Kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn kết thúc, sau đó sẽ đến Đại hội thể thao của Đại học T.
Đại hội thể thao kéo dài ba ngày, năm nay còn vừa vặn trùng với lễ kỷ niệm năm ngày thành lập trường, các hạng mục thi đấu tăng thêm mấy môn, bắn cung cũng là một môn mới của năm nay.
Cứ gặp phải mấy kiểu hoạt động thế này là Lý Tầm bận kinh khủng, vành mắt biến thành màu đen.
Anh và mấy giảng viên khác phải lên kế hoạch cho quá trình thi đấu, nghiên cứu hệ thống thi đấu mới, vì vấn đề của các tuyển thủ lẫn cuộc thi mà mất thời gian sửa đi sửa lại, vất vả lắm mới được duyệt.
Cũng may tất cả sự chuẩn bị đều không uổng công, mấy hôm diễn ra Đại hội thể thao thời tiết rất đẹp, nhiệt độ cũng rất dễ chịu.
Tống Ngưỡng đăng ký ba hạng mục, chạy mét, bơi lội và bắn cung, chia ra thi đấu trong ba ngày.
Ban đầu cậu định báo danh thi nhảy ba bước trong ngày đầu tiên, thế nhưng vừa nghe Lý Tầm nói anh nằm trong nhóm trọng tài môn điền kinh bèn không chút do dự chuyển sang chọn thi chạy.
Chọn chạy cự ly dài vẫn sẽ có ưu thế hơn, dù sao cậu cũng đã kiên trì tập chạy một năm với Lý Tầm, có lẽ sẽ không thua quá mức thê thảm.
Lễ khai mạc ngày hôm ấy rầm rộ chưa từng thấy, trên sân vận động kéo băng rôn đỏ chói, những đoạn đường chính còn được giăng đèn kết hoa, bầu không khí như thể sắp ăn Tết đến nơi.
Tống Ngưỡng đã đến sân điền kinh kéo gân làm nóng người từ sớm, hít một hơi không khí mát mẻ, chờ đến tầm bảy giờ, trên sân vận động mới lần lượt xuất hiện đội hình của các khoa ngành.
Trong không khí thấm đượm sự tươi mát, trên khán đài người người nhốn nháo.
Khí thế mạnh mẽ khiến tâm trạng con người cũng phấn chấn hẳn lên, những cảm xúc bình thường không thể nào nói ra khỏi miệng, giờ đây tất cả đều nhen nhóm ngay khi màn bắn pháo hoa rực rỡ khoe sắc trên không trung.
Tống Ngưỡng nghe thấy hàng ghế trước có người đang tán tỉnh nhau.
Chàng trai nâng hộp bỏng ngô lên, hỏi: “Nếu như anh giành được quán quân, em thưởng cho anh cái gì?”
Cô gái cười nói: “Thưởng cho anh chút ngọt ngào nhé?”
Chàng trai tiến đến bên tai cô, thì thầm nói: “Là hôn nhẹ à?”
Cô gái xấu hổ đến mức gương mặt nhỏ ửng hồng, tay nắm lại vờ đấm sang một cái, chàng trai càng cười vui vẻ hơn.
Tống Ngưỡng nghẹn họng vì màn cơm chó này, đảo mắt nhìn lên trời.
Tự dưng khiến cậu cũng muốn có phần thưởng.
Buổi sáng có các hạng mục như chạy cự ly ngắn và nhảy cao, năm nay kỷ niệm ngày thành lập trường nên còn có phần đặc biệt hơn.
Nhà trường mời một nhóm đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp từ Đại học T về trường, biểu diễn màn thi đấu cá nhân.
Những người này hiện tại cũng đang là vận động viên thuộc đội tuyển quốc gia, đã từng lên ti vi, có mức độ phổ biến cao.
Đặc biệt là mấy người có ngoại hình rất đẹp còn từng tham gia các chương trình tạp kỹ, lúc bọn họ trình diễn, toàn bộ người trên khán đài đều nhốn nháo đứng dậy đổ xô xuống.
Tống Ngưỡng mượn được ống nhòm nhìn ra xa, đôi mắt khóa chặt vào một bóng người tối đen.
Hôm nay nhiệt độ không cao, phần lớn người trong trường đều mặc áo khoác, còn Lý Tầm chỉ mặc áo ngắn tay màu đen và quần thể thao, lẫn lộn trong đám đông tương đối dễ thấy.
Tống Ngưỡng chạy gấp tới sân điền kinh, dòng người rất đông, cậu men theo cái gáy của người cao hơn trước mặt mình, chen vào được vòng vây.
