--- Em, thích anh.
--- Với tư cách một cô em gái.
--- Nii, Nii-san…anh cũng muốn trở thành anh trai của em phải không?
--- Anh em không được yêu nhau phải không?
--- Vì thế, em thích anh như một cô em gái.
Tuy vấn đề này còn đang gặp trở ngại nghiêm trọng, nhưng ít nhất cuộc sống hiện nay cũng bình thường trở lại rồi.
Nói gì thì nói, chuẩn bị cho cuộc kiểm tra định kỳ hồi tháng tư cũng khiến Sagiri có thay đổi khá nhiều. Đấy cũng là chuyện tốt. Có lẽ.
Giờ là buổi sáng một ngày giữa tháng tư. Tôi đang chìm trong mộng đẹp ---
“Hơ….hờ….”
--- Nii-san, đây nè.
Cùng cô em gái như thiên thần của mình, chúng tôi chơi đùa trong vườn hoa.
--- Ehehe, Nii-san thiệt là. Bên này, bên này nè --
Nụ cười trong sáng. Váy áo trắng muốt. Hai cánh trên lưng, lắc lắc đáng yêu.
--- Em thích Nii-san nhất ♥
Một chỗ vui chơi tuyệt vời.
Nếu như chỉ có thế thôi thì đúng.
Ở phía xa xa, có một cây táo lớn. Dưới gốc cây, một tên ác ôn bộ dạng y hệt Yamada Elf-sensei đang ngồi đó lườm sang.
--- Tch, Masamune. Thân thiết cái đầu anh ấy.
Cứ chốc chốc cậu ta lại thò đâu ra một cái đuôi (trông như con trùng a míp) cuốn qua mặt đất, kéo một đống cây cỏ lên ăn rào rào.
--- Cây cỏ ăn ngon quá ---
Tiếng nhai, tiếng nói nghe cứ như của đống ma đói từ địa ngục bò lên vậy.
Sau này nghĩ lại, chắc mơ vớ mơ vẩn thế vì vài bữa trước Elf có làm món rau trộn. Thật tình mà nói, mơ cậu ta như vậy cũng bất lịch sự quá, nhưng biết làm sao được.
“Ừm…ừm…”
Ở trên giường, tôi lăn qua lăn lại.
“…Nii..”
“…Ừm…chờ đã nào…! Ăn cái đã….!”
“Nii-san, dậy đi….”
“À ừm…tiếng thiên thần thì thầm…bên tai…”
“ --- Nii-san.”
Ưm. Má hơi có cảm giác lõm xuống một chút. Đồng thời trong mơ, thiên thần cũng thơm một cái.
“ Cái---?”
Cảm giác quá thật khiến tôi nhảy dựng lên. Mở mắt ra, đập vào mặt là cảnh thiên thần đang đứng bên cạnh dòm sang.
“….A, anh dậy rồi.”
“Sa, Sagiri?”
Tôi vô thức đưa tay vuốt mặt, phảng phất còn lưu lại cảm giác nơi đây. Chẳng lẽ vừa rồi là --
Mặt vừa mới kịp nóng lên chút xíu, cô em gái đã dội cho một gáo nước lạnh:
“Em lấy ngón tay chọc đấy….đau không?”
“Không, không đau.”
Còn tưởng hôn chào buổi sáng nữa chứ. Tưởng bở quá.
Vừa thở ra một hơi, đột nhiên tôi nhận ra điểm bất thường của tình huống hiện giờ.
“Em, em…sao, sao lại…”
“? Cái gì làm sao? Cái gì thế nào?” Con bé nghiêng đầu một cách đáng yêu hỏi.
“Hơ? Ôi ôi….mình đang mơ sao?”
Đầu óc tôi không thể nào nghĩ được gì hết. Hikikomori nặng như Sagiri lại có thể ra khỏi căn phòng khóa kín…xuất hiện trong phòng tôi….
Bị nhìn chằm chằm, Sagiri “ừm” một tiếng, sau đó vỗ vai tôi, ngượng nghịu bảo:
“….Đói rồi…cơm thôi….”
Bỏ lại một câu, nó chạy biến ra khỏi phòng. Tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo, thì thào với chính mình.
“Ờ….đúng rồi…giờ nó ra được khỏi phòng rồi.”
Tuy không đến mức khỏi hẳn chứng hikikomori...nhưng do chuẩn bị đối phó với bài kiểm tra của cô nên tình huống cũng được cải thiện ít nhiều.
Cho dù có người trong nhà, nó cũng có thể ra khỏi phòng chút ít.
Cũng phải nói thêm một chút, giờ Sagiri là “lúc cần là lập tức chạy về phòng”. Điều kiện “trong nhà chỉ có một mình mới an toàn” giờ có vẻ không đúng nữa, nhưng nếu có nhiều người quá thì cho dù là bạn thân nó cũng không chịu được bao lâu.
Đại khái giống kiểu nhân vật chính chỉ đánh đấm đàng hoàng được trong vòng vài ba phút ấy.
“ 「Cá nhân an toàn 」 trong mắt em gồm những ai?”
Tôi từng hỏi câu này, sau một lúc do dự con bé nhăn nhó trả lời là:
“…Ví dụ…anh này.”
“Anh? Còn ai nữa không? Elf? Megumi thì sao?”
“………………….Cái này.”
“?”
“……….Bí mật.”
Chả hiểu sao lại cần giữ bí mật nữa.
Tóm lại, tôi nằm trong danh sách 「Cá nhân an toàn 」 nên có ở nhà đi nữa Sagiri cũng có thể ra khỏi phòng ở một mức nào đó. Cụ thể cái mức đó đến đâu thì cũng chưa có cơ hội kiểm tra.
Tận đáy lòng, tôi chỉ mong cái xu hướng này tiếp tục phát triển đi lên.
Nhưng mà…trong cuộc sống của hai đứa cũng xuất hiện những vấn đề mới…
Ví dụ đang làm việc trong phòng…có lúc đột nhiên có cảm giác đang bị nhìn trộm. Vừa đưa mắt quay lại thì ---
“………!”
Cửa đóng lại nghe cạch một tiếng. Trong khoảng khắc, hình như có một bóng đen thì phải.
“….Nhìn nhầm à?”
Lúc đầu còn có thể bảo là nhầm. Nhưng cái này lặp lại rất nhiều lần.
Đang nấu cơm…cũng có cảm giác bị nhìn trộm. Quay mặt qua ---
“Oái oái!”
Một bóng người lén lén lút lút trốn ra xa.
“…..Làm trò gì thế không biết.”
Có khi đang tắm xong, còn đang trần như nhộng chưa kịp mặc gì --- vô tình đưa mặt sang, lại thấy một bóng người.
“Ai đó!?”
“!”
*Bịch bịch bịch* Cái bóng đó vội tìm cách chạy trốn.
Hừm, ai thế không biết --
“Đứng lại coi nào!”
Tôi cứ thế mà tồng ngồng trần truồng đuổi theo. “Người đó” ngoảng lại, oái một tiếng rồi ngã sấp mặt. Hiển nhiên, đó chính là Sagiri.
Tôi vội chạy đến bên con bé:
“Có sao không, Sagiri?”
“Mặc quần áo vào! Mặc quần áo! Mặc vào!”
Sagiri nhắm tịt hai mắt, kêu ầm ỹ. Tôi mặc kệ, nắm lấy vai nó:
“Giờ không phải lúc! Để anh đỡ em dậy đã, Sagiri!”
Đây mà là anime chắc phải xử lý giống trong quyển “Inukami” rồi. Thở phì phì kìa.
“Anh, anh anh cố ý phải không! Nii-san là đồ biến thái!”
“Em không có tư cách nói câu này! Đồ rình trộm! Ero-sensei!”
“Em không quen ai có cái tên như thế cả!”
Sau đó, đương nhiên, hai đứa tiến hành họp gia đình.
“Thiệt là….! Không thể chấp nhận được! Nii-san! Anh dám cho em….nhìn những thứ kỳ quái! Xấu xa! Buổi tối em nằm mơ thì sao!”
“Em chả có tư cách nổi giận đâu! Giận là anh đây này!”
Bảy giờ tối hôm đó, trong căn phòng khóa kín, tôi và em gái (đeo tai nghe) đang tranh cãi kịch liệt.
“Nii-san là đồ ngốc! Biến thái! Dâm đãng!”
“Mấy cái đó đúng với em hơn! Em gái bậy bạ! Toàn dòm trộm!”
“Em không có dòm trộm! Em chỉ tình cờ thấy thôi!”
“Hé cửa phòng thay đồ dòm mông của anh mà gọi là tình cờ?”
“Sao, sao anh lại có thể nói em như thế được! Em thật không thể tin nổi!”
“Cứ đuối lý là em cãi bướng hả? Học ở đâu trò này đấy? Bản năng à?”
Hình như con gái ai cũng thế thì phải.
“Em đừng tưởng cứ bơ không trả lời là anh cho qua mấy câu này nhé.”
“….Kuh…”
Con bé nhắm nghiền hai mắt, răng nghiến chặt
“Tốt. Khai thật mau – sao lại nhìn trộm anh? Bộ em muốn nhìn cái mông của anh đến mức đó sao?”
“Không phải thế!”
Anh cũng hy vọng thế.
“Thế vì sao?”
“…Vì…là vì…”
“Vì?”
Nó đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm
“……Vì có thể ra ngoài.”
“?Hả? Gì cơ?”
“Em có thể ra ngoài…nên…thử làm những thứ trước kia mình không làm được thôi.”
Khoan đã nào….?
“Tức là vì giờ em ra ngoài được rồi, em mới bắt đầu quấy rối tình dục anh? Trước kia không làm được giờ em làm được rồi?”
“Không, không phải thế….không phải thế.”
Sagiri hốt hoảng vung tay, giải thích:
“…Chẳng qua…em muốn xem….một chút…nhìn anh nấu cơm…ngủ nghỉ…”
“Hả?”
Hiểu chết liền. Nhìn mình làm mấy cái đó làm khỉ gì…nghĩ coi nào…
“À, hiểu rồi!”
