Ero Manga Sensei: Imouto to Akazu no Ma

chương 2.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa mùa hè – tôi đến một hòn đạo nhỏ ớ phía nam đất nước.

Trước mắt là bờ cát trắng dài vô hạn Sóng lớn màu lam phản xạ ánh mặt trời lấp lánh. Đứng dưới quang cảnh này, ánh mặt trời làm những vết cháy nắng hoàn toàn ẩn đi.

Thế này mới là mùa hè chứ!

Xoay người nhìn lại, sau lưng là rừng núi nhấp nhô không một bóng người. Nhà trọ, quầy bán đồ ăn nhanh, tất thảy đều không có.

Toàn bộ khung cảnh nguyên sinh rừng rú khiến người ta vui vẻ thư giãn.

Đúng thế. Nơi này cũng như một vùng đất huyền ảo thần tiên vậy ---

“Thấy đảo của tôi thế nào? Đẹp không?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía biển. Đưa mắt nhìn sang, ớ đó là một cô thiếu nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp trong bộ đồ bơi buộc dây cực-kỳ-nguy-hiểm.

“Cậu..cậu…bộ đồ này….”

“Ehehe ~~”

Yamada Elf – tác giả nổi tiếng cạnh nhà tôi. Cậu ta dang rộng hai tay đắc ý bốc phét:

“Nhìn tôi mặc đồ bơi chắc nóng lắm rồi nhỉ - Izumi Masamune!”

“Cậu thật là quá đáng!”

Cũng không phải là tôi không thích nhìn thiếu nữ mặc đồ bơi, đơn giản là không có hứng mà thôi.

Nhưng bộ đồ bơi này thật là…thật là không biết nên nhìn chỗ nào.

Da thịt trắng nõn, lại hơi có tý đồ lót màu đỏ ở dưới. Rõ ràng là cậu ta phẳng lỳ như thế cơ mà – sao tự tin với cơ thể của mình thế.

Nhưng mà….ực…dù rất không cam lòng nhưng cũng không thể không khen một câu: đáng yêu quá. Eromanga-sensei mà thấy chắc sẽ trầm trồ khen ngợi mất.

“Tôi, tôi đâu có nóng người đâu!”

Tôi quay đi chỗ khác cố che cái mặt đang đỏ lên của mình.

“Thê hả…hà hà…cố ra vẻ tsundere đi nhé…”

Elf buông một câu như thể đi guốc trong bụng tôi, sau đó chạy đến trước mặt bảo:

“Sau đó nhớ cảm ơn tôi đấy – được đến thăm bối cảnh tiểu thuyết của tôi là vinh hạnh cho anh đó.”

Tôi cẩn thận tránh bộ ngực, nhìn thẳng vào Elf nói:

“Bối cảnh…tiểu thuyết? Của cậu?”

“Đúng. Kiệt tác Ngọn lửa của Dark Elf của tôi có bối cảnh được xây dựng dựa trên hòn đảo này đấy!”

“À à…thảo nào thấy quen quen.”

Hồi mới vào nghề, cậu ta từng miêu tả một đoạn khu rừng của tiên. Quả là giống.

Khí hậu, quang cảnh, không khí – nếu tất cả đều lấy nguyên mẫu từ hòn đảo này thì lần du lịch xứng đáng với cái tên “thánh địa hành hương”

Thế thì…

Tại sao tôi lại đến khu rừng của Elf – hòn đảo của Elf?

“Hảảảảảảảảả? ~~~~ mọi người chưa đến Đài Loan bao giờ à? Ahahahaha! Chán ~ quá ta! Chưa đi Đài Loan tham gia các hoạt động của tiểu thuyết gia thì chỉ có thể tính là tác giả loại hai mà thôi ~~~~~~~~~~~~”

Tất cả bắt đầu từ một câu khiêu khích này của Elf. Đó là vài ngày trước rồi.

Sau khi buổi tiệc đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất kế thúc, trong lúc mọi người đang ăn tráng miệng, Elf thấy tôi mang đá bào lên thì xỉa một câu:

“Tôi ở Đài Loan ăn đá bào còn nhiều gấp mấy lần thế này!”

Tôi đang định hỏi cậu ta có thích ăn đòn không, Shido-kun thấy không khí không ổn vội ra tay hỗ trợ:

“Đài Loan à. Mấy nhà văn viết thể loại tình cảm cũng thường được mời đi nhỉ. Tôi chưa đi bao giờ, Muramasa-san thì sao?”

“Cũng chưa…có lẽ thế.”

Muramasa-senpai thì thào.

Thân là tác giả nổi tiếng, không thể nào có chuyện chị ấy chưa được mời cả. Đảm bảo là lại được mời rồi mà quên mất đây mà, có khi chị ấy còn quên luôn chuyện mình đã từ chối cũng nên.

“Cũng phải, Muramasa-senpai thậm chí vụ ký tên ở Kantou còn không đi thì làm sao mà ra nước ngoài được.”

“Ừ, chị sẽ không đi. Phí thời gian viết tiểu thuyết.”

Chị ta chỉ quan tâm đến viết viết mà thôi, cái khác muốn ra sao thì ra.

“Masamune, anh thì sao?”

“Tuy nghe nói ở đó cũng khá hay nhưng tôi với Eromanga-sensei đều chưa đi.”

Những năm gần đây, từ họa sĩ cho đến nhà văn của Nhật Bản thỉnh thoảng lại được mời sang Đài Loan tham dự các hoạt động. Đại khái là mấy năm trước còn có vụ tác giả light novel sang đó rồi kiếm được hai cô thiếu nữ xinh xắn đang cosplay nhân vật mình viết, thế là làm kiểu ảnh “trái ôm phải ấp” khiến người ta ghen tỵ.

Trên mạng, những ai thấy cái ảnh đó đều hóa cuồng lên hết.

---- Thật hay đùa đấy? Có phải photoshop không đấy?

---- Đài Loan sướng quá! Sướng quá sướng quá sướng quá!

---- Ôi ôi tôi cũng muốn ra nước ngoài! Tôi cũng muốn đi Đài Loan!

Từ đó trở đi, lời mời đi Đài Loan trở thành một biểu tượng cho địa vị trong giới tác giả light novel của Nhật Bản. Trong đám tân binh chưa đi bao giờ cũng không thiếu các lời đồn đại.

Nào là Đài Loan gái xinh nhiều lắm, đâu đâu cũng có.

Nào là ở Đài Loan người ta tranh nhau quỳ xuống liếm tác giả light novel Nhật Bản.

Nào là Đài Loan là chỗ vui chơi của tác giả light novel --- vân vân.

Nhưng mấy cái này thì nghe hơi bị xạo rồi.

“Có điều tôi cũng muốn có dịp đi với Eromanga-sensei.”

Tuy chắc chắn là sẽ có biên tập viên bám theo – nhưng cùng em gái ra nước ngoài đó! Một chuyến du lịch tuyệt vời!

“………..”

Nghe tôi nói đến ước mơ của mình, không hiểu sao Shido-kun mặt tái mét nhìn tôi.

….Không ổn. Anh ấy nghĩ mình là dân đồng tính mất.

Đảm bảo anh ấy nghĩ là tôi với ông chú Eromanga-sensei định ra nước ngoài một mình rồi…

Với cả nhìn cách tôi và Eromanga-sensei nói chuyện trong tiệc thì đúng hiểu nhầm cũng là bất khả kháng.

Cứ để thế cũng không ổn, phải tìm cách giải thích mới được. Mà đồng thời cũng không thể nói hết được.

Đang do dự, sau khi biết chỉ mỗi mình mình từng đi Đài Loan, Elf mới phun ra câu nói lúc nãy ---

“Đúng là hết cách. Ai ngờ ngoài tôi ra chưa từng có ai đi Đài Loan cơ chứ. Đài Loan đẹp lắm, khí hậu ấp áp, trái cây các loại ăn đã mồm. Còn có bánh bao đủ loại, đồ ăn ngon lành. Tôi học được không ít món ở đó nhé.”

“Dựa theo những gì cậu vừa nói thì cậu sang đó chỉ có ăn là ăn.”

「Ăn thế mà ngực vẫn phẳng, thật đáng thương. 」

Cả tôi và Eromanga-sensei (qua máy tính bảng) đều chọc cho một cú. Elf hét ầm lên:

“Cái gì! Tôi còn định có dịp nấu món Đài Loan cho mọi người ăn đấy nhé!”

「À, thế tôi ăn. 」

Eromanga-sensei sửa lại.

“Hừm! Chờ tôi tâm trạng tốt lên đã – à, nhắc đến Đài Loan, tôi lại muốn đi nữa. Đang nghỉ hè, tôi, Muramasa với Masamune đều xong bản thảo rồi, mọi người cùng đi không?”

“Không không, theo tôi cậu không nên đi - Elf-sensei. Còn một đống việc phải làm đó.”

「Có tác phẩm sắp chuyển thể thành anime nữa mà? Với cả còn làm thành game nữa đó. 」

Tôi và Eromanga-sensei đều bật lên.

“Không ~ vấn đề ~ gì ♪ Còn nhiều thời gian mà ♪ Đến đó rồi tôi làm cũng được!”

Kiểu người thế này còn khuya mới làm việc nghiêm túc nổi.

“Muramasa đi không?”

“Phí thời gian viết tiểu thuyết, không đi.”

Chém đinh chặt sắt. Chị ấy toàn thế thôi.

“……Cô thế thì cứ suốt đời ru rú ở nhà thôi. Kuminitsu? Mới quá hai mươi thôi, anh làm người giám hộ của bọn này được thì tốt quá.”

“Đi cũng được. Nếu mọi người đi thì tôi đi.”

Shido-kun bình tĩnh đáp rồi quay qua nhìn tôi.

Nghe mọi người nói xong – tôi phẩy tay phủ quyết:

“Nói gì thì nói Đài Loan là chịu. Tôi không có hộ chiếu.”

“Hả? Anh nói thật đấy à?”

“Ừ. Từ lúc cha sinh mẹ để đến giờ tôi chưa ra nước ngoài lần nào.”

”Ôi cha mẹ ơi! ~~~~ Tôi không tin nổi vào tai mình nữa! Thảo nào anh chỉ biết mỗi tiếng mẹ đẻ! Thân là tác giả, đến lúc truyện của mình xuất bản ra nước ngoài anh định làm sao? Anh định không tự mình dịch à?”

“Không không không, chắc chỉ có mình cậu là tự dịch được tác phẩm của mình ra tiếng nước ngoài thôi. Người ta toàn là đi nhờ dịch giả chuyên nghiệp cả.”

“Kể cả thế anh cũng phải học! Tác phẩm của mình dịch xong độc giả nước ngoài thấy thế nào chả lẽ anh không quan tâm sao?”

Học cái gì, nhìn lại mình coi. Cậu còn chả làm phép cộng nổi nữa là.

Nhưng tự mình dịch tác phẩm của mình ra tiếng nước ngoài được kể cũng giỏi.

“Bỏ đi. Thế ra nước ngoài không nổi rồi. Thế đi chỗ khác. Ba ngày hai đêm, đảo phía nam, trong nước. Thế nào?”

“Ừm ừm, cứ nói thoải mái. Tôi vẫn không đi.”

“Hả? Vì sao? Đi chơi với tôi đó? Anh không thấy đấy là vinh hạnh à?”

“Không, chả thấy vinh hạn ở đâu cả.”

“ --- À, ý anh là muốn hai đứa đi cùng nhau một mình à? Dù tôi hiểu ý anh, nhưng mà ---“

“Không phải! Sao cậu nghe không hiểu tiếng người à!? Tôi sẽ không …bỏ em gái mình ở nhà một mình qua đêm đâu. Nói thế nào thì nói toi cũng không đi, hiểu chưa?”

“…Ai mà ngờ lại là lý do này cơ chứ. Eromanga-sensei nghĩ sao?”

「……….Tôi…tôi….miễn bình luận….nhưng thấy hơi buồn nôn. 」

Eromanga-sensei quay về cách nói chuyện bình thường. Tuy bị tổn thương, tôi vẫn cố nói:

“Kệ buồn nôn. Ba ngày không gặp em gái mình tôi buồn đến chết mất.”

“Anh không lo cho em gái anh mà lo mình không chịu được ba ngày?”

“Đúng thế.” Tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu đáp.

“Đồ siscon này thế mà dám ngẩng cao đầu cơ đấy…có điều anh không đi thật à? Đi chơi với một thiếu nữ xinh đẹp ngoài đảo xa ngày hè – tôi thấy đây là cơ hội để cải thiện năng lực sáng tác của bản thân đấy.”

“Nghĩa là sao?”

Đi nghỉ ngơi thì liên quan gì đến tăng cường năng lực sáng tác?

“Thì không phải anh sắp viết một bộ đầy những cô bé xinh xắn hay sao? Đi một chuyến có phải có kinh nghiệm viết lách không?”

“!”

“Đi một ngày đàng học một sàng khôn, đây là tôi truyền kinh nghiệm viết truyện tình cảm lãng mạn cho anh đấy.”

“Mwu…..”

Tuy biết Elf chỉ kiếm cớ rủ tôi đi thôi, nhưng nghe cũng có lý đấy…

Nhìn tôi đang rên rỉ, Elf giang rộng hai tay được thể lấn tới:

“Không cần đặt trước, chỉ cần anh muốn đi là được. Bãi biển, thiên nhiên tươi đẹp là bối cảnh quý giá cho light novel! Anh có dùng nó làm tài liệu cho anime cũng được luôn!”