Sau khi vòng loại nhảy cao kết thúc, nhân viên công tác cầm mic nói: “Bây giờ đến lượt hai đàn anh của chúng ta sẽ đem đến một màn trình diễn cực phiêu, mọi người có thấy được không nào?”
Lý Tầm giơ cao cánh tay, vỗ tay hoan hô cùng khán giả xung quanh, trong nháy mắt cánh tay hạ xuống, anh va phải thứ gì đó.
“Ngại quá———” Lý Tầm cười nói: “Sao em cũng tới vậy?”
Tống Ngưỡng chui ra từ khuỷu tay anh, nói: “Em thấy anh ở đây nên tới.
Chẳng phải anh ở trong tổ trọng tài môn điền kinh ư? Sao lại chạy tới đây xem nhảy cao thế?”
Lý Tầm nhếch môi ra hiệu cho cậu nhìn về phía vạch xuất phát, “Có biết hai cái cột điện bên kia không?”
Tống Ngưỡng nhìn sang theo ánh mắt của anh, là hai đàn anh chuẩn bị đem đến màn trình diễn nhảy cao cho mọi người.
Một người cao ngang Lý Tầm, một người cao khoảng mét.
Bọn họ đều để đầu đinh, có lẽ do cách ăn mặc đều theo phong cách thể thao nên nhìn lướt qua khá giống nhau.
Bình thường Tống Ngưỡng không quan tâm đến nhảy cao lắm, chỉ loáng thoáng cảm thấy trông hai người kia rất quen mắt, nhưng mà không nhớ nổi tên.
“Có phải cái anh cao cao kia họ Hạ không?” Cậu hỏi.
“Ừ, Hạ Kỳ Niên, vừa giành được quán quân giải vô địch Thượng Hải năm nay, người bên cạnh là CP của cậu ta, tên Thịnh Tinh Hà.”
“C——-” Tống Ngưỡng trợn tròn đôi mắt, không thể tin nổi lặp lại: “CP? Anh còn biết cả CP hả? CP anh biết với CP em biết có phải cùng một nghĩa không vậy?”
Lý Tầm liếc xéo cậu, biểu cảm như kiểu “Em dám coi thường anh”, “Thế không phải là couple à? Anh chưa già đến mức không hiểu được cái này nhé.”
Tống Ngưỡng nhếch miệng, cảm thấy cực kỳ chấn động.
Sự háo hức ngạc nhiên nứt qua khóe miệng nhỏ, niềm vui bất ngờ cũng lẻn ra theo.
Cậu ôm lấy bả vai Lý Tầm, “Anh đúng là khiến em được mở mang tầm mắt đó, cậu à.”
Lý Tầm cong ngón trỏ búng lên mu bàn tay cậu, “Không biết trên dưới.”
Màn biểu diễn thi đấu kết thúc, xem mãi rồi cũng đến thời gian ăn cơm, cả dòng người đổ xô theo hướng đến căng tin.
Một phần là vì ăn cơm, một phần chỉ muốn được xin chữ ký của các đàn anh đàn chị đến từ đội tuyển quốc gia.
Dù sao ngôi sao thể thao từng lên ti vi không phải cứ muốn gặp là gặp được ngay, cho dù không quen biết cũng muốn tham gia chút náo nhiệt.
Lý Tầm thu hết tạ đặt lên kệ, dịch chuyển chúng về khu dụng cụ, phát hiện ra Tống Ngưỡng vẫn còn đang đứng bên cạnh, hỏi: “Sao em không qua xin chữ ký?”
Tống Ngưỡng muốn đợi anh cùng đi ăn cơm, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Em không quen bọn họ.”
Lý Tầm nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ ở phòng tập bắn cung, trêu ghẹo nói: “Lúc em với anh chưa quen nhau, em cũng muốn xin chữ ký mà?”
Tống Ngưỡng xấu hổ cụp mắt xuống, nói: “Bọn họ không giống anh.”
Lý Tầm hỏi tiếp: “Không giống chỗ nào?”
Còn có thể không giống chỗ nào nữa…
Tống Ngưỡng ấp ủ trong lòng bao nhiêu điều chỉ trực chờ buột miệng nói ra, vậy mà cậu vẫn ra sức làm một fan lý trí, luôn sợ bị xa lánh.
Cậu huy động sức mạnh toàn thân, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Anh biết rõ còn hỏi.”
Lý Tầm nghĩ nát óc, tìm được một lý do nghe có vẻ hợp lý, “Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng từng chụp chung một bức ảnh, có duyên.”
