Sáng hôm sau, Harry tỉnh dậy. Cậu cảm thấy hơi…buồn cười. Cậu đã mơ thấy Draco. Hmm, nói là mơ thì khá là nhẹ nhàng! Hai người đã … làm những điều….trong giấc mơ của cậu… Những điều…..rất thân mật. Cậu nhìn xuống giữa hai chân mình. Sau đó, cậu nhảy dựng lên và chạy thẳng vào phòng tắm, mở vòi sen tắm nước lạnh.
Ai lại mơ về người mà họ hầu như không hề quen biết chứ?! Đặc biệt là những giấc mơ như…như thế.
Harry rên rỉ. Thật xấu hổ. Cảm ơn Merlin khi cậu và anh ở hai phòng riêng.
Sau khi tắm rửa xong, Harry quyết định nên làm gì đó cho bản thân mìn hữu ích hơn, và cậu đã cố gắng để chuẩn bị bữa sáng. Cậu đã phải xoay xở hết sức chỉ để ốp vài quả trứng và nướng bánh mì. Ai biết mang thai lại dễ mất sức thế chứ?
“Draco, anh có muốn ăn sáng không?” cậu hỏi to, không có tiếng trả lời. Cậu nhún vai và đi đến các phòng khác nhau, lặng lẽ kiểm tra từng cái. Cuối cùng, cậu tìm thấy Draco trong phòng của anh ấy.
Chuẩn bị mở cửa thì cậu nghe tiếng rên vọng ra từ bên trong. Ý nghĩ đầu tiên của cậu là: Draco bị thương? Nhưng cậu tiếp tục nghe thấy nó và Harry nuốt nước miếng.
“Oh Merlin … Uggh, Harry, Oh Fuck, em yêu …”
Bùm! Mặt Harry đỏ bừng. Hai người, ừm, đã kết hôn, và Draco có lẽ, đã lâu không … làm với cậu…..
Harry vội vã ôm bụng bỏ chạy. (=]]])
~oo~
Draco bước xuống cầu thang và nở nụ cười. “Chào buổi sáng, tình yêu của anh.”
Harry đỏ mặt. Thật là ngại, khi cậu được gọi tên…..những cái tên khá là đáng yêu, nhưng…. cậu thực sự rất thích nó … đặc biệt là khi nó được phát ra từ đôi môi của người đàn ông tóc bạch kim tuyệt đẹp này.
Harry mỉm cười ngượng ngùng và đưa một cái đĩa cho anh. “Tôi…..ăn sáng.”
Draco mỉm cười với cậu. “Em không cần phải làm thế, em chỉ cần ăn thôi. Em biết điều này sẽ làm em mệt mỏi mà… em nên nghỉ ngơi, mèo con ạ.”
Harry cười càng tươi. “Mèo con?” Cậu hỏi lại.
Draco hơi đỏ mặt. “Ừ, anh từng gọi em như vậy, vì em mù tịt về độc dược … và em đã khiến bản thân trở thành con mèo một lần.”
Harry cười khúc khích vì sự ngớ ngẩn của bản thân. “Có vẻ như nó là một nickname phù hợp với tôi, thế tôi có bao giờ gọi anh bằng cái gì khác không?”
Draco gật đầu. “Em đã từng gọi anh là Dragon rất nhiều, vì tên của anh, thậm chí em còn gọi anh là cún con của em nữa.” Draco dường như chìm vào hồi tưởng.
Harry nhướng mày. “Hmm … tôi có thể hỏi, câu chuyện đằng sau cái tên đó là gì không?” Cậu khẽ hỏi, dù không muốn kéo Draco ra khỏi hồi tưởng vui vẻ của anh.
Draco mỉm cười. “Em có thể hỏi bất cứ thứ gì. Hmm, khi đó chúng ta đang ăn trưa ở Hogwarts và chúng ta đã …” Anh lùi lại, cố gắng dùng hành động để diễn tả. Nhưng Harry vẫn chưa hiểu lắm. Draco thở dài, bối rối lắc đầu và nói tiếp:”Chúng ta đã….. hôn nhau….Và, um … Anh đã gầm gừ… như một con cún. Rõ ràng là anh đã làm thế rất nhiều, và vì anh luôn luôn gọi em là mèo con, nên em quyết định gọi cho anh là cún con của em. Sau đó, anh bắt đầu run run cơ thể…. và … liếm mặt em….”
Khuôn mặt Harry thật sự đỏ như quả cà chua. Cậu cảm thấy vui vẻ khi nghe về những câu chuyện của cậu. Draco hắng giọng. “Ừm, … anh sẽ… em biết đấy, chỉ cho em …”
Harry nhận ra ý nghĩa của lời nói đó.
“Ý anh không phải thế … Anh rất thích … kể cho em về chuyện của chúng ta …”
Harry gật đầu, cảm thấy má mình đang nóng lên. “Tôi … tôi sẽ trở lại ngay…”
Cậu vội chạy nhanh hết mức có thể. Cậu không muốn Draco nhận ra tâm trạng phấn khích của cậu khi nghe kể về chuyện của hai người.
“Không bao giờ là cuối cùng!” Cậu rên rỉ. “Mình sẽ yêu anh ấy một lần nữa! Làm sao đây, có lẽ mình nên ở một mình để suy nghĩ.”
~oo~
Harry và Draco ngồi trên hai chiếc ghế đối diện nhau và có chút không thoải mái. Rõ ràng là hậu quả của sự xấu hổ từ trước đó. Draco quay người lại gần Harry. “Harry … em có muốn … hẹn hò với anh vào tối nay… sau khi Hermione đến với những lọ chứa kí ức về em?”
Harry mỉm cười ngượng ngùng, liếc về phía Draco. “Um, được chứ, em rất thích.” Draco cười toe, im lặng trở lại.
Hermione chui ra khỏi lò sưởi ngay sau bữa trưa. “Harry, Draco!”
Cô gọi vào nhà. “Tôi có những kí ức!” Cô đã thu nhỏ nó và giữ nó cẩn thận.
Harry nhanh chóng bước ra. “Chào Hermione.”
Hermione mỉm cười. “Nào nào, tại sao chúng ta không đi đến văn phòng làm việc của Draco, như vậy chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Harry gật đầu, sẵn sàng làm mọi thứ. Ít nhất cậu cũng muốn biết cuộc sống của mình như thế nào.
“Hmm, tôi cảm thấy khá tích cực, tôi đã có kí ức gần như của mọi người. Có lẽ một vài người không sống nữa, nhưng rõ ràng không thành vấn đề. Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng mỗi kí ức này đều lấy từ những người đã ở bên bồ trong suốt thời gian qua. Bằng cách đó chúng ta sẽ không phải mất thời gian kiểm tra và vứt đi tất cả những ký ức không liên quan đến bồ. Draco đâu rồi? ”
“Tôi nghĩ anh ấy đã ở trong phòng rồi …”
Hermione mỉm cười và đi đến văn phòng, Draco đang ngồi trên ghế thư giãn và lật đật ném tờ Nhật Báo Phù Thủy.
“Tôi sẽ không tin một vài việc rác rưởi đã xảy ra ngày hôm nay …” Anh lầm bầm. Anh liếc lên. “Hermione, tôi thấy cậu đã có những kí ức.”
Hermione mỉm cười tự hào và mở những chiếc lọ chứa kí ức. “Chúng ta sẽ bắt đầu chứ?”