Vài giờ sau
Mặt trời đã lặn, bên ngoài đã tốt.
Tôi và Elf đang ngồi xụi lơ trong phòng khách nhà Izumi.
Tôi thì gục trên ghế salon, Elf nằm úp mặt trên bàn.
“……………….”
“……………….”
Từ lúc quay về bọn tôi đã thế rồi. Không nói năng gì, nhìn như hai cái xác ấy.
Thì, những chuyện vừa xảy ra ---
Khi thiếu nữ mặc kimono công khai thân phận thật của mình.
Khi đó, Elf bị khí thế Muramasa ép đến thở không nổi, cuống quá hòa liều cũng bật lại:
“Hả? Ngươi làm cái gì đó? Nói lung tung gì đấy? Dám nhận là ‘tiền bối kém tuổi’? Lượn mau!”
Dù không hiểu sao tự dưng lại mọc đâu ra ‘tiền bối kém tuổi’, nhưng quả là Elf có khác, khí thế kinh người vậy mà cũng hoàn thủ được.
Mà không chừng là vì tôi…vì chấn thương tâm lý mà tôi sợ Muramasa ------- senpai quá.
Dù sao thì, tôi không động nổi, còn Elf động trước. Kết quả là --
“Yamada Elf-sensei – phải không nhỉ? Tôi nói câu đó mới phải, mời lượn giùm đi.”
Muramasa-senpai cũng bỏ qua tôi quay sang đấu khẩu với Elf.
“Đây là việc riêng của tôi và Masamune-kun.”
“Hả? Ngươi nói…cái gì?”
“Cậu là tác giả nổi tiếng bán được hai triệu bản, sắp có tác phẩm được chuyển thể thành anime phải không?”
Đúng là những gì Elf ba hoa hồi nãy. Hoàn toàn không sai.
“Đúng! Mau quỳ xuống liếm giày đi!” Elf ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
“…….Mwu.”
Muramasa-senpai vuốt cằm trầm tư. Nhưng sau đó cô ta quay sang phía chị Kagurazaka hỏi:
“Chị là biên tập của em phải không nhỉ? Tên là ---“
“Kagurazaka, Muramasa-sensei…quả nhiên là quên tên chị rồi.”
Chị Kagurazaka đáp. Muramasa-senpai ngượng ngùng trả lời:
“…Vâng.”
“Dù sao cũng không mấy khi gặp mặt, mà lần cuối gặp nhau cũng lâu rồi, quên cũng không sao. Em không cần quan tâm, cứ giải quyết chuyện này đi đã. Làm biên tập của cả hai người nên chị cũng để ý vụ này. Hơn nữa giờ chị có ngăn chắc hai đứa cũng không chịu dừng đâu nhỉ.”
“Đúng thế.”
Lúc nãy chị Kagurazaka bảo là ‘chốc nữa chị còn phải gặp tác giả nổi tiếng’, hóa ra là Muramasa.
Khoan đã…cái này…
Cô ta…thậm chí còn quên cả tên biên tập viên của mình sao?
Thế rút cục là từ trước đến nay thì làm việc kiểu gì? Khó tin quá.
“Mà trước đó…Kagurazaka-san, phiền chị nói cho em biết sách của em bán chạy chừng nào?”
“…Chính em cũng không biết phải không?”
“……….”
Bị nói trúng, mặt Muramasa-senpai đỏ lên.
Nhưng mà…ngay cả sách mình bán chạy hay không cũng không biết? Thu nhập không quản sao? Kệ hay sao?
Quả là vị tiền bối này vẫn chưa thành niên, đại khái là nhuận bút các loại toàn là do người giám hộ quản lý.
Nhưng mà…ngay cả cái này cũng không biết sao?
“Tác giả không biết doanh số của chính mình… lại nhớ tới một ‘ai đó’ không dám đi tìm đọc bình luận về mình. Thật là, mặt này hai người cũng tệ quá.” Elf lẩm bẩm.
Sao tự dưng lại lôi tôi vào là thế nào?
Đang nói chuyện khác sao cứ phải kiếm cớ đâm chọt nhỉ?
“Sách của Muramasa-sensei bán được tổng cộng là ---“
Chị Kagurazaka từ từ đáp:
“ Một ngàn bốn trăm năm mươi vạn quyển.[note293]”
Nghe thế, Muramasa-senpai ngạc nhiên:
“…Ôi…. Một ngàn bốn trăm năm mươi?”
“Thêm một chữ vạn.”
Muramasa-senpai giật mình, ngơ ngác lấy tay tính nhẩm.
“Không thể nào…mỗi tháng tiền tiêu vặt của mình có chừng ¥4.500 bọ….”
Xem ra khác hẳn nhà Yamada, bố mẹ hẳn là quản chặt lắm. Nhà tôi cũng thế, tiền kiếm được trước kia toàn giao người lớn giữa hết.
“Làm trò gì đó hả? Múa ngón tay à?”
Giọng nói đầy chán ghét của Elf khiến Muramasa-senpai tỉnh lại.
“Đúng rồi. Thế thì – Yamada-sensei, nhắc lại lần nữa, lượn đi giùm cái.”
Cô ta ho khẽ vài tiếng:
“Tôi bán được hơn mười triệu quyển, cho nên tôi nói gì cậu cũng phải nghe! ‘Doanh số chênh lệch một triệu là trở lên là thế!’ – tự cậu nói đấy nhé.”
Xem ra cô ta muốn nói vậy nên mới đi hỏi doanh số của mình.
Đến lúc biết rồi lại thấy kinh ngạc vì trong đầu cứ nghĩ ‘chắc là hơn Elf đấy, nhưng không chắn lắm’ nên mới phải ứng vậy.
Quả thực là đè bẹp đối thủ luôn.
“…Kuhhhhhhhh!! Kuhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!”
Elf giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Có điều cậu ta cũng không nói gì, vẻ mặt cứ đờ ra.
“Tốt, trở ngại đã bị xử lý. Quay lại chính sự đi, Masamune-kun.”
“-----------“
Quay sang tôi, lập tức vẻ lo lắng vội vã bối rối trong mắt cô ta biến mất.
Đúng là cầu cũng không được. Tôi cũng chả muốn đùa cợt vì với người ta.
Tiền bối nói:
“Cậu có vẻ giận nhỉ, hậu bối?”
“Vì tiến bối vũ nhục giấc mơ của bọn tôi, còn nói muốn nghiền nát nó.”
“À. Thì sao?”
Làm sao tôi có thể nhịn nổi chứ.
“Thu lại những lời đó đi. Nếu không có là tiền bối tôi cũng không tha đâu.”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta đáp. Đột nhiên, vẻ mặt cô ta biến đổi, mỉm cười:
“Đừng có nhại mấy câu của nhân vật chính trong chuyện của cậu chứ. Mấy lời này cũng hay, đúng dịp đấy. Đã thế tôi sẽ tiếp tục đóng cái vai người xấu chọc nhân vật chính tực giận này --- lần trước, bản thiết kế của cậu hình như bị đẩy đến mức cả năm sau mới có lượt nhỉ? Do tôi cố tình cướp xuất của cậu đấy.”
“ --- Cái.”
Vì thế cô cố tình nộp bản thảo sớm, cố tình cướp chỗ, cố tình đẩy tôi đến mức tháng năm năm sau mới xuất bản được --
Hóa ra người đẩy tôi vào cảnh này chính là cô.
“Hướng phát triển của cậu tôi đều hỏi biên tập từng chút một. Muốn cướp chỗ của cậu cũng chả khó lắm.”
Muramasa-senpai chậm rãi tuyên bố:
“Tôi chính là có ác ý muốn nghiền nát cậu nên mới làm thế.”
“Này! Muramasa-sensei!”
Chị Kagurazaka định chen vào, nhưng Muramasa-senpai trừng mắt ngăn lại ---
Cô ta đặt ngón trỏ lên miệng, ra dấu ‘trật tự nào’.
“Cố ý nghiền nát bản thiết kế của tôi? Chả lẽ chuyện năm ngoái….”
“Năm ngoái? Chuyện gì?”
“Năm đó thời điểm nộp bản thảo của tôi và cô toàn trùng nhau, lại còn thể loại tương đương, cùng là tác giả trẻ…đến mức sách của tôi bị chém rụng như sung, mãi chả ra nổi một quyển nào. Đó cũng là cố ý sao?”
“--------------------------------------“
Muramasa-senpai tròn mắt, tựa như không ngờ tôi lại nói ra câu này. Không khí giữa hai người căng thẳng tột cùng.
Một khoảng lặng, rồi cô ta …hít sâu một hơi:
“Nếu tôi nói có thì sao?”
“Nếu thế, tôi hận cô.”
“……..”
Muramasa-senpai quay mặt qua một bên. Cũng vì thế mà tôi không nhìn rõ được nét mặt người ta.
"…Nhân tiện cũng nói luôn, tôi cũng biết trước hôm nay, giờ này cậu sẽ đến. Vì thế mới cố tình hẹn giờ muộn hơn để gặp cậu."
Để nghiền nát nước mơ của tôi. Chỉ để nói ra một câu này mà không tiếc tự mình đi đến ban biên tập.
Không sao hiểu nổi nữa.
"Vì sao cứ muốn làm khó tôi đến nước này?"
Chưa từng coi ai vào mắt. Không tức giận. Không hứng thú với cái gì. Cứ như thánh nhân - không phải thế sao?
Nghe tôi hỏi, Muramasa-senpai lườm tôi đáp:
"Vì tôi ghét cậu. Izumi Masamune -- tôi ghét cái loại ngươi cứ ôm chặt mấy cái giấc mơ vớ vẩn ấy. Lần này cậu làm cản trở đến giấc mơ của tôi, tôi càng thêm ghét cái loại viết mấy quyển truyện vớ vẩn như cậu."
Vì thế muốn nghiền nát tôi.
Muramasa-senpai một lần nữa bộc lộ mục đích của mình.
…À…ra thế …ra thế hả.
Nguyên nhân cuộc sống trong quá khứ khó khăn trăm bề như thế…dù hơi muộn, nhưng biết là tốt rồi.
Vì cô ta muốn làm 'tử địch' của tôi. Không phải đối thủ, mà là chân chính muốn bóp chết nhau.
"…Có thích thêm cái điều kiện bên thua phải nghe lời bên thắng không?"
Tôi liếc xéo:
"Người thắng cái đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất này có thể ra bất kỳ mệnh lệnh nào mới người thua."
"Này, từ từ đã Masamune…."
Elf lo lắng nắm tay tôi, nhưng tôi cũng không để ý.
"Nếu không làm thế thì sẽ mãi không dứt. Tôi cũng nói trước, tôi sẽ không vì thua một lần mà từ bỏ giấc mơ của mình đâu. Có thua bao nhiêu lần cũng sẽ đứng dậy bấy nhiêu."
Mặt khác, Muramasa cũng thế, có thua tôi keo này cũng không bỏ qua cho tôi đâu.
"Cho nên tốt nhất dứt khoát phân thắng bại đi. Tôi thắng, cô đừng bao giờ cản trở giấc mơ của chúng tôi nữa. Tôi thua…cô muốn sao cũng được."
"Thật sự là cầu còn chả được…cậu nói đấy nhé?"
Muramasa giật mình xác nhận.
Ủa? Thật đấy à? Mình thắng chắc rồi, thằng này muốn đánh cuộc kiểu này thật à?
Nhất định cô ta nghĩ thế.
Nếu ví von theo lời của Yamada Elf-sensei thì…
Sức chiến đấu 14.500.000 đánh với sức chiến đấu 220.000
Kiểu gì cũng chả có phần thắng - bình thường là thế.
Chuyện đó cũng dể hiểu thôi. Các bạn không tưởng tượng nổi lúc đầu tôi sợ đến thế nào đâu.
"Đúng! Giấc mơ của chúng tôi không phải trò đùa vớ vẩn! Đừng hòng chúng tôi thua!" Tôi lớn tiếng:
"Tử chiến đi Muramasa! Tôi muốn nhìn cô quỳ gối trước giấc mơ của bọn tôi!"
--- Đại khái là thế.
Sau đó hai chúng tôi lẳng lặng lên tàu điện về nhà. Cũng không ai muốn đi báo lại cho Eromanga-sensei, cả hai cứ thế gục xuống phòng khách.
"….Xin lỗi, Masamune. Vì lỗi của tôi mà anh phải đánh cuộc kỳ dị thế này."
Vẫn nằm nguyên trên bàn, Elf ỉu xìu buồn bã nói.
"Sao lại là lỗi của cậu được?"
"Vì…tại anh không nhịn được cảnh tôi bị Muramasa xem thường….nên mới nổi điên lên đánh cá phải không? Để xem…biết đâu có cách giải quyết nào đó…."
"Hả? Cậu nói lung tung gì đấy? Đâu ra vụ đó?"
Elf giật mình ngẩng lên:
"Hử? Không phải thế à?"
"Đương nhiên là không. Cậu nói lung tung cái gì đấy."
"Thế, thế sao anh lại….."
"Tại sao lại ủ rũ như thế? Nói thế nào nhỉ, thật ra chính tôi cũng không rõ lắm."
Tôi gục xuống trên ghế.
"Tôi không chút hối hận vì hạ chiến thư với cô ta. Đúng như cậu nói, có khi còn có cách khác giả quyết chuyện này. Nhưng cho dù tôi có máy thời gian quay ngược lại được khi đó để chọn lại, tôi vẫn chọn như thế mà thôi."
Vì cô ta dám nói giấc mơ của chúng tôi là chuyện vớ vẩn. Chưa xem tôi viết cái gì, đừng có tùy tiện quyết định thế chứ.
Nhất định không thể tha thứ cho cô ta được.
Chẳng qua là…
"Tuy không hối hận, nhưng thấy hơi hối lỗi."
"Thế là sao?"
