Editor: Trà Đá.
“Chị Nhân, Lục Trì quá lạnh nhạt.” Có nam sinh nhịn không được lên tiếng.
Từ lúc mới chuyển đến đến bây giờ cũng đã được hai tháng, hiện tại kết quả vẫn bị trêu chọc rồi vẫn lạnh nhạt như thế, cái này nếu là người khác, đoán không chừng đã đồng ý kết đôi rồi.
Mặc dù nhìn qua chất lượng rất tốt, nhưng hình như cũng không tốt như vậy.
“Đúng vậy đúng vậy, cũng không thèm trả lời lấy một tiếng. Biểu cảm cũng chẳng thay đổi.”
“Cứ trực tiếp bắt trói cậu ta lại mang về nhà, như vậy cho đỡ nhiều chuyện.”
Nguyên một đám nói đến hào hứng, người này nói người kia nói.
Tô Khả Tây lên tiếng mắng bọn họ: “Mấy người nhiều chuyện quá ha. Bộ mấy người biết rõ trong lòng người ta nghĩ gì hả? Rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác.”
Đường Nhân ngồi trở lại vào ghế, nghiêng người dựa trên bàn, trong mắt tràn ra sự vui sướng.
Bọn họ đương nhiên nhìn không ra.
Lục Trì là người của cô.
Một mình cô nhận ra là được rồi.
…
Bài giảng cũng đã gần kết thúc, Đường Nhân liên tục chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày hôm trước, bầu trời đầy mây, hôm nay đúng lúc có được chút ánh mặt trời, rõ ràng sáng sủa, cực kỳ thoải mái.
Sau khi hết tiết, cuối cùng bóng dáng Lục Trì cũng xuất hiện.
Có khả năng là anh không nhận ra, cho nên Lục Trì tựa ở lan can hành lang gần nhất, cách lớp 14 chưa tới một thước.
Đường Nhân không lên tiếng gọi anh, cứ nhìn anh như vậy.
Cửa sau lớp tự nhiên mở ra.
“Lục Trì sao cậu căng thẳng quá vậy?” Lộc Dã vừa nhìn thấy, thuận miệng hỏi.
Lục Trì lùi lại một bước, môi động đậy, cuối cùng không nói ra, trở lại tư thế lúc nãy.
Lộc Dã nhìn bóng lưng anh, không hiểu.
~
Càng gần đến cuối tuần, thì học sinh lại càng lơ đãng.
Lần này rất nhiều ngươi lén mang di động đến lớp, lớp 14 lại là lớp tụ tập nhiều học sinh yếu kém, mỗi ngày đều có người lén chơi di động, bày bừa sách vở trên bàn một đống cao như núi để che lấp.
Mà hôm nay lại là ngày được về nhà, cho nên càng lớn gan hơn.
Lâm Nhữ còn đang đứng trên bục giảng giải đề, giọng nói dịu dàng, khiến không ít nam sinh buồn ngủ.
Mặc dù thành tích của lớp kém, nhưng môn toán xem ra cũng khá, tối thiểu không đứng ba vị trí chót bảng, vẫn có thể đứng xếp hạng khá cao, lý do này cũng khiến Lâm Nhữ vì sao vẫn còn được làm chủ nhiệm lớp.
“Sau khi tan học tớ qua bên Tam Trung, cậu đi không?” Tô Khả Tây lấy bài thi che mặt, hỏi.
Đường Nhân chưa kịp trả lời, thì trong lớp đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, trong nháy mắt khiến các bạn học đang buồn ngủ tỉnh lại.Mấy giây sau, lớp học lại trở nên yên tĩnh.
Lâm Nhữ bỏ phấn xuống, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe thấy tiếng thầy giám thị ở cửa sau truyền tới: “Di động của ai? Nộp lên mau.”
Chẳng ai ngờ rằng, tiết cuối cùng của ngày trước khi được thả về nhà lại bị thầy giám thị đi kiểm tra. Thầy giám thị nổi tiếng cực kỳ nghiêm khắc.