“!”
Chợt có linh cảm luôn! Sagiri tự dưng mặt đỏ bừng, hai tay cuống quít “đừng nói nữa!”
“Tóm lại là em muốn lấy tài liệu vẽ tranh minh họa!”
“……Hơ?” Con bé chớp mắt ngạc nhiên
“Ừ, trong bản thảo của anh sắp tới có cảnh thanh niên đi tắm mà.”
“…..Hơ?”
“Eromanga-sensei không vẽ những gì mình chưa từng nhìn thấy – cho nên để vẽ cảnh đó em mới dòm trộm anh thay đồ!”
“!”
Sagiri giật mình, bối rối chĩa tay vào tôi:
“Đúng đúng đúng thế! Tài liệu thôi!”
“Biết ngay mà!”
“…À…để lấy tài liệu…cho dù cái mông khó coi của anh…em cũng phải nhìn cho kỹ…nên….” Nó đáp, mặt khổ sở
Có cần phải nói khó nghe thế không…
“Thế giờ có cần anh khỏa thân cho mà xem không?”
Vừa nói, tôi vừa đưa tay về phía dây quần. Sagiri vội xua tay ngăn lại.
“Không, không, không cần! Không cần nữa! Lấy, lấy tài liệu xong rồi! Không được cởi nữa!”
“À, thế hả?”
“Đúng đúng! Đủ rồi! Không cần nữa! Hôm nay thế này đủ rồi!”
Thế là cuộc họp gia đình kết thúc không kèn không trống. Tôi thì sao cũng được, chỉ “ừm” một câu rồi nói qua chuyện khác.
“Giờ những lúc trong nhà chỉ có hai người, em cũng ra khỏi phòng được đúng không?”
“Ừm.”
Chả mấy khi có cơ hội nói chuyện với nó, phải tranh thủ mới được.
“Thực ra thì…có chuyện này anh vẫn muốn cùng em thực hiện, nhất là khi em có thể ra khỏi phòng…”
“…Ừm? Chuyện gì? Nói em nghe chút coi.”
“Đi tắm với anh đi!”
“---------------“
* Chát* Ăn luôn một đấm vào mũi.
“Ghét! Ghét! Ghét nhất!”
Sagiri…ờ…hơi nước đã phun ra từ hai tai rồi….trông thật đáng yêu.
Một tay đỡ mặt, tôi vội thanh minh “Anh đùa! Đùa thôi! Đùa thôi mà!”
“Đau quá….sao em lại phải nổi giận chứ….rõ ràng là đùa mà.”
“Nếu, nếu, nếu em đồng ý, chắc chắn anh sẽ không bảo đây là trò đùa!”
“Đương nhiên là thế rồi!”
“Đồ ngốc! Biến thái!”
Nói thật, chọc ghẹo em gái thế này lại hay. Tôi được thể càng lấn tới:
“Anh em bình thường vẫn có thể cùng nhau tắm chung mà.”
“Anh, anh nói là anh em trong light novel tình cảm?”
“Không không không! Cho dù anh em thực tế cũng có thể vui vẻ tắm cùng nhau, quá bình thường là khác.”
“Đó là khi cả hai còn bé!”
“Em chắc lớn lắm?”
Con bé lấy tay che ngực, đưa mắt lườm lại, chu môi đáp:
“Em, em đã là cấp hai năm hai rồi. Em là người lớn rồi.”
Người lớn thật thì sẽ không thêm đoạn “là người lớn rồi” ở sau đâu. Lấy đâu ra người lớn đáng yêu như thế được.
“Giờ có đầy các thần tượng từng thừa nhận họ lên cấp hai rồi vẫn còn tắm chung với anh trai. Tóm lại…em không biết chứ bây giờ mọi người cũng không quá nặng nề cái này nữa.”
“Hừm, đấy chỉ là chiêu trò để quảng bá bản thân mà thôi. Họ chắc là tắm với em trai mà nói thành anh trai thì có.”
Wow, không ngờ nó cũng biết khoản này.
“Hà…đành vậy…đành bỏ qua khoản 「tắm cùng em gái 」 vậy.”
“…Đương nhiên. Mà cái mặt anh làm sao thế, trông như bị ai lấy mất tiền vậy….”
“…Mặc đồ bơi cũng được mà…”
“Lắm mồm! Càng không được.”
Ừm, công bằng mà nói “tắm cùng em gái” thì còn có thể cười mà cho qua được, nhưng thêm hai chữ “đồ bơi” vào thì thành biến thái thật.
“Thế tiếp tục – phần hai của chuyên mục 「chuyện này anh vẫn muốn cùng em thực hiện, nhất là khi em có thể ra khỏi phòng 」 nào.”
“………..”
Sagiri nhìn sang, tôi không tự chủ được mà rùng mình một cái.
“Làm ơn đừng nhìn anh kiểu đó được không?...Lần này anh nói nghiêm túc đây.”
“Biết ngay …từ nãy đến giờ anh toàn ăn nói lung tung.”
Lộ rồi à.
“Thì nghe anh nói đã. Sagiri, từ nay ăn cơm với anh nhé?”
Từ lúc con bé ra được khỏi phòng, tôi đã hy vọng sẽ có ngày này. Chỉ là quá nhiều chuyện xảy ra mà đành phải để lỡ đến tận bây giờ mới nói ra.
Cùng ăn cơm với nhau. Ngồi một bàn, vừa ăn vừa cười nói – anh em chúng tôi từng có thời được như vậy, nhưng giờ đã không còn nữa…không còn sinh hoạt gia đình nữa.
Nghe đề nghị này, Sagiri giật mình ngẩn ra, mắt chớp chớp, sau đó đỏ mặt.
“……………..Ơ……..hàng ngày…………..”
“Thì thế. Cùng nhau nhé.”
“…..Cùng nhau…”
Con bé cúi đầu, chả hiểu sao có vẻ xấu hổ lắm.
Mình nói cái gì sai à? Nguyện vọng này hợp lý phải không?
Sagiri ngần ngừ một lúc lâu, sau đó mới rặn ra mấy chữ, mặt vẫn đỏ hồng:
“Nii, Nii-san…ý anh…là gì?”
“Còn có ý gì nữa? Nghĩa rõ ràng quá rồi mà. Hàng ngày cùng ăn cơm với anh…hồi bố còn sống nhà mình vẫn thế mà.”
Bố tôi nói thật là cũng không quan tâm đến con trai lắm, nhưng bị cô Kyouka nói cho một trận xong thì ngoan ngoãn hẳn.
“Thế…từ nay mình ăn cơm với nhau nhé? Anh đề nghị thế thôi.”
Tôi chỉ đơn giản là muốn một lần nữa được tận hưởng cảm giác của một gia đình thôi mà.
“Àh…..hừm….thế à…”
Nghe nói xong, Sagiri vừa có vẻ bất mãn vừa có vẻ vui mừng. Con bé bĩu môi trầm ngâm một lúc, không nhìn ra được gì.
“Em nghĩ ý anh là gì chứ?”
“….Kệ em.”
Lại quay mặt đi rồi…tức là đang dỗi đây.
Tôi gãi đầu gãi tai, hỏi:
“Thế…đề nghị của anh, em thấy sao?”
“Từ chối” Con bé quay mặt đi lạnh lùng đáp.
“Tại, tại sao?”
“………Em ngượng lắm.”
À, lý do này thì lại hiểu được…
“Thế à, ừm.”
Dù sao cũng không có ý định ép nó mà, nên tiếc thì tiếc thật chứ vẫn có thể chấp nhận được.
Con bé cúi đầu, thì thào:
“…Cũng không lâu lắm nữa đâu.”
Vài ngày sau, tôi đến ban biên tập gặp Kagurazaka-san.
“Izumi-sensei, thật ra hôm nay chị có chuyện quan trọng muốn thảo luận với em.”
“Chuyện quan trọng!? Hả? Chả lẽ anime chết yểu ạ!?”
Tôi bị dọa sợ vỡ mật. Chị ấy lại còn phá lên cười, điên thế cơ chứ.
“Đáng tiếc! Sai rồi – tóm lại là không liên quan đến anime, tháng này công ty mình có hoạt động mùa xuân, chị muốn thảo luận với em một tý.”
“….Phù, em còn tưởng….”
Thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh tâm trạng xong, tôi hỏi lại:
“Hoạt động mùa xuân…ý chị là vụ ký tên ạ?”
Chắc mọi người còn nhớ…tháng tư năm ngoái, vì có vụ ký tên này mà Izumi Masamune mới biết được Eromanga-sensei thật sự là ai.
Nói ngắn gọn, đó là sự kiện gặp mặt ký tên hàng năm do nhà xuất bản tổ chức, dự kiến là mở ở khu Ikebukuro. Mấy tháng trước, tôi cũng nhận được thông báo về vụ này rồi, đại khái chắc cũng về cái này đây mà.
Nhưng…
“Chuyện đó cũng có liên quan, nhưng không hoàn toàn giống nhau.” Kagurazaka-san lên tiếng “Hy vọng lần này em chịu lên đài tham gia, Izumi-sensei.”
“Hả? Lên đài?”
Nghe đề nghị bất ngờ này, tôi không khỏi trợn mắt ngạc nhiên.
“Đúng thế. Tuy giờ nói ra hơi gấp, nhưng cái này là cấp trên sai chứ không phải lỗi ở chị. Nói thật nhé, chị vốn muốn tìm cách quảng bá cho Sekaimo thật mạnh vào, nhưng sếp chị ngang phè phè, nói mãi mới xong thành ra không kịp thông báo cho em! Chị cũng thấy hơi có chút cầm đèn chạy trước ô tô, xin lỗi nhé! Tóm lại,…toàn bộ là do lỗi của cấp trên hết! Chị cũng tức lắm chứ bộ! Không thể tha thứ được…nỗ lực bao nhiêu mà….! Izumi-sensei, em hiểu ý chị chứ? Quên luôn sếp chị đi, bản thân Kagurazaka là không sai gì đâu nhé.”
