Kết thúc chuyến du lịch hai ngày, tôi một mình về nhà, tay mang đầy đặc sản phương nam chạy về nhà.
Mọi người tạm biệt nhau ở phi trường. Muramasa-senpai với Shido-kun khỏi phải nói, còn tại sao không về với Elf? Vì cậu ta với anh Chris quay về thăm gia đình. Không hẳn là vì có dịp nghỉ, hình như là tiện việc nên anh Chris về thăm nhà thôi. Dù sao Elf có đi học quái đâu, nghỉ hè hay không nghỉ hè cũng thế cả.
---- Về với anh là một chuyện, đảm bảo lên máy bay cũng bị anh ép làm việc cho mà xem!
Cậu ta vừa khóc lóc vừa bị lôi cổ lên chuyến bay quốc tế.
Mà…mấy cái này thì giờ chả can gì đến mình cả.
"Uooooooo……! Phải nhanh về nhà nào!"
Sao tôi lại phải chạy? Đương nhiên ngoài lý do muốn nhanh gặp em gái mình -- còn một lý do khác. Sáng nay con bé nhắn tôi một tin thế này:
---- Nii-san, hôm nay….chừng mấy giờ anh về?
"Ôi! Tin nhắn đáng yêu quá!"
Chả lẽ Sagiri cũng muốn sớm gặp mình nên mới gửi tin kiểu này!?
Tuy chả biết có phải thế hay không, nhưng hy vọng mọi người hiểu là chỉ vậy thôi đã đủ khiến tôi mừng như điên rồi! Tim đập rộn ràng như thiếu nữ, vừa xuống xe đã phi thằng về nhà. Vội là đúng, vì về bây giờ là sớm hơn so với kế hoạch.
Đứng trước cửa, tôi thoáng liếc lên tầng hai ---
Eromanga-sensei đeo mặt nạ anime đang đứng ở cửa số gian phòng khóa kín nhìn xuống chằm chằm.
"………………………"
Cảnh tượng này quá mức siêu thực nên tôi chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Trên đầu vừa nhảy ra mấy dấu hỏi, đột nhiện soạt một cái, rèm của bị kéo lên, Eromanga-sensei biến mất.
"…..Vừa nãy là cái gì vậy ta?"
Thứ nhất, Sagiri không bao giờ mở cái cửa số đó ra. Thế mà vừa nãy nó lại mở, chuyện này vốn đã rất kỳ quái. Chưa kể tại sao lại mặc quần áo của Eromanga-sensei nữa, càng đáng nghi hơn.
Mấy bí ẩn này lớn đến mức thổi bay niềm vui khi được về nhà của tôi.
"….Thôi cứ vào nhà cái đã."
Đứng ở cửa cũng chả được tích sự gì, tôi mở cửa ra, đặt hành lý xuống, hướng lên tầng hai gọi:
"Anh về rồi đây ~!"
---- Mừng anh về, Nii-san.
Rất tiếc là chả có ai đáp lại bằng câu này cả.
"………………….Không sao, cũng đoán được rồi mà."
Thất vọng buông vai.
Con em tôi vẫn chưa một lần "Mừng anh về nhà" bao giờ. Sự thật đau đớn đó vẫn ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà ----
---- Đi đường cẩn thận, Nii-san
Trước khi đi nó còn vui vẻ tiễn đi cơ mà…thế nên mới mong lúc về được đó chào đón…
"Mình ngây thơ quá rồi."
Vừa cười tự giễu, tôi vừa lên tầng nhẹ nhàng gõ cửa gian phòng khóa kín:
"Sagiri, anh về rồi đây. Đặc sản anh để ở ---"
Chưa nói dứt lời, đột nhiên cửa gian phòng khóa kín từ từ mở ra.
"Oa oa."
Để tránh chặn vào cửa, tôi lùi lại mấy bước.
Cuối cùng, cửa mở ra hoàn toàn, Eromanga-sensei trong mặt nạ và trang phục vừa nãy xuất hiện trước mặt.
"………………….."
Tôi bị khí thế của Eromanga-sensei áp chế khủng khiếp, thậm chí không nói nổi một câu nữa. Eromanga-sensei không dùng máy biến âm, giọng rất không vui:
"…Anh…về làm gì?"
"…………….."
Sao….sao thảm thế này….
Khóe mắt đã ướt ướt rồi. Không đùa đâu, muốn khóc lắm rồi.
Eromanga-sensei vội vàng khoát tay:
"Ý, ý em không phải thế….cái này…cái này…"
Tuy ấp úng, nhưng nó vẫn cố gắng lớn tiếng:
"Về sớm thế làm gì! Ý em là thế!"
"À …."
À….ra là ý này à….Ừ, tôi về sớm thật….ra là nó hỏi chyện đó.
"Tại sao…thì anh muốn….gặp em sớm một chút…."
Tôi thành thật đáp. Eromanga-sensei thì…
"Ý!"
Ngồi xuống, vai run run.
"Hử? Này em?"
Nó đeo mặt nạ thành ra không nhìn được sắc mặt con bé thế nào.
"Ư…ư…sao lại…thế…"
Sau đó còn thì thào cái gì đó nữa.
"Này!? Em nói gì? Anh nghe không rõ?"
Tôi vểnh tai về phía Eromanga-sensei. Rồi ----
"!"
Eromanga-sensei run lên một cái, phản ứng rất mãnh liệt. Nó đẩy mạnh tôi một cái:
"Đừng, đừng có đến gần đây!"