"Tôi một mình lấy giấc mơ của chúng tôi ra để đánh cược. Sau đó còn ngồi đây không hối hận, không thấy mình sai…thật sự là thấy có lỗi với người cùng làm bản thiết kế với tôi, Eromanga-sensei….có lỗi với em gái đã vẽ tranh cho tôi nữa…"
Đó là lý do tôi mới ủ rũ như đưa đám thế này.
"Tôi thật sự -- không biết ăn nói sao với em gái mình nữa."
Thế nên về nhà tôi mới ngồi bẹp ở đây mà không lên lầu.
Nhưng mà…
"Anh làm cái trò gì ngu thế hả? Tính vớ tính vẩn."
Elf đứng bật dậy. Bộ dạng mặt ủ mày chau ban nãy đã biến sạch.
"Anh đó, cứ luôn mồm nào là thích em gái thích em gái, nhưng anh lại chả hiểu em gái anh gì cả ---"
"Ớ?"
Đúng lúc tôi còn chưa kịp hiểu cậu ta nói cái gì, Elf đã kéo tay tôi dậy. Cùng lúc đó…
*Rầm rầm rầm*
Tiếng đập sàn nhà kêu gọi tôi lại vang lên.
Elf nhìn lên trần, sau đó vỗ lưng tôi.
"Anh xem, đang gọi anh kìa. Mau đi đi."
Tôi bị đẩy ra khỏi phòng khách, sau đó hai chân tự động đi tới trước gian phòng khóa kín.
"…Sagiri, anh đây."
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa….Không có ai đáp.
"…Ớ?"
Rõ ràng con bé gọi mình cơ mà…
Đợi thêm một lúc cũng không thấy động tĩnh gì. Cứ như là Eromanga-sensei hồi trước vậy.
"Sa, Sagiri?"
Tôi đưa tay về phía cửa dù không hy vọng lắm -- nhưng hóa ra không khóa.
Hơi hé ra, trong phòng tối mờ mờ, không nhìn rõ cái gì.
"Anh vào nhé…"
Nhìn qua nhìn lại một lúc, sau đó tôi bước vào phòng.
Rồi --
"..À."
Có một đống gì đó to đùng trên giường.
"Sa, Sagiri? Em ngủ à?"
[..Hừ.]
"Ớ?"
Giọng con bé vang lên từ loa máy tính, có vẻ không vui…chắc là nó đeo tai nghe trong chăn rồi.
"Em có ngủ đâu. Rút cục là sao?"
[Hứ! Em cóc quản nữa, anh lăng nhăng quá!]
"Ớ? Ớ?"
Cái gì đấy? Sao tự dưng nói lại bực nhỉ?
Rõ ràng hôm nay từ lúc ra khỏi cửa đến giờ còn chưa nói câu nào cơ mà?
[Hẹn hò sướng không?]
"Hả?"
[…..Hỏi anh hẹn hò sướng không?]
"Cái gì cơ?"
[…Dù sao thì…so với một cô gái không chịu ra khỏi phòng thì ra ngoài chơi với ai đó vẫn thích hơn chứ. Lại còn tha hồ ngồi ăn bánh ngọt với nhau nữa…]
"Ờ….ý em là mấy cái Elf viết ấy hả?"
Đang hẹn hò với Izumi Masamune-sensei nè!
[………..]
Xem ra nói trúng rồi.
"Khoan đã, cái đó nhìn cũng thấy là Elf đang đùa mà. Anh đã bảo là hôm nay bọn anh đi gặp biên tập viên của anh mà! Mặc dù đúng có ăn bánh ngọt thật, nhưng cái đó đâu tính là hẹn hò!"
[…..Hừ.]
"Anh nói thật mà! Thề đó!"
Sao mình lại phải giải thích cho em gái mình nghe? Mà càng giải thích càng nghe như đang kiếm cớ ấy.
[Thế sao anh còn dẫn Elf-chan đến phòng khách? Thế là có ý gì?]
"Làm thế quái nào mà em lại biết được chuyện đó?"
[Hừ, cái này ngửi mùi là biết.]
Thật à? Tuyệt kỹ của hikikomori đấy à?
[Sau đó thì sao…tại sao lại ngồi đánh mắt đưa tình vời Elf-chan trong phòng khách?]
"Làm gì có vụ đó!"
Đang lúc tôi cố giải thích là mình không 'hẹn hò với Elf', cũng không 'liếc mắt đưa tình', Sagiri đột ngột thì thào:
[…Nii-san, cả đời không cho phép hẹn hò với con gái. Hiểu chưa?]
….Tự dưng đưa ra cái mệnh lệnh vô lý này.
"Sao lại là…cả đời?"
[Đúng. Cả đời…vì….]
"Vì? Vì sao?"
[Không tại sao cả! Tại sao anh không về ngay? Có biết em lo thế nào không hả?]
"Là vì ----"
Tôi khai thật.
"Anh thấy….có lỗi với em."
[Hả?]
Nghe thế, Sagiri thò đầu ra ngoài nhìn.
[Ý anh là sao?]
Tôi đứng dậy nhìn thẳng vào mắt nó…hít sâu một hơi, bắt đầu kể lại chuyện hôm nay.
"Thật ra là ---"
Vài phút sau ---
"--- Cơ bản là thế."
[……..]
Sagiri đã bò ra ngoài. Nó yên lặng ngồi nghe tôi nói trong bộ áo ngủ màu hồng,
Vẻ mặt vẫn không thay đổi chút nào, nhưng chắc là đang suy nghĩ…nhưng tôi chỉ đoán thế thôi.
"…Xin lỗi. Anh tự tiện đem giấc mơ của chúng mình ra đánh cược mất rồi."
[Sao anh lại xin lỗi?]
Sagiri nghiêng đầu.
"Ớ? Nhưng cái này đâu phải anh một mình quyết định được chứ. Với cả biết đâu còn cách gì an toàn hơn…"
[Cách gì là cách gì? Cứ thế cho cô ta nói? Cứ thế cho cô ta xem thường giấc mơ của chúng mình?]
"Đương nhiên là không."
Tôi trả lời ngay lập tức. Chuyện này không nói rõ ràng không được.
[Thế thì có sao đâu.]
Sagiri - không, là Eromanga-sensei cười.
[Không việc gì phải ngại. Chưa đánh đã lo thua thì làm sao mà thắng được. Kẻ nào dám cười nhạo giấc mơ của chúng mình là kẻ địch chung. Hai ta đè bẹp cô ta đi.]
"Eromanga-sensei …."
….Mình đúng là đồ ngốc.
Elf nói đúng quá.
"Nói hay lắm, Eromanga-sensei. Hai ta hợp sức lại thì có gì mà không làm được. Đã nghĩ thông rồi thì việc gì phải cố kỵ nữa."
Sagiri thì là em gái tôi, nhưng Eromanga-sensei lại giống như anh trai tôi vậy.
Thân phận thật của 'anh ta' là cô bé đáng yêu như thế, mà hình ảnh anh trai lại đáng tin như thế.
"Hai ta cùng đè bẹp cô ta đi."
[Vâng…ehehe.]
Sagiri vui vẻ gật đầu cười hì hì.
Sau đó ngừng một chút rồi nó hồi phục tinh thần lại.
[Mà, em không quen ai tên thế cả.]
Nó chống tay xuống sàn cúi đầu.
Nhìn nó như thế…tôi có cảm giác quả tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình rồi.
Nhất định phải thắng. Có chết cũng phải bảo vệ giấc mơ của chúng tôi.
Chỉ cần có Sagiri, chỉ cần có Eromanga-sensei, tôi còn có thể chiến đấu.
Vì thế ---
"Nè..Sagiri."
"Gì?"
"…..Cho anh xoa đầu em cái nhé?"
--- Tôi vô thức thốt lên.
Sagiri bối rối hỏi lại:
[Ơ? Để làm gì?]
"Như thế anh sẽ nhiệt tình hơn gấp bội."
Lập tức mặt Sagiri đỏ bừng lên.
[…..Nii…giảo hoạt quá…thế thì…]
"Được không?"
[………………]
Sagiri yên lặng hồi lâu, sau đó….
Nhìn vào mắt tôi khẽ nói:
[…Một chốc thôi nhé.]
"Ừ, tý thôi."
Tôi đưa tay vuốt mái tóc bạch kim của con bé….
[…Ư…ư…]
Tôi vừa bắt đầu, mặt Sagiri càng lúc càng đỏ --- cũng gián tiếp khiến mặt tôi nóng dần lên.
"Đừng có xấu hổ tới mức đó chứ."
[Nhưng mà….]
Sagiri có vẻ hơi giận, nhưng nó không nói gì chỉ cúi đầu.
"…………………."
[………………..]
…………………..
Cả hai yên lặng không nói gì, nhưng toàn thân tôi đã nóng như ngồi trên lò lửa rồi.
[Ư….ưm…]
Sagiri toàn thân đã cứng đờ ra mặc cho tôi xoa đầu ----
Làn da trắng muốt của nó cũng đã đỏ ửng lên rồi.
"Ực."
Làm cái trò gì thế không biết…Sao nhìn cứ như thể mình đang sờ ngực nó thế nhỉ.
Mình chỉ xoa đầu nó thôi mà! Có phải làm gì quá phận đâu!
Lúc này tôi ngây cả ra, hoàn toàn không cử động được.
Đáng ghét…! Có cảm giác trong lòng có một luồng tà niệm bắt đầu sinh ra….
Không không không, chỉ cần bỏ tay ra là xong mà. Nhưng dù biết đi nữa….
Tay tôi giống như bị hút chặt vào đầu em gái mình vậy, cứ thế tiếp tục vuốt ve.
[….Ực.]
Ai ngờ 'xoa đầu' lại có thể biến thái tới mức này cơ chứ.
Đang lúc trong bụng rối như tơ vò thì…
[…Nii… ----]
Đúng lúc Sagiri định nói cái gì đó…
"Lâu thế hả!!!! -------------------------------------------------!!!"
Có một người đạp cửa xông vào phá hỏng hết không khí.
[ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!]
Sagiri không kịp nhìn xem là ai đã lập tức phi vào trong chăn rồi.
Tôi đưa mắt luyến tiếc nhìn bàn tay mình, sau đó quay về phía người vừa lao vào - Elf.
"…Cứ lần nào không khí đang đẹp là lại cậu xuất hiện phá đám."
Nhưng vừa nãy cứ thế tiếp tục e là có chuyện không thể cứu vãn mất, có khi Elf xông vào cũng hay.
Elf cũng kệ, chắp tay cười ngượng ngùng.
"Đủ rồi, Masamune! Anh định chờ bao lâu nữa! Đã báo cho Eromanga-sensei xong chưa?"
"…Xong rồi. Bọn tôi quyết định sẽ đè bẹp người dám chế nhạo giấc mơ của cả hai."
"Ba chứ."
"Hả?"
Elf quay ngón cái chỉ vào ngực mình:
"Để ta - Yamada Elf ra tay hỗ trợ các ngươi đánh bại quái vật nào!"
Trên mặt cậu ta là một nụ cười tràn đầy tự tin.
Elf cứ thế mồm hô 'hội nghị tác chiến bắt đầu', chân thì đường đường chính chính xông vào gian phòng khóa kin.
Còn Sagiri thì chui biến vào trong chăn, thỉnh thoảng thò đầu ra. Con bé không thích người lạ, cũng không thích ai vào phòng của nó. Nhưng bực với Elf cũng như nước đổ lá khoai, chả có tác dụng gì cả.
"…Sagiri, cần anh ném cậu ta ra ngoài không?"
[…Bỏ đi. Thế này dễ nói chuyện hơn…lần này đặc cách.]
Tiếng từ loa máy tính vang lên.
Thế là hội nghị tác chiến do Elf chỉ huy chính thức bắt đầu. Chúng tôi ngồi xuống thành vòng tròn.
"Đầu tiên là tình huống của chúng ta."
Elf lấy máy tính bảng trong túi ra.
"Hai người xem cái này đi."
"Cái gì đây?"
"Tình trang của chúng ta đó."
Cái mà Elf chìa cho chúng tôi xem là…là …ờ…nói thế nào nhỉ.
Thấy có chút giống trong Log Horizon với cả Dungeon ni Deai wo Motomeru no wa Machigatte Iru Darou ka, đại khái giống như 'trạng thái nhân vật' ấy.
Xem ra là Elf viết tay. Trên màn hình máy tính bảng, từ chữ đến tranh đều là bút viết lên, có chút giống mấy quyển sổ 'lịch sử đáng xấu hổ' của học sinh cấp một.
Izumi Masamune, Yamada Elf, Senju Muramasa - ba bức hình kèm kỹ năng và trạng thái.
"Tên kỹ năng đảm bảo là sao chép ở đâu đó…."
"Anh nói cái gì?"
"Không có gì. Ý tôi là, cậu vẽ cũng đẹp nhỉ."
"Biểu diễn trước mặt họa sĩ chuyên vẽ tranh minh họa thì kể cũng xấu hổ. Thỉnh thoảng tôi với Eromanga-sensei có gửi email cho nhau - như anh thấy đấy, ở đây tất cả thông tin trạng thái hiện giờ gồm số liệu công khai cộng với những gì tôi đọc được từ kỹ năng Thần Nhãn của mình. Chiến lực của các phe anh nhìn là hiểu ngay."
"…………Ừm….nói cũng đúng."
Nhìn cái hình này là thấy, trong ba bọn tôi Muramasa đúng là hạc giữa bầy gà. Kỹ năng cấp A chất thành đống cao như núi, y hệt mấy thằng nhân vật chính trong web novel ấy.
Nhân tiện, nếu lấy Muramasa để so sánh, lực chiến đấu của Elf cũng chỉ tương đối mà thôi, còn tôi thì thấp đến thảm thương.
Quả nhiên doanh số = lực chiến đấu không được hay lắm. Nhìn vào chỉ khiến người ta thấy nhụt chí mà thôi.
Đại khái là…nhìn coi bộ dạng này thì Elf cũng nghiêm túc đấy. Với tính của cậu ta, nếu làm đùa thì đảm bảo trạng thái bản thân sẽ cao ngất ngưởng, cây kỹ năng dài không kể xiết. Nhưng lần này lại nghiêm túc làm cẩn thận chiến lực của đối thủ chứ.
