Lý do mà vương quốc Salen không mở rộng tầm ảnh hưởng của mình đến vùng đất của người man di phương bắc rất đơn giản.
“Bởi vì nơi ấy rất khó sống.”
Không phải tự nhiên mà họ chỉ dừng lại ở Pháo Đài Sấm Sét.
Có hai nguyên nhân chính cho việc vùng đất của người man di khó sống. Đó là vì môi trường tự nhiên khắc nghiệt và quái vật xuất hiện khắp nơi.
“Một nơi lạnh lẽo, hoang vu và có nhiều quái vật không phải là nơi thích hợp để con người sinh sống.”
Đó là lý do cứ vài năm những người man di lại tấn công biên giới phương bắc một lần. Vùng đất phía bắc khó sống trong khi vùng đất phía nam thì ngược lại.
Mục đích là để tìm một nơi tốt hơn để sống.
“Hộc…hộc…mệt thật đấy. Đúng là chẳng có gì ngoài tuyết trong tầm mắt tớ.”
Cordelia thở dốc trong khi in những dấu chân của mình lên nền tuyết trắng xóa không một dấu chân.
Lúc đầu cô cảm thấy nó thật xinh đẹp nhưng vẻ đẹp ấy chỉ kéo dài một lúc cho đến khi cô bắt đầu ghét nền tuyết trắng xóa kéo dài vô tận kìa sau khi bắt đầu bước đi.
Môi trường của vùng đất của người man di thực sự rất khắc nghiệt.
Ngôi làng của tộc Bão Tố còn sống được một chút vì nó cũng chỉ giống như một ngôi làng tọa lạc ở vùng phía bắc của lãnh địa nhà bá tước Hraesvelgr.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi làng thì mọi thứ trông như một phiên bản tệ hơn chút của Đe Băng vậy.
Bão Tuyết điên cuồng càn quét và tuyết thì cứ chất thành đống.
Nếu không có Bảo Hộ Mùa Đông thì có khi họ còn chẳng thể thở.
“Người man di…hộc…thật sự…hộc…lý do…hộc…là…”
Sống ở môi trường như thế này là lý do khiến họ mạnh mẽ.
Không, ngay từ đầu những kẻ yếu sẽ không thể sống sót.
Không như Cordelia đang thở dốc và nói nhảm, Jude im lặng và chỉ kiểm tra hướng đi với chiếc la bàn.
Họ đang ở hướng Tây Bắc so với làng của tộc Bão Tố.
Sau khi đo khoảng cách trong đầu, Jude ra hiệu cho Cordelia.
“Gì? Chúng ta phải đi một lúc lâu nữa hả? Chẳng phải…hộc…từ nãy…đã vậy rồi sao?”
Jude đáp lại bằng ký hiệu thay vì trả lời và Cordelia nổi nóng.
“Ah, đ-! Muốn nói gì thì cứ nói qua ánh mắt đi!”
Khi đó cô có thể dễ dàng hiểu hơn so với những ký hiệu mà cô không biết bao giờ.
‘Nghĩ lại thì tuyệt thật đấy. Sao cậu làm được vậy? Có phải đó là bản năng thú vật không? Không ngoài mong đợi ở một con thú vật nhỉ?’
“Thú vật?”
Cordelia bằng cách nào đó hiểu được ánh mắt của Jude và đánh mạnh vào lưng cậu.
Jude tiếp tục nói thông qua ánh mắt.
‘Thật sự là chỉ một lúc nữa thôi. Cậu có thấy chỗ nhô lên đằng kia không? Có một lối đi ở đó đấy. Một hang động ngầm, tớ nghĩ vậy?’
Thấy ánh mắt của Jude, Cordelia nhăn mặt và rên rỉ trong khi lặp lại câu hỏi. Bởi vì những gì cậu muốn nói quá dài và có vẻ như cô không hiểu hết được.
“Ờ…vậy là có đường đi ở chỗ đó?”