Bà chị này vẫn thế, cái gì mà bà ấy thấy mình bị chèn ép là kiểu gì cũng không nhận lỗi.
“Hà, em cũng hiểu lõm bõm thôi. Thế -- chị định làm những gì?”
“Keng keng ~ phương án tốt nhất để quảng bá cho Sekaimo. Chuẩn bị một tiết mục chính để tham gia hội chợ mùa xuân năm nay!”
“Hừm hừm…!”
Ý này cũng được đấy chứ? Tuy bảo chị ấy tự ý ra quyết định mà không thông báo cũng hơi khó chịu, nhưng vừa tuyên truyền tác phẩm, vừa có cơ hội lên đài kiếm một đám độc giả nữa.
“Gọi là lên đài cho oai, chứ đơn giản là muốn em tham gia một cái chương trình truyền hình thôi, kiểu như talk show ấy – phát biểu cảm tưởng các loại. Nói tóm lại là thế.”
“Chả lẽ….đã có tin tức chuyển thể anime? Định đợi đến hôm đó thì công bố?”
“Không có đâu.”
À…thế à…
“Đừng nói là chuyển thể, preview cũng chưa có đâu.”
“Ưm…”
“Vì thế chị tính nhờ Eromanga-sensei vẽ một ít tranh minh họa.”
“Vâng vâng.”
“Thực ra thì tranh đã vẽ xong hết rồi.”
“….Em chả biết gì luôn.”
Thậm chí bản phác thảo cái tranh còn chả biết nó tròn méo thế nào nữa cơ.
“Chắc không nói với em rồi – tóm lại giờ bọn chị đang chuẩn bị quần áo cosplay, dự tính đến hôm đó để mấy cô bé xinh xinh mặc.”
“Ừm, rất hay.”
Gọi mấy cô bé xinh xinh làm show girl? Eromanga-sensei chắc chắn sẽ khoái lắm đây.
Đúng thật, mình còn chưa để ý khoản này. Giờ được nhắc mới thấy ý này rất hay.
“Chủ yếu vẫn trọng tâm đặt ở talk show, trả lời độc giả, tiết lộ một ít chuyện bí mật, vân vân… đại khái thế.”
“Đơn giản là muốn nghe thành tích của em?”
“Đúng! Ý chính vẫn là Cảm nhận cùng độc giả. Em thấy sao, Izumi-sensei?”
Hay đấy chứ. Cũng giống ký tên thôi, đây là cơ hội để gặp mặt độc giả của mình, cũng là dịp để quảng cáo. Tuy không phải là quen thuộc lắm, nhưng nếu có thể khiến người xem vui vẻ, thỏa mãn…cũng hay.
“Nếu em giúp được gì, chị cứ lên tiếng. Nói thật, tuy em không quen với hoạt động lần này, cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng dù sao đây cũng là vì tác phẩm, vì độc giả.”
Vì giấc mơ của hai anh em!
Tôi thẳng thắn nhận lời. Kagurazaka-san cũng đưa tay ra, cười vui vẻ:
“Chị biết Izumi-sensei sẽ nói thế mà.”
Tôi đứng đậy, bắt tay chị ấy.
“Ừm! Nhất định lần này phải thành công rực rỡ. Cần em giúp gì chị cứ nói, nhất định em sẽ làm.”
“Thế để chị làm cái áp phích thật to Chân tướng sự thật, Eromanga-sensei là một thiếu nữ xinh đẹp, rồi cho em báo cho người ta nhé ♪”
“Chị điên rồi à!”
Tôi bỏ ngay tay ra. Hai bên đồng lòng được thời gian ngắn quá.
Làm cái trò gì thế? Không, hỏi thật, chị tính làm trò gì thế?
“Làm sao mà làm thế được! Chị có phải không biết Eromanga-sensei là thế nào đâu!”
“Ừm, biết mà.”
Cái mặt tỉnh bơ này là thế nào đây?”
“Vậy chị phải biết Eromanga-sensei chắc chắn không tham gia hoạt động này được rồi! Lộ mặt thật là chuyện đảm bảo trăm phần trăm không được.”
“À, ý tưởng này bị loại luôn à. Cũng không định đổi ý hay sao? Bên chị cũng khó xử lắm chứ.”
Kagurazaka-san cảm thán, sau đó bổ sung:
“Nói thật, kế hoạch đã duyệt rồi! Đã có hàng chục – không, hàng trăm nhân viên chuyên nghiệp đã bắt tay thực hiện nó rồi! Lễ hội mùa xuân lần này không phải chỉ có mình em, còn làm nhiều tác phẩm khác nữa cơ mà! Cho dù Izumi-sensei phản đối mà mọi người thuận theo, em có thể làm gì được chứ?”
Bà chị này, nói tỉnh bơ thế nhỉ!? Em cũng không thích bị cho treo thế đâu!
Mà giờ nên làm gì đây ta….
“Kagurazaka-san, sao chị lại có thể làm thế với em! Em thật không thể tin nổi!”
Tóm lại cứ mượn một chiêu này của em gái cái đã, trước mắt cứ kéo dài thời gian.
“Vì Izumi-sensei cả thôi! Chị mãi mãi là người phụ trách của em và đồng đội bé nhỏ của em mà.”
Ự….chịu rồi! Bắt chước vớ vẩn bị một đòn đánh vỡ luôn!
Kagurazaka-san vẫy vẫy ngón tay, nói tiếp:
“Gần đây cũng có họa sĩ vẽ tranh minh họa thoải mái thể hiện chính mình, sau đó mọi thứ đều tốt cả mà.”
“…Ý chị là Army-sensei chứ gì. Ví dụ đó thì sao?”
“Thì hiệu quả tốt quá còn gì? Bọn chị định làm một vụ tương tự luôn. Thì mặt thật của Eromanga-sensei cũng là thiếu nữ xinh đẹp còn gì! Tuy không có khả năng ăn nói lắm nhưng sức sát thương đảm bảo là đủ! Em không thấy em gái em có thể nổi tiếng được à?”
“Cái này…đương nhiên là em gái em xinh rồi. Army-sensei tuy cũng xinh, nhưng so với Sagiri nhà em thì còn kém xa lắm.”
“Thế nên nhờ em ra sức nhé. Thuyết phục Sagiri-chan hộ chị nhé!”
“Em đã bảo không được mà. Chị có dụ thế nào nữa cũng vậy thôi, không là không.”
“Cứng đầu thế. Bình thường nói đến đây là Izumi-sensei chịu thua rồi.”
“Vâng, thật đáng tiếc nhỉ.”
Nếu chỉ mình tôi thôi thì cũng có khi bị chị ấy đưa vào tròng rồi. Nhưng dính đến Sagiri thì khác, phải kiên quyết phản đối đến cùng.
“Mwu mwu….ra là thế…Sagiri-chan là hikikomori…chị hiểu rồi, đành vậy thôi Izumi-sensei. Nhưng chị đã nói rồi, quảng cáo cho hoạt động này đã ghi Có Eromanga-sensei tham dự, cái này không sửa kịp nữa rồi.”
“…….”
“Chị hiểu em đang định nói gì rồi --- nhưng em để chị nói hết cái đã. Chị nhắc lại này: quảng cáo cho hoạt động này đã ghi là Có Eromanga-sensei tham dự, chắc chắn không sửa kịp nữa rồi!”
Ah ahhhhh…..
Đã hơi hơi hiểu ý định chị ta rồi….nghe mà khó chịu…
“….Nói vậy nghĩa là?”
Kagurazaka-san tươi cười tuyên bố:
“Chuẩn bị cho Eromanga-sensei một lần ra mắt thật hoàng tráng đi nào!”
……..Phải làm thế nào mới nổi đây?
Chắc trăm phần trăm là không ổn! Trắng trợn lừa đảo chứ còn gì nữa! Chuẩn bị cho Eromanga-sensei ra mắt ? Chả thấy ý này hay ở chỗ nào cả!
Eromanga-sensei chắc chắn sẽ không đồng ý rồi.
Tuy có thể cá nhân cả nghĩ, nhưng tôi có cảm giác làm thế không hay lắm đối với bản thân mình. Nhưng đồng thời, Kagurazaka-san cũng không phải không có lý, khi hội nghị đã quyết định rồi thì ý kiến cá nhân rất ít khi được coi trọng nữa.
Hơn nữa không phải tôi không hiểu…đây cũng là vì tác phẩm của mình mà thôi. Chỉ cần là vì độc giả, có khó tôi cũng phải làm. Eromanga-sensei cũng vậy – nếu em nó ra mắt, độc giả sẽ rất vui, tác phẩm bán càng chạy, càng có cơ hội thành anime.
Giờ nên miễn cưỡng đồng ý? Hay ra sức từ chối?
“Ừm ừm….”
Chọn cái nào thì chọn, vẫn phải nói qua với Eromanga-sensei một tiếng mới được.
Tôi rời khỏi ban biên tập, về nhà, đi thẳng về phía căn phòng khóa kín/
Nghe giải thích xong, Eromanga-sensei nghĩ một chút rồi nói:
“….Xuất…xuất hiện….không được.”
Hai mắt con bé nhắm nghiềng, mặt tái xanh. Tôi vội khuyên can:
“Anh hiểu mà! Để anh từ chối người ta. Cơ mà…vẫn còn vụ quảng cáo Chuẩn bị cho Eromanga-sensei ra mắt nữa….”
Nhắc lại đề nghị của Kagurazaka-san, Sagiri không nói gì, cau mày.
“Uh uuuuu”
Một lúc sau, nó quay qua tôi, hỏi:
“Nii-san, anh muốn làm cái này à? Cái…hoạt động này ấy.”
“Đương nhiên rồi. Nhưng nếu em không đồng ý anh cũng sẽ không làm.”
Tuy bảo độc giả và tác phẩm là quan trọng thật, nhưng có những thứ còn quan trọng hơn cơ mà.
Sagiri lẩm bẩm “Thế à ….” mấy câu, cúi đầu, nói tiếp:
“Tuy…không thích….nhưng đi thử chút xem.”