Nếu đã làm nghiêm túc, ít nhất cái này cũng có chút giá trị.
"Sau đó thì sao? Cậu chỉ muốn nói tình hình chúng ta bất lợi thế nào thôi à?"
"Đúng thế. Đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất là do độc giả bỏ phiếu phân thắng bại. Vì thế tác giả càng nổi tiếng càng có lợi thế. Người hâm mộ Senju Muramasa đông gấp sáu lần của Yamada Elf tôi đây. Cái đám đó nhé, chỉ cần Muramasa không cố tình viết dở, đảm bảo họ sẽ bầu cho cô ta."
"Ừm. Đúng thế."
Cũng đành chịu thôi. Đã đấu light novel rồi thì làm sao mà công bằng tuyệt đối được. Tác giả càng nổi tiếng thì càng có lợi thế. Cũng thấy hơi hâm mộ đấy.
"Cho nên, anh mà muốn thắng cô ta -- nhất định phải viết cái gì hay tới mức cướp được độc giả của người ta mới được. Nhất định phải làm cái lũ mua báo chỉ để đọc truyện của Senju Muramasa nhận ra đọc truyện của Izumi Masamune hay hơn nhiều."
"Đúng…không sai."
Mặc dù còn có vài tác giả khác tham gia, nhưng Muramasa có nhiều người hâm mộ nhất.
"Chỗ này mới khó này."
Ta chắc chắn sẽ đè bẹp được Izumi Masamune - vì cô ta tin tưởng mình sẽ thắng nên mới chấp nhận thách đấu. Đã đánh sân khách rồi, không đánh bại đối phương tức là thua.
"Đúng thế -- hiểu rồi."
"Hiểu là tốt."
Elf gật đầu, tâm trạng có vẻ không tệ lắm.
Sagiri vẫn núp trong chăn, nói:
[…Mà này, tại sao Muramasa lại cứ kiếm chuyện với anh?]
Cô ta rõ ràng không biết tôi mà.
"Chịu. Anh chả nghĩ ra được chuyện gì liên quan cả. Hôm nay là lần đầu tiên bọn anh gặp nhau."
"Thật không? Anh không quên đấy chứ? Xem như thể không phải là gặp nhau lần đầu."
Elf cũng hỏi. Tôi chỉ lắc đầu.
"Không, chắc chắn là lần đầu."
Đây là loại sở trưởng của tôi mà. Đã gặp rồi sao mà quên được.
"Hừm ~ bỏ đi, kệ nó."
Elf vui vẻ cười:
"Hà hà…càng lúc càng thú vị….hay rồi đấy. Tôi còn tưởng cái loại chả bao giờ quan tâm đến thắng bại ấy sẽ không đấu cơ. Giờ thì…con đàn bà mắt treo ngược trên đỉnh đầu đó đã nghiêm túc lên rồi! Giận rồi! Nếu đập cô ta một trận được chắc chắn sẽ tức tối không cam lòng, đau đớn vô cùng! Chỉ nghĩ đến tôi đã thấy sướng rồi! Chảy cả nước dãi rồi này!"
Muramasa với Elf quả thật tính tình ác liệt quá, tốt nhất là đừng để hai người này đấu.
Elf vỗ lưng tôi bôm bốp:
"Nhờ anh đấy! Hoàng tử của tôi! Đi đánh bại kẻ địch của công chúa đi!"
"Hóa ra đây mới là lý do cậu giúp bọn tôi à?"
…Thôi kệ, đằng nào tôi chả thắng thôi.
*Rầm rầm rầm* Trong chăn, Sagiri có vẻ rất bức xúc, lại đập giường.
" -- Thế tôi đi viết truyện ngắn để tham dự 'đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất' đây."
Bàn luận xong xuôi, tôi quay sang Elf:
"Cậu bảo định giúp bọn tôi, thế cụ thế là thế nào?"
Chuyện này cũng phải hỏi cho rõ. Dù sao thì cũng chưa biết sẽ viết chung kiểu gì. Mặc dù có thể loại 'nhiều tác giả chung một bút danh' nhưng tôi chưa thử bao giờ.
"Trước khi trả lời câu hỏi đó, tôi phải hỏi anh cái này. Anh định thắng Muramasa thế nào? Có kế gì không?"
"Kế gì đâu. Cứ viết bình thường, thắng bình thường thôi."
*Lạch cạch lạch cạch* Nằm trong chăn, Sagiri cũng thể hiện sự đồng ý của mình.
"Nếu có thế mà cũng không thắng được, tức là giấc mơ này vốn đã không thể thành sự thực."
"-----"
Không hiểu sao Elf tròn mắt, cuối cùng lắc đầu:
"Thế hả. Viết bình thường, thắng bình thường --- Tốt. Tôi thích thế."
"Cụ thể mà nói là tôi đêm chính sửa bản light novel em gái của mình thành truyện ngắn cho phù hợp yêu cầu rồi đăng lên thôi."
Lại lùi xuống còn 60 trang, cảm giác thật kỳ lạ.
"À à, là cái bản thư tình light novel đánh bại tôi ấy chứ gì?"
"Làm ơn đừng gọi nó thế mà."
Xấu hổ lắm!
"Hừm, cái đó thì quả thật là có phần thắng. Nhưng cũng chưa chắc lắm, với cả tôi còn chưa xem bản thiết kế của anh."
*Rầm rầm rầm*
" ---- Eromanga-sensei nói là 'giờ sẽ gửi bản thiết kế đó cho cậu'."
"…Đã đến mức đọc được cả ý nghĩ của nhau rồi cơ đấy. Thế để tôi xem. Mà -- anh hỏi tôi giúp anh thế nào phải không?"
Elf chỉ vào chỗ ghi trạng thái của mình nói:
"Tôi sẽ dùng kỹ năng Thần Nhãn của mình hỗ trợ anh luyện tập."
"Luyện tập?"
"Đúng, luyện tập viết truyện ngắn cho hay. Từ sau khi quen anh đến nay, tôi có đọc qua các tác phẩm của anh rồi. Kỹ năng viết truyện ngắn của anh kém hẳn so với kỹ năng viết truyện dài."
"Ực…."
"Tôi cũng nói thẳng, giờ anh thế này đừng nói Muramasa, mấy tên lính mới khác cũng chả ăn nổi đâu."
"Ự ự…."
Tôi cứng họng không cãi được. Elf chỉ tay buông một câu quyết định:
"Nói thật, kỹ năng viết truyện ngắn của anh yếu thê thảm."
"Xin lỗi, đúng thế thật!"
Từ khi bắt đầu cầm bút đến nay, tôi vẫn rất không quen viết truyện ngắn.
"Kể cả truyện tôi viết tôi cũng không biết được sẽ dài bao nhiêu. Viết truyện ngắn tôi lại càng chịu."
"…Thế từ trước đến nay mấy truyện ngắn của anh là thế nào mà ra?"
Elf liếc tôi bằng nửa con mắt. Tôi cũng đành khai thật:
"Tình cờ viết thành ngắn thôi."
"Cảm ơn câu trả lời thẳng thắn mà ngu xuẩn. Anh quá lệ thuộc vào kỹ năng Viết cấp tốc của mình làm việc thành ra mới chả có tiến bộ gì cả -- tóm lại, giờ đi luyện tập đi."
Elf khoang tay trước ngực nói:
"Manga, anime, light novel các kiểu - đều có đoạn trước khi đấu với cường địch là tu luyện còn gì?"
"Luyện tập để viết truyện ngắn cho hay -- đây là cái cậu sẽ giúp tôi?"
"Đúng. Từ nay gọi tôi là Elf-sensei."
"Chả biết có tác dụng không đấy Elf-sensei. Đây là thực tế mà, có phải manga đâu. Tôi cũng không đi đánh nhau, là thi viết tiểu thuyết mà. Tôi cũng không có 'gian phòng thời gian'[note294]cũng chả kiếm đâu ra Tartarus[note295] đâu mà thoải mái luyện tập lên level ---"
"Có chứ."
"Ủa?"
Elf-sensei mỉm cười, hai tay kết ấn 'Đa trùng ảnh Phân thân chi thuật '[note296]
"Lấy ví dụ của manga nhé, như trong Naruto, duy trì tình trạng phân thân để tu luyện sẽ tăng cao hiệu suất - ít ra anh có thể học theo thế."
"Làm bằng răng à! Tôi có phải ninja đâu!"
"Thì cứ viết nhanh gấp đôi bình thường đi, thế là thành phân thân làm hai rồi đấy."
"----- Cái…."
Còn trò này nữa cơ à?
Khoan đã, lý do này nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy….
"Chả lẽ…cậu…"
"Đúng thế. Anh từng bảo mỗi ngày dốc hết sức ra là viết được 200 trang chứ gì? Giờ viết truyện ngắn 60 trang, mỗi ngày làm hai bộ -- không, cứ làm hẳn mười bộ đi. Anh xong bộ nào tôi đọc luôn bộ đó rồi chấm điểm cho."
*Soạt soạt*Elf lại kết ấn 'Hỏa độn'[note297]
"Đây chính là bí pháp tu luyện viết truyện ngắn của Elf! Cứ thế anh mới thắng nổi Muramasa!"
"Nói xuôi nói ngược một hồi cuối cùng vẫn là cách cứ luyện cho lắm vào hả?"
Các cậu nhìn coi, bí pháp tu luyện của Elf nói trắng ra ra cũng là thế này ---
1. Điên cuồng viết tiểu thuyết
2. Viết xong đưa người khác đọc
3. Đọc xong dựa vào kết quả đó để sửa đổi.
--- Chỉ đơn giản thế mà thôi. Viết-Kiểm tra-Sửa lại.
"Luyện viết truyện ngắn bằng cách này là nhanh nhất đó -- quá bình thường? Có gì không được?"
"Phương pháp bình thường mà chiến thắng kẻ địch hùng mạnh, thế mới ngầu chứ?"
"Không phải anh có giấc mơ to lớn hay sao? Hoàng tử của tôi, mau thực hiện nó cho tôi xem đi!"
Mỗi câu mỗi lời của Elf đều đánh trúng yếu điểm trong lòng tôi.
"……….."
Cậu ta nói đúng. Hoàn toàn đúng. Chuẩn không cần chỉnh.
À không, vẫn phải chỉnh.
"Một ngày mười bộ thì tôi thật sự là chịu chết. Lấy 200 chia 60 kiểu khỉ gì mà ra 10 được?"
"Tôi, tôi tôi tôi biết chứ! Tôi chỉ nói quá lên thế thôi! Đâu phải tôi không biết làm phép chia đâu!"
Thank you, Elf-sensei.
Quyết định phương pháp rồi, nhiệt lại cao vút lên.
Tôi không nói ra, chỉ giữ thầm cảm ơn người bạn của mình trong lòng.
Sau đó tôi ----
Bắt đầu tập 'bí pháp tu luyện của Elf' hàng ngày.
"Này! Cái quái gì đâu? Viết cả trăm trang là thế nào? Ngắn lại coi! Ngu thế hả!"
"Nghe kỹ đâu Masamune! Lần thi này là thi truyện ngắn! Bảng chữ cái tiếng Nhật lắm chữ, anh phải chú ý cái này!"
"Chả ai mua tạp chí để đọc tiểu thuyết của anh cả. Anh mà viết đơn giản quá có ma nó mua!"
"Kết cấu lung tung beng quá! Đã bảo rồi, anh phải bắt đầu từ cảnh nào có khả năng thu hút người đọc nhất ấy! Anh chỉ có 60 trang thôi! Từng câu từng chữ phải tiết kiệm sử dụng!"
"Anh cho là dựa vào mấy câu kỳ quái đã đủ để thổi hồn cho nhân vật nữ chính chắc?! Vớ vẩn! Đừng có xem thường mấy câu tình cảm yêu đương!"
"Đã bảo rồi! Cô nữ chính của anh tỏ tình nhanh quá! Đấy là chủ bài của anh, chỉ dùng được một lần thôi! Tuyệt kỹ là phải nhắm chuẩn cơ hội rồi mới tung ra!"
"Này này này này này này !!!! Cái cô này sao mà giống tôi thế hả? Anh quả nhiên là…."
Cứ thế ---
Dưới lửa giận của Elf-sensei, tôi cắm đầu cắm cổ viết lách.
Một ngày hai bộ hoặc ba bộ….mỗi bộ 60 trang. Sau đó lại đưa cho người bạn đồng hành đáng tin cậy đọc, phê bình, mắng mỏ, thảo luận….
Cứ thế, lặp đi lặp lại….
"Tốt, đã có tiến bộ. Coi như đạt tiêu chuẩn."
"Nhưng anh sẽ còn tiếp tục phấn đấu chứ? Tiếp tục luyện tập hàng ngày chứ? Cho dù chỉ tăng thêm một phần trăm khả năng thắng lợi cũng được -- anh và tôi khác nhau, anh chỉ là người trần mắt thịt thôi."
Bản thảo dự thi cuối tháng mới phải nộp. Vì thế tôi vẫn tiếp luyện.
Vẫn còn chút thời gian.
Trong đó, hôm nay là một ngày như bình thường.
Trời lúc đó đã chạng vạng. Tôi và Elf đang ngồi trong phòng khách nhà Izumi thảo luận về bài tập cuối cùng. Hiện nay, truyện để tham dự cuộc thi 'đại hội tỷ thí thiên hạ đệ nhất light novel' cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn chờ phút xuất thần để kết thúc nữa là xong. Nói cách khác ---
"Rút cục nên lấy tên là gì nhỉ."
Đúng thế. Đối với bất kỳ tác phẩm nào, đây cũng là một phần rất quan trọng.
Tôi còn chưa quyết định đặt tên cho tác phẩm của mình.
"Đến giờ còn chưa định ra tên truyện….Chịu anh thật, thế mà có thiết kế rồi."
Nhận tiên, bản thiết kế tôi nộp ghi tựa đề là 'light novel em gái (chưa có tên)'.