"Cái….!"
Ự! Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ thì đòn này là nặng nhất! Đương nhiên không phải bị đẩy mà đau, đau là vì bị cô em gái mình thích từ chối cơ.
"….Anh…anh làm gì không phải à?"
"Kuhhhh….."
Eromanga-sensei ngẩn ra, sau đó lắc đầu quầy quậy.
"Không…không có chuyện đó."
"Thế à."
Vậy thì tốt rồi.
"Thế ---"
"Có điều giờ không được đến gần em! Bây giờ! Ngay bây giờ! Ra khỏi nhà ngay bây giờ!"
"Ơ ơ!? Vì sao?"
Có chuyện gì đặc biệt lại phải đuổi tôi ra khỏi nhà nhỉ? Thế là thế nào? Cái gì không có? "Anh quá đáng ghét, tuy chưa chọc giận em nhưng cũng đừng có đến gần em" à?
"….Không, không cần anh quản. Tóm lại, đi đâu thì đi nửa tiếng nữa mới được về."
Nhìn giọng điệu này là không nói lại được rồi.
"…Hiểu rồi."
Tôi đàng ngoan ngoãn nghe lời con bé.
Vác cái mặt như đưa đám đi lòng vòng một chốc sau đó tôi quay về nhà.
" ~ Ư…"
Chịu chả biết trong đầu con bé nghĩ gì nữa. Chả hiểu mấy thằng anh khác có ai gặp phải nổi khổ này không.
Thôi ít nhất cũng không phải nó nói thế vì nó ghét …có điều lý do thật thì vẫn hơi tò mò.
Vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên tôi nhận ra một chuyện.
"…Ủa?"
Sau nhà có hơi nước bốc lên. Hình như từ phòng tắm thì phải.
Chân đi rón rén khả nghi, tôi lén lút dò xét một lượt lân cận, xác nhận đèn phòng tắm đang sáng, hơi nước thoát ra qua một cái khe chỗ cửa sổ.
"…Sagiri đi tắm à?"
Nếu trong nhà có bất kỳ ai là con bé sẽ không ra khỏi phòng. Vì thế nó đuổi tôi đi để tắm hay sao?
…Thế sao lại phải đi tắm?
"…Mà cửa số đã khóa chưa không biết. Thật là bất cẩn quá…."
Để phòng ngừa lỡ đâu có ai rình coi, tôi quyết định đứng nghiêm ở đây.
"………………………"
À cũng phải nói rõ một cái, trong đầu tôi không có tý ty ý tưởng "nhìn trộm tý coi nào" đâu nhé! Căn bản là không nghĩ đến!
Chừng mười phút sau -- ngẩng đầu ước lượng chắc cũng đủ rồi, tin nhắn của con bé "Về được rồi" cũng đến. May mà có công nghệ khoa học tiên tiến.
"Ừ ừm."
Vừa gãi gãi mấy chỗ muỗi cắn, tôi vừa vào nhà lên lầu hai, lại gõ cửa gian phòng khóa kín một lần nữa.
"Sagiri, anh vào nhé."
Kẹt ~~ cửa mở ra, lần này Sagiri đang mặc đồ ngủ hiện ra trước mặt.
"….Đợi, đợi lâu."
"Ừ ừ…em đi tắm phải không."
Trên người nó vẫn còn hơi nước bốc lên.
….Em gái vừa tắm xong nè…
"Đừng, đừng nhìn chằm chằm."
"Không, xin lỗi. Nhưng nhìn mặt em anh bình tĩnh lại được rồi."
Thấy mặt cũng nóng lên rồi, tôi vội quay đi hướng khác.
"Anh về rồi đây, Sagiri."
Tôi lặp lại. Con bé cũng "ừ" xấu hổ, gật gật đầu, sau đó lén lén nhìn tôi tựa như muốn nói gì đó.
"À ---"
Tuy rất muốn giục nó nói mau -- không biết nó định nói gì nhỉ? Nhưng cứ để thế không khí lúng túng quá, thành ra tôi nói trước:
"Em không khóa cửa số phòng tắm phỉa không? Thế là không tốt đâu nhé. Trước khi tắm phải chú ý, lỡ có ai nhìn trộm ---"
"…………….Tại sao anh biết?"
"….Ớ?"
"Tại sao anh biết cửa sổ phòng tắm không khóa?"
Toi, toi rồi….!
"Ờ…cái này…cái này…."
"Cái nào?"
Sagiri nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Ui…! Giờ có xin lỗi cũng chỉ sợ tình cảm gây dựng bao lâu nay cũng tan biến mất thôi!
Mà mấy vụ này đáng lẽ như trong light novel là phải xảy ra lúc đi nghỉ với con gái chứ nhỉ? Đâu ra vụ về nhà mới phát sinh thế này!?
Tránh cũng không nổi, tôi đành thấp thỏm đáp:
"Anh không có ý nhìn trộm em tắm, anh chỉ để ý cửa sổ không khóa mà thôi. Anh tuyệt không có ý dòm em khỏa thân đâu."
"Em, em hiểu rồi, đừng có nói nữa!"
Tuy may mà không bị hiểu nhầm, có điều nó vẫn khó chịu.
"Xin lỗi…mà sao…em lại chọn lúc này để tắm?"
"…Vì…toàn là vẽ tranh…từ mấy ngày nay…nên…."
"Nên?"
"Đừng, đừng có ép em nói ra! Họa sĩ vẽ tranh minh họa ai mà chả thế! Chuyện thường ấy mà! Đâu phải mình em chứ!"
