Mùng mười tháng mười hai - với anh em bọn tôi thì đây là một ngày rất đặc biệt – ngày quyển hai của bộ “Cô em gái đáng yêu nhất trên đời ra mắt”. Cùng lúc đó, bản manga của Sekaimo cũng đươc đăng trên tạp chí truyện tranh Comic Manga. Nhân tiện, một người bạn đang làm ở hiệu sách, từ chỗ vốn đánh giá tác phẩm của tôi rất gắt cuối cùng cũng chấm điểm “Hay” rồi.
Đồng thời, hôm nay cũng là sinh nhật em gái tôi.
Em gái tôi Sagiri là hikikomori, cũng là họa sĩ vẽ tranh minh họa cho light novel, là đồng sự của tôi. Em nó được rât nhiều người chúc mừng sinh nhật.
Trước hết, nó tổ chức một buổi sinh nhật online, sau đó mới đến buổi lễ sinh nhật của hai anh em với nhau. Nhìn cô nhóc mười ba tuổi ngồi giữa đống quà tràn đầy hạnh phúc mà tôi thấy ấm cả lòng. Cả đời này chắc sẽ nhớ mãi nét mặt của nó khi đó.
Đó là chuyện hôm qua. Giờ hôm nay là mười một tháng mười hai.
Có kha khá sự vụ cũng xảy ra, nên để tôi giới thiệu lại.
Tên tôi là Izumi Masamune, mười sáu tuổi, học sinh lớp mười. Tác giả light novel, bút danh Izumi Masamune.
Em gái, Izumi Sagiri, (có lẽ) mười ba tuổi, cũng là họa sĩ vẽ tranh minh họa Eromanga-sensei. Tóc bạch kim, mắt xanh, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Khi em nó thêm một tuổi, anh nó cũng thế. Khoảng cách tuổi tác giữa hai người không vì thế mà giảm đi.
Quan hệ giữa hai anh em cũng vậy. Không, ví dụ này không đúng lắm – ít nhất so với tuổi tác thì bên này có chút hy vọng rồi. Tuy nó toàn chạy mất nhưng chỉ cần kiên gan bền chí thế nào cũng có ngày hai đứa thực sự trở thành anh em thực sự….chắc thế.
“Sagiri, cơm sắp chín rồi! Đúng rồi, năm nay em mười ba tuổi, càng lúc càng đáng yêu hơn rồi! Làm kiểu ảnh kỷ niệm đi, anh muốn thay màn hình chờ điện thoại rồi.”
Em gái tôi cuống quít mở cửa căn phòng khóa kín ra, nhìn thằng anh đang bưng đồ ăn lườm:
“Không cho. Nii-san là đồ háo sắc.”
“Hả? Anh làm gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi. Sagiri đỏ mặt đáp:
“Đừng có lấy hình em…làm màn hình chờ.”
“Không được, đây là nguồn sức mạnh của anh!” Tôi đáp đầy nghiêm túc. Nghe thế, em gái chỉ lầm bầm:
“….Biến thái”
Run lên chút, tôi thốt lên:
“Biến thái đâu mà biến thái! Cái này hoàn toàn bình thường nếu so với một ông anh luôn nghĩ cho em gái!”
“Biến thái chứ còn gì nữa, mà còn…” Sagiri nhăn nhó “Hôm qua, sau tiệc, Nii-san làm gì đó bậy bạ với em phải không…”
“Anh chả làm gì cả!”
“Có làm!”
“Làm sao em biết được? Cho dù anh có làm đi nữa thì em ngủ rồi sao mà biết được?”
“Em biết ngay mà! Anh có làm!” Sagiri xỉa tay vào mặt tôi, có điều lại đỏ mặt như thích thú thế nào, chả biết có nhìn nhầm không nữa.
“Anh không làm gì cả! Có trời đất chứng giám anh không làm gì hết! Không mà!”
“Mỗi lần anh thề thốt kiểu này là toàn có cả!”
“Ờ…đúng là thế thật, nhưng lần này đúng anh không có làm cái gì hết!”
“Thật không?”
“Thật, tin anh mà! Anh chỉ đắp chăn cho em…với cả xoa mặt em tý tẹo….”
“..Không cần anh phải khai hết thế đâu.”
“ --- Anh thề với trời, anh không làm gì đáng ngờ cả.”
“…~ hừm…thế tức là anh không làm gì cả?”
“Sao tự dưng em lại cáu? Không tin anh à? Sao anh có thể ra tay với em gái mình được?”
“Ra ngoài!”
“—Cái gì?”
“Ra ngoài! Giờ em ăn cơm!” Con bé gào lên, giọng kinh dị luôn “Ra ngoài! Ra ngoài ngay! Lập tức biến khỏi tầm mắt em!”
“Đau đau nào…rồi, để anh ra…”
Con bé mặt rất khó chịu vừa thúc vừa đẩy tôi ra ngoài
“…Ngốc.”
Nó thì thào một câu như thế rồi đóng cửa lại cái *cạch* một cái. Lại một tình huống khó hiểu nữa.
“…Điên thật…còn tưởng gần nhau hơn được tý chứ…”
Sagiri…sẽ có ngày…chúng mình thành anh em thực sự..phải không?
Tháng mười hai của Nhật Bản là tháng lễ hội trong năm. Đương nhiên với tôi thì sinh nhật của em gái là quan trọng nhất, ngoài ra còn có các thể loại như Giáng Sinh, nghỉ đông, trừ tịch, năm mới…vân vân.
Nhưng đáng tiếc là cha mẹ tôi không còn có thể về nhà được nữa, cũng chả có bạn gái nào để chơi Giáng Sinh. Vì thế thân là tác giả tôi chỉ có thể yên lặng lấy bút ra tính “Nhân dịp này làm luôn quyển sau chủ đề Giáng Sinh…”
Tôi toàn sinh hoạt như vậy. Lúc đầu còn sợ lộ thân phận ở trường, nhưng may quá không sao. Với cả những ai cần biết thì đã biết cả rồi.
“Cuộc chiến lột mặt nạ” – trong trận đó, họa sĩ nổi tiếng Armeria-sensei lần đầu tiên chính thức xuất hiện, hôm đó tôi cũng có mặt với tư cách khác mời danh dự. Đến ngày hôm nay mười một tháng mười hai, số người xem đã vượt quá 500.000. Nếu bảo ở lớp chả có thằng nào xem cái đó thì hơi bị lạc quan quá mức rồi.
Nhưng cũng không ai bảo “Hóa ra mày là tác giả light novel à?” hay “Giới thiệu tao với Army-chan” với. Thế cũng hay, ở trường tôi không thích nói mấy cái này. Cho dù ai ở trường mà biết cũng hy vọng người ta không nói ra là được.
Cuối cùng tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Phòng học tức thì ào ào như cái chợ, đa số học sinh nói về Giáng Sinh. Trừ mấy đứa nhắc đến người yêu, chủ đề chính là “Làm gì dịp Giáng Sinh” và “Trong Giáng Sinh có gì thú vị không.”
“Về nào…”
Tôi chả có gì định làm cả nên chỉ muốn chuồn về với em gái thôi. Nhưng mới xách cặp đứng lên, đột nhiên cả lớp thì thào với nhau:
“Coi kìa…”
“Wow…đáng yêu quá kìa..”
“Tóc vàng? Không phải nhuộm thì phải?”
“Ai thế?”
“Đồng phục trường nào thế?”
“Đang đi về phía này nè.”
Tôi nhìn ra cửa -- bỏ xừ rồi -- một ác ma tóc vàng đang tiến đến, bộ dạng như thể muốn phá hoại cuộc sống của tôi.
Elf? Cậu ta làm cái quái gì ở đây? Còn mặc đồng phục trường cấp hai như hồi gặp nhau bên bờ sông Arakawa nữa!
Dưới những ánh mắt kinh ngạc của cả lớp, cậu ta lên bảng, cầm phấn viết tên “Yamada Elf”, sau đó quay lại, tuyên bố dõng dạc:
“Tôi là học sinh chuyển trường mới, Yamada Elf!”
--- Cái quái gì đây? Cậu ta nói cái gì đó? Nghe không hiểu gì hết luôn!? Tôi đã thế thì bạn học càng loạn, chỉ có thể hỏi nhau “Học sinh chuyển trường?” “Elf?”
Đang trố mắt nhìn Elf, cậu ta cũng đã nhận ra tôi, sau đó ra vẻ ngạc nhiên xỉa tay về phía trước!
“À há!? Là anh !? Sao anh lại ở đây?”
“Cái này tôi hỏi mới phải? Cậu làm trò gì trong phòng học của tôi đấy?”
Gào lên xong tôi mới nhận ra mình sai rồi -- cả lớp đang trố mắt lên nhìn chính mình.
Nghe hỏi, Elf tay chống cạnh, cười đắc ý:
“Đây là tình huống rất hay gặp trong truyện đánh đấm -- ‘Có học sinh chuyển trường’. Là tác giả tôi cũng phải thử phát cho biết. Thế giờ tim anh đã đập thình thịch chưa?”
“Rồi, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi đây! Nhưng chắc chắn không phải vì lý do cậu nghĩ đâu!”
“Fufufu, đúng thế, đúng thế! Anh có đắc ý cũng cứ thoải mái đi! Sao, cảm giác được mọi người nhìn đầy hâm mộ thế nào?”
“Cậu…cậu…..”
Ừ, đúng, thiếu nữ xinh đẹp vừa chuyển trường lại gặp nam chính cùng lớp – trong truyện thì cái này thường lắm. Nhưng đến lúc xảy ra với mình rồi thì chả vui tý nào.
