Cô giúp hắn thu dọn , hai người với tốc độ tên lửa mau chóng hoàn thành thủ tục xuất viện để về nhà cha mẹ cô .
Nói đúng hơn theo góc độ của người quan sát (như tác giả) hành động này chính là trốn viện. Nhân vật nam lén lén lút lút , thay quần áo, đeo kính râm, lại còn đeo cả khẩu trang y tế nữa. Nhân vật nữ chính thì coi quần áo như kẻ thù , nhét , tống , nhồi , không kiểu nào không dùng khiến ngay cả chiếc túi du lịch cỡ lớn cũng phải đau đớn đến chảy nước mắt. Đúng là người “tài giỏi” có khác, làm việc cũng thật mau lẹ và hiệu quả. phút sau họ đã bò qua cửa sổ và trèo được từ bờ tường bệnh viện ra ngoài.
Tiêu Nguyên lấy vai đỡ cho Bạch Vĩ Dương nhảy xuống , thở hồng hộc, liên tục vuốt ngực , nói cũng không ra hơi :
“ Tại sao anh khỏi bệnh rồi , mà làm cứ như là trốn viện vậy. Có khi người ta còn tưởng đây là bệnh viện tâm thần mà bắt chúng ta trả về cho bác sĩ ấy chứ. Tiền viện phí tôi cũng đóng rồi anh còn sợ cái gì ? Chẳng lẽ em ở quầy tiếp tân cũng có “thâm tình sâu sắc” với anh à.”
Bạch Vĩ Dương nhẹ nhàng đáp đất, cả người vẫn toát ra khí chất cực kì hoàn mỹ. Hắn gỡ kính dâm nhếch môi cười, miệng thong thả phun ra từng chữ :
“ Trốn viện như thế này chẳng phải li kì hấp dẫn hơn hay sao ? Chúng ta hơn kẻ khác một bậc thì không thể nào làm những việc tầm thường như bọn họ được.”
Tiêu Nguyên lườm hắn, kẻ này thực sự đúng là ốm mấy ngày nên đâm ra tâm lí không ổn định rồi. Cái bệnh viện này phải là bệnh viện tâm thần mới đúng. Hắn nói: "Trốn viện thì thú vị hơn "? Có nghĩa là cứ đi qua cổng chính thì sẽ bị coi là tầm thường hả ?
Cô cố nén cơn giận. Hôm nay tết, nể tình hắn đồng ý cho cô về nhà lão mẹ mà cô chưa xử hắn vội . Mà tại sao cô lại phải ngoan ngoãn nghe lời hắn nhỉ ? Cô thích đi đâu thì đi chứ ! Cô nhất định phải thoát khỏi ách áp bức bóc lột phát-xít của hắn.
Dường như đọc được suy nghĩ của cô hắn cười dâm tà xoa rối bù đầu cô lên nói :
“ Này , cô còn không mau lên gọi taxi đi. Chẳng lẽ cô muốn đến muộn ? Đừng có mơ tưởng độc lập -tự do - hạnh phúc , nên nhớ cô đã hứa với tôi là sẽ làm mọi việc tôi yêu cầu đấy nhé. Ăn uống, sinh hoạt ngủ nghỉ bây giờ đều là tôi bao cô.”
Giờ thì cô đã hiểu. Cô nghe lời hắn là bởi vì cô không thèm đọ trí thông minh với loại biến thái không bình thường ấy , chứ không phải là cô coi trọng hắn gì đâu. Làm xong bài diễn văn lê thê trang đúng chữ :” Cố lên.” Tiêu Nguyên xốc lại tinh thần lủi thủi đi vẫy xe.
Nhưng ông trời lại phụ lòng người quá. Cô rất muốn khóc mà không có nước mắt , chỉ chảy được ít mồ hôi qua quá trình bay hơi trong cơ thể với môi trường. Bởi vì cô đứng vẫy gần phút vẫn không có một cái taxi nào tiến đến, lúc thì đi vụt qua, lúc thì dừng lại tà tà , sau đó đón người khác. Chẳng nhẽ ngày tết chất lượng phục vụ giảm sút đến như vậy ? Cô đang muốn bỏ cuộc mà đi bộ thì lại có một chiếc taxi dừng lại trước mặt. Anh chàng lái xe cung kính chạy ra mở cửa, lại còn tặng cô một nụ cười tươi rói.