“Nhưng mà…còn công việc thì sao…”

“Thì anh đang đi lấy tài liệu để hợp tác làm việc còn gì! Để thực hiện ước mơ của anh thì bắt buộc phải có cái này!”

“Đúng….ực….nhưng mà….Tôi không muốn tách khỏi em gái…”

Thấy tôi càng lúc càng xiêu lòng, Elf quay về phía ngực Muramasa-senpai bồi thêm một cú:

“Anh mà đi là có thể nhìn đồ bơi của tôi với Muramasa đó!”

“Này! Đồ ngốc kia! Tôi có nói mình sẽ đi đâu!”

Mặc kệ Muramasa-senpai, Elf cứ thế nói tiếp:

“Tôi chắc chắn sẽ thuyết phục được người ta, anh còn ngại cái gì? Mwu – vẫn còn do dư? Ok, đã hiểu. Vậy coi lá chủ bài của tôi nè.”

“Cả hai bọn tôi sẽ mặc đồ bơi siêu nóng cho anh xem!”

“Tại tại tại tại sao lại tính cả tôi!?”

Muramasa-senpai đỏ mặt la lên. Xem ra chị ấy đúng là không biết làm mặt lạnh.

“Thật không?” *2

“Sao, sao lại đồng ý! Tôi không mặc! Nhất định không mặc!”

Chị ấy vòng tay ôm lấy ngực, lắc đầu quầy quậy

“Để có thể tổ chức chuyến đi đầu tiên, tôi nhất định sẽ thiết kế cho cô một bộ cô mặc được!”

”Uuuuuuuuuuu~~~~~~~~~~”

Nói thật là tôi muốn xem lắm đấy. Elf còn chưa tính chứ áo tắm của senpai thì thèm thật. Chưa kể còn chụp hình lưu niệm nữa, cái này mà làm tài liệu cho Eromanga-sensei thì đúng là cực phẩm trong cực phẩm.

Nhưng mà…nhưng mà…!

Tôi thở hắt ra, điều chỉnh lại nhịp thở rồi đáp:

“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng thôi để khi khác.”

Dù sao tôi cũng sợ phải tách khỏi em gái mình, chưa kể để Eromanga-sensei lại đi du dịch chắc chắn nó sẽ thấy như bị bỏ rơi.

Trước mắt tôi có muốn đi đâu cũng phải chờ Sagiri ra được khỏi nhà cái đã. Thế là được rồi.

“-------------------“

Nghe tôi đáp vậy, Elf tròn mắt ngạc nhiên:

“Hiểu rồi…nhưng dù sao anh nghĩ thêm chút nhé? Mai trả lời tôi cũng được.”

Tối hôm đó, sau khi mọi người đã ra về, bên trong gian phòng khóa kín ---

“…Nii-san, hay là anh đi đi.”

“Hả?”

“Em ở một mình được mà…em sẽ trông nhà cẩn thận….”

“Nhưng mà…”

“Anh muốn đi phải không? Mọi người cùng nhau ăn uống, kết giao, lại còn có tài liệu, có thể ngắm đồ bơi của mọi người – đảo phương nam nghe cũng hay đấy. Anh đang nghĩ thế có phải không?

“Ừ…đúng.”

Đúng thế thật. Sagiri hiểu tôi quá mà.

“Nhưng anh không thể bỏ em một mình được.”

Lo lắng. Sợ hãi….Tôi rất sợ cô đơn.

“Cũng đâu có vấn đề gì đâu.”

Thì chính tôi cũng ru rú ở ban biên tập mấy ngày còn gì. Tuy sau đó là về ngay nhưng sự thật là đã vắng nhà ba ngày liên tiếp. Vì thế bản thân Sagiri thì chắc sẽ không sao.

“Vấn đề là ở anh đây này.”

Sagiri khẽ cười.

“Em biết chứ.”

Đương nhiên. Tôi chả vừa bảo “bỏ em gái qua đêm chắc anh buồn đến chết mất” còn gì.

“Rõ ràng là cả năm nay bọn mình còn chả gặp nhau…thế mà…”

“Nhưng cũng là sống cùng nhau mà.”

Tuy không thấy mặt nhưng vẫn tính là sống cùng một mái nhà.

Cho dù không ai chào tôi “Anh về rồi”, tôi vẫn có thể nói “Anh đã về”. Cũng không hoàn toàn cô đơn một mình.

“Hì hì…rồi rồi, chốc nữa em sẽ gọi điện cho…anh đi nhé.”

Giọng nói dịu dàng của nó thật khiến tôi ngượng muốn chết.

“….Em là mẹ anh chắc.”

Nghe cứ như người lớn an ủi trẻ con lần đầu tiên xa nhà vậy.

Tuy sự thật là con bé vẫn có thể gọi cho tôi hàng đêm, qua đó phần nào khiến tôi bớt buồn, nhưng nghĩ đến đó tôi lại thấy ngượng.

Để giảm căng thẳng, tôi đổi đề tài:

“…Thế còn em?”

“?”

“….Em….không buồn sao? Tách khỏi anh ba ngày đó.”

“…Hí hí.”

Con bé bật cười thành tiếng. Ít khi tôi thấy nó thế này.

“….Em không sao. Nhưng cũng hơi lo cho anh đấy.”

“A à, thế hả?”

Tôi quay đi chỗ khác

“Anh giận à?”

“Không.”

Chỉ xấu hổ, không muốn nhìn thấy mình đỏ mặt mà thôi

“Chả sao đâu mà, anh cứ đi đi. Không cần phải lo nghĩ em bị bỏ lại thui thủi một mình. Không có chuyện đó đâu.”

“…Sao em nghĩ cho anh nhiều quá vậy?”

Lén nhìn sang, con bé nở nụ cười say lòng người.

“Hiện em đang vẽ tranh minh họa cho Cô em gái đáng yêu nhất trên đời đấy. Izumi-sensei đã viết xong phần văn – kế tiếp là đến lượt của em.”

Vậy à…cũng đúng, đến lúc rồi.

Eromanga-sensei nghiêm túc nhìn tôi, nói:

“Izumi-sensei cũng giam mình ở ban biên tập, em cũng muốn ở nhà tập trung làm việc. Em sẽ nỗ lực hết mình – Izumi-sensei cũng nên cố gắng lấy tài liệu cho các lần sáng tác sau này mới phải. Em thấy cả hai cùng thực hiện ước mơ như vậy là tốt nhất.”

“…Sagiri.”

Con bé không chỉ nhận ra tôi muốn đi, nó còn nhận ra chuyến đi này có ích thế nào với ước mơ của chúng tôi. Thế nên mới khuyên tôi nên đi.

Nếu vậy – tôi cũng không còn cứng đầu được nữa.

“…Được rồi. Để anh đi.”

“Ừ.”

Con bé vui vẻ vẫy tay:

“Đi vui vẻ nhé, Nii-san.”

Tôi dám khẳng định khi mình mang quà thổ sản quay về -- Eromanga-sensei sẽ đón tiếp bằng những bức tranh minh họa tuyệt vời nhất.

Con bé nói tiếp:

“….Vừa nãy Elf-chan cũng gọi cho em rồi…coi như thù lao cho mượn anh, hai người họ sẽ vì nghệ thuật mà hợp tác với em….hahahahaha…”

Một tràng cười dâm đãng vang lên trong đêm..

Tóm lại là vì thế mà---

Trên danh nghĩa “đi lấy tài liệu và cùng nhau sáng tác”, tôi cùng Elf đi đến hòn đảo phương nam, tham dự buổi du lịch hai ngày ba đêm.

Lần trước nói chuyện đã lờ mờ nhận ra rồi, nhà Elf xem ra giàu khủng khiếp. Từ lời nói của cậu ta thì tiền chưa bao giờ là vấn đề cả.

Túm lại nhà Elf xem ra cũng không khác nhà tôi lắm. Đương nhiên tôi không có ý định hỏi việc riêng của người ta.

Sau đó tôi và hàng xóm của mình rời nhà đến sân bay Haneda. Vừa đến sảnh Shido-kun đứng đợi ở đó rồi.

“Chào mọi người.”

Anh ấy vẫy tay cười sáng lạn.

“Chào, Shido-kun.”

“Chào.”

Nhân tiện nói luôn, hôm nay Elf mặc váy ngắn kín lưng đơn giản, nhưng vì thêm quá nhiều dây với đường viền nên cũng chả khác ngày thường là mấy. Phần mình, tôi và Shido-kun mặc áo cộc tay mỏng.

“Mà này, mọi người đoán hôm nay Muramasa sẽ mặc cái gì?”

“Đảm bảo là mặc kimono nữa – dám lắm đó.”

Tôi và Shido-kun hoàn toàn đồng ý vụ này.

Muramasa-senpai bình thường mặc kimono mỏng mùa hè, chưa từng thấy chị ấy có bộ gì khác. Nhìn bộ dạng lúc nào cũng nhẹ nhàng khoan khoái, lắm lúc bọn tôi cũng tò mò không hiểu người ta có phải quái vật bất tử hay không nữa.

Chính vì thế mới có cảm giác chị ấy dám là mặc kimono đi đảo phương nam thật lắm.

“Có điều Muramasa-senpai xem ra kiên quyết không đi cơ mà, chị ấy liệu có đến không.”

“Tôi lo xong vụ đó rồi. Tiệc tùng xong xuông, Muramasa, tôi và Eromanga-sensei đã gặp nhau trên skype ngửa bài hết với nhau rồi, cũng nói rõ cùng Muramasa – tóm lại sau đủ trò thì cuối cùng cũng xong.”

Chắc là…Sagiri thừa nhận thân phận thật sự của mình đây mà. Giờ càng lúc càng nhiều người biết bí mật của con bé.

"Điều kiện Muramasa nói cần anh giúp, được không?"

“Nếu thế bảo trước cho tôi có phải hay không. Giúp được gì là tôi giúp liền.”

“Yên tâm yên tâm, cũng chả phải gì lớn lao đâu….”

Nghe đáng lo quá….

Mà xem ra…Elf không chỉ thuyết phục được Muramasa-senpai, cả Sagiri nữa.

Tuy Sagiri đồng ý tán thành tôi đi du lịch – nhưng điều kiện vẫn phải có.…Tôi không khỏi nhớ lại cái mặt rất-không-đứng-đắn của Eromanga-sensei

Coi như thù lao cho mượn anh, hai người họ sẽ vì nghệ thuật mà hợp tác với em…

“Thế là Eromanga-sensei cũng có điều kiện à?”

Nghe hỏi, Elf dường như nhớ ra nội dung yêu cầu, lập tức đỏ mặt.

“…Coi như là có. Tuy điều kiện cũng có chút không hay, nhưng thôi tạm chấp nhận được.”

Cụ thể không biết chứ đoán chắc điều kiện này lại bậy bạ rồi.

“Không không, cậu thích chạy ngoài đường khỏa thân không nói, thật không thể tin nổi Muramasa-senpai cũng đáp ứng điều kiện đó.”

“Nào có đâu.”

“Hả?”

“Lúc Eromanga-sensei nêu ra mấy điều kiện đó, những cái nào bậy bạ gợi tình là gạt Muramasa mà toàn nhắm vào tôi thôi. Thế nên tôi mới bảo 「Nếu Muramasa cũng okay thì tôi đồng ý! 」.”

“Không ổn! Nguy cho cậu rồi! Thế là cậu đã ký giao kèo với ác ma rồi!”

Đừng có xem thường lòng tham Eromanga-sensei đối với cảnh gợi tình của người mẫu! Đảm bảo con bé sẽ dùng mọi thủ đoạn bắt cậu thực hiện thỏa thuận….

“Làm sao bây giờ! Làm sao giải thích với Muramasa-senpai cho được đây…”

“Hừm, tôi đã tính cả rồi.”

Elf chỉ mặt tôi nói:

“Anh với cô ta còn vụ đánh cuộc hồi đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất còn gì, người thắng có quyền ra lệnh cho người thua làm bất cứ chuyện gì – nhớ không?”

“Cậu muốn tôi dùng cái quyền đó? Bảo Muramasa-senpai làm theo yêu cầu của Eromanga-sensei? Mấy điều kiện bậy bạ kiểu như 「Cho em xem quần lót của chị 」 hoặc 「Làm một tư thế gợi tình 」!?”

“Ừ.”

“Cậu muốn tôi vác cái mặt này đi ra lệnh cho người ta? Với cả cái quyền đó tôi đã dùng bảo người ta 「đừng có gây cản trở ước mơ của bọn tôi」rồi.”

“Thế à? Nhưng cô ta cũng đâu có vẻ là sẽ làm gì đâu?”

“Ủa? Thật à?”

“Thật mà. Cho dù không ra lệnh cô ta cũng có vẻ sẽ không ra tay với ước mơ của hai người nữa đâu. Nhìn là biết, cô ta vẫn còn đang tơ tưởng 「không hiểu Masamune-kun sẽ ra lệnh gì đây cho mình nhỉ 」. Người ta tin tưởng nhân phẩm của anh quá, đáng yêu ghê – chính vì thế giờ là lúc phản bội cô ta! Khỏi cần e ngại, cứ ra mấy lệnh càng bậy bạ càng tốt!”

“Cứ đụng đến khoản này là cậu hăng ghê nhỉ. Thế tôi cũng hỏi thật nhé, nếu thế thật, ra lệnh vậy cậu không thấy phí à?”

Còn nhớ có cô thiếu nữ xinh đẹp nào đó từng bảo “muốn làm gì cũng được” không? Không chọc cậu không được.

“Đã 「gì cũng được 」thế cho mấy cái lệnh kiểu 「tăng số lần phải nghe lệnh 」hoặc 「làm nô lệ xác thịt cho ta cả đời 」xem sao?”