“Thử chút? Ý em là hoạt động ra mắt ấy à?”
“Ừm.” Tiếng thì thầm của của nó vang lên qua loa “Kiếm ai đó đóng giả em là được….tìm ai đó vào vai Eromanga-sensei là được mà…Chỉ cần không phản bội bọn mình là được. Chỉ cần không nói gì quái đản hay không hợp lý là được…chỉ cần đáng tin cậy một chút …là được.”
“Hơ?”
Phương án này nghe cũng có lý đấy chứ nhỉ?
Nếu muốn tìm người đóng thay vai Eromanga-sensei, chắc chắn phải chọn người có thể tin tưởng rồi. Chứ để sau này lại giải thích “thật ra là…” các loại thì khó nghe lắm.
Phải là người không quá kiêu ngạo, biết giữ mồm giữ miệng, không phải chỉ dựa vào tiền bạc mà thuê được.
“Ừm…em thấy… người này phải thay em…nói chuyện với người hâm mộ, thay em…quan tâm họ…mới được.”
Phải như vậy mới tránh “giấc mơ của chúng tôi” bị vấy bẩn.
Điều kiện của Sagiri tôi thấy cũng hợp lý, hoàn toàn có thể chấp nhận được.
“Vấn đề là…kiếm đâu ra một người như thế?”
“Mwu….”
“Hơn nữa để có thể thu hút người xem, phải kiếm một ai đó thật xinh xắn mới được. Trên đời này làm gì có ai đáng yêu được bằng Sagiri. Mà liệu có ai vừa có dung mạo chấp nhận được lại thỏa mãn các điều kiện lúc nãy không?”
Nói xong tỉnh lại, tôi mới nhận ra Sagiri đã đỏ mặt đến tận tai, cúi gằm mặt.
“Thế nào?”
“Khỏi cần anh lo! Ghét!”
“Thế em thấy thế nào?”
“Đã bảo không cần anh lo! Với cả…”
“Với cả?”
“Chọn người thế thân cho em…phải chọn ai ngực to, khêu gợi vào!”
“Ớ ớ?”
Em nói cái gì đấy? Giờ là lúc nói những cái này đấy à?
“Em có sao không thế? Eromanga-sensei mà lại ngực to? Lỡ anh không nhịn nổi phá lên cười ngay trên sân khấu thì sao?”
“Anh, anh thật là quá đáng!”
Con bé cáu, cầm tablet cốc đầu tôi.
“Đau đau quá! Anh xin lỗi! Cơ mà, giờ đâu phải lúc để ý mấy thứ hư vinh như thế?”
“Hư vinh là hư vinh thế nào! Em…ý em là hình tượng của em và thực tế có khác nhau cũng được.”
Xạo. Em rõ ràng muốn mọi người nghĩ rằng Eromanga-sensei = ngực lớn thì có.
“Cơ mà…nếu chỉ tìm thiếu nữ giống Sagiri thì chưa chắc đã không được…”
Nếu dựa theo tiêu chí này…có thể tìm được không nhỉ…để nghĩ xem nào
Thiếu nữ xinh xắn hoặc mỹ nữ, đáng tin cậy, chững chạc, đứng đắn…
“….Elf-chan thì sao?”
“Cậu ta thì đúng là đáng yêu và đáng tin cậy thật…nhưng mà cái mồm đó thì…chắc chắn sẽ nói lung tung đấy, lộ thì sao?”
“…Thế à.”
Elf mà nghe thấy câu này thì lại nổi điên lên cho mà xem.
“…Thế thì Army-chan cũng không được…Muramasa-chan thì sao?”
“Muramasa-senpai đúng là rất đáng tin cậy, cũng đáng yêu, ngực bự…nhưng kiểu nói chuyện của chị ấy dùng kính ngữ nhiều quá, nhìn phát biết ngay là đại tiểu thư không hiểu chuyện rồi. Chị ấy mà luống cuống là loạn hết lên cho mà xem, làm sao mà ứng đối được. Chưa kể ngay cả buổi ra mắt anime của chính mình chị ấy còn chả thèm tham gia nữa.”
Bình thường những vụ thế có bao giờ tác giả được vắng mặt đâu, quyền lợi mà cũng là nghĩa vụ cơ mà.
“Mwu….thế…thế…Megumi-chan?”
“Megumi? Ừm, cũng đáng tin đấy, đáng yêu đấy, cũng biết ăn nói đấy, tham gia talk show cũng có thể được... nhưng mà cô nhóc này lắm mồm lắm, dễ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện lắm. Chưa kể người ta cũng coi như có tiếng trong khu Akarawa, đi tham gia mấy cái này cũng không ổn lắm.”
“….Ư…”
Sagiri ôm đầu trầm ngâm.
Tóm lại là --
Người mà Eromanga-sensei có thể yên tâm giao phó --- coi bộ hơi bị khó tìm. Tìm được ai thì chắc phải dựa vào may mắn mất.
“Vậy thì --- nên làm sao đây?”
Trong số những cá nhân vừa rồi xem ra lựa chọn tốt nhất là …Megumi…phải không nhỉ?
Không…khoan đã nào…còn có…hình như trong đầu tôi còn có một ý tưởng nào khác nữa…
Thiếu nữ xinh xắn hoặc mỹ nữ, đáng tin cậy, chững chạc, đứng đắn…
“…Sao thế?”
Câu hỏi của Sagiri không có tác dụng, tôi tập trung cố rà lại ký ức của mình..
“………Trên đời này làm gì có ai đáng yêu được bằng Sagiri….”
Thực sự thế sao?
Thử rà lại ký ức một lần nữa xem sao?
“Sao mình cứ có cảm giác gì không đúng nhỉ? Rõ ràng là chưa từng gặp ai đáng yêu như Sagiri trên tivi….sao lại có cảm giác là gặp rồi… Đúng không nhỉ? Nếu đúng, sao mình không yêu người ta? Nhìn thấy ở đâu nhỉ? …Ở đây? Nhà mình? Khi nào nhỉ?”
“Nii, nii-san?”
“---- Đúng rồi!”
“Ơ?”
Tôi vọt ra khỏi căn phòng khóa kín, lao xuống tầng một – vào phòng của bố mẹ khi trước. Tay tôi lướt qua giá sách, không ngừng tìm kiếm.
“Chắc chắn là…ở đây!”
Tay cắp “cái đó”, tôi vòng về đưa cho Sagiri.
“Sagiri!”
“Nii, nii-san? Vừa nãy….còn tưởng làm sao.”
“Không sao, nhìn này! Đảm bảo em sẽ kinh ngạc!”
Cạch!
Tôi mở thử mình vừa lấy được --- album ảnh gia đình – cho Sagiri xem.
“----!!”
Eromanga-sensei, chuyên gia (biến thái) vẽ tranh thiếu nữ xinh xắn gần như nín thở, trợn mắt nhìn “tấm hình đó”.
“Wa wah! Đây, đây là!”
Nét mặt không khác biệt lắm so với Sagiri.
Cùng mặc đồng phục học sinh cấp một.
Một cô em gái xinh xắn tsundere điển hình đứng cạnh anh trai mình, miệng khẽ mỉm cười ngượng ngùng.
Tháng tư đã đến. Đúng ngày “lễ hội mùa xuân”, tại hội trường Belle Salle Akihabara sẽ tổ chức một loạt hoạt động, trong đó có tiết mục ra mắt ký tên của Izumi Masamune tôi đây.
“Izumi-sensei, Eromanga-sensei – rất cảm ơn hai người đã quá bộ đến đây. Đây là báo mới hôm nay, hai người xem chưa?”
Trong phòng nghỉ tầng một, tôi, Eromanga-sensei đang nghe Kagurazaka-san tóm tắt hoạt động hôm nay. Tôi và Eromanga-sensei ngồi một bên, đối diện với Kagurazaka-san. Trong phòng chỉ có ba người.
Tôi và Eromanga-sensei đưa mắt nhìn mặt báo, ở đó có một bài giới thiệu ngắn gọn về tiết mục này. Kagurazaka-san rất vui vẻ thao thao bất tuyệt
“Chốc nữa, khoảng mười giờ hai người sẽ tham gia hoạt động kiêm ký tên cho Cô em gái đáng yêu nhất trên đời ở đại sảnh tầng 1. Có ai có vấn đề gì không ạ?”
Soạt một tiếng, vị Eromanga-sensei mặc âu phục giơ tay.
“Xin mời, Eromanga-sensei .”
“…………………….Giờ có cần phải dùng tên đó gọi tôi không?”
“Fufufufu, theo tôi cứ bắt đầu gọi thế luôn cho quen cũng tốt ♪”
Hôm nay Kagurazaka-san mặc một bộ trang phục gọn nhẹ, thuận tiện cho đi lại, mặt luôn nở nụ cười tươi tắn. Trái ngược hoàn toàn với hình tượng Eromanga-sensei đang toàn thân tỏa ra hắc khí.
Đương nhiên người đó không phải Sagiri, không phải Eromanga-sensei thật sự.
Âu phục. Ánh mắt sắc bén. Dáng người chắc chắn.
Khí thế đóng băng vạn vật “Nữ hoàng băng giá”
Người thân duy nhất còn lại của tôi trên đời.
Người giám hộ của tôi và Sagiri, Izumi Kyouka.
“….Được rồi, Kagurazaka-san. Ký tên thì tôi sẽ không tham gia, chỉ lên đài thôi, đúng không?”
“Đúng rồi. Tôi cũng định cho Eromanga-sensei tham gia ký tên cơ – nhưng nếu thế sẽ lộ ra là người đóng thế mất nên đành chịu vậy.”
Lần ký tên này quyết định là chỉ có tôi Izumi Masamune tham gia thôi, Eromanga-sensei đã ký sẵn một loạt rồi, đến lúc đó chỉ cần tặng người ta là được.
Có thể độc giả hâm mộ sẽ thấy tiếc, nhưng cũng đành chịu vậy. Xin lỗi, vô cùng xin lỗi.