"Em đang nói cái gì thế?"
"Bỏ đi! Đừng có nghĩ nữa!"
Đã không muốn thì thôi anh cũng không hỏi nữa vậy.
Để xem nào, đầu tiên là vẫn đang vẽ tranh minh họa sau đó đuổi cổ thằng anh đi. Đuổi đi rồi thì mới bắt đầu tắm rửa. Để tắm, không ngại nặng lời "Đừng có đến gần em" để xua tôi ra xa.
Hỏi - tại sao lại làm như vậy?
Gợi ý --- theo lời Sagiri thì chuyện này rất bình thường với họa sĩ vẽ tranh minh họa.
Thôi kệ, dù sao tôi cũng chả hiểu nổi. Nhìn tới nhìn lui cũng chả sáng ra được thêm tẹo nào.
Sagiri ho khan vài tiếng, nói:
"Tóm lại…em toàn vẽ tranh thôi."
"Chả lẽ…tranh minh họa cho Cô em gái đáng yêu nhất trên đời?"
"Ừ, đã xong."
Con bé ưỡn ngực đầy kiêu ngạo.
Đó chắc hẳn là những bức tranh mà nó bảo sẽ tập trung vẽ trước khi tôi đi du lịch. Nhưng đột nhiên đúng lúc này Sagiri chán nản buông vai:
"…Có điều vẫn không vượt qua được…Xin lỗi."
"Em xin lỗi cái gì vậy? Em đã vẽ xong rồi cơ mà? Có gì mà không vượt qua được?"
"Tranh minh họa thì xong…nhưng ý em không phải thế..Không chỉ có thế nha."
"Thế là thế nào?"
Lại có những gì khác "cần phải vượt qua" nữa à?
Tôi vừa nghiêng đầu suy nghĩ, Sagiri cũng "Mwu mwu mwu…" một hồi, cuối cùng thì thào:
"….Vẫn không thể…nói cho anh."
"Thế à? Vậy thì thôi."
"Ủa? Không hỏi thật à?"
Con bé ngẩn ra. Tôi chỉ gật đầu:
"Không hỏi. Tuy hỏi tò mò nhưng thôi."
Dù sao không nói được cũng không tiện hỏi vậy.
"Thế à…tốt quá."
Sagiri dường như thở phào nhẹ nhõm.
"Rồi, đây là quà anh đi du lịch về."
"À…."
Mắt con bé sáng lên, vui mừng hỏi:
"Chả lẽ là tất chân của Elf-chan?"
"Không phải! Là đặc sản của vùng đó!"
"Ủa ----?"
"Đừng có làm cái mặt đó. Ở cái đảo đó chả bán chút đặc sản nào cả….anh khó khăn lắm mới chọn được mấy cái này để mua đó!"
Tôi giơ cái túi giấy thúc nó nhận.
Sagiri cầm ôm vào ngực đáp:
"…Cùng vào đi. Cho anh xem…tranh vẽ của em."
Tôi bước vào phòng và ngồi trước mặt em gái mình. Mỗi lần vào đây hai đứa đều ngồi thế rồi.
"Thế…mời xem…."
"Đây …đây là!"
Thứ nó vừa cho tôi xem là….
"Đây là trang bìa cho quyển một sao?"
"Không chỉ có thế…còn nữa…."
"Còn nữa?"
Tôi tròn mắt. Sagiri vạch vạch vài phát trên màn hình máy tính bảng cho tôi xem vài bức nữa. Có tranh màu lẫn tranh đen trắng.
"Oa …Wow…quá đẹp! Xong rồi này!"
Nhìn đống tranh mà tôi mừng như điên luôn. Truyện viết ra mà có tranh minh họa thì tác giả nào mà chả thích cơ chứ.
"Oa! Nhưng mà sao nhiều thế? Lại còn toàn là tranh đã hoàn thành nữa chứ…"
"Cái này à….là dùng cách làm việc khác đấy."
Sagiri ấp úng đáp. Cách làm việc của Eromanga-sensei thường là cùng biên tập viên tiếp xúc (bằng tin nhắn) sau đó thảo luận tranh minh họa phải thế nào, vẽ ra sao, phác thảo qua, sau đó là chọn một cái làm trụ cột rồi thảo luận với tác giả….
Sau đó mới bắt đầu vẽ trực tiếp - căn bản là thế. Trong quá trình đó có không ít tranh bị loại. Nhưng lần này con bé bỏ qua bước phác thảo, trực tiếp vẽ bản gốc xong. Nói cách khác, tuy có một số ít bị loại nhưng giờ căn bản đã vẽ xong rồi.
"Em nghĩ…anh chắc sẽ bất ngờ lắm."
"Quá bất ngờ luôn."
Từ trước đến nay, bước cuối cùng của bản thảo sẽ là nhìn xem "tranh minh họa trông như thế nào".
Vì thế tuy tôi biết mấy bức vẽ này quá đẹp, nhưng cũng không ngờ là tranh của mình sẽ đẹp thế này! Cảm giác này thật quá bất ngờ!
"Ehehe…thành công. Em muốn nhìn mặt anh như thế này mà."
Sagiri cười khúc khích. Trong nó đáng yêu đến mức tôi không dám nhìn thẳng nữa.
"Thật ra thì tuy vẽ được rất nhiều nhưng vẫn chưa xem sơ đồ phác thảo là thế nào mà."