Trong bộ Dark Elf của Elf cũng có toàn mấy vụ thế này.

“Kuh….làm được thật à?”

“Cô ta trông lạnh lùng thế thôi chứ khoái bị hành hạ lắm, không sao đâu. Cứ làm đại đi.”

“Thế à ~ nhẹ nhàng thế cơ à.”

“Đúng đúng, thích bị hành hạ mà! Cứ làm đi!”

“Mà này, sao giờ senpai vẫn chưa đến nhỉ? Hay là để đi đón ---“

“…………Chị đứng đây nãy giờ rồi.”

“!” *2

Tiếng người vang lên sau lưng khiến cả tôi và Elf giật bắn mình.

Cả hai đứa cứng ngắc quay lại, đã thấy Muramasa-senpai toàn thân tỏa ra hắc khí đang đứng đó.

“…………..”

Không ổn rồi. Ánh mắt này là muốn giết người đoạt mạng lắm đây.

“Ờ….senpai…vừa nãy chị nghe rồi à?”

"Chị thích bị hành hạ hả?"

“Em xin lỗi ~!”

Tôi vội giơ tay hàng.

“Vừa nãy bọn em chém gió thôi ạ! Xin chị đừng có lấy cái ô che nắng chọc em!”

Hôm nay chị ấy mặc một bộ váy trắng liền áo, tay mang ô như một đại tiểu thư. Có điều ánh mắt này đáng sợ quá, sự tương phản càng tỏ ra đáng sợ hơn.

Sát khí thật là kinh khủng…

“Hừm…bỏ đi.”

Chị ấy sừ một tiếng thu đao vào vỏ - không, là thu cái ô lại.

“Khụ khụ…bỏ qua cái này…Masamune-kun, cậu có gì định nói với chị không?”

“Ơ…ặc?”

Nói gì giờ? Chắc không phải muốn tôi xin lỗi mấy cái lệnh bậy bạ lúc nãy rồi. Nhìn bộ dạng này thì ---

“Senpai, quần áo của chị….”

“Ừ, ừ.”

“ ---- Do Eromanga-sensei chọn đấy à?”

Chị ấy hơi chao đảo một chút, nhưng rất nhanh đã đứng thẳng dậy:

“Đúng! Đúng thế đấy! Theo thỏa thuận với Eromanga-sensei, đây là quần áo cho cô ta chọn…nhưng mà…! Cái này…cậu…!”

“Em thấy hợp với chị lắm đó!”

Tuy hơi muộn nhưng tôi vẫn bày tỏ cảm tưởng.

Nói thật khen con gái các loại tôi vẫn không quen, thành ra cứ cần đến là lại lúng túng.

“Trông chị xinh lắm. Em giật cả mình.”

”~~~~~~~”

Chị ấy đỏ mặt, nửa xấu hổ, nửa giận:

“Cậu, cậu…ghét!”

Hét lên một câu khó hiểu xong, chị ấy quay đi bơ tôi luôn.

….Elf-sensei, vừa nãy mình nói năng hơi bậy bạ đấy….

Tôi nhìn sang Elf, cậu ta liếc mắt nhìn lại, ho khan vài cái, nói:

“Masamune….thế anh có gì để nói với tôi không?”

“Có cái khỉ gì mà nói, thôi nhanh nhanh còn đi nào!”

“Khoan…từ từ đã! Có chứ! Anh nhìn nè, quần áo, vân vân --- nhìn cẩn thận nè! Sao riêng đối với tôi thì anh lạnh lùng tàn nhẫn vậy!”

Cứ thế -- tôi cùng những người bạn bé nhỏ của mình lên máy bay, sau đó là taxi, tàu thủy, cuối cùng đến một hòn đảo phương nam.

Nếu là truyện tôi viết thì thế nào trên đường cũng hoặc là có chuyện hoặc là có kẻ địch tập kích. Đương nhiên thực tế không như thế, bọn tôi bình yên đến nơi.

Trời mùa hè trong vắt không một gợn mây. Cùng là Nhật Bản mà khu Kantou kém xa quá.

Elf dẫn cả lũ xuống tàu. Vừa ra khỏi bến tàu thì ---

“!”

Một anh thanh niên rất bắt mắt đang đứng đó vẫy tay.

Tóc vàng mắt xanh, trán rộng, vóc dáng cao to, thân mặc áo sơ mi trắng như hướng dẫn viên du lich – thậm chí trông còn giống hơn cả mấy hướng dẫn viên thứ thiệt ấy.

Trông anh ấy y như Legolas trong 「 Chúa tể **** nhẫn 」 ấy, đúng loại đẹp trai hiếm có khó tìm!

“…Cái…gì….”

Chưa kể quần áo, riêng rừng núi sau lưng đã khiến anh ta giống tiên lắm rồi. Giờ có rút mũi tên ra bọn tôi cũng không ngạc nhiên.

“….Không ngờ…khu rừng của tiên …thực sự tồn tại…”

“Không không, Muramasa-senpai, cái này là….”

Cho dù cố nói, ánh mắt tôi vẫn không dời khỏi Legolas được.

Elf tiến lên trước, vui vẻ vẫy tay với anh ta:

“Aniki!”

“Anh?”

Tôi kinh ngạc thốt lên.

Nhưng mà…quả thật! Tuy nhìn là thấy hai người có quan hệ máu mủ rồi, nhưng…!

Anh thanh niên trông như tiên kia quả thật là anh trai của Elf sao?

Không ổn, mình đang làm gì thế này….

“Aniki – ra đó là anh ruột của Elf à?”

“Đúng, để tôi giới thiệu --- “

Elf đưa tay về phía Legolas, nói:

“Biên tập viên, cũng là anh trai tôi, Chris.”

“Chào mọi người. Tôi là biên tập viên của nhà sách Fulldrive, Yamada Chris. Cảm ơn mọi người đã không quản đường xa đến tận đây.”

Giọng anh ấy rất trầm ổn dễ nghe. Cũng giống hệt với giọng người tôi từng gặp qua điện thoại.

Đến lúc gặp mặt rồi mới thấy anh ấy đúng là người lớn thực thụ rồi. Khác hẳn em gái, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị đến mức bọn tôi cũng hơi sợ.

Shido-kun quay qua tôi thì thào:

“Anh của Elf-sensei là biên tập viên à?”

“Ừ.”

“….Đấy là tên thật à?”

“Ai mà biết.”

Trong lúc bọn tôi đang bàn tán, Chris – Legolas mặt lãnh đạm nói tiếp:

“Rất xin lỗi vì đã tự ý gia nhập buổi du lịch lấy tài liệu và hợp đồng sáng tác của mọi người. Nhưng tôi không thể để em gái một mình lo việc tiếp đón được. Vì thế cá nhân tôi sẽ lưu lại đảo này trong thời gian đó, xin thông báo để mọi người được rõ.”

“Có hay không cũng đâu có sao đâu…anh này, anh đừng làm bộ nghiêm túc thế được không? Đây là toàn là bạn bè của em – không, là người hầu trung thành của em đó.”

*Cốc* Nhanh, gọn, hiểm, chuẩn, động tác như nước chảy mây trôi – anh ta cốc đầu Elf.

“~~~~~~”

Elf mắt rơm rớm ôm đâu. Anh Chris tiếp tục không đổi giọng:

“Không được. Kể cả Yamada-sensei, mọi người đều là tác giả hết, anh là biên tập viên. Không thể công tư lẫn lôn được.”

Nói cách khác, vừa nãy một cú cốc đầu là công dành cho Yamada-sensei, không phải dành cho em gái bản thân. Nhà sách Fulldrive đáng sợ thật.

Mà hình như hồi trước anh ta cầm đầu đám áo-đen-đeo-kính túm cổ Elf lôi đi thì phải…tốt nhất đừng chọc thì hơn.

“Ờ thì…tuy lần này tiếng là hợp tác, nhưng chủ yếu bọn em đến với tư cách bạn của em gái anh…với cả đây cũng là hoạt động tư nhân, anh cũng không cần câu nệ quá đâu ạ.”

Mọi người đồng ý chứ -- nhìn sang thấy Shido-kun lẫn Muramasa-senpai cũng lộ vẻ đồng tình.

“….Nếu thế cứ làm như em nói.”

Chris-san mặt hơi giãn ra một chút:

“Con bé có những người bạn cùng tuổi, cùng sở thích…khiến tôi rất yên tâm. Xin chân thành cảm ơn mọi người….tuy nó cũng hơi có vấn đề, mong mọi người giúp đỡ.”

Anh ta dùng từ ‘cùng sở thích’ chứ không dùng ‘bạn đồng hành’. Tôi cũng đại khái hiểu được ý định của anh ấy rồi.

“Anh – anh nói gì thế -- xấu hổ lắm ---“

Elf chen vào mặt đỏ hồng khiến người ta không nhịn được mỉm cười.

“Không sao! Cứ để bọn em lo!” - Tôi cười cố ý lên giọng đáp.

"Thật là! Masamune…Bỏ đi, bọn mình nhanh nào!"

Để có thể nhanh chóng cất đồ, bọn tôi theo chân anh Chris đến biệt thự nhà Elf. Chỗ đó nằm bên bờ biển, bãi cát mịn không một bóng người.

Từ phía đất liền nhìn ra, nơi này giống như bối cảnh của một khu rừng rậm trong truyện viễn tưởng. Người ta thậm chí còn có thể quên mất đây vẫn đang là Nhật Bản.

Trên đường đi, bọn tôi tán gẫu:

"Elf này. Bút danh Yamada Elf của cô là tên thật luôn đấy à?" Muramasa-senpai hỏi.

"Không phải. Mượn tạm họ của anh rồi ghép thêm bút danh mà thôi."

Cũng có nghĩa là trong tên thật của Elf không có hai chữ Yamada à.[note466]

Hóa ra chuyện gia đình cậu ta cũng có vẻ phức tạp lắm chứ không đùa đâu.

Mà giờ nghĩ lại, hồi tổ chức tiệc thì Muramasa-senpai chỉ nói chuyện với tôi là chính, thế mà giờ đã thân với Elf rồi. Thậm chí từ Yamada-sensei biến thành Elf, gọi thẳng tên luôn.

Eromanga-sensei. Dù sao cũng đang rảnh, chơi game không?

Tôi không khỏi hồi tưởng lại khi Elf kết bạn với Sagiri.

Hóa ra cứ ép phải kết bạn cũng có cái lợi của nó. Cứ nhìn Muramasa-senpai là biết. Khác với cô nhóc lớp trưởng vô địch Megumi, Elf xem ra quả có năng khiếu "tạo quan hệ tốt với trẻ em có vấn đề"

Vừa nghĩ đến đó, Muramasa-senpai hỏi Elf:

"Thế tên thật của cô là gì?"

"Hừ hừ…muốn biết? Không nói được…đấy là bí mật của thiếu nữ. Nếu cô nhất định phải biết thì…."

"Để anh trả lời cho" Anh Chris xen vào "Tên thật của con bé là ---"

"Óaaaaaaaaaaa!!! Đừng nói mà! Hình tượng thiếu nữ xinh đẹp thần bí của em bị anh phá hỏng mất giờ!"

Elf vội quýnh lên ngắt lời anh Chris.

Tuy cũng tiếc, nhưng cậu ấy đã không muốn thì thôi vậy. Muramasa-senpai cũng không tiếp tục gượng hỏi nữa.

"Mà tôi…cũng chả biết tên thật của mọi người nhỉ."

Mọi người đều là tác giả lấy bút danh gọi nhau, chả ai dùng tên thật cả.

"Bút danh của tôi là Shidou Kuminitsu, chỉ là thay đổi cách viết từ chữ kanji thôi chứ đó đúng là tên thật mà."

"Thế à. Giống em - Muramasa-senpai?"

Biết ngay mà, Senjyu Muramasa không phải là tên thật.

Nghe tôi hỏi, Muramasa-senpai suy nghĩ một chút rồi chu miệng đáp:

"…….Giờ không muốn nói. Xấu hổ lắm."

"Nói thế thì chắc tên nghe đáng yêu lắm nhỉ."

Vừa đi vừa đùa, cả lũ đã đến nơi.

"Đây là biệt thự nhà tôi! Mọi người cứ tự nhiên như ở nhà, không cần phải khách khí!"

Tuy Elf nói thế, nhưng mà ---

"……."

"……"

Cả tôi và Shido-kun đều há hốc mồm ngây ra nhìn tòa nhà trước mặt.

Từ lúc ở trên tàu nhìn đã thấy loáng thoáng rồi - nhưng cái này thì trăm phần trăm là "nhà nghỉ hạng sang dành cho người có tiền" rồi.

Đó là một khu biệt thự lớn, có cảm giác rất rộng mở sơn toàn màu trắng. Mặt tiền là sân phơi hướng về phía bãi biển có sẵn một hàng ghế tựa. Mấy cái võng mắc sẵn ở các hàng cây có vẻ rất hấp dẫn. Phía sau có một lối nhỏ dẫn tới khu rừng sau nhà.

Giờ vẫn còn sớm, ánh mặt trời rặng rỡ đang tỏa ra bốn phía. Thời tiết này mà tắm biển thì thật là tuyệt.

"….Chụp ảnh cái nhỉ."

"À ừ."

Tôi bỏ hành lý xuống, đi một vòng quanh biệt thự để chụp ảnh.

Shido-kun cũng đi một vòng tương tự. Muramasa-senpai hai tay trống không - chỉ nghiêm túc từng bước từng bước đi theo bọn tôi.