‘Đúng vậy.’
“Đm, nói ra luôn đi. Nói thành lời ấy. Nói thành lời đi, Daddy!”
“Ừ.”
Jude đáp lại lời mè nheo của cô và bắt đầu dẫn đường còn Cordelia thở dốc và tiếp tục đi theo Jude.
Về mặt sức mạnh thể chất thì mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn đảo ngược do Hoa Mặt Trời.
Và khoảng 5 phút sau…
Jude và Cordelia cuối cùng cũng tới được lối vào của một hang động lớn.
Như Jude đã nói, đó là một hang động lớn và kéo sâu xuống dưới và nó trông như lối vào của một hầm ngục.
‘Nơi này có trong cốt truyện gốc này.’
Có vẻ như có thứ gì đó ở đây-trong game, dòng chữ ngắn ấy xuất hiện trước mặt người chơi và họ không thể tiến vào nơi này.
Jude nuốt nước bọt và khẽ mỉm cười. Bởi vì lồng ngực cậu đang đập dữ dội khi nghĩ đến việc đi tới một nơi cậu chưa bao giờ tới và được bước một bước tới những gì cậu không biết.
Tuy nhiên không như Jude, Cordelia ngạc nhiên. Cô đứng tại chỗ và nói.
“Này, đi vào nhanh đi. Tớ không muốn chịu đựng cảnh bão tuyết giá lạnh này nữa đâu. Không khí sẽ trở nên tốt hơn sau khi chúng ta đi vào.”
“…Nhưng thế thì không có chất trữ tình.”
“Trữ tình hay gì đấy cũng đều vô dụng nếu không được ấm áp và thoải mái. Trữ tình cái quái gì khi chúng ta đang cóng đến chết này?”
Cordelia tuông một tràng mà không màng gì đến trữ tình và cô nhanh chóng tạo ra một nguồn sáng ma thuật và dẫn đường đi xuống.
“Cẩn thận đấy.”
“Ừ, cậu cũng vậy.”
Ngay sau khi đi xuống, Jude rất tự nhiên lên trước dẫn đường. Cậu ở trước ba bước so với Cordelia. Cậu có thể cả thấy Cordelia đang nhìn vào đuôi cậu nhưng lúc này không phải là lúc để dừng lại và đi bên cạnh nhau.
Cậu đứng ở tiền tuyến và bảo vệ Cordelia ở phía sau.
Cậu trở thành tấm khiên bảo vệ Cordelia khỏi mọi nguy hiểm.
“Đáng trông cậy nhỉ?”
“Hả?”
“Không có gì, đuôi của cậu dễ thương thật đấy.”
Thay vì nổi giận thì Cordelia cười và nhìn quanh với một chút tò mò bởi vì cơn bão tuyết đã không còn.
Hang động dẫn xuống lòng đất có trần rất cao và kỳ lạ thay, càng xuống sâu nó càng mở rộng.
“Ư…Tớ cảm thấy sợ rồi đấy.”
Sau khoảng 30 mét, hang động trở nên lớn tới mức cô không thể nhìn thấy nó hoàn toàn chỉ với nguồn sáng ma thuật nhỏ nhoi của cô.
Một hang động tăm tối và ẩm ướt mà không ai rõ có gì ở trong.
Tiếng nước chảy nhỏ giọt ở xa xa có thể thường xuyên được nghe thấy và không lâu sau đó, tiếng côn trùng có thể được nghe thấy.
“Cordelia, cậu tăng
độ sáng lên chút được không?”
“Được, chờ một chút.”
Việc gia tăng cường độ ánh sáng sẽ kéo theo việc gia tăng lượng mana sử dụng nhưng việc nhìn rõ xung quanh là ưu tiên.
Khi Cordelia đổ thêm mana vào pháp thuật, khối cầu ma thuật toả ra ánh sáng nhẹ tăng lên thành hai cái và độ sáng thì tăng lên gấp 3.
Bụp-!