"Ờ, thế à! Đúng, chỗ này phải đến hai chục tranh, không thể loại hết được -- quá lãng phí! Phí quá!"
"…Dù sao cũng phải xem ý kiến biên tập viên, ý kiến Izumi-sensei rồi sửa lại nữa….cái này….tốt nhất là vẫn phải giám sát …."
"Từ từ đã! Khả năng sẽ tốn nhiều đấy! Đây là cảnh nhân vật nữ chính xuất hiện không thể không dùng. Chỗ này anh cũng muốn dùng tranh…ôi bảo anh chọn tranh để loại sao mà anh làm được! Tranh đẹp quá trời! Làm sao bây giờ! Rối quá!"
Xem ra vụ này khó đây! Tối nay phải thương lượng cẩn thận với biên tập viên mới được.
Đang lúc nhiệt tình thì….
"Rồi, đến lượt anh."
"Hử?"
"Trong chuyên đi có những vụ gì…cẩn thận kể cho em nghe."
Chả hiểu sao nghe mấy câu này tôi thấy lạnh cả người.
"Ờ…tuy nói thế….nhưng có gì thì anh cũng báo hết cho em qua skype rồi còn gì?"
"…Đúng là có."
Sao có cảm giác như mình là nghi phạm đang bị thẩm vấn thế nhỉ?
Đưa mắt nhìn đi hướng khác, tôi chậm rãi nói:
"Ừm, chắc cũng có vài ba chỗ anh bỏ qua. Nhưng anh tuyệt đối không giấu diếm cái gì mà không khai báo ----"
"Áo tắm."
Một lời sắc như lưỡi kiếm chém tới.
"Quần áo tắm gợi tình của Elf-chan với Muramasa-chan, anh nhìn rồi chứ gì?"
"………………"
Brr….đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn sướng mắt lắm! Cả Elf lẫn Muramasa-senpai đều nhìn no cả mắt!
Tuy muốn trả lời thật nhưng chắc chắn nói thế là đáp án sai. Vậy nên trả lời thế nào mới đúng đây…..
"Có nói dối cũng vô ích thôi. Em có chứng cớ rồi."
Sagiri bật chứng cứ lên màn hình.
Trên ghế dài trước bãi biển, tôi và Elf mặc áo tắm đang ngồi đối diện trò chuyện vui vẻ, còn Muramasa-senpai mặt mũi thất thần đứng một bên nhìn.
Tấm tình cũng cho thấy rõ ràng cảnh Izumi Masamune-sensei nhìn áo tắm của Yamada Elf-sensei.
"….Cái, cái….cái….cái này….em lấy đâu ra vậy?"
"Quà của Elf-chan đấy."
"Cậu ta làm cái gì thế không biết!? Máy ảnh kỹ thuật số tự chụp à? Quá đáng quá! Tự ý gửi ảnh có áo tắm?"
Mà kể cũng lạ, cậu ta không ngại cảnh mình mặc đồ tắm kích dục thế hay sao? Với cả nghĩ thêm một bước, có khi cậu ta còn tự sướng coi tôi là bạn trai rồi ấy chứ. Chưa nói chuyện nhận bản thân là thiếu nữ xinh đẹp đúng sai thế nào, giờ chỉ sợ ra đường là bị người hâm mộ của cậu ta đập chết mất.
Tuy trong đầu đang rối vô cùng, nhưng phiền toái nhất là Sagiri đang ngồi ngay trước mặt:
"Hừm ~ nhìn áo tắm của Elf-chan có vẻ sướng nhỉ…."
Điên thật! Có chứng cứ này thì không sao mà cãi được! Phải nghĩ cách nói xạo…phải nghĩ cách…
"Đúng! Anh nhìn áo tắm của Elf đến sướng mới thôi! Nhưng có sao đâu?"
Cuống quá hóa liều, tôi nói bừa:
"So với Elf, Muramasa-senpai còn ngon hơn nhiều!"
"Hả?"
Ôi toi rồi! Mình đang nói cái gì thế này?
Sắp ăn một cái tay cầm vào mặt -- đang chuẩn bị thế, nhưng phản ứng của Sagiri lại là ---
"Cái, cái gì!? Có bộ đồ bơi còn gợi tình hơn thế nữa cơ à!? Không..ngực? Ngực trần à? Em tưởng cởi phăng ra là không thể chứ -- à à, giờ mới biết còn vụ này!"
Hè hè hè….Sagiri lắc lắc đầu, thở hồn hển nhìn tôi:
"Hừ! Anh không chỉ nhìn Elf-chan, còn nhìn cả ngực của Muramasa-chan nữa cơ à! Hừm ~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Mà sao Sagiri lại giận nhỉ? Chả lẽ vì nó thấy anh mình biến thái vô dụng? Hay là vì ---
"Chả lẽ em….ghen đấy à?"
"Ớ? Không, không, không phải."
Óa óa --- Sagiri trông rất hốt hoảng. Nhìn vậy là biết nói trúng tim đen của nó rồi.
"Không gì mà không! Hóa ra biết anh 「thấy những thứ gợi tình 」 nên em ghen với anh à!"
"Không ---- " Lạch cạch "Không phải thế! Anh là đồ ngốc! "
"Oái!?"
Xem ra nói thế là trả lời sai mất rồi -- Sagiri hét ầm ỹ , mặt nổi giận đỏ cả lên.
"Hừ…sau đó thì sao?"
"Sau đó…ý em là sao?"
"Còn những gì nữa. Chơi trò chơi nhà vua anh thấy Elf-chan cởi đó, Muramasa-chan không mặc quần lót, sướng cả chứ?"
