Em Yêu Cô Mất Rồi

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

ngày sau...

Tuệ Lâm và Khánh Băng cùng nhau bước vào lớp, cả lớp đứng dậy vỗ tay la ó mừng rỡ, vừa được lớp trưởng quậy kinh thiên động địa, vừa được cô chủ nhiệm thiên thần trở về lớp, giống như niềm vui bấy lâu nay mất đi bây giờ mới trở về ai mà chẳng vui. Khánh Băng nhìn cả lớp tươi cười nói

- Được rồi, được rồi, các em im lặng đi nếu không thầy hiệu trưởng sẽ phạt cả lớp cho xem.

- Kệ tụi nó đi cô, cho nó tung hô cho đã đi, mệt là tự động im lặng à

- Lớp trưởng gì mà...

- Kệ em chứ, cho nó la đã đi.

- Lớp trưởng là number one ( cả lớp đồng thanh)

chia ra nhóm, nhóm thì hỏi thăm Khánh Băng dồn dập, nhóm thì hỏi Tuệ Lâm những câu mà trời ơi đất hỡi chỉ đành nhìn lên trời rồi im lặng sau " từ cái lớp mất trật tự bỗng dưng im lặng hẳn đi, tất cả đã ổn định vị trí, bạn nữ lên tiếng nói

- Lâm ca, mới trở về lớp có nghe bạn nữ được chuyển về lớp mình chưa?

- Con Ana chứ ai?

- Nô, nô... nô, nồ ( Cả lớp)

- Chứ ai? có xinh hông?

- E hèm... ( Cô vừa nghe được câu nó nói nhìn nó liếc nhẹ)

- À... ờ...có học giỏi hông? (thấy cô liếc nó liền đổi câu hỏi)

- Nghe nói vừa Xinh, vừa học giỏi nữa Lâm ơi, tui đăng kí vé "Cua" ẻm mới được! (bạn nam nói)

- Háo sắc, nói chứ tui cũng thấy thinh thích rồi nhá!!! (Bạn nữ)

- Lọan... lớp này loạn hết rồi... (bạn nam nói)

- Vốn dĩ chỉ con gái mới mang lại hạnh phúc cho nhau mà thôi (đám con gái vừa nói vừa ôm nhau minh họa cho câu nói)

- Nghĩa cử đẹp, sạch sẽ, chịu...vi diệuuuuu (Tuệ Lâm cười nói)

- Thôi mấy đứa vào chỗ ngồi, chuẩn bị đón bạn mới (Khánh Băng nói)

- Dạ Vâng!!!!(Cả lớp đồng thanh)

" sau hiệu trưởng bước vào lớp A, theo sau chân của ông ấy là cô gái có mái tóc dài ngang lưng được uốn xoăn, dáng người nhỏ nhắn cao tầm m ngoại hình xinh xắn được nhiều chàng trai theo đuổi nhưng chưa bao giờ để ý tới người nào

- Chào các em, hôm nay lớp mình có bạn nữ mới vào nhận lớp các em giúp đỡ bạn nhé! (thầy hiệu trưởng nói xong rồi quay đây)

- Chào em, cô là Diệp Khánh Băng chủ nhiệm của lớp A (cô mỉm cười)

trong khi cả lớp đang trầm trồ khen bạn nữ kia thì Tuệ Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt liếc dần theo thầy hiệu trưởng như biết có chuyện gì sắp xãy ra.

- Giờ ra chơi, em và Khánh Băng xuống phòng gặp tôi gấp (ông nhìn nó nói)

- Dạ (nó thở dài nhìn về phía cô mếu máo)

bạn nữ vừa nhìn phớt ngang nó mỉm cười trước hành động đáng yêu của nó nói

- Cô ơi... bạn đó tên gì vậy ạ?(chỉ tay về phía nó)

- A....ai??? mình á?

- Ừ... cậu đấy! nhìn cậu có biểu cảm trong đáng yêu quá!!! (bạn nữ mỉm cười)

- À.... ờ... mình là Tuệ Lâm, lớp trưởng (Tuệ Lâm mỉm cười)

- Mình tên Du An Chi ( cười tươi)

- Tên đẹp mà người cũng xinh (mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi)

- À... Chỗ bên cạnh lớp trưởng trống à???

- Ờ... (Tuệ Lâm nhìn Khánh Băng)

- Vậy... em ngồi cạnh bạn ấy cô nhé?

- À... Ờ.... Em cứ ngồi đi ( cô gật đầu)

An chi bước xuống tiến về phía Tuệ Lâm và mỉm cười, nụ cười đẹp như những vị thiên sứ cô bước đến đâu thì làm người khác phải nhìn theo cô, còn nó chỉ nhìn về phía người, chỉ duy nhất là Khánh Băng nở nụ cười và nháy mắt vs cô.

