Tên tôi là Izumi Masamune. Mười lăm tuổi, học sinh cấp ba. Hiện vừa đi học vừa kiếm sống bằng nghề viết tiểu thuyết.
Bút danh là Izumi Masamune, cơ bản cũng là tên thật luôn.
Vì vô số lý do, tôi đang sống một mình với cô em gái hikikomori của mình.
Cô em gái này khá phiền toái – nó không chịu ra khỏi phòng.
Bọn tôi sống cùng một mái nhà đấy, có điều chả mấy khi hai đứa gặp mặt nhau. Tôi ngày nào cũng đau đầu nghĩ cách cải thiện tình hình này, đồng thời cũng đều đặn mang cơm đến phòng con bé – căn phòng khóa kin.
Cho đến một ngày tháng Tư. Tình hình đã có thay đổi. Tôi vô tình phát hiện ra thân phận bí mật của con bé.
Họa sĩ vẽ tranh minh họa của tôi, Eromanga-sensei - Cộng sự của tôi, người mà tôi chưa từng gặp mặt.
Anh ta cũng chính là em gái tôi – Izumi Sagiri.
Một người có thể vui vẻ làm video trực tiếp, có thể thoải mái chuyện phiếm với người hâm mộ. Một người rất khoái tranh bậy bạ, cũng giỏi tới mức có vị tác giả nổi tiếng muốn cùng hợp tác.
Đó là Eromanga-sensei. Hóa ra anh ta và em gái tôi lại là cùng một người.
Đây không phải chỉ chuyện bất ngờ nữa rồi. Tôi cho rằng đây là một cơ hội. Một cơ hội cho tôi cải thiện quan hệ của tôi và cô em gái hikikomori của mình. Vì em gái tôi, người đang sống cùng tôi --- Lại là cộng sự lâu năm.
Có điều…khá nhiều chuyện xảy ra rồi.
Ví dụ như sau cả năm trời tôi cũng được gặp con bé. Căn phòng khóa kín thỉnh thoảng cũng mở ra.
Ví dụ như vị tác giả nổi tiếng Yamada Elf kia, để ngăn cậu ta ra tay với Eromanga-sensei mà chúng tôi quyết đấu.
Ví dụ như giờ con bé đã biết tôi vừa gặp nó đã yêu.
Và còn …
“Sau đó anh sẽ dẫn em ra khỏi phòng để cùng xem anime! Nguyên tác của anh, nhân vật của em, anime của chúng ta!”
Chúng tôi có chung một giấc mơ.
Hai anh em đã cùng cất bước đầu tiên.
Đó chuyện của vài ngày trước. Hôm nay là một ngày trời quang mây tạnh tháng sáu.
Tôi đang làm bữa điểm tâm cho em gái mình.
Hôm nay có salad hải sản và súp cà rốt. Vì làm cho hợp khẩu vị con bé nên tôi cố ý nấu nhạt.
Hồi ban đầu nấu cơm cho nó, nó còn không chịu đụng đũa.
Đến lúc luyện để có thể nấu mà nó ăn hết sạch, các bạn có hiểu tôi phải chịu bao nhiêu thất bại không?
“Phù.”
Hồi đó, khi nó gửi cái đĩa nhẵn trơn ra, tôi thấy rất vui.
Đang lúc cho salad vào đĩa, trần nhà lại rung lên mấy cái.
“Rồi rồi, anh mang lên đây.”
Đấy là tín hiệu ‘em đói’ mà cô em gái hikikomori của tôi dùng.
Nếu ra khỏi bếp, qua phòng khách, hành lang thì cầu thang lên tầng hai sẽ ở tay phải. Tôi cố gắng bỏ hết mọi thứ vào mâm rồi mang lên. Mục tiêu – căn phòng khóa kín – phòng của em gái tôi.
“Sagiri ~ cơm nè ~”
Cho dù có gọi…vẫn không có phản ứng gì cả.
Thế mà vừa nãy đập ầm ầm ra hiệu ‘em đói’ nữa chứ.
Thật ra là, sau vụ đó tôi không có cơ hội gặp mặt con bé nữa.
Khó khăn lắm mới có được tí tiến triển…lại quay lại như cũ sao…
“Em đã thích một người rồi.”
Tâm trạng của tôi với Sagiri cũng khá phức tạp.
Bị thất tình nên nói thật vẫn còn đau lòng quá. Nhưng đồng thời tôi thấy thế cũng tốt.
Mặc dù định nhân tiện rèn sắt khi còn nóng để tỏ tình, nhưng tình cảm của tôi dành cho Sagiri là thật.
Thế cũng tốt. Mặc dù tự tôi cũng không biết thế có tốt thật không nhưng tôi đã chuẩn bị kết thúc mọi thứ, điều chỉnh lại tâm trạng để cố gắng thực hiện mục tiêu vốn có của mình.
--- Nhưng mà.
Khi đó, nếu Sagiri nói ‘vâng’ với lời tỏ tình của tôi…thì sao?
“Mình đang nghĩ cái quái gì thế này.”
Tôi lắc đầu bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi.
“Sagiri ~ anh đặt ở cửa này, nhớ ăn nhé ~”
Tôi đặt mâm xuống, quay ra cầu thang – vừa đi vừa cố bước chân thật mạnh. Sau đó tôi dừng lại và yên lặng quay về chỗ cũ.
Lý do tôi làm thế là vì…
Vì tôi thật sự rất rất muốn gặp mặt con bé một lần – với cả, có chuyện này tôi cần bàn với cộng sự của mình – Eromanga-sensei cũng như với người thân duy nhất – Sagiri.
Chờ một lúc, cửa gian phòng khóa kín *Kétttttt* một tiếng và mở hé ra. Không cần giải thích cũng biết là Sagiri muốn lấy cơm.
Chờ một lúc, cửa tiếp tục mở rộng thêm. Đương nhiên phải thế thì cái mâm mới qua được. Sau khi cửa đã mở chừng bảy thành, tôi nhảy ra trước cửa.
“!”
Trong phòng có một cô bé tóc bạch kim đang tròn mắt ngạc nhiên.
Cô bé mặc đồ ngủ này chính là em gái tôi, Izumi Sagiri.
Cô em gái đáng yêu nhất trên đời – cộng sự đáng tin cậy hơn bấy kỳ ai.
“Eh?”
Tôi giơ tay định bắt chuyện. Sau đó con bé --
“Ya! Oh!”
*Kẹtttttt* - Đỏ mặt
*Rầm*
Nó sập cửa lại ngay…hự…nó ghét tôi thật rồi.
Đây không chỉ là giấc mơ của anh – nó là giấc mơ của chúng ta
Mặc dù chúng tôi đã hứa với nhau, nhưng khi đó, tôi tỏ tình với nó như một đứa con trai. Nó cảnh giác cũng dễ hiểu thôi…tôi cũng bị ảnh hưởng mà
Nhưng mà…hôm nay dù sao cũng không thể lùi được nữa.
Tôi đập cửa:
“Sagiri …er…chờ đã nào! Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Vài giây sau, cửa lại *Kẹttt* một tiếng và mở ra. Qua khe cửa, tôi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sagiri .
“Chuyện, chuyện quan trọng?”
Có trả lời đã là bước tiến vượt bậc so với hồi tháng Tư trở về trước rồi. Hồi đó tôi gọi kiểu gì nói cũng không mở.
“À…ờ…cái này….”
Sagiri đỏ mặt xấu hổ. Không giống như bề ngoài, con bé rất dễ để lộ tâm trạng của mình qua vẻ mặt – nhưng mà…
Hôm nay Sagiri ….rất khó nhận ra…nhưng nó rất đáng yêu.
Có mấy ngày không gặp mà nó đã đến mức đỏ mặt sập cửa lại rồi.
Đến lúc tôi bảo có chuyện quan trọng cần nói là nó lại thành thế này.
Chỉ vì tập bản thảo tựa thư tình của tôi mà cảnh giác tới mức này kể cũng hơi quá…
“Anh…anh có chuyện quan trọng…muốn nói với em…?”
“Ừm…nên anh…”
“Từ..từ từ đã!”
“?”
“Để em…chuẩn bị đã.”
Con bé cúi xuống thì thào, sau đó lại ngẩng lên, từ từ đóng cửa lại.
“…………..Còn phải chuẩn bị cái gì nhỉ?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ mãi mà không ra.
Chừng mười phút sau ---
(Anh bảo có chuyện quan trọng…cần nói…làm sao bây giờ….)
Vẫn trông rất ngượng ngùng, con bé tay giữ mép váy, cặp đùi trắng muốt lộ ra bên dưới.
Tôi thật sự không dám nhìn thẳng, vì nhìn thì có cảm giác như bên dưới nó không mặc gì ấy.
Bộ quần áo gì mà đùi thì hở, bên trên thì như trong suốt thế này….
“Quần áo đó kiểu …gì thế?” Nói thật, tôi còn không nói nổi một chữ ấy chứ.
“……………..Không thích hợp?”
“Không, không phải thế….nhưng mà….”
Ngon mắt vãi!
“….Thế à?”
“Ừm. Đúng lắm.”
“Thế thì được.”
Tôi lén nhìn mặt con bé và nhận ra nó đang cười rất vui vẻ.
Giờ tim đã đập mạnh đến mức sắp chết rồi này.
Sao em lại nhìn anh kiểu đó?
Sao hôm nay Sagiri lại chọn bộ đồ vừa ngon mắt vừa đáng yêu thế này?
