Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi chiến thắng vòng đầu tiên, Lương Chân trở lại hậu trường lập tức gửi tin nhắn cho Tống Châu, hỏi anh cảm thấy thế nào.

Tống Châu đương nhiên muốn khoe khoang: Có thể thế nào, tất nhiên là vừa đẹp trai vừa ngầu muốn chết

Lương Chân: không phải hỏi cậu, mau đưa điện thoại cho Thiệu Minh Âm

Tống châu:....

Khoảng nửa phút sau, bên Tống Châu gửi tin đến: nghe có chút bẩn.

Nhìn dòng tin nhắn ấy, Lương Chân biết Tống Châu đã đưa di động cho người nhà mình bởi Tống Châu biết rõ khi battle sẽ không tránh khỏi dùng đến những lời chửi thề. Nhất thời Lương Chân không biết nên giải thích thế nào. Cậu đã giảm bớt nhiều từ thô tục, vừa rồi nặng nhất chỉ là một câu để "ân cần" hỏi thăm gia đình đối thủ. Không giống như hiện tại trên sân khấu, những người trẻ tuổi kia, vần chân chỉ có mấy cái, ấy vậy mà hai người mỗi hồi mỗi lượt trên miệng đều treo phụ khoa.

vần chân: vần ở cuối câu.

Lương Chân không cho phép mình buông thả tới mức độ này, nhưng người xem bên dưới lại vô cùng ưa kiểu tấn công cá nhân trực tiếp, vậy mới thoải mái..., vì thế những tràng pháo tay không kém hơn so với Lương Chân lúc trước.

Nhưng hiển nhiên Thiệu Minh Âm không tiếp thu được loại này: thôi quên lời ban nãy đi, nghe xong mấy trận vừa rồi mới thấy lúc trước cậu thật sự rất văn minh.

Lương Chân: vòng tiếp theo tôi nên chú ý hơn?

Thiệu Minh Âm: cậu cứ theo tiết tấu của mình đi....

Lương Chân: nhưng anh không thích nghe

Thiệu Minh Âm: thích nghe, thích nghe, cậu rap cái gì tôi cũng nghe, cứ theo tiết tấu của cậu đi

Lương Chân: còn nữa còn nữa, trên sân khấu quá sáng mà phía dưới quá tối, tôi không thể nhìn thấy anh

Thiệu Minh Âm: không sao, tôi nhìn thấy cậu là được rồi, cậu cứ theo tiết tấu của mình biết chưa, tập trung vào trận đấu!

Thiệu Minh Âm: đúng rồi, fan nhỏ của cậu cũng ở đây, cố gắng biểu hiện tốt nha

Lương Chân:??? fan nhỏ???

Thiệu Minh Âm: Tiết Manh.

Lương Chân: sticker bánh bao giận dữ vậy anh còn không bắt nó! Vị thành niên! Quán bar!

Thiệu Minh Âm: lần này không sao, chủ nhiệm lớp nó cũng đến.

Lương Chân:???

Lương Chân chỉ có ít thời gian. Sau khi gửi xong một loại???, cậu lập tức lên sân khấu cho vòng thứ hai. Ngoại trừ một ít ngữ khí nảy sinh để chào hỏi, đợt thứ hai Lương Chân không có một câu nào bẩn, mà đối thủ lại vừa thô tục lấn tới. Nếu hai người cùng một chỗ thô bạo nói tục thì không có gì đáng bàn, nhưng đợt này Lương Chân không nói một câu thô tục nào mà lại quanh co lòng vòng mắng người. Trình độ cao thấp lập tức được nhìn rõ, nhưng bầu không khí có chút kém hơn so với đối thủ. Thiệu Minh Âm đứng ở phía sau có thể chứng kiến tất cả người xem phía trước, cũng có thể nghe được tuyên bố Lương Chân đi tiếp vào vòng sau, nhưng có một số ít người không vỗ tay.

"Ôi chao, cảm giác phong cách của Lương Chân hôm nay không giống bình thường." Tống Châu cũng nghe ra có chút không đúng.

"Hả?" Thiệu Minh Âm nhìn về phía Tống châu, ánh mắt đó khiến Tống châu ngộ ra.

"Tôi đã biết, hừ," Tống Châu mỉm cười tự tin, " Chắc chắn bạn gái Lương Chân cũng tới! "

Thiệu Minh Âm hỏi: "Bạn gái?"

"Đúng vậy, người yêu!" Tống Châu bĩu môi, mẫu mực nói, "Lương Chân từng nói với tôi, mấy thiếu nữ xinh đẹp Lan Châu thường rất ý tứ, chắc cậu ta sợ diss quá đà sẽ dọa bạn gái sợ."