An Chi ngồi xuống bên cạnh nó rồi mỉm cười, nụ cười xinh đẹp và đôi mắt mê hoặc người khác nói

- Giúp đỡ mình nhé (đưa tay ra bắt tay vs Tuệ Lâm)

- Nghe nói cậu cũng giỏi, nên chẳng cần mình giúp đâu (Tuệ Lâm nhìn bàn tay người đối diện nhưng không bắt, rồi nhìn lên bục giảng phía Khánh Băng như trấn an cô rằng "Yên tâm đi cô người yêu bé nhỏ của em, chỉ có cô... duy nhất mình cô mới rung động được em thôi)

An Chi nhìn vào đôi mắt Tuệ Lâm biết đang nhìn Khánh Băng, như hiểu được người này đang có tình cảm vs nhau, An chi lại nói tiếp

- Mình sao bằng được cậu, nên cậu cũng phải cần giúp đỡ mình cho tiến bộ chứ! (cười nhẹ)

- Nhờ Ana và Lan Anh giúp ấy, đứa nó giỏi hơn mình rất nhiều. Lớp trưởng chỉ làm cho nó oai chứ mình học tệ lắm

- Đừng có đùng đẩy trách nhiệm cho nhau, người ta nhờ cậu giúp thì cậu giúp đi nhá! (Lan Anh quay xuống nói)

- Lan Anh nói đúng ấy chứ ( Ana bè theo)

- Cái... Cái...cái đồ phản phúc... ta gϊếŧ mi ngay bây giờ, có tin không hả? (Tuệ Lâm giơ tay định gõ vào đầu đứa bạn khốn nạn)

- Thôi nghỉ phẻ đi, dẹp đi cho an toàn dân chúng, nhà ai người nấy bật đèn đi (Lan Anh nói)

- Bật đèn này, bật đèn này ( gõ đầu đứa đốt nhà người khác)

- Mấy cậu vui tính quá nhỉ( An Chi nhìn cả mỉm cười)

- Thôi được rồi, cả lớp giữ trật tự, nãy giờ giao lưu đủ rồi... giờ vào ôn tập để chuẩn bị thi HKI

tiết của cô, nó chẳng học được gì... đầu óc thì cứ lơ đãng nhìn ra phía ngoài không biết chuyện gì sẽ xãy ra khi xuống phòng hiệu trưởng... "Chẳng lẽ bác biết... mình vs cô Băng... rồi đuổi việc cô không" đang lơ đãng theo những dòng suy nghĩ, tiếng trống làm nó giật mình... tim đập càng nhanh hơn, nó nhìn cô vẻ mặt nó lo lắng thấy rõ.

- Lâm, vs Lan Anh và Ana cùng đi ăn chung đi! (An Chi nói)

- Hỏi Lâm kìa! (Lan Anh nói)

- Lâm... ( An Chi vỗ vai)

- Vụ gì thất thần vậy (Lan Anh quay xuống hỏi)

- À... không, đâu có gì (Tuệ Lâm nói)

- Cậu không nghe mình nói gì hả? (An Chi nói tiếp)

- Hả? cậu nói gì? (Tuệ Lâm ngơ ngác)

- Thì mình rũ....

An Chi chưa kịp nói dứt câu Tuệ Lâm vội vã chạy theo Khánh Băng làm An Chi nhìn nó cách khó chịu

- Cô ơi, đợi em với (Tuệ Lâm nói với theo sau cô)

- Gì đây "Nhóc Con"

- Thì... thầy hiệu trưởng kêu em vs cô lên phòng gặp thầy đây kìa (Tuệ Lâm nói nhỏ vừa đủ nghe, mặc dù giờ ra chơi ồn ào)

- Bây giờ luôn á? (Khánh Băng hỏi lại)

- Ừa... Không biết chuyện gì nữa... sao em thấy lo quá

- Có gì phải lo đâu

- Em chỉ đang lo cho cô... chỉ sợ... bác ấy biết chuyện sẽ đuổi cô... lúc đó chắc em chết mất. (Tuệ Lâm thở dài)

- Cô bé ngốc này! chỉ tại em lo quá thôi, sẽ không có gì đâu. (Khánh Băng cốc nhẹ vào đầu nó và mỉm cười thật tươi)

Nãy giờ An Chi thấy cử chỉ thân mật của người, đôi mắt sắc lạnh nhìn Khánh Băng tỏ vẻ bực tức. Lan Anh và Ana vô tình thấy thái độ của An Chi nhếch môi nói