“Thế thì không vấn đề gì. Mời nói tiếp.”
“Thế thì ---“
Kagurazaka-san lấy ra hai cái tai nghe, đặt lên bàn.
“Mời hai vị đeo cái này vào.”
“Để làm gì?”
“Để có thể chuyển lời của mình đến người hâm mộ -- Eromanga-sensei hy vọng như thế.”
“….Nghĩa là trong hoạt động, đứa bé đó cũng có thể truyền đạt ý kiến của mình chứ gì?”
Hơn nữa không chỉ có cô Kyouka, tôi cũng nghe được nữa.
“Đúng thế ♪”
“…..Hiểu rồi.”
Eromanga-sensei nặng nề thở ra một hơi. Tôi quay sang, cúi đầu:
“Cảm ơn cô ạ, Kyouka-san. Cảm ơn cô giúp chúng cháu lần này.”
“Không sao. Masamune-kun chịu nhờ người lớn giúp là đúng thôi, có gì đâu mà phải ngại.”
Đáng tin cậy. Không phản bội. Cẩn trọng, thành thục. Là nữ, xinh đẹp không kém gì Sagiri.
Cô Kyouka có thể nói là người thỏa mãn được toàn bộ các điều kiện vào vai Eromanga-sensei.
Khi trước, tôi vẫn nghĩ cô ấy là “kẻ địch” của mình.
Từ nhỏ, tôi cho rằng cô ấy ghét mình.
Tôi sợ cô ấy muốn dùng vũ lực lôi đứa hikikomori như Sagiri ra khỏi phòng
Nhưng --
“Sagiri đã nỗ lực lắm rồi.”
Toàn bộ là hiểu nhầm một phía của tôi….nhưng thời gian coi nhau là địch thật sự là quá dài, đến giờ vẫn còn chưa hoàn toàn quen được.
Tôi thực sự muốn coi cô Kyouka như người nhà, thực sự cảm thấy nếu cô ấy là người thân thì thật tốt quá, nhưng cố mấy cũng không nổi.
Sâu thảm trong lòng, tôi vẫn sợ cô ấy sẽ gây khó khăn cho Sagiri…cố cách mấy cũng không bỏ qua được bước này, cho dù trong lòng cũng thừa biết chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra.
“Cô còn thấy vui vẻ vì giúp được cho hai anh em cháu nữa là khác.”
Giọng lạnh như băng của cô đột nhiên ấm áp hơn hẳn.
Thật hy vọng là thế. Đã vậy thì ---
Làm nũng thôi.
Tuy rõ ràng là cách của trẻ con, nhưng trong ngày “hôm nay” có thể thoải mái làm nũng, thoải mái bốc đồng. Nếu có thể kết thúc bình yên..
Tôi hy vọng mình và cô ấy…có thể trở thành một gia đình.
Có thể kể cho cô nghe mọi chuyện giữa tôi và em gái mình. Hy vọng có thể nhờ cô trông nom giùm cho Eromanga-sensei.
Đúng…chính xác hơn là…
“Cô Kyouka…cháu…cháu muốn nhờ cô một chuyện.”
“Masamune-kun, không cần phải lo thế. Cháu cứ nói thoải mái đi. Cô là người giám hộ của hai đứa mà.”
Vậy cháu nói đây.
“Cháu nhờ cô thay Sagiri làm Eromanga-sensei trong một ngày ạ!”
“----------------------------------------------“
Nét mặt cô Kyouka trông như Ma thần từ địa ngục vậy!
“Ý cháu….là sao? Cháu bảo cô….vẽ Truyện tranh bậy bạEro Manga?”
“Không ạ! Cháu không có ý bảo cô làm người mẫu vẽ Truyện tranh bậy bạEro Mangađâu ạ!”
“Cô, cô biết rồi! Cô nhầm chút thôi!”
Tôi cố ra sức chống lại cảm giác lạnh như băng từ cô, giải thích:
“Tóm lại, cháu muốn nhờ cô thay Sagiri vào vai Eromanga-sensei, tham gia một lần hoạt động ạ.”
“…Ra là thế….ra là thế hả.”
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cô Kyouka nghiêm mặt nhìn tôi – ít ra có vẻ thế.
Nhưng cô ấy không nổi giận. Hy vọng là vậy.
“A…ahahahaha…ahahahaha!”
Đừng thế mà cô! Cô cười mà mắt không cười gì cả!
“Tóm lại, ý cháu là thế này chứ gì: để cho người nhỏ bé yếu đuối như cô lên đối mặt với mấy trăm đứa otaku hả?”
Ớ? Nhỏ bé yếu đuối? Ai cơ ạ?
“Cháu muốn người dễ ngượng như cô ra trước bàn dân thiên hạ tự xưng Tôi là Eromanga-sensei đây hả?”
Đúng ạ.
“Cháu còn muốn cô lấy tranh của Sagiri --- mấy cái tranh mà gái gú ăn mặc cực kỳ thiếu vải -- rồi tuyên bố Đây là tranh của tôi nữa chứ gì?”
“Đúng thế ạ! Cháu với Sagiri nghĩ mãi rồi, không cô ra không ai làm nổi ạ!”
“……………………..”
“Ngoài người nhà như cô ra bọn cháu chẳng còn ai để nhờ cả! Xin cô đấy ạ!”
Tôi thốt lên, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết rồi.
Nhưng ---
Cô ấy nặng nề thở ra một hơi.
“Thực sự làm thế không ổn, Masamune-kun…cô nói thật, cô hoàn toàn không thích hợp để lên đài nói chuyện với nhiều người. Sống đến nay đã hơn hai mươi năm, cô toàn khiến người ta hiểu nhầm, người ta sợ, người ta ghét – thậm chí đến giờ cháu trai của cô còn sợ cô nữa cơ mà.”
Không khí trong phòng khách lúc này – có cảm giác như tôi đang bị người lớn tránh phạt vậy.
Tuy cô Kyouka nói cô ấy không giận, nhưng không khí này e là sẽ bị từ chối thôi.
Nhưng những gì cô ấy nói lại khiến tôi bất ngờ.
“Nếu cô đi thay Sagiri, chỉ sợ sẽ dọa người hâm mộ bọn cháu chạy mất thôi.”
Hóa ra cô ấy đang nghĩ cho chúng tôi.
“Nếu cháu chấp nhận được điều này, cô đồng ý đi.”
Cô ấy chấp nhận đề nghị của chúng tôi, nghiêm túc mà chân thành, không khác gì một người chị gái.
Cảnh tượng quay về hiện tại.
Nói rõ kế hoạch hoạt động xong, trong phòng cũng dễ thở hơn một chút. Chúng tôi chỉ lặng lẽ nhâm nhi ly nước chờ đợi.
Kagurazaka-san đột nhiên đặt ly xuống, nói với cô Kyouka.
“À à, đúng rồi đúng rồi, quên mất một chuyện quan trọng. Thật ra lần này Eromanga-sensei còn có một yêu cầu quan trọng nữa ---“
“Là gì vậy?”
“Lúc lên đài, nhớ thay đồng phục đặc biệt.”
“….Hả?”
“Cái này này!”
Soạt!
Kagurazaka-san lấy từ trên móc xuống một bộ áo và váy. Đó là đồng phục thủy thủ được sử dụng trong Cô em gái đáng yêu nhất trên đời. Thậm chí còn là kiểu từng xuất hiện trong tranh minh họa.
Nhân tiện, lần đó Eromanga-sensei máu dê đại phát, bộ này váy thì ngắn mà còn hở rốn nữa.
“------“ *2
Chưa kể ở trên còn bút tích của Eromanga-sensei ghi lại. Nội dung là ---
“Muốn thấy màn cosplay đáng yêu của Kyouka-chan!”
“Phfffff!!! Khụ khụ!!!”
Toàn bộ đống café uống từ nãy được tôi phun cả vào mặt biên tập viên của mình.
Ôi trời ơi! Cái này em chả nói trước với anh một tiếng gì cả!!!
“Sagiri! Em làm trò gì thế! Lại còn là chuyện bậy bạ nữa!”
Hai tay tóm lấy tablet, tôi gần như gào lên với em gái mình.
Con bé chỉ đơn giản nghiêng đầu một chút:
“Nii-san, anh nói gì thế?”
“Đừng có giả ngốc!? Em chuẩn bị cosplay cái gì cho Kagurazaka-san thế hả?”
“À, cái đó?” Sagiri cười tự đắc “Em muốn nhìn thử một lần.”
“ 「Em muốn nhìn thử một lần 」 cái đầu em ấy!”
Đáng yêu ghê ta!
Tôi liếc trộm một cái về phía cô và Kagurazaka-san.
“Cái gì!? Vì, vì vì vì vì sao cô cũng phải mặc loại quần áo này!?”
Cô đã giận đến mức đỏ hết cả mặt rồi. Ngược lại, Kagurazaka-san thì trông rất khoái trí.
“Đã ~ bảo ~ là ♪ Eromanga-sensei đặt ra yêu cầu ấy mà ~ chưa kể lần này lên đài mục đích chính là để tuyên bố Eromanga-sensei là thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp . Chị cũng muốn mặc bộ đẹp thế này lên sân khấu đó nha!”
“Xinh, xinh đẹp….sao không ai nói gì cho cô biết cả?”
“À ah ~ thế là lỗi của Izumi-sensei rồi.”
Bỏ xừ! Không để ý một cái bị đổ hết tội lên đầu?
Tôi quay lại hỏi Sagiri:
“Giờ tranh cãi cũng để làm gì đâu! Toàn bộ là vì quả bom cosplay của em đấy! Em định làm trò gì? Định trả thù vụ cô lôi cổ em ra khỏi phòng phải không?”
“Không mà! Em chỉ muốn xem Kyouka-chan cosplay thôi, chắn chắn sẽ rất đẹp mà.”
“Thật không? Tính tình cương quyết ghê nhỉ?”
Cách xưng hô cũng đổi từ Kyouka-sama thành Kyouka-chan rồi kìa.