Thỉnh thoảng chị ấy ngồi xổm xuống lấy tay chọc vào cát, sờ sờ cây cối, nhặt vỏ sò tựa như một đứa trẻ con hiếu động đang nghịch vậy. Đơn giản mà nói là lấy cả năm giác quan để nghịch, muốn ghi sâu ký ức ở đây vào trong đầu.

Đằng sau, Elf cười đắc ý bắc tay làm loa hô:

"Muramasa ~ Masamune đang nhìn quần chíp của cô kìa ~"

"Hả?"

Đang đứng cạnh cái cây, chị ấy vội lấy tay che mông, nhìn tôi:

"Thấy, thấy rồi?"

"Không, đâu có!"

Thực ra cũng có thấy được tý.

Thiệt là…chị ấy cũng thiếu cảnh giác quá.

Bọn tôi vào đến cửa ra vào của biệt thự, bỏ hành lý xuống rồi bắt đầu xếp phòng. Elf hay tay chống nạnh, lên giọng lãnh đạo:

"Phòng nhiều lắm, mỗi người một gian thoải mái - nhưng chúng ta phải ở cùng nhau mới coi như hợp tác được. Vì thế sẽ hai người một gian, cụ thể là tôi với Masamune, Shido với Muramasa! Tốt, cứ thế mà làm!"

"Tốt cái búa ấy!"

Sao không chia nam nữ mỗi bên một phòng?

"Đây là biệt thự của tôi, ai có ý kiến gì?"

"Có!"

Muramasa-senpai lên tiếng. Chị ấy lại cầm cái ô lên, chuẩn bị chọc:

"Hoặc là chia cho cẩn thận hoặc là chết, chọn đi."

"……Nhìn cô dám làm thật lắm. Tôi đùa ấy mà, sao dám để nam nữ ngủ chung phòng được. Tôi và cô, Masamune và Shido, thế được chưa?"

Thế còn được. Nhưng mà…

"Ối? Tôi với Izumi-kun ở chung phòng?"

Shido-kun nghe giọng rất không tình nguyện. Tôi vội vàng bối rối hỏi:

"…..Ơ….Shido-kun…không muốn ở chung phòng với em à?"

Ít nhất cũng phải có lý do chứ. Shido-kun nhìn tôi bằng ánh mắt xin lỗi nói:

"….Ở chung phòng với người đồng tính có chút…."

"Em đâu có bị đồng tính!"

Biết ngay là bị hiểu nhầm mà!

"Ờ…nhưng mà…với Eromanga-sensei…."

"Em với Eromanga-sensei không có quan hệ kiểu đó! Cả em lẫn người đều không phải dân đồng tính! Làm ơn tin tưởng em đi mà!"

Ôi…giải thích cái này khó quá….

Sau đó tôi một mặt vừa dấu thân phận của cô em gái mình, một mặt vừa ra sức giải thích.

Sau khi mang hành lý về phòng, chúng tôi đến phòng ăn ăn nhẹ một bữa. Bữa này do nhân viên biệt thự chuẩn bị, rất nhiều món phong phú, hơn nữa có rất nhiều hải sản cao cấp.

Phòng ốc tiện nghi, ăn ở ngon lành. Đãi ngộ thế còn vượt xa tưởng tượng khiến tôi có chút xấu hổ.

"Bữa tối tôi sẽ tự mình xuất thủ, mọi người cứ chờ đó!"

Elf vừa nói vừa ném cho tôi một ánh mắt hút hồn.

Tay nghề nấu nướng của cậu ta thì giỏi rồi. Nghe thế mà tôi đã ứa nước miếng. Elf mà thích ai đó thì đảm bảo chỉ chớp mắt là làm chủ được cái bao tử của nhà trai ngay.

Sau đó, bọn tôi ra đại sảnh ngồi cho tiêu cơm.

"Ra biển chơi đi - coi như lấy tài liệu luôn!"

Cả lũ quyết định ra bãi tắm. Tất cả về phòng thay đồ sau đó ra bãi biển tập hợp.

"Izumi-kun đi trước đi. Anh gửi mấy tin nhắn công việc rồi đi sau."

"Vâng."

Tôi một mình ra bãi tắm --

"Thấy đảo của tôi thế nào?"

Đó, tiếp theo chính là cảnh bản đầu đấy.

Giờ, trên bờ cát trắng, Elf mặc một bộ đồ tắm gợi tình đang đứng đối mặt với tôi.

Tuy nói ra thì rất nhục…nhưng giờ trong lòng tôi rối bời. Bình thường tôi vẫn coi cô bạn hàng xóm tâm cao khí ngạo này như trẻ con làm nũng, nhưng giờ lại lúng túng quá…

Shido-kun với Muramasa-senpai, ai cũng được làm ơn nhanh nhanh ra đây một chút.

"Ờ…Muramasa-senpai đâu?"

"Hử? Hừ hừ….cô ta…còn lâu mới đến được." Elf đáp, giọng hơi áy náy "Còn nữa, Shido-kun đi cùng anh mà?"

"Nghe bảo là phải nhắn tin gì đó công việc rồi."

"Thế à - kế hoạch thành công!"

"Hả?"

"Không có gì!"

Elf hai tay chống nạnh, cười hì hì:

"Hè hè, nói cách khác, giờ chỉ có hai đứa mình ở đây."

"…Ừ, đúng thế."

…Sao…giờ…Elf…vì cậu ta mặc đồ bơi gợi tình? Không khí sao có vẻ….

"Đành vậy thôi! Trước khi mọi người đến, bọn mình chơi đi!"

"Ừ ừ…."

Elf vui vẻ kéo tay tôi xuống biển.

Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến tôi cứng đờ ra…toàn thân cứ vô thức như thể con chó bị chủ lôi đi tắm ấy.

"Mà này, anh ngượng cái gì? Tài liệu viết truyện tình cảm đó, ảnh phải nghiêm túc mà lấy chứ! Anh muốn thực hiện ước mơ của mình với em gái anh không?"

"À à --- tài liệu, lấy tài liêu."

Rút cục cũng nghĩ được tý xíu. Để xem nào…tài liệu, hẹn hò bên bờ biển….

"Vậy ra từ nãy cậu làm bộ giống người yêu tôi à. Nói sớm một chút không nói, tôi bị hù thiếu chút xỉu luôn."

"…Ừ."

Elf ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó nở nụ cười:

"Đúng thế ~! Không chỉ mình anh, tôi cũng muốn có tài liệu, nên ngoan ngoãn đóng vai bạn trai của tôi đi!"

"Ban trai?"

"Không muốn?"

Elf nắm tay tôi, mắt nhìn không chớp vẻ cầu khẩn.

"Kuh…ừ…."

Có gì đó không ổn. Giờ Elf --- có vẻ nguy hiểm sao đó.

"Cũng không có gì…không muốn."

"Thế à! Vậy mục tiêu là tài liệu đầu tiên nào! Một trong các mục tiêu của hẹn hò ---"

Elf kéo tôi đến dưới ô che nắng trên bãi biển, trải nylon ra nệm -- rồi nằm ngửa xuống.

"…Hà…hừ…"

Cậu ta còn cố ý hít sâu một chút, sau đó nhẹ nhàng cởi nút áo ra.

"Nào Masamune! Bôi kem chống nắng cho tôi đi!"

"Oái oái oái oái!"

Không được không được không được không được! Nghĩ thôi đã thấy nguy hiểm rồi! Sắp thấy cả rồi!

Tôi vội đưa lên che mắt, ra sức giảng giải:

"Cậu cậu làm cái gì đấy! Dừng lại! Mau che người lại! Sắp lộ ra hết rồi!"

"Đừng, đừng có vũ nhục sự trong sáng của tôi chứ! Tôi, tôi tôi cũng xấu hổ lắm chứ bộ! Người khác là tôi không cho đâu nhé! Nhưng đây là tài liệu viết sách, không thể không làm!"

"Truyện tình cảm gì mà ngay từ đầu đã nhân vật nữ chính lộ hết hàng ra như cậu là thế nào?"

"Có! Chốc nữa tôi định viết cảnh như thế!"

Nói cách khác nhân vật nữ của cậu cũng giống tác giả, nhoắng cái đã lộ hết xuân quang ra rồi.

"Đừng có nói nhảm nữa, bôi mau. Khẳng định anh cũng có lúc phải viết cảnh này!"

"Tôi nhất định sẽ không viết! Làm ơn, mau xoay người lại đi!"

Úp mặt xuống là được, ít ra thế còn có cách -- tuy là xấu hổ, nhưng mà..chắc là nhịn được. Hy vọng thế.

"Ôi trời -- chán thế, Izumi Masamune."

Elf cười giễu cợt nhưng cũng ngoan ngoãn quay người nằm úp xuống.

"Phù."

Được cứu rồi…

Không, chắc chắn đây cũng là cực hạn của cậu ta rồi. Nhìn coi, mặt đỏ hồng kìa.

"Phù…tốt…nằm sấp xuống là tốt…xin mời…"

Mà nghĩ lại, nếu bảo nằm sấp để bôi ngay từ đầu chắc chắn sẽ bị từ chối, cho nên đầu tiên mới để nằm ngửa, lùi một bước để tiến hai bước. Thủ đoạn cũng cao đấy, nhưng giờ mới nghĩ ra thì chả để làm gì rồi.

"….Bwuuuu."

Tôi cầm hộp kem chống nắng lên bóp cái đống dính dính nhầy nhầy lên tay.

Sau đó ----

Mặt đối mặt với anh của Elf.

"…………….." <= Tôi, hai tay đầy chấy dịch nhờn, mặt mũi co quắp.

"……………." <= Anh Chris, mặt nghiêm túc nhìn không chớp mắt.

Ôi ôi ôi ôi……..sao đời lại khó khăn thế này. Chả kém gì lần trước cản Eromanga-sensei cơi quần áo cả….

Sao…anh ấy….lại ở đây.

"………."

Anh Chris kéo mắt nhìn xuống dưới. Em gái anh ấy ngực trần đang nằm sấp ở đó.

"Sao thế? Nhanh lên nào? Ừ…nhanh nhanh xoa đống dịch nhờn có chất kích dục lên tay rồi bôi vào người tôi đi."

Ôi ôi tiêu rồi! Lúc nào không nói lại phun một câu sặc mùi mấy trò eroge ở đây mới chết chứ.

Anh Chris mặt không đổi sắc lườm bọn tôi chằm chằm.

Mấy giọt chất dính dính trên tay tôi rơi xuống đập vào lưng Elf.

" Ya ~♥ cho dù bị loại người xấu xa như anh làm ô uế, anh cũng đừng mong chiếm được trái tim tôi ..♥."

"Cậu cố ý phải không! Cậu cố tình chọc tôi hả! Đừng có quậy nữa!"

Cố tình tạo không khí sặc mùi dâm đãng này rồi diễn trò! Sướng cái gì! Cực hình thì có!

Khác với ban đầu, giờ trái tim tôi đang bị bóp ghẹt bởi một lý do hoàn toàn khác.

"Anh, anh hứa chứ…? Ah….♥ Chỉ cần tôi chịu sự kích thích này được một giờ, anh sẽ bỏ qua cho trinh tiết anh trai tôi…?"

"Cậu đang nói lung tung cái gì đó!!"

Ngay dưới mắt "anh trai", mối nghi vấn "đồng tính" của tôi bị đẩy lên cao tận cùng. Có lẽ không còn câu nào có thể độc ác hơn được nữa rồi!

Tuy quýnh đến không biết làm sao, cũng phải thừa nhận cậu tưởng tượng giỏi quá. Chỉ một câu thôi mà làm địa vị xã hội của tôi tiêu tùng sạch rồi.

"Không! Không phải thế đâu! Anh Chris, bọn em đang lấy tài liệu ----"

Kéo mắt khỏi Elf, tôi ngước mắt lên giải thích…

"Ơ? Đâu rồi?"

Anh Chris đã biến mất tự lúc nào rồi. Có lẽ vì cảnh này kinh khủng quá nên anh ấy chạy mất dép luôn.

Dù sao thì…chắc chắn lần sau gặp lại cũng phải tốn một phen giải thích đây.

Bôi kem chống nắng cho Elf xong (chỉ bôi đằng sau thôi), cậu ta dẫn tôi ra bờ biển. Shido-kun lẫn Muramasa-senpai đều chưa thấy bóng dáng đâu cả.

"Rút cục cái gì vậy trời?"

"Khỏi ~ cần lo ~ nhá, cứ tiếp tục đi. Tiếp theo là lần lấy tài liệu thứ hai."

"Lần thứ hai? Thế định làm gì?"

"Người yêu hắt nước chơi đùa nhẹ nhàng tình cảm. Anh xem, chính là kiểu 「Ái ~ lạnh quá ♥ ~ thiệt là, muốn chơi à ~ ♪ 」 ấy."

"………Cậu muốn hai đứa làm trò đó?"

"Đúng! Hè hè, vinh dự không? Tuy chỉ chốc lát nhưng anh được đóng vai bạn trai của bổn tiểu thư đấy."

"………..Xấu hổ lắm, hay thôi đi."

"Sợ cái gì! Chơi luôn đi!"

"Này, nói thật cái trò này thì có ý nghĩa gì?"

"Có thể thấy vẻ mặt lúc chơi đùa trêu chọc nhau của người mình yêu!"

Tôi thì cho là nếu hai người yêu nhau say đắm thì chả cần hắt nước đùa nghịch, làm gì cũng tình cảm rồi -- nhưng từ miệng cậu ta mà ra thì cái gì cũng có mùi gợi tình hết.

