Sáng hôm sau khi Thất Thất tỉnh dậy Đường Vũ Văn vẫn nằm bên cạnh cô.
Cô ngắm nhìn hắn một lúc lâu sau đó liền mệt mỏi bước đến phòng tắm.
Cả người cô đêm qua bị hắn làm cho bẩn hết rồi, còn không tắm cô làm sao có mặt mũi bước ra khỏi cánh cửa này.
Cô vừa bước vào phòng tắm chưa lâu, nước cũng chỉ mới vừa mở vẫn chưa đầy bồn tắm thì đã nghe thấy tiếng mở cửa.
- anh...anh vào đây làm gì ? Em muốn đi tắm, anh đi ra ngoài !
Thất Thất kinh ngạc nhìn thấy Đường Vũ Văn đang đứng sau lưng cô, theo phản xạ cô liền lui về sau, hai tay che lấy người.
- em sợ anh sao ? Anh cũng không phải chưa nhìn qua thân thể của em, cũng không phải chưa sờ qua nó, có gì mà che chứ. Buông ra đi !
Thất Thất kiên quyết không chịu bỏ hai tay của mình ra.
Cô và hắn đúng là từng quan hệ mấy lần nhưng nói cho cùng cô vẫn là thiếu nữ chưa trải, có thể không cảm thấy ngượng nghịu khi trần truồng đứng trước mặt hắn sao.
- em không buông, anh ra ngoài đi, em muốn đi tắm.
Thất Thất chính là kiên quyết không chịu bỏ hai tay của mình ra khỏi người.
- nếu em nghe lời anh sẽ ra ngoài, còn em không nghe lời anh sẽ ở tại đây ân ái với em đấy. Anh nói được thì tuyệt đối sẽ làm được, em chọn đi !
Giữa ban ngày ban mặt lại dám giở trò đồi bại với cô lần nữa. Thất Thất đúng là dễ bị bắt nạt thật nhưng vì tôn nghiêm cô phải để hắn biết cô không còn là An Thất Thất dễ bị bắt nạt như trước kia.
- anh không ra có đúng không ?
Thất Thất chỉ muốn xác định lại một lần nữa.
- không đi !
Thất Thất không nói gì, giơ tay lấy cái khăn tắm ngay trên bồn quấn lấy mình, rồi đẩy hắn sang một bên.
- vậy thì em đi ! Em đến phòng của Mã ca ca tắm cho anh hài lòng.
Thất Thất chỉ mới bước được một bước đã bị Đường Vũ Văn nắm giữ cánh tay, dùng lực mạnh kéo cô lại.
Vì lực mạnh, lại thêm việc sàn nhà lại trơn cô liền đứng không vững mà ngã nhào vào lồng của Đường Vũ Văn.
" đau... " cô bất giác kêu lên một tiếng.
Tuy âm thanh không quá lớn nhưng đủ để hắn nghe được.
Hắn nhanh chóng bế cô rời khỏi phòng tắm, đặt cô nằm trên giường. Sau đó lại đi xuống dưới nhà lấy hộp cứu thương lên.
- anh định làm gì ?
Thất Thất thấy hắn ngồi gần xuống giường bên cạnh mình liền có chút đề phòng sợ hắn lại có ý đồ xấu xa với cô.
- hộp thuốc, em không thấy anh cầm hộp thuốc sao ? Em nhìn em đi đã bị trật chân rồi.
Hắn cực kỳ quan tâm cô nên khi thấy cô bị trật chân đơn giản như vậy đã khẩn trương đi tìm hộp cứu thương đến, còn đích thân thoa thuốc cho cô.
- cảm ơn anh, trách lầm anh rồi.
Sau khi cô được hắn bôi xong thuốc liền cảm thấy có lỗi.
- nếu cảm thấy có lỗi chi bằng...
" cốc cốc " lời hắn còn chưa nói hết ngoài cửa đã truyền đến âm thanh gõ cửa.
- ai đó ?
Thất Thất lo ngại là Phúc Trạch đang đứng ngoài cửa nên mới lên tiếng dò xét xem là ai.
- là anh đây, anh vào được không ?