"Thì từ trước đến nay tôi viết light novel toàn đợi đến cuối mới đặt tên mà. Tác phẩm xong hết rồi mới --- cố rặn ra cái tên."
Tác phẩm cũng giống như con của tôi mà, sao lại đặt tên lung tung được.
"Tôi thì phải có tên trước rồi mới viết. Light novel tôi viết là phải bám theo cái tên ấy. Chúng cũng giống như con của tôi ấy -- làm sao cứ đẻ bậy mà không chuẩn bị được."
Sau này đảm bảo cậu ta sẽ thành bà mẹ quản con cực chặt.
"Nói sao thì nói, trong hôm nay anh phải quyết được cái này."
"Đồng ý. Cậu có ý gì không nói tôi tham khảo chút."
"Biết ngay anh bí mà."
Elf phá lên cười.
"Giờ muốn đặt tên trừ khi anh lại 'linh cảm chợt lóe' còn không thì chịu."
"Cậu cũng chả có ý gì hay ho cả. Mà tôi cũng biết thế mà."
Những lúc thế này, bạn đồng hành là người hiểu nhau nhất.
Không có linh cảm sẽ bó tay không làm được gì. Cái này thì chịu rồi.
"Vì thế, để dụ tôi 'linh cảm cợt lóe', cậu thử đặt vài cái tên xem nào."
"Ok, không vấn đề gì -- Eromanga-sensei thì sao?"
Elf hỏi về phía cái máy tính trên bàn.
Giọng Eromanga-sensei vang lên qua máy biến âm:
[Không vấn đề gì. Với cả tôi không quen ai tên thế cả.]
Mặc dù tôi chủ yếu luyện tập trong phòng khách nhà mình, nhưng vì Sagiri vẫn muốn giữ liên lạc nên chúng tôi dùng cách này để nối hai gian phòng với nhau.
Theo lời con bé nói là 'Để giám sát xem anh có làm gì bậy bạ với Elf-chan không'. Làm anh mà đến em gái mình cũng không tin tưởng thì thảm thật.
Tôi với giáo viên cách vách của mình làm gì có quan hệ kiểu đó -- phải nói bao nhiêu lần con bé mới tin nhỉ.
--- Trong lúc bọn tôi đang thương lượng thì..
*Kính koong* Chuông cửa vang lên.
"Chờ chút tôi đi xem ai."
Tôi ra khỏi phòng khách, đi về phía cửa.
….Chắc là Megumi tới trả sách. Nhưng không đúng, cô bé đó lần nào tới chả ra sức nhấn chuông. Có điều tôi chả nghĩ ra ai lại đến giờ này cả…ai thế không biết.
Chính vì nghĩ không ra nên tôi mới buông lỏng cảnh giác.
"Đến đây ~ Ai đó ---"
Tôi cười mở cửa. Ngoài đó là ---
" -- Ặc?"
Tôi ngẩn cả người ra.
Ai cũng giật mình cả thôi. Vì người đó là --
"Masamune-kun, tôi tới khuyên cậu rút đi."
Tử địch của tôi, Muramasa-senpai xuất hiện trong bộ đồng phục thủy thủ.
Tôi vẫn đứng ngây ra. Có rất nhiều điều tôi muốn bật lại, trong đầu đang không kịp chọn xem nên nói cái gì.
Tôi khó khăn thốt lên:
"Cô…cô….sao….."
"Ừ? À, đồng phục hả?"
Muramasa-senpai giơ phần ngực áo lên:
"Nhà cậu xa nhà tôi quá, nên hôm nay tiện đường từ trường đến. Dù sao tôi cũng là học sinh, còn phải đi học chứ."
Khác với Elf hay Sagiri, xem ra đúng là vừa học vừa làm ---
"Không phải cái đó! Tại sao ---"
"Nói thật, hôm nay tôi đến định cải thiện ấn tượng bản thân trong lòng cậu. Mặc dù lúc đó tôi không định nói thế, nhưng có điều lần đầu gặp nhau chọc cậu hơi quá thì phải."
Hôm nay đến đây để cải thiện ấn tượng?
Không không! Tình huống này có gì đó không hợp lý lắm!
Cũng như lần đầu tiên gặp mặt, chịu không đoán ra cô ta đang nghĩ cái gì.
Chắc là ban biên tập tiết lộ thông tin cá nhân đây mà, giờ hai mắt tôi đã tràn đầy lửa giận rồi.
"Biên tập viên bảo, con trai nói chung là thích con gái mặc đồng phục. Cậu xem, bìa light novel đa số là con gái mặc đồng phục còn gì? Đương nhiên nhìn bìa không cũng không biết được nội dung thế nào."
Ánh mắt cô ta lóe lên một tia rất đáng sợ, nhưng lập tức nét mặt lại quay về tươi cười:
" -- Đại khái là thế. Tôi cũng không rõ mặc đồng phục có tác dụng thật hay không, nhưng dù sao thay đổi tý cũng thấy hay."
Cô ta nghĩ cái gì chứ? Không sao đoán nổi.
Chả lẽ đến đùa giỡn mình? Tôi chuyển giọng giận giữ:
"Không ai hỏi chuyện quần áo. Tôi hỏi tại sao cô lại ở đây."
"Địa chỉ à? Là do biên tập viên nói cho đấy."
Đồ chết tiệt này, tự ý tiết lộ thông tin người khác.
"Sau đó tôi nảy ra ý -- như vừa nãy."
Chiêu hàng.
Muốn dùng ba tấc lưỡi để khiến mình không đánh mà thua?
"Không cần phải cảnh giác thế. Theo tôi chuyện này với cậu chỉ có lợi mà thôi."
"….?"
Tôi cau mày. Muramasa mỉm cười đưa tay ra:
"Masamune-kun, hãy trở thành của ta đi."
Cô ta nói thế đấy.
"….Hả? Hảảảảảả?????"
Tôi ngửa mặt lên trời phá lên cười. Đảm bảo cái mặt đang đỏ như gấc rồi.
"Trở thành của cô….! Cô nói cái gì đấy?"
"?"
Muramasa cũng tròn mắt -- sau đó mặt cũng đỏ bừng lên.
"Đừng, đừng có hiểu nhầm kiểu vô liêm sỉ ấy!"
"Nói xem nghe câu đó tôi còn hiểu cái gì trong sáng được cơ chứ?"
"Không phải thế! Vừa nãy ý tôi là trở thành 'tiểu thuyết gia dành riêng cho tôi'!"
"Tôi còn tưởng là trở thành 'nhân tình của tôi' cơ!"
"Đừng có nói ra mồm!"
Biết nhược điểm của Muramasa rồi. Rất không thạo mấy chuyện bậy bạ -- rất dễ bị mấy cái chủ đề đó phá hỏng tư thái siêu phàm thoát tục như ngày thường. Mặc dù cái này không có ý nghĩa gì trong khoản phân thắng bại sắp tới.
"Nói vậy cũng chả nghĩa lý gì. 'Tiểu thuyết gia dành riêng cho tôi'? Cái đó nghĩa là gì?"
"Từ sao nghĩa vậy, sau này chỉ viết tiểu thuyết cho một mình tôi đọc thôi! Đổi lại, tôi sẽ trả cậu thù lao đầy đủ!"
"…………"
"Thấy sao hả?"
Nhìn cô ta nghiêng đầu ra vẻ đáng yêu, tôi lại điên tiết lên.
Từ ngoại hình đến cử chỉ, tuổi tác đều rất đáng yêu. Nếu không phải là tử địch thì có khi tôi đã động tâm rồi.
Nhưng chúng tôi là tử địch.
So với trận đấu cùng Elf tháng trước -- đây lại là kẻ thù lâu năm. Làm sao tôi động tâm cho nổi.
Chưa kể cô ta còn là tiểu thuyết gia xịn hơn tôi nhiều.
Làm 'tiểu thuyết gia dành riêng cho tôi'…dám là đang bỡn cợt tôi lắm.
"Nói gì thì nói, tôi chả hiểu sao cô lại nghĩ ra cái phương án vớ vẩn này. Chắc chắn là có bẫy rập gì đó rồi. Cô có nhớ mình đã nói gì không?"
"Vì tôi ghét cậu. Izumi Masamune -- tôi ghét cái loại ngươi cứ ôm chặt mấy cái giấc mơ vớ vẩn ấy. Lần này cậu làm cản trở đến giấc mơ của tôi, tôi càng thêm ghét cái loại viết mấy quyển truyện vớ vẩn như cậu"
" --- Một câu đó với đề nghị ban nãy thì có gì chung?"
Nghe tôi hỏi, Muramasa mới giật mình giống như lỡ lời, tròn mắt:
"Đó là vì ----"
"STOOOOOOOOOOOOOOOP!"
Chưa kịp nói ra đã bị người khác chen vào.
Sau đó là tiếng bước chân, Elf đi ra. Cậu ta còn kẹp cái máy tỉnh bảng bên người.
Nhìn Muramasa đang giật mình, Elf lẳng lặng đi đến bên tôi nói với vẻ vênh váo:
"Masamune, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi nên mới nói - anh tốt nhất đừng hỏi cái đó."
"Elf…ý cậu là sao?"
"Chính xác mà nói, anh đừng đi tìm hiểu xem con gái nghĩ gì. Không cẩn thận là sẽ dính lời nguyền đấy."
Đến lúc này mà vẫn còn chơi lời ẩn ý được.
"Phiền toái quá, cậu nói kiểu gì dễ hiểu chút."
Dù sao thì ba năm trước đã bị Muramasa nguyền chán rồi.
"Vì anh tốt quá mức, nên nếu nghe kẻ địch nói xong khả năng thắng của anh sẽ giảm mất."
…Cậu lo lắng quá rồi. Tình hình này kể cả tôi cũng không thể có tình cảm gì với kẻ địch được.
Nhưng…tôi gật đầu.
"Elf-sensei nói đúng. Không cần phải nghe kẻ địch lải nhải."
"Tốt lắm."
Elf gật đầu hài lòng, sau đó hất hàm với Muramasa:
“ – Đến đây là xong rồi nhé, không có gì khác được đâu. Lượn đi.”
Bị đuổi thẳng mặt, Muramasa cũng chỉ hơi cong môi lên thôi. Tuy phản ứng thế với người khác là thường, nhưng với bộ dạng siêu phàm thoát tục vốn có thì lại rất hiếm thấy.
“Yamashita-sensei.”
“Yamada! Yamada! Đừng có nhầm!”
“Yamada-sensei…tôi nhớ đã bảo cậu tránh qua một bên rồi thì phải.”
“Không ~ muốn đó ~”
Elf cành được thể làm tới.
“Mặc dù doanh số tôi bại bởi cô, tôi cũng chả có quyền nói gì được – nhưng nghĩ lại thì, đến lúc ra anime rồi có khi bán được đến sáu triệu bản cũng không chừng! Đến lúc đó chả biết ai phải xem mặt ai đâu!”
Theo tôi có ra anime cũng chả tăng được doanh số đến mức đó đâu.
Nhưng nhìn cậu ta có vẻ vui vẻ tràn ngập tin tưởng, thôi bỏ qua đi.
Nếu cả vị tác giả doanh số gấp 6 lần Elf cũng cứng họng thì chắc trên đời này chả còn ai có thể đấu khẩu với cậu ta rồi.
Quả nhiên, Muramasa bỏ cuộc không tìm cách chặn họng Elf nữa. Cô ta nói:
“Yamada-sensei --- Sao cậu lại ở trong nhà Masamune?”
“Chúng tôi đang sống cùng nhau mà.”
“Hả?”
“Phụtttttttttttttt!?”
Tôi phun sạch nước trong miệng ra ngoài. Cậu ta nói cái gì thế không biết!
Ngay cả kẻ địch của tôi cũng ngây người ra.
*Rầm rầm rầm rầm rầm rầm*Sagiri cũng thể hiện sự giận giữ của mình.
“….Cậu làm ơn đừng biến ‘hàng xóm cách vách’ thành ‘sống chung’ được không?”
Tôi hít một hơi đính chính. Nghe thế, có vẻ Muramasa cũng thở ra một hơi.
“Đừng có làm tôi sợ chứ. Thiếu chút nữa là tôi báo cảnh sát rồi.”
Làm ơn bình tĩnh dùm cái.
Nhà tôi với cái chỗ bên cạnh đã bị người ta đồn là ‘mảnh đất dữ’ rồi, đừng có làm ầm lên nữa.
“Có gì mà không được! Tôi cũng đã báo cho mọi người biết luôn rồi!”
“Chả lẽ bên cạnh tôi không ai có tý ý thức bảo mật nào trên mạng hay sao?”
Hết Eromanga-sensei đến Megumi, giờ lại thêm cậu ta nữa….làm ơn cẩn thận một chút khi lên mạng cái! Lần này là tin nóng rồi! Đảm bảo sắp có cuồng phong cuốn tới rồi!
“Đừng có ăn nói lung tung – tôi hiểu ý cậu rồi, nhưng không thể cứ thế mà về được.”
Giọng Muramasa đột nhiên trở nên kiên quyết, tôi nghe như có tiếng kiếm rời bao vậy.
“Masamune-kun, cậu đồng ý với đề nghị của tôi đi. Như thế cậu cũng có thể hiểu rõ ‘giấc mơ của tôi’ trước khi nó nghiền nát giấc mơ của cậu.”
“Nếu cậu – muốn tiếp tục cuộc sống như hiện nay.”
Tôi, Elf, thêm Eromanga-sensei đang nghe ngóng qua skype đang đấu khẩu cùng Muramasa trong phòng khách nhà Izumi.
Tôi còn mù mờ chưa hiểu gì, nhưng vừa nãy một câu như trùm cuối ấy ---
Một câu đó, tôi không thể giả vờ như không nghe thấy được.
[Nếu cậu muốn tiếp tục cuộc sống như hiện nay, tốt nhất nghe tôi nói hết đã.]
Một lời này đánh trúng chỗ yếu hại trong lòng tôi. Tôi không thể không nghe được.
