Cô làm cho anh một ít canh giải rượu, tới cửa thì đã bị Hạ Nghi giật lấy
" Ở đây có tôi lo rồi"
Nói xong ả ta đóng cửa lại không để cô trả lời.
Cô lặng lẽ đi về phòng, cả đêm đó cô không thể chợp mắt được.
Có lẽ đây là món quà sinh nhật đáng nhớ nhất của cô.
Hôm sau.
Anh tỉnh dậy thì thấy Hạ Nghi nằm cạnh đầu rất đau.
Anh nhớ hôm qua đi bàn hợp đồng với đối tác có uống hơi nhiều sau đó thì không còn nhớ gì nữa.
" Anh dậy rồi sao"
" Tại sao em lại ở đây!"
" Anh không nhớ gì sao? Hôm qua anh say nên em đưa anh về"
Hôm qua…hôm qua là sinh nhật của Khiết Nhi
" Khiết Nhi đâu rồi"
" Cô ấy có lẽ dưới nhà.
Hôm qua lúc anh say, cô ấy không hề chăm sóc hay lại gần anh mọi việc em phải tự làm đã vậy cô ấy còn nói cô ấy không rãnh, nếu muốn em tự đi mà chăm sóc"
Thấy Cố Tĩnh Trạch có vẻ tức giận cô ta còn thêm dầu vào lửa
" Trạch à! Khiết Nhi dù gì cũng lag VỢ anh, cô ấy nói vậy là không yêu anh sao? Chẳng lẽ cô ấy ở cạnh anh là vì tiền sao?"
Cô ta giả bộ ngây thơ nói xấu Khiết Nhi, tự biên tự diễn toàn bộ câu chuyện để anh hiểu lầm cô.
" ĐỦ RỒI! Em vào vệ sinh đi dồi xuống ăn sáng"
Thấy anh có phản ứng mạnh như vậy ả liền nhếch mép rồi vào vệ sinh cá nhân.
[…]
Sau ngày hôm đó anh trở nên lạnh nhạt với cô, sáng đi làm sớm tới khuya mới về.
Ả ta nhân cơ hội đó luôn tiếp cận anh.
Hàng ngày cô đều chứng kiến cảnh người mình yêu đi thân thiết với tình cũ trước mặt, tim cô đau lắm.
Từng hành động, cử chỉ ngọt ngào trước đây anh dành cho cô đều trao cho người con gái khác, cô như người vô hình trước mặt họ.
Vài lần liên lạc với Hàn Di Băng, cô cũng không nói, cô không muốn Hàn Di Băng vì mình mà lại lo lắng.
Tất cả đau buồn cô đều giữ riêng cho mình.
Tối hôm đó, cô đang đi xuống lầu thì bị cô ta chặn lại gây chuyện.
Mặc cho cô ta có nói gì cô vẫn im lặng muốn đi xuống.
Điều này khiến ả càng thêm điên lên mà la lố om sòm, mọi người nghe thấy thì chạy lại xem.
Bên ngoài có bước chân đi vào, ả cười nhếch mép nói với cô
" Cô chết chắc rồi"
" Cô mu… NÀY!"
Đang nói thì đã thấy ả ta tự nghiêng người ngã xuống cầu thang, cô la lên đưa tay kéo nhưng không kịp.
Cùng lúc đó anh bước vào thấy cô đứng trên cầu thang Hạ Nghi lại nằm dưới đất liền chạy lại đỡ cô ta
" Hạ Nghi! em sao vậy! mở mắt ra nhìn anh"
Nghe thấy vậy ả liền giả bộ yêu ớt nói
" Em…không sao…anh…đừng…đừng trách Khiết Nhi…em ấy không làm gì…cả"
Nghe được câu đó anh đưa mắt lên nhìn cô gái đang đứng trên cầu thang.
Ánh mắt hận không thể gϊếŧ cô ngay tức khắc, ánh mắt đó khiến cô ớn lạnh có chút sợ hãi
" Cô đợi đó cho tôi"
Dứt câu anh ẵm cô ta lên đi đến bệnh viện.
Cô chỉ biết đứng nhìn bóng lưng anh khuất dần mag ngồi thụp xuống.
…Bệnh viện…
Cô ta được đưa vào phòng cấp cứu.
Sau một hồi bác sĩ bước ra anh lo lắng bước lại hỏi
" Cô ấy sao rồi bác sĩ"
" Phần đầu của bệnh nhân bị va đập khá mạnh nhưng được cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Cần cho cô ấy được nghỉ ngơi tốt, trách bị kích động và căng thẳng."
" Được rồi! Cảm ơn bác sĩ"
" Không có gì, tôi xin phép "
Ả ta được đưa vào phòng hồi sức.
Anh sau khi nghe được lời bác sĩ liền điên cuồng chạy về nhà để kiếm cô.
__________________________
Chuyện gì sẽ tới.