Đừng vội mừng, lần này người gọi xe là Bật Mã Ôn. Và chỉ cần để ý kĩ có thể nhận ra trong suốt quá trình đi, chàng trai trẻ lái xe kia chỉ hỏi thăm Bạch Vĩ Dương thôi. Đã vậy thỉnh thoảng còn quay xuống nhìn Bạch Vĩ Dương mà nháy mắt nữa chứ. Cô phải nhịn, phải nhịn. Cứ coi như vẻ đẹp tiềm tàng của cô chưa ai phát hiện ra đi, không nên chấp mấy kẻ mù màu mà. Lúc xuống xe cô cố tình nán lại trả tiền rồi buông cho cậu lái xe một câu :
“ Chàng trai trẻ à, kia là người em trai tôi. Tôi vừa đón nó từ bệnh viện tâm thần đấy. Thực sự nhìn bề ngoài nó thì không sao chứ bệnh điên thỉnh thoảng lại bộc phát, lần trước suýt đốt nhà rồi . Nhưng thôi cậu cũng đừng buồn, đã có rất nhiều cô gái mắc lừa như cậu rồi.”
Cô vỗ vỗ vai cậu ta ra vẻ an ủi, vui thú thưởng thức cái điệu bộ đau khổ của cậu ta. Đã vậy lúc cô bước xuống cậu ta còn gọi với theo :
“ Chị gì à, khi nào em trai chị khỏi bệnh , có thể … có thể giới thiệu cho em được không. Em tên là Hoa, mới tuổi, chưa từng yêu ai. Chị đúng là người rất thoáng về vấn đề giới tính, cảm ơn chị nhiều “- Sau đó chàng trai tên Hoa kia chớp chớp mắt , đỏ mặt, vội vã lái xe đi.
Dù hơi bực mình cậu Hoa coi mình già như vậy nhưng cô vẫn cười đến đau ruột thừa, tất cả lục phủ ngũ tạng run lên đến kinh dị. Cha mẹ cậu ta đúng là có vấn đề, lại còn đi đặt tên con mình là Hoa. Rốt cục bây giờ đúng là một "bông hoa" khoe sắc rồi. Đúng là tên gay đi yêu tên bênh hoạn, hợp nhau quá đi ấy chứ :D
Khi cô quay lại, Bạch Vĩ Dương đang đứng nhìn về phía cô. Ánh mắt hắn có thêm một lớp khói đen. Nhìn bộ dạng này của hắn cô lại nhớ đến nhân vật abc trong phim một bộ phim JAV cô xem với mấy con bạn hồi năm thứ nhất . Đó là khi anh ta ăn phải dấm chua với bạn gái. Tối hôm ấy, anh ta tức giận quá XXX luôn cô nàng đó. Xem đến đoạn này cả bốn đứa cứ đánh vào đầu nhau mà đùa :
“ Nhìn để học tập, sau này đừng bị lừa kiểu ấy. Bọn đàn ông cứ lấy cớ tức giận mà làm bừa thôi.”
Tự nhiên cô lại liên tưởng đến hình ảnh của mình với Bật Mã Ôn…trên giường.
Ngay lập tức cô lại sợ hãi lắc đầu , vì sao cô lại nghĩ đến hình ảnh đen tối không bao giờ có ấy chứ ? Cô đã quyết tâm làm xử nữ suốt đời cơ mà . Đúng là không liên quan, cô đỏ mặt cúi đầu đi tới trước
“ Làm gì mà suy nghĩ mông lung thế. Kể tôi nghe coi. Ban nãy cô nói cười gì với cậu lái xe ? Cô thích người ta rồi hả ?”- Bạch Vĩ Dương từ bao giớ đứng trước mặt cô hỏi cung.
Cô đột nhiên lo sợ hắn biết được cô vừa tưởng tượng ra cái gì, liên tục lẩn tránh hắn. Vậy là hai người tạo thành thế mèo dồn chuột.
