Cố Y Phán cũng không biết mình bị làm sao, mấy ngày nay tâm thần vẫn không yên, A Viễn nói chuyện với cô, mười câu thì chín câu cô không nghe thấy, làm A Viễn cũng không dám giận, chỉ có thể mở to mắt nhìn cô, sau đó vô cùng giả tạo lo lắng cô bị làm sao. Cố Y Phán cũng muốn biết mình bị làm sao, sao từ sau khi nghe xong lời Từ Tư Đồng nói, cô cảm thấy chuyện mình làm lúc trước đều như đang tùy hứng làm loạn vậy. Thứ cảm giác này chính là vẫn muốn chứng minh người khác sai, nhưng đến cuối cùng, lại phát hiện người khác vốn đúng, chỉ có mình mới sai, cảm giác này có cần hỏng bét như vậy không hả.
Buổi chiều không có lịch trình, cô nhàn nhã chuẩn bị về nhà. Ở trên đường cô đã nghĩ xong dự định rồi, trước tắm rửa đã, rồi ngủ một giấc, dậy thì đi ăn cơm.
Xuống xe taxi, cô liền thấy một người quen thuộc.
Giang Dật Phàm đứng bên cạnh bồn hoa, trên mặt không cảm xúc, nhưng khí chất vẫn xuất trần.
“Xin hỏi Giang phu nhân có thời gian cùng vi phu ăn một bữa cơm không nhỉ?” Anh đi tới phía cô, khóe miệng chứa nụ cười nhàn nhạt.
Biểu hiện của anh giống như lúc trước hai người ở bên nhau, khiến cô không cảm thấy xa lạ một chút nào, không hiểu sao, cô thở dài.
“Vốn không rảnh, thôi bỏ đi, cho nhà ngươi mặt mũi mời ta đi ăn cơm đó.”
Giang Dật Phàm mỉm cười, quàng tay qua vai cô vỗ nhè nhẹ. Cô lên xe anh, cùng anh đi ăn cơm, “Em muốn ăn đậu hủ cay.” Cô sờ sờ bụng mình, nghĩ đến hương vị đậu hủ cay của quán đó, miệng liền tự nhiên ứa nước bọt, haizz, hình như đói thật.
Anh đương nhiên biết cô nói là quán nào, trước đây hai người thường đến đó.
Việc làm ăn trong quán vẫn rất tốt, hai người được xếp cho vào trong phòng riêng, nếu không nhất định sẽ khiến quán hỗn loạn. Thật ra đã có người nhận ra hai người, nhưng hai người lướt qua rất nhanh, hơn nữa hơi chật chội, anh đỡ eo cô.
Hai người vào phòng, nhân viên mới đến bảo hai người gọi món.
Lượng thức ăn ở đây nhiều, hai người gọi ba món một canh, đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, cô liền cầm thìa xúc đậu hủ, đậu hủ vừa cay vừa mềm, cô chỉ ăn một miếng, mặt đã trở nên đỏ rực. Mà Giang Dật Phàm ở đối diện, cầm giấy ăn đưa cho cô.
“Hương vị vẫn ngon như trước đây.” Cô ăn rất vui vẻ.
Cô ăn được một nửa, nghĩ đến lời Từ Tư Đồng nói cô không hiểu biết gì về anh, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút khó tả, “Đúng rồi, anh thích ăn gì?”
“Không đặc biệt thích gì cả, anh không kén ăn.” Anh nở nụ cười, đi rót hai cốc nước về, đặt một cốc trước mặt cô.
Nguyên nhân anh thích đưa cô tới quán này chính là vì nước uống của quán này có sữa đậu nành làm từ đậu, chứ không phải sữa đậu nành dùng bột pha thành giống những nơi khác.
Cô uống một ngụm nước, khẽ cắn môi nhìn anh, “Anh liền khẳng định em sẽ tha thứ cho anh như vậy? Em chỉ cần nghĩ đến thời điểm em đau đớn nhất, anh đang cứu người khác, em đã khó chịu đến mức muốn chưa bao giờ quen anh rồi.” Cô cười cười, “Cái gì anh cũng chiều theo em, cái gì cũng đồng ý với em, đối tốt với em như vậy, có phải là vì cảm thấy áy náy với em?”