"Toàn là do em ra lệnh cơ mà!"
Sao em lại giận anh cơ chứ! Đạo lý ở đâu ra vậy!
"Cái này…không phải em….tuy đúng là em, nhưng không phải em….."
Một con người khác của em -- là Eromanga-sensei chứ gì. Lại kiếm cớ nữa rồi.
"Tóm lại, Nii, Nii-san, không được có ý đồ các loại với đồ tắm của con gái!"
"…Thích? À, anh thì…"
"….Kuh….uh…."
Câu này muốn giết người lắm đây. Đúng nhược điểm của tôi rồi, bất kể thế nào bị nhắc đến chỗ này là nhát hẳn đi.
"Đúng….phải…từ chối."
"………….."
"………………"
Một khoảng lặng rất xấu hổ bao trùm lên hai đứa. Chắc Sagiri cũng ngượng như tôi vậy.
Một lúc lâu sau….con bé hạ quyết tâm như thể vừa đặt lễ đính hôn:
"…Muốn xem không?"
"Ớ?"
"Em --- " má nó cũng đỏ rồi "Áo tắm -- của em…."
"Gì…."
Hai mắt nó ngân ngấn, hơi thở gấp gáp như bị cúm.
"Cái này…." Tuy không hiểu lắm, tôi vẫn biết lúc này không được nói dối "Muốn."
Làm gì có thằng con trai nào không muốn nhìn cô gái mình thích mặc áo tắm cơ chứ.
"Thế à….vậy…muốn xem áo tắm của em à…..Nii-san là đồ biến thái."
"Chả đến lượt em nói câu đó!"
Cái gì thế này…cô em gái của mình vô lý quá đi mất!
"Có điều như thế anh cũng không thể một phát dẫn em ra biển được."
Đang từ không muốn ra khỏi phòng nhảy đến mức ra biển, khoảng cách này hơi xa đấy. Có điều….từ cách Sagiri nói chuyện, xem ra nó cũng muốn đi biển. Vốn lúc nhắc đến chuyến đi này nó cũng muốn đi rồi còn gì.
Sinh hoạt như một cô gái bình thường, mặc đồ bơi đáng yêu tắm biển -- có khi nó muốn một mùa hè như thế cũng không chừng.
Nó bảo anh đi nghỉ, còn mình ở nhà để lên tinh thần vẽ thật nhiều tranh. Nếu vậy…làm anh, tôi phải hồi báo nó thế nào? Con bé muốn tận hưởng mùa hè, nhưng lại không thể ra khỏi phòng. Nên làm gì mới phải?
"…………"
Lại một đoạn trầm mặc nữa. Tôi nghĩ một lúc rồi nói:
"…..Sagiri, em mở đống đặc sản anh mua ra xem coi."
"Ớ?"
"Mở ra xem đi."
Bị tôi giục, con bé tuy hơi nghi ngờ nhưng cũng gật gù lấy cái hộp trong túi giấy ra.
"Mở hộp ra đi."
Nó lẳng lặng làm theo. Đôi tay nhỏ nhắn của nó từ từ mở hộp quà đặc sản ra. Bên trong là…
"…Mũ rơm ?"
"Ừ…hì hì…có cảm giác mùa hè không?"
Tôi gãi đầu cười.
"Tuy anh cũng chỉ làm được đến đây thôi….chỉ sợ quà của anh lại phản tác dụng khiến em thấy mất mát hơn…khi nào em ra ngoài được thì…."
"Cùng nhau, đi biển nhé"
" ----------- "
Sagiri tròn mắt ngây người. Có lẽ một câu này khiến nó bất ngờ.
Quả nhiên là thế mà. Loại quà mang ý sẽ dẫn nó ra ngoài khiến nó không biết phải ứng xử thế nào. Tôi nuốt nước bọt một chút.
"………"
"….Nii-san."
"Ư?"
Con bé từ từ đưa tay về phía khóa áo khoác…
Từ từ…kéo xuống…dưới lớp áo khoác là da thịt trắng như tuyết….
"Wahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!"
Tôi vươn thẳng hai tay ra làm dấu từ chối:
"Sa, Sa, Sa, Sa Sagiri? Em, em ----"
Em làm cái gì thế? Mình nằm mơ chắc? Chắc chắn là mơ rồi! Đột nhiên định khỏa thân là thế nào ----
Tôi nhắm chặt mắt lại, toàn thân đờ ra. Sau đó….
"Đừng có hiểu nhầm biến thái thế….à…ý em là…áo tắm đó."
"Ớ?"
Áo…tắm?
Trong đầu đã nghĩ đến một cái gì đó…tôi nơm nớp mở mắt ra. Trước mặt là Sagiri trong bộ đồ tắm màu trắng.
Mái tóc bạch kim với da thịt trắng bóc, áo tắm cũng trắng ----
Rõ ràng là trang phục có ấn tượng mùa hè nhiệt đới, vậy mà người ta lại có cảm giác thánh khiết như tiên nữ hạ phàm vậy
"…Ực."
Tôi không sao dời mắt đi chỗ khác được.
Đây là thiếu nữ trong lòng mặc áo tắm đó! Hình ảnh Elf lẫn Muramasa-senpai mặc đồ bơi ở hòn đảo phương nam giờ bị hình ảnh Sagiri mặc áo tắm xóa tan hết rồi.
"Sao….lại…mặc…."
Tôi gắng hết sức mới nói được mấy chữ này ra.
