Minh Nhan tắm rửa xong đi ra, cố ý lấy ra một bộ váy ngủ màu đen gợi cảm mặc vào, đây là quà Tân Vãn đã tặng vào sinh nhật năm ngoái của cô, cô vẫn luôn cảm thấy nó quá lộ liễu nên không dám mặc, toàn vứt ở một chỗ, hôm nay vừa lúc có thể lấy ra dùng.
“Ông xã.” Minh Nhan từ trong phòng đi ra thì thấy Mạc Dịch Hiên đang ngồi trên sô pha lau tóc, liền đứng sau lưng hắn cất giọng mềm mại làm nũng kêu.
Mạc Dịch Hiên bị cô kêu như vậy khiến xương cốt đều vỡ vụn, quay đầu lại thấy Minh Nhan mặc một thân khêu gợi, nháy mắt đã nổi lên phản ứng, một phen kéo Minh Nhan qua, để cô ngồi trên đùi mình, ôm chặt lấy cô, khẩn cấp dán dính lên môi của cô, lưỡi nhiệt tình như lửa thẳng tiến rồi đảo quanh trong miệng cô, dây dưa......
Minh Nhan mềm mại mặc hắn hôn, tay nhỏ bé làm chuyện xấu tiến vào quần áo hắn, vuốt lên cơ ngực rắn chắc của hắn, nhẹ chuyển động, vô cùng thân thiết cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn.
Mạc Dịch Hiên hơi giật mình, buông lỏng môi Minh Nhan ra, giữ lấy tay nhỏ bé đang đốt lửa của cô, phóng tới bên môi hôn một cái rồi nói. “Tiểu yêu tinh, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy.”
“Ông xã.” Minh Nhan gọi với giọng như hoa lan, sau đó tiến sát vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói. “Thấy biểu hiện của anh mấy ngày nay rất ngoan, nên thưởng cho anh.”
“Nga? Đó không phải ý là đêm nay anh muốn như thế nào liền được như thế ấy chứ?” Mạc Dịch Hiên mừng rỡ, bà xã đại nhân muốn thưởng cho hắn, đây chính là hắn cầu còn không được a, xem ra dường như cuộc sống nhiều ngày khổ hạnh tu hành của hắn đã có hồi báo rồi.
“Đáng ghét.” Minh Nhan hờn dỗi đấm lên ngực hắn một cái.
Hắn cười ha ha, ôm lấy Minh Nhan đi về phía phòng ngủ, khó có khi bà xã đại nhân nhiệt tình như thế, hắn phải nắm thật chắc mới được.
Đặt Minh Nhan lên giường, hắn thoái lui một bước, luồn tay vào phía dưới váy ngủ của Minh Nhan, tháo áo nhỏ của cô ra, khiến váy ngủ màu đen tơ tằm của cô như trống hơn, nhũ tiêm hồng phấn đứng thẳng dưới váy ngủ trong suốt, còn cái quần nhỏ màu đen trong suốt chữ "T" dưới bụng kia thì đang quyến rũ đặt tại trên mông.
Hắn nhìn đến xuất thần, yết hầu trên cổ cũng bắt đầu không tự giác mà di động, thật sự là một tiểu yêu tinh mê người.
“Ông xã......” Minh Nhan bị hắn nhìn thẹn thùng đến nỗi muốn che mình lại.
“Đến đây bảo bối, đừng có gấp.” Nói xong cúi người đặt trên thân thể của cô, hai tay cũng không quy củ mà di chuyển trên người cô, chậm rãi xuống phía dưới tìm kiếm.
“Ông xã, đừng chạm đến nơi đó.” Chỗ nào đó bị hắn nắm có chút đột ngột khiến Minh Nhan lớn tiếng kinh hô.
“Đừng khẩn trương, thoải mái thả lỏng, một lát sẽ thoải mái.” Mạc Dịch Hiên hôn nhẹ cô, an ủi, cũng kết hôn lâu như vậy rồi, sao thân thể bà xã vẫn mẫn cảm như vậy a, phản ứng thật đáng yêu.
“Ân...... Ân a......”
“Bà xã......” Mạc Dịch Hiên đột nhiên từ trong ngực cô ngẩng đầu lên.
“Cái gì?” Minh Nhan thở gấp đáp.
“Em tới bắt nạt anh được không?” Mạc Dịch Hiên liếm liếm môi, xấu xa nói.
Minh Nhan nghe vậy mặt càng đỏ hơn, gắt giọng. “Đừng hòng, bại hoại.”
“Bà xã, được không? Được không? Không phải em nói muốn thưởng cho anh sao?” Mạc Dịch Hiên cọ tới cọ lui ở trên người cô mà năn nỉ.
“Em, em không biết làm.” Minh Nhan không chịu được sự va chạm của hắn, nhỏ tiếng nỉ non nói.
“Em không biết thì anh dạy em là được rồi.” Vì thế hắn ghé vào bên tai Minh Nhan chỉ đạo vài câu.
Minh Nhan càng nghe mặt càng hồng, liền đấm vào ngựấy cái, còn chu cái miệng nhỏ nhắn kêu. “Bại hoại, sắc lang.”
“Bà xã, đi mà!” Mạc Dịch Hiên mặc cho cô đấm, đáng thương hề hề mà kêu lên. Làm gì có người đàn ông nào không háo sắc với bà xã của mình chứ? Hắn như vậy cũng là thực bình thường thôi mà.
“Được rồi!” Minh Nhan nể tình hắn cầu xin, vì thế gật đầu đồng ý, thuận thế đè hắn nằm trên giường, rồi ngồi trên người hắn.
............
Nửa ngày sau, “Hô...... Thật thoải mái, bà xã, em rất giỏi!” Mạc Dịch Hiên thoải mái thở ra, còn tán dương Minh Nhan.
“Ân......” Minh Nhan cắn chặt răng, không ngừng thở dốc, căn bản không có khí lực để đáp lại lời khen của hắn.
Lại một lát sau, Minh Nhan đột ngột ngừng lại, mặc kệ , mệt chết cô mất, thắt lưng đều sắp đứt rồi, còn bảo là để cô bắt nạt hắn, kết quả hắn mới là người thoải mái thực sự.
“Bà xã, sao đột nhiên em dừng lại thế?” Mạc Dịch Hiên có chút kinh ngạc mở to mắt, hắn còn chưa thoải mái đủ mà, sao có thể dừng lại.
“Em không làm nữa, mệt quá.” Minh Nhan giận dỗi trèo từ trên người hắn xuống, lấy cái chăn qua đắp lên người chuẩn bị ngủ.
“Bà xã.” Mạc Dịch Hiên lại kéo Minh Nhan từ trong chăn