Thiệu Minh Âm kinh ngạc: "Lương Chân...có bạn gái?"

"Khẳng định có nha..., " Tống Châu không còn là Tống Châu mọi ngày nữa, thám tử Tống Châu online, "Nếu không phải đang yêu đương, sao cậu ấy có thể nói ở quảng trường Lục Thành không hợp, ở được vài ba ngày đã chạy ra ngoài."

Thiệu Minh Âm không nghĩ tới một phen suy luận như vậy, anh quay đầu trốn tránh. Tống Châu lại dũng cảm nói: "Anh cảnh sát, để tôi nói cho anh nghe..., anh đừng thấy Lương Chân trên sân khấu lãnh khốc như kia mà bị lừa. Xuống sân khấu chắc chắn sẽ chạy đến phòng của bạn gái, còn chơi ghi ta cho người ta nghe, ôi chao ôi!!! Tôi không ngời Lương Chân lại si tình như thế, chua chết tôi. Cậu ấy còn luyện chơi trống con, tôi đoán chừng...cũng là vì dỗ dành bạn gái nha."

"Ừ, ừ..." Thiệu Minh Âm lắng nghe, thật khó để anh mô tả tâm trạng của mình bây giờ. Anh chỉ cảm thấy nóng, có thể vì tại livehouse rất đông người, khói thuốc lá phảng phất dưới ánh đèn như một lớp sương mù. Chính vì thế chỉ có Thiệu Minh Âm và Tống Châu, những người đứng gần cửa, mới có thể thấy rõ ai vừa đi vào.

Ngay khi nhìn thấy Thiệu Minh Âm, Tiết Manh có xúc động mạnh muốn trốn sau lưng thầy Cố. Nó chỉ thò đầu ra, nói với Thiệu Minh Âm lần này có người giám hộ đi cùng, Thiệu Minh Âm không thể bắt nó được.

Chủ nhiệm lớp sao có thể là người giám hộ, nhưng Thiệu Minh Âm quá lười để sửa lại, anh nói với Tiết Manh lần sau sẽ không bỏ qua. Tiết Manh kích động muốn lách lên phía trước, nhưng thầy giáo và Thiệu Minh Âm đang đứng bên cạnh, Tiết Manh không thể đi lên một mình. Trận đấu tiếp theo là lượt đấu thứ hai của Lương Chân, bốn người đứng ở gần cửa quan sát từ xa.

Sau khi xem xong Tiết Manh có đánh giá tương tự Tống Châu, hôm nay Lương Chân quả thật là thanh thuần, thật văn minh.

"Buổi tuyển chọn ngày hôm qua, cậu ấy không văn minh như hôm nay, " Tống châu nói, "Ngày hôm qua tôi đi cùng, không quay video đáng tiếc quá. Lương Chân vào giới Underground chưa lâu, ảnh chụp trên mạng chỉ có vài tấm, người quen mặt cậu ấy không nhiều. Đợt thứ nhất vs có nhiều người vội vã chọn cậu ấy, mấy người chọn Lương Chân vốn khẳng định chắc ăn, kết quả bị diss đến mức nói lắp. Đợt thứ hai vs, không ai dám chọn Lương Chân nữa. "

"Lương Chân..." Thiệu Minh Âm vui vẻ, "Lương Chân lợi hại như vậy sao?"

"Đúng thế, lợi hại như vậy nha. Tất nhiên, mấy thứ phụ khoa Lương Chân sẽ không nói, cái đó quá low. Cảnh sát, anh nghĩ xem..., tất cả mọi người tới chỗ này, " Tống Châu chỉ xung quanh, "Không phải tới để nghe những lời thô tục, không phải tới để——" Tống Châu chưa nói xong câu, ánh mắt không che dấu chút nào từ phía bên trái chuyển sang bên phải và dừng lại trước cửa, một mực rơi trên người một cô gái cao gầy. Cô gái kia ngực tuy phẳng, nhưng ngoại trừ ngực phẳng ra, muốn đùi to có đùi to, muốn mông cong có mông cong, muốn eo nhỏ có eo nhỏ. Đang trong tháng một mà cô gái này không sợ lạnh mặc váy vừa ngắn vừa mỏng. Hai mắt Tống Châu nhìn thẳng, sau đó mạnh mẽ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Thiệu Minh Âm cười xin lỗi, nói rằng hắn đi một lát rồi trở lại ngay.

"Vậy còn——" Thiệu Minh Âm đưa tay ra, "Điện thoại!"