"….Cái này…cái này…ôi…."
Sagiri mặt đỏ bừng, áo khoác tuột xuống vai. Cộng thêm cái mũ rơm nữa chứ….
"…Sao, có hợp không?"
Con bé hỏi. Nhìn mặt nó là biết ngượng lắm rồi.
"--------------"
Tôi không nói được câu nào. Ngượng muốn chết là anh đây này!
"À…cái này…."
Trong lúc đang không biết nói gì, đột nhiên Sagiri kéo áo lại, che kín luôn đồ tắm.
"Xong! Kết thúc!"
………………………
Chả lẽ vừa nãy là…..
Coi như cảm ơn đặc sản tôi mua….nó tặng quà như vậy đáp lễ?
"Chờ lúc nào đó cùng đi biển đi" -- đây là câu trả lời của nó sao?
"Đừng, đừng có nhìn em bằng ánh mắt biến thái đó! Mau đi ra ngoài đi!"
"Ờ…anh còn chưa kịp nói gì…"
"Để sau đi! Cảm tưởng các loại để sau đi! Khi nào em muốn mặc thật ấy!"
Nhìn con bé đang ra sức đẩy mình ra ngoài, tôi chỉ cười ha hả:
"Ừm, anh rất mong chờ nhé."
Chủ nhật, ngày mùng mười tháng chín. Đã đến ngày xuất bản tác phẩm mới của Izumi Masamune cô em gái đáng yêu nhất trên đời
Đó là ngày quyết định vận mệnh của anh em nhà tôi. Hôm đó, tôi quyết định đi đến trạm xe lửa Akihabara.
Nhìn bốn phía đều là biển quảng cáo nhân vật anime hoặc game các thể loại. Khác với phần còn lại của Tokyo, chỗ này đúng là "một thế giới hoàn toàn khác".
"Oa…đây là Akihabara à…y như trong truyền thuyết vậy."
「Ghê thật…y như anime ấy…」
Tôi và Eromanga-sensei đều thở dài. Giọng của nó vang lên qua máy biến âm từ màn hình máy tính bảng đang cầm trước ngực. Vẫn như cũ, nó ngồi yên mà liên lạc bằng skype từ nhà.
Chợt nhận ra một chuyện, tôi gãi mặt nói:
"Nghĩ kỹ thì…cái này có thể coi là anh trai hẹn hò với em gái không nhỉ?"
「Ngốc…ngốc ạ…biến thái…anh nói nói nói cái gì thế… 」
Giọng đáp nghe rất xấu hổ. Xem ra tuy dùng máy biến âm nhưng bản chất vẫn không đổi.
「Mà anh còn có tâm trạng ăn nói lung tung à? 」
"Đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề chứ Eromanga-sensei! Anh chỉ muốn đỡ căng thẳng mà thôi ~"
「Em, em không quen ai tên như thế cả! 」
Đứng ở trạm xe lửa ôm máy tính bảng nói chuyện một mình, đúng ra nhìn tôi phải kỳ quái lắm. Có điều đây là Akihabara, có khi chuyện này cũng bình thường nhỉ?
Dù sao đứng yên ở giữa đường cũng không hay, thế là tôi bắt đầu tiến bước.
Còn về lý do sáng ngày xuất bản lại mò tới Akihabara thì ---
"Nè nè, Mune-kun, sao muộn thế này còn đến nhà tớ làm gì? Nhà tớ đóng cửa rồi mà. Tác phẩm mới của cậu ngày mai sẽ bắt đầu bán ra --- ủa? Hóa ra lo quá nên định đi ra riêng một chuyến? Ahaha, thiệt là ~ không sao đâu! Có là tuyệt phẩm như Fantasy Blade quyển mười hai cũng không đặt lên giá sách sớm một ngày nào đâu! Dĩ nhiên, tuy nói không thể đối xử đặc biệt với cậu --- nhưng trong phạm vi có thể tớ cũng sẽ đặt hàng sách của cậu nhiều hơn một chút. Vì thế hy vọng truyện của cậu đáp ứng được kỳ vọng nhé! Nếu nhà tớ cần thêm cậu nhớ gọi điện cho nhà xuất bản ưu tiên đấy!"
"À à đúng rồi, cho cậu biết một tin tốt! Đây là tin nội bộ các hiệu sách bọn tớ biết với nhau thôi nhé -- từ mai sẽ có một hiệu sách mới ở Akihabara khai trương bằng việc bán sách của cậu đó! Thật đấy thật đấy! À, chả cần bất ngờ thế đâu. Dù sao cậu cũng là người thắng trong cuộc thi đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất mà. Có một hai buổi biểu diễn riêng cũng đâu có gì lạ cơ chứ! Nếu cậu nghĩ tớ đùa thì -- sao không đi xem thử đi. Tác giả tự mình đến khẳng định tiệm sách cũng vui vẻ lắm! Đi nhé!"
--- Hôm qua, cô chủ tiệm sách Tomoe bảo tôi thế.
Vì thế tôi dẫn theo Eromanga-sensei làm cuộc hẹn của anh trai và em gái -- à không, là khảo sát "buổi diễn dành riêng cho Izumi Masamune."
Tôi đến gần một quán café rồi quay lại phía trạm xe, cầm máy tính bảng trong tay hua hua một tý cho Eromanga-sensei nhìn được cảnh quan Akihabara.
「Nii-san, anh coi bên kia cầu vượt có thang cuốn kìa. Qua xem một chút. 」
"Ok, rất đơn giản."