Nhưng…nếu nghe lại là bỏ qua lời khuyên của Elf.
Giấc mơ của Muramasa là thế nào mà lại có thể nhận định giấc mơ của chúng tôi là nhàm chán, vớ vẩn?
Trở thành của ta đi - câu đó có ý gì?
Liệu đánh đổi câu trả lời lấy quyền quyết định cục diện có đáng không?
Trong lúc tôi đang nghĩ thế thì --
“Masamune, anh tránh qua một bên đi. Giờ đến lượt tôi.”
Elf đặt mông ngồi xuống làm bộ dạng tông sư gạt tôi ra. Gì thế này? Đừng có chiếm cả nhà của tôi chứ.
“Yamada-sensei. Nói ra giờ hơi muộn, nhưng tôi hy vọng cậu không quấy nữa.”
Cậu ta vẫn lẳng lặng quấy café. Bộ dạng rất ưu nhã, động tác điền đạm thong dong.
“Tôi cũng không định quấy. Nhưng tôi phải nói rõ với cậu, Masamune, cậu đầu đất chả kém gì mấy thằng nhân vật chính trong light novel đâu. Tôi nói một lần thôi, nghe cho kỹ này. Muốn giết trùm, phải hỏi tôi này.”
Elf vẫn làm dáng tông sư, tay phải giơ lên hình khẩu súng bắn về phía Muramasa.
“Phải nói rõ, hôm nay cô tới chọc không phải một mình Masamune, mà là chọc phải chúng tôi.”
“….Chúng tôi là những ai?”
“Gồm tôi này…”
Elf nhìn cái máy tính bảng – ý là Eromanga-sensei, sau đó ngửa mặt lên trần:
“Còn có công chúa đại nhân tầng trên nữa.”
Hôm nay Muramasa tới chọc không phải tôi, mà là chọc cả Elf và Sagiri?
Thế là thế nào…? Nghe Elf nói thế mà tôi vẫn chưa hiểu gì cả.
Bằng động tác rất cường điệu, Elf vung tay:
“Tầng một là lãnh thổ của tôi, lầu hai là của cô bé đó. Với loại khách không mời như cô, để tôi thay mặt người không tiện xuất hiện tầng trên đánh cho một trận!”
Ớ? Quyền chủ nhà của mình đâu?
Trò gì thế này? Sao nhà mình mà lại bị hàng xóm chiếm mất nhỉ?
Cùng lúc đó, sau khi Elf tuyên bố xong….Muramasa…
“…..”
Cô ta….
Để tôi tường thuật lại những gì mắt thấy tai nghe một cách thật khách quan nhất nhé – cô ta lấy ít văn phòng phẩm ra khỏi túi, sau đó bắt đầu viết lách.
Tay phải cầm quyển sổ tay màu xanh đậm, tay trái cầm bút bắt đầu múa lên.
Không có cảm giác đều đặn tiết tấu như Eromanga-sensei --- cảm giác trầm ổn như núi.
Nhìn Sagiri làm việc sẽ khiến người ta thấy vui vẻ. Nhưng nhìn cô ta làm việc lại khiến người ta ngộp thở. Giống như cảm giác đang đứng trong Thánh Vực vậy.
Toàn trường căng lên như dây đàn.
…Trước giờ không hiểu cô ta viết lách kiểu gì, giờ đã biết rồi.
“Này….mấy câu ngầu ngầu tôi vừa nói cô có nghe không đấy?”
Tình huống này mà còn có thể nói chuyện bình thường được, thần kinh cậu ta chắc cũng trơ hết ra rồi.
“………”
“Đừng có bơ tôi nào!” Elf gần như gào lên.
Sau đó, Muramasa trả lời:
“Ồn nữa là tôi giết đấy.”
Chém đinh chặt sắt.
“Giờ đang là lúc quan trọng. Chờ chút xong ngay đây.”
Dù nói chuyện, cô ta cũng không ngẩng đầu lên – cây bút cũng không dừng lại.
“Nè nè, cô đang viết tiểu thuyết đấy à? Ngay bây giờ? Ngay tại đây?”
“……………………………………”
Lần này hoàn toàn bơ rồi.
“~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Elf nắm chặt tay lại, hai bên thái dương giật giật.
Từ trên bàn, thông qua máy tính, tiếng Eromanga-sensei vang lên:
[Giống anh đấy.]
“Ớ? Ơ? Đâu đến mức đó chứ! Cậu nói xem?”
Tôi nhìn Elf, ánh mắt cầu xin một sự giúp đỡ.
“Giống như đúc luôn! Quả thật là giống! Ngay cả cách ăn nói cũng giống!”
“…Thật à?”
“Đã thấy mình ngu thế nào chưa hả? Mau kiểm điểm đi! Đây là cơ hội để nhìn rõ khuyết điểm bản thân mà bình thường không nhận ra đấy!”
Elf chắp tay trước ngực liếc Muramasa, sau đó hỏi tôi:
“Thế, phiền giải thích vì sao đồng loại của ngài lại thế này cái?”
“Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?”
“……….*Jiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii*”
Ánh mắt kiểu gì thế này? Nhìn cậu cứ như thể đang bảo là tôi nói xạo ấy.
Tôi nhìn sang vị ‘đồng loại’ đang hăng say viết, nói:
“….Linh cảm chợt lóe? Chỉ nghĩ ra được thế thôi.”
Elf vẫn trừng mắt nhìn tôi:
“….Tóm lại là tình trạng này là mặc kệ thế giới rồi hả? Mỡ diêm không vô, cứ thế viết?”
“Đại khái là thế?”
“Anh không thấy thế rất thất lễ sao?”
“Biết làm sao được! Linh cảm chợt lóe mà! Cứ muốn là viết thôi! Tôi cũng thế mà! Có lúc còn vừa đi vừa viết cơ!”
Mà sao mình lại giải thích hộ Muramasa nhỉ?
Elf thở dài một hơi rồi quay lại ghế.
“Đúng là loại con gái chỉ biết đến mình. Đành vậy, đợi thôi. Masamune, pha tôi ly café.”
[Đây nữa.]
“Ừ ừ.”
“…Tôi nữa.”
“Vâng vâng.”
Thế là tôi xách mông đi pha café cho Elf với Eromanga-sensei --- ngoài ra còn có phần cho kẻ thù lâu năm đang cắm cúi viết nữa.
Chừng hai mươi phút sau ---
Muramasa vẫn đang cắm cúi viết.
Cô ta định viết tiểu thuyết ngay trong trận địch đến bao giờ đây?
“?”
Mặt cậu ta lộ lên một nụ cười, ánh mắt sắc bén cũng trở nên dễ nhìn hơn.
“………”
Tâm trạng tôi giờ rất phức tạp. Chả lẽ cô ta cứ thế mà – viết ra những bộ light novel tuyệt vời thu hút được cả núi độc giả sao? Nhìn cũng tập trung như em gái tôi lúc nó vẽ tranh vậy.
“…Ôi.”
Tôi đưa tay lên xoa xoa hai bên đầu.
Quả đúng như Elf lo lắng. Đúng là hơi bị tốt quá mức rồi. Nếu không cứng rắn lên một chút – sợ là cả kẻ thù lâu năm cũng không hận nổi mất.
Mặc dù tôi nhất định vẫn thắng, nhưng…
“Nhưng mà….”
Đừng bảo là cô ta định ngồi viết đến xong mới thôi nhé? Trời đã tối rồi đấy!
Tuy nói có vẻ lo lắng chứ thật ra tôi không quan tâm đâu.
“Cũng…hay…đấy”
Lúc này, tôi đang vòng qua phía sau ghế cô ta nhìn lén tác giả nổi tiếng Senju Muramasa đang sáng tác.
“Quá hay…! Quá mức hay…!”
Bên cạnh, Elf cũng đang nhìn Muramasa chằm chằm.
“Cái này – không giống bộ Fantasy Blade đang tạm dừng.”
“Là truyện mới hoàn toàn. Chả lẽ đây là bộ định dùng để tham dự ‘đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất’?”
“Nhưng đây chắc là chương mở đầu thôi nhỉ? Mai đã phải nộp bản thảo cơ mà?”
Nhưng cũng gần sát còn gì.
Thoạt nhìn hình như cái mà Muramasa viết không phải phần tiếp theo của Fantasy Blade đang ra anime, cũng không phải là bộ sách để phân thắng bại với tôi -- đây là một tác phẩm mới hoàn toàn viết tại nhà của tôi, trong lúc đi đường nghĩ ra.
Nhân tiện, giờ cả lũ đang đứng dậy hết. Muramasa ngồi trên ghế, còn tôi và Elf sau lưng. Máy tính kết nối phòng khách và gian phòng kín thì đặt trên bàn trước mặt. Chắc Eromanga-sensei cũng đang nhìn Muramasa sáng tác.
[….Anh này.]
Tiếng Sagiri vang lên qua máy tính.
"Sao thế? Em mệt rồi à?"
[Nhìn cô ta tập trung thế, có khi hét lên hay làm gì đó cô ta cũng không biết đâu.]
"Ừ. Sao -- em định làm gì?"
[Vén váy cô ta lên em xem cái.]
"Em nói cái gì đó! Bình thường chút anh nhờ cái!"
Tình huống nghiêm túc vậy mà còn có thể nói những câu thế này.
Phải biết để ý không khí chứ! Hù anh sợ phát khiếp!
[Nhưng, nhưng mà…đây là cơ hội ngàn năm có một.]
"Nói cũng có phần đúng."
Ngay cả Elf cũng đồng ý?
"Cơ hội đó Masamune! Mau chụp hình lại rồi sau này uy hiếp!"
"Rút cục ở đây ai là người xấu thế không biết!"
"Kuh! Sao lại…! Đây là kẻ địch của anh đó! Sao anh lại bảo vệ cô ta?"
Nghe câu này quả thật tôi cũng hơi động tâm --
Ôi ôi, có cảm giác như bị ma nhập ấy! Chả lẽ bị lây thói xấu của Elf-sensei rồi à?
"Không không, không được!"
Tôi thấy mình sắp hóa điên rồi.
"Không, sao mình có thể đụng vào cô ta được ---"
Tôi nhảy đến trước mặt Muramasa, sau đó dang tay ra che chở:
"Chỉ mình tôi có quyền cởi quần lót của Muramasa-senpai thôi."
"……………………….Cậu nói cái gì đấy hả?"
"Ớ? Ớ?"
Tôi bối rối quay lại và thấy kẻ thù của mình đang đỏ mặt nhìn lại.
Xong lúc nào đấy?
Cô ta gấp sổ tay lại, thất kinh, ấp úng nói:
"Cái…cái….cậu muốn đồ lót của tôi?"
"Khoan, khoan đã!"
Tôi dốc toàn lực ép mình quay mắt khỏi đùi của tử địch, cố gắng đổi đề tài:
"Sao cô không viết Fantasy Blade tiếp?"
Mặc dù câu này chỉ là tức thời nghĩ ra, nhưng thực tế tôi vẫn muốn biết đáp án.
"Người hâm mộ của cô ai cũng đang chờ! Cả anime cũng thế -- sao không viết tiếp?"
Nhà xuất bản cũng khổ sở lắm chứ. Biên tập viên bị thúc thì lại càng không kể.
"Chả lẽ là ---"
Tôi đang định nói, Muramasa trả lời bằng một câu mà không ai ngờ tới. Nghe cho kỹ nè, cô ta ---
"Fantasy Blade là cái gì?"
"------------!?"
[------------!?]
Tất cả đều cứng họng. Tôi cảm thấy lạnh cả người.
"Hả…hả….đùa hả?"
Ngay cả Elf cũng đổ mồ hôi như tắm.
"Nghe tôi nói này! Giả ngu cũng có chừng mực thôi! Fantasy Demon Blade Legend, biết không!?"
"Ừm…có chút ấn tượng…"
"Sao lại không biết được. Đây là tác phẩm của cô cơ mà!"
Elf túm cổ Muramasa lắc lắc. Nếu không phải cậu ta nhanh hơn dám tôi đang thay vào đó lắm. Cái khác không nói, cái này nhất định phải hỏi.
"À…là truyện của tôi à? Nghe tên thì hình như là bộ mà biên tập viên cứ cầu xin tôi viết tiếp thì phải. Nghe láng máng có cái gì đao kiếm ấy."
Thế là…thế nào?
"Sao light novel mình viết mà cũng không biết tên được -- mà tại sao cô lại không đặt tên cho truyện của mình?"
Bị lắc tới lắc lui, Muramasa cũng có vẻ hốt:
"Light novel là thứ viết cho mình xem mà. Thấy nội dung hay là được, còn lại chỉ là phụ thôi."
Ừm, sách cô ta bán ra hình như chưa từng có cái gì gọi là 'lời cuối sách' cả. Ngoại trừ nội dung ra, sách của cô ta chả có cái gì khác hết.
Còn lại… là phụ?
"Không có tên làm sao hiệu sách bán được? Cô sáng tác kiểu gì thế?"
"Tôi chỉ viết thôi. Còn sau đó thế nào không biết, cũng không hứng đi tìm hiểu."
Muramasa đơn giản đáp. Chả cần nhạy bén như Elf tôi cũng thấy --- cô ta không hề nói dối.
Chắc chắn Fantasy Demon Blade Legend cũng là tên do người khác đặt chứ không phải Muramasa chọn. Đến chính tác giả còn chả biết truyện mình viết mang tên gì nữa cơ mà.
Sự kiện ký tên, rồi tiệc mừng, làm kịch bản anime đều không tham gia. Thậm chí doanh số tiêu thụ của chính mình cũng không biết.
Nguyên nhân vì thế. Cô ta coi tất cả chỉ là phụ thôi.
Hoàn toàn không hứng thú với thế tục là thế. Tác phẩm của mình bị người ta ruồng bỏ cũng kệ, không ai đọc cũng không vấn đề gì. Có trời sập cũng không đổi sắc, bình tĩnh như thần tiên vậy.
Hà…đúng như Elf với Kagurazaka-san nói rồi.