Tôi chả nghĩ ra được lý do gì cả. Giờ tôi đang vừa ở trong thiên đường vừa ở dưới địa ngục. Nhận ra tầm mắt của tôi, Sagiri vội kéo váy xuống thấp hơn:
“….Đừng, đừng nhìn…”
“….Xin lỗi.”
Sao mình lại phải xin lỗi nhỉ?
Chính con bé mặc thế cơ mà. Khóe miệng còn hơi cong lên nữa.
“Cái này….”
“Dạ?”
“Sagiri ..sao em tự dưng lại chọn quần áo kiểu này? Em vẫn mặc đồ ngủ cơ mà – à, lẽ nào!”
‘Lẽ nào em định ra ngoài’ là chuyện viển vông.
Tôi nuốt những gì mình định nói vào lòng.
Bỏ đi, chuyện tốt thế chắc cũng chả có được đâu. Chứng hikikomori mà dễ trị thế thì đâu có cực khổ cả năm trời chứ. Chưa kể tôi cũng không cho phép nó ăn mặc mát mẻ thế ra đường.
“Thế vì sao….”
“Không hiểu à?”
“Không hiểu.”
“Mwu…không hiểu thật…thế mà còn cho em đọc cái đó…”
Sagiri phùng má lên làm mặt tròn. Đáng yêu quá…không không giờ không phải lúc. Không đoán nổi lý do nó mất hứng, tôi đành nói:
“Cái đó…ý em là cái bản thảo đó hả?”
“Đúng. Đúng thế.”
Sagiri mặt nóng đỏ lên. Nhắc tới chuyện này tôi cũng thấy xấu hổ.
Tôi đưa cho Sagiri đọc tập bản thảo y hệt như thư tình.
“Em đã thích một người rồi.”
Bị nó từ chối rất gọn gàng.
Nhưng mà…chuyện này thì có liên quan gì đến bộ quần áo siêu mát mẻ này?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, tôi đành đưa ra kết luận tạm thời:
“Ừ thì sau khi đọc cái đó, em có đề phòng anh cũng là chuyện dễ hiểu.”
Tôi có linh cảm câu trả lời này sẽ quyết định mối quan hệ giữa tôi và Sagiri sau này. Vì thế tôi nhìn thẳng vào mắt nó nói:
“Anh thích em.”
“!”
Sagiri cứng đờ ra ~ đỏ mặt đến tận tai kìa.
“…Trực tiếp…quá.”
“Thật sự là vừa thấy đã yêu – nhưng mà.”
Tôi tuyên bố:
“Anh cũng muốn làm anh trai của em. Anh em không được yêu nhau phải không? Đừng lo. Thân làm anh, anh không làm gì bậy bạ với em đâu.”
“---------------Ớ?”
“Có thể em không tin anh, nhưng anh sẽ cố gắng khiến em tin.”
“Em, em, em không có ý đó.”
Sagiri ngây ra nhìn tôi:
“…Sao anh lại nghĩ kiểu đó.”
“Ý em là sao?”
“Thì…khi em nói ‘Em đã thích một người rồi’ ấy….”
“À à, ý em khi đó là ‘vì thế em không thể đáp lại tình cảm của anh được’ phải không? Anh hiểu rồi mà.”
“------------------------------“
Sagiri lập tức có vẻ đờ ra. Tôi không sao đoán được nó đang nghĩ gì nữa.
“………Sagiri ?”
“……………..”
Sagiri mặt không biểu tình quay lại phòng, sau đó đeo tai nghe lên rồi quay lại.
Sau đó ----
[Đồ con heo ~~~~~~~~~~~~~~ ngu xuẩn!]
Âm thanh siêu lớn đập vào mặt tôi rung lên bần bật. Tôi vội bịt tai lại.
“~~~~~~~~~~~ ! Cái gì? Cái gì thế?”
“Em kệ anh! Đồ con heo! Anh để em xem cái đó…! Lại còn bảo có chuyện quan trọng….~! Ohhhhhh, thật là!”
*Bộp*Nó hất tai nghe xuống.
Giọng đầy giận giữ, Sagiri khoang tay trước ngực hỏi:
“Thế…chuyện quan trọng mà anh nhắc tới là gì?”
“Trước khi nói đến đó có thể giải thích tại sao em lại giận được không ---“
“Chuyện qua rồi không cần nhắc lại! Chuyện quan trọng là gì, nói mau!”
Nhìn bộ dạng này không có hỏi han gì được rồi. Tôi đành đi vào chủ đề chính:
“Chuyện quan trọng…thôi để anh nói thẳng.”
“…Rồi.”
Tôi ho khan một tiếng nói:
“Cùng làm bản thiết kế nào.”
“……………………Ớ?”
Vài phút sau.
Bên trong gian phòng khóa kín, tôi ngồi xếp bằng trước mặt em gái mình. Sagiri ngồi chồm hỗm, trên người vẫn mặc bộ đồ len váy liền áo, khiến tôi không thể không chú ý đến cặp đùi của nó.
“…Thiết kế…là cái gì?”
“Ừm…gần đây anh có viết xong một bản thảo mới đó.”
“Ừ.”
“Anh định đem nó đi xuất bản thành sách, chờ nó nổi tiếng, chờ nó làm thành anime rồi – sau đó cùng xem với em. Đó là ‘giấc mơ của chúng ta’.”
“-------------Ừ.”
“Để bắt đầu bước đầu tiên…để thuyết phục nhà xuẩn bản chịu in nó, chúng ta cần một bản thiết kế chính thức.”
“………..Không phải cứ viết xong bản thảo là có thể in ra rồi à?”
Tôi hơi mỉm cười.
“Không, không phải thế. Anh không thể để đám biên tập nói bất kỳ câu gì ngoại trừ ‘cái này dùng được đấy’. Vì thế anh mới chuẩn bị bản thiết kế, đại cương vắn tắt.”
“……?”
Sagiri nghe xong nghiêng đầu.
À, quả nhiên là nó không hiểu.
“Bản thiết kế -- nói đơn giản là như presentation, hàng mẫu ấy – nói rõ tác phẩm, đại cương thiết kế, phương hướng phát triển.”
Bình thường phải nộp bản thiết kế trước khi nộp bản thảo.
“Nói chung cái này giống như là tuyên bố ‘sách của tôi sẽ thế đấy, vậy có ổn không?’, đại loại thế.”
Thật ra thì cũng chả có gì gọi là cố định cả, nhưng tôi cũng đồng ý là phương pháp này cũng không tệ.
“…Nhưng mà bản thảo đã xong rồi cơ mà?”
“Cái này không được.”
“Tại sao? Hay thế cơ mà?”
“Dù thế nhưng mà xấu hổ quá, đây là một trong những lý do anh không dám cho ai đọc đấy.”
“…À..”
Em quên rồi à?
Với cả - vì bọn tôi là anh em, dính yếu tố cá nhân vào nên mới thấy tập bản thảo ấy hay. Người khác thì chưa chắc đã nghĩ thế.
“Với cả nếu cứ thể nộp, anh đoán có quá nửa là sẽ bị loại. Đấy là lý do thứ hai.”
“Quá nửa?”
“Ừ. Quá nửa. Thực tế thì không cho đọc anh cũng không biết được là biên tập viên của anh sẽ nói gì, nhưng thế theo anh là chưa đủ.”
Tôi lặp lại những gì mình vừa nói:
“Bản thảo mà bị loại rồi thì vĩnh viễn cũng đừng hòng in thành sách được nữa.”
“!”
Nhất định khi đó tôi sẽ phải viết lại toàn bộ từ đầu tới cuối.
Thực tế là lâu nay lần nào tôi cũng thế cả. Chưa bao giờ viết bản thiết kế nào hết. Cứ thế nộp cả bản thảo luôn. Sau đó bản thảo trước bị loại rồi lại hì hục đi viết cái khác. Cứ thế đến khi bản thảo được duyệt mới thôi.
Từ khi bắt đầu viết đã thế rồi. Tôi cứ làm việc theo lối đó từ trước đến nay. Nhưng duy có lần này là tôi không cho phép mình làm kiểu đó.
“Bọn mình không phải định cho xuất bản sách, mà là sẽ xuất bản tập bản thảo đó thành sách.”
Giấc mơ cùng Eromanga-sensei. Giấc mơ cùng Sagiri – tất cả đều dựa vào bản thảo này.
“Anh nhất định không để tập bản thảo đó bị loại đâu.”
“………Nói cũng đúng.”
Tôi không cần nói gì thêm, Sagiri đã hiểu rồi.
“Vì thế bọn mình chỉ có một cơ hội mà thôi. Nhất định phải chuẩn bị bản thiết kế tốt nhất, vượt quá dự đoán của đám biên tập của anh.”
“…Ưm.”
Biên tập viên là người đồng hành với tôi để đưa ra những tác phẩm tốt nhất. Khi tôi còn non tay, chính người đó hướng dẫn giúp đỡ tôi. Nhưng cũng chính người đó nhẫn tâm bóp chết những đứa con tinh thần của tôi. Người mang lưỡi hái thu dọn sinh mạng – sứ giả của địa ngục.
Vì thế….
“Nghe kỹ đây, Eromanga-sensei. Từ đây trở đi, chúng mình đang đấu với tử thần đấy.”
Đây không phải cường điệu hóa, cũng không phải mấy câu vô nghĩa của con đại tiểu thuyết gia ngốc nhà bên lảm nhảm. Đây là sự thật.