Khoảnh khắc ấy, anh sáng nuốt trọn bóng tối như thể công tắc đèn được bật lên trong một căn phòng tội vậy. Cảnh vật xung qunah cũng hiện ra rõ ràng hơn và ngay lúc đó, Cordelia suýt thì hét lên.
Có hàng chục cặp mắt ở mọi hướng.
Một lượng lớn quái vật đang quan sát từ hai bên tường và trần nhà và cô không rõ tại sao hai người lại không để ý đến chúng.
“Cordelia! Bắt đầu đi!”
Jude ngay lập tức la lên và Cordelia hiểu ý. Cô quay người lại và đứng tựa lưng vào lưng Jude trong khi cậu siết chặt nắm đấm thay vì rút Thanh Kiếm Của Chiến Binh Phương Đông ra.
Số lượng của chúng chỉ tầm hai mươi đến ba mươi.
May mắn thay, hai người biết rõ chủng loài của bọn quái vật.
“Goblin tuyết!”
“Sống theo bầy đàn! Da trắng tỏa ánh sáng xanh! Mắt xanh!”
“Hiển nhiên là thuộc tính băng!”
“Răng và móng có độc!”
“Nhút nhát và yếu bóng vía! Chỉ cần có chút bất lợi là chúng sẽ chạy ngay!”
Jude và Cordelia thay phiên nhau hét lên.
Tuy nhiên họ buộc phải nói lại.
“Này! Cặp mắt chúng đỏ lên kìa!”
“Phiên bản suy đồi! Nếu thế thì chúng sẽ không bỏ chạy!”
“Trạng thái cuồng sát!”
Tình thế đã thay đôi khi mà bọn Goblin Tuyết đã bị suy đồi do phơi nhiễm sức mạnh của Belial, chúa tể của sự suy đồi.
Chúng sẽ lao tới và chiến đấu tới khi con cuối cùng chết.
“Chúng tới kìa!”
“Tin vào tớ!”
Khi Jude la lên, Cordelia tự tin hét và Đôi Cánh Của Gió ở hông cô bay lên. Ngay lập tức, cô dùng Phù Thủy Hóa và hét.
“Tớ sẽ quét sạch chúng!”
“Yondu!”
Jude nhìn Đôi Cánh Của Gió với sự mong đợi và sau khi làm thế kiếm sĩ, cô khéo léo di chuyển tay để điều khiển Đôi Cánh Của Gió.
Vụt-!
Đôi Cánh Của Gió bay lượn ở tốc độ kinh khủng cùng với tiếng đâm chói tai và nó nó chính xác bay xuyên qua trán của con Goblin Tuyết ở trước mặt Jude.
“Kaaa!”
Con quái vật bị đánh trúng vào giữa trán và gục ngã. Jude cổ vũ như thể đang trông chờ Đôi Cánh Của Gió sẽ liên tục bay xuyên qua những cái đầu như những gì cậu đã thấy trên phim.[note53330]
Nhưng không có sau đó nữa. Đôi Cánh Của Gió bị ngăn lại bởi hộp sọ của con Goblin Tuyết và không thể bay xa hơn.
“Ư…như này không đúng.”
Cordelia nói và ngay lúc đó, bọn Goblin Tuyết rống lên và chúng bắt đầu xông về phía họ.
“Đm! Tớ biết ngay là sẽ như thế này mà!”
“Đại Bão Tố, đồ lừa đảo!”
Sau khi thốt lên một tiếng chửi, Jude lấy hơi và sử dụng Nhị Thập Tứ Bão Bộ. Một làn gió mạnh mẽ được tạo ra và nhanh chóng quét qua khu vực của Cordelia.
Cậu đã ngăn chúng tiếp cận Cordelia.
Cậu hạ gục kẻ địch với một đòn và từ từ làm giảm số lượng của chúng.
Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng rống liên tiếp vang lên và bốn con Goblin Tuyết đã lao đến họ từ trước từ tứ phía bị đập nắt đầu, cổ, và ngực rồi ngã xuống.