Cô đứng nép sát vào tường, nhận ra mình không còn đường để chạy trốn nữa. Anh chống hai tay vào tường bao vây cô lặp đi lặp lại câu hỏi :
“ Thế nào ? Em thích người ta thật rồi hay sao mà không dám trả lời tôi.”
Tiêu Nguyên chỉ có thể lắc đầu , là lắc đầu mà thôi. Hắn nhìn vẻ mặt như cam chịu của cô trong lòng nảy sinh cảm giác tổn thương, là cô ghét hắn rồi hay sao ?
Cảm giác muốn chiếm hữu lại nảy sinh , hắn hung hăng hôn cô.
Cô bị hắn hôn bất ngờ há miệng ra định nói. Cuối cùng hắn thừa cơ kẹp chặt môi cô, đầu lưỡi lùa vào cuốn lấy đầu lưỡi của cô. Cô đột nhiên thấy người mình mềm nhũn ra, chân cơ hồ đứng cũng không vững. Dù đây không còn là lần đầu hắn cưỡng hôn cô, nhưng cảm giác lúc này hoàn toàn khác. Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cứ đập loạn lên. Cô hé mở mắt ra nhìn hắn. Biểu cảm trên gương mặt hắn không hề thay đổi, làn da trắng đến không tì vết. Hình ảnh XXX ban nãy lại hiện lên trong đầu cô khiến mặt cô đỏ như hai quả cà chua chín, đúng hơn còn là loại chính sắp thối nữa chứ. Bất chợt hắn cũng mở mắt ra. Cô lại bị lag máy mất năm giây, không thể nào rời tầm nhìn khỏi gương mặt hắn.
Còn một ngàn chữ nữa nói về cảnh hôn triền miên này nhưng có vẻ như đã trôi mất sau một trận bão
người hôn nhau đến mức suýt tắc thở mà chết rồi hắn mới nhẹ nhàng thả ra, đã vậy còn mơn man cắn mút môi cô như gặm nhấm một miếng thịt heo nữa chứ. Hắn nghiêng đầu thì thầm vào tai cô : “ Em mãi mãi là của tôi, chỉ được nhìn tôi thôi hiểu chưa ?”
Cô ngơ ngẩn gật đầu, bộ phận phân tích sự việc đã thuộc hàng Tàu lởm rồi mà giờ còn bị hắn dọa cho đến mức xin nghỉ việc . Nhưng cú sốc sau đó đã kéo ngược cô trở lại về hiện tại. Mộc lão mẹ đang đứng ở cửa nhìn đôi bạn trẻ thể hiện ”tình cảm” , mắt long lanh xúc động . Bà chạy ra mở cửa cho người , miệng chạy hết năng suất :
“ Ôi, Tiêu Nguyên, mẹ không ngờ con đã hiểu chuyện được như vậy rồi. Uổng công trước kia mẹ sợ con EQ quá thấp đến mức bị đứa khác dắt mũi.”
Cô thật không biết đây là khen hay chê, dù rất muốn giải thích là không phải mình cố ý. Nhưng lại sợ bà buồn nên đành trưng ra nụ cười ngoan ngoan gật đầu như bổ tỏi. Vở kịch này đành diễn cho chót vậy. Bạch Vĩ Dương còn khốn nạn hơn nữa, hắn coi cô như thú cưng của mình mà xoa đầu :
“ Mẹ vợ à, mẹ vợ yên tâm , con sẽ dạy dỗ cô ấy tử tế.”
Dạy cái đầu nhà anh, cô thầm rủa, xí xớn chạy đến bên đồng minh của mình - cha Mộc.Lâu rồi cô không nhìn thấy ông, có vẻ như công việc làm ông già đi nhiều, mái tóc bạc màu thời gian. Cô nhỏ giọng thì thầm với ông :
“ Cha à,Bạch Vĩ Dương giàu như vậy , con dư sức nuôi cha, tại sao cha lại nhất định rước khổ vào mình ?”
Mộc lão bá chỉ cười hiền nắm tay con gái rượu đi vào nhà bếp , cho mẹ vợ với con rể buôn chuyện. Ông giảng đạo lí :
“ Con à, nhiều thứ ta không thể sống dựa dẫm vào người khác. Ta phải biết tự lực, tự cố gắng, thành quả ấy mới đáng trân trọng… À mà con ăn gì chưa ?”