Sau này thế nào chả có một lũ lôi tôi đi tra khảo. Làm sao mà còn dấu vụ là tác giả được nữa cơ chứ.
Trả cuộc sống thanh bình lại đây! Tôi vội đứng dậy, nắm tay Elf kéo cậu ra vào một góc, hỏi nhanh:
“Elf, cậu đến đây làm gì? Chắc chắn không thể chỉ làm thử sự kiện này phải không?”
“Fufufu, nguyên do là…”
“Người quen của Izumi thì phải?”
“Quan hệ của họ kiểu gì?”
“Yamada Elf là…ai nhỉ?”
“À đúng rồi, hồi trực tiếp Niconico…”
Ôi xongggggggg! Té gấp thôi!
Trong đầu đã có một giọng nói đang lặp đi lặp lại “Tiêu rồi, tiêu rồi, làm sao bây giờ”, nhưng tôi vẫn ráng thúc Elf:
“Elf, cậu có gì muốn nói thì nói đi, nhờ ơn cậu mà giờ tôi thấy đau đầu lắm rồi.”
Có điều đáp lại là một câu vui như hội:
“Masamune, đi hẹn hò dịp Giáng Sinh này với tôi đi ♪”
Tôi một câu không nói, cầm tay cậu ta vọt thẳng ra khỏi cửa lớp.
“Hà…hà…chạy đến đây chắc không sao rồi.”
Lấy khăn tay lau mồ hôi, tôi quay lại nhìn Elf đang thở hồn hển đỏ bừng cả mặt:
“Fufuf…anh muốn chạy vào thế giới của riêng chúng ta thế sao?”
“Làm gì có….thôi rồi…giờ làm sao…mai đi giải thích với đám bạn học kiểu gì đây?”
“Cứ bảo ‘bạn gái tao đấy, xinh không? Chúng mày ghen không’ là xong.”
Nói thế đảm bảo bị lũ con trai đập chết tươi tại trận mất.
“Rồi, vậy giờ tôi đã có tư liệu ‘nam sinh bình thường sẽ làm gì nếu có một thiếu nữ xinh đẹp tự nhiên xuất hiện’.”
“Nghe tôi nói đây này!”
“Chưa kể phản ứng của anh cũng y hệt mấy thằng nam chính trong light novel. Có cái này cũng hay.”
“Ừa, ai nghĩ ra cái tình tiết này chắc cũng đồng ý với cậu.”
Tôi không biết ai là người đầu tiên sử dụng nó, nhưng mấy cái tình tiết đơn giản dễ xài này quả thật là tuyệt vời. Tôi không phải là Elf nên nếu phải chọn một tuyệt kỹ chắc cũng chỉ có món này thôi.
“…Bỏ đi, giờ về đi.”
“Ừm, cứ thế tay trong tay đi về đi.”
“Hả? Xin lỗi!?”
Tôi vội bỏ tay nhau ra. Elf chỉ yên lặng nhìn bàn tay đó không nói gì.
Trong cái không khí trầm mặc đó, hai đứa lên đường về nhà. Đi được nửa đường, Elf lên tiếng:
“Thế, giờ đi đâu đây?”
“Hả?”
“Thì hẹn hò Giáng sinh đó mà! Anh phải lên kế hoạch chi tiết vào. Nhớ đóng vai hộ hoa sứ giả cho tốt đó.”
“Chả có vụ đó đâu, tôi tính hôm đó nằm nhà.”
“Hả? Ý anh là…hẹn hò trong nhà anh? Nghĩa là…”
Elf vội chạy ra lấy tay ôm cơ thể lại, đỏ mặt xấu hổ:
“Biến thái! Dâm tặc! Giáng sinh thật nhưng phát triển như anh quá nhanh rồi!”
Cô bạn ngốc này lại hiểu nhầm cái gì mà nhanh thế nhỉ?
“Chả hiểu cậu đang nói cái gì – tôi tính mua ít bánh rồi ngồi nhà chơi với em gái thôi.”
“Hả? Anh chả có ý đồ dâm đãng gì với tôi cả à? Như trong mấy chuyện của Degenki Bunko ấy? Không muốn “trao đổi” gì đó à?”
“Không, chả hứng.”
Cậu nói cái gì vậy trời?
Elf bĩu môi khó chịu:
“À há, ra là thế hả. Em gái. Em gái! Đồ siscon đáng ghét.”
“Khỏi cần cậu lo.”
“Ờ này, Masamune. Anh có đi vắng thì chắc Eromanga-sensei cũng có kế hoạch tổ chức tiệc Giáng sinh trực tuyến rồi.”
“Cậu nói đúng.”
Cũng như hồi sinh nhật thôi, con bé có bạn bè trên mạng chia vui rồi, có các họa sĩ khác tham gia – nó có thể thoải mái nhận những lời chúc tụng của mọi người.
“Anh có rủ em nó cùng tham gia tiệc Giáng Sinh nó chắc cũng lạnh lùng từ chối thôi. Tôi có thể tưởng tượng cảnh anh cô đơn lạnh lẽo đêm Giáng Sinh rồi….”
“…Dám lắm chứ đùa à…”
Nói thật tôi cũng biết, cho dò mình ở nhà chắc Sagiri cũng chả có gì vui vẻ lắm, có khi còn la “Đừng có chõ mũi vào” ấy chứ.
Nhưng dù vậy tôi cũng có thể tưởng tượng cảnh đêm Giáng sinh, cô em gái hikikomori không dám ra ngoài chỉ có thể ngồi nhà xem tivi – tôi không muốn chuyện đó xảy ra.
“…Hừm…xem ra không thuyết phục anh đổi ý được rồi.”
Elf cũng nhìn ra rồi. Cậu ta giang tay tuyên bố:
“Đã thế gọi cả lũ lại làm tiệc Giáng Sinh đi!”
Cùng ngày hôm đó, vài tiếng sau…
“Onii-san, mở tiệc Giáng Sinh đ!”
Tôi lại nghe thấy những lời này, người nói là bạn cùng lớp của Sagiri -- lớp trưởng chuyên chõ mũi vào việc của người khác, Megumi Jinno. Tóc nâ, nụ cười tràn đầy sức sống càng tôn thêm vẻ xinh xắn thiếu nữ trong cô nhóc. Vừa nghe chuông cửa thò mặt ra ngoài đã thấy ngay yêu cầu này rồi. Quá mức đột ngột, vì vậy tôi chỉ ớ ra một câu:
“Tiệc Giáng Sinh?”
“Vâng! Anh coi, hôm sinh nhật bị ai đó cướp còn gì.”
Ừ, bị cộng đồng mạng cướp.
Hôm đó Megumi đến nhà tôi định tổ chức sinh nhật, nhưng vì Sagiri có tiệc online rồi nên cả hai không gặp nhau. Tôi có cảm giác cô bé đến chỉ để tự mình nói chúc mừng sinh nhật với em gái mình mà thôi – cũng không sai, nhưng không ngờ còn một lý do khác nữa.
Megumi giơ ngón trỏ lên, nói tiếp:
“Nhờ kinh nghiệ lần trước, bữa này em đặt riêng Izumi-chan luôn.”
Vừa nói, cô nhóc vừa bước vào, tạo dáng khiêu khích:
“Thế nên em đến đó! Được không, Onii-san?”
“Ờ…”
Bỏ xừ, mặt dí gần quá! Định sắc dụ nhau à?
Tôi lùi lại vài bước, đáp:
“Tiệc Giáng Sinh là 24 tháng Mười hai, đúng không?
“Vâng.”
“Thế em thì sao? Rảnh không?”
“À?”
Megumi hiểu ý, cười thích thú:
“Quan tâm em thế anh trai! Giờ em không có bạn trai, bạn bè gì hẹn sang 25 cũng được, không sao đâu.”
“Thế hả?”
“Anh yên tâm chưa?”
“Rồi, đại khái là rồi.”
Lần nào cũng thế, nói chuyện với cô nhóc này có cảm giác đuối đuối.
Tôi nhìn sang một chút rồi nói tiếp:
“Megumi, em định mở tiệc ngày 24 phải không? Nhưng hôm đó Sagiri có hẹn rồi.”
“Hơ? Hikikomori mà cũng có hẹn?”
“Sao nào? Bộ hikikomori thì không được chắc?”
Eromanga-sensei mà ở đây là đã phản pháo ngay một câu rồi.
Megumi có vẻ vẫn chưa tin:
“Hừm ~ ý anh là bạn trên mạng chứ gì?”
Nhân tiện, cô nhóc còn chưa biết Eromanga-sensei là Sagiri, chỉ biết em gái tôi ‘thích vẽ’ có nhiều bạn trên mạng mà thôi.
Hừm…để xem cô nhóc này có biết hối hận không…tôi cố ý lấy giọng tràn đầy tự hào, tuyên bố:
“Không, hôm đó bọn anh tổ chức tiệc với bạn bè ở đây.”
Megumi đang đòi làm ‘bạn thân nhất của Sagiri’ chắc sẽ kêu ca – còn tưởng thế, ai dè phản ứng lại rất bình thường.
“À, lẽ nào là ‘bạn hàng xóm cùng cảnh ngộ’ phải không ạ?”
“Đúng đúng, cô bạn anh kể hồi ở tiệm sách Takasago ấy.”
“Um, Tomoe-chan còn đề cử một đống light novel chưa ra hết…”
Đúng thế, hàng xóm đó không ai khác chính là Yamada Elf-sensei
“Thế à…thế thì tốt…càng tốt…em cũng muốn tham gia!”
Megumi tỉnh bơ tuyên bố.