Tuy nhiên, đó chỉ mới là bốn con. Bọn Goblin Tuyết không chút chần chừ lao vào họ như những cơn sóng biển.
“Chạy nào!”
Mặc dù chúng yếu nhưng lại quá đông. Vì thế Jude nghĩ rằng họ nên đổi vị trí chiến đấu.
Jude ngay lập tức ôm lấy eo Cordelia rồi cõng cô trên vai như một bao gạo.
Nếu là bình thường thì Cordelia đã nói gì đó nhưng lúc này cô không nói gì vì hai người đang ở giữa trận chiến và ngay lúc đó, Jude dẫm lên mặt đất và phi lên cao.
“Guaa!”
Bọn Goblin Tuyết tràn vào chỗ Jude và Cordelia vừa đứng và điên cuồng rống lên trong khi Jude đạp lên đầu chúng và cố đi ngược về hướng mà chúng vừa lao tới.
Nhưng điều đó là không thể. Bởi vì một đám Goblin Tuyết mới đã xuất hiện và cản đường lui của họ.
‘Nơi này là một ổ sao?!’
Bọn Goblin Tuyết thường sống theo bầy đàn hơn bọn Goblin khác. Nếu đây là một cái ổ hoàn chỉnh thì số lượng của chúng có thể vượt quá một trăm.
‘Chúng ta nên đi đến chỗ cao hơn.’
Jude tìm một chỗ cao để tránh bị chúng bao vây. Và ngay khoảnh khắc đó.
“Đừng! Tớ sẽ tiếp tục sử dụng nó nên hãy cõng tớ trên lưng đi! À, không! Bế tớ trên tay cậu đấy!”
Cordelia đột ngột hét lên và Jude làm theo lời cô. Cậu chuyển từ tư thế bế cô trên lưng sang tư thế bế cô theo kiểu công chúa.
“Đi!”
Cordelia hét lên. Cùng lúc đó., một làn gió mạnh mẽ lướt qua Jude và Cordelia.
Vụt-!
Đó là Đôi Cánh Của Gió.
Nó bay ra từ đầu con quái vật đầu tiên mà nó hạ gục và bay xuyên qua bọn Goblin Tuyết với tốc độ chóng mặt.
Không, không chỉ thế.
“Khục!”
“Ặc!”
“Éc!”
Đầu mũi tên của Đôi Cánh Của Gió xé toạc lớp da ở cổ, hông,… của bọn goblin Tuyết.
‘Điên thật.’
Khả năng kiểm soát của cô thật khủng khiếp.
Nếu không thể đâm xuyên thì hãy làm chúng bị thương.
Lý thuyết thì đơn giản nhưng đó chỉ là một đầu mũi tên chứ không còn gì khác. Việc di chuyển mũi tên với tốc độ cao như thế để làm bị thương bọn quái vật là một điều gần như bất khả thi.
‘Tuy nhiên.’
Nếu chỉ là những vết xước thì vô nghĩa.
Bọn Goblin Tuyết không yếu đến nỗi sẽ bị hạ gục với vết thương như thế.
Cordelia cũng biết điều đó. Vì thế nên cô còn có một biện pháp nữa.
“Khục!”
“Kít!”
Nhũng con Goblin Tuyết bị Đôi Cánh Của Gió sượt quá đột nhiên rít lên.
Lý do rất đơn giản.
“Độc!”
“Đúng rồi đấy!”
Với phép thuật của phù thủy, Cordelia đã tẩm một loại độc có độc tố cao lên đầu mũi tên.
Hơn nữa, combo của Cordelia không chỉ dừng lại ở đó.
Bởi vì còn có những phép thuật mà cô mới học được sau khi liên tục thăng cấp.
“Nổ!”
Cordelia thi triển phép thuật và siết chặt nắm đấm. Vết thương của bọn Goblin Tuyết sưng lên và rồi nổ tung thành một màu tím.