“Biên tập viên….chính là tử thần.”
“Đúng. Kẻ địch rất mạnh. Để đánh bại chị ta, bọn mình cần vũ khí.”
Đối với tiểu thuyết gia, vũ khí để đánh bại tử thần chính là…
“Là bản thiết kế tóm tắt.”
Sagiri há mồm “À, à…” đầy ngạc nhiên.
Thoạt nhìn thì con bé lúc nào cũng mặt lạnh như băng, nhưng thực tế về khoản này nó lại hơi thể hiện phong phú quá mức.
“….Hiểu rồi. Nhưng cần em làm gì…”
“Rõ ràng quá rồi còn gì?”
Tôi đặt tay lên vai Sagiri ---
“Ehhh – a, anhhhh?”
Nhìn em gái đang đỏ mặt, tôi nghiêm túc trang trọng nói:
“Vẽ ngay cho anh một bức tranh nóng nóng của em gái đi.”
“…………..”
Vài giây sau ----
“ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Áiiiiiii!”
Chả hiểu sao con bé lại cầm tay cầm ném vào mặt tôi.
“Thật, thật là! Biến thái! Anh…anh là tệ nhất!”
Trong gian phòng khóa kin, cô em gái của tôi nổi cơn tam bành.
Gì thế này? Sao tự dưng cơ hội anh em gặp nhau lại hóa thành bạo lực thế này?
“………..”
Không hiểu mình có bị M không nữa.
Tôi xoa xoa cái mũi đang đau đớn, đầu vẫn chưa kịp hiểu gì. Sagiri chĩa ngón tay vào tôi:
“Sao anh dám bảo em….ảnh nóng nóng….của em gái….dám nói thế….”
“Đấy là yêu cầu rất bình thường thôi mà? Có gì kỳ quái chứ?”
Nói anh nghe xem nghề của em là gì nào?
“Vấn đề ở chỗ anh, hỏi em gái là em một bức ‘ảnh nóng nóng của em gái’!”
“Nhân vật nữ chính trong tác phẩm của anh là em gái mà! Vì em rất khoái tranh hentai mà vẽ cũng giỏi, thế nên anh mới hỏi em cái đó! Tuyệt không có ẩn ý gì đâu!”
“Dối trá! Nhất định là anh có lý do gì khác!”
“Sao em lúc nào cũng đoán theo kiểu đó thế?”
“Vì, vì, vì…”
Sagiri mặt đồ như táo chín, tay giữ váy thì thào:
“Thích…phải không? Anh bảo…anh thích em…vừa thấy đã yêu…..”
“……………..Kuh.”
Đấy là lý do hả?
Chả lẽ…mình…cả đời này không bao giờ dám nhìn mặt em gái mình nữa hay sao?
“Ừ. Em nói không sai.”
Có dối trá giờ cũng vô ích, cứ đàng hoàng đối mặt thôi.
“Anh thích em nhất.”
“………..Kuh..ừ.”
“Nhưng mà! Đó chỉ là thích em kiểu tình cảm anh em thôi! Anh tuyệt không nghĩ bậy bạ gì về em gái mình đâu! Nói ra lại càng không!”
“--------------“
Sagiri lạnh lùng nhìn tôi….
“Hừm ~ hừ ~ hừm ~ hừ….”
“….Kiểu mặt này là có ý gì vậy?”
Con bé quay đầu đi cong môi lên:
“…Chả có gì. Chỉ nghĩ là nếu đây là light novel thì mấy câu anh vừa nói sẽ được đánh dấu chú ý thôi.”
“Câu này của em nghĩa là sao?”
Đánh dấu chú ý là đoạn chữ được thêm ở bên phải câu (1). Trong số các tiểu thuyết gia, có vài người tuân thủ nguyên tắc này rất sát.
Sagiri từ từ nói:
“Ý em là: anh, ghét nhất. Hiểu chưa?”
“……….À, ra thế.”
Thật là…xem ra con đường anh em hòa hợp còn xa lắm.
Tôi thở dài buông vai. Sagiri cũng làm theo.
“…Thiệt là….”
Con bé thở dài rồi cầm bảng vẽ điện tử lên.
“….Sagiri?”
“……..”
Không có câu trả lời.
Đôi mắt nó đã tập trung cao độ. Giống như vu nữ bị thánh nhập, tay nó đưa thoăn thoắn như một nghi thức thần thánh. Đến khi tôi định thần lại thì nó đã dừng rồi.
“-----------------“
Cảm giác cũng giống như khi người ta vừa đọc xong một quyển sách hay…Sau đó.
“Xong rồi.”
“Cái, cái gì?”
“Đây, vẽ theo hình tượng em làm mẫu. Nhìn xem đã đúng nhân vật chính như ý anh chưa?”
“À à….”
Tôi ngây ngô nhìn bức tranh trên tấm bảng vẽ điện tử.
Tranh của Sagiri, đương nhiên là một bức tranh hentai.
“Tuyệt thật.”
Tranh minh họa mà vẽ được nhanh thế sao?
“….Đâu có gì. Với cả…cái này em cũng hơi ẩu hơn mọi khi….”
Sagiri cúi đầu xấu hổ.
…Qua biên tập của mình, tôi biết là ‘tốc độ vẽ của Eromanga-sensei cũng không cao lắm đâu’. Xem ra mỗi bức đến tay tôi là con bé phải mất rất nhiều thời gian.
Năm ngoái, tôi cho ra lò tổng cộng bảy quyển tiểu thuyết, kết quả là Sagiri bị ép cho mệt lừ.
Giờ nhìn con bé chỉ chớp mắt đã vẽ được một bức mà theo tôi đã tốt lắm rồi, quả thật mới thấy nó đã khác khi xưa.
“Bình thường…vẽ nhanh thế….không muốn cho ai xem….Nhưng lần này để so sánh làm mẫu….”
“Thế à….”
Cho dù với chính mình cũng nghiêm khắc thế…Sagiri thật khiến tôi kinh ngạc.
“Em giúp anh rất nhiều.” Tôi cám ơn một cách ngắn gọn.
“Ừ.” Nó cũng vui vẻ chấp nhận lời cám ơn này.
“Rồi thì….”
Tôi cẩn thận nhìn bức tranh em gái ‘bậy bạ’ này.
Để không uổng phí nỗ lực của con bé, tôi thẳng thắn đưa ra ý kiến:
“…Cảm giác có cái gì đó không đúng.”
“Ý anh là sao?” Sagiri cũng không giận mà hỏi ngược lại.
“Vẽ nó đáng yêu hơn tý.”
“………….Thế là thế nào? Nói rõ vào trọng tâm xem nào.”
“Nhưng mà….”
“Anh, giả sử anh đưa truyện cho biên tập đọc rồi người ta bảo ‘viết tốt hơi coi’ thì anh có thấy rối không?”
Đương nhiên. Anh nghe câu đó không biết bao nhiêu lần rồi.
“Cụ thể hơn đi nào. Đáng yêu…thế nào là đáng yêu?”
“À…ờ…đáng yêu tức là…à….”
Cũng không phải là không thể giải thích được, nhưng mà…
“Tức là cái gì? Anh không nói làm sao em hiểu hả?”
“Thì…tranh phải có cảm giác giống em ấy.”
“------------------------------------------------------Hả?”
Sagiri cứng đờ ra ---
Đỏ mặttttttttttttttttttt
“Cái, cái gì? Anh còn nói thế nữa!”
Mắt nó biến thành hình ><, hai tay vung vẩy định đánh tôi.
“Thì chính em bảo anh giải thích rõ mà?”
“Thế còn tệ hơn thì có! Anh bảo em! Bảo em vẽ ‘một bức tranh hentai em gái’ của ‘cô em gái giống em’! Quá đoáng! Quấy rối tình dục!”
Cắn phải lưỡi rồi hả? Không sao chứ?
“Vì em là hình tượng em gái lý tưởng trong đầu anh mà, cái này đành chịu thôi! Anh cũng ngượng chứ bộ! Nhưng đây là công việc nên anh phải nói! Anh nghiêm túc đấy!”
“………….Mwu mwu.”
Sagiri đỏ mặt không nói gì. Hy vọng là nó đã hiểu ý tôi.
Sau đó nó nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phản kháng:
“…Cho, cho dù anh bảo là phải giống em…em vẫn không rõ lắm.”
“Ừ?”
“Nói, cụ thể hơn chút đi….”
“Em, em nói cái gì?”
Em nói cái gì thế? Em muốn anh miêu tả em gái anh đáng yêu thế nào á?
Ngay trước mặt em? Độ khó tự dưng tăng cao quá Eromanga-sensei ơi! Em muốn anh xấu hổ chết à?
“Đây là công việc còn gì? Đúng như anh nói nhé. Giờ nói ra đi.”
“…Được rồi.”
Tôi có cảm giác mình bị ép chơi một buổi kịch rất xấu hổ.
“Thế thì…nói thế nào nhỉ? Có cảm giác thần tiên tý.”
“Thần tiên?”
“Tinh linh, thiên thần…vân vân…”
Thế là đủ rồi, tha cho anh đi.
“Nhưng, nhưng nhưng nhưng nhưng mà….loại kiểu này….”
Sagiri cũng xấu hổ. Nhưng nó vẫn đỏ mặt cầm bút lên.
*Soạt soạt soạt*. Một nhân vật từ từ xuất hiện.