“Cái này –“
Tôi định từ chối, trước hết là vì ý tưởng này rất rất không ổn. Nếu đã là tiệc Elf tổ chức thế nào cũng có Elf, Eromanga-sensei, Muramasa-senpai, Shidou-kun, Amelia-sensei. Mấy vị quái nhân đó mà gặp chuyên gia phiền toái kiểu Megumi thì ôi thôi -- gọi là một núi rắc rối là còn nhẹ.
Nói thật, tôi còn chả biết tình huống tệ nhất sẽ là thế nào. Biết đâu Megumi còn phát hiện ra Eromanga-sensei nữa thì hỏng hẳn.
Đang nghĩ cách từ chối sao cho dễ nghe nhất, đột nhiên một giọng nói vang lên:
“Nếu muốn tham gia phải hỏi chủ xịch là tôi chứ không phải Masamune.”
Sau lưng là Elf, người vẫn đang mặc đồng phục học sinh cấp hai.
Nhân tiện, sau vụ ở đảo thì giờ cậu ta cứ đến đây là “tự nhiên như ở nhà” luôn.
Nhìn Elf-sensei tự nhiên hiện ra, Megumi mắt sáng lên:
“Onii-san, thiếu nữ đáng yêu nào đây?”
“….”
Biết đáp sao bây giờ? Nói thật cũng không sao, cô nhóc cũng biết tôi là tác giả Izumi Masamune rồi, chưa kể nhờ ơn một bà bán sách xấu tính tên Tomoe mà giờ Megumi cũng có trình độ nhập môn trong khoản light novel. Giới thiệu Elf ở đây cũng không vấn đề gì…
“À, đây là ‘hàng xóm’ mà lúc nãy vừa nhắc đến ---“
“Tôi là Yamada Elf! Bạn tốt nhất của Izumi Masamune, đồng thời là chủ nhân của anh ta!”
Xin rút lại câu lúc nãy, làm sao mà không vấn đề gì được! Giới thiệu kiểu gì đấy? Đang nói chuyện với học sinh cấp hai thôi đấy.
Còn tưởng Megumi đơ luôn, ai dè lại đột nhiên lịch sự cúi đầu:
“Chắc đây là Yamada Elf-sensei rồi. Lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo ♪”
“Hai người biết nhau?” Tôi hỏi, nhưng Elf lắc đầu.
“Lần đầu gặp nhau…nhưng mà…biết nhau ở đâu nhỉ? Lúc nào…?”
“À, không nhớ à? Mình là Jinno Megumi.”
“Jinno Megumi…nghe quen quen…mà sao nghe có cảm giác ghét ghét…”
“Chúng mình cũng đã nói chuyện rất nhiều ----“
“AAAAAAAAAAAAAAA!!! Elf đột nhiên gào lên, ngón tay run rẩy chỉ sang:
“Jinno Megumi! Là cái đứa mất lịch sự lúc trước!”
Nhìn Elf đang nghiếng răng nghiến lợi, Megumi vẫn cườ hì hì:
“Ahaha? Đồ mất lịch sự? Cậu sống ở thời đại nào thế?”
Mấy câu này chả làm sáng lên được tẹo nào hết, tôi nhíu mày hỏi Megumi:
“Em làm gì Elf thế?”
“Thì em post trên twitter là 「đọc truyện của Elf-sensei rồi, kết bạn đi 」rồi chả hiểu sao bị chặn luôn.”
“Cô mới là đứa chọc trước!「Truyện của Elf-sensei hay quá, ở Book Off đầy ra luôn [note866] 」 rồi lại còn 「Mỗi quyển giá cỡ ¥100thì mua hết luôn! ♪ 」. Quá bất lịch sự, bị chặn là đúng!”
Không ngờ nổi cô nhóc có đến 500 bạn. Nhìn cứ tưởng sở trường là chọc tức người khác chứ.
“Megumi chọc tức nên cậu chặn? Phản ứng thật khó tin ta!”
Cơ mà Elf là kiểu dễ quên dễ tha, chắc chả có vấn đề gì đâu.
“Nhưng tác phẩm sắp thành anime rồi, nhớ xem đấy!”
“Hay không?”
“Đương nhiên! Khen đi, khen nữa đi!”
“Chắc chắn là hay, tôi đảm bảo.”
“Ưm!”
Nhìn Elf cười tươi như trẻ con tôi không tự chủ được mà chọc mấy câu. Thấy thế, Megumi cũng giơ tay lên:
“Em cũng ngoan, anh khen em đi Onii-san!”
“Cái gì?”
“Xoa đầu cũng được.”
“Xin kiếu.”
Lại muốn chạm anh chứ gì? Anh không dễ ăn quả lừa thế đâu.
Cơ mà con gái đáng sợ thật. Có cảm giác cô nhóc này với Elf đều biết thuật ý nghĩ vậy.
Megumi ho một tiếng, kéo chủ đề lại chỗ cũ:
“Tóm lại em đã trở thành bạn của Elf-sensei.”
“Lúc nào? Ở đâu? Còn đánh nhau nãy giờ…”
“Thì Elf-sensei vừa nói đó.”
Đáp lại câu hỏi của tôi, Megumi chỉ vẫy tay tuyên bố “bạn bè mới đánh nhau mà thôi”
“Nghe thì có vẻ ngầu đấy, nhưng cãi nhau trên mạng không giống thế đâu.”
Theo ý tôi, cãi nhau là phải mặt đối mặt. Điện thoại, tin nhắn, skype, LINE, diễn đàn…đều không cho phép hai bên nhìn thấy nhau. Cả hai chỉ nhìn một cái hình đại diện để chửi mắng, kết quả là càng chửi càng tức. Rồi có khi gặp nhau tận mặt mới biết người kia cũng khá, chính như trường hợp của Elf và Muramasa-senpai ấy. Sau lần gặp đầu tiên thảm họa thì giờ đã bình thường rồi.
“Nói cũng đúng. Onii-san, thỉnh thoảng anh cũng nói được mấy câu hay ghê ♪.”
Megumi gật đầu, sau đó ôm chầm lấy Elf:
“Này, làm gì –“
“Thế để hòa giải cho tớ tham gia tiệc Giáng Sinh với nhé, Elf-chan. ❤ “
“Thật là…”
Nói đi nói lại lại quay về đề tài này.
“…Đây chấp nhận kiêu chiến.”
Elf lầm bầm mấy câu có vẻ khó chịu, nhưng vẫn xỉa tay vào mặt Megumi:
“Được rồi, Jinno Megumi, cô được quyền đến tham gia tiệc Giáng Sinh! Nếu muốn cải thiện quan hệ với tôi -- vậy mời thử đi!”
Dịch: “Chả biết có thân được nhau nổi không, nhưng xin được chiếu cố”
Đó chính là 「có khi gặp nhau tận mặt mới biết người kia cũng khá」mà.
“Tóm lại là mọi người quyết định tổ chức tiệc Giáng Sinh ở đây.”
Sau khi Elf và Megumi đi rồi, tôi thông báo cho căn phòng khóa kín một tiếng. Còn tưởng hai anh em sẽ phải thương lượng một chút, nhưng mà –
“……….”
Sagiri chả có phản ứng gì cả.
Nhân tiện, Megumi trước khi về đã chúc mừng sinh nhật con bé rồi, chúc bằng cách đứng trước của mà gào lên. Em tôi cũng có hé cửa tý, mặt đỏ bừng vì thẹn.
Ai ngờ nó lại có ngày này. Biết đâu cũng đang thực sự trải lòng với Megumi cũng nên.
“Sagiri? Em có nghe không? Eromanga-sensei? Eromanga-sensei? --”
Đập cửa một lúc mới có tác dụng. Cánh cửa hơi hé ra, để lộ khuôn mặt của Sagiri. Con bé tức tối nói:
“Nghe thấy rồi. Với cả em không quen ai có cái tên như thế cả!”
“Hà…em nghe rồi thì đáp một tiếng dùm anh với.”
Anh còn lo có chuyện gì ấy chứ.
“Sáng này vừa đuổi anh đi rồi.”
“Anh biết là em còn giận, nhưng cái này nói càng sớm càng tốt.”
Cho dù chuyện này không liên quan đến buổi sáng, nhưng nhân cơ hội này làm lành cũng tốt.
“…Hừm…”
Từ khe cửa, con bé tỏ ra hơi trầm tư một chút.
“Tiệc Giáng sinh à…”
“Ừ, tiệc Giáng sinh.”
Xem ra có vấn đề gì rồi.
“Sẽ vui lắm, đừng lo.”
“Không, không phải cái này.”
Tôi hơi nghiêng đầu khó hiểu. Còn tưởng em nó sẽ khó khăn cái gì, hóa ra không phải.
“Sagiri, có vấn đề gì?”
“Không nói cho anh.”
Hai anh em yên lặng nhìn nhau. Mỗi lần nói chuyện với nó hay bị thế này, nhưng tôi cũng không khó chịu cho lắm.
Đang nghĩ, đột nhiên em tôi ngẩng lên, thì thào:
“…Nii-san.”
“Hử? Gì cơ?”
“Tức là…mùa đông hả?”
“Ừ, đương nhiên.”
Sao tự dưng em lại hỏi cái này?
Sagiri dừng một chút rồi nói tiếp:
“Tức là…bên ngoài rất lạnh?”
“…..”
Tôi á khẩ mất một lúc! Thì ra là thế! Cái này đúng chỉ hikikomori mới biết được! Nó có ra ngoài bao giờ đâu mà biết thời tiết ở ngoài thế nào!