.
Nói ngắn gọn là độc phát nổ.
Nó là một ma thuật kích nổ độc dược ở trên kẻ địch và lượng độc trên người chúng càng lớn, vụ nổ càng mạnh.
Bùm! Bùm! Bùm!
Hàng chục vụ nổ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.
Phép của Cordelia vẫn còn yếu vì cô chỉ vừa mới học nó nhưng cô đã tính trước hay nói đúng hơn là, Cordelia cảm nhận theo bản năng.
Đôi Cánh Của Gió không chỉ ngẫu nhiên làm bị thương bọn quái vật.
Nó nhắm vào những bộ phận mà kể cả một vụ nổ nhỏ cũng gây sát thương chí tử.
“Kiiee!”
Một con Goblin Tuyết với cuống họng bị nổ tung ngã xuống và con bên cạnh nó thậm chí còn không thể hét thành tiếng vì hạ bộ của nó đã bị phát nổ. Một vài trong số chúng không thể di chuyện vì hông và đầu gối bị thương.
“Hộc…hộc…hộ….c-thế nào?”
Cordelia đã sử dụng rất nhiều mana và sự tập trung và cô vừa quay sang Jude vừa đổ mồ hôi. Jude nhìn quanh. Hàng chục con Goblin Tuyết đã ngã xuống và phát ra những tiếng rên đau đớn.
‘Quả là Yellow Storm.’
Ít nhất là trong mảng một chọi số đông, cô vượt qua Jude và được gọi là người mạnh nhất trong Legend of Heroes 2.
“Đúng như mong đợi từ Vua Tàn Sát.”
“Này…không phải. Cậu cũng giỏi…tàn sát mà?”
Và như thế. Cordelia khó khăn nói trong khi mũi cô chảy máu và tay cô buông thõng xuống.
“Tớ sẽ last hit cho nên hãy nghỉ ngơi đi.”
“Đ-đm…”
Với một tiếng kêu tức giận, Cordelia ngật xỉu vì quá sức.
‘Mà, kinh khủng thật đấy.’
Jude và Cordelia chỉ vừa đạt cấp 30. Ở cấp độ này, chắc chỉ có Cordelia là có thể làm được điều đó.
‘Mình trông chờ tương lai thật.’
Cô ấy sẽ mạnh đến mức nào trong tương lai đây?
Jude mỉm cười trong khi nhìn khuôn mặt của Cordelia đang bất tỉnh rồi cậu bắt đầu last hit đám goblin đang nằm vật trên sàn.
***
“A.”
Cordelia mở mắt.
Đầu cô đau và người cô không có chút sức lực.
“Ư.”
Cô lại thốt lên. Rồi cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Cậu dậy rồi đó à?”
Thay vì trả lời thì Cordelia nhắm tịt mặt rồi cô lại mở mắt ra và nhìn quanh.
Họ vẫn đang ở trong hang động.
Cô đang ở trên lưng Jude.
“Ư…chúng ta đang ở đâu thế này?”
“Sâu trong hang động. Chúng ta càng vào sâu thì càng có ít Goblin Tuyết.”
“Tại sao?”
“…Chẳng phải hiển nhiên sao?”
“Đầu tớ đau quá. Tớ không muốn suy nghĩ đâu.”
Cordelia rên rỉ và cô đánh vào vai Jude vài cái với cằm của mình và Jude tặc lưỡi rồi nói.
“Thánh lực đang dần mạnh mẽ hơn. Thì, cậu nhớ phong ấn Leisegang không? Nơi này cũng tương tự thế đấy.”
“Vậy là chúng ta đến đúng nơi rồi à?”
“Ừ, tớ chắc chăn nơi này có tàn tích của Solari.”
“Ha, phấn khích thật đấy.”
Cordelia yếu ớt đáp lời rồi nhìn lại bản thân. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang bị buộc bởi thứ gì đó trông giống như podaegi và được treo trên lưng Jude.