“Gì nữa không? Cứ nói đi, em vừa nói vừa vẽ.” Sagiri mắt không rời bức hình nói.
Xem ra đối với Eromanga-sensei thì vừa nói vừa vẽ đã là chuyện thường ngày. Tôi cũng thẳng thắn đề nghị:
“Rồi. Tiếp theo là…trông trẻ con hơn một chút…ngực nhỏ đi tý….”
“Mwu. Phí công em học vẽ con gái ngực to.”
“Xin lỗi nhé.” Tôi nhìn bộ ngực em gái mình nói: “Nhân vật nữ chính này của anh phẳng lỳ.”
“Này, anh vừa nhìn đâu đấy hả?”
“Đừng giận mà! Anh không nói xấu em đâu.”
“Nhưng em là người mẫu!”
“Đúng thế thật, nhưng giờ em phải có quan điểm khách quan một chút.”
“Làm sao mà làm thế được!”
“Thế thì bọn mình coi như tạch hết. Nếu em có ý kiến thì nghe xong rồi hãy nói, không thì chả bao giờ xong cả.”
“………..”
Xem ra nó chịu nghe rồi.
Sau đó con bé tập trung vào vẽ, tu chỉnh bức tranh của mình.
“…Ngực nhỏ hơn tý…trông trẻ con hơn….thế thì…đại khái….”
“………..”
Những lúc tập trung vẽ tranh thế này con bé trông đáng yêu nhất.
….Mặc dù cũng có lúc nó quay về hiếu động như trẻ con – nhưng cái đó cũng có mị lực riêng của nó. Elf cũng đánh giá Sagiri như thế, vậy có lẽ không phải là ý kiến của mình tôi.
Nhìn em gái mình, tôi không khỏi mỉm cười.
“……….”
Thấy tôi đang nhìn, Sagiri ngẩng đầu lên nhìn lại:
“….Cái gì?”
“Không có gì. Anh chỉ thấy phục em thật, vẽ nhanh thế.”
“…Cũng giống như…lúc làm video trực tiếp…quen rồi..”
Thế sao? Eromanga-sensei đúng là có tiến hành chỉnh sửa lại tranh theo yêu cầu của người xem. Thảo nào mà nó có thói quen ấy.
“Nhưng vừa nãy em bảo ‘vẽ nhanh thế….không muốn cho ai xem’. Thế còn lúc làm video trực tiếp thì sao?”
“Lúc đó…em không giải thích được, nhưng mà…cái đó là vẽ cho vui rồi, không phải là công việc nữa. À, em nói là cho vui nhưng em cũng vẽ nghiêm túc, nhưng cũng không giống lúc làm việc…anh hiểu chưa?”
Sagiri trả lời mà hai tay vẫn không dừng lại. Nhưng tôi nhận ra kỹ năng của nó rất đặc biệt.
“Anh cũng không rõ.”
“………”
Sagiri lộ ra một tia mất hứng rất nhỏ.
“Bỏ đi…nói tiếp.”
“Ừm..anh hy vọng em thay đổi cách ‘bậy bạ’ của cái tranh này.”
“?”
“Cô gái này so với mấy bức trước kia của em thì gợi cảm hơn, sexy hơn, da thịt cũng lộ nhiều hơn, đại khái là giống tranh trong sách của Yamada Elf phải không? Anh không thích thế, anh muốn nó phải là…nói thế nào nhỉ?”
Tôi đưa tay phải lên xoa mặt một lúc rồi nói:
“Tóm lại đầu tiên là ngực phẳng lỳ, nhưng mặt thật ngâu thơ, thật đáng yêu. Cơ thể nhỏ bé mềm mại, bản tính như trẻ con….”
“……….”
Hai bên thái dương của Sagiri co rúm lại.
“Nhưng sau đó cô ta nhận là váy kéo lên cao quá, đùi lộ ra hết, thành ra lúc đó người ta mới tim đập không thôi.”
“!”
Sagiri lập tức kéo váy xuống.
“Đúng! Đúng là như thế đấy! *Bịch! Chát!* Ối đau đau quá!!!”
“Đi ra ngoài! Ra ngoài ngay lập tức!”
Sagiri một tay giữ váy, một tay vung vẩy cái bảng vẽ về phía tôi. Tôi đành lùi lại vài bước:
“Bọn mình đang thảo luận về thiết kế ---“
“Biến ngay! Chốc em đưa tranh cho! Biến ngay lập tức!”
“Rồi rồi! Anh hiểu!”
Thế là tôi bị em gái đuổi cổ ra khỏi phòng.
Hơi bất ngờ chút nhưng ít ra cũng có tiến triển. Eromanga-sensei mà đã nói thế thì tranh của tôi coi như chắc chắn sẽ xong. Xem ra kế hoạch thêm tranh minh họa vào bản thiết kế thế là thuận lợi.
Tôi quay về phòng tự nhủ:
“Vấn đề còn lại…là mình.”
Cũng phải nói thẳng là tôi chưa từng làm bản thiết kế đại cương bao giờ cả. Thật sự là chịu chết không biết phải viết thế nào.
Đương nhiên, mở sách ra hoặc lên mạng kiếm thì dễ ợt. Sau đó xào xáo lại một tý là thành bản thiết kế ngon ngay. Nếu giờ mà làm thế chỉ chớp mắt là xong.
Nhưng mà….
“Có cảm giác có gì đó không đúng.”
Chính là điểm này. Từ lúc vào nghề tới giờ, mỗi lần định làm đại cương thiết kế là trong đầu lại nảy ra ý này.
“Bút lực chưa đủ? Hay là bình thường quá? Không phải thế này…phải tốt hơn cơ….”
Để biểu lộ ý của mình, bình thường tôi phải cần cỡ 300 trang. Giờ lại bảo thể hiện trong có vài trang – thật sự là không làm nổi.
Vì thế - từ trước đến nay tôi đành lần nào cũng mang luôn cả bản thảo tới.
Đó là lý do mà toàn làm giảm hiệu suất của chính mình đi như thế.
Có muốn viết cũng không viết được. Chịu. Giá mà có ai để hỏi lời khuyên thì tốt…
“Ừm….”
Đang khoang tay phiền não..
Con smartphone trong túi kêu *Tít tít*, báo hiệu có hai tin nhắn mới.
“…Gì thế này?”
Tôi rút máy ra đọc. Trên màn hình là ---
Tựa đề: Cứu tôi với!
Nội dung: Ngay bây giờ!
Người gửi: Ngốc
Người gửi ‘Ngốc’ trong điện thoại của tôi chính là vị tác giả nổi tiếng nhà bên Yamada Elf-sensei.
“Chả hiểu gì cả, thôi cứ lờ đi cái đã.”
Tôi không thèm để ý, mở tiếp tin nhắn thứ hai. Vừa đọc xong thì --
“!”
Không thể không hoẳng lên được.
Tựa đề: Cứu em
Nội dung: Nhà bên
Người gửi: Eromanga-sensei.
“Anh đến đây!”
Tôi nhảy ra khỏi ghế chạy ào tới gian phòng khóa kin.
“Sao thế Sagiri!?”
Vừa gọi một tiếng lập tức cửa bật mở. Sagiri hiện ra trước mặt tôi, trên người vẫn mặc bộ váy len liền áo.
“Anh, lại nữa rồi – kia.”
“ – Lại giống lần trước hả.”
Vừa vào phòng là tôi đã hiểu ngay vấn đề. Cửa sổ phòng Sagiri đang phát ra tiếng động rất kỳ lạ.
“Thật là ….đồ ngốc này…đã bảo là đừng làm em gái mình sợ rồi.”
Tôi kéo rèm ra. Đúng như dự đoán, kính cửa cắm đầy mũi tên đồ chơi. Ban công bên kia có một cung thủ đang đứng đó.
“Này! Dừng ngay! Cậu làm gì đấy hả?” Tôi mở cửa ra và hét.
Thấy thế, cung thủ kia đưa tay lên miệng ra hiệu *Xuỵtttt*. Đó là một cô bé tóc vàng mặc đồ lolita lùng nhùng, Yamada Elf.
Như mọi ngày, ở nhà mà cậu ta cũng mặc đồ cosplay.
“Xuỵt? Muốn mình trật tự à?”
Có lý do gì khiển mình không thể lớn tiếng được nhỉ?
Elf quay về phía tôi lấy di động ra làm hiệu.
Sau đó điện thoại của tôi đổ chuông. Vừa bắt máy đã thấy giọng Elf đập vào tai.
[Tôi đây.]
“Ừ.”
[Anh đọc tin nhắn của tôi chưa?]
“Rồi.”
[Thế sao còn chưa tới? Ở đây có thiếu nữ xinh đẹp đang gặp nguy nè!]
Chẳng quan tâm. Phiền chết đi được.
“Kiếm mấy thằng nhân vật chính như Kirito hay Touma nhanh hơn đấy.”
[Anh, anh! Anh máu lạnh quá vậy!]
“Tôi chỉ cứu em gái mình thôi.” Chào nhé - Tôi nói thế và định cúp điện thoại.
[Từ từ đã! Đừng dập máy! Tôi bị người ta giết mất]
Cậu ta ra sức cản tôi.
[Anh muốn gì tôi cũng chiều! Bảo tôi làm gì tôi cũng làm! Từ nay về sau tôi sẽ làm em gái anh, được chưa…!]