"Ừ…"

"Vãn còn chưa quyết? Chán thế -- thế bắt đầu bằng màn lấy tài liệu số ba - dạy thiếu nữ xinh đẹp học bơi nhé. Chỗ hay của mục này là cho dù trong đầu phái nam không nghĩ bậy bạ gì, toàn tâm toàn ý chỉ dạy thôi thì cũng vẫn phải da thịt chạm nhau với nhân vật nữ chính. Vừa hướng dẫn vung tay đạp chân, vừa chạm vào mọi vị trí trên cơ thế, tình yêu từ đó mà sinh. Love&Touch -- nói hay chưa, thôi làm đi!"

Elf vỗ vai tôi đánh bốp một cái rồi kéo tôi đi tham gia mấy trò ân ái này. Tôi đáp:

"Tôi không biết bơi đâu."

"Anh làm cái trò gì đó! Kế hoạch của tôi hoàn mỹ thế cơ mà…!"

Hoàn mỹ ở chỗ nào?

"Thế đổi lại cậu dạy tôi bơi đi?"

"Tôi cũng không biết bơi."

"Thế cậu có tư cách gì nạt tôi?"

"….Nhân tiện, hình như Muramasa với Shidou cũng không biết bơi."

"…Thế sao bọn mình lại ra biển nhỉ?"

"………"

"………"

Nhất thời yên lặng.

……Quân đoàn lữ hành chẳng lẽ chết ở đây….

"Thôi kệ, không bơi được đảo vẫn còn khá nhiều trò vui! Rồi! Masamune! Lên tinh thần đi -- để chuẩn bị tài liệu, tiếp tục thân thiết nào! Vì tài liệu!"

"Đừng, đừng hòng muốn làm gì thì làm!"

Một giọng nói vang lên cắt lời Elf.

"!?"

Tôi mặt quay sang hướng đó. Elf đáp, tựa như đã đoán trước được rồi.

"À nha, sớm hơn tôi tưởng đấy."

Ở đó là ----

"Yamada Elf --- kế hoạch ác độc của cô đến đây là hết!"

Muramasa-senpai đứng đó trong bộ bikini còn nóng bỏng hơn xa so với Elf.

Không không, mặc dù từ cách thiết kế thì cũng chả khác gì bộ của Elf - nhưng vì người mặc đầy đặn hơn nên ấn tượng cũng khác. Chị ấy dường như đã tắm, trên người đầy nước trông vô cùng gợi cảm.

….Senpai, hóa ra mặc quần áo thế này xong chị trông như vậy à.

"Trước, senpai, chị…."

"Wow…oa……"

Muramasa-senpai rên rỉ như sắp chết.

Tôi còn chả hiểu gì cả.

"Không phải cô kiên quyết không chịu mặc hay sao…ai ngờ thật sự là mặc bộ bikini dâm thế chứ."

Senpai, chả lẽ chị cũng…bậy vậy à?

Còn tưởng chị anh khí ngời ngời thế…ai dè cũng một giuộc với Elf cả.

"Không, không phải thế! Masamune-kun, nghe chị nói! Có nguyên nhân cả ….!"

Chị ấy ngồi xổm xuống ngay cái chỗ dấu mình đi. Có điều ánh mắt tôi vẫn không thể tách khỏi làn da trắng muốt đó được.

"…Nguyên nhân là?"

"Cô ta! Cô ta là thủ phạm!"

Vẫn ngồi chồm hỗm, chị ấy chỉ Elf.

"Cậu đã làm gì vậy?"

"Trong lúc Muramasa tắm rửa thì giấu hành lý đi, sau đó để lại một bộ quần áo tắm duy nhất để thay thôi."

Khác gì ác ma hả?

"Cả khăn tắm cũng không có…! Áo tắm thế này…sao dám mặc ra ngoài…uhhhhhhhhhh~~"

Hóa ra chị ấy cũng dễ ngượng không kém Sagiri. Mặc bộ đồ tắm thế ra mắt đã quýnh lắm rồi.

Tuy cũng hơi tiếc nhưng nhìn mãi cũng tội cho người ta, tôi đành miễn cưỡng nhìn ra chỗ khác.

"Rồi, em hiểu. Nhưng sao Elf phải làm thế?"

"Cô ta muốn tranh thủ thời gian! Thừa lúc bọn chị bị vây thì thừa cơ đem Masamune-kun…."

"Đem em?"

Tôi lên tiếng hỏi, nhưng câu trả lời không đến. Elf cắt lời Muramasa-senpai bằng một câu duy nhất:

"Ôi ôi, Muramasa-chan, cái này nói ra được sao?"

"Cái…gì?"

Chị ấy cứng người lại run lẩy bẩy. Elf cười như một tên trộm:

"Lý do cô tham gia vụ này -- thích tôi nói ra hết không?"

"Kuh…đồ hèn hạ…."

Chị ấy cắn răng nghiến lợi tỏ vẻ không cam lòng.

Nhưng xem ra chắc chắn là có lý do để thánh nhân không màng thế tục tham gia cái này, thậm chí lý do đó còn không muốn cho tôi biết.

Điều kiện Muramasa nói cần anh giúp, được không?

Có liên quan với những gì Elf từng nói không?

Dù sao cũng không thể cứ bỏ chị ấy thế được.

Tôi ra chỗ cái ô lấy áo khoác của mình, ra sức không nhìn đưa cho chị ấy.

"Senpai…mặc tạm cái này đi vậy."

"…Ừm, xin lỗi."

Mặc thêm áo khoác, Muramasa-senpai bình tĩnh lại.

Lần đâu tiên gặp mặt Elf bị ép cho khổng thở nổi, nhưng giờ đến lượt Elf chơi lại.

Chờ Shido-kun đến là mọi người cùng chơi -- sau khi tôi và Muramasa-senpai quyết định thế, tất cả dẫn Elf đang rất không tình nguyện quay về biệt thự. Cả lũ ngồi trên ghế bên bờ cát nhìn ngắm biển uống nước giết thời gian.

….Ngày nghỉ thế này cũng không tệ.

Vừa nghĩ đến đó, bên phải tôi, senpai lên tiếng có vẻ sợ hãi:

"…Masamune-kun."

"?"

"Lý do chị đến tham gia hợp tác này là…."

Ủa? Không phải không muốn nói cho mình sao?

"Em ----" dừng một chút, sau đó chị ấy nói tiếp "Truyện của em, chị muốn xem."

"Truyện của em?"

Nghe tôi hỏi ngược lại, bên trái Elf đáp thay:

"Đúng. Trong máy tính anh chắc có không ít tác phẩm viết dở phải không?"

"Có chứ."

Tác giả ai mà chả có cái đó. Ví dụ bản thảo bị loại, hoặc là vì lý do gì đó mà không xuất bản được, ai chả có cả đống. Tất cả đều được lưu trữ cẩn thận.

Dù sao cũng không ai nỡ hoàn toàn xóa sạch nhưng đứa con tinh thần của mình cả. Có lẽ một ngày nào đó còn cho ai đó xem nữa cơ.

Tôi cũng vậy. Kể cả đống tiểu thuyết trên mạng viết hồi trẻ trâu cũng vẫn còn giữ hết. Đương nhiên là không dám đem khoe rồi.

"Có nhiều lắm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ví du như Ngân lang bản thảo chưa chỉnh sửa, những bản nháp hồi mới vào nghề…."

"Chị xem!"

Đột nhiên chị ấy chồm lên như đứa trẻ con thấy quà đang gói, chỉ muốn lập tức nghịch luôn. Tôi kinh sợ vội lui lại một chút.

Elf thêm vào:

"Những tác phẩm chưa bao giờ đăng của Izumi Masamune -- cô xem thoải mái. Đây là điều kiện tôi thỏa thuận với Muramasa để cô ta tham gia -- Masamune, anh phối hợp chứ?"

"Dễ thôi. Nhưng không thể mang toàn bộ ra được."

Tôi đáp.

"Các tác phẩm vì lý do này nọ mà không thể in được thì tôi sẵn sàng lấy ra cho xem. Nhưng bản thảo bị loại thì thôi đi nhé, dù sao bị biên tập viên cho một tràng 「khó coi quá, khó coi chết đi được, không bán được đâu」rồi mà."

"Truyện của em chị muốn xem hết. Bản thảo bị loại cũng được."

"Ực…."

Không ổn…mặt nóng quá rồi.

"Dù, dù sao cũng không được! Em ngượng lắm!"

"…Thế à…tiếc thật."

Chị ấy ủ rũ chau mày. Nhìn chị mặc áo tắm nóng bỏng, ngoài mang áo khoác mà mặt thế này khiến thấy có lỗi quá. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này với một người không phải em gái mình.

"…..Các bộ không in được nếu chị thích em sẽ in ra, còn…."

Tôi đành buông một câu:

"Tuy bản thảo bị loại không được….nhưng nếu chị thích đọc thêm thì…."

"!"

Phản ứng của chị ấy khá bất ngờ. Mắt mở to, hai tay chống lên ghế chồm lên.

"Thật sao!?"

"À…."

Nhìn đôi con ngươi ấy khiến phòng tuyến trong lòng chao đảo. Tôi vội nhìn ra chỗ khác, nói:

"Ví dụ như phần sau của Ngân Lang nếu chị thích em viết nhoằng cái là xong."

"Ngân Lang! Câu chuyện sau này? Có, muốn xem chứ!"

Hai mắt tỏa sáng, chị ấy cười rặng rỡ. Cảm giác này khiến người ta vừa vui vẻ vừa hoài niệm.

Tuy chưa từng trực tiếp gặp mặt -- nhưng khi nói chuyện với người đó tôi từng cảm thấy thế này.

"Vậy trong khi nghỉ ngơi em sẽ viết. Mong chị đợi vài bữa."

"Ừ!"

Chị ấy cười vui vẻ.

Bình thường thì mặt lạnh như băng, giờ cười lại như đứa trẻ con thế này. Thay vì tự hỏi đâu mới là con người thật, có lẽ cả hai đều là thật.

Đâu có đơn giản như nhân vật nữ trong truyện đâu. Ngoài đời mấy ai có thể phân biệt mình được dễ dàng như thế. Có các mặt bất đồng cũng là bình thường thôi.

"Nhưng thế được không? Tuy chị nói ra thì hơi kỳ, nhưng em cũng đang viết quyển nữa còn gì?"

"Không sao. Chị coi, em giờ viết truyện tình cảm phải không? Quyển đó là quan trọng thật, nhưng thể loại truyện đánh đấm mà bỏ lâu không viết là sẽ lụt tay nghề mất."

"Thế thì không ổn thật. Truyện đánh đấm của em là tính mạng của chị đó."

Tôi không mấy khi được khen kiểu đó thành ra ngượng quá không biết làm sao.

"Không sao, cũng chả có gì nặng nề. Chị không cần lo. Chị vui là em vui rồi."

Nói thật, tôi vẫn còn nặng tình với mấy nhân vật trong Ngân Lang lắm.

Vừa mới làm kết thúc xong đã quay lại viết thêm kể cũng đáng cười. Có điều, sau khi biết lý do Muramasa-senpai muốn triệt hạ mình -- tôi đã đổi ý.

Tác giả lúc nào cũng có thể gặp mặt những nhân vật mình sáng tác được, nhưng độc giả thì không. Để gặp được, trừ đọc ra thì họ chả có cách nào khác.

Chỉ cần bỏ sách xuống là có thể sẽ phải nói lời chia tay.

Nhưng đọc xong rồi, cảm giác cô đơn òa lên không cách nào nói thành lời. Vừa mới cùng đồng hành xong, giờ đã phải tạm biệt.

Ví dụ như trong The Sacred Blacksmith[note467]hoặc Armed Librarians: The Book of Bantorra[note468], nếu vài tháng không đọc một quyển là chán nản chả muốn làm gì cả. Không chỉ có light novel, anime hàng ngày cũng thế. Chiếu tivi hay chiếu blueray cũng được, xem từ đầu đến cuối rồi hết càng thấy chán - tác phẩm càng hay càng chán.

Cảm giác này không cách nào nói rõ…nhưng với tôi, kết cục của tác phẩm là như vậy.

Vì thế, tuy nói thực tế là phi thực tế…nhưng thỉnh thoảng…tý chút…cùng đám người hâm mộ của chính mình đi gặp những nhân vật đó cũng hay. Tóm lại tôi nghĩ thế.

"Được rồi, đã quyết định thế thì viết gì đây nào."

Đang vắt óc tìm ý tưởng, Elf bảo tôi, giọng như thể nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười:

"Masamune, sao trông cao hứng thế? Cái này không thể cho in rồi, cũng không thể phổ biến cho độc giả được, anh làm không công đó."

"Hà hà, Elf, cậu nói gì lạ vậy ~ từ lúc trước khi vào nghề tôi làm gì những gì, chả lẽ cậu quên rồi à?"

"À à, thế à." Elf thì thào như đã hiểu: "Anh chính là loại viết tiểu thuyết trên mạng bằng niềm đam mê thôi chứ gì. Làm không công cũng không sao hả?"

"Ừ. Còn thích là khác! Thích làm không công!"

Nếu bố mẹ còn sống khỏe mạnh, tôi dự tính là tốt nghiệm cấp hai xong sẽ không làm tác giả nữa -- nhưng vẫn sẽ viết truyện.

Không phải để kiếm tiền, chỉ hứng mà viết thôi -- mỗi ngày viết một chút sau đó truyền tay nhau đọc.