Tống Châu không quay đầu lại, cầm điện thoại nhanh chóng đuổi theo cô gái vừa biến mất ở cửa. Thiệu Minh Âm nghĩ đến khi Lương Chân thỉnh thoảng nhắc tới Tống Châu, anh cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Vì vậy lúc này chỉ còn ba người đứng ở sát cửa. Thầy Cố không nói gì, đối với rap hắn còn ít tiếp xúc hơn Thiệu Minh Âm. Hôm nay hắn chỉ đi cùng Tiết Manh, Tiết Manh nhìn ra Thiệu Minh Âm vẫn hoang mang, nó nói tiếp lời Tống Châu.

"Tôi chưa xem các trận đấu trước đây của Lương Chân, nhưng cá nhân tôi cũng hiểu được nó không quá bẩn, " Tiết Manh thoáng giơ tay lên, hai ngón tay động đậy, làm ra động tác dấu ngoặc kép, "Battle không giống như bài hát, battle chính là dùng ngôn ngữ công kích lẫn nhau, diss đến khi người kia không mở miệng được. Nếu là ngôn ngữ công kích, chắc chắn không thể không thô tục, hơn nữa nếu không bẩn sẽ rất khó để bùng nổ, nếu không bẩn......thì hoàn toàn phải dựa vào kỹ năng và thực lực."

"Kỳ thật tôi cảm thấy Lương Chân nếu muốn tốc chiến tốc thắng, trước khi vào vòng chung kết hoàn toàn có thể mắng thô tục một chút, giọng Tây Bắc rất chiếm ưu thế. Nhưng như vậy cũng rất tốt, văn minh hơn, càng dễ hút fan nữ."

"Lương Chân..." Thiệu Minh Âm cảm thấy hôm nay anh toàn hỏi những câu kì lạ "Trước kia Lương Chân cũng nhiều fan nữ?"

"Tôi cũng không rõ." Tiết Manh nhìn về phía trước, "Nhưng hôm nay sẽ có rất nhiều."

Thiệu Minh Âm nhìn lên, quả nhiên thấy phía trước có không ít nữ sinh giơ điện thoại quay video, trên màn hình chỉ có một mình Lương Chân. Anh nhớ lại vừa nãy MC hỏi khán giả ủng hộ ai, tiếng hét của các cô gái hoàn toàn áp đảo khi MC chỉ vào Lương Chân.

"À...Vậy cũng tốt."

Tiết Manh không nghe rõ: "Cảnh sát, anh vừa mới nói gì."

"Không có gì, " Thiệu Minh Âm tiếp tục nhìn lên sân khấu, Lương Chân đã thắng vòng. Kim đồng hồ cũng vượt qua mười một giờ, đã quá thời gian thi đấu dự tính, thế nhưng trận đấu tranh chức quán quân vẫn chưa bắt đầu.

Ngoại trừ Lương Chân, Thiệu Minh Âm chưa nhớ được nghệ danh của bất cứ rapper nào. Anh chỉ có thể hỏi Tiết Manh, vòng cuối cùng Lương Chân đấu với ai.

"Với Do Thái."

Thiệu Minh Âm nghe cái tên này hơi quen tai. Tiết Manh nhắc anh nhớ lại vòng trước, cả hai đều là người Ôn Châu và cả hai đều dùng tiếng địa phương Ôn Châu, người xem cũng chủ yếu là người Ôn Châu, đều có thể nghe hiểu. Tiết Manh cũng cười nhiều lần. Toàn bộ quá trình Do Thái nghiền ép đối thủ bằng thực lực, Tiết Manh không có cách nào giải thích cho Thiệu Minh Âm về một số từ địa phương đặc thù, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể biến thành hai từ —— trâu bò.

Thiệu Minh Âm hỏi: "Vậy phần thắng của Lương Chân có lớn không?"

"Không chắc, thực lực hai người không chênh lệch."

"Nếu là cậu, cậu chọn ai?"

"Chọn Lương Chân..."

Thiệu Minh Âm hài lòng trả lời: "Tôi cũng nghĩ cậu ấy sẽ thắng."

Tiết Manh cười ngượng: "Thật ra tôi cảm thấy vòng cuối cùng Do Thái sẽ thắng, thế nên cho Lương Chân một vé đồng tình."

Thiệu Minh Âm:...

Thiệu Minh Âm đương nhiên không tin Lương Chân thất bại, thực lực Lương Chân không kém, làm sao có thể thất bại.

"Thực lực ngang nhau, nhưng ——" Tiết Manh không ở trên sân khấu, nhưng có thể nghe ra một phần kiêu ngạo, "Nhưng nơi này là Ôn Châu."

Nơi này là Ôn Châu, dưới sân khấu có rất nhiều người Ôn Châu, và trên sân khấu Do Thái đến từ Ôn Châu.

Truyện Chữ Hay