“Khỏi khỏi khỏi! Ý tôi không phải thế - mà này, giết? Đáng sợ thế?”
Cứ nghe cậu ta nói hết cái đã vậy.
“Có trộm vào nhà à?”
[Tôi bị kẹt ở trên này rồi, không ra khỏi phòng được.]
“Hả? Có trộm thật à?”
Chả biết có thật hay không nhưng nghe cũng nghiêm trọng quá.
“Cần tôi gọi cảnh sát không?”
[Không cần vội, giúp tôi thoát ra khỏi đây cái đã.]
“Ý cậu là sao?”
[Thì tôi đang nghĩ đến chuyện nhảy qua….]
Cậu định nhảy từ ban công bên đó sang đây à?
Tôi nhìn xung quanh. Sagiri lo lắng nhìn lại.
“Không được. Tôi không cho cậu vào phòng em gái tôi đâu.”
[Đồ siscon chết tiệt…anh bỏ rơi tôi à?]
“Tôi đâu có nói sẽ không giúp đâu.”
[Thế anh định giúp thế nào?]
“Thế này nè ---“
--- Vài phút sau:
“ – Thế thôi.”
Tôi đang đứng dưới ban công nhà Elf. Cảnh này hao hao giống Romeo và Juliet.
“Rồi, nhảy xuống.”
“Đáng sợ quá! Lỡ có vấn đề gì thì gãy xương là cái chắc.”
“Tôi chuẩn bị rồi, cứ nhảy đi sẽ đỡ được cậu.”
“Nhớ đỡ cho đàng hoàng đấy! Tuyệt đối đừng trượt đấy! – Rồi, nhảy đây!”
Elf chuẩn bị một cái, tay giữ váy rồi nhảy ra.
*Bịch*. Tôi đỡ Elf như đang bế công chúa. Hóa ra cậu ta nhẹ hơn tôi tưởng nhiều.
“Hừm – xem ra rất thuận lợi.”
Tôi mỉm cười nhìn cô bé đang co rúm trong tay mình.
“……………”
Toàn thân Elf cứng đờ ra, cậu ta vòng tay ôm cổ tôi. Trong lúc tôi đang nghĩ xem nên làm gì thì…
“…Cám ơn. Lần này thật sự nhờ anh.”
Nói thế nào nhỉ, tôi cũng có chút ngây ra. Thái độ này hơi kỳ.
“Không cần khách sáo – thế nhân lúc còn chưa lộ thì qua nhà tôi đi.”
Tôi bế Elf như công chúa về nhà Izumi, cho cậu ta ngồi lên ghế phòng khách rồi hỏi:
“Thế…có chuyện gì? Cậu không sao chứ? Sao lại bị nhốt? Có thật là không cần gọi cảnh sát không?”
“Tôi bảo rồi mà…đang bị mấy thằng đó giám sát.”
“Nói kiểu gì dể hiểu hơn giùm cái.”
Ít nhất cũng không phải gặp trộm là được rồi.
“Những ‘thằng đó’ là ai?”
Vừa hỏi xong, Elf tái xanh luôn, hai tay ôm lấy người run rẩy:
“Biên tập viên của thư viện Fulldrive.”
“Nè….”
“…Một lũ ác ma! Chúng đến để giám sát một cô gái nhỏ yếu như tôi…xem tôi có làm việc không….Họ không cho tôi chơi điện tử nếu không viết xong bản thảo!”
“Tốt! Yamada Elf-sensei, về nhà làm việc đi!”
Tôi lập tức đứng bật dậy.
Elf giữ vạt áo tôi nước mắt lưng tròng:
“Đừng đuổi tôi đi mà! Masamune-sensei! Cầu anh! Xin cho tôi trốn với!”
“Rồi rồi buông tay ra! Hỏng hết quần áo bây giờ!”
“Anh bảo gì…tôi cũng làm!”
Vớ vẩn thật! Muốn trốn việc đến mức đó cơ à?
“Bảo gì…cũng được à….”
Tôi lập tức đẩy cái tay Elf đang túm áo tôi ra, miệng hỏi:
“….Thật sự là bảo gì cũng làm?”
“…Đúng. Con gái một lời nói nặng ngàn cân!”
Thế sao lại đỏ mặt hả?
“Thế thì….”
“Bwu…..”
Nhìn Elf cứ như đang nhịn đi toa lét, tôi đành nói:
“Dạy tôi cách làm thiết kế đại cương đi.”
“KHÔNG!!!!!!!! Đồ tiểu nhân! Anh muốn làm trò bỉ ổi với một thiếu nữ cao quý như tôi làm - ớ?”
Trong lúc Elf đang lặp lại lời thoại từ eroge, cậu ta dừng lại ngẩn ra.
“….Vừa nãy anh nói cái gì đấy?”
Câu này tôi nói mới đúng. Cậu vừa nói cái gì thế?
“Đang hỏi cậu cách làm thiết kế đại cương….”
“Đùa nhau à? Anh nghiêm túc đấy à?”
Elf tỏ ra rất ngạc nhiên:
“Một cô gái siêu xinh đẹp như tôi vừa bảo anh là ‘muốn gì cũng được’ đấy! Anh không thấy cái yêu cầu vừa rồi không ổn à?”
Nói cái gì đấy?
“Làm sao anh lại có thể nói thế được? Anh không phải độc giả của tôi hay sao? Thật không thể tin nổi – sao không đưa ra cái yêu cầu nào bậy bậy một chút!”
“Có khướt mới có vụ đó! Tôi cũng không phải ngựa giống!”
Cậu nghĩ tôi là ai hả?
“…Mà này…thật sự cậu muốn tôi đưa ra yêu cầu bậy bậy à?”
“Làm làm làm làm gì có chuyện đó! Ngốc!”
Vô lý quá đi mất. Nhìn coi, cậu đã mặt đỏ hồng lên vì sợ rồi. Cứ như mấy cô gái tính tình đầy thiếu sót trong light novel ấy.
Chắc lại nhầm lẫn ‘tình tiết trong truyện’ với ‘thực tế’ rồi chứ gì? Thật là, cậu là con gái, phải biết chú ý chứ. May cho cậu là gặp phải tôi đấy.
“Rồi, tóm lại về bản thiết kế --“
Đang định lái câu chuyện về hướng cũ thì ---
*Rầm rầm rầm*. Trần nhà rung cả lên.
Sagiri chắc lại định nói gì đó rồi.
Cả tôi và Elf ngẩng lên:
“Vừa nãy là cú đập sàn nổi tiếng trong truyền thuyết của hikikomori đấy à…lần đầu tiên tôi được gặp đấy.”
Sau vụ lần trước, bọn tôi đã kể chuyện anh em mình cho cậu ta rồi. Đương nhiên không kể hết.
“…Xem ra cô bé đang nói là ‘trật tự coi’. Có vẻ cũng giận dỗi nữa.”
“Khoan! Cậu hiểu con bé nói cái gì à?”
“Đương nhiên. Đảm bảo chính xác trăm phần trăm.”
“Bốc phét thì có.”
“Thật mà!”
*Rầm rầm rầm*.
“…Vừa nãy là gì?”
“ ’Anh, đủ rồi đấy. Lên đây’ rầm rầm rầm.”
“Cái đó với cái lúc nãy thì khác khỉ gì nhau ?”
Ừm, đúng người thường thì chịu không phân biệt được rồi.
“Để đi coi cái đã.” Tôi nói và đứng dậy định đi, Elf vội gọi giật lại:
“Chờ chút đã!”
“…Gì?” Tôi ngoảnh lại.
Sau đó --
“…Tôi cũng muốn gặp Eromanga-sensei nữa.”
Tôi nhận ra Elf rất chân thành, không có ý xấu nào.
--- Đúng rồi. Cậu ta cũng giống mình, khoái Eromanga-sensei lắm mà. Để tranh giành Eromanga-sensei, cậu ta còn viết một bộ sách tuyệt vời nữa.
Giờ lại biết thần tượng sống ngay cạnh…chắc chắn là muốn gặp rồi…chưa kể tôi còn thiếu cậu ta một món nhân tình…
“Rồi, để tôi nghĩ cách.”
“Thật không?”
Elf nở nụ cười tươi như hoa. Nhìn cậu ta như thế, ngay cả tôi cũng sững người trong chốc lát.
“Ừm. Chờ ở đây nhé.”
“Ơ? Nhưng cô bé là hikikomori mà?”
“Cứ để tôi lo, sẽ có cách.”
Tôi lên lầu hai, trình bày báo cáo ‘vì sao về mà chả nói gì’ rồi quay lại phòng khách.
“Masamune! Eromanga-sensei đâu?”
Elf nhảy dựng lên ra vẻ như sắp nhiệt liệt chào đón họa sĩ yêu thích của mình. Tôi nở nụ cười với vị fan cuồng này.
“Đây nè.”
Sau đó tôi chìa cái máy tính xách tay ra.
“???”
Elf có vẻ không hiểu. Ừm, bảo là cho gặp người ta mà lại chìa máy tính thì không hiểu là phải rồi.
“Nhìn màn hình kìa.”
“Màn hình?”
Elf chúi mũi vào gần hơn.
Máy đang bật skype chế độ toàn màn hình. Ở đó có hình một người mặc áo khoác to, đeo mặt nạ anime.
“Ơ ừm – rất hân hạng được gặp bạn - Yamada Elf-sensei.”
“…Eromanga-sensei?”
[Không, tôi không quen ai tên thế cả.]