- Bọn trẻ nhìn hạnh phúc chưa kìa, tui vs bà cũng an lòng mà đi ăn uống rồi nhỉ (Lan Anh cố tình nói vs Ana để người kia nghe mà bỏ ý định chen chân vào tình cảm của họ)

- Bọn trẻ hôm nay đánh lẽ rồi, chỉ còn mình... đi ăn thôi đói quá rồi (Ana hiểu ý Lan Anh)

Dứt câu người họ câu tay nhau đi xuống căn- tin mặc kệ người kia có thái độ thế nào, họ cũng chẳng thèm bận tâm ngó tới

Phòng hiệu trưởng...

- người ngồi đi (Hiệu trưởng nói)

- Có chuyện gì sao bác? (Tuệ Lâm hỏi)

- Ngồi đi rồi nói tiếp ( hiệu trưởng đề nghị)

cả hồi hợp ngồi xuống, tim cứ như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực mắt nhìn vào hiệu trưởng cách lo lắng

- đứa nói thật cho bác biết, có phải đứa... yêu nhau không (hiệu trưởng vào thẳng vấn đề)

- Không, không phải, dĩ nhiên là không phải rồi ạ! (Tuệ Lâm lo lắng phủ nhận)

- ... (Khánh Băng im lặng)

- Có Không Khánh Băng (hiệu trưởng nhìn cô)

- Dạ... (cả nhìn nhau, nó lắc đầu cố ý kêu cô đừng nói... cô nhìn nó mỉm cười và không nói gì cả)

- Dạ... phải thưa bác! (Cô nhìn hiệu trưởng gật đầu mỉm cười điềm tỉnh như không có gì)

- Sao mà cô điềm tĩnh quá vậy... sóng gió ập tới ngay đó! (Tuệ Lâm nói nhỏ vs Khánh Băng)

- Bé cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu... Bác ấy sẽ giúp mình mà, đúng không bác? (Khánh Băng nháy mắt cười tươi)

- Bác?????????? (Tuệ Lâm hỏi)

- Ừm, bác ấy là bạn của ba cô đấy, cũng là người mà cô tin tưởng khi ở trường này, nên bác ấy sẽ giúp tình cảm của mình! đúng không ạ?

Khánh Băng và Tuệ Lâm nhìn hiệu trưởng như trông chờ câu trả lời mà họ muốn nghe nhất!

- Không, bác sẽ không giúp đỡ cho tình cảm của đứa!

- Bác... sao bác lại... (Khánh Băng khó chịu khi nghe câu trả lời mà cô không muốn nghe)

- Bác... (Tuệ Lâm nhìn ông lo lắng mà chẳng biết nói gì, lo lắng vì sợ tình cảm của nó vs cô sẽ bị ngăn cấm)

- Mà bác sẽ bảo vệ đứa đến cùng... (ông mỉm cười xoa đầu cả )

- Bác... Bác thật không kì thị tụi cháu ạ? (Khánh Băng hỏi lại lần nữa)

- Cháu cứ tưởng bác sẽ phản đối, tệ nhất là đuổi cổ tụi cháu luôn ấy chứ! (Tuệ Lâm nói)

- Không, đứa cứ yên tâm... thời buổi gì rồi? sao bác lại kì thị chứ? còn đuổi cổ ư? bác đâu làm vậy được... đứa là giáo viên dạy giỏi, xinh đẹp, đứa là học sinh giỏi có uy quyền trong lớp lại xinh đẹp... đứa hoàn hảo đến vậy thì làm sao có thể đuổi đứa được chứ? vã lại.... đừa đẹp đôi như vậy thì làm sao bác lại tách đứa!

- Con cảm ơn bác, tụi con nợ bác chầu hoành tráng nha? (Tuệ Lâm nói)

- Đang mua chuộc bác hả nhoc con?

- Cứ coi là vậy đi bác (cả đồng thanh)

Ngày hôm đó cả về nhà trong trạng thái hạnh phúc khi có thêm người ủng hộ tình cảm của họ, cứ thế họ bước đến những ngày hạnh phúc, mà hạnh phúc.... hay là thử thách??? còn tùy vào ông trời... biến cố sẽ xãy ra bất cứ lúc nào.

- --------------------------------

TG: tác giả đã trở lại rồi nha mấy chế, xin lỗi để mấy chế chờ đợi lâu... đọc không hay thì đừng có trách nha.... chỉ tại tác giả không có tâm trạng viết thôi... chịu khó đọc giùm em nha mấy chế, mọi gạch đá em xin nhận...

Truyện Chữ Hay