Anh cầm cốc uống ngụm nước, nhìn cô, hơi nheo mắt, “Anh giống kiểu người đó à?”
Cô lắc đầu, bản thân mình cũng cười, anh quả thực không phải người như vậy. Nếu anh thực sự có lòng dạ thiện lương như vậy, đã sớm bị những nữ sinh đó làm cho cảm động rồi, nội tâm anh vẫn có khí chất lạnh bạc, nhưng bị biểu hiện vô hại bên ngoài của anh che lấp mà thôi.
“Vậy việc gì anh phải cảm thấy có lỗi với em.”
Anh khẽ nhíu mày, “Anh thật sự có lỗi mà, lúc ấy, anh quả thực không bảo vệ em cho tốt. Nếu anh biết phía sau em có xe, anh tuyệt đối sẽ không để em bị thương.”
Một câu ngắn ngủn, dường như anh nói rất gắng sức. Nhưng lòng cô đột nhiên liền phục hồi như cũ một cách kì lạ, giống như đột nhiên không còn khó chịu nữa.
Nhưng cô quay đầu đi, không cho anh nhìn thấy hai mắt mình, “Nhưng lúc đó anh lớn tiếng quát em còn gì.”
Đúng là nhỏ mọn mà, anh lắc đầu, “Em tìm Từ Tư Đồng nói chuyện, cũng nên tìm nơi nào phù hợp chứ, ở giữa đường cái, chỗ đó xe tới xe lui nhiều như vậy…”
Anh không nói câu sau, nhưng cô đã biết, anh muốn nói nguy hiểm biết bao, cô dùng những việc mình đã trải qua chứng tỏ rằng nó quả thực rất nguy hiểm.
Cô nhìn anh, muốn nói, thế thôi?
Không phải là nên có gì đó hiểu lầm và khó nói sao, hoặc là có chút ẩn tình nào đó chứ, sao lại có cảm giác đều là cô nghĩ nhiều thế này, có cần như vậy không hả.
Cô cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Hình như, thật sự là vậy.
Không đúng, cô lại nhìn anh, “Vậy vì sao anh cưới em? Không phải vì thấy áy náy?”
Anh mặt không đổi sắc thở dài, dường như bị cô đánh bại, “Không phải em vẫn muốn lấy anh à? Bắt đầu từ lúc ba tuổi đã muốn làm vợ anh, cô gái có lòng kiên trì như vậy cũng không thỏa mãn nguyện vọng của anh, vậy không phải anh vô tình quá mức à!”
Hừ, cô lại cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi quán ăn nhỏ, sau đó về nhà chung của hai người. Nhưng cô bảo anh dừng xe ở rất xa, cô muốn cùng anh đi dạo một chút, cảm giác cùng nhau tản bộ thật tốt, lúc tâm tình cô tốt, cô sẽ dồi dào sức sống như vậy. Giang Dật Phàm thì mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng trên mặt có nét cười chiều chuộng.
Cô chơi đủ rồi, liền nắm tay anh.
“Anh quyết định cưới em lúc nào?”
Dường như anh thật sự suy nghĩ, “Từ lần em hôn trộm anh.”
“Đâu ra chứ?”
“Sáng ngày tháng năm XX…”
Anh vẫn chưa nói xong, đã bị cô bịt kín miệng, hơn nữa mặt cô hơi đỏ lên, quả thật là cô hôm trộm anh, còn lén lút như làm kẻ trộm nữa, nhưng khi đó rõ ràng anh đang ngủ mà! Chẳng lẽ là giả vờ ngủ?
Khi đó anh đã học đại học rồi, không thường xuyên về nhà, đã lâu rồi cô không gặp anh. Cuối cùng anh cũng về, có lẽ là mệt, anh trực tiếp nằm trên sô pha trong phòng khách. Cô vẫn luôn nhìn anh, vẫn nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ, khiến cô cảm thấy hoảng hốt, đến cuối cùng anh sẽ không đến mức xa lạ khiến cô không quen chứ?
Vì thế cô đi lên trước, cúi đầu hôn anh.
Đó là nụ hôn đầu của cô.
Vì nụ hôn đó, cô giống như thoát khỏi cảm giác xa lạ ấy, nhìn anh cười.
Đây vẫn là anh Dật Phàm của cô.