Tống Ngưỡng âm thầm thở dài: “Đúng vậy.”
Lý Tầm thấy cậu xoa bụng, nói: “Em đói bụng rồi phải không? Tranh thủ thời gian đi ăn cơm cùng bạn đi, anh còn bận việc khác, đừng chờ anh.”
“Em vẫn chờ được mà…”
Lý Tầm cao giọng lên: “Nghe lời, mau đi đi.”
“Vâng.”
Phần thi chạy mét nam diễn ra vào buổi chiều, Lý Tầm làm trọng tài.
Anh đã bê ghế chuyển sang ngồi bên lề đường đua từ sớm để kiểm tra thông tin tuyển thủ cùng một vài nhân viên công tác.
Quét qua danh sách một lượt thấy cái tên quen thuộc, anh ngạc nhiên nhướng mày.
Mặt trời ló rạng khỏi tầng mây và sương mù, chỉ trong vài giây, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Thời tiết hôm nay giống như tâm tình của anh, tự dưng biến hóa tốt hơn nhiều.
Mặc dù bình thường anh cũng phải lên lớp tiết Thể dục dạy sinh viên, thế nhưng nhìn quen mắt và quen biết hẳn nhau là hai khái niệm không giống nhau.
Nhìn thấy những sinh viên quen mắt cùng lắm chỉ liếc mắt qua thôi, nhiệt tình lắm thì nói câu cố lên, còn quen biết nhau thì không giống thế.
Lý Tầm nghiêm túc lật xem danh sách, quan tâm Tống Ngưỡng có những đối thủ nào.
Tuyển thủ thi chạy mét không nhiều, tổng cộng chia thành bốn nhóm thi đấu.
Thứ tự danh sách xếp theo bảng chữ cái, Tống Ngưỡng xếp nhóm cuối cùng, cùng một nhóm với cậu còn có hai người đến từ khoa Thể dục.
Phần lớn người đến từ khoa Thể dục đều là sinh viên năng khiếu, thực lực không thể coi thường, các kỷ lục trong Đại hội thể thao gần như đều do sinh viên Thể dục lập nên.
Những tuyển thủ khác đều là sinh viên ngành Mỹ thuật rồi Nhân văn, nghe có cảm giác lịch sự văn nhã.
Tuy rằng cũng có khả năng tồn tại chú ngựa ô() nào đó nhưng với kinh nghiệm của Lý Tầm mà nói, thật sự là… không tiện đánh giá.
() Chỉ người có khả năng bứt phá khiến người khác phải ngạc nhiên.
Anh dự kiến Tống Ngưỡng có thể về đích thứ ba trong nhóm.
“Huấn luyện viên ơi———”
Xa xa có người đang gọi, Lý Tầm đóng tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Tống Ngưỡng.
Không biết nhóc con đã thay quần áo thể thao từ lúc nào, quần soóc trên gối, dưới chân đi đôi giày thể thao chuyên dụng chạy cự ly ngắn, dáng người thẳng tắp đang phi đến.
Từ đầu đến chân cậu đều diện màu sáng, chạy tới giống y như một chú Samoyed to bự vừa thoát khỏi dây xích.
Mà lúc này trên đường đua đang có bạn học chạy khởi động làm nóng người, suýt chút nữa hai người va vào nhau.
Lý Tầm lớn tiếng gọi: “Em nhìn đường đi chứ!”
Tống Ngưỡng chạy đến bên cạnh anh, sau lưng cứ như đang có cái đuôi ngoe nguẩy, “Có phải anh chưa đi ăn cơm không?”
“Ừ, anh cũng không đói lắm, lát nữa ăn cũng được.”
Tống Ngưỡng tựa như đang dâng hiến bảo vật, biến hóa thế nào mà giơ được một cái túi nilon sau lưng ra, “Phải ăn cơm đúng giờ, để bụng đói lâu sẽ dễ bị đau dạ dày.”
Lý Tầm cúi đầu nhìn, bên trong có một hộp mỳ trộn, nước mơ, còn có cả một hộp bánh daifuku núng nính trắng mịn.
“Có tiến bộ đấy.” Anh đắc ý mở hộp mỳ trộn, thái độ không thèm nhắm mắt làm ngơ() mà khẽ giọng nói: “Còn biết hối lộ trọng tài.”