Nhân tiện, vì không đi học nên ngày tháng cũng quên luôn. Chỉ có thỉnh thoảng nhìn lịch chiếu anime với hạn chót bản thảo mới biết “hôm nay là ngày mấy”. Đám tự bế toàn là thế thôi -- lại nghĩ giờ này chắc Elf đang hắt hơi rồi đấy.
“Sagiri, giờ là mùa đông, ngoài trời lạnh lắm.” Tôi trả lời, giọng nhẹ nhàng hết mức có thể.
“Lạnh lắm à…thế chắc là đươc…”
Con bé lại yên lặng thêm nữa. Cuối cùng nó nói:
“Nii-san, giờ đi thay đồ ngoài đường ngay cho em.”
“????”
Chịu không biết cô em gái này lại có trò gì nữa.
Vài phút sau…
“Thế này được chưa?”
Tôi mặc áo khoác dày rồi quay lại căn phòng khóa kín. Cửa phòng mở toang, bên trong là Sagiri trong bộ đồ len – đúng món quà tôi tặng trước đó. Nó mặc được thật là tốt quá
Không để ý đến mấy cái tôi đang nghĩ, em nó hỏi:
“Nii-san…anh mặc thế ra ngoài?”
“Đúng, có sao không?”
Tôi đang đề phòng, nhưng con bé chỉ lắc đầu
“Không, không sao cả. Mà…khăn quàng cổ đâu?”
“Không có. Anh không thích dùng.”
“Thế à?”
“Sao vậy?”
“…Không sao, cúi xuống chút nào.”
“Thế này hả?”
Bộ muốn mình làm người mẫu à?
“Đừng có nhúc nhích, để em nhìn kỹ cái nào.”
Sagiri cúi xuống nhìn chân tôi. Đã thấy hơi ngượng rồi đấy.
“Nii-san, anh chỉ có tất trắng à?”
“Ừ, nội quy của trường.”
“Không có quần áo gì đặc biệt cho mùa đông à?”
“Không, hoàn toàn không.”
Em định hỏi cái gì thế?
“Anh có chọn loại này vì mặc rất nhanh không? Có phải vì thế mà anh không thích đồ len hoặc da không?”
“Không hẳn thế, anh cũng không quan tâm lắm, với cả chất liệu khác là bị cấm.”
“Anh có muốn những cái đó không?”
“Đại khái…”
Sao lại hỏi cái này? Cũng từng hỏi tất cả Elf rồi…chả lẽ em gái mình khoái tất chân?
“Nii-san, anh đang nghĩ cái gì đó bất lịch sự phải không?”
“Tại vì thái độ em lạ quá đấy. Này, anh hỏi thật cho đỡ hiểu nhầm nhé, em hỏi thời tiết, hỏi tất, rút cục là định làm gì?”
Tiệc Giáng Sinh thì sao? Anh cần là hỏi cái đó đó.
“Em không nói đâu…nhưng tiệc cũng được thôi, khi nào chốt danh sách khác mời nói em một tiếng là được.”
Nói xong, nó sập cửa luôn. Gì vậy trời?
Và rồi, đến trưa ngày Giáng Sinh, nhà tôi đã sẵn sàng mở tiệc. Vì có khá nhiều khách nên tôi đẩy ghế dài qua một bên, chuẩn bị bàn cỡ lớn và ít đệm. Ngoài ra còn có cây thông – cây nhỏ thôi, nhưng có còn hơn không. Đã có vài vị khách lục đục đến rồi.
Đầu tiên, ngồi chính giữa là tôi, Izumi Masamune.
“Mọi người! Tiệc đến rồi!”
Bên phải là tác giả hàng xóm, đại tiểu thuyết gia Yamada Elf. Hôm nay cậu ta không mặc bộ lolita, thay vào đó là váy ngắn Noel. Đương nhiên bộ này rất hợp, chỉ cần có cậu ta ở đây là không lo không khí trầm quá.
Bên phải là tác giả cùng bút pháp, Senjyu Muramasa-senpai. Chị ấy mặc kimono, cũng không hợp không khí Giáng Sinh lắm. Ánh mắt chị ta vẫn dõi theo Elf, hơi có chút buồn.
“Kuh…đồ tiểu nhân vô sỉ này. Dám mặc những bộ thế để câu dẫn người ta….”
Nghe thế, Elf trả lời:
“Hả? Ghen à? Càng tốt ~ tôi cũng có chuẩn bị cho cô một bộ đây.”
“Ai, ai mà thèm mặc chứ! Sao lại là tôi!”
“Masamune, thử nói 「Ôi mình muốn nhìn Muramasa-senpai cosplay quá. 」”
Đương nhiên nói là không nói, chứ muốn nhìn là thật.
“Cái…cái…”
Nhìn senpai đỏ mặt, Elf cười đắc ý. Gần đây cả hai toàn thế thôi.
Sau đó là tôi định mời hậu bối của mình, Shidou Kunimitsu, nhưng đáng tiếc là cậu ta bận việc đột xuất không đi được. Thương quá, Giáng Sinh mà cũng bị bắt làm việc.
“Elf-chan, có thừa quần áo Giáng Sinh tớ mượn một bộ đi.”
Trước mặt tôi là Megumi, cô nhóc vừa đề nghi đấy. Hôm nay nhóc này mặc cũng khá tươm tất: áo liền váy, quần bó đen, hơi trang điểm, bên ngoài lại khoác thêm áo khoác rực rỡ -- trang phục rất nổi bật
Đang nói chuyện với Muramasa-senpai, Elf quay qua, có vẻ khó xử:
“Không phải là không có, nhưng chuẩn bị cho Muramasa thôi, sợ cô không mặc vừa đâu.”
“Elf-chan thiêt là ! ~ Sợ ngực tớ làm rách áo chứ gì? Phải không? Onii-san?❤ ”
“Hỏi anh cái này làm gì?”
“Anh biết thừa rồi mà ~”
Chả hiểu cô nhóc này lo vớ lo vẩn thế làm gì! Không hiểu luôn, sao cứ cố tình tỏ vẻ này?
“Đừng có nói lung tung trước mặt Sagiri…”
Tôi thở dài, nhưng trong lòng cũng đang ngạc nhiên vì cô nhóc này làm thân người khác nhanh quá. Còn đang trêu chọc này nọ mà đã thân được ngay…đây là tuyệt kỹ kết bạn đấy à?
“Mune-kun, cảm ơn cậu mời tớ hôm nay! Là fan của light novel, buổi tiệc đầy tác giả nổi tiếng là tớ thích lắm!”
Bên trái Megumi là cô chủ của hiệu sách Takasago, Takasago Tomoe. Hôm nay cậu ấy mặc đúng kiểu cô gái văn chương, mũ và áo lông, tất cả đều rất hợp.
“Thoải mái đi. Coi như cảm ơn cậu vụ trước.”
“Vụ trước?”
“Vụ Elf làm loạn lên, nhờ cậu nên mới không to chuyện.”
“À, cái đó à.”
Cái đó tôi chỉ nghe nói lại – sau khi dắt tay Elf chạy mất, cả lớp đương nhiên là ào lên như chợ vỡ. Chính Tomoe lúc ấy ra mặt cho mọi người bình tĩnh lại. Ừm, cho dù bị lộ ra là tác giả, nhưng ít ra bạn ấy bảo mọi người ‘đừng làm phiền quá’, ‘đó là người quen của Masamune’ nên mấy thằng con trai trong lớp không đem tôi đi xử. Cảm ơn nhiều lắm lắm, Tomoe!
“Bạn bè quả là báu vật trong đời, cảm ơn cậu rất nhiều!”
“Cứ tự nhiên.”
Tomoe ôm đầu xấu hổ, quay qua bên cạnh:
“Với cả…”
“Fufufu, giờ hiểu sao không mặc được rồi! Ahaha, Megumi, tưởng tự hào vì bộ ngực lắm cơ mà ~ sao giờ ngực áo lỏng thế?”
“Bwhhh không đời nào lại thế! Muramasa-chan, số đo ba vòng của chị là mấy?”
“Làm, làm sao mà nói được! Ngốc, đừng có qua đây!”
Tôi nhìn theo và thấy ba thiếu nữ đang tham gia mấy trò vô sỉ. Cho dù đàn ông con trai đang đứng ngay đây.
Tomoe gật đầu, nói ra những gì tôi đang nghĩ:
“Yamada Elf-sensei, Senjyu Muramasa-sensei, Megumi…tớ nữa. Đều là mỹ nữ phải không?”
Cậu tính chính mình vào?
“Ừm..Mune-kun…nghe nè..”
Tomoe quay sang, thì thào đảm bảo chỉ mình tôi nghe thấy:
“Cậu thích ai nhất?”
“Phụt!!!” Tôi phun nước
“To..Tomoe…cậu nói gì vậy?”
“Thì hỏi cậu thích ai nhất. Tớ hỏi rồi còn gì? Hồi cầu hôn ấy”
“Cái cậu vừa nói dễ gây hiểu nhầm lắm, biết không?”
Ơn trời là mấy người kia không nghe thấy
Lúc đó nói là ..xem nào ---
”Nếu Mune-kun viết được tác phẩm lên anime kiếm tiền nhiều như Yamada Elf-sensei –“
“Kiếm nhiều tiền?”
“Tớ sẵn sàng làm cô dâu cho cậu”
“Cậu còn chả thèm che giấu mục đích tiền bạc nữa!”
Từng có đoạn này thât, nhưng khi đó tôi trả lời là:”từ chối, có người yêu rồi.”
“Người yêu của cậu có ở đây không?”
Tôi do dự một chút rồi đáp:
“Có.”