Dưới tay thầy ấy có đủ loại hình phạt, ví dụ như phạt đứng, phạt chạy, nhưng bị mời phụ huynh là nhiều không kể xiết.
Mà học sinh thì sợ nhất là bị mời phụ huynh.
“Của ai thì tự giác một chút.” Lâm Nhữ chỉ có thể nói thêm vào.
Mặc dù Lâm Nhữ không nghiêm khắc, nhưng sự việc lần này tuyệt đối không thể bỏ qua, trường học đã có nội quy, không được phép mang theo sản phẩm điện tử vào trường, nhất là điện thoại di động.
Hơn nữa thời gian thi đại học đã gần kề, ham chơi mất cả ý chí.
Trong lớp không ai dám lên tiếng.
Sắc mặt thầy giám thị lập tức trở nên khó coi, Lâm Nhữ bước xuống bục giảng: “Của ai thì nên tự giác tự nhận lỗi đi.”
Cùng lúc đó, thầy giám thị trực tiếp đi vào lớp từ cửa sau, chắp hai tay sau lưng nhìn quét qua cả lớp, rồi bắt đầu chậm rãi thong thả bước đi.
Thầy giám thị đang suy xét âm thanh xuất phát từ đâu tới đây.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, cho nên cửa sổ luôn luôn được đóng lại, hơn nữa cửa sau cũng đóng, có lẽ âm thanh nghe không được chính xác, cho nên thầy giám thị bắt đầu đi kiểm tra từ giữa lớp.
Vu Xuân ngồi ở cửa sau sát phía trong tường, tay không ngừng run lên.
Tối hôm qua anh ta chơi điện thoại rất nhiều, lại không sạc pin, ai ngờ điện thoại hết pin tắt máy lại phát ra âm thanh.
Điện thoại di động này chính anh ta dùng tiền mừng tuổi lén mua, ba mẹ anh ta hoàn toàn không biết. Chuyện này nếu bị bắt được, chắc chắn sẽ bị mời phụ huynh.
“Giấu kỹ.” Bạn ngồi cùng bàn đè thấp giọng nói.
Vu Xuân gật gật đầu.
~
Thầy giám thị quyết tâm muốn tìm cho ra bằng được tiếng di động kia phát ra từ đâu, đứng ở giữa lớp xác định một lúc lâu, sau khi xác nhận không thu hoạch được gì, cuối cùng đưa mắt về phía dãy ngồi phía cửa sau.
Trong lớp 14, hai người ngồi một bàn, Vu Xuân ngồi ở bên trong.
Thầy giám thị đứng ở giữa lớp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía cuối lớp: “Tất cả bỏ hết cặp sách lên bàn, bây giờ không chịu giao ra, để thầy bắt được, hậu quả như thế nào thì các em biết rõ rồi đấy.”
Có vài tiếng oán hận vang lên, nhưng ai cũng đồng loạt bỏ hết cặp sách lên bàn.
Càng tới gần phía sau cùng, tim của Vu Xuân càng đập mạnh.
Chỉ trong tích tắc, Vu Xuân lập tức đưa điện thoại di động luồn xuống bàn sau, bạn học ngồi bàn sau đang cúi đầu, thấy vậy thì lập tức phát hoảng.
“Đưa cho chị Nhân.” Vu Xuân cố nói.
Bạn học ngồi phía sau vốn không biết phải làm sao, nghe thấy lời này, lập tức làm theo, nhanh tay chuyền ra phía bàn sau.
Cuối cấp nên cần rất nhiều sách giáo khoa, bọn họ vì muốn dễ dàng ngủ gật, cho nên chồng chất sách vở nơi góc bàn. Ngăn trở ánh mắt của thầy cô giáo từ bục giảng.
Hiện tại cũng ngăn cản tầm nhìn của thầy giám thị.
Trong lớp, mọi ánh mắt đang tập trung về phía thầy giám thị.
Khoảng cách chưa tới hai hàng, rất dễ dàng truyền tới, vài người rất lớn gan, truyền di động thành công đến tay Đường Nhân.