“Con ăn rồi ạ.” ăn đồ ăn tiểu tam mang đến cho Bật Mã Ôn đó.
Cô bá cổ Mộc cha thơm lên má ông. Ông sẽ mãi mãi là người đàn ông cô kính trọng nhất trên đời này , còn Bạch Vĩ Dương ? Xì thôi quên đi, dù sao hắn còn chưa cả cưới cô.
Ngoài nhà , lão mẹ che miệng cười í vị :
“ Con rể , con cũng thật giỏi . Chưa gì đã thu phục được nó rồi hay sao ?”
“ Chưa hẳn đâu. Cô ấy còn ngốc lắm mẹ ạ, Con càng nói , cô ấy càng cố gắng không hiểu.”
Lão mẹ cắm miếng táo vào dĩa đưa cho Bạch Vĩ Dương :
“ Có trách cũng trách mẹ ngày xưa đẻ nó kiểu gì để bây giờ EQ của nó kém như vậy. Thôi ăn đi cho lại sức. Hôm nay lúc con gọi điện báo là sẽ đến mẹ với lão già rất bất ngờ. Thế không ăn Tết ở nhà nội cũng được à ?”
“ Dạ vâng, gia đình bên nội rất đông. Có thiếu đi năm sáu người cũng chẳng ai nhận ra đâu ạ. Con cũng muốn cho cô ấy làm quen dần dần, năm nay thì về đây chơi trước đã.”
Bà hài lòng gật đầu, híp mắt nhìn thằng con rể quý hóa này. Bà chẳng phải ham tiền mà vội vã muốn gả con gái mình đi, nhưng thứ nhất là người như Tiêu Nguyên nếu bây giờ không nhanh lên sợ đến năm tuổi vẫn không có ai thèm lấy. Thứ hai bà nhận ra thằng bé ngoan này yêu con gái mình thật lòng, vậy thì tội gì không tác hợp cho hai đứa chúng nó .
“ Mà này người kia, mau ra đây xem tivi đến giờ chiếu chương trình Táo Quân rồi.” - Bà bật tivi rồi gọi cha con đang tíu tít buôn dưa trong bếp.
Đây là chương trình mà Tiêu Nguyên thích nhất mỗi dịp giao thừa, cứ xem đến mười rưỡi là đi ngủ, dậy đi ngắm bắn pháo hoa. Cảm giác rất thư thái dễ chịu. Nói thật người ta cứ thích đi xem trước hay mua đĩa về xem. Nhưng cô thấy như vậy chẳng còn gì ý nghĩa thú vị nữa. Mọi năm cả nhà cô thường quây quần trên sofa xem chương trình này. Bây giờ coi như có thêm một người, chắc cũng không đến nỗi chật trội lắm.
Có điều hình như mẹ cô béo ra thì phải, bây giờ mông bà đã chiếm mất hai xuất ghế rồi. Cô đành ngậm ngùi ngồi lên chân Bạch Vĩ Dương.
Dù rằng cái thế ngồi này cũng không được thoải mái cho lắm , cứ ngồi thằng lên là lại bị Bật Mã Ôn chết tiệt ấn đầu xuống. Nhưng cứ cúi đầu xuống mà xem tivi thì mỏi chết lên được. Ông trời đúng là không còn tính người nưã mà.Rốt cục xem được tiếng cô bắt đầu thấy cả người mỏi rã rời. Tiêu Nguyên đành xin lỗi tổ quốc , xin lỗi cha mẹ, dù sao cũng phải vì bản thân mình một chút, mặt cô cũng đã dày sẵn rồi làm thêm một chút truyện mất mặt nữa chắc cũng không sao đâu nhỉ. Cô nghiêng đầu, tựa hẳn vào người Bạch Vĩ Dương.