“Hừm..ai? Elf-sensei? Muramasa-sensei? Megumi? Ai nhỉ? Chả lẽ…” Cậu ấy dừng lại, đùa cợt “Hay là tớ?”
Tôi cũng đùa đáp:
“Đương nhiên là không.”
“Không à, tiếc ghê.”
Tuy giờ hơi muộn, cho phép tôi giới thiệu người tham gia lần này. Tay cầm máy tính bảng, tôi lên tiếng:
“Không sao chứ?”
“Không…không sao.”
Trên màn hình không phải Eromanga-sensei, là Sagiri để mặt trần. Dù sao ở đây có Tomoe và Megumi, cả hai đều không biết truyện.
Bọn tôi cũng không định công khai, vì thế tuyên bố “Eromanga-sensei không tham gia được, em gái hikikomori thế vào”. Theo ý Sagiri là phải “nhất định không cho Megumi biết”. Ừm, cho dù Tomoe biết đi nữa thì mua chuộc cũng dễ, còn nếu để bạn cùng lớp biết mình là họa sĩ chuyên vẽ tranh mát mẻ chắc xáu hổ lắm.
Giờ, em gái tôi không xuất hiện với tư cách “Eromanga-sensei”, thay vào đó là “Sagiri”, nó nhất định khoản này…Tuy nói hơi quá nhưng theo tôi đó đã là tiến bộ lớn rồi.
Nhìn máy tính bảng trong tay, mỉm cười:
“Tham gia vui vẻ nào, Sagiri.”
“Ừ…”
Tôi nhìn qua gian phòng: trên bàn, ngoài bánh ngọt còn có đồ uống không cồn, thức ăn khác do Elf phụ trách còn chưa thấy đâu.
Các thiếu nữ trò truyện chán đã quay lại, mọi người cùng nâng cốc:
“Giáng Sinh vui vẻ”
“Cạn ly!”
Buổi tiệc đã bắt đầu. Trong bộ váy ngắn, Elf-sensei chủ trì:
“Bắt đầu tặng quà nhau nào.”
“Quà của tôi là đồ ăn, gà nướng Giáng Sinh, Army-chan đang mang ra rồi. Thực phẩm này có sức tấn công 4500 đó!”
“Army-sensei cũng đến à?”
“Đang bận tý ty nên sẽ đến muộn, cơ mà tiết mục hay lắm, nhớ xem đấy”
Elf vừa vẫy tay vừa đáp. Ai mà ngờ cậu ta có thể công nhận món gì hơn được đồ ăn của mình nữa cơ chứ.
“Nếu Elf-chan đã nói thế…thì cũng đáng mong đợi đấy.” Sagiri thì thào.
Xem ra không cần phải lo, mọi thứ…ít nhất đến giờ vẫn ổn.
“Cứ để tớ lo, Sagiri!”
Elf nhìn thẳng vào con bé, gọi ngay tên.
“…Có chút kỳ lạ.“
“Đây cũng thế.”
Cả hai đỏ mặt ngại ngùng.
Sau đó Elf nhìn quanh, tuyên bố:
“Có vài người mới tham gia lần đầu, nên để tôi giới thiệu. Đây là em gái Masamune, Sagiri-chan.”
“Chào em gái. Chị là Takasago Tomoe.”
“Izumi-chan, cảm ơn đã mời tớ ♪, rất vui được gặp cậu ♪.”
“Chào em, chị là Senjyu Muramasa – em cứ gọi chị là chị dâu cũng được.”
Mọi người chào hỏi vui vẻ…cơ mà Muramasa-senpai nói cái gì vậy trời…
Bên kia, Sagiri đỏ mặt, cúi gập đầu không dám trả lời. Một lúc sau, nó mời bật ra được mấy chữ “C..cảm ơn.”
Tiếng nó quá nhỏ nên chắc trừ tôi ra, chả ai nghe được cả câu :”Cảm ơn mọi người”
“Mọi người, có chút lý do nên Sagiri không thể ra khỏi phòng được, cho nên để em tặng quà thay em nó.”
Tôi tặng cho mỗi người một phần quà lớn cỡ lòng bàn tay – đương nhiên, chính mình cũng có một phần.
“Cứ mở ra đi. Thực ra chính em còn chả biết trong đó có gì.” Vừa nói, tay vừa mở hộp quà.
Bên trong là ---
“À…đây là..”
“Ahaha, đáng yêu quá”
“Thích thật…”
“Đẹp quá”
Mỗi hộp quà là một con figure nhỏ nhắn xinh xinh. Phần của Elf là một nhân vật trong tuyệt phẩm “Dark Elf bùng cháy” của cậu ta. Tomoe và Muramasa-senpai có một nhân vật trong “Fantasy Demon Blade Legend” còn tôi có hình cô em gái trong “Sekaimo”. Megumi thì ---
“Đây là…tớ?”
Được một con figure rất giống chính mình.
Trên màn hình, Sagiri cúi đầu xấu hổ khi thấy mọi người đang nhìn quà tặng của mình…cho dù mấy tấm hình vẽ hở hang của nó đã được cả ngàn người xem qua rồi…không hiểu luôn.
“…Có tập chút…nhưng một tháng thì không đủ cho lắm…nên đành cố thôi.”
Megumi lớn tiếng, giống như nói thay cho tất cả mọi người ở đây:
“Cảm ơn, Izumi-chan! Tớ sẽ quý trọng nó.”
“Ừm…cũng không phải là cái gì…”
“Ahaha, Izumi-chan đáng yêu quá…”
“~~~~”
Hiểu rồi. Giờ Sagiri rất xất hổ, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Tặng quà nhau xong, buổi tiệc lại tiếp tục một cách vui vẻ. Quà của Tomoe là sách văn học nước ngoài dành cho thiếu nhi kèm sách dạy vẽ, rất có phong cách bà chủ tiệm sách. Bất ngờ nhất là Muramasa-senpai mua một cái đeo chìa khóa có hình nhân vật mà Sagiri thích.
Megumi thì mua một cái vòng tay sặc sỡ, dậy lụa, sơn móng tay…toàn đồ con gái. Nhân tiên, chả có cái gì con trai sờ vào được cả.
“Mọi người đến xem nè! Còn tưởng chỉ là tin đồn nhảm hóa ra không phải – hình của 「Nữ tác giả xinh đẹp Masamune-chan 」.”
“Không thể nào…Masamune-kun mà đáng yêu vậy?”
Chả hiểu đầu đuôi thế nào mà lại có hình của tôi mặc đồ con gái xuất hiện….
“Megumi, em làm gì đấy? Sao lại chụp lại?”
“Thì em định đăng lên mạng cho mọi người cùng xem!”
“Anh van em, đừng mà!”
Cuối cùng là đến quà của tôi, nói thế nào nhỉ, chỉ là mấy món văn phòng phẩm bình thường mà một thằng học sinh mua được thôi. Không quá xa hoa, không quá kém, cũng tầm tầm.
“Haha, ý anh tức là 「 năng đọc light novel lên, nhất là những quyển anh viết 」 phải không?”
“Bút ba màu…quà khá bình thường, đúng kiểu của anh, tạm được, tôi nhận. Chắc anh còn phần quà bí mật tặng sau chứ gì? Khỏi cần giấu, tôi nhìn là biết.”
“Bút đáng yêu quá…chị sẽ lấy viết truyện.”
“Cái này…Mune-kun, cậu mua ở nhà tớ thì phải?”
Mọi người đều vui…thế là được rồi.
Đúng lúc này..
“Xin chào! Giáng sinh vui vẻ!”
Cuôi cùng Army cũng đã đến. Tóc đỏ, mắt xếch, trần ngập sức sống – Amelia Armeria, bút danh Army, bạn của Elf từ lâu, họa sĩ vẽ cho quyển 「 Dark Elf bùng cháy 」 , cũng đang hỗ trợ anh em bọn tôi làm manga cho Sekaimo.
Tôi ra cửa đón chị ấy vào phòng khác. Elf là người đầu tiên nhảy dựng lên:
“Army-chan, chậm quá đấy!”
“Xin lỗi, lâu hơn dự định.”
Chị ấy đáp, giơ lên ngón tay. Cả hai vẫn cứ như một cặp đôi ấy. Sau đó Army lấy máy tính bảng, nói với Sagiri:
“Chúc mừng Giáng Sinh, Sagiri.”
“…Ưm.”
“Em sao thế? Sốt à? Đã ăn gì chưa? Cho chị ôm cái nhé.”
“Không sốt. Có ăn. Không ôm.”
Nhìn Army và Sagiri nói chuyện, Megumi vội phản ứng. Cô nhóc hỏi:
“Oi oi, Izumi-chan, chị nào xinh thế?”
“À…đây là…chị gái…”
Quan hệ của cả hai cũng hơi phức tạp, nên tôi cũng chỉ có thể giải thích được đến thế. Chị em không có quan hệ huyết thống – đại khái là vậy. Tôi cũng muốn có quan hệ kiểu này, nên nói thật là hơi ghen tỵ đấy.
“Đúng đúng, chị là chị gái của Sagiri. Em cứ gọi chị là nữ họa sĩ xinh đẹp Army-chan.”
“!? Không thể nào! Là thật nè! Wah…em là fan của chị đó! Em cũng xem cái hôm quyết đấu đó!”
Là fan của light novel nên Tomoe rất kích động, y như lầ trước định giới thiệu cậu ấy cho Muramasa-senpai vậy. Mời người ta đến lần này quả là chính xác.