“Xin lỗi, tớ không kiếm ra tã.”
“Đừng đi xa quá.”
Thay vì tạo ra một nguồn sáng ma thuật, Cordelia nhìn vào chiếc đuốc Jude đang cầm rồi nói.
“Vậy chúng ta phải đi bao lâu nữa?”
“tớ nghĩ là sắp tới rồi.”
Đúng như Jude nói. Khi Cordelia nhìn thẳng về phía trước, cô có thể thấy một thứ có hình dạng như cánh cửa ở đó.
“Biểu tượng của Solari.”
“Đây không chỉ là một tàn tích. Nó tương tự như một hầm mộ vậy.”
Jude đưa ngọn đuốc lại gần biểu tượng được khắc trên cánh cửa đá để xem xét và cậu nói.
“Cordelia, cậu tự đi được không?”
“Chắc là được?”
“Vậy để tớ thả cậu xuống đã.”
Khi Jude tháo chiếc podaegi ra, Cordelia có vẻ hơi choáng nhưng rồi cô cũng đứng được.
“Hộc, Đôi Cánh Của Gió tốn nhiều mana quá.”
“Sức mạnh của nó có vẻ yếu nhưng độ cơ động thì tuyệt vời.”
“Mana…có vẻ như sức mạnh của nó sẽ tăng lên nếu tớ cung cấp nhiều hơn…nhưng để làm được điều đó, tớ nghĩ tớ cần tăng cấp lên một chút.
Sau khi nói, Cordelia lấy ra một bình thuốc mana từ túi bên hông và uống cạn nó.
“Ư…đắng quá. Kệ đi, đi vào trong thôi nào.”
Di tích lịch sử của Solari.
Nếu đây dúng thật là một hầm mộ thì hcacws hẳn sẽ có thứ gì đó hữu ích cho việc chống lại lũ quỷ trong tương lai.
“Chờ chút đã.”
Jude thả lỏng vai rồi cẩn thận mở cánh cửa đá ra.
“Chà.”
Phía sau bức cửa vẫn là một hang động nhưng hình dáng của nó hoàn toàn khác.
Thay vì tối tăm và ảm đảm thì những viên ngọc tỏa ánh sáng xanh được đính khắp nơi tạo nên một bầu không khí huyền ảo.
Hơn nữa, dòng nước chảy xuống từ bức tường trong đến mức ta có thể rõ đến 1 mét độ sâu.
“Đây chính xác là sức mạnh của Solari.”
Nhờ Vòng Cổ Mặt Trời mà Jude rất quen thuộc với thánh lực của Solari.
“Cậu có biết đây là hầm mộ của ai không?”
Thay vì trả lời câu hỏi của Cordelia ngay thì Jude chuyển ánh nhìn sang cỗ quan tài ở xa.
Đó là một cỗ quan tài lớn cao 1.5 mét và dài 4 mét.
Không chỉ có biểu tượng của Solari khắc trên quan tài mà còn có rất nhiều văn bản thánh được khắc trên đó.
“Ôi trời ơi.”
“Gì đấy?”
“Đây là hầm mộ của Galleon.”
Nghe Jude trả lời, Cordelia chớp chớp mắt rồi cô tròn mắt ngạc nhiên và hỏi lại.
“Galleon? Đồ đệ của Gallis? Thánh Galleon?”
“Ừ, thánh Galleon.”
Gallus, chiến binh của Solari đã phong ấn hoàng tử quỷ Leisegang, có ba người đồ đệ thừa hưởng kỹ năng của ông.
Họ là Thánh Galleon, Thánh Kỵ Sĩ Berfa và Thập Tự Quân Amelia.
“Chà, vậy chắc ở đây sẽ có đồ tốt?”
“Chắc vậy?”
Galleon cũng là một nhân vật có tên tuổi trong giáo hội của solari.
Đôi mắt của Cordelia trở nên long lanh.
“Mở nó ra ngay nào.”