Đúng thế - đó là Sagiri mặc đồ Eromanga-sensei khi làm video trực tiếp.
Bằng chức năng gọi video của skype, chúng tôi có thể kết nối nơi này và gian phòng khóa kín.
Nhờ thế, tôi có thể giúp em gái mình – không phải cô bé hikikomori Sagiri mà là họa sĩ thân thiện hoạt bát Eromanga-sensei – có thể gặp mặt Elf.
“…Masamune, người ta nói là không phải kìa?”
“Câu cửa miệng của Eromanga-sensei đấy, đừng để ý.”
“Thế sao? Ừm ~ cô bé nhỏ xíu này…” Elf nhìn màn hình bán tín bán nghi.
Eromanga-sensei cũng nhích lại gần nói:
[Cậu thì có to hơn được ai ~]
Cái mặt nạ anime làm cảnh này có chút khó tin.
Đột nhiên ‘anh ta’ nói với Elf bằng một giọng khó mà tin được:
[Hử? Hử hử? Nè nè nè nè ---]
Tôi còn tưởng con bé định bới móc tiếp, nhưng mà nó --
[Đáng yêu quá! Elf-sensei đáng yêu quá! Nè nè, cậu đang mặc quần lót loại gì thế?]
“Ớ? Hỏi kiểu gì….là quần lót lụa….”
Elf xuýt nữa là trả lời, nhưng may mà phanh lại kịp, lập tức đỏ mặt nói:
“Này này này, cậu hỏi cái gì thế? Suýt nữa là tôi trả lời rồi!”
[Hà hà…quần lót lụa à? Thế màu gì? Trắng hả?]
“Nghe tôi nói nè ----!!”
Elf giật máy tính xách tay từ tôi cầm rung lắc ầm ầm.
[Ui ui..lắc thế khó chịu lắm]
Vì con bé có dùng máy biến âm nên tôi không đoán được nói đang nghĩ gì.
“Masamune!”
Elf trừng mắt nhìn tôi gõ vào màn hình:
“Cái gì đây hả?”
“Cái gì? Thì là Eromanga-sensei của cậu ---“
“Gặp nhau lần đầu tiên đã hỏi quần lót màu gì? Sao nghe giống mấy lão già dê thế?”
Cái này nói với tôi thì có ích lợi gì chứ…
[Ehehehe, tôi gọi cậu là Elf-chan nhé? Tên thật đấy à? Mấy tuổi?]
“Kuh….!”
Elf xấu hổ vội chạy ra xa nhìn tôi oán trách:
“Đồ biến thái này thật sự là Eromanga-sensei sao? Hay là anh hứng thú với đồ lót của tôi nên ghi hình đoạn phim này lại rồi để lừa?”
“Không hề! Tôi không có hứng thú với đồ lót của cậu!”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp đó! Ai mà ngờ nổi Eromanga-sensei lại phản ứng thế này với con gái chứ!...
“Cứ nói chuyện là biết ngay có phải phim thu sẵn không chứ gì!”
“Mwu…nói cũng đúng.”
Xem ra Elf bỏ cuộc rồi.
Cậu ta cầm cái máy tính xách tay lên như thể nó bẩn thỉu lắm, sau đó nhìn nó bằng ánh mắt xem thường.
“Mặc dù không muốn thừa nhận…nhưng đây đúng là Eromanga-sensei rồi...”
[Không giống như trong tưởng tượng à?]
Giọng của Eromanga-sensei bình tĩnh vang lên qua skype.
“Không, quả thật cậu rất xứng đang với cái bút danh ‘Eromanga’ ấy – cái này giống như là, à…cậu thì trông như ‘cô bé loli tóc bạch kim xinh đẹp’ nhưng thực tế lại là ‘Vampire Chân Tổ’(2)…cảm giác chênh lệch quá nhiều.”
Dù ví dụ này dễ hiểu, nhưng so sáng thế kỳ quá!
Elf nhìn sang tôi:
“So với trong bản thảo của anh, cô bé này tính tình hình như cũng không hay ho lắm.”
“Không không. Con bé thật sự bậy lắm.”
[Anh!]
Eromanga-sensei hét lên không thông qua máy biến âm.
“Eh? Cô bé này bậy á?”
“Bậy. Nhân vật nữ chính trong tập bản thảo của tôi chính là dựa theo tính tình của Sagiri đấy.”
Mặc dù định giấu đầu giấu đuôi nhưng rồi đây vẫn là nguyên mẫu.
[Nghe em nói đã! Bậy ở chỗ nào! Nghe em…nghe em nói đã!]
Tren màn hình skype, Sagiri tỏ ra hốt hoảng:
[Anh, anh – anh để cho cậu ta đọc bản thảo đó rồi à?]
“Ủa? Anh chưa nói à?”
Hồi đó lúc tôi và Elf quyết đấu, chúng tôi đã đọc bản thảo của nhau. Elf cũng tiếp lời:
“Không chỉ đọc rồi, sự tình tôi cũng nghe nói rồi. Một cuốn sách tình yêu thật nóng bỏng…..”
[Đến mức đó à…………. Hừmmmmmmmmmmmmmmmmm]
Hả? Sao sao?
Elf đặt máy tính xách tay xuống trước mặt. Câu ta và Sagiri nhìn thẳng vào mắt nhau.
…Ảo giác sao?
Sao nhìn như thấy có tia lửa điện tung tóe ở chỗ ánh mắt hai người gặp nhau nhỉ?
"…………"
"…………."
Một lúc sau ---
“Thôi bỏ đi.”
Elf nói trước. Cậu ta mỉm cười:
“Giới thiệu lại nhỉ…lần đầu gặp mặt, Eromanga-sensei. Rất vinh dự được biết cậu. Chắc cậu biết rồi, tôi là Yamada Elf, là thiếu nữ thiên tài được thần linh lựa chọn để cứu giới light novel khỏi bóng đêm.”
Vẫn là lời tự giới thiệu lung tung như trước.
[Ừm, rất vui được biết câu, Elf-chan. Tôi không tự giới thiệu nữa nhé.]
“Không sao – nhờ cậu vẽ cho sách của tớ vài bức tranh minh họa.”
[Được thôi. Lần tới sẽ vẽ cho.]
Tôi cảm nhận được ý Elf không phải như thế.
Tôi không từ bỏ việc mời cậu làm cộng sự của mình đâu.
Trong tai tôi, đây là những gì Elf muốn nói.
Không biết Sagiri có nhận ra không, nhưng con bé đã lái đề tài sang hướng mình muốn.
[À ~ mà này, Elf-chan, quan hệ của cậu với Izumi-sensei có tốt lắm không?]
Vớ vẩn. Tốt ở đâu mà tốt.
Đương nhiên, dù nghĩ thế nhưng câu trả lời của Elf lại khiến tôi bất ngờ. Cậu ta vỗ vai tôi cái bụp, nói:
“Coi như thế~! Bọn tôi là bạn tốt đấy! Nhỉ?”
“Không không, không có vụ đó.”
“Việc gì phải xấu hổ! Bọn mình còn gọi nhau là ‘Masamune’ với ‘Công chúa’ rồi cơ mà.”
“Đừng có bịa chuyện! Tôi gọi cậu là ‘công chúa’ lúc nào?”
“Ủa? Vừa nãy còn ôm tôi như công chúa đấy thôi?”
“Thế thì liên quan khỉ gì! Cảnh ấy mà còn gọi cậu là công chúa được chỉ có lũ nhân vật chính trong truyện của cậu thôi!”
“Ora ora, xem ra tôi nghe nhầm à? Thế, Masamune, anh có thể ôm tôi vào ngực thành tâm gọi một tiếng ‘công chúa’ được không? Không cần ngại, coi như phần thưởng cho anh ấy. Thưởng ấy mà.”
“Đừng có đùa nữa, phiền quá đi mất! Bỏ tay ra!” Tôi hất tay Elf ra.
“Mwu, sao phải ngại thế. Khiêm tốn quá đấy.”
Phiền quá trời.
Nhìn một màn này, Eromanga-sensei nói bằng giọng lạnh như máy:
[Ừ…quan hệ tốt ghê ta.]
“Bảo rồi mà.”
[Izumi-sensei có quan hệ tốt với ai tôi cũng khôôôôôôôôôôôôôông thèm quản! Anh gọi em để nhìn cảnh này hả?]
Sao em lại giận nhỉ …
“Không không. Anh vừa nói lúc nãy rồi, Elf muốn gặp Eromanga-sensei – ngoài ra anh cũng muốn hỏi xem làm thiết kế thế nào nữa.”
“À ừ, anh có nói thật.”
Elf có vẻ giờ mới ‘chợt nhớ’ ra.
May mà cũng về đúng chủ đề được.
Tôi – Izumi Masamune, Yamada Elf và Eromanga-sensei bắt đầu thảo luận về thiết kế đại cương. Nhưng không ngờ là…
“Có điều anh mà hỏi cái này tôi cũng chịu thôi.”
“Hả?”
Tia hy vọng nhỏ nhoi buông một câu thật quá phũ.
“Nói thật là tôi có bao giờ viết cái này đâu. Là tác giả nổi tiếng, tôi chả bao giờ làm vụ này hết. Sách của tôi trong đầu có hết rồi, chả cần phải viết lại ra làm gì. Với cả thiết kế cũng chỉ là cái cớ cho tác giả viết những gì mình muốn phải không?”