Mặt khác, phản ứng của Megumi bình thường hơn. Cô nhóc quay qua Army nói:
“À, em nhớ chị là họa sĩ hợp tác với Elf-sensei…Hà…chị gái của Izumi-chan à….em có nhiều câu muốn hỏi lắm đây. À quên, em chưa giới thiệu. Em là Jinno Megumi, chị cứ gọi em là Megumi cũng được. Làm bạn em nhé!”
“Ừm, chào em, Megumi.”
Chớp mắt mà Megumi đã thêm bạn được rồi. Dễ tính hay bất cẩn nhỉ? Mới lần đầu gặp mặt mà…
Tôi còn đang ngây ra thì ---
“Masamune, Masamune.”
Army vẫy vẫy ngón tay, mặt cười gian.
“Gì ạ?” Tôi không đề phòng lại gần, lập tức chị ấy nhảy lên ôm vai bá cổ:
“Chào hỏi nè.”
*Chụt* Thơm một cái.
“!!!!!”
Trong chớp mắt, sét đánh trong phòng, không khí hóa băng.
“Mu, Mune-kun…đây là…chả lẽ…” – Tomoe, chắc lại hiểu nhầm gì nữa rồi
“Cô…cô…” – Muramasa-senpai vẫn ngồi không nhúc nhích, ánh mắt lạnh như băng.
“À…” – Megumi tay che miệng không nói nên lời
“….” – Sagiri – ánh mắt kinh khủng quá, không dám nhìn.
“Chị..chị…”
“Cậu làm cái quái gì thế!!!”
Còn không nói được câu nào đã thấy Elf gầm lên rồi. Cậu ta nổi điên lao đến:
“Ar…Army…cậu…!! Cái quái gì thế hả? Cậu làm gì thế? Cậu, cậu, cậu bảo cậu không thích hẹn hò với con trai cơ mà? Còn cười bảo thích làm bạn với người yêu của Masamune cơ mà!? Thế mà…”
“~~~~~~~”
Nhìn Elf nổi điên, toàn thân Army run lên, vẻ mặt…khá là bậy. Thì chị của Eromanga-sensei mà lại, bậy cũng là tất yếu đương nhiên rồi.
“Nói mà chả đi đôi với làm gì cả! Ngay từ hôm cả hai từ phòng Army-chan đi ra đã thấy nghi nghi rồi! Đừng có nói xạo!”
“Hay lắm Emily! Đúng, đúng, có cái gì đó xảy ra, nhỉ Masamune?”
“Army, cậu cố ý nói kiểu đó hả?”
Cái gì đó xảy ra? À ừ, điều kiện đầu tiên để chị ta đồng ý – ra vẻ yêu đương trước mặt Emily – cái đó đó. Chị ấy muốn chọc cho Elf tức giận.
“Ehehe” Army cười ác.
Elf nhạy lắm đó, bị phát hiện ngay luôn đó?
Khỏi lo, Emily ngốc lắm, chả phải lo đâu
Hóa ra nói thế mà lại thành thật.
“Tớ nhắc lại là bọn này không có hẹn hò đâu. Vừa rồi là chào hỏi bình thường, ở nước ngoài đầy ra.”
“Đầy ra cái đầu cậu ấy! Chào hỏi bình thường mà làm cái mặt bậy thế à?”
“…Ơ? Mặt kiểu gì cơ?”
Hình như chính chị ta cũng không biết thì phải…
Chả biết từ lúc nào, Muramasa-senpai đã vô thanh vô tức đi đến chỗ này. Chị ấy cầm một cái gương nhỏ lên, nói với Army:
“Như thế đó! Cái mặt vô sỉ như thế đó! Đồ họa sĩ biến thái, thảo nào dám tự xưng là Eromanga-sensei Great! Tôi xử cô luôn, xuống địa ngục mà sám hối đi!”
“Cái cô này toàn nói kinh dị mà mặt tỉnh bơ nhỉ!”
Army gắng hết sức đón đỡ đòn tấn công của Muramasa-senpai. Ít nhất có cảm giác thế.
“Này, cả hai trật tự coi!”
Tôi nơm nớp quay qua mặt lại, nhìn Army nói với Sagiri:
“Nè Sagiri, đừng có đứng yên không nói gì thế. Coi kìa, anh trai sắp bị chị cướp đi đó, có gì để nói không?”
“Không không phải thế. Nghe anh giải thích Sagiri. Đây là Army …bỏ xừ rồi…Sa…Sagiri..?”
“…………….”
“……….Bỏ xừ rồi.”
Cả tôi lẫn Army ngây ra. Sagiri không phải là giận. Nó đang rất rất rất giận mới đúng. Miệng biến thành hình chữ V ngược, cảm giác như quả bom sắp nổ ấy.
Tôi nhìn Army, vội nói:
“Chị mau nghĩ cách gì đi.”
“Sao lại chị? Mình đã thỏa thuận rồi! Cần diễn trò cho cả hai ghen…”
Đang thì thào đổ tôi, Sagiri lạnh lùng kết thúc:
“…Ghét cả hai.”
“Sagiri, anh xin lỗi!”
“Onee-chan sai rồi!!!”
Cả hai lao đến căn phòng khóa kín, quỳ xuống cầu xin con bé và Elf tha thứ.
Sau đó tiệc Giáng Sinh tiếp tục lại, mọi người (bao gồm cả Sagiri) vui vẻ ăn quà của Elf – gà nướng. Cuối cùng là lượt của Army tặng quà –
“Giờ là quà của chị, thực ra –“
“Tôi và Army-chan cùng tặng quà luôn. Mọi người sẽ rất ngạc nhiên cho coi.”
Quà gì thế nhỉ?
“Mọi người sẽ rất thích…nên Sagiri đừng giận nữa mà.”
“…Không giận…cũng đừng nói chuyện với em.”
“Vẫn còn giận kìa! Chị xin lỗi, không ngờ em lại phản ứng với Masamune như thế…”
“Cấm nói nữa! Nói nữa từ chị luôn!”
“Rồi rồi không nói nữa!”
Army tay cầm máy tính bảng trả lời ngoan ngoãn. Nhìn chị ta bị quay như chong chóng khiến tôi có cảm giác hơi là lạ.
“Ừm..ra là thế.. biết ngay đến đây là đáng giá mà.”
Đột nhiên Megumi thì thào một câu, sau đó quay qua Elf:
“Thế quà đâu, Elf-chan?”
“Nghe đây Megumi, món quà quý giá mà bọn tôi mang đến chính là ---“
Elf cầm một hộp đĩa mỏng từ chỗ Army, giơ lên cao quá đầu tuyên bố:
“Bản DVD của 「Dark Elf bùng cháy 」 đã ra lò! Chiếu luôn xem cho nóng.”
Trong mắt tôi, cái hộp như đang tỏa sáng. Quả thực, quà này của Elf và Army là mục tiêu, cũng là kết tinh của giấc mơ mà anh em tôi theo đuổi.
Mọi người tập trung quanh ghế sofa, ngồi trước màn hình. Elf ngồi giữa, trái là Tomoe, phải là Megumi. Không đủ chỗ ngồi, nên tôi, Muramasa-senpai và Army phải đứng. Mặt khác, Sagiri làu bàu khó chịu: “Em chả thấy gì cả…”
“Mọi người có lẽ đã biết rồi, nhưng giờ sẽ chiếu tuyệt tác của tôi – của Yamada Elf. Quyển một tác phẩm 「 Dark Elf bùng cháy 」 ! Vừa xong xuôi cái là Army-chan cầm ngay hộp trắng đến rồi đấy! Hiểu chưa hả!”
“Ừm, vừa xong được mấy tiếng thôi nên đến muộn.”
“Đây là anime tuyệt đỉnh nhất của thế kỷ 21, mọi người may lắm đấy, biết không.”
“Em hỏi cái, hộp trắng là gì ạ?”
Megumi giơ tay hỏi. Tomoe đáp:
“Megumi, hộp trắng là ---“
Nói đơn giản thì hộp trắng là quà tặng dành cho tác giả trước khi anime được trình chiếu. Hồi trước, những đoạn phim đó được chứa trong hộp trắng nên mới có tên vậy, giờ hầu hết là lên DVD cả rồi. Nhân tiện, gần đây cũng có cái anime cùng tên, chả biết mọi người xem chưa.
“ --- Là thế, em hiểu chưa?”
“Rồi ạ ~”
Giải thích cho Megumi xong, tôi quay qua Elf:
“May thật, cảm ơn nhé, tác giả.”
“Cứ để tôi lo!” Elf cười rạng rỡ giơ ngón tay lên.
“Trông Elf-chan vui chưa kìa.” Sagiri mỉm cười.
“Đương nhiên…giấc mơ mà thành thật thì anh cũng thế thôi.”
Anime là bước phát triển cuối cùng của light novel. Nó có thể biến nhân vật tĩnh thành động, có thể khiến người ta vui vẻ, thích thú. Ví dụ như một thiếu nữ được chọn làm nhân vật nữ chính trong buổi kịch vậy.
“Hâm mộ ghê….”
Tôi nghe tiếng em gái mình thì thào. Nếu nó ở đây, chắc tôi đã xoa đầu mà bảo “Việc gì phải thế, rồi giấc mơ của chúng mình cũng thành thật mà.”
Megumi có vẻ cũng muốn góp vui, gia nhập:
“Elf-chan, anime này hay lắm à?”
“Fufufu! Đây chưa xem, nhưng chắc chắn sẽ hay!” Elf quay qua Army, bổ thêm “Có hai thiên tài tham gia mà lại, Army-chan còn tự mình giám sát quá trình thiết kế nhân vật anime nữa!”