Cô nhìn thoáng qua cũng biết là của Vu Xuân, vừa ngẩng đầu nhìn anh ta, thì thấy Vu Xuân đang làm vẻ mặt rất căng thẳng, tâm trạng như đang thỉnh cầu Bồ Tát.
Đường Nhân thở dài, nhẹ nhàng để điện thoại vào trong cặp sách.
~
Mãi cho đến bàn cuối cùng, thầy giám thị cũng ngừng lại, đưa mắt nhìn hai người ở bàn cuối.
Đường Nhân là vấn đề nan giải nhất, ba cô lại là hiệu trưởng, bình thường thầy giám thị cũng không làm khó cô, dù sao thành tích của cô rất tốt, không có gì đáng lo.
Nhưng chuyện lần này lại lớn như vậy, nếu không kiểm tra thì không được, như vậy sẽ khiến ông ta mất uy tín.
Đường nhân cũng không muốn làm thầy giám thị mất mặt, chủ động đưa cặp sách qua cho thầy kiểm tra, mặc dù thầy giám thị không thu được kết quả mong muốn, nhưng vẫn nghi ngờ rời khỏi lớp học.
Trong lớp vẫn duy trì sự yên tĩnh, không dám lên tiếng nói chuyện.
Lâm Nhữ dường như nhìn thấy hết mọi chuyện: “Chuyện này chấm dứt tại đây, cô hy vọng lần sau sẽ không có chuyện này xảy ra nữa, ai mang theo điện thoại di động thì phải tự biết rõ. Thời gian thi đại học đang đến gần rồi, cô không yêu cầu các em ngày đêm đọc sách giải bài, nhưng ít ra cũng không được để bản thân phải thất vọng vì sự cố gắng của ba năm qua.”
Lâm Nhữ nhìn nhìn về phía Đường Nhân, sau đó lại bắt đầu nghiêm túc giảng bài.
Sau khi tan học thì được về nhà, nên tiếng động ở bên ngoài rất huyên náo, trên cơ bản thì đều là tiếng hoan hô vì được về nhà.
Lúc này Vu Xuân mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy đến bàn cuối, cười nói: “Nhờ có chị Nhân, chứ không thôi là em chết chắc.”
Đường Nhân đặt điện thoại di động ở trên bàn, Vu Xuân duỗi tay lấy lại, còn chưa đợi anh ta đụng đến thì Đường Nhân đã dùng tay đặt bên trên điện thoại di động, thong thả ung dung nói: “Nghĩ sao lấy lại được dễ vậy, có điều kiện.”
Vu Xuân sững sờ, vẻ mặt đau khổ: “Điều kiện gì?”
“Lần kiểm tra sau phải xếp hạng trên 100 người.” Đường Nhân xoay xoay cổ, “Cái này cũng đâu quá khó, nếu như không làm được, vậy thì tớ sẽ giao điện thoại cho thầy giám thị.”
Đối phó với thầy giám thị, thì dường như chuyện xếp hạng trên 100 người có vẻ đơn giản hơn…
Vu Xuân là học sinh dốt, luôn đứng ở vị thứ cao từ dưới đếm lên, nếu xếp hạng cao hơn 100 người thì rất khó, nhưng nếu như chú ý nghe giảng thì không biết chừng có khả năng…
Vu Xuân vội vàng đồng ý.
Đường Nhân cất điện thoại di động vào lại trong túi sách, đi ra đến cửa: “Tô khả Tây, tớ đi trước.”
“Đi cho khuất mắt, cái thứ trọng sắc khinh bạn.” Tô Khả Tây trợn trừng hai mắt.
Trong khoảng thời gian này, Tô Khả Tây nhận thấy mối quan hệ giữa Đường Nhân và Lục Trì có sự chuyển biến tốt hơn, trước đó rõ ràng còn đang rất lạnh nhạt.
~
Thầy giáo Ngô - chủ nhiệm lớp tự nhiên dạy quá giờ.
Đường Nhân đứng ở nơi cửa sau, nhô đầu ra đã có thể thấy được cảnh tượng phía trong, Lục Trì ngồi ở trong góc đang làm bài tập.
