Thiên càng ngày càng buồn chán. Anh bỏ học, liên tục ở nhà uống rượu. Liễu liên tục tránh mặt anh, coi anh như thứ vô hình khi gặp mặt. Anh đâu có làm gì sai! Sự cô độc bao trùm lấy căn phòng toàn mùi rượu men, nồng cả mùi mốc.
Khắc đưa cơm cho anh. Người em cật lực ấy, đau lòng nhìn người anh từng là kẻ theo chân vị sát thủ lừng danh ngày nào, giờ đây, chỉ là kẻ nghiện ngập đầy hơi men, gầy như xác ve khô. Không thể chịu được nữa, Khắc lao vào, đẩy ngã Thiên xuống giường. Anh ngồi đè lên, tay nắm thành quyền, đấm cật lực vào mặt Thiên.
-Anh tỉnh ngay! Anh xem, anh đã trở thành cái quỷ gì đây! Một kẻ đã chết! Chết vì tình!
-Không có Liễu...
-Thì đã làm sao? Đi cướp lại cô ấy đi! Kể cả không được, anh vẫn có thể cùng cô ấy trở thành sát thủ hàng đầu!
Thiên sực tỉnh. Anh ngơ ngác nhìn lại phòng mình. Căn phòng hôi hám, bẩn thỉu. Người em trai anh luôn yêu quý lại đang rưng rưng nước mắt, chực gào khóc. Anh thấy mình thật đáng thương. Anh tự phỉ nhổ mình, khinh bỉ chính mình.
-Kệ anh đấy!
Khắc lao ra khỏi phòng. Thiên chợt thấy khay đồ ăn để trên bàn. Anh tiến đến, bật đèn lên. Cầm lấy miếng thịt, anh đưa lên miệng. Và ăn nó vô cùng ngon lành.
...
-Liễu! Anh cần nói với anh một chuyện.
Thiên đặt tay lên vai Liễu. Cô quay lại, ánh mắt chứa đầy sự đề phòng. Nhưng nhìn đến Thiên, cô lập tức ngạc nhiên. Một con người hòa nhã, ánh mắt chứa đầy sự ấm áp dễ mến.
-Lên sân thượng thôi.
Thiên vịn vào lan can của sân thượng. Liễu đảo mắt, khẽ hỏi:
-Anh định làm gì?
-Em có quý anh không?
-Có! Em rất quý anh!
-Vậy sao không chấp nhận?
Liễu hơi ngừng lại. Cô đột nhiên nhớ tới Ngân. Cô nhớ tới khuôn mặt điển trai, sức học tuyệt vời, giọng nói trầm khàn của con trai đang lớn... Cô vốn đã xác định được trong lòng mình có ai.
-Em đã thích người khác.
-Vậy à...
Thiên trèo sang phía bên kia của lan can. Liễu giật mình, định chạy đến.
-Đừng đến đây.
Liễu lập tức dừng lại. Đây là một sự uy hiếp trắng trợn.
-Bình tĩnh lại đi anh. Chúng ta là bạn mà!
-Anh muốn chúng ta là người yêu.
Liễu điên người chạy tới, kéo Thiên vào.
-Nhưng em lại không đồng ý... Thật buồn làm sao!
Thiên nhếch mép, cười có vẻ thỏa mãn.
-Dưới hoàng tuyền, chúng ta có được mãn nguyện không nhỉ?
Đồng tử co rút mạnh. Anh ta định kéo cả Liễu xuống. Từ tầng ? Của tòa nhà cực lớn?
Thiên cười to, kéo mạnh Liễu. Giờ cô không thể nghĩ được nữa. Bao nhiêu công phu võ vẽ khi trước bay hết. Giờ chỉ còn sự sợ hãi. Nhưng sự sợ hãi ấy lại cho cô sức mạnh phi thường. Kéo mạnh tay mình theo bản năng. Thiên không còn chỗ bám, rơi xuống. Một mình. Khi nhận ra, Liễu vội chạy đến cố níu lấy Thiên. Nhưng đã muộn.
Thiên mỉm cười.
"Vậy là thành công rồi... Cái chết của mình sẽ khiến cô ấy nhớ mãi... Chỉ tiếc rằng, không thể tiếp tục cùng em lớn lên rồi."
Thiên nghĩ thầm trước khi chết. Cơ thể anh tan nát.
...
Đúng như những gì Thiên dự đoán, Liễu không thể nào quên được hôm ấy. Cô tự trách bản thân. Dày vò. Thống khổ. Điên loạn. Tới Vũ cũng không an ủi. Sự đau đớn của Liễu, anh hoàn toàn có thể cảm nhận. Bởi lẽ, anh và Liễu là sinh đôi. Khắc đau đớn. Cảm giác chết một lần không phải hay ho gì cho cam. Lại còn sự mất mát to lớn này nữa. Đối với bạch đạo là mất đi nhân tài trẻ tuổi, đối với hắc đạo là mất đi thiên tài sát thủ, đối với Khắc... như mất đi cả sự sống. Ba người dự đám tang mà mặt như người chết, vô cùng thê lương. Cảm tưởng như họ cũng sắp đi theo Thiên.
Bao người hầu trong biệt thự Hắc gia đã chịu thảm thương. Liễu và Vũ, đã quay trở lại ngủ chung phòng. Bất cứ ai bước vào phòng... đều bị ném đồ không thương tiếc. Đám người hầu gọi họ là Ám Quỷ. Chỉ duy nhất, Khắc vào được. Họ cầm cự được lâu vậy, là nhờ có Khắc. Khắc đã chính thức trở thành người để nhờ vả khi có chuyện liên quan đến cặp sinh đôi này.
...
-Hai người này... Ra ngoài đi.
Không có tiếng trả lời. Khắc thở dài, nhón chân bước vào. Hai người họ ngồi dựa lưng vào nhau, tay truyền đi truyền lại tấm bảng trắng để viết.
-Liễu, Vũ, hai người mở miệng nói chuyện với ta đi. Đã tuần không nghe giọng, quên giọng hai người rồi.
Vẫn không có tiếng. Liễu giơ ra tấm bảng trắng, ghi chi chít chữ.
-Tại sao hai người lại không muốn nghe giọng mình đến vậy?
-Sợ...
Khắc giật mình. Âm thanh nhỏ nhẹ, u buồn của Liễu. Cô vừa dứt lời, cả cơ thể khẽ run lên. Vũ giật lại cái bảng, xóa chữ đi, viết tiếp.
Vậy là lại trải qua một ngày lãng phí. Nhưng ít ra, nó cũng khiến hai người buộc phải suy nghĩ.
-Anh này...
-Không đâu. Anh không muốn ra.
-Thiên và Khắc. Ta còn mỗi Khắc.
-Nhưng mà anh sợ lắm...
-Khắc đã trải nghiệm cảm giác chết một lần...
-Nhưng...
Hai người rơi vào trầm mặc. Vì ngại mở miệng nên họ luôn giữ vững niềm tin rút gọn câu.
-Anh có quý em không?
-Em là một nửa của anh, anh rất yêu em.
-Nếu em chết đi, anh có còn yêu em như vậy không?
-Mãi mãi. Em là em gái của anh, đứa em gái chỉ kém anh đúng tiếng đồng hồ.
Liễu và Vũ khẽ mỉm cười. Vậy là đủ với họ. Chỉ cần có nhau, họ sẽ là mạnh nhất.