“…Hơn nữa…nếu lúc chụp hình….hy vọng có thể càng đẹp hơn. Bình thường Kyouka-chan…tuy rất xinh…nhưng toàn để mặt mộc thôi.”
Cùng lúc đó, Kagurazaka-san đang vui vẻ thuyết phục cô:
“Em thấy chưa, Sagiri-chan cũng nói thế rồi! Mặc đi, cứ mặc đi! Nào nào!”
“Nhưng…nhưng mà…!”
“Nhân tiện, nhân vật này để kiểu tóc đuôi ngựa hai bên, chốc nữa cũng nhớ làm theo nhé. Nào nào.”
“Em, em đã hơn hai mươi tuổi rồi!?”
“Có sao đâu! Không vấn đề gì! Chỉ cần kiểu tóc phù hợp thì tuổi tác không quan trọng.”
Kagurazaka-san chỉ mấy cái máy tính đang phát hình ảnh ở bên ngoài:
“Em coi, cô gái đang ở trên bục này còn nhiều tuổi hơn cả em, người ta vẫn cosplay hai bím tóc đó thôi! Người ta là diễn viên lồng tiếng nổi tiếng trong tạp chí đấy.”
“Người, người ta là vì công việc…Nếu quả thật tuổi tác và kiểu tóc không liên quan, sao chị Kagurazaka không đi cosplay như thế đi?”
“Hì hì, ngương lắm.”
“ ~~~~~~~~~~~~~ Em ghét chị lắm rồi đấy!”
Kagurazaka-san giỏi thật, vậy mà chọc cô Kyouka không đỡ nổi luôn. Đứng xem thôi mà nhịn cười đau cả bụng.
“Izumi-sensei cũng đến thuyết phục Kyouka-san xem ~”
“Không không! Cho em xin!”
Cô ấy vặn cổ em mất.
Vừa lúc này, Sagiri thêm vào:
“…Theo em Kyouka-chan rất hợp với tóc đuôi ngựa hai bên. Theo cái ảnh này là biết!”
“Aaaaaaaaaaahhhhhhhhhhh!”
Cô Kyouka gào ầm lên, âm lượng không kém gì con Indominus Rex [note328]
“Cái này ở đâu ra!”
Cái ảnh mà Sagiri chìa ra chình là hình cô Kyouka hồi bé. Thậm chí Kagurazaka-san cũng rất ngạc nhiên.
“Wow wow wow!! Ai, ai thế này? Thiếu nữ nào xinh thế!?”
“Cô Kyouka hồi cấp hai năm nhất ạ. Xinh quá phải không?”
“X..xinh….!”
Hồi bé, “nữ hoàng băng giá” quả thật là có thể sánh ngang được với Sagiri. Cho dù lớn lên hơi thay đổi, nhưng mị lực đó vẫn không giảm chút nào.
Đương nhiên, có hợp với tóc đuôi ngựa hai bên hay không thì chưa biết.
Cô Kyouka giận giữ vung vẩy hai tay:
“Dừng! Dừng lại! Masamune-kun nữa…cháu đang nói gì thế! Sagiri nữa…cất đi!”
“Không ạ!”
“Tại sao?”
“Vì cháu với Nii-san…đã quyết lần này phải làm nũng với cô rồi ạ”
“------“
Cô Kyouka tròn mắt ngây người, sau đó vụt quay lại chiếu tướng tôi.
Dưới cặp con ngươi như hai cột băng của cô, tôi vất vả đáp:
“Cái này….vâng, tóm lại là thế ạ….bọn cháu nghĩ là…nếu thoải mái làm nũng một lần…có thể sẽ xóa nhòa ngăn cách của cô cháu mình…nên….”
Mà này, Eromanga-sensei, em cũng hơi bốc đồng quá rồi. Ý của em rõ ràng là dục vọng trào dâng chứ còn gì. Chả hiểu nổi trong đầu em nghĩ cái gì nữa.
“Thế….à…ra là thế à…”
Cô Kyouka thở hắt ra, hoàn toàn hết giận. Với một vẻ mặt hơi chút miễn cưỡng, cô dõi mắt nhìn bộ cosplay, lại nhìn hình của mình hồi đi học, cuối cùng là tôi…
“Thôi được, cứ làm nũng đi. Dù sao cô cũng chính mình nói ra rồi…”
Tuy đỏ mặt miễn cưỡng, nhưng chốt lại vẫn là…
“…Được rồi. Để cô thử cosplay một lần này.”
Thiệt hả trời?
Không ngờ cô lại thực sự đồng ý…
Belle Salle Akihabara, tầng một, đại sảnh.
Đã đến lượt hoạt động của Sekaimo.
“Hoan nghênh quý vị đến với sân khấu của Cô em gái đáng yêu nhất trên đời!”
Chủ trì là biên tập viên của tôi, Ayame Kagurazaka. Lúc này chị ấy đã cột tóc lên hai bím.
Khách tham dự gồm tác giả Izumi Masamune và Eromanga-sensei. Tôi ở bên phải thính phòng, hai người kia ở bên trái.
Cô Kyouka vào vai Eromanga-sensei, nhưng đến giờ vẫn chưa có vẻ hoàn toàn nhập tâm. Trước sân khấu, người xem chật ních đông như kiến. Nhìn cảnh này, lồng ngực không khỏi cảm thấy rộn ràng.
Oa oa, nhiều người quá ta ~
Tuy không phải tất cả mọi người đều đến xem tiết mục của chúng tôi – dù sao thì sân khấu cũng dùng chung với nhiều mục khác, có người khác lẫn vào cũng là bình thường. Nhưng dù thế, tôi vẫn chân thành “cảm ơn mọi người đã đến đây góp mặt ngày hôm nay”
Từ trên đài, ánh mắt tôi nhìn một lượt qua thính phòng.
À! Anh kia kìa, hồi ký tên năm ngoái có tham gia! Đằng kia nữa, trông cũng quen lắm.
Nói chung, tôi có rất ít cơ hội gặp mặt độc giả của mình, vì thế gặp rồi thì lại nhớ rất lâu. Ai cảm thấy không được tự nhiên khi bị tác giả nhớ mặt mình thì cho xin lỗi nhé. Dù sao tôi cũng đang cố gắng vì mọi người mà. Tận hưởng hết mình nhé.
Mà còn cô nhóc Megumi nữa, đoán ra thân phận thật của mình nữa chứ! Năm nay mà dám đến anh sẽ cho một bài luôn cho chừa!
“Ya, Izumi!!”
“Izumi-kun, cố lên!”
“Haha, Masamune! Bọn tôi cũng tới nè!”
Đang nhìn xung quanh, chợt một đám tác giả light novel trông quen quen tươi cười vẫy tay lên.
Wow, hóa ra là đám này! Còn kết bè kết đội đi xem nữa! Ngượng quá!
Kusanagi-senpai, Shidou-kun, Elf….thậm chí có cả Muramasa-senpai nữa
Nhân tiện nói luôn, sau tiết mục của bọn tôi thì đến phần talk show của Pure Love, tác giả Kusanagi-senpai.
Ngoài ra, tiết mục chính trong lễ hội mùa xuân lần này là phần của Fantasy Demon Blade Legend của Muramasa-senpai…đương nhiên chị ấy có tham gia hay không thì còn chưa biết, bình thường có bao giờ thèm để ý tác phẩm của chính mình đâu. Hôm nay chắc đến xem tôi là chính.
Nói gì thì nói, bảo không hồi hộp thì rõ ràng là xạo. Tuy biên tập viên đã nói trước là sẽ không có thông tin lên anime đâu, nhưng lỡ chị ấy trêu thì sao? Lỡ đã chuẩn bị thành anime thì sao? Dù sao tin đặc biệt như vậy thì ém chặt cũng hiểu được.
Vẫn còn cơ hội mà! Tim đập rộn ràng nè! Cho dù trong bụng cũng biết là khả năng này không lớn.
“Ngoài ra, hôm nay trừ tác giả Izumi Masamune ~~ chúng ta còn có một vị khách quý khác ♪ Họa sĩ vẽ tranh minh họa Eromanga-sensei!!”
Cả hội trường ào ào sôi lên. Toàn thân cứng còng, tôi xoay người nhìn về phía lối ra khán đài.
“Lần này, chúng tôi may mắn đã mời được một con người vẫn luôn là một ẩn số - Eromanga-sensei! Mời mọi người chứng kiến! Các bạn chuẩn bị bất ngờ điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !!!”
RỒI!~ Đám đông đồng thanh đáp lại.
“Nếu thế thì ♪ ~~ Xin mời Eromanga-sensei lên đàiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!”
Chị dẫn chương trình vừa dứt lời ---
Cô Kyouka xuất hiện trong bộ đồng phục thủy thủ ngắn ngủn hở rốn, động tác cứng đờ chậm rãi đi lên.
Trong khoảng khắc, cả khán phòng loạn hết cả lên.
“Hả!???”
“Ehhhhhhhhh?”
”~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!???”
“------------------------------------“
Sau đó đột ngột yên lặng.
….A…à…hóa ra sẽ hóa thành thế này à….
Tuy lần tranh tài trước Eromanga-sensei cũng có ra tay, nhưng lúc đó cũng không ai tiết lộ người ta là thiếu nữ xinh đẹp (xin lỗi, tôi không dám dùng từ mỹ nữ đâu)
Hơn nữa, theo lời Kagurazaka-san thì “phải bí bí mật mật thì mới dễ giật title câu view được”. Chính vì thế, đại đa số khán giả ở đây vẫn tưởng Eromanga-sensei là nam, giống như tôi trước kia còn tưởng “đây là một bác lớn tuổi khoái hình hentai”. Nằm mơ cũng không ngờ người thật lại là một thiếu nữ cosplay xinh đẹp thế này.
“………………………….”
Kagurazaka-san đoán không sai, khán giả bên dưới kinh ngạc hết rồi kìa.
Vẻ mặt của Elf như đang nói “Hà ~ ra là thế ~ hóa ra xài chiêu này hả!”