Army cười dịu dàng:
“Cậu cũng tham gia giám sát cốt truyện mà, cả hai đều tận lực rồi.”
“Đúng. Mọi người đều trằn trọc nhiều đêm để cho anime này được ra lò.”
Tôi biết chứ. Biết rõ ràng mà. Biết Elf được nửa năm, tôi hiểu cậu ta yêu anime đến cỡ nào, hiểu cậu ta nỗ lực đến mức nào.
Có lúc bị biên tập viên mắng. Có lúc vừa khóc vừa làm việc. Có lúc kêu ca vì bận việc không chơi được. Có lúc lười mà chạy mất. Có lúc bảo chơi cũng là làm việc…cũng phải đến hai chục lần tôi tự hỏi: tác giả kiểu gì đây, như đứa NEET ấy.
Nhưng sự thật là Elf chưa bao giờ lỡ mất hạn chót. Ba tháng một lần lại ra một quyển truyện mới. Vừa viết vừa lo sản xuất anime, khiến người ta không khỏi trầm trồ thán phục. Đương nhiên tôi cũng không đến mức trực tiếp nói xấu, nhưng ở đây nhìn kết quả của cậu ta cũng thấy vui.
“…Rồi..bắt đầu nào.” Elf lấy chĩa về phía màn hình, tay run run…không ngờ cậu ta cũng hồi hộp…
Nuốt nước bọt, ấn nút. Anime bắt đầu phát.
Đầu tiên hiện lên là số 10. Sau đó là 9. 8. 7… cuối cùng ---
“Bắt đầu này.”
“….Thật sự hay không?”
“Tim đập rộn nè!”
“Trật tự nào, bắt đầu đây.”
Cuối cùng, phim bắt đầu bằng cảnh khởi động trong truyện gốc, nhân vật chính tóc đen đang giao chiến. Cơ thể anh ta cao gầy, áo khoác đen. Theo bối cảnh là bỏ nhà ra đi, sau đó trải qua nhiều chuyện nên trở nên tốt bụng – cái này được rất nhiều học sinh hoan nghênh.
Nhân vật đang chiến đấu giữa rừng rậm, một bên vừa tránh né, vừa đỡ tên, vừa tiến lên phía trước. Giống như nguyên tác, anh ta bị lạc đường trong Thánh Vực, sau đó đột nhiên gặp định mệnh của mình trên dòng sông ánh sáng. Cảnh đầu tiên có tác dụng tuyệt đối, hình vẽ và âm nhạc không chê vào đâu được --
Vừa nãy hoàn toàn chỉ là tự sướng thôi.
“…………”
“………..”
“………..”
Toàn trường yên tĩnh. Không ai nói được câu nào, cũng không ai biết nên nói gì. Sự thật quá tàn khốc.
Tôi lén nhìn sang phía tác giả. Elf đã rơm rớm nước mắt, vẻ mặt đau thương như gia đình vừa có người qua đời. Tôi có cảm giác hơi chạm vào là cậu ta sẽ gục mất…đáng thương quá.
Vẫn đứng nguyên tại chỗ, Army lảo đảo ra khỏi phòng. Không ai đành lòng đi theo.
Trong lúc đó, anime vẫn đang chiếu tiếp, nhưng không khí giờ như một đám tang. Cạnh tôi, Muramasa-senpai dứt khoát:
“Vớ vẩn quá mức.”
“Xuỵttttttttttttt!!”
Tôi cốc đầu chị ta. Còn nói ra nữa? Bị hâm à! Ở đây ai chả biết!
Muramasa-senpai ngây thơ nhìn sang, hỏi:
“….Em làm gì thế? Đau.”
“Chị làm gì thế đồ ngốc này!”
“N, ngốc?”
Muramasa-senpai sửng sốt – tức là chị ta còn chưa hiểu nữa.
“Sao em lại giận, Masamune-kun? Cho dù chả mấy khi chị xem anime, đánh giá cũng không chuẩn nhưng cái đĩa DVD này rõ ràng là vớ vẩn. Quá mức vớ vẩn. Bộ ai đó cầm nhầm đĩa à?”
“Chị có thể nói nhẹ nhàng hơn không?”
Quá đáng quá!
Để tôi giải thích cho mọi người hiểu -- ờ thì từ đầu đến cuối, cái anime này --- tất cả mọi thứ về nó, bao gồm phong cảnh, mặt mũi nhân vật chính, cử động chân tay đều rất kỳ quái
“Em biết rồi! Đây là bị vỡ hình phải không ạ!?”
“Megumi, ngậm miệng vào dùm anh cái”
Cả senpai lẫn cô nhóc này…còn cười được à?
Tôi hiểu là với tư cách fan hay tư cách người xem thì người ta có quyền bất bình, nhưng không nên làm thế ngay trước mặt tác giả chứ.
“Làm ơn nghĩ đến Elf một chút. Người ta đã cố hết sức rồi.”
“Kết quả thế này hả?”
Giọng Muramasa-senpai lạnh như băng.
Hai vai Elf run lên, nước mắt òa ra . “*Hic* Hk*”
“Ngốc này, đừng có khóc.” Muramasa-senpai vừa nói, vừa lấy tay cho dừng phim. “Tôi chả bao giờ nghĩ cho truyện của mình lên anime, nên mấy cái này chả hứng thú gì. Nhưng cô thì sao? Cô lúc nào cũng bảo muốn làm anime tuyệt tác với mọi người phải không? Cô bảo muốn cho mọi người xem những anime động lòng người còn hay hơn nguyên tác cơ mà? Nhìn lại mình đi, nực cười chưa!”
“Quá đà rồi!!”
Tôi đưa tay lên vai chị ấy định bảo dừng lại, nhưng một cái liếc mắt đủ khiến toàn thân nhũn ra.
Senpai quay lại nhìn Elf –
“Xem ra cô không thể đạt đến giấc mơ của mình, cô phụ lòng người hâm mộ. Tóm lại, cô chả có thời gian mà ở đây tự kỷ khóc lóc đâu. Cô đáng lẽ phải ngay lập tức nghĩ lại cho kỹ rồi tiếp tục mới đúng. Tôi không biết mấy về anime, nhưng chắc chắn phải có nhiều người hợp tác, phải có cách giảm thiểu thất bại này, phải có cách học hỏi từ nó – cho nên hành động đi. Ngay bây giờ!”
Giọng của chị ta khiến người ta sởn tóc gáy. Đó là một giọng không chút lưu tình, nhưng đồng thời cũng khiến người ta có thêm dũng khí, khiến một người đã mất đi tất cả lấy lại nghị lực bản thân. Tôi biết chị ấy rất hiền, những gì chị ấy nói cũng đúng…cơ mà bảo một thiếu nữ vừa chịu chấn thương nặng nề “nín khóc và đứng dậy làm việc ngay” cũng hơi quá…
“Senpai, chị là quỷ dữ à, đáng lẽ phải có cách nói đỡ hơn chứ.”
“Có thể.” Vừa nói, chị ấy vừa ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Elf “Thế nào, đại tác giả? Sống lại đi, ngốc.”
Hơi búng trán Elf một cái. Giọng nói lạnh lùng, nhưng câu chữ thì bừng bừng khích lệ.
“Oh….ku….kuh…..”
Trông Elf hừng hực khí thế, cậu ta không nói một lời, chỉ nghiến răng đứng dậy, lấy tay áo lau nước mắt, gào lên:
“MASAMUNE!”
“Có!?”
“An ủi tôi!”
“…Hả?”
Tôi ngẩn ra, nhưng cậu ta tiến đến nắm tay, tiếp tục:
“Ôm chặt!”
“Hả?”
“Nhanh lên, sắp khóc đây!”
Đúng là mắt đẫm lệ thật. Váy Giáng Sinh ngắn cộng cái này quả thật là đáng sợ.
“Nhưng…nhưng mà..”
Không được! Tôi muốn an ủi Elf lắm chứ…nhưng ngoại trừ Sagiri…làm sao mà làm được nổi.
“Tôi sắp khóc thật đây! Khóc đây! Ôm ngay! Sau đó vừa ôm vừa an ủi 「 Không sao, không sao 」! Để tôi dựa vào ngực anh khóc! Nào – giờ oaiiiiiiiiiiiiiiii!!!”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, đồ biến thái! Dám làm những thứ mà tôi chỉ dám nghĩ – à không, những thứ vô sỉ thế tức là muốn chết lắm hả?”
Elf chưa nói hết câu đã bị Muramasa-senpai tóm mắt mà véo.
“Đau quá đau quá đau quá! Tay gì mà cứng như thép thế! Đau quá trời!”
“Đúng thứ cô muốn còn gì. Tiếp theo là không sao không sao chứ gì? Khỏi lo, cứ tận hưởng nhé – nhé nhé nhé!”
Senpai cứ thế mà tóm mặt Elf lắc qua lắc lại, cậu ta chỉ rên rỉ được yếu ớt.
Tóm lại là vẫn như bình thường. Elf vui vẻ là được rồi.
“Fufu..”
Tomoe bật cười. Sagiri cũng thở phào nhẹ nhõm. Megumi thì lẩm bẩm “Bạn tốt ghê. Hai người này chắc thân nhau lắm.”
“Ai thèm làm bạn với con này” Cả Muramasa-senpai và Elf chối bay.
“Đau quá đi mất….”
Tuy mắt vẫn ươn ướt, Elf phá lên cười
“Biết ngay cô chỉ muốn khích lệ tôi mà. Kể ra cũng tốt bụng đấy chứ.”
“Hừm, hiểu nhầm tai hại, tôi thấy truyện của cô chán chết, nhưng giấc mơ thì đẹp, nên mới…”
“Tóm lại là thích tôi chứ gì.”