“ --- Này này, cậu vừa nói gì?”
Có cảm giác vừa nghe thấy một câu gì đó khó tin lắm thì phải.
“Ví dụ nhé ‘mặc dù hết hạn chót rồi, nhưng hôm nay có trò chơi mới’, thế là tôi viết bậy bạ gì đó trong năm phút rồi đưa cho người ta. Thế là có thể tự nhủ ‘rồi, hôm nay mình đã làm xong bản thiết kế’ để rồi ---“
Elf như nằm trong mộng đẹp kể lại:
“Những người hầu trung thành của tôi sẽ nói là ‘cám ơn ngài’ hoặc là ‘chúng tôi mong đợi tác phẩm tiếp theo’…thế là tôi có cảm giác mình đã làm việc chăm chỉ, lúc đó thoải mái tha hồ đi chơi game!”
“Thế nên biên tập của cậu mới phải người đến giám sát cậu đấy!”
Tự làm tự chịu đi!
“Đành chịu thôi! Có trò chơi mới mà!”
“Tôi thật sự muốn công bố bản tính thật sự của cậu cho người ta xem. Fan của cậu thì cứ tưởng cậu làm việc chăm chỉ hoặc sắp sớm được đọc bộ mới, thế mà cậu còn có thời gian đi chơi game?”
“Đâu cần anh phải nói đến mức đó! Có phải mình tôi đâu! Ai chả thế!”
“Làm quái có vụ ấy! Mình cậu thôi!”
“Không phải! Nhất định ai cũng chơi lung tung hết!”
Cuối cùng thì lối suy nghĩ của tôi và Elf như hai đường thẳng song song, chả bao giờ gặp nhau. Eromanga-sensei kết luận:
[Izumi-sensei ngày nào cũng làm việc chăm chỉ.]
“Oh?”*2
Cả tôi và Elf quay sang màn hình skype.
[Mặc dù chỉ gần đây thôi, nhưng Izumi-sensei cứ từ trường về nhà là viết lách đến tận đêm khuya.]
À, ra là con bé cũng biết. Không ra khỏi phòng mà cũng biết cơ à.
Nhất là với hikikomori, nghe nói khoản này đã ngang mức thức tỉnh giác quan thứ bảy (3). Mà trình độ của Eromanga-sensei thì lại càng không phải nói.
[Thỉnh thoảng buổi tối còn nghe anh ấy hét ‘không viết thế được’ rồi chạy ra ngoài nữa cơ.]
“Đấy là bệnh nghề nghiệp của tiểu thuyết gia rồi, em coi như không thấy có được không! Ai chả thế!”
Phải không? Ai chả thế phải không? Mình không phải cá biệt chứ? Tốt quá rồi…!
[ -- Tóm lại ngày nào Izumi-sensei cũng thế. Cuối tuần còn làm thông một mạch đến thứ hai không nghỉ cơ.]
Eromanga-sensei giọng hơi chút tự hào khiêu khích Elf:
[Không biết các tiểu thuyết gia khác thế nào, chứ Izumi-sensei không giống cậu.]
“………Eromanga-sensei.”
Thấy hơi cảm động.
“Cái vẹo gì thế! Chán chết!”
Elf giật máy tính xách tay lại thử giành quyền chủ động.
“Quá đủ rồi ~ ngày nào cũng làm việc quá sức chán luôn. Nhìn lại cả nước coi, chừng nào cái kiểu cả đời ra sức làm việc này mới thay đổi đây? Chả hiểu nổi làm sao mà người ta chịu nổi. Sao không học tôi này, sắp xếp công việc đi. Sao lại phải chọn cách cực khổ như làm việc một tuần bảy ngày không khỉ? Ngu xuẩn đến cùng cực! Tiểu thuyết gia có cái lợi là có thể tùy ý lựa chọn nghỉ ngơi mà không biết dùng!”
Cậu ta đúng thích gì nói nấy. Nhìn xem, bản thân còn đang trốn ở nhà người khác tỵ nạn đây này.
“Cậu nói lung tung gì đấy? Lơi thế của cái nghề này là có thể làm việc cả cuối tuần mới đúng chứ?”
“Ah ~ đủ rồi đủ rồi. Buồn nôn buồn nôn buồn nôn quá. Anh giỏi rồi. Thích làm gì thì làm. Kệ anh.”
“..Mwu.”
Mặc dù từ nãy đến giờ nói chuyện chỉ làm tôi bực mình, nhưng câu cuối cùng…có nghe nhầm không nhỉ?
Elf đưa máy tính lại cho tôi sau đó gõ gõ lên màn hình.
“ – Công việc đến đây là chấm dứt. Có nói nữa cũng vẫn bất đồng ý kiến thôi.”
Thế là…
Buổi gặp mặt đầu tiên của Eromanga-sensei và Yamada Elf-sensei chính thức bắt đầu. Nhưng mà…
“Mà này, Masamune, Eromanga-sensei, có thời gian rảnh hay là chơi trò gì đi?”
Elf nói cứ như tất cả những gì vừa xảy ra đã biến sạch khỏi đầu cậu ta.
“…Ơ…ặc…vừa nãy…còn đang tranh luận thì phải?”
Eromanga-sensei cũng ngây cả ra.
“Đúng đúng, đang nói tới thiết kế bộ sách mới của tôi, đừng có đổi đề tài thế.”
“Thế à? Thôi kệ - nhà anh có Siscalypse (4) hay Street Fighter 4 không? Tôi quên mang đĩa Monster Hunter rồi ---“
Yamada Elf quả là cực giỏi khoản đổi đề tài.
Ai ai cũng phải ngạc nhiên.
Tôi không khỏi nhớ lại hồi trước, có một ngày sau khi dự định quyết đấu cậu ta đã gọi điện cho tôi.
Cho dù Eromanga-sensei cũng hơi chột, con bé cũng đáp lại:
[…Tôi thì không ra khỏi phòng rồi…chơi online qua mạng..thì được….]
Giọng nói có vẻ lại hơi mềm ra rồi.
“Ok ok ~ thế Masamune! Cho tôi mượn cái máy tính này phát! Đi kiếm ít đồ ăn với tay cầm lại đây…mà thấy cần gì thì lấy thêm nữa!”
“…Chờ, chờ đã, còn bản thiết kế của tôi….”
“Tôi vừa cho anh những lời gợi ý đáng giá rồi còn gì? Tự làm nốt đi.”
“Tôi thấy cậu chả cho tôi được cái khỉ gì cả thì có!”
Elf hoàn toàn bơ tôi luôn.
“Eromanga-sensei, chơi gì bây giờ? À, mà cậu thích game kiểu gì? Thấy phòng cậu cũng lắm máy chơi game lắm mà.”
[….À ừ…thích không?]
“Quá tuyệt! Hoàn hảo! Giờ muốn chơi với cậu lúc nào cũng được ---“
Vì Elf cư xử như thể đang nói chuyện với bạn thân, đến cả Sagiri cũng bị cuốn vèo theo tiết tấu của người ta. Thật không thể tin nổi….
Thật sự…cậu ta – giành được lần đầu rồi..
Cùng chơi game với em gái…sau cả năm trời tôi vẫn chưa làm nổi.
Hơi..không…vô cùng…hối tiếc.
Nhưng đồng thời ---
“Cần những gì? Để tôi đi kiếm.”
Đồng thời cũng là vui mừng sung sướng lớn gấp trăm lần.
Đúng như Elf nói – có những thứ quan trọng hơn công việc.
Tôi tự cho phép mình tạm quên công việc đi và chơi game với em gái mình.
Vì Elf đòi đồ ăn nên tôi chạy ra tiệm tạp hóa gần đó mua.
Lúc quay lại, mở cửa phòng, tôi nhận ra nhà mình yên lặng một cách kỳ quái.
“…..?”
Lạ nhỉ. Trước khi đi cả hai còn hưng phấn thế cơ mà? Chả lẽ đã chơi chán rồi à?
Nhưng trình độ tương đương chắc giờ này vẫn còn đang đấu ác liệt mới đúng chứ nhỉ?
Một bụng nghi ngờ, tôi đi tới phòng khách, chậm rãi mở cửa ra.
Và rồi --
"---------------"
Một cảnh tượng khó tin xuất hiện trước mặt.
Nên, nên nên nên nói thế nào nhỉ…cái này…cái này….!
Ôi kệ, để tôi kể cho mà nghe….
Elf đặt máy tính xách tay của tôi lên bàn uống trà.
Cậu đứng trước màn hình kéo váy lên để lộ quần lót.
“Cái, cái cái…..”
Trước sự thật này, tôi tạm thời mất đi khả năng nói.
Cùng lúc đó, Elf – người đang làm ra hành vi vô sỉ trong phòng tôi mở miệng:
“Thế này đã được chưa?”
Nói cái gì đấy? Cậu cậu đang nói cái gì đấy? Cứ như đứa biến thái ấy! Làm sao bây giờ?
“Ờ…này….”
Tóm lại cứ gọi cái đã.
“Eh?”
Elf rút cục cũng nhận ra tôi, giật mình một cái toàn thân đờ ra.
Sau đó cậu ta quay người một cách cứng ngắc lại:
“Đừng, đừng quay lại đây trong cái tư thế đó!”
Tôi cuống quít nhìn đi chỗ khác, hai tay quơ quào.
“Ma, Masamune!? Anh, anh đứng đây từ bao giờ?”