Muramasa-senpai chỉ tỏ vẻ “Chả liên quan gì đến chị”
Shidou-kun thì tròn mắt ngạc nhiên “Hóa ra không phải là gay à!?”
Cuối cùng là Kusanagi-senpai, nhìn thấy cô như thể chuột thấy mèo. Tuy mồm nói “Vớ vẩn! Chừng này tuổi rồi mà còn ….!” Nhưng bị cô trừng mắt một cái, anh ấy đã vội lấy tay che miệng lại.
Lên đài xong, Eromanga-sensei (cô Kyouka trong bộ cosplay) đi ra chính giữa, quay người cho khán giả ngắm. Bên dưới, mọi người cũng có vẻ đã tỉnh lại, bắt đầu nhao nhao bàn tán.
Khẽ đỏ mặt, cô hơi cúi đầu:
“…Xin chào mọi người.”
Sau đó ngẩng lên:
“Tôi là, là Eromanga-sensei.”
“---------------------“
Toàn trường nhất thời yên tĩnh, sau đó òa lên như ong vỡ tổ.
“Wahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!”
Đám đông đồng loạt đứng dậy, giơ tay gào thét như thể vừa nghe thông báo có làm anime.
Phản ứng này mạnh hơn mức dự kiến, vì thế cô Kyouka cũng hơi lúng túng “Eh, eh???”
“Wahhhhhhh!!!”
“OMG! OMG!”
“Cái này…cái này…..!!!”
“Đáng yêu vãi!!!!!!!”
Một tràng pháo tay vang lên, khán giả mừng rỡ nhảy múa tưng bừng.
“Eromanga-sensei đáng yêu quá!!!!!”
“Ero! Ero quá trời!”
“Thật không vậy? Đúng người không vậy!!”
“Ero! Ero!”
“Eromanga-sensei đúng là ero!!”
“Những bức tranh minh họa thiếu nữ xinh đẹp nóng bỏng đó đều từ bàn tay của một thiếu nữ xinh đẹp thế này sao?”
Không biết là ai khơi mào, đám đông càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt, hò hét vang trời.
“Eromanga-sensei!!!”
“Eromanga-sensei!!!”
“Eromanga-sensei!!!”
“Eromanga-sensei!!!”
“Eromanga! Eromanga!!”
“Eromanga! Eromanga!!”
Màn kịch này quả thực khiến cô Kyouka xấu hổ đến cực điểm. Chắc chắn với cô ấy pha này có lẽ là mối nhục lớn nhất trong đời mất.
“Eromanga! Eromanga!!”
“Eromanga! Eromanga!!”
Sau này, sự kiện này được dân tình truyền tụng là “lần tự giới thiệu trong truyền thuyết”. Còn hiện tại, cô Kyouka (trong bộ váy ngắn, đồng phục thủy thủ hở rốn) vẫn đứng ngây ra trông như sắp khóc đến nơi.
“Eromanga! Eromanga!!”
“Eromanga! Eromanga!!”
“Eromanga! Eromanga!!”
“Eromanga! Eromanga!!”
“Eromanga! Eromanga!!”
“Eromanga! Eromanga!!”
Trong lúc đó, tôi chỉ có thể cầu khẩn trong bụng “Làm ơn nhanh nhanh xong đi” và “Chốc nữa cháu xin cô tha cho cháu ạ!”
Cuối cùng hội trường cũng yên tĩnh trở lại. Eromanga-sensei – cô Kyouka cũng ngồi xuống, HP đã gần cạn sạch.
“…A…haha….hà hà hà….hả ha….”
Coi bộ cô ấy sắp hết chịu nổi rồi.
Đương nhiên, ngoài người ngồi cạnh là tôi ra thì không ai nhận ra chút gì hết. Bình thường cô cũng không để lộ tâm trạng của mình, ít ra giờ cũng có ích.
Cả tôi và cô đều đang đeo tai nghe. Đúng lúc, tiếng của Sagiri vang lên.
《Em đang xem trực tiếp nè! Commend nhiều lắm! Mọi người khen ngợi ghê lắm cơ!! 》
Anh chả thấy vui gì cả. Chả hiểu em vừa nãy xem cái gì nữa.
《Ehehe…mọi người bảo Eromanga-sensei đáng yêu quá…em thích lắm. 》
Người ta bảo cô Kyouka đáng yêu, không phải em.
《Tốt rồi. Cứ thế này là có thể đè bẹp được video của Army-chan rồi. 》
Hóa ra đây mới là lý do em chọn bộ cosplay này hả?
《…Mà đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giấc mơ của chúng mình rồi. 》
Con bé này… không mở mồm ra nó cũng biết mình định nói gì rồi.
《Tóm lại là…lần này thành công tốt đẹp. 》
Cũng đúng.
Nhờ cô Kyouka xuất hiện mà hoạt động lần này đã sôi động hẳn lên rồi. Ít nhất đến giờ mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.
《Khụ khụ 》
Sagiri ho khẽ mấy cái, sau đó đổi giọng Eromanga-sensei lần nữa.
《Kyouka-chan, chốc nữa vào talkshow cô nhớ trả lời theo ý cháu nhé. Nếu không sẽ lộ ngay đấy ạ. 》
“………………..”
Cô chỉ hơi gật đầu, mặt vẫn không đổi sắc. Đến giờ cô ấy vẫn cố gắng giúp bọn tôi, thật ngại quá. Cảm ơn cô ạ, cảm ơn cô nhiều lắm ạ, cô Kyouka.
“Nào! Mọi người có ngạc nhiên với diện mạo của Eromanga-sensei không ♪?” Chị dẫn chương trình hỏi.
Xem bộ dạng này là không bị ảnh hưởng gì rồi. Chuyên nghiệp có khác, chỉ chốc lát đã bình tĩnh lại rồi.
“Vậy, giờ chúng ta tiếp tục buổi đối thoại của Sekaimo nào! Hoạt động đầu tiên là giới thiệu tác phẩm.”
Màn hình lớn trên đài bật sáng, hình trang bìa của “Cô em gái đáng yêu nhất trên đời” hiện lên.
“Chị biên tập, mời chị.”
“Cảm ơn. Nào, nhắc đến Sekaimo thì ---“
Kagurazaka-san vui vẻ nhận vai chủ động nói chuyện. Chị ấy giới thiệu vài nét chính của tác phẩm, nhân vật nam nữ, tình trạng là đã ra được ba quyển, còn tiết lộ là quyển bốn đã xong rồi, dự định mùng 10 tháng 7 sẽ bắt đầu bán ra.
“Vì thế ---! Rất mong sự ủng hộ của mọi người vào tháng bảy tới!”
“Cảm ơn chị, Kagurazaka-san! Rất vui khi được biết tin này ~ xem ra không mua không được rồi. Vậy tiếp theo ~ mục thứ hai ~ là đây! Keng keng!”
Màn hình chuyển cạnh. Một bức tranh minh họa khác hiện lên làm nền, tựa đề thì ở trên.
“Mục hỏi đáp dành cho Eromanga-sensei!!”
“Bây giờ, chúng ta sẽ lần lượt đặt câu hỏi cho Eromanga-sensei! Chị ấy sẽ giải đáp thắc mắc cho mọi người!” Kagurazaka-san giải thích.
Một loạt tiếng cảm thán ~ à à ~ vang lên trong phòng. Cái đám này chỉ có lúc này mới phối hợp với nhau thôi.
Nhân tiện nói luôn, cả bọn tôi cũng không biết là sẽ hỏi cái gì, Kagurazaka-san kín như bưng luôn. Thực sự là phải tùy cơ ứng biến thật.
“Vậy giờ mục hỏi đáp xin được bắt đầu ♪ Eromanga-sensei đã chuẩn bị xong chưa nào ~?”
“Sẵn sàng.” Cô Kyouka đáp, giọng hơi pha chút hồi hộp
“Vậy câu hỏi đầu tiên – keng keng ♪”
Màn hình lớn hiện lên một dòng chữ:
“Vì sao từ trước đến giờ, Eromanga-sensei lại luôn dấu mặt?”
Với câu này, Eromanga-sensei Sagiri thông qua cô Kyouka trả lời là:
“Vì mặt tôi dễ làm người ta sợ lắm.”
Thế mà nó dám bảo cô trả lời thế đấy!
(Theo lời Eromanga-sensei hướng dẫn) Cô Kyouka vừa làm mặt đáng sợ vừa đáp:
“Vì tôi không giỏi ăn nói lắm…nên dần dần thành ra mặt cứ cứng lại, sợ mọi người nhìn thấy lại ngại thành ra phải đeo mặt nạ. Thật ra tôi cũng không phải cáu giận gì đâu, mọi người đừng để ý.”
“Tốt ~!”
Trả lời thế cũng không tệ lắm.
“…………………………..”
Cô Kyouka nghiếng răng nghiếng lợi, cố lặp lại câu vừa rồi.
“Vậy câu hỏi tiếp theo – keng keng ♪”
Dòng chữ trên màn hình chớp một cái rồi lại thay đổi.
“Eromanga-sensei từng nói Tôi không muốn vẽ những gì mình chưa từng tận mắt nhìn thấy, xin hỏi câu này có thật không?”
“Đúng…là thật.”
“Thế thì ---“
Tạch một tiếng, bức bìa minh họa của quyển ba cho “Sekaimo” xuất hiện – hình nhân vật nữ chính mặc đồ bơi.
“Thế cái tranh minh họa hở hang này cũng là nhìn tận mắt rồi vẽ ra à?”
“Đúng…đương nhiên rồi.”
“Ara ara? Nói vậy tranh này là có người mẫu?” Chị dẫn chương trình lập tức “phối hợp” hỏi thêm.
Nghe vậy, Sagiri cũng cứng rắn đáp:
《Tôi tự mặc. 》
Ê ê….Sagiri?
《Tự kiếm áo tắm của học sinh cấp một mặc vào để vẽ. 》
Ê này, Eromanga-sensei !!!!