「Đằng kia kìa! Quay lại, chỗ Steins Gate kìa! 」
"Ừm, có ngay."
Chúng tôi vừa ngắm cảnh vừa tiền về phía tiệm sách.….Càng lúc càng gần, bước chân của tôi cũng trở nên nặng nề hơn.
"………..Phù."
Tôi nắm chặt cái máy tính bảng có Eromanga-sensei hơn
"À ~ anh bắt đầu hồi hộp rồi đấy. Căng thẳng quá."
「Ủa? Giờ anh có lăn lộn kiểu gì cũng đâu có tác dụng nữa? 」
"Cái đó anh biết…nhưng mà…lo thì vẫn cứ lo…."
Nhìn thoáng màn hình một chút, đã thấy Eromanga-sensei nghiêng mặt nạ, lộ mặt thật ra nói:
「Nii-san, quá kém. 」
"Ực….nhưng mà…giờ này chắc tiệm sách đã mở cửa rồi…nghĩ đến chuyện chắc đã có người mua rồi…anh đau hết cả bụng."
Cứ như nhìn con mình đi lên võ đài vậy, tự tin đến mấy đi nữa thì lo vẫn cứ lo. Người ta đọc xong có thấy hay không, có muốn đọc tiếp không…các loại.
"Vừa đi qua một tiệm sách bên đường anh nhìn rồi, chả thấy sách của mình đâu cả."
「Tiệm sách ở mấy chỗ đó chỉ bán ở trong trạm xe lửa mà thôi. Ở đó chắc chỉ có mấy đầu sách của một nhà xuất bản duy nhất thôi. Không có sách của mình cũng là thường, việc gì anh phải quýnh lên. 」
"Cũng phải…sách mới của Izumi Masamune…chỉ sợ người ta cho là nhập về cũng không bán được."
「Thiệt là…Izumi-sensei toàn nghĩ lui thôi. Những lúc ra quyển mới đều thế à? 」
"Toàn thế thôi."
Hình như đám tác giả đều thế cả mà.
「Vậy à…Nii-san, hôm nay đi xem tý rồi về luôn vậy. 」
"Hử? Anh đang định lén lén quan sát một chút xem bán thế nào."
「Anh căng thẳng thế làm ăn gì được, thôi đi sớm về sớm. 」
"Lại còn nói vậy nữa….chuyện này quan trọng lắm đó…gọi anh về có việc gì à?"
「Bí mật…về là biết. 」
"…Em nói vậy…anh nghe."
Trong lúc trò truyện, chúng tôi vừa nhìn màn hình, vừa nhìn xung quanh. Đột nhiên một giọng nói vang lên trong tai.
"Nè nè, nhìn quyển này xem, chắc chắn là hay lắm!"
"Mới có tập một thôi mà tiệm sách đã đặt thêm rồi, với cả tranh minh họa cũng siêu siêu nóng, siêu siêu đáng yêu nữa! Tôi thấy bộ này chắc chắn tương lai được đấy."[note475]
--- Ủa?
「!Nii--san, vừa nãy là --- 」
Tôi vội rời mắt khỏi màn hình máy tính và nhìn sang hướng vừa gọi. Trước mặt là một đám người đang đi tới.
Trong số đó, một cô bé đang giơ cao quyển Cô em gái đáng yêu nhất trên đờivui vẻ khoe với bạn bè.
Tôi nhìn chăm chút quyển sách trên tay bạn ấy ----
" ------ "
Chúng tôi thoáng gặp nhau.
Đưa mắt về máy tính bảng, tôi thì thào:
"Vừa nãy…người đó…bạn ấy cầm sách của bọn mình đấy."
「Thật không? 」
"Ừ. Nguyên tác của anh. Tranh vẽ tuyệt vời của Eromanga-sensei -- người ta mua đấy."
「….Thật vui quá. 」
"Ừ." Tôi nói, giọng khàn đi "Vui quá…không còn chút bất an nào nữa."
Thật đáng giá.
Viết bộ sách này thật đáng giá.
Có thể có những người mua sách của tôi một cách vui vẻ như vậy. Chỉ vậy đã đáng giá 1.000.000 điểm rồi.
「Nii-san, đi thôi. 」
"Ừ, đi thôi. Nhưng trước đó ---"
Gác lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tôi quay đầu nhìn.
Bóng lưng những bạn gái đó đã đi xa.
Quay về phía đó, tôi thầm ước:
--- Hy vọng tác phẩm của chúng tôi khiến mọi người thấy hài lòng.
Hôm nay là một ngày trời rất đẹp, rất hợp để viết lách.
Dưới ánh nắng rạng rỡ đó, tôi và em gái mình bước vào tiệm sách.
Sau khi (lén lút) khảo sát tình trạng bán sách của Izumi Masamune ở nhà sách Akihabara, tôi quay về nhà.
--- Đi sớm về sớm
Tuy không nói tại sao, nhưng dù sao em gái tôi cũng muốn về sớm.
Tôi dừng ở cửa, nhìn thoáng lên lầu hai ---
Eromanga-sensei mặt đeo mặt nạ anime đứng ở trong gian phòng khóa kín đang nhìn xuống.
"…………..Lại nữa rồi."
Lần trước khi đi du lịch về, khi hỏi sao Sagiri cũng che mặt đứng nhìn ra đường --- Con bé đáp là "Nếu nhìn vào mắt những người đi đường sẽ chết".