Tôi tự ngăn mình không nói gì tiếp. Mặc dù trong lòng vẫn còn một câu hỏi tại sao lại tìm cách gây khó cho tôi, nhưng ít ra cũng trút được tảng đá trong lòng rồi. Cũng chả có gì khó hiểu. Phân thắng bại xong là đâu lại vào đó thôi.
"…Senpai, sao cô lại trở thành tiểu thuyết gia?"
Tôi hỏi, giọng vừa bội phục vừa thất vọng.
"Muốn đọc sách hay thì ra hiệu sách là được mà? Nếu…không cần tiền, không cần độc giả, không cầu nổi tiếng, cái gì cũng không hứng, viết chỉ vì bản thân -- thì cần gì phải làm tiểu thuyết gia?"
Tại sao lại trở thành tiểu thuyết gia - tôi lặp lại câu hỏi của mình.
"Vấn đề thứ hai đúng như cậu nói đấy, chú em."
Muramasa đưa tay lên gãi mặt:
"Tôi phải làm tiểu thuyết gia vì không thể không làm thế. Mặc dù tôi thì không ai đọc tiểu thuyết của mình cũng không sao cả. Đúng, có người thích đọc sách của mình rất hay, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Nhưng sau đó, có người lấy lý do 'có tiểu thuyết gia viết cả ngày cũng không bằng' để thuyết phục tôi cất bước đầu tiên."
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh thiếu nữ mặc kimono ngày qua ngày ngồi trong phòng viết tiểu thuyết.
Có thể vì thế mà có người đánh giá đây là 'một người đáng khen'.
Nhưng tuy là đồng loại, có điều theo tôi, kiểu này cũng không khác gì lắm với lũ nghiện game online. Chả phải cố gắng gì hết, mà lại càng không đáng khen. Chỉ là làm chuyện mình thích hàng ngày mà thôi.
Nhưng chỉ thế đã có thể kiếm tiền, còn có thể mang lại niềm vui cho độc giả.
Không có mấy nghề có thể hạnh phúc được hơn thế.
Tôi từng thấy nghề này tuy cực khổ, nhưng cũng rất đáng làm.
Có điều cũng không ít người có quan điểm khác.
Tại sao cô ta…có lắm độc giả như vậy lại hoàn toàn không quan tâm chứ?
"Đáp án cho vấn đề thứ nhất là:"
Muramasa ném cho tôi một ánh mắt sắc bén như dao:
"Trong tiệm sách không có sách hay -- chú em, trong tiệm chả bao giờ có quyển nào có thể khiến tôi đọc xong thấy vui vẻ phá lên cười được cả. Vì thế tôi đành tự mình viết."
Đây chính là lý do khiến…Senju Muramasa trở thành tiểu thuyết gia?
"Mà cũng đừng hiểu nhầm, trò giải trí vui nhất trên đời vẫn là đi học. Chỉ cần gặp phải bộ sách mình thích thì anime, phim ảnh hay game, thậm chí người yêu cũng sút bay được hết. Tôi thích đi học thật. Mặc dù không thể tìm được quyển nào thuộc về mình ."
"Ít ra cũng có một hai quyển chứ?"
Tôi không nhịn được hỏi.
"Nếu không từng đọc qua vài bộ sách hay thì làm sao có thể thích đọc được. Càng không có ý định tự đi viết."
"Đúng thế. Nhưng những bộ truyện hay đó lại…ngừng rồi."
Ý là sao? Tác giả qua đời sao? Hay là….?
Muramasa không cho tôi thời gian tự hỏi, giơ một ngón tay lên:
"Masamune-kun, theo cậu bộ light novel hay nhất trên đời là như thế nào?"
"Hả?"
Đột nhiên lại hỏi thế biết đâu mà trả lời. Hay nhất trên đời -- đến tột cùng là như thế nào? Trong đầu đã nổi lên mấy tác phẩm mà vẫn do dự chưa quyết.
"Vậy tôi hỏi kiểu khác. Coi 100 điểm là tối đa, cậu đánh giá truyện mình viết được bao nhiêu điểm?"
Câu hỏi vừa khó khăn vô cùng mà cũng đơn giản tột bậc.
"100 điểm."
Tôi lập tức đáp trả. Kể cả những tác phẩm bị loại - mặc dù chúng cũng có không ít tỳ vết - tôi vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu cho chúng 100 điểm.
Vì trên đời này vẫn có người thích chúng.
"Còn cậu?"
Muramasa hỏi Elf.
"Đương nhiên là 100 điểm."
"Tôi cũng thế đó. Tác phẩm của mình viết là 100 điểm hết - vì bản thân là tác giả mà. Nhưng phong thư đầu tiên mà độc giả gửi cho tôi viết là ---"
"Thang điểm 100 thì bộ sách này đáng được 1000000 điểm!"
"Người nhà bảo là 'người ta có lòng gửi thì xem đi', nên tôi định nhìn lướt qua thôi…mà sợ hết cả hồn. Bộ sách tôi đánh giá 100 điểm thì cho cả 1000000 điểm. Lại còn 'trong số những bộ light novel tôi đã đọc, viết hay nhất cũng chỉ đạt 1000000 điểm thôi'."
"---------------"
Tôi nín thở. Ý cô ta tôi cũng hiểu.
"Đúng thế, đó là bộ sách hay nhất trên đời. Cả đời cậu cũng không phải có một quyển chỉ thuộc về mình."
Sẽ có lúc một người đọc một quyển sách mà người ta thực sự thấy hay.
Tối đa 100 điểm, nhưng người ta lại cho bộ sách đó tới 1000000 điểm, đem khoe khắp nơi.
Tác phẩm có nổi tiếng hay không cũng kệ, doanh số cao thấp không quan tâm, người ta đánh giá thế nào bỏ ngoài ta, thậm chí còn chả thèm biết ai là tác giả nữa.
Một quyển sách có thể khiến người ta ưỡn ngực ngẩng cao đầu "Tôi thích quyển này nhất".
Yêu đến mức coi tác phẩm đó như con, trầm mê hoàn toàn trong đó.
Như Megumi thì có Hyper Hybrid Organization
Tôi thì có Circlet Girl, Shakugan no Shana, Ichiban Ushiro no Dai Maou[note298] hoặc Akuma no Mikata [note299]
Chỉ cần đọc sách, ai cũng có một báu vật nào đó quý giá nhất.
Đó chính là bộ sách hay nhất trên đời mà Muramasa nhắc đến.
"Sau khi trở thành tiểu thuyết gia, tôi càng hiểu điều này rõ hơn. Sách vì độc giả mà sinh ra, không phải vì tác giả. Tác giả có cố gắng cách mấy cũng chỉ có thể đạt điểm tối đa 100 thôi, độc giả lại dễ dàng cho đến 1000000 được. Hơn nữa có những người có không phải chỉ một bộ sách hay nhất trên đời. Thế giới này thật không công bằng. Những bộ sách mà tôi thấy hay thì tìm hoài không ra, mà có cũng chả đủ đọc…Tôi lúc nào cũng đói sách --- vì thế!"
Muramasa đứng lên.
"Giấc mơ của tôi là Viết một bộ light novel hay nhất trên đời. Một bộ mà chính mình cũng đánh giá cho 1000000 điểm được! Có thể làm chính mình thấy thỏa mãn, có thể vui vẻ đọc từ đầu đến cuối thay cơm!"
Giọng nói rất to và rõ ràng, bên trong chan chứa tức giận và hy vọng.
Vậy ra ---
Cô ta viết sách vì chính mình sao?
Thằng đó…nói thế nào nhỉ…cũng khó diễn tả…nhưng khẳng định là không giống bọn mình làm việc một cách vui vẻ
Không để ý thế sự, cứ hùng hục tập trung luyện cấp.
Cũng không định so tài với ai, không khoe khoang với ai.Từ đầu đến cuối luyện cấp chỉ để chờ ngày giết trùm cuối. Những cái khác là phụ, phụ là kệ hết không có hứng. Có thằng nào gây cản trở là đè bẹp luôn. Chỉ đơn giản thế mà thôi.
Mặc dù cô ta cũng thừa nhận cũng còn xa mới đạt được ước mơ của mình, nhưng thành quả không phải là không có.
Hiện giờ, bất kể người đọc có sở thích thế nào, bất kể thích chủ đề gì, truyện đánh đấm của Muramasa luôn có cái gì đó khiến người ta thấy 'hay'.
Từ một khía cạch nào khác, ước mơ đó cũng là mong muốn chung của tác giả trên toàn thế giới.
Chỉ cần luyện cấp lên, cho dù Metal Slime cũng tốt mà Metal Slime King cũng một đòn đánh chết được.[note300] Quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Cô ta chỉ đơn giản là cày Str lên thật cao mà thôi.
Solo player mạnh nhất, kiêu ngạo nhất từ trước đến nay.
Đó chính là bộ mặt thật của cô ta.
" ---- Cái mặt cô có biết cười không đấy?"
Tôi nhìn Muramasa thì thào.
"…Cậu nói cái gì đó?"
"Tôi còn tưởng cô là loại có thấy trời sập cũng không đổi sắc cơ, nhưng vừa nãy lúc nói đến ước mơ có thấy chút thay đổi."
"Hừm…."
Muramasa hơi đỏ măt, sau đó ưỡn ngực đáp:
"Những lúc nói đến ước mơ ai cũng cười cả thôi."
Hình như đây là lời thoại trong truyện của mình thì phải?
"Thế hả?"
Hiểu ước mơ của Muramasa rồi, tôi cũng hiểu vì sao cô ta lại giỏi như vậy.
Ước mơ cũng hay đấy chứ. Xin hãy cố gắng lên - vì truyện của cô thì đúng là một trong số bộ sách hay nhất trên đời đối với tôi rồi. Tôi thật lòng mong cô ta có thể tiếp tục viết thêm những bộ như thế -- nhưng mà.
Bất kể thể thế nào, tôi cũng không cho phép nó nghiền nát giấc mơ của chúng tôi được.
"Vậy sao cô cứ coi tôi như cái đinh trong mắt -- tại sao cô lại muốn nghiền nát giấc mơ của chúng tôi? Tôi đâu có gây cản trở cho cô?"
"Có đấy."
Cô ta phản bác:
"Vì giấc mơ của các ngươi là xuất bản cái bộ truyện tình em gái kia thật tưng bừng, cho nó thành anime phải không?"
"Sau đó bọn tôi sẽ cùng xem chung. Đó là giấc mơ của chúng tôi."
Tôi bổ sung nốt đoạn quan trọng đằng sau.
Hướng viết của cậu tôi cũng đã hỏi biên tập viên rồi - Muramasa từng nói thế. Nói cách khác, nội dung bản thiết kế của tôi cô ta cũng biết.
"Cậu có nói gì cũng vậy, sự thật là cậu gây cản trở tôi. Tại sao không viết tiếp Fantasy Blade ? Tôi vẫn chưa trả lời câu này phải không?"
Muramasa giơ tay phải lên. Giờ tôi mới nhận ra - cả năm ngón bên đó đều quấn băng.
"Vì viết không nổi nữa rồi."
"!"
"Từ lúc cậu bắt đầu cái thiết kế vớ vẩn đó, tôi không thể nào tiếp tục viết truyện đánh đấm được nữa."
"Cái, cái gì ---?"
Cái gì đấy? Ở đâu ra đấy? Lý do ở đâu ra đấy?
Sao truyện tình em gái của tôi lại ngăn cô ta viết truyện đánh đấm được?
"---------------"
Nhưng nếu là thật thì quả là đáng sợ.
Vì lỗi của tôi mà bộ tuyệt phẩm không ra nổi nữa?
Tôi tái mặt, toàn thân run lẩy bẩy….
"Tôi…tôi ----" *Chát* "Đau nào!"
Có ai đó cốc đầu tôi một cái. Ngẩng lên nhìn mới thấy Elf tay cầm máy tính bảng nhìn mình.
"Đủ rồi, đến đây là xong. Tôi đã nói rồi mà -- nghe cô ta nói là anh sẽ dính lời nguyền đấy."
Elf kẹp cái máy tính dưới nách, túm tay Muramasa đẩy ra.
"!"
"Đủ rồi, về đi!"
Muramasa bị đẩy ra ngoài về phía cửa.
"Ê này…."
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, nhưng vẫn đuổi theo.
"Yamada-sensei, tôi còn chưa ---"
"Biết ngay là cô không hiểu mà. Nói lâu nói dài như thế, cuối cùng Masamune vẫn chả sáng ra được tý nào -- sao cô không nhắc lại đi?"
"….!"
Muramasa tròn mắt. Elf nhân lúc túm tay cô ta thì dí mặt mình lại gần:
"Tôi nghe thì hiểu hết - khẳng định là cô công chúa tầng trên cũng hiểu rồi."
Elf trừng mắt nhìn Muramasa vài giây.
Sau đó ---
"Hà…."
Một tiếng thở dài như bỏ cuộc.
"Tôi thật hết nhịn nổi rồi. Mặc dù có lỗi với cô công chúa quá, nhưng cái này…không thể không nói."
"Có ý gì ---"
Elf cắt lời Muramasa:
"Để tôi tạm bỏ giấc mơ của anh qua một bên, cho kẻ địch chung này một lời khuyên cuối cùng ---"
Elf chỉ thẳng tay vào mặt tôi, mắt nhìn Muramasa nói:
"Muốn cho anh ta hiểu phải nói rõ ràng gấp trăm lần sao với lúc nãy. Tác giả nổi tiếng như cô sao lại phải coi loại tác giả nhép như Masamune là cái đinh trong mắt? Tại sao lại chủ động ra tay với anh ta? Tại sao lại từ nông thôn Chiba lên tận thành phố, đến tận khu Adachi bảo anh ta 'trở thành của ta'? -- mau nói rõ toàn bộ ý định của cô cho người ta nghe!"
"-------------"
Do dự trong mắt Muramasa biến mất, thay vào đó là quyết đoán.
Cô ta hấy tay Elf ra, sau đó trừng mắt nhìn.