Hắn bị bất ngờ không biết phải nói gì, tim lại đập lệch đi một nhịp. Tay hắn run run khẽ chỉnh lại tư thế ngồi cho cô. Cô chẳng thèm giữ ý xoay xoay người cho thật dễ chịu rồi hưởng sự ấm áp , rộng lớn của bộ ngực hắn. Nếu sớm biết ngồi thế này lại dễ chịu vậy cô đã sớm coi hắn là cái gối để ôm mỗi khi xem tivi rồi. Chỉ ngủ thôi hình như chưa đủ.
Xem được thêm một lúc nữa thì cô ngủ quên lúc nào không hay. Đến lúc tình lại cô thấy mình đang nằm trên giường mình. Rồi Bạch Vĩ Dương mở cửa bước vào. Cô giả vờ nhắm mắt muốn xem hắn sẽ làm gì . Hắn có vẻ như vô cùng nhẹ nhàng không gây một tiếng động nào. Rồi cô cảm nhận được một bàn tay rộng lớn, ấm áp đang khẽ nắm lấy tay mình. Tự nhiên cô thấy như có một dòng nước nóng hổi chảy trong lòng, êm dịu đến vô cùng. Hắn nói giọng mê hoặc lòng người :
“ Tình rồi à.”
Cô mở mắt ra lè lưỡi nhìn hắn :”Sao anh biết là tôi đã tỉnh rồi ?”
“ Vì em ngốc quá.” ngủ mà tay còn có thể run run như vậy.
Cô nghĩ với loại người như hắn mình không thể nào có cảm tình nổi. Lại nhìn đồng hồ đã mười một rưỡi, cô kéo áo hắn :” Chúng ta đi xem bắn pháo hoa nhé !”
“ Sao lại phải rủ anh ?” anh vui mừng muốn chết ấy chứ.
“ Hì…tôi cũng sợ mà…giờ này ra đường một mình nguy hiểm lắm.”
“Vậy thì em học võ làm gì. Thôi, được rồi dậy mặc quần áo đi chúng ta đi dạo.”
Cô làm mặt quỷ rồi thay một bộ đồ ở trong tủ. Có thể nói đây là bộ quần áo tiến bộ nhất của cô. Áo sơ mi tay lỡ trắng, xếp li, quần đen bó, khiến cô nhìn năng động trẻ trung hẳn lên .
người chào Mộc cha, Mộc mẹ rồi ra ngoài đi bộ. Gần đó có khu vực tổ chức bắn pháo hoa. Người đi quanh hồ rất đông đúc. Xe cộ tấp nập hơn cả ban ngày. Dường như ai cũng đón chờ giây phút sắp bước sang năm mới. Anh nắm tay cô đi dạo một vòng rồi chọn một vị trí thích hợp, người đứng chờ pháo hoa. Từng khoảnh khắc chậm rãi trôi đi . Người ta bắt đầu đếm ngược cho giây phút trọng đại đầu năm mới.
..……… Bùm !!! Chùm pháo hoa đầu tiên bắn lên trời màu đỏ thắm rực rỡ chào đón niềm hạnh phúc tràn đầy cho cuộc sống.
Cô cảm thấy mình dường như đang dần thay đổi. Hàng ngày người bên cạnh cô nhiều nhất chính là anh. Anh chăm sóc cho cô, đôi khi chọc tức cô nhưng thực ra lại vẫn quan tâm đến cô. Có điều cô cảm thấy mình không thấy cảm giác gì quá lớn với anh cả. Nếu cô nói dối sẽ làm tổn thương anh mà thôi (căn bản là không biết. Aizzza bực mình quá, sao ta lại viết ra một con ngu thế này )
Anh khẽ thì thầm vào tai cô :” Cho anh lần này nhé.” Rồi anh ôm cô vào lòng, dùng tất cả tình yêu của mình để ôm cô, để che chở cho cô .
Có lẽ được ở bên cô chính là niềm vui sướng hạnh phúc nhất trên cuộc đời anh.
Tự bao giờ anh đã yêu cô thấu tận tim gan rồi. Tình cảm này … thực sự … là không thể nào thay đổi được… Phút giây thiêng liêng này , anh rất muốn nói với cô một điều , và ngay bây giờ anh sẽ nói cho cả thế giới này nghe :
“ ANH YÊU EM MỘC TIÊU NGUYÊN !!!”