Nếu có thứ gì đó ở đây thì hẳn nó sẽ ở bên trong cỗ quan tài.
Hơn nữa, Thánh Galleon là người đã tạo ra Thần Quyền được sử dụng bởi Hội Hộ Vệ Thập Tự.
Khả năng cao thứ ở trong quan tài sẽ hữu ích với Jude hiện tại.
‘Mà nghĩ lại thì chẳng phải đây là trộm mộ sao?’
Đây còn không phải hầm mộ của một con quỷ hay ác nhân mà là của một vị thánh.
“Chà, đâu còn cách nào khác đúng không?”
Hai người gần như chắc chắn sẽ đúng độ Mắt Quỷ trong khoảng thời gian họ điều tra tình hình thánh địa của Bão Tuyết Dữ Dội.
Để ngăn chặn tương lai mà thảm họa xảy ra, họ cần sức mạnh để chống lại lũ quỷ.
“Nhưng hãy cầu nguyện trước đã.”
“Ừ, hãy cầu nguyện nào.”
Nó khác với trong game.
Jude và Cordelia cầu nguyện tới Solari cùng nhau và dành một thoáng mặc niệm cho Galleon.
Và một phút sau…
Jude và Cordelia mỉm cười sau khi nhìn nhau rồi họ chạm vào cỗ quan tài. Run lên trong sự phấn khích khi sắp tìm được một vật phẩm hoàn toàn mới, hai người cố tháo dỡ phong ấn đang khóa chặt cỗ quan tài.
Và ngay khoảnh khắc đó.
[Kẻ nào dám cả gán động vào hầm mộ của thánh chiến binh!]
Một giọng nói thô ráp và giận dữ làm cho không chỉ lồng ngực Jude và Cordelia run lên mà còn cả hang động.
“Jude!”
Cordelia dùng hai tay để bịt tai và Jude ôm lấy eo cô. Cậu lập tức sử dụng Nhị Thập Tứ Bão Bộ để chạy khỏi chỗ họ vừa đứng và ngay khoảnh khắc ấy, một tia sét từ trần hang động giáng thẳng xuống chỗ ấy.
Xẹt….Bùm!
Đó là một tia sét màu xanh lam.
Ánh sáng xanh tập trung xung quanh hầm mộ của Galleon và tạo nên hình dáng của một con báo có cánh.
[Kẻ xâm phâm hầm mộ! Ngươi không thể thoát khỏi sự trừng phạt của Solari!]
Một con báo khổng lồ với bộ lông xan lam đứng trên cỗ quan tài và nhìn chằm chằm vào Jude và Cordelia.
Rõ ràng đây chính là vệ thân của hầm mộ, thứ hay xuất hiện trong những di tích lịch sử liên quan đến Solari.
“Vệ Thần Hầm Mộ.”
“Thiên thần cấp thấp nhất.”
“Không có trí khôn. Gần như là một vật thể vô trí. Khả năng cao những lời nó nói đã được ghi lại từ trước.”
“Thuộc tính thánh. Thiên thần của Solari có thêm thuộc tính mặt trời.”
“Làm gì bây giờ?”
“Chúng ta phải chiến đấu.”
Có vẻ như những lời cầu nguyện và phút mặc niệm là không đủ.
Dù muốn mở quan tài của Galleon ra hay bỏ chạy thì họ cũng phải chiến đấu.
Hơn nữa, tổ đội của họ còn một lý do nữa để chiến đấu.
“Nhân tiện thì.”
“Sao?”
“Đấy là thiên thần phải không?”
Thiên thần.
Nó là thiên thần cấp thấp nhất, nhưng vẫn là thiên thần.
Tuy gần với một vật thể vô tri hơn nhưng nó vẫn là một sinh vật được tạo ra bởi máu và thịt.
“Máu thiên thần.”[note53331]
Cordelia nói và Jude gật đầu.
Đôi mắt của hai người chơi kỳ cựu bừng sáng lên.