"Phù ~ phào ~"
Hít sâu một hỏi, sau đó nhìn tôi nói rõ từng chữ.
"Theo tôi, bộ light novel hay nhất trên đời sẽ là tác phẩm của cậu."
"Hả?"
"Vì thế, tôi không cho phép cậu thay đổi thể loại sáng tác. Tôi không thích thể loại truyện tình cảm lãng mạn, tôi chỉ thích truyện đánh đấm của cậu thôi, cái khác không được. Mà tôi cũng không muốn học thể loại nào khác nữa…không muốn, tuyệt đối không!"
"Cái ---"
Đến lúc tôi định thần lại, đã thấy Muramasa dí sát mặt vào rồi.
"Tôi là người hâm mộ cậu từ bao lâu nay."
Cô ta dùng cả hai tay nắm lấy tôi. Đôi tay quấn băng như sau buổi làm bếp vụng đó quả là mềm mại.
"Trở thành của tôi đi mà. Viết truyện dành riêng cho tôi đi mà. Van cậu đấy."
Giọng nói rất chân thành tha thiết. Còn phần tôi thì ---
"Ớ? Hả? Ờ….à…ờ….?"
Tôi mặt đỏ như gấc, loạn hết cả lên. Nhưng mà ai chả thế phải không?
Lý do khiến một người vốn hoàn toàn không hứng thú với thế tục nay lại có hứng thú với thứ khác.
Lý do khiến tuyệt phẩm Fantasy Demon Blade Legend dừng lại vô thời hạn, tác giả không thể viết tiếp thể loại đánh đấm nữa.
Muốn nghiền nát bản thiết kế của tôi không phải vì có ý xấu gì cả.
Mà là vì --
Vì cô ta hâm mộ tôi? Vì cô ta thích truyện đánh đấm mà tôi viết?
Sau đó…vì tôi bỏ không viết thể loại đó nữa, đổi sang truyện tình cảm yêu đương…nên mới giận?
Giận tới mức không thể tiếp tục viết truyện đánh đấm được nữa?
"Đùa…sao?"
"Tôi không đùa!"
Muramasa nắm tay tôi chặt hơn.
Trong số người hâm mộ tham dự ký tên với tôi cũng chả có ai cuồng nhiệt tới mức này cả.
"Tôi đã đọc hết truyện mà cậu viết rồi! Trước khi cậu chính thức xuất bản, từ khi còn viết truyện trên mạng tôi đã mê mẩn rồi!"
"Nhưng…nếu thế…"
"Tôi có chứng cứ mà! Tôi biết tác phẩm của cậu ban đầu thì thế nào! Nguyên bản của Izumi Masamune là từ một cái fanfic của Tales of Phantasia! Nội dung chính là từ một nhân vật vốn không tồn tại tên là Izumi Masamune bắt đầu hành trình của mình ---"
"Khoan khoan, dừng lại!"
"Sau đó hiệp sĩ trùng tên với tác giả - Masamune đánh nhau với con rồng khổng lồ, sau đó anh ta hét lên ------ 'Chết nèèèèèèèèèèèèè - Sử tử hống!!!!'!"
"Wahhhhhhhhhhhh! Im! Im ngay! Tôi tin! Tôi tin rồi!"
Ôi đau quá! Đau lòng quá! Muốn chết quá!
Điên thật! Đâm chọt truyện trên mạng đúng là tử huyệt của tác giả nói chung.
Mặc dù tôi yêu quý tác phẩm của mình thật, cũng có thể tự hào mà cho chúng 100 điểm, nhưng trước khi chính thức hành nghề không tính! Không ngờ còn có người biết cái quá khứ đáng xấu hổ ấy của mình!
Rõ ràng là sau khi chính thức vào nghề tôi đã xóa sạch rồi cơ mà! Giờ mặt tôi đỏ như gấc rồi.
"Truyện cậu viết qua mạng tôi đã tải hết xuống rồi."
"Xóa mau! Xóa cái mớ đó mau!"
"Từ chối! Những thứ đó quan trọng như máu thịt của tôi vậy. Vì thế truyện của tôi mới bị cậu ảnh hưởng -- nhờ truyện của cậu cho tôi linh cảm nên tôi mới viết ra truyện được!"
"…….Ực."
Vậy ra đây là lý do văn phong hai bên giống hệt nhau à?
Lúc tôi bắt đầu viết truyện qua mạng, nghĩ lại quả là trước khi Muramasa-senpai chính thức xuất hiện. Nói cách khác…không phải Izumi Masamune sao chép của Senju Muramasa --- mà là Senju Muramasa sao chép của tôi, của Izumi Masamune...à?
Dần dần cũng hiểu rồi.
"Lúc tác phẩm của cậu bị đánh rụng…tôi thật sự không biết làm sao, cứ như người mất hồn. Những nhân vật tôi thích sau này sẽ ra sao? Làm sao họ mới đến được hạnh phúc cuối cùng…ngày nào tôi cũng nghĩ mỗi chuyện đó. Mà tôi có phải tác giả đâu cơ chứ."
…Cũng…giống tôi…
Muramasa-senpai bị truyện của tôi ảnh hưởng, khi đó cũng giống tôi bây giờ, cứ như người mất hồn. Những lúc đó thì đương nhiên làm sao viết lách gì nổi.
"Để giải tỏa tâm trạng, tôi bắt đầu viết lách. Cứ thế viết không ngừng nghỉ. Vừa viết vừa tự hỏi tại sao Izumi-sensei không viết tiếp, nhưng nghĩ mãi mà không ra.
"….Cái đó…."
Là vì tác phẩm của cô khiến truyện của tôi bị loại sạch đó.
"Không ngờ nguyên nhân lại là tôi…giờ cô nhắc tôi mới nhận ra."
Quả nhiên cô ta không cố ý dẫm lên chân tôi.
Giờ nghĩ lại, hồi ở ban biên tập, Muramasa-senpai diễn trò rất vụng.
Mặc dù định đóng vai kẻ xấu…nhưng những gì cô ta nói đâu phải là giả? Chỉ có câu muốn nghiền nát bản thiết kế câu truyện tình cảm lãng mạn của tôi là không biết thật đến đâu thôi.
"Mà này, Masamune-kun, về truyện năm trước tôi sẽ không xin lỗi đâu."
"Không sao. Senpai viết tốt hơn thôi mà."
Cho dù cố ý thật, tôi cũng không có lý do gì nói người ta cả.
Vẫn nắm tay tôi, Muramasa-senpai nói:
"Tôi tưởng chỉ cần nghiền nát mấy cái tác phẩm vớ vẩn đó là có thể giúp cậu tỉnh lại. Tôi muốn dùng kế khích tướng với cậu -- nhưng sau đó tôi bị nói cho một trận."
Sau đó, cô ta kể lại nghe biên tập viên - Kagurazaka-san nói mới biết tại sao tôi lại ra sức nhiều thế cho tác phẩm này.
"Không ngờ có nguyên nhân sâu xa như vậy. Không ngờ gia cảnh cậu lại phức tạp như thế. Để có thể tiếp tục làm việc, cậu nhất định phải có được kết quả gì đó - phải không?"
"………."
"Để bảo vệ cuộc sống cùng em gái mình, cậu cần tiền."
"Đúng."
Cuối cùng --
"Masamune-kun, tôi tới khuyên cậu lần nữa. Cậu không cần thắng tôi đâu. Doanh số kiểu gì cũng được, trừ tôi ra độc giả nói gì cứ bỏ ngoài tai."
Cuối cùng - trở lại chủ đề ban đầu.
"Trở thành của tôi đi. Bỏ qua những ước mơ vớ vẩn đó đi, xin cậu vì mình tôi mà viết truyện thôi. Để thay lời cảm ơn, tôi sẽ tặng cậu toàn bộ thu nhập của mình từ trước đến nay."
"Toàn bộ….!?"
"Không đủ sao?"
Muramasa dí gần đến mức mũi bọn tôi sắp đụng nhau rồi.
Sau khi giải thích cái hiểu nhầm…tôi vẫn hơi sợ cô ta. Giờ khi đóng vai này còn sợ hơn gấp bội.
Vì sao? Vì cô ta thực sự nói chuyện nghiêm túc.
Điên quá trời.
"Không phải là có đủ hay không…! Cô có biết mình thu nhập đến mấy tỷ không hả? Sao lại cho tôi được?"
"Thu nhập từ công việc, lúc nào con thấy cần cứ đêm ra mà dùng. Còn trước đó cứ để gia đình giữ -- người nhà toàn dạy tôi thế thôi, cho nên giờ -- tôi muốn dùng. Thuế má cũng không vấn đề gì, cụ thể cách chuyển khoản các loại để tôi hỏi chuyên viên mấy vụ này."
Cô ta…hoàn toàn nói thật.
Sẵn sàng vứt toàn bộ tài sản của mình cho tôi để tôi viết truyện cho mình mình.
Cố ta muốn mua -- Izumi Masamune, mua tôi.
"Yên tâm chưa, Masamune-kun?"
Muramasa vẫn nắm chặt tay tôi, cứ thế nhích lại gần.
"Chỉ cần trở thành của tôi - tôi sẽ lo cho anh em cậu cả đời."
Một câu này thực sự khiến tôi động tâm.
--- Có cảm giác quyết định sắp tới rất quan trọng.
Nếu đồng ý…sau này tôi vẫn có thể sống cùng em gái mình.
Chúng tôi cũng không sợ vì người giám hộ này nọ mà phải tách nhau ra.
Hơn nữa -- tôi thật sự rất vui. Vui vì có người đánh giá tác phẩm của mình cao đến thế. Điểm tuyệt đối 100 mà lại cho tác phẩm của tôi 1000000, thật sự khiến người ta rất vui.
Đầu đã thấy lâng lâng như thể bị đánh thuốc mê.
Mời tôi viết tiểu thuyết sao?
Với tác giả như tôi, có lời mời nào còn tuyệt vời hơn thế được?
Có người mong mỏi mình sáng tác.
Đây cũng chính là động lực ban đầu của tôi còn gì.
Đó là người đó dùng ma thuật lên tôi…từ đó thay đổi cả cuộc sống của hai anh em.
Mà giờ, senpai cũng đang dùng một ma thuật còn dịu dàng, hiền từ hơn để dụ hoặc tôi.
"Masamune-kun…cậu trả lời đi."
"…Senpai…tôi…."
Tôi trả lời như thể đang say ---
"…Tôi…."
"Không được!"
Đột nhiên tiếng em gái tôi vang lên!
"Nhất định không được!"
Âm lượng lớn đến mức làm cả nhà rung lên!
Giọng con bé đáng lẽ không nên xuất hiện, nhưng sự thật là đã xuất hiện rồi.
" --- Sagiri."
Tôi lập tức tỉnh lại nhìn sang hướng đó.
Có nằm mơ tôi cũng không thể tin vào những gì mình vừa thấy.
"…Ặc! Ối…!"
Đó là hình ảnh Sagiri đã xuống được nửa thang đang đau đớn nhìn tôi.
..Con bé…ra khỏi phòng ---
Hai tay nó nắm lan can hơi run lên, trông như sắp ngã đến nơi.
"Không cho phép…."
Chỉ có ánh mắt vô cùng cương quyết đang nhìn thẳng vào Muramasa.
*Rầm!*Sagiri đạp vào thang:
"Tôi còn trước cô! Tôi còn thích hơn cô nhiều! Tôi là đầu tiên! Cô --- cút đi cho tôi!"
Bình thường nó chả mấy khi nói gì, vì thế giọng nó vang lên khàn khàn, tựa như cắn vào lưỡi vậy.
Mà cũng chính vì thế khiến từng câu từng chữ của nó khiến mọi người đều ngậm miệng lại.
"Giấc mơ của bọn tôi không phải đồ vớ vẩn! Cùng nhau! Chúng tôi cùng nhau xây dựng nó! Lần đầu tiên cùng nhau …!"
Tôi nhớ Elf đã nói: đấu với Muramasa không phải là tôi.
"Bọn tôi sẽ không thua loại người như cô! Tuyệt đối không!"
Sagiri và ---
"Masamune! Nói cho cô ta biết đi! Nói cho cô ta ------------------!!!"
--- cộng sự của tôi.
"À…"
Lời mời của Muramasa chắc chắc là cơ hội tốt nhất mà một tiểu thuyết gia có thể nhận được,
"Hà hà…hừ…phù…."
Nhưng với tôi thì không.
Có bị đánh chết cũng sẽ bò dậy. Như thế ma thuật mới có hình có dáng chứ.
"Xin lỗi, senpai. Nghe cô nói thế tôi rất vui, nhưng giá như vậy còn chưa đủ."
Tôi lùi lại, bỏ tay cô ta ra cười:
"Giờ, tôi sẽ không thua ~ Chúng ta đấu một trận đi."
"…………."
Muramasa-senpai chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
"Senpai, cô hâm mộ tôi phải không? Đừng có chưa xem đã phán là không hay nhé. Vì tác phẩm lần này - là tuyệt tác của Izumi Masamune đấy."
"………"
Muramasa-senpai quay người đi về phía cửa.
Sau đó quay đầu một lần ---
"Không hay tôi giết cậu."
Bỏ lại một câu như thế rồi ra về.
Đêm đó, sau khi Muramasa-senpai đến nhà, tôi hoàn thành bài tham dự 'đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất', gửi cho ban biên tập.
Hôm sau, Kagurazaka-san gửi tin nhắn cho tôi.
[Izumi-sensei, cám ơn em. Chị đã xem rồi - nhưng lần này là thi đấu nên chị sẽ không giúp em sửa. Để độc giả xem rồi bình luận những thứ không phải thực lực của em thật không có ý nghĩa.]
[Mà này -- hôm qua Muramasa-sensei có qua chỗ em à?]
[Ủa? Em bảo chị tùy ý tiết lộ thông tin người khác? Ahaha, có sao đâu - vì thế mới có phát triển đẹp thế này mà. Tốt cho Izumi-sensei, cho Muramasa-sensei, cho ban biên tập, cho độc giả, mà mấu chốt nhất là tốt cho chị!]