….Tuy nhiên cái tôi muốn hỏi là "tại sao lại phải đứng ngoài đó nhìn" thì lại không có trả lời.
Hôm nay nó cũng đeo mặt nạ như lần trước. Dường như nhận ra tôi đang nhìn, nó vội kéo rèm biến mất sau cửa sổ.
"…Làm trò gì không biết."
Có lần thứ hai đi nữa gặp cảnh tượng siêu thực này cũng khó xử. Tôi đẩy cửa vào nhà gọi vọng lên lầu hai như mọi khi.
"Anh về rồi đây ~"
Cho dù biết sẽ không có ai trả lời. Nhưng ---
*Bịch bịch bịch*
"….Ủa?"
*Bịch bịch bịch*
Tiếng bước chân từ lầu hai truyền xuống.
"….Sa…giri?"
Người hiện ra trước mặt thằng tôi đang ngớ người là ---
Em gái tôi từ tầng hai bước xuống.
Một năm nay, tôi mà ở nhà là đừng hòng Sagiri ra khỏi cửa.
Cho đến lúc nói ra ước mơ của cả hai, nó mới chịu ra ngoài.
Khi ước mơ của cả hai suýt bị đánh tan tành, tuy run rẩy như sắp ngã, nó vẫn cố vịn cầu thang xuống được một nửa, còn gào lên ngăn lại.
Từ trước đến nay chỉ có hai lần đó mà thôi.
*Bịch bịch bịch*
Vịn vào tay vịn cầu thang, chân trông lảo đảo như sắp ngã ----
Sagiri tiến tới gần hơn.
Rồi…
*Bịch *
Con bé đi xuống hết và dừng lại trước mặt tôi.
"Em…."
Quá bất ngờ, tôi không biết nên nói gì.
"….Phù…phù…."
Con bé đặt tay lên ngực thở phì phào.
"…Phù…phù…."
Một lúc sau, khi đã hơi thở bình thường được, tôi cũng vừa tỉnh lại.
"Sagiri…em ra khỏi phòng được rồi?"
Con bé lắc đầu.
"…Chỉ tý xíu mà thôi. Với cả cũng phải cố lắm."
Bằng chứng là hai chân của nó đang run bần bật. Trán ướt đẫm mồ hôi, mặt tái đi.
Biết mà…sao mà hết bệnh đơn giản thế được.
Một năm trước, hình ảnh nó bị người ta dùng vũ lực đưa ra khỏi phòng vẫn còn lưu trong trí nhớ tôi. Trong lòng mọi người cũng coi như vậy là hết thuốc chữa. Chính vì thế tôi mới phải cẩn thận từng bước trong quan hệ giữa hai đứa. Tuy rất cực khổ, nhưng dù sao cũng nhận làm người giám hộ rồi.
Tôi không nghĩ là người ngoài sẽ hiểu được chuyện này. Nếu không tận mắt thấy cảnh đó có lẽ đến nay tôi cũng không quyết tâm như vậy.
Nhưng mà, vẫn có một lần bản thân quyết định ---
"Em gái xuống thang đi ra cửa" với người khác là chuyện "bình thường", với tôi là kỳ tích rồi. Tôi vui tới mức muốn ào lên ôm chầm lấy nó.
"…Đau đầu quá. Anh nên nói gì đây."
Nên cười hay nên khóc đây?
"Em có, lén lén tập. Tuy…trước…còn chưa được…nhưng hôm nay….là kỷ niệm quý giá…nên bất kể giá nào cũng phải…."
Sagiri đặt tay lên ngực thở phào:
"Qua được thật là tốt."
"-----------"
À…cuối cùng cũng hiểu rồi.
Từ hôm tôi về đến nay…Sagiri luôn tập cái này.
Nhưng khi đó nó còn chưa xuống lầu được….không thể tập xong trước khi tôi về nên mới xin lỗi.
"Em…thật là…"
Xin lỗi cái gì. Làm sao anh …có thể giận được.
"Em đúng là đồ ngốc."
Đừng xin lỗi. Anh khóc mất.
"Quá đáng quá. Em phải cố lắm mà."
Sagiri cong môi bất mãn.
Lúc này trông nó như một cô em gái thứ thiệt -- một cô em gái ngoan ngoan hiền lành.
Cho dù hai chân nó run lẩy bẩy, trán ướt mồ hôi, mặt tái xanh -- tôi cũng không quản. Bọn tôi như một đôi anh em bình thường vậy.
"Em đúng là đồ ngốc. Nói ra ai tin ~ dù sao em cũng rất giỏi. Rất rất giỏi."
"Hừ, đừng coi em như trẻ con…à cứ nói lung tung tý nữa em quên mất chuyện chính."
Cô em gái vừa đáng yêu vừa ngây thơ cầm quyển sách mới giơ lên cười kiêu ngạo:
"Mừng anh đã về, Nii-san. Sách mới phát hành, chúc mừng."
"Anh đã về, Sagiri. Tranh minh họa của Eromanga-sensei treo đầy hiệu sách."
Hôm nay đã thực hiện được hai ước mơ.
"Em, em không nhận ra ---"
" --- Rồi rồi, biết rồi. Cảm ơn nhiều."
Sau đó…
"Sau này còn nhờ em chiếu cố."
Cùng thực hiện ước mơ nào.
Tuy còn đường này chắc chắn còn rất dài, rất gian nan. Nhưng bọn tôi sẽ đi nó với một nụ cười trên môi.
"Em cũng thế, nhờ anh chiếu cố."