Đương nhiên, có biên tập viên và họa sĩ vẽ tranh minh họa hợp tác rồi trở thành tác giả chuyên nghiệp cũng hay. Nhưng tôi cũng thích không ai hạn chế, tự mình sáng tác tùy hứng nữa.

Thích đến mức những người chưa từng động bút viết tiểu sử thật có chút đáng buồn.

"Lần này độc giả của em chỉ có một thôi, Muramasa-senpai."

Tôi chỉ thằng vào mặt chị ấy, nhe răng cười.

"Chả mấy khi có cơ hôi, để em viết một phần hậu truyện thật tuyệt vời cho chị xem."

"…….Ừ…."

Có lẽ vì bị nắng chiếu, mặt Muramasa-senpai đỏ hồng lên.

Sau đó, Shido-kun chậm rãi đi tới (hình như còn ngầm trao đổi ám hiệu gì với Elf cơ), mọi người cùng nhau đi chơi.

Theo lời Elf thì tài liệu lần này gồm vô số thể loại, từ bóng chuyền trên cát, bịt mắt đập dưa hấu, có cả món nước trái cây và đá bào Elf tự làm.

Thỉnh thoảng Muramasa-senpai lại cắm đầu sáng tác thành ra đi chệch đường, nhưng khoảng thời gian này qua thật nhanh. Bất tri bất giác trời đã đến lúc hoàng hôn.

Trên đường về, Elf vui vẻ nói:

"Ah ~ sướng ghê ta! Mồ hôi đầy người rồi! Về tắm thôi! Ehehe~ đây là bể tắm lộ thiên bên bờ biển đó, về thôi Muramasa!"

"Tôi tắm trong phòng là được rồi. Tôi muốn nhanh viết một chút."

"Ôi dào, cùng tắm là lúc để girl's talk [note469] chứ! Đây cũng là một cái tài liệu khó kiếm đấy."

"Tôi từ chối…tắm với cô…có trời mới biết sẽ có chuyện gì."

"Chả có gì đâu! Cùng lắm chỉ sờ tý xíu thôi! Tý thôi! Được không? Nhé?"

"Không, trông đáng nghi lắm….!"

Elf một tay bá vai Muramasa-senpai, ra sức thuyết phục.

Tắm lộ thiên à…có thể vừa nhìn mặt trời lặn bên bờ biển vừa ngâm mình trong nước nóng…hại còn có thể nghe những âm thanh gợi cảm từ cuộc girl's talk bên kia truyền sang nữa…

Không ổn…mình khoái cái này rồi….

"Ma, Masamune-kun! Cậu lại nghĩ gì đó bậy bạ phải không?"

"À, Masamune! Tôi cũng nói trước anh có muốn rình xem trộm cũng chỉ phí công thôi! Tôi đã có chuẩn bị chống xem trộm rồi, hàng rào ngăn cách hai bên chỉ cần có người chạm vào là sẽ kêu kẽo kẹt! Tuy tiếng là nhỏ nhưng không thể không phát ra tiếng động được đâu!"

Thế là -- tôi quay lại phòng chuẩn bị sẵn sàng rồi ra hồ tắm lộ thiên. Chậm chân một chút chỉ sợ bên đó tắm xong mất thì phí.

Shido-kun bảo có việc bận nên muốn gọi cho biên tập, thế là tôi ra đó một mình.

Lúc ra bãi biển cũng thế, giờ cả ra hồ tắm…có cảm giác như đang kiếm cớ thì phải. Chả lẽ anh ấy không muốn cùng đi với tôi ra nhà tắm?

"….Chả lẽ anh ấy còn nghi mình là dân đồng tính?"

Tôi thật không dám đi hỏi lại nữa.

Bước qua rèm cửa phòng tắm, tôi vào khu thay đồ cởi quần áo ra sau đó ra bể.

Phòng tắm tráng và phòng ngâm mình tách riêng ra. Trước khi xuống vẫn phải tráng qua người đã. Tôi tắm qua rồi đến phòng tắm lộ thiên đang mong đợi.

"…Wah."

Hơi nước bốc lên mù mịt.

Đúng là có hàng rào ngăn cách với bên tắm nữ, nhưng hồ nước là chung. Khung cảnh rất đẹp, có thể thấy cả biển rộng.

Mặt trời đang từ từ xuống đường chân trời, những tia nắng chiều tà rất đẹp. Xem ra sau khi mặt trời lặn hẳn còn có thể ngắm cảnh đêm được nữa.

Tuy bảo là trong đầu có khá nhiều ý nghĩ vẩn vơ nhưng nhìn thấy cảnh này, tất cả đều tan biến, chỉ còn muốn hưởng thụ phong cảnh mà thôi.

*Bì bõm*

"….Ngâm nước thích thật….."

Toàn thân thấy lâng lâng luôn. Giờ mới thấy sinh ra là người Nhật thật là sướng.

Đây là lần đầu tiên đi du lịch với bạn bè mà không phải đi cùng trường, thật sự rất vui.

Vui ghê. Đến quả là đúng. Sagiri mà đến được thì tốt.

À, tôi không định cùng tắm chung đâu! Thật đấy!

….Elf với Muramasa-senpai chắc cũng đang ngâm mình rồi. Nhưng sao không có tiếng người nhỉ? Tôi hơi mon men ra phía hồ tắm nữ.

Đúng lúc này ---

"…Ủa? Có người?"

Sau màn hơi nước có một bóng người.

Oái oái oái? Chả lẽ, chả lẽ…..

Chả lẽ Elf với Muramasa-senpai đi nhầm sang bên này?

---- Đương nhiên không có vụ này rồi. Sau màn hơi nước là anh Chris toàn thân trần truồng.

"…………!"

Yamada Chris -- Anh ruột của Elf, cũng là biên tập viên.

Nửa người ở trên mặt nước hoàn toàn khỏa thân, anh ấy không nói gì chỉ gật đầu một cái.

Da anh ấy cũng trắng chả kém gì em gái cả. Cơ thể thon dài mà khỏe mạnh. Cổ và xương quai xanh chả hiểu sao có vẻ rất khêu gợi -- mà mình làm cái quái gì lại đi miêu tả một anh con trai trần truồng nhỉ?

"Ơ…à…à…"

Cuống không biết nói gì, cuối cùng tôi đành chào hỏi:

"Chào anh ạ…trùng hợp ghê."

"Ừ."

"………….."

"……………"

Làm sao bây giờ! Không khí này khó quá!

Anh Chris bình thường nhìn đã thấy lạnh lùng rồi…chưa kể cái màn ban sáng nữa….

"……….."

Tôi đang sóng vai tắm cùng anh Chris. Hả? Sóng vai?

"Ui…."

Sao tự dưng anh ấy lại ở cạnh mình thấy này? Đáng sợ quá….

"………….."

Còn tưởng anh ấy đến gần để bắt chuyện, hóa ra không phải. Anh ấy chỉ yên lặng ngâm nước nhìn mặt trời lặn mà thôi.

Gò mà có chút u buồn kể cũng hiếm. Anh này mà đi đóng phim thì thừa sức.

Có điều, tóc vàng mắt xanh đẹp trai như vậy mà ngâm mình trong bể tắm lộ thiên trên hòn đảo miền nam thì là phim gì được nhỉ?

Mà -- nếu đặt mình vào hoàn cảnh của anh ta…

Thằng anh mà gặp em gái mình mặc đồ bơi gồm mấy sợi dây đòi chơi với cái chất dịch nhờn đó thì sẽ nghĩ gì nhỉ?

Đổi lại là tôi thì thằng con trai kia đã sớm chết tan xác rồi.

….Mà thực tế thì….

"Xem ra quan hệ của em ----- với em gái anh không tệ nhỉ?"

"Không…cái này…."

Làm sao bây giờ? Nên trả lời thế nào đây?

Ví dụ ①

「Em và em gái anh quan hệ cũng đâu có tốt đến mức đó. 」

「Quan hệ chưa tốt đã định chơi dịch nhờn với em gái tao? Xem ra muốn nộp mạng hả. 」

Không ổn…anh ấy bóp chết tôi mất.

Ví dụ ②

「Vâng, tàm tạm. Quan hệ của em với em gái anh tốt thật ạ. 」

「Kể cả thế cũng không cho phép nghịch cái dịch nhờn đó. Xem ra muốn nộp mạng hả. 」

Không được…nói kiểu gì cũng nộp mạng cho anh ấy mất.

Tướng mạo anh ấy khiến ấn tượng của tôi quanh đi quẩn lại vẫn chỉ thế này.

"….Ờ, em thấy quan hệ cũng không tệ lắm."

Tiến thoái lưỡng nan, tôi đành chọn một câu dĩ hòa vi quý.

Anh Chris nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi, sau đó nói bằng giọng cực trầm:

"Chỉ cần ngoan ngoãn chịu trách nhiệm là được."

"Dạ!"

Cái gì? Anh ấy vừa nói cái gì vậy trời?

"Ờ….vừa nãy….anh nói gì ạ?"

"Izumi-sensei -- không, Izumi Masamune-kun ----"

Lần đầu tiên từ lúc gặp nhau, anh ấy đặt cả hai tay lên vai tôi.

"Ơ…à…."

Nói bằng giọng trầm rất dịu dàng

"Kết hôn đó."

Một lời cầu hôn vang lên giữa nhà tắm lộ thiên.

"…………"

Nói thật là bất ngờ quá, tôi cứng đờ ra không đáp nên lời…

Đúng lúc đó, tiếng loảng xoảng của đồ tắm rơi vãi vang lên.

Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Shido-kun quấn khăn tắm ngang hông, mặt mũi co quắp.

"Xin lỗi, thất lễ!"

*Cạc! Rầm rầm rầm!* Shido-kun chuồn luôn rồi.

"……..Híc"

Toi rồi, người ta thấy mình được con trai cầu hôn. Phen này bị hiểu nhầm là đồng tính càng thêm nặng rồi.

Không không, giờ không phải lúc lo cái này!

Tuy bảo Shido-kun hiểu nhầm rất tai hại, nhưng cái anh tiên đồng tính trước mặt còn phiền hơn!

"…Cái..cái này…."

Tôi muốn vắt chân lên cổ chạy lắm rồi, nhưng vẫn phải hỏi lại đã. Tùy vào câu trả lời sẽ quyết định xem có húc đầu vào cằm anh ta không. Cho dù chạy không được cũng phải bảo vệ trinh tiết bản thân đến hơi thở cuối cùng.

"….Vừa nãy…anh nói…."

Anh Chris nghiêm túc nhìn tôi nhắc lại:

"Kết hôn ------- với em gái anh đó."

"Với em gái anh hả!"

Sao không nói sớm….Nói sớm một chút thì! Ôi sợ gần chết….tưởng đứng tim mà chết chứ….hay là sẽ có bí mật động trời, nào dè….

"Với em gái anh. Thế em nghĩ là gì?"

"Không có gì ạ. Mà kết hôn với Elf, kết kết kết hôn….ý anh là…."

"Kết hôn với em gái anh đi" -- câu này cũng nghiêm trọng lắm chứ bộ.

Anh Chris bỏ tay khỏi vai tôi đáp:

"Đương nhiên ý anh không phải là cưới ngay bây giờ. Dù sao cả hai đứa vẫn chưa đủ tuổi. Nhưng nhà anh có chút đặc thù, nếu hai đứa có tình ý với nhau thì cũng nên định hôn ước sớm một chút ---"

"Khoan khoan khoan khoan đã! Hiểu nhầm rồi! Em với cậu ấy đâu có quan hệ kiểu đó!"

Cho dù vì thế mà anh ấy xé xác tôi ra ngay tại đây cũng phải nói cho bằng được.

"Mwu….ý em là em với em gái anh không hẹn hò với nhau?"

"Vâng! Sao anh lại có ý nghĩ đó được?"

"Vì con bé có viết trên twiiter là nó 「đang hẹn hò cùng Izumi Masamune 」."

"Ahhhhhhhh"

Ăn nói lung tung đến mức này nữa….! Đã biết ngay là cậu ta đang giở trò gì đó nguy hiểm mà…

"Nói sao nhỉ, cậu ấy chỉ đùa ác thôi ạ, nói lung tung ấy mà. Không phải thật đâu ạ."

"…Thế à….hừm…anh cũng thấy có vẻ gì đó không đúng…."

Anh Chris thở dài thất vọng. Xem ra anh ấy hiểu rồi.

"Nhưng mà -- nếu thế thì….không đúng…à à…ra là thế…."

Anh ấy cúi đầu chau mày như đang suy nghĩ gì đó.

"Sao ạ?"

"Ra là thế" là thế nào, đừng có làm em giật mình nữa!

"Nếu em đã không hẹn hò với con bé thì có một số thứ anh không thể kể cho em được. Xin lỗi, hiểu nhầm."

"Không không, không có gì ạ. Có phải lỗi anh Chris đâu ạ."

"Cảm ơn. Em giống hệt như những gì con bé kể."

"Dạ?"

"Nhưng mà, nói cho cùng thì em nghĩ thế nào?"

Anh Chris cười gian:

"Tuy anh nói thì có vẻ thiên vị, nhưng cá nhân anh thấy con bé rất tuyệt đấy chứ."

"Dạ dạ."

Tự dưng anh ta lại nói gì vậy trời?

Có điều đấy là sự thật hiển nhiên, tôi cũng chả thế bảo là anh ấy siscon nên thiên vị được.

"Anh nói đúng."

"Ha hà, em cũng nghĩ thế hả?"

"Vâng."

*Kẹtttttttttttttttttt* Từ bên kia hồ tắm nữ vang lên một tiếng động kỳ lạ.