() Ở đây dùng trong trường hợp nhận tiền rồi bỏ qua lỗi cho người khác (thường là trong công việc, giới quan chức,…)
Tống Ngưỡng cảm giác mình rất có tiềm năng làm một người đàn ông tốt của gia đình, mỗi khi nhìn thấy Lý Tầm đút từng miếng từng miếng đồ ăn vào miệng, cậu cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, giá trị hạnh phúc được kéo đầy thanh.
Lý Tầm ăn được một nửa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Đúng rồi, luật chạy mét em nắm được chưa?”
“Thì cứ chạy nhanh hơn tất cả mọi người thôi, còn có quy tắc nào nữa ạ?”
“Không.” Lý Tầm lau miệng, nói: “Chỉ cần không chạy đường đua đầu tiên, khi qua góc cua phải tranh làn, ở vị trí m đã có nhân viên đánh dấu, lát nữa em chạy qua là nhìn thấy.”
Tống Ngưỡng gật đầu, “Cái này thì em biết, thời cấp ba em từng chạy rồi.”
Lý Tầm tranh thủ bây giờ ở đây không có nhiều người, đứng dậy giãn gân cốt, tranh thủ nói cho cậu một vài chiến thuật cơ bản: “ mét đầu tiên là giai đoạn quan trọng nhất, em phải chạy hết tốc lực, đảm bảo mình giành được vị trí cao nhất, bởi vì tăng tốc giai đoạn sau sẽ chỉ càng tiêu hao thể lực.
Lúc tranh làn mét nhất định phải chú ý an toàn, không cần xô đẩy, nếu như em rút được ra làn ngoài thì khỏi cần bất chợt chen vào làn bên trong, bởi vì phía sau em có nhiều người, rất dễ bị ngã vì va chạm, cứ chạy theo đường thẳng rồi từ từ tới gần làn chạy đầu tiên.”
Anh vừa nói vừa giơ tay phải ra dấu trong không trung, Tống Ngưỡng nghe đến mê mẩn, động tác khởi động cũng chậm lại.
“Quả nhiên người trong giới vẫn có kinh nghiệm nhất.”
“Mỗi người đều có ưu nhược điểm.”
Rất nhiều người cho rằng chạy cự ly dài ở làn bên trong sẽ có lợi nhất, nhưng thật ra lúc bẻ cua mét rất dễ bị tuyển thủ xung quanh cướp làn, khó mà chạy hết tốc lực được.
Với người có kinh nghiệm như Lý Tầm mà nói, làn giữa mới là nơi có hệ số an toàn cao nhất, bởi vì có thể để ý được tuyển thủ cả hai bên, lúc bẻ cua bước chân vẫn duy trì tốc độ bình thường được.
Chỉ có điều anh không muốn nói quá nhiều, đề phòng tâm lý Tống Ngưỡng lại sinh ra cảm giác “Làn chạy này của tôi không tốt”, rất dễ tạo ra trạng thái căng thẳng không cần thiết.
Vì vậy chủ đề tán gẫu chuyển sang kỹ năng bẻ cua.
“Em cần để ý một chút, tốt nhất đừng vượt qua ở đường rẽ, rất nguy hiểm.
Mặt khác, lúc vượt người, em nên dùng bả vai và nửa người chặn đối phương lại.
Bình thường những lúc thế này họ sẽ tự rớt lại nhanh thôi.” Lý Tầm nghiêng người sang bên cạnh dán vào cánh tay Tống Ngưỡng làm động tác mẫu, sau đó quay đầu nhìn vào mắt cậu, nói: “Tuyệt đối không được ngu ngốc áp toàn bộ phía sau lưng, rất dễ bị vấp ngã vì vướng chân đối phương, thế thì đôi bên cùng thiệt.”
“Thêm kiến thức nè.” Tống Ngưỡng giơ tay làm động tác “OK”.
Loa phát thanh bắt đầu thông báo thời gian diễn ra cuộc thi chạy mét nam, dòng người thi đấu càng ngày càng đông, vô cùng ầm ĩ.
Lý Tầm kéo Tống Ngưỡng vào trong góc, một tay che nửa gương mặt, kề sát bên tai cậu nói: “Nếu như em cướp được vị trí dẫn trước ngay từ đầu…”
Đang nói dở thì Tống Ngưỡng sờ vành tai nong nóng, ngốc nghếch cười lên: “Ngứa quá đi! Còn tê tê!”
Lý Tầm hơi lùi lại một chút, không ngờ Tống Ngưỡng lại chủ động nhích tai sang.
Anh cạn lời, nói: “Chẳng phải em nói ngứa sao?”
Tống Ngưỡng cười hì hì: “Nhưng mà em đâu có nói không thích, anh nói tiếp đi.”.