Phúc Trạch vừa lên tiếng cả mặt Thất Thất đã sợ đến mức khó coi.
" là anh ấy, làm sao đây ? " Thất Thất một mình lầm bầm lo lắng.
Cô không thể để Phúc Trạch thấy bộ dạng của cô và hắn lúc này được.
Cô thân chỉ có cái khăn tắm quấn người, hắn thì chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm nếu để Phúc Trạch thấy được cảnh này nhất định sẽ bắt cô rời khỏi đây ngay.
- không ai có thể cướp em khỏi tay anh, đừng lo lắng.
Đường Vũ Văn lên tiếng xoa dịu tâm tình của cô, sau đó kéo chăn đắp cả người cô lại chỉ chừa lại mỗi cái đầu. Hắn làm như vậy là vì không muốn khi Phúc Trạch bước vào nhìn thấy cô ăn mặc thiếu vải, như vậy hắn sẽ ghen mất.
" CẠCH " hắn đích thân đứng dậy mở cửa.
- sao cậu lại ở đây ?
Phúc Trạch vừa nhìn thấy hắn mặt đã đen như bao hắc tử.
- tại sao tôi không thể ở đây ? Tiểu Thất là người của tôi, tôi ngủ cùng với em ấy là sai ư ?
Phúc Trạch không nói gì nữa chỉ mỗi cái lườm cho Đường Vũ Văn rồi tiến về phía giường nơi cô đang nằm.
- tiểu nha đầu, em rốt cuộc ăn phải bùa mê gì của cậu ta, tại sao lại không biết giữ mình như vậy ? Em có biết thân phận hiện tại của em rất đặc biệt không ?
Thất Thất bị Phúc Trạch hỏi đến mức không nói được gì.
- là tôi dụ dỗ em gái cậu, tôi cũng đã nói sẽ chịu trách nhiệm, cậu còn không hài lòng sao ?
Đường Vũ Văn lên tiếng bảo vệ cô.
- vậy thì lập tức ly hôn với An Uyển Uyển, nếu không hôm nay tôi sẽ đưa con bé đi. Lần này tôi tuyệt đối sẽ không để cậu có cơ hội tiếp cận con bé.
- cậu...
" RENG RENG "điện thoại của Đường Vũ Văn đột nhiên vang lên phá nát bầu không khí căng thẳng trong căn phòng.
" bà nội ! " người gọi đến cho Đường Vũ Văn chính là bà nội của hắn, người ép hắn phải lấy An Uyển Uyển. Nếu không thì bà ta liền dùng ba chiêu : một khóc, hai náo loạn, ba tự vẫn.
Nếu không phải bà ta là người thân duy nhất còn lại của hắn thì hắn đã không bị bà ta ép đến mức lấy người mình không thích.
" ngày mai là sinh thần tuổi của bà, con nhất định phải đưa Uyển Nhi cùng đến tham dự nhé. "
" nhưng mà con..." hắn còn chưa nói được gì thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Phúc Trạch đứng bên cạnh nghe rất rõ lời vừa rồi của người trong điện thoại, sắc mặt liền không tốt nhìn Đường Vũ Văn.
- tôi nghe cả rồi, người mà bà nội cậu thích là An Uyển Uyển, đứa cháu dâu mà bà ta muốn nhận cũng là An Uyển Uyển. Cho nên...
Phúc Trạch đi đến kéo Thất Thất rời khỏi
- chúng ta đi ! Quần áo anh sai người chuẩn bị rồi, không cần mang theo.
Phúc Trạch cũng đoán được Thất Thất đang giấu điều gì nên mới ở trong chăn không chịu chui ra, nhưng lại không ngờ trên người cô ngoài khăn tắm quấn thân thì chẳng có mảnh vải nào. Cũng may anh ta cho ngươi mua sẵn vài chiếc đầm cho cô, định tặng cô nhưng hôm nay lại có thể dùng đến.
Thất Thất cũng không nói gì, cũng không phản kháng việc bị Phúc Trạch kéo đi. Điều này có nghĩa trong lòng cô vẫn là có một khúc mắc vô cùng lớn nên mới như vậy.