Cô thích nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh nhất.
Đường Nhân không nhịn được việc tưởng tượng khi Lục Trì nhìn cô, thì toàn bộ thế giới tựa như chỉ có một mình cô thôi, mặc dù hiện thực không bao giờ xảy ra, nhưng suy nghĩ kia thật khiến cho cô say đắm.
Đúng lúc này, Lục Trì dường như phát giác ra điều gì đó, quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Đường Nhân đang nhìn lén, bỗng chốc thấy anh phát hiện ra mình.
Cô sững sờ mấy giây, sau đó duỗi tay làm mặt quỷ với anh.
Lục Trì: “…”
…
Cũng không lâu lắm, cuối cùng cũng tan học.
Lục Trì cảm thấy Đường Nhân đang thay đổi.
Bởi vì anh vừa mới ra đến cửa lớp đã bị chặn lại.
Từ lớp học ra đến cổng trường, dọc trên đường đi đều là một mình cô nói chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra trong tuần, kể cả chuyện về cái di động chiều hôm nay cũng được cô kể ra hết thảy.
Cuối cùng không biết rõ tại sao lại nói đến chuyện đi ăn tàu hũ.
“Chỗ này bán tàu hũ ngon lắm.”
Đường Nhân duỗi tay dắt Lục Trì đi, đến tới quầy hàng của một bà lão, bà lão đã ngoài sáu mươi, tóc hoa râm, nhưng tinh thần rất minh mẫn.
Từ lúc cô học cấp ba đến nay, thì bà lão luôn luôn bày hàng ở chỗ này, học sinh trong trường tư nhân Gia Thủy hầu như đều biết đến bà.
Vào ngày học sinh được về nhà thì phía ngoài cổng trường bày ra bao nhiêu là hàng quán, bà lão lớn tuổi nhất, nhưng người đến tiệm ăn cũng không ít.
Hiện tại cũng có nhiều học sinh đã về, cho nên cũng kiếm được chỗ ngồi.
Đường Nhân nhìn nhìn, hỏi: “Cậu muốn ăn ngọt hay mặn?”
Lục Trì còn chưa trả lời, Đường Nhân đột nhiên lại mở miệng: “Quên mất, cậu ăn ngọt, dù sao cậu cũng có tâm hồn thiếu nữ mà.”
Lục Trì: “…”
Bà lão múc một muỗng, thuận miệng nói: “Cậu bé nhìn rất đẹp trai.”
Đường Nhân cười hì hì: “Cháu cũng xinh nữa ạ.”
Bà lão cười cười: “Đứa nào cũng đẹp.”
Trên quầy còn bày cả trứng vịt muối, đều do một tay bà lão tự làm, lòng đỏ trứng ăn rất ngon, nếm qua một lần sẽ muốn mua một hai cái mang về.
Trước giờ Lục Trì chưa từng ăn qua món này, mẹ anh cũng không cho anh ăn, không biết là có vị gì, anh hơi do dự.
Đường Nhân còn đang nói chuyện phiếm với bà lão.
Lục Trì chuẩn bị đi thì ngừng lại, quay mặt lại nhìn thấy khuôn mặt Đường Nhân cong cong, tâm tình coi bộ đang rất tốt, quyết định đứng lại.
Anh đột nhiên cảm thấy cũng không có gì không tốt.
Hậu quả chính là…
Đêm đó, Lục Trì gặp ác mộng.
Mơ thấy anh bị quả trứng vịt đuổi theo, mà trên quả trứng còn có cả gương mặt của Đường Nhân, hai chân mọc ra từ trong vỏ trứng, chạy rất nhanh.
Cuối cùng anh bị đuổi tới, anh có ra sức cách nào cũng không đập vỡ được vỏ trứng, kèm theo đó là tiếng cười rất kỳ lạ, tràn ngập trong giấc mộng.
Rốt cuộc Lục Trì sợ quá tỉnh giấc.
Anh cảm thấy sau này điều khiến anh sợ nhất có lẽ chính là trứng vịt.