[À, sau đó bản thảo của em cũng gửi cho Muramasa-sensei rồi đấy. Cô bé này coi biên tập viên là gì thế không biết? Tóm lại, chị cho người ta xem thử -- ui, Muramasa-sensei lúc đọc thì đáng sợ lắm nhé, sát khí ngập trời luôn - ớ? Izumi-sensei, sao giọng em run thế? Có sao không đấy ---]
[Em hỏi lần này chị biết trước được bao nhiêu? Ừm, vụ Muramasa-sensei là người 'fan cuồng' của em chị biết từ lâu rồi. Em hỏi sao không nói cho em biết ---? Em không hỏi chị cơ mà. Em xem, em phát triển cũng nhanh quá chứ.]
[Nguyên nhân Muramasa-sensei không biết truyện đánh đấm nữa chị cũng biết. Làm biên tập của người ta chị cũng nói chuyện vài lần rồi.]
[Vụ em cứ nộp bản thảo là đụng lịch với Muramasa-sensei --- có à? Thật ra lần trước chị hẹn gặp người ta không phải để thảo luận về bộ sách sắp tới -- chị chỉ định nghe nỗi phiền muộn của Muramasa-sensei thôi. Là biên tập viên, là phụ nữ đã trưởng thành, chị cũng phải có một buổi 'thảo luận nhân sinh' với cô thiếu nữ mười bốn tuổi chứ.]
[Dù nói thế, nhưng đến lúc chị hiểu hết toàn bộ mọi thứ thì đã là sau buổi 'thảo luận nhân sinh' rồi. Kể cũng tiếc, nếu như chị biết trước…nếu cuộc gặp giữa em với Muramasa-sensei chậm lại một ngày -- chị đã thoải mái giải thích hiểu nhầm này cho hai đứa rồi -- À…tiếc quá --- giá mà chị biết trước được.]
[Sao nào, Izumi-sensei? Giờ em có muốn cảm ơn chị không? Em nói gì cơ --- ghét nhé, thôi về nghĩ một chút đi. Chị làm biên tập viên của em mà cũng vướng vào vụ này, lại còn phải đánh giá chính xác tác phẩm mới của em nữa. Chị có nói câu nào bảo em đừng viết truyện tình cảm lãnh mạn nữa, cứ viết truyện đánh đấm không? Rõ ràng nếu chị lừa em đi viết truyện đánh đấm tiếp, như thế bộ Fantasy Blade của Muramasa-sensei mà mọi người chờ mong cũng ra được quyển nữa rồi -- nhưng chị vẫn vững tâm bảo hộ tác phẩm của em đấy! Đó - cũng là vì tương lai của độc giả mà thôi! Vì các kiệt tác trong tương lai! Đúng không!]
[Izumi Masamune, Senju Muramasa -- chị quý cả hai như nhau.]
[Nào nào, không cần cảm ơn -- làm biên tập của em chuyện này là đương nhiên mà.]
[Nhân tiện, dì của em -- vừa trẻ vừa xinh ----]
Ngày 20 tháng 7 - công bố kết quả cuộc thi 'đại hội tỷ thí light novel thiên hạ đệ nhất'. Tôi ngồi trước mặt Elf trong phòng khách nhà Izumi.
Đúng 7 giờ tối sẽ công bố kết quả trên website chính thức. Giờ đã là 6:57 rồi.
"Còn ba phút nữa."
Nhìn máy tỉnh bảng để trước mặt, Elf nói. Tôi cũng ngưng thần nhìn quyển số trên bàn.
"Căng thẳng thật."
"Sao anh bảo anh sẽ không thua cơ mà?"
Elf ngẩng đầu cười như muốn trêu chọc.
Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên ----
Còn mấy phút nữa sẽ biết vận mệnh của tôi, của Sagiri, của Eromanga-sensei thôi.
"Tôi tin anh sẽ thắng."
"Ớ?"
"Anh viết tốt hơn trước nhiều rồi."
"………….Mwu, cảm ơn."
Bị nói ngay mặt thế xấu hổ quá.
"Mà truyện của tên kia cũng mạnh ra phết đấy ---"
"…Ừ…hay thật."
Tôi không thể giữ tỉnh táo mà đọc cái đó được, nên không biết nó có hay thật không - nhưng lúc nãy không phải chỉ nói nội dung tác phẩm.
Còn nói nhiều thứ nữa.
Kiểu như đang yên đang lành sao lại đăng cái loại đó lên tạp chí đồ chơi, Muramasa-senpai quả cũng hơi điên điên.
"Mà rồi…cái đó cũng hơn trăm trang."
"Lúc đầu thì nói là so ngắn, cuối cùng lại nộp bản dài. Đúng là phong cách của tên kia. Giả bộ lạnh lùng, thật ra là đồ ngốc."
Đúng thế. Ngốc không kém gì Elf cả.
Điều kiện là truyện ngắn 60 trang, Muramasa-senpai làm hẳn một bản trăm trang.
Cô ta viết xong là không sửa, cũng cứ thế để nguyên (nói là nếu sửa độc giả sẽ giận này nọ) mà đăng -- đương nhiên là có vấn đề rồi. Đám trẻ con mà nhìn một đống to đùng thế chắc sợ chết khiếp. Nói trắng ra đấy là ăn gian. Ai cũng thế thì sao gọi là thi đấu được.
"Chắc chắn phải bị phạt gì đó chứ nhỉ? Kiểu như giảm tỷ lệ phiếu chẳng hạn. Đây cũng là một trong những lý do để anh thắng còn gì?"
"Còn gì nữa không?"
"Có chứ. Lý do thứ hai là tên kia không thể viết được loại truyện đánh đấm mà mình am hiểu nhất."
"À…ừ đúng."
Đúng thế. Muramasa-senpai lần này không nộp truyện thể loại đánh đấm.
Không phải truyện đánh đấm - mà là thể loại gì gì đó.
"Muramasa mà không viết được truyện đánh đấm thì cũng chỉ là SonGoKu mà có mỗi chiêu vận nội công của Thần Vũ Trụ, Kamejoko [note301] và quả cầu Kênh Khi mà thôi."
"Vẫn quá mạnh đó!" Ví dụ quá dở!
"Đúng là thế thật, nhưng quả là yếu đi nhiều rồi -- với cả còn có một lý do thứ ba nữa."
"…Đó là?"
"Ố? Anh lại hỏi nữa ~~ còn chưa hiểu à?"
Elf che mặt cười trộm. ….Bực nhé, đừng cười kiểu đó.
"Biết rồi."
Tôi cũng không định giấu. Đó là lý do chính khiến tôi tự tin mình có thể thắng được.
Đó là do tác giả Senju Muramasa đang đi vào vết chân của Izumi Masamune.
Đơn giản là vì truyện người ta viết hay hơn tôi nhiều, thế thôi. Vì truyện người ta viết cô đọng hơn tôi. Tôi phải dùng 300 trang mới diễn đạt được ý của mình, người ta chỉ cần trăm trang là đủ.
"À đỏ mặt kìa! Đáng yêu quá cơ ~ nhớ lại à?"
"Im nào!"
Lần này, người ta quyết chiến với tôi bằng một quyển ---
Hai ngày trước khi tạp chí được bán ra, cô ta kiếm được bản mẫu rồi đưa cho tôi đọc ngay trước mặt ---
"Cảm giác thế nào? Đọc bộ sách thư tình con gái viết cho mình ngay trước mặt người ta cảm giác thế nào?"
"Ực…."
--- Đó thực sự là một lá thư tình.
Mới đọc được một trang tôi đã ngạc nhiên rồi. Truyện cô ta viết ra là ngôi thứ nhất , nhân vật nữ chính -- nhân vật chính là một tác giả nổi tiếng, trước cửa nhà xuất bản gặp một hậu bối của mình và trúng phải tiếng sét ái tình.
Bộ sách bắt đầu bẳng cảnh như thế.
Đó là người duy nhất mà nhân vật chính yêu, người duy nhất mà không truyện nào sánh bằng.
Nhân vật chính bị nam chính thu hút, quá trình dần dần xao động được miêu tả vô cùng tuyệt vời. Cuộc tình vừa nóng bỏng, vừa khó khăn, vừa chua vừa ngọt. Một bộ tiểu thuyết tình cảm lãnh mạn, hoàn toàn không giống văn phong của Senju Muramasa. Hoàn toàn không viết vì độc giả -- một lá thư tình chỉ viết cho một mình tôi mà thôi. Vô cùng trực tiếp, vô cùng rõ ràng.
Cứ như có người đứng sát cạnh mình gào lên 'Tôi thích cậu ~~!!' vậy
"Tôi còn tưởng đứng tim mà chết chứ. Vừa vui vừa xấu hổ, mặt cứ như bị lửa đốt ấy."
"Ủa ~ xem ra không phải là không động tâm nhỉ? Được con gái tỏ tình mà, sướng chưa?"
"Sướng thật! Nhưng mà, sướng kiểu đó không hay lắm!"
Tôi quả thật rất cảm động, toàn thân sướng run lên.
Hơn nữa người ta còn là fan cuồng của mình, lại còn viết thư tình nữa, tôi thật sự cầm lòng không được.
"Sau đó thì sao? Anh đáp lại thế nào? Đã hẹn hò với người ta chưa?"
Tôi hồi tưởng lại khi đó, sau khi nhận lá thư tình ấy.
Một ngày trước khi phát hành tạp chí JUMP light novel.
Trong phòng khách, Muramasa-senpai ngồi trước mặt, tôi yên lặng đọc truyện của người ta.
Vì người ta đã xem bản thảo của tôi -- nên chỉ mình tôi đọc từ tạp chí mà thôi. Cô ấy ngồi đối diện, ngưng thần nhìn tôi.
Tôi vừa đọc vừa lén lén đưa mắt nhìn người ta.
Mỗi lần liếc trộm, lại phát hiện nét mặt đã thay đổi.
Thỉnh thoảng mặt ửng hồng.
Thỉnh thoảng nhẹ nhàng đưa tay lên ngực.
Thỉnh thoảng trông như sắp khóc, mắt rơm rớm.
------- Wowwwwwwwwaahhhhhhhhh~~~~~~~~~
Đơn giản là chịu không nổi.
Vốn người ta đã xinh rồi, giờ còn đáng yêu gấp mấy lần.
Cảnh này giống lúc tôi tỏ tình hồi tháng năm quá (dù bị từ chối)…tỏ tình kiểu này mạnh quá. Không ngờ bản thân lại làm thế với em gái mình…
Vừa đọc, tim vừa đập như trống trận, tới mức hít thở không thông.
"…Cái này…Senpai…."
"Gì!? Masamune-kun?"
Tôi nuốt nước bọt, khó nhọc hỏi:
"Đây là…viết về hai chúng ta à?"
"Ớ? Ớ? Ớ? Ớ?"
Muramasa-senpai giật mình, lắp bắp như trẻ con:
"…Sao..sao lại …lộ được…?"
"Cái này…đọc là biết mà."
"~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~"
Trong chớp mắt, toàn thân cô ấy đỏ hồng.
Cũng y hệt tôi ngày trước. Xem là biết liền, nhưng bản thân tác giả lại không nhận ra.
Muramasa-senpai có vẻ run lẩy bẩy. Chờ một lúc lâu sau, cô ấy mới bình tĩnh lại được/
"Cái này, cái này, cái này là ---! Masamune-kun!"
"Gì ạ?"
Cô ấy đưa tay lên ngực hít sâu một hơi.
Sau đó, bất chấp mặt đỏ như gấc, cô ấy nhìn tôi nói:
"Tôi thích cậu. Cả tác phẩm lẫn con người cậu, tôi đều yêu."
Cảm giác như tim bị đâm thủng vậy. Chả thằng nào trên đời này chịu một đòn ấy mà không đổ hết -- một chiêu này quá mạnh.
Trong đầu run lên như đang có động đất.
"--- Cậu có thể trả lời tôi một cách dứt khoát được không?"
Khi đó tôi thật sự rất khổ sở, vừa khổ vừa vui sướng.
Nhưng dù sao, thắng bại chỉ có một tích tắc mà thôi.
Tôi ---
"Senpai."
Bằng giọng rất nhỏ nhẹ, tôi đáp:
" -- Em đã thích người khác mất rồi."
Cho nên, em không thể hẹn hò với chị được.
Mặc dù tôi bị từ chối -- nhưng sự thật, tôi thích người đó nhất trên đời.
Cho dù cả đời này chúng tôi không thể đến bên nhau.
Tôi cũng không vì thế mà yêu người khác.
"Chị hiểu rồi."
Mấy ngày sau, một buổi sáng, nhà tôi nhận được một kiên bưu phẩm.
Còn tưởng là gì, hóa ra bên trong là vài quyển sổ tay, loại sổ cho học sinh tiểu học. Bên trong đầy những dòng chữ lung linh đẹp đẽ.
Tôi nhìn bìa có mấy chữ:
Fantasy Demon Blade Legend. Volume 12.
Vì tôi muốn phát hành một tác phẩm mới, không thể không dừng lại được.
Bộ tiểu thuyết nổi tiếng nhất đã hoàn thành.
Ngoài ra, còn một tờ cuối sách nữa.
Đó là lời cuối sách đầu tiên mà Senju Muramasa-sensei viết.
…Viết những gì?
Chỉ có một dòng thôi.
Max điểm 100 có thể viết ra sách hay đáng giá 1000000 điểm.
Ghi chú
1. Bằng 14.500.000
2. Hyperbolic Time Chamber của Dragon Ball
3. Persona 3, xuất hiện trong Dark Hour hàng ngày.
4.
5.
6.
7. Bộ này underdog, ngoài Nhật Bản chả mấy ai biết đến.
8. . Metal slime là một con mob hiếm rất khó giết, rất dễ chạy mất trong Dragon Quest, nhưng giết thì được khá nhiều tiền và kinh nghiệm.
9. Bản gốc là Kamehameha