Tuy nói ra nghe thì có vẻ sướng đấy, nhưng cảnh này em không thấy buồn cười à? Bảo cô Kyouka đã hơn hai mươi đi mặc áo tắm của học sinh cấp một? Em chắc không biết, chứ áo tắm của học sinh cấp một….cái này là áo tắm học sinh đấy!!!
“……………………”
“Eromanga-sensei? Ai làm mẫu cho chị vẽ cái tranh này thế?”
“…………..Kuh!”
Bị chị dẫn chương trình ép, cô Kyouka hạ quyết tâm, mắt mở to, thẳng lưng ưỡn ngực đàng hoàng đáp:
“Hình mẫu là tôi tự mặc!”
“Hả?”
“Tôi, tôi nói là mình tự mặc đồ bơi từ thời học sinh cấp một rồi soi gương mà vẽ đấy!”
“Thật không!?”
Ôi, cô dũng cảm quá.
“Wahhhhhhhhh!!?”
“Sen…sensei!!!”
“Nghe….biến thái quá vậy?”
Tạch tạch tạch! “Phát lên LINE nhanh nào!” Tạch tạch tạch!!
Lại một lần nữa, câu trả lời của cô Kyouka làm hội trường dậy sóng.
Mọi người chắc chắn đang kinh ngạc lắm -- tưởng tượng một thiếu nữ vì vẽ tranh minh họa mà mặc đồ bơi học sinh cấp một rồi chúi mũi vào gương mà tô tô vẽ vẽ xem…..
“…Thế…thế ….à….đúng là nguyên tắc vẽ này thật là đáng kinh ngạc…..!”
Ngay của chị lồng tiếng dẫn chương trình cũng kinh ngạc không thôi.
Mặt khác, cô Kyouka cắn chặt răng, mắt rơm rơm, mặt đỏ bừng, tiếp tục:
“Xin --- xin mời câu hỏi tiếp theo!”
“Vâng vâng! Có ngay!”
Có vẻ như chị dẫn chương trình nhận ra chút gì trong giọng của cô, lập tức gật đầu.
“Vấn đề tiếp theo xin mời một người xem đang ở đây!”
“Muốn hỏi gì cũng được!
Tuy cô Kyouka đã gần như nhắm tịt mắt lại, nhưng tôi nghe giọng này của cô là đã bỏ cuộc rồi, có vẻ như kiểu “Đã đến nước này rồi thì còn ngại gì nữa, đến đâu chả được!”
“Có ai có câu hỏi nào cho Eromanga-sensei không ạ, mời giơ tay lên!”
“Tôi!!!” “Tôi ~”
Vô số bàn tay giơ lên. Chị dẫn chương trình chọn đại một người.
“Mời bạn đeo kính ở đằng kia ạ.”
“Thế…xin hỏi…bây giờ có thứ gì chị muốn có không ạ?”
Câu hỏi của một bạn nữ nên cũng không có gì quá khó, cô Kyouka thở phào nhẹ nhõm.
Câu trả lời của Sagiri (thông qua cô) là:
“Đó là một quyển sách dùng làm tài liệu vẽ tranh, giờ đã ngừng xuất bản rồi, tôi muốn mua lắm mà không được.”
“Xin hỏi tên sách là gì ạ?”
“Bách khoa toàn thư quần lót mọi lứa tuổi!”
Eromanga-sensei!!!! Em có cần phải thật thà đến mức đó không!???
Cô Kyouka xem ra sắp nổ tung vì ngượng rồi…
Chị dẫn chương trình cũng ngượng chín mặt, nói:
“Ra, ra là thế! Quả là Eromanga-sensei có khác!”
“Quả là” tức là thế nào!? Mà thôi, dù sao chị ấy cũng thúc đẩy chương trình tiếp tục được rồi
“Vậy – tiếp theo…mời bạn đằng kia. Xin mời câu hỏi của bạn ♪”
“Vâng – tôi muôn hỏi một chút về bức tranh này! Trong khi vẽ bức tranh này, Eromanga-sensei có chỗ nào đặc biệt yêu thích hay cảm thấy đáng nhớ nhất không?”
Câu này cũng bình thường, hoàn toàn phù hợp với chương trình.
《Hừm….chú ý à…》
Sagiri ngần ngừ một chốc, sau đó chỉ đạo cô Kyouka. Cùng lúc đó, chị dẫn chương trình cũng hỏi:
“Eromanga-sensei, xin mời ♪”
“Ừm, chỗ yêu thích nhất chắc là rốn! Bộ này có chỗ đó là hơi khác thường, nên tôi mới chủ động chọn nó! Còn nếu đáng chú ý chắc chắn là khoảng trống giữa váy và tất dài rồi! [note329] Như ẩn như hiện, thực khiến người ta nhìn mà phát thèm.”
Em bảo cô mặc một bộ thế này mà nói những câu thế? Anh thấy em mới là đứa biến thái nhất ở đây đấy.
Đương nhiên, cảm nhận sâu sắc nhất chắc chắn là cô Kyouka rồi.
“Ngoài ra còn có đường cong từ mông đến lưng nữa! Tuy trên tranh này nhìn không thấy, nhưng thực tế chỗ đó mới là chỗ nhìn sướng mắt nhất, mời mọi người nhìn cho kỹ -- ơ, cháu bảo cô làm cái gì?”
Đột nhiên có một câu hỏi ngược lại chen vào, nguyên nhân vì yêu cầu tiếp theo của Sagiri.
《Kyouka-chan, ra giữa sân khấu đi một vòng đi.”
“Hả?”
Vì cô Kyouka phản ứng hơi quá với yêu cầu của Sagiri, thành ra mọi người cũng giật mình ngạc nhiên.
“Ez, Eromanga-sensei---??”
“………..Cháu…..cháu nói cái gì……”
Có điều cô Kyouka đang tập trung nói chuyện với Sagiri, không để ý đến bên ngoài.
《Ra giữa sân khấu đi một vòng cho mọi người thấy chỗ đẹp nhất, sướng nhất trong bộ trang phục của cháu! 》
“…..Cái….cái này….nhất định phải đi à?”
《Đúng. Eromanga-sensei thật sự nhất định……….nhất định sẽ đi. 》
“……………………………………………..”
Cô Kyouka yên lặng một chốc…sau đó nghiến răng..
“Được!!!”
Cô đứng dậy, đi ra giữa sân khấu xoay người. Bộ trang phục mà Eromanga-sensei thiết kế để vẽ hình minh họa hoàn toàn lộ ra trước mặt bàn dân thiên hạ.
Yahhhhhh!!! Khán giả lại nháo nhào cả lên.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bạn người xem hăng hái gào lên:
“Sử dụng tia sáng Eromanga đi!!!”
“….Hả?”
Đang tạo dáng khoe mông, cô Kyouka đờ ra, mặt ngẩn tò te.
“Tôi cũng muốn xem! Tia sáng Eromanga đê!!”
Lại thêm một người nữa cũng hô theo.
Chị dẫn chương trình quay qua cô Kyouka:
“……..Tia sáng Eromanga là cái gì thế ?”
“…………………..”
Đương nhiên là cô không biết rồi, chỉ có thể đứng đấy đỏ mặt không nói gì.
Chị Kagurazaka vội giải thích:
“Để chị nói rõ cho! Tia sáng Eromanga là tuyệt kỹ mà Eromanga-sensei sử dụng để đánh bại Eromanga-sensei Great! Đó là ánh sáng rực rỡ chói mắt, có thể giúp họa sĩ vẽ ra bức tranh minh họa nóng bỏng nhất, hở hang nhất trần đời!”
Có vụ đó từ bao giờ vậy ta?
“Hà…hà….cụ thể….là thế nào?”
“Muốn diễn ra lại thực ra cũng khá phức tạp, tốt nhất để Eromanga-sensei hô lớn tên tuyệt kỹ -- rồi lại tạo dáng tiếp vậy!”
“Eh? Eh???”
Nghe yêu cầu hâm hấp của Kagurazaka-san, cô Kyouka trông đến là tội. Thật không ngờ lại có ngày tôi có thể thấy cô ấy có vẻ mặt này. Kagurazaka-san cười vui vẻ, lạnh lùng tuyên bố:
“Ra đây nào, Eromanga-sensei! Xin mời!”
…Cho cô em yên đi mà.
Ngay cả người dẫn chương trình cũng không dám nó lên những câu này cơ mà. Mình nghĩ cái gì mà lại nhờ cô Kyouka chấp nhận yêu cầu này cơ chứ !?
Ngay cả Sagiri cũng có chút không nỡ:
《Cái này……..Kyouka-chan………….không cần phải quá đâu……. 》
“…………Không sao.” Cô nhẹ nhàng nói “Cô đã chuẩn bị tinh thần hết rồi………..đừng xem thường cô.”
《Kyouka-chan ? 》
Cô Kyouka trong bộ váy áo thủy thủ hở rốn từ từng đứng dậy, hít một hơi….
“Tia ~ sáng ~ Eromanga ~!!!!”
Cuối cùng, sau khi mọi thứ kết thúc.
Trong phòng nghỉ bellesalle B1F ở Akihabara, cô Kyouka ngồi đờ ra trên ghế, phảng phát như thể đã hồn lìa khỏi xác.
“………………Masamune-kun”
“Dạ, gì hả cô?”
“……Sao? Hôm nay….cô vào vai thay Sagiri….ổn không?”
“Dạ có ạ! Sagiri mừng đến phát khóc cơ ạ!”
“Thế…..à…..vậy tốt rồi………….”
Nói xong lại gục vào ghế, mắt nhắm nghiền.
Nhìn cô mệt đến thế, tôi chỉ có thể nói mấy chữ với người thân ruột thịt duy nhất của mình:
“………..Thật sự là rất cảm ơn cô ạ.”
Tôi chân thành nói.
Hoạt động lần này đã kết thúc.
Ước mơ của bọn tôi cũng tiến thêm một bước.
Nhưng không chỉ có thể.
Có lẽ ngày hôm nay sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp sau này cũng nên.
Lại một lần nữa, hai anh em tôi chào đón người thân của mình.