Elf hét ầm lên, mặt đã đỏ tới tận mang tai.
“Hả? Lẽ nào, có lẽ nào…anh không đi mua đồ? Thực sự là anh vẫn trốn ở đâu đó nhìn tôi phải không? Đồ tác giả biến thái! Vô sỉ ---“
“Tôi thật sự là đi mua đồ mà! Tôi mới về thôi! Nhìn xem, chứng cứ đây!”
Tôi giơ cái túi nhựa lên:
“Còn cậu, cậu làm gì trong nhà người khác thế! Lẽ nào…cậu dùng máy tính của tôi để truyền đoạn phim quần lót của mình lên mấy trang web bậy bạ….!?”
“Không phải! Anh, anh anh anh…sao lần nào anh cũng hiểu nhầm kiểu đó hả?”
“Thế nói tôi xem cậu đang làm trò gì đấy? Kéo váy lên tự ghi lại đoạn phim bậy bạ của chính mình à?”
Còn tưởng cậu ta sẽ chối, nhưng mà…
“Đúng thế! Rút cục anh cũng hiểu rồi đấy!”
Thế mà chó ngáp phải ruồi!
“Cậu định lưu một đoạn phim đen trong máy tính của tôi làm gì hả?”
Sự thật rành rành trước mặt này chứng tỏ cậu cũng hơi điên rồi.
“Đoạn phim này không phải cho anh! Tôi đã nói rồi, là cho Eromanga-sensei nhìn quần lót thôi!”
Cho dù đã giải thích hiểu nhầm, nhưng thái độ của Elf vẫn chả thay đổi gì cả. Cậu định cho em gái tôi xem cái gì thế hả?
“….Từ từ đã….tôi đang rối đây…rút cục…là thế nào?”
“Tôi nói rồi! Lúc anh không ở đây, Eromanga-sensei và tôi vừa chơi game vừa chuyện phiếm! Sau đó tôi nhờ cậu ta vẽ cho một bức ‘tranh hentai của nhân vật nữ chính trong bộ sách đầu tiên’ làm kỷ niệm!”
Da mặt dày vãi…
“Rồi sao?”
“Sau đó Eromanga-sensei bảo ‘cho đây xem quần lót thì tôi vẽ cho’.”
“……………..”
Tôi ngã ngồi ra đất, hai tay ôm đầu.
"……Sagiri?"
Tôi gọi thẳng tên thật luôn.
[Vì, vì…]
Trên màn hình, hay đúng hơn là trên skype là một người mặc áo rộng lùng nhùng đeo mặt nạ.
[Em muốn xem quần lót người ta mà!]
Nghe giống tội phạm quá em ơi. Có nên gọi cảnh sát không nhi?
Trong cái rủi có cái may, nó biến trở về Sagiri rồi chứ không còn là Eromanga-sensei nữa.
[Ngay khi thấy Yamada-san xinh thế, em đã để ý quần áo thật là đẹp, không hiểu đồ lót sẽ thế nào…]
Em có thể đừng dùng máy biến âm nói nữa được không?
Y như Elf nhận xét, đúng ông già dê.
[Thân là họa sĩ, nhìn thấy gái xinh là lúc nào cũng tưởng tượng xem quần lót thế nào! Họa sĩ bọn em ai cũng thế cả thôi mà!]
Oa, nguy hiểm quá. May mà ở đây không có họa sĩ nào khác.
“Vì thế để trả thù lao, Eromanga-sensei đòi tôi làm thế. Tôi làm thế vì cậu ta yêu cầu thôi, đừng có hiểu nhầm.”
[Hè hè…bức tranh Yamada-sensei trần truồng lần sau sẽ còn đẹp hơn nữa.]
“….Xem ra hai đứa hợp nhau nhỉ?”
Đúng là quan hệ có vẻ tốt.
“Đúng không đúng không? Thế tặng tôi Eromanga-sensei đi!”
“Nằm mơ nhé.”
Elf không dịu dừng:
“Mà này, Eromanga-sensei. Vừa nãy cậu nói ‘bức tranh Yamada-sensei trần truồng lần sau’ là sao? Đã có lần thứ nhất rồi à?”
[Ừ vẽ rồi. Anh cũng xem rồi.]
“Chờ đã! Này!”
Sao lại tự dưng nhắc đến tên mình làm gì nhỉ?
Elf xấu hổ nhìn tôi như vừa bị ai đó xâm hại:
“…Masamune…kém….”
“Hiểu nhầm thôi! Sagiri! Đừng nói mấy câu dễ hiểu sai thế chứ! Vừa nãy em nói cứ như thể anh bảo em gái vẽ tranh hàng xóm trần truồng ấy…!”
[Yamada-sensei…anh là tên biến thái tồi tệ nhất đấy, cậu không biết à?]
“Đừng có lửa cháy đổ thêm dầu! Giúp anh giải thích cái này đi! Anh không muốn bị Elf gọi là biến thái đâu…”
“Oh? Thế là sao? Thích tôi rồi à?”
“Tôi chỉ không muốn bị đứa biến thái gọi là biến thái thôi!”
“Yêu rồi chứ gì? Muốn cưới thiếu nữ thiên tài xinh đẹp cao quý như tôi rồi chứ gì?”
Mệt quá rồi! Muốn tuyệt giao lắm rồi! Đau đầu quá đi mất!
Cứ thế, phòng khách nhà Izumi loạn tung lên.
Đúng lúc này ---
*Kính Koong*.Chuông cửa vang lên.
“Ai thế nhỉ?”
Tôi để Elf và Eromanga-sensei (trên máy tính) lại phòng khách rồi ra mở cửa.
“Xin lỗi, là ai thế -- ặc!”
Tôi đờ cả người ra. Vì cái đám này tôi nhận mặt vài vị.
Một ngày tháng Sáu, chính đám người mặc vét đeo kính đen này đã lôi cổ Elf đi. Khỏi nói cũng biết, chắc chắn họ tới tìm Elf (đã trốn mất) rồi.
"…………"
"………….."
Cả tôi và nhóm áo đen nhìn nhau không nói gì.
Truyện trước kia khiến họ cũng có biết về tôi, về quan hệ của tôi với Elf rồi. Muốn chứng tỏ sự vô tội sẽ rất khó. Nên xạo làm sao giờ ---
--- Thật ra, sao lại phải xạo nhỉ?
Một phút sau.
"Wahhhhhhhhhh!!! Masamune, anh bán đứng tôi phải không !!!"
Elf bị tóm sống trong phòng khách nhà tôi.
"Không ~~~~! Tôi không muốn làm việc đâu ~~~! Game! Muốn chơi cơ ~~! Muốn Eromanga-sensei vẽ tranh cho cơ~!"
Nhóm áo đen túm chân Elf, cũng bất kể móng tay còn dính trên sàn cứ thế kéo đi. Cho dù nhìn một lần rồi thì cảnh này cũng đáng sợ quá.
Tôi chỉ có thể nhìn Elf bị lôi tới cửa.
“Kuh! Chết không nhắm mắt…! Nhưng tôi tin anh, Masamune! Anh sẽ tới được chỗ ác ma giam cầm tôi! Tôi tin anh! Nhanh tới cứu tôi đi!”
Đừng có tự sướng nữa.
"Kuh, kuhhhhhhhhhhhhh!!!"
*Kẹttttttttttttttt Rầm*
Cửa sập lại, mọi thứ đâu lại về đó. Yên tĩnh như thường.
“…Thật là…có làm ầm lên cỡ nào rồi cũng phải về.”
Lần này Elf bị lôi từ nhà tôi đi, lần sau chắc bị kéo tới nhà giam ở Shinjuku rồi.
[…Anh, còn bức tranh cậu ta đòi …làm sao?]
“Lúc nào rảnh thì vẽ cho người ta vậy – mà còn cái này….”
Tôi nhìn máy tính của mình, tâm trạng phức tạp:
“…Cái đoạn phim quần lót này…xử lý sao?”
[Chuyển cho em rồi xóa ngay. Cấm anh xem.]
“…Ờ ừm…cái này giữ lại có ổn không? Lỡ họ tóm cổ vì luật bảo vệ trẻ vị thành niên thì sao?”
[Không sao cả. Bọn em đều là con gái, hơn nữa cái này là nghệ thuật – hè hè, em giờ tinh thần sáng tạo tuôn trào.]
Em muốn nhìn quần lót thế sao? Nhìn của mình có phải nhanh không?
Tôi thật sự rất muốn nói thế.
“…Đành vậy.
Tôi ngó màn hình máy tính. Eromanga-sensei đã bỏ mặt nạ ra, lộ ra mặt mộc của mình. Tôi bảo em gái:
“Mà này Sagiri. Trong khi anh mua đồ, em và cậu ta nói những gì với nhau?”
[ --- Chả có gì đáng nói cả]
“Thế sao? Vậy em thấy Elf thế nào?”
[Tên kỳ quái.]
“Ừ.”
[Sao?]
“Không sao. Không có gì – khi nào có cơ hội gọi cậu ta tới nữa nhé. Chờ cậu ta xong vụ bản thảo đã.”
[…………]
Một phút yên lặng
[Um.]
Sagiri gật đầu
Ghi chú
1. Chữ tiếng Nhật viết theo chiều dọc.
2. Google Tsukihime, Arcureid
3. Saint Seiya - giác quan thứ bảy để đốt chảy tiểu vũ trụ…..
4. Game ‘đánh nhau lột đồ’ của OreImo