“Không! Nghe người ta nói đi chứ!”
“Thôi thôi, cảm ơn. Sau này sẽ cho cô xem ---“
Cuộc hội thoại vừa sắp kết thúc thì kẹt một cái, Army quay về, tay giơ cao, miệng nói:
“Xin lỗi xin lỗi, vừa này là bản chưa hoàn chỉnh, cầm nhầm. Hộp trắng thật ở đây nè ♪”
“…………..”
Toàn trường yên tĩnh
“LÀM TRÒ GÌ THẾẾẾẾẾẾẾẾẾ?”
Tiếng gầm giận giữ vang lên
Ơn trời là bản hoàn thiện thì quả thật là rất tuyệt vời.
Sau buổi tiệc, mọi người đã ra về, chỉ có tôi và Elf ở lại dọn dẹp.
“Đâu đến mức, tôi tự dọn được mà.”
“Không sao không sao” Elf vui vẻ ném một cái hộp rỗng vào sọt rác, vừa nói “Anh đang đợi phải không? Giờ không còn ai nữa rồi.”
“?” Tôi nghiêng đầu khó hiểu “Ý cậu là sao? Ừ đúng, giờ hết người rồi.”
“Kufufu, còn giả ngốc nữa ❤” Elf che miệng cười khoái trá “Quà đâu quà đâu. Quà Giáng Sinh đặc biệt của tôi đâu.”
“Chả có đâu.”
“Lại nữa rồi ~”
“Không, thật sự là không có”
“………….” Elf đơ ra “Đùa nhau à, lúc nãy anh nói….”
“Sau tiệc, có một món quà đặc biệt nữa phải không ?”
“ --- Khi tôi nói thế trông anh ngạc nhiên ra mặt.”
“À ừ, tôi định tặng em gái mình mà.”
“Tôi thành em gái anh lúc nào?”
“Làm gì có. Ý tôi là quà cho Sagiri ấy.”
Hự một tiếng, Elf trông như thể bị tổn thương rất nặng. Xem ra mỗi lần làm vỡ mộng thế này cũng thấy áy náy quá.
“À, ra thế. Em gái hả? Quà cho Sagiri hả? Hiểu rồi, chả có gì cho tôi chứ gì? Hừm, đây cóc cần, biết từ lâu rồi!” Elf bĩu môi khó chịu.
“Ặc, Elf?”
“Anh là ai, đừng có nói chuyện với tôi.”
“Nè ---“
Elf nhìn cũng không thèm, cứ thể bỏ ra ngoài.
“Trò gì thế trời…”
Tự hiểu nhầm lại còn cáu. Cơ mà vẫn thấy có lỗi quá, người ta quan tâm đến mình thế cơ mà.
Đang định tìm cách làm lành thì trần nhà rung lên *Rầm* một cái. Tiếng này có nghĩa là “Đến đây nhanh lên…”
“Đói à? Đâu phải, mới ăn xong mà…còn tưởng ngủ rồi”
Tôi ra khỏi phòng khách và lên căn phòng khóa kín, tay cầm theo quà cho Sagiri.
Vài phút sau, bên trong căn phòng khóa kín, hai anh em đang ngồi đối mặt nhau, bên cạnh là gói giấy chứa quà.
“Sao thế, Sagiri?”
“………”
Con bé yên lặng ngồi đó trong bộ đồ len, mặt cúi, tay giấu sau lưng. Tôi toàn phải đợi nó nói trước nên cũng không ép, chỉ lẳng lặng chờ.
“…………”
Một lúc lâu sau, nó vẫn không nói gì, mặt càng lúc càng đỏ hơn, chắc do điều hòa quá nóng. Tuy trông thế nó rất đáng yêu, nhưng cần làm không khí dễ thở hơn chút mới được.
“Sagiri.”
“Ừm, cái gì?”
Sao tự nhiên nhảy dựng lên thế? Bộ em làm gì không phải à?
“Tiệc Giáng Sinh…rất vui.”
“Ừm.”
“Bí mật của em vẫn được an toàn, mà đổi quà ---“
“!”
Nghe đến chữ “quà”, đột nhiên hai vai Sagiri run lên một chút.
“?...Đổi quà…”
“!” Run run
“Quà”
“!” Run. Lại nữa.
“Quà thì làm sao thế?”
“Không có gì ạ!”
“À thế à.”
Rõ ràng là có cái gì đó rồi, nhưng nó đã không muốn nói thì thôi vậy, cứ tiếp tục nói thôi.
“Đổi quà rất vui vẻ. Anh hơi bị ngạc nhiên với Megumi đấy.”
“…Megumi-chan…giỏi thật.”
Sagiri thì thầm mấy câu. Tuy lời ít nhưng ý thì nhiều, xem ra em gái tôi còn phải học kỹ năng nói nhiều lắm.
“Mọi người hòa thuận…tốt quá.”
“Ừ, Megumi quả là rất giỏi kết bạn.”
“….”
“Sao thế?”
“…Nii-san, hôm anh anh lại dắt một cô nữa về nhà.”
“Sao em lại nói kiểu đó nhỉ!?”
“Lúc anh nói chuyện với chị ngực to Tomoe-chan..trông anh thích lắm.”
“Đâu có phải thế đâu.”
“Bỏ đi, em chả quan tâm Nii-san có thích ngực không, thích nói chuyện với ai thì tùy.”
Con bé có vẻ tự ti khoản ngực quá nhỉ?
“Chưa kể anime của Elf cũng hay tuyệt nữa.”
“Ừm…bản hoàn thiện thì hay. Opening rất tốt, vẽ đẹp, nhân vật chính ngầu lắm…”
“À đúng rồi, chắc em không biết nhưng mà..”
“?”
“Lúc xem đoạn Opening, cậu ta còn khóc nữa.”
“……..”
Cả hai yên lặng một thoáng, sau đó thì thào.
“Không cam lòng.”
“Nhưng thật tuyệt vời.”
Đó là những lời thốt ra từ chỗ sâu nhất trong lòng. Tâm niệm không thể thể hiện bằng từ lóe lên trong phút chốc rồi biến mất.
“Chúng mình cũng phải cố lên.”
“….Ừ.”
Một không khí ấm áp tràn ngập căn phòng khóa kín. Nhờ thế, Sagiri cũng không đến mức hồi hộp nữa.
“……..”
Mặt khác, giờ đến lượt tôi hồi hộp đây. Chui vào đây đâu phải chỉ kiểm tra nhau, còn tặng quà cho em nó nữa mà. Tay cầm túi giấy, gom hết can đảm, lên tiếng:
“Cái này….” *2
Cả hai cùng lúc thốt lên.
“ ---“
Yên lặng. Sagiri vẫn giấu hai tay sau lưng, nói:
“Nii, Nii-san nói trước đi.”
“À ừm.”
Hơi bị bất ngờ, tôi vụng về tặng túi giấy cho con bé.
Hồi sinh nhật ngượng quá nên không tặng quà cho chuẩn được, nên giờ chỉ có thể cố hết sức thôi:
“Đây là quà Giáng Sinh của anh tặng em.”
“Ơ?”
Tôi lấy một đôi tất nhung sặc sỡ ra khỏi túi:
“Trông chân em lúc nào cũng có vẻ lạnh nên anh dệt cho em một đôi.”
“Ơ? Ơ? Ơ? Ơ?”
Nhìn Sagiri hốt hoảng, tôi buột miệng hỏi:
“…Sao thế em?”
“Không, không có gì…mà anh tự dệt?
“Ừ, dệt áo không được chứ cái này thì có thể. Hồi trước mẹ có dạy anh rồi, tập qua thì vẫn có thể làm được.”
“…Em biết. Từng thấy anh đan một lần rồi.”
Không hiểu sao Sagiri mặt cứ tái dần. Chả lẽ nó không thích món này? Tưởng nó khoái tất lắm cơ mà?
“Nhân tiện, Sagiri, em là nguồn cảm hứng cho nó đấy.”
“…Kuh!”
Hử? Hai vai run run, trông kỳ kỳ kiểu gì ấy nhỉ?
“Thôi bỏ đi, em đeo luôn vào xem! Mấy cái này là anh dốc hết sức mới làm được rồi. Khó khăn lắm mới thêu được mấy hình kia.”
Nghe tôi khoe khoang, không hiểu sao Sagiri còn hốt hơn. Tôi được đà lại tự sướng tợn:
“Quá tuyệt còn gì? Nhìn coi, hoa văn, cảm giác cân bằng các thứ đều hoàn hảo. Chưa kể chất liệu đảm bảo em không thấy bó chân.”
“Ư…ư…”
“Tuy không được tốt như hàng sản xuất…”
“Ư…”
“Đeo vào chân, người mặc thêm đồ lên chắc chắn sẽ ấm lắm.”
“….”
“Sagiri?”
“…Không có gì. Cảm ơn, em vui lắm.”
Trông mặt em thì không à. Sao thế, Sagiri-san?
“…Em cũng có chút chuyện, nhưng đương nhiên là vui. Em vui mà, đừng lo.”
“Thế à…ờ…vậy em gọi anh đến làm gì?”
Vẫn giấu tay sau lưng, hai vai Sagiri buông lỏng, thở dài:
“Thôi bỏ đi.”
“?”
“…Em thua rồi, bỏ đi.”
“Ờ…anh không hiểu?”
“…Nii-san giỏi quá…”
Vừa nói, tôi vừa nhận ra hai mắt nó đã nhòa lệ.
Cuối cùng, không thể nào hỏi được Sagiri gọi tôi đến làm gì.