"Thu nhập cao ổn định, ngoại hình xinh xắn đáng yêu ---"

*Kẹtttttttttttttttttt Kẹtttttttttttttttttt Kẹtttttttttttttttttt *

"Nấu nướng rất ngon, mỗi khi chơi với nhau em thấy rất vui -- em nghĩ tương lai cậu ấy sẽ trở thành một người vợ đảm."

*Kẹtttttttttttttttttt Kẹtttttttttttttttttt Kẹtttttttttttttttttt *

"Phải không? Đúng chứ?"

Anh Chris nở nụ cười kiêu ngạo giống hệt như Elf:

"Tuy trông nó ấy như thế nhưng nếu gặp người mình thích chắn chắn rất chung tình. Kinh nghiệm sống phong phú, tính tình hòa nhã dễ gần. Thạo âm nhạc, ngoại ngữ, đủ loại kỹ năng đặc biệt nữa, đúng là tài nữ. Hơn nữa chỉ cần luyện tập cẩn thận, thứ gì cũng giỏi được - đây là do cách giáo dục gia đình đấy."

Oặc. Nói cả đống như vậy thì Elf đúng là đại tài rồi. Quả thật là giỏi.

Đúng lúc này, anh ấy giơ một ngón tay lên hỏi tôi:

"Vậy anh hỏi:em gái anh có chỗ nào không ổn?"

…Sao cứ hỏi như kiểu mình đá Elf là thế nào? Đã bảo là hiểu nhầm mà!

"Ờ….nếu như cố cho ra nhược điểm thì…."

"Thì?"

"Toàn bộ trừ những gì ở trên vừa nói đều là nhược điểm."

"Haha, ranh con, mau nói rõ ràng ra."

Anh Chris ôm bụng phá lên cười. Hình như chọc trúng chỗ nhột rồi.

"Nói hay lắm. Em gái anh có rất nhiều ưu điểm như thế nhưng cũng không kéo lại được cả đống khuyết điểm. Bản thảo toàn để nước đến chân mới nhảy, thái độ thì bất hợp tác, không có kỷ luật, chưa kể còn bị chứng chuunibyou nặng nữa. Nói trắng là rà đại ngốc."

"Đúng là ngốc thật."

*Kẹtttttttttttttttttt *Lại nữa…từ nãy đến giờ tiếng gì mà ồn thế không biết!

Anh Chris vừa ôm bụng cười vừa nói xấu em gái mình, thái độ lạnh lùng khi nãy đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh một ông anh trai tốt bụng hợp tính tôi.

"Nhưng mà!"

Tôi vẫn muốn bật lại một câu. Dù sao bạn bè bị nói thế cũng có chút khó chịu.

"Cả ưu lẫn nhược điểm của cậu ấy là một…Chỗ nhốc cũng là chỗ đáng yêu. Chứng chuunibyou nghe tuy đau đớn nhưng đồng thời em thấy cậu ấy rất ngầu. Tuy thái độ làm việc ngược nhau, em cũng thấy bạn ấy nói không phải không có lý. Trước đây, khi em viết tác phẩm mới đã phải nhờ cậu ấy rất nhiều…Nói thế nào nhỉ, tuy em không biết diễn đạt thế nào, nhưng em cho rằng Elf là một thiếu nữ đặc biệt, một người có thể tự mình xóa nhòa nhược điểm bản thân, một cô gái rất có mị lực, một tiền bối đáng tin cậy. Nhờ cậu ấy mà giờ em mới được như bây giờ,"

"……….."

Anh Chris nhìn tôi có vẻ giật mình.

"Nếu không phải em thích người khác mât rồi --- giờ này em đã gục dưới chân cậu ấy đến năm lần là ít."

Ví dụ như khi đó, khi đó, khi đó nữa ---

Chỉ chớp mắt, vô số cơ hội ùa về trong đầu. Trong những ký ức đó, cậu ta hiện lên không phải "đáng yêu" mà là "càng lúc càng đáng yêu"

Yamada Elf là một người khiến trái tim Izumi Masamune lay động.

"….Vậy à. Anh hiểu rồi."

Anh Chris hít sâu một hơi đáp:

"Coi như hiểu rõ rồi."

Anh ấy lặp lại một lần.

Sau đó lúc ra khỏi phòng tắm, bọn tôi đụng phải Elf cũng vừa ra. Cậu ấy mặc yukata mỏng, trên người hơi nước bốc lên nghi ngút.

Hóa ra con gái tắm xong nhìn ngon mắt ghê ta -- ủa?

"Cậu…"

"Sao, sao, làm sao?"

"Mặt cậu đỏ thế? Ngâm nước nhiều quá đấy à?"

"Lắm lắm lắm lời! Ghét!"

Mặt đỏ như nồi nước, cậu ta mắng tôi mấy câu rồi bỏ đi.

….Thế là thế nào nhỉ?

Tối hôm đó.

"…Sau đó mọi người cùng nhau ăn đồ ăn Elf nấu."

「Ngon không? 」

"Ngon lắm. Tuy chắc anh chả làm nổi ngon thế đâu nhưng về rồi anh nấu cho em ăn."

Tôi đang gọi skype cho Sagiri trong phòng.

Trước mặt tôi, trên bàn là màn hình máy tính chiếu cảnh Sagiri không đeo mặt nạ. Trong phòng không có ai khác. Chỉ tôi và Sagiri một mình với nhau thôi.

"À đúng rồi đúng rồi, sau đó anh chịu không giải thích được cho Shido-kun --- tuy anh Chris cũng giúp nói vài câu…cuối cùng vẫn tách ra mà ngủ riêng."

「Ừm. 」

Con bé cười dịu dàng nghe tôi kể.

…Sao có cảm giác nói chuyện qua mạng mà không khí còn tốt đẹp hơn cả gặp mặt trực tiếp nhỉ?

「Anh lấy tài liệu ổn chứ? 」

"Nói thế nào nhỉ…ra là hòn đảo phương nam là thế này. Mọi người cùng nhau chơi đùa --- nhờ thế mà tài liệu thu thập được cũng không ít."

「Vậy à. Chuyến đi này chắc đáng giá đấy. 」

"…Ừm, hôm nay vui thật. Nhờ em chúc anh đi đường bình an đấy."

Tuy hơi do dự, nhưng tôi cũng nói được những gì mình nghĩ trong lòng ra.

Có lẽ lựa chọn thế là chính xác. Nụ cười của con bé càng tươi hơn.

Tôi cũng cười nói:

"Lúc nào bọn mình cùng đi suối nước nóng nhé?"

「Không muốn. 」

"Vì sao?"

「Vì, Nii-san…chắc chắn anh đang nghĩ chuyện gì đó bậy bạ…. 」

"Đâu có mà !!!"

Trò truyện qua mạng…của hai anh em.

Có lẽ đây là ký ức đáng nhớ nhất hôm nay của tôi.

"Mà còn em thì sao? Hôm nay ăn đủ bữa chứ? Có bị cảm không? Quần áo em cứ để đó không cần giặt đâu. Bát đĩa ăn xong cứ vứt lại cũng được. À còn ---"

「…Anh lo xa hoài vậy. Không sao mà. 」

"Tuy là nói thế…nhưng anh vẫn lo. Dù sao có muốn anh cũng không thể trở về ngay được….Phải sáng ngày mốt mới có thuyền…."

「Hà…sao có cảm giác giống trong truyện Kindaichi thế nhỉ? 」[note470]

"Nói không chừng thật cũng nên. Elf còn bảo chỗ này rất hợp cho bối cảnh truyện trinh thám mà."

「Nếu mọi người xảy ra chuyện thật đảm bảo nạn nhân đầu tiên là Elf-chan. Thủ phạm bị điên bị rồ mà. 」

"Ý em là Muramasa-senpai chứ gì! Bất lịch sự quá!"

Tuy nhiên quả là thỏa đáng, nhắc đến là hiểu ngay.

Quả thật chị ấy dễ làm người ta liên tưởng - thủ đoạn mặc kimono cho thi thể đúng là rất hay gặp, chưa kể còn có thể kiếm mấy cái tên là lạ cho xác chết nữa - kiểu như vụ "Tượng sáp giết người" ấy

"Tóm lại hôm nay là như thế."

「Ưm. 」

Sagiri nhăn nhó một lúc, thì thào:

「Thật ra thì…Nii-san, chỗ em…cũng có nhiều chuyện lắm. 」

"Ừ?"

「Anh coi - nè 」

"Đây là…oa…."

Sagiri ngượng đỏ mặt chìa cho tôi xem hình minh họa của nhân vật nữ chính trong Cô em gái đáng yêu nhất trên đời

"Đây là tranh bìa sao?"

「Vâng…không có cái nào tốt hơn đâu. Hôm nay chỉ có một bức thôi. 」

"Quá tốt! Đẹp tuyệt!"

Đáng yêu đến mức nếu có ai hỏi tôi cái tranh này với em gái thật ai đẹp hơn chắc phải mất một lúc mới đáp được.

「Ehehe…chờ anh về em cho xem bản hoàn chỉnh. 」

「Nên…anh nhớ phải về đấy. 」

"Đương nhiên."

Có chết tôi cũng hoàn thành lời hứa này.

"Sagiri…em thích quà gì đặc sản không?"

「Ờ…nói ra không tiện lắm…」

Con bé đỏ mặt nghịch nghịch hai tay nhăn nhó.

"Đừng khách sáo! Bọn mình là anh em mà! Em thích đặc sản gì cứ nói anh kiếm cho!"

「Tất chân của Elf-chan nhé. 」

"Thôi chờ anh về rồi mở đại hội gia đình nhé!"

Cứ thế, đêm du lịch đầu tiên cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, đó đã là đang giao thời giữa ngày thứ nhất và thứ hai.

Đang ngồi viết lách, tôi đứng dậy mở cửa. Bên ngoài là Elf trong bộ quần áo hè màu vàng xanh.

"Chào, Elf."

"Ừm…Masamune…ờ…à…giờ anh rảnh không?"

Tôi lập tức nhận ra trông cậu ấy có vẻ kỳ cục thế nào đó. Bình thường đã nhìn thẳng nói chuyện rồi đâu có ấp úng thế này.

"Cũng rảnh…muộn thế này có việc gì?"

"Đi với tôi…chút được không?"

"Được thôi."

Ủa? Sao có mùi bậy bạ nhỉ? Có phải vừa mới tắm rửa xong đâu mà?

Tuy có linh cảm không lành, tôi vẫn theo Elf ra hành lang.

"Giờ cũng được…tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Ủa? Hỏi, hỏi tôi…cái cái cái gì vậy?"

Elf có vẻ rất luống cuống. Bộ lời của mình có tác động mạnh thế sao?

"Loại tất chân cậu hay dùng mua ở đâu vậy?"

"………Đi chết đi."

Elf ném cho tôi một cái nhìn lạnh như băng.

"Không, không, tôi không phải mua cho mình mặc đâu!"

"Anh còn muốn giải thích? Ý tôi không phải thế! Tôi muốn hỏi vì sao anh lại lựa lúc này…thôi bỏ đi. Cũng nhờ thế mà tôi bình tĩnh lại rồi, tha cho anh đấy."

Trong đầu không hiểu lắm, tôi theo cậu ta đến cửa ra vào. Có vẻ là định ra ngoài.

"Cậu định đi đâu?"

"Yên nào, cứ theo tôi nào."

Tiếng bước chân đi xa dần. Xem ra tâm trạng có vẻ không được tốt lắm. Tôi vội bám theo sau.

Ra khỏi cửa, chúng tôi đi nửa vòng quanh biệt thự rồi tiến vào trong rừng.

"Elf này, cứ thế này thì. …"

"Rừng của tiên mà."

Elf không quay đầu lại đáp, tiếp tục đi thẳng.

"Anh đọc tác phẩm đầu tay của tôi rồi phải không? Nguyên bản khu rừng của tiên chính ở phía trước đó."

"À…."

Các vị tiên xinh đẹp sống sâu trong rừng thẳm. Loài người lẫn ma thú đều bị kết giới do Thánh Vực tạo ra xua đuổi không thể đến gần. Trong rừng có những cây gỗ quý đầy sức sống cao lớn, có những biển hoa dưới tán lá, có những yêu tinh ánh sáng lấp lánh.

Khu rừng của tiên mà cậu ấy tả rất tuyệt vời, rất có cảm giác chân thực ra là dựa theo nguyên bản để viết ra.

Bọn tôi men theo đường mòn mà đi, một đường bình lặng hoàn toàn hòa vào khung cảnh hư ảo của màn đêm. Cuối cùng đã đến lối vào sâu trong rừng. Con đường nhỏ vẫn tiếp tục dẫn sâu vào trong.

"Lối này."

Elf dừng lại ở lối vào rừng, nhìn tôi vòng vo một lúc:

"Cũng nên nói cho anh biết dẫn anh đến đây làm gì nhỉ."

"Tôi muốn cho anh xem cái này."

Nói hai câu xong, cậu ta lại quay người bước vào rừng.

….Nhìn bộ dạng cậu ấy quả rất giống tiên, nên tôi như thấy ảo giác ….vội lắc lắc đầu bỏ cái ý nghĩ này đi rồi rảo bước theo sau.

Cuối cùng ---

" ---------- "

Vừa đặt chân vào rừng, tôi dừng lại.

Trong màn đêm, một vài điểm sáng nho nhỏ lóe lên.

Nhẹ nhàng, chậm rãi…những điểm sáng đó nhiều dần…

Vì Elf vừa nhắc tới bộ tiểu thuyết đầu tay của mình, mấy chữ yêu tinh ánh sáng lại hiện lên trong đầu.

"Yêu tinh ánh sáng" nguyên bản chính là ---

"Đom đóm đó."

Quay sang phía tiếng người, đã thấy Elf nhìn sang, bên cạnh lóe sang như có phép thuật.

"Càng đi vào sâu, anh sẽ còn thấy những thứ tuyệt vời hơn cơ."

"Hà…"

Tôi chậm rãi nhìn bốn phía.

Những ánh sáng bay múa như đang mời gọi bọn tôi vào rừng - đây là lời trong truyện của một ai đó.

Vừa nhẩm lại những câu nguyên tác, tôi vừa theo sau Elf vào sâu hơn.

Rút cục đã đến cuối đường. Bọn tôi dừng lại ở một mảnh đất trống trong rừng. Trong mắt quả thật có một dòng sông ánh sáng.

" --------"

Vô số điểm sáng tung bay. Những ánh sáng đó phản chiếu lấp lánh trên mặt hồ.

Yêu tinh từ đây mà sinh. Loài người lạc đường cũng ở đây tắm rửa mà gặp được tiên. Một thế giới khác viễn tưởng, huyền ảo.

Quang cảnh dưới ngòi bút của cậu ta và quang cảnh trước mặt tôi quả thật giống nhau như đúc.

"Đây…là….."

Tôi không nói được câu nào. Cậu ấy xoay người như đang múa đi đến trước mặt tôi.

"Thế nào? Cảm tưởng khi tiến vào khu rừng của tiên?"

Đây cũng là lời của nhân vật nữ chính mà cậu ta từng viết.

"Đẹp quá." Tôi không nói được câu nào khác ngoài mấy chữ này "Quá đẹp!"

"Vậy sao. Thế thì tốt."

Elf mỉm cười. Nụ cười dịu dàng, cao quý mà vô cùng quen thuộc.

"Cấm chụp ảnh nhé. Quan sát kỹ rồi nhớ thôi đấy."

"…Ừ."

Thật tiếc quá. Giá mà có năng khiếu hội họa một chút rồi vẽ lại cảnh này cho nhiều người biết thì tốt biết mấy. Tôi chỉ có thể đắm chìm trong khung cảnh này ngây ngốc đứng nhìn thôi.

Hai chữ "Cảm ơn." Cứ thế vô thức phát ra.

"Không phải khách sáo."

Hai đứa đứng kề vai ngắm nhìn khung cảnh trước mặt.

"Đây là --- chỗ này phụ thân -- không, bố tôi cầu hôn người ông ấy yêu - là mẹ tôi đấy."

"Hà…lãng mạn thật."

"Ừ. Nhưng mà thất bại."

"Hả? Thật sao?"

Tôi thấy cầu hôn ở chỗ này là đẹp nhất rồi.

"Mẹ tôi ghét côn trùng lắm."

~ À…À

"Bà bảo 「ở cái chỗ đầy côn trùng thế này mà còn dám tỏ tình, chịu anh thật 」 thế rồi tàn nhẫn từ chối."

Tôi rất muốn trách bố Elf một trận, mấy cái này đáng lẽ phải tìm hiểu kỹ trước chứ.

"Có điều cậu đã ở đây, vậy cuối cùng họ vẫn kết hôn chứ gì?"

"Nào là đá quý rồi quần áo rồi du thuyền, bố tôi phải tặng quà ròng rã năm năm trời, cuối cùng dồn hết sức đánh cú chót quỳ xuống cầu xin mới thành công. Người theo đuổi mẫu thân -- à, theo đuổi mẹ tôi nhiều lắm, nào là đổ cả núi tiền để tranh nhau, nào vì một cuộc hẹn mà phải thuê hàng đống diễn viên quần chúng, nào là phải tham gia giải tennis cực vô cùng. Bố tôi toàn thổi phồng mấy cái này thôi, bảo là năm xưa bố khó khăn lắm đó."

Bố của Elf cũng gân ghê ta.

Tôi thấy những cái này chả đáng phải kể lại, càng không đáng để kể cho con gái mình nghe. Nhưng mà…

"Tôi hiểu tình cảm của bố cậu đấy."

"Anh hiểu?"

"Chỉ có vì người mình yêu người ta mới liều lĩnh thế mà thôi. Không ai có thể dâng người mình yêu cho người khác được."

Đây là liều thật, nào có phải đùa cợt đâu.

Trong tay có lá bài nào là lật hết lên, toàn bộ dốc sức đánh một cú. Là tôi tôi cũng làm thế.

"Cũng vậy nhỉ."

Elf nở nụ cười cao ngạo như mọi khi.

"Tôi cũng nghĩ thế. Cách làm của bố tôi tuy là hơi quá -- nhưng rất chính xác."

Sau đó cả hai trầm mặc một lúc.

"Tại sao cậu lại kể cho tôi nghe những chuyện này?"

"Onii-sama…à không, aniki…có nói mấy câu kỳ quái với anh phải không?"

Elf quay mặt đi đỏ mặt ấp úng.

"Cậu không cần phải cố ý đổi giọng cho khác với kiểu ăn nói đại tiểu thư đâu."

"Đâu, đâu có! Mà thôi, trả lời tôi đi."

"À à…kỳ quái…à, nói ra thì cũng có."

Cái này khó nói quá.

"Có nói gì là 「kết hôn với em gái anh đi 」 đó "

"Ừ. Ừm…cho tôi giải thích được không? Cái này…cái này --- nên nói từ đâu nhỉ…"

Elf luống cuống một chút, nghĩ vài phút rồi mở lời:

"Bố tôi qua đời lâu rồi."

Không biết cậu ấy có cố ý dùng giọng nhẹ nhàng hết mức có thể hay không.

"…..Vậy sao."

"Ừ. Sau đó, ừm, trước khi qua đời, ông có dặn mẹ tôi là - cũng là chuyện thừa thãi thôi - là 「xin hãy nuôi dưỡng bọn trẻ thành người 」với 「xin cho chúng nó được hạnh phúc 」."

"……"

…Cha mẹ nào mà chả như vậy. Nếu đã hỏi thế ….

"Tôi còn nhớ rõ mẹ tôi đáp lại là --- 「Được rồi, một lần cuối cùng em nghe anh. 」."

Không hỏi rõ ràng không được.

"Vốn mẹ tôi rất nghiêm khắc với mọi người rồi, sau đó, bà càng nghiêm khắc hơn. Bà luôn ép bọn tôi đi học đủ thứ. Câu 「vì hạnh phúc tương lai của hai đứa 」 lúc nào cũng nói suốt à. Anh tôi thấy mấy cái đó phiền toái quá nên sớm bỏ nhà đi, để hết lại cho tôi. Vì thế những thứ tôi phải học càng lúc càng nhiều -- cho nên anh ấy vẫn luôn thấy có lỗi với tôi."

Mặc dù vẫn không chịu nộp bản thảo đúng hạn - Elf cười tự giễu một câu.

"Đại khái là thế. Mẹ tôi rèn tôi kinh luôn. Nhưng tôi không hận bà, thậm chí còn cảm ơn bà cơ. Tôi rất yêu quý cha mẹ mình. Cho dù là để khiến mẹ vui, để thực hiện nguyện vọng của cha, tôi cũng muốn thành đạt, hạnh phúc.."

"Nhưng đối tượng kết hôn phải do tôi lựa chọn."

Chủ đề đây rồi.

"Mẹ cũng đã nhắc tôi về chuyện hôn ước rồi. Tuy tôi vốn rất nghe lời bà, nhưng riêng cái này không được. Tôi nhất định phải hạnh phúc. Bạn đời của tôi phải do tôi tự mình quyết định."

Nói thế mới rõ, Elf vẫn đang sống một mình.

"Sau đó cậu -- ra ngoài sống?"

"Không phải trốn đi đâu. Tôi nói rõ ràng mọi chuyện xong được cho phép rồi mới đi. Nếu không làm sao tôi dám về cái biệt thự này."

Nói cách khác là thuyết phục được mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tình huống của Elf lắm.

Hiện cậu ta đang ở cái nhà kia, tuy nói là mua để tiện việc Tokyo…nhưng tạm để riêng hai cái này ra đã.

Những gì Elf vừa nói không phải "lý do mình trở thành tiểu thuyết gia". Nhưng đó là tiền đề để giải thích những thứ cậu ta sắp kể.

"Cậu nói rõ một chút …xem nào?"

"Ừ. Chính xác là…."

"Mẫu thân, mẹ đúng là khờ! Nếu muốn tương lai hạnh phúc thì hôm nay, ngày mai, ngày kia, tất cả đều phải hạnh phúc! Xin mẹ nhìn đứa cả ngày chỉ biết học là con đây này! Trừ những chuyện đó ra con đều không có cơ hội làm gì khác! Mẫu thân, những khi mẹ sống với phụ thân, mẹ có thấy hạnh phúc không? Có phải không? Muốn hạnh phúc, con cũng phải học theo phụ thân -- tìm một người chồng tốt sống với nhau cả đời! Có vấn đề gì không?"

"….Đại khái là thế."

"….Ra là vậy."

Cuối cùng cũng hiểu ra. Nói cách khác, vì tôi cũng là anh, cũng quý em gái mình nên cậu ấy mới nói với tôi…phải không?

…Nhưng vẫn chưa hiểu sao tự dưng anh Chris lại quý tôi thế.

"…Tình huống của tôi là thế -- anh rõ chưa?"

"Đại khái cũng hiểu rồi."

Vừa nãy Elf giải thích vì sao anh Chris lại nhắc đến mấy chuyện kỳ quái đó chắc là để tôi đừng hiểu nhầm lung tung rồi.

Có điều nếu thế sao không nói rõ trong phòng. Sao Elf lại phải mang tôi đến tận đây, đến nơi đặc biệt này? Cho tôi thấy nơi cha mẹ cậu ấy cầu hôn, khu rừng yêu tinh?

"Cảm ơn rất nhiều."

Thật sự cảm ơn cậu, lần đi lấy tài liệu này thật đáng giá.

Hơn nữa…có cảm giác đã gần gũi hơn được với cô hàng xóm đáng yêu này.

"Tôi rất vui."

"Ơ, đừng tự ý kết thúc câu chuyện chứ. Tôi còn chưa nói xong mà."

"Còn nữa?"

"Đúng…còn."

Elf đỏ mặt.

"Nói nè…tôi nói một lần thôi đó, nghe cho kỹ nè."

"Ừm."

Cái gì? Không khí này là gì? Cảm giác như ai đó bóp ngẹt quả tim tôi vậy.

Cảm giác này…quen quen…lần gần nhất… là khi…

Chưa kịp định thần, mắt tôi đã không thể tách ra khỏi đôi con ngươi trước mặt.

Elf lanh lẹ nói:

"Anh là ứng viên làm chú rể cho tôi."

"….Hả…cái, cái cái cái này…."

"Đừng hiểu nhầm! Không phải tôi thích anh đâu! Chẳng qua, chẳng qua -- chẳng qua là! Tôi chỉ nghĩ là nếu kết hôn với anh, mỗi ngay chắc sẽ rất vui, rất hạnh phúc thôi mà!"

Cậu, cậu nói gì nghe ngượng quá!

"Tóm, tóm, tóm lại…hiện giờ, cậu…cầu hôn tôi?"

Elf mặt đỏ đến tận cổ, la lên:

"Không phải! Không phải cầu hôn! Tôi, tôi tôi tôi nói là anh, anh có tư cách làm chú rể của tôi mà thôi! Ứng viên! Ứng viên! Hiểu chưa?"

"Ứng viên?"

"Đúng! Ứng viên thôi! Không phải tôi cầu hôn, anh phải cầu hôn tôi mới đúng!"

Cậu ta xoa ngực, sau đó chĩa thẳng ngón tay vào mặt tôi:

"Sau khi anh cầu hôn, tôi mới dạy anh cách để thành công!"

"Tôi sẽ không cầu hôn đâu….không đâu. Vì tôi ---"

Thích người khác mất rồi.

"Không, anh sẽ làm."

Elf cười đầy tự tin, khẽ đặt tay lên ngực.

"Anh nhất định sẽ thích tôi."

Cậu ta cong môi, nhắm mắt lại, sau đó trở nên nghiêm túc:

"Trong thời gian sắp tới….anh sẽ không thích ai khác ngoài tôi…"

Đầy tự tin, cố chấp -- một thiếu nữ ngang bướng đang đứng nơi đây.

"…………."

Rõ ràng không có thiếu nữ nào cầu hôn hết.

Rõ ràng Elf không tỏ tình. Vậy mà đầu óc tôi sôi cả lên.

Cho dù lý trí nói chuyện không phải là vậy, trái tim lại đang kêu gọi tôi

"Anh….nói gì đi chứ."

" --- Cái này."

"Không, bỏ đi!"

Cậu ấy đưa tay ra vẫy vẫy.

"Thôi, về đi. Hôm nay thế là đủ rồi, tha cho anh!"

Bên bờ hồ lấp lánh, mùi đất, mùi cây cỏ thoang thoảng, tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng tim tôi đập rộn ràng.

Elf bước đi như muốn chạy trốn, được vài bước thì dừng lại xoay người.

"Masamune, tôi đặc cách nói cho anh biết tên thật của mình."

Tuy vẫn cố ra vẻ không việc gì, nhưng nhịp thở gấp gáp nặng nè cùng nét ửng hồng trên mặt tố cáo cậu ta.

"Emily. Khi cầu hôn tôi nhớ cái tên này đấy."

Cậu ấy tự xưng tên mình như một công chúa giữa loài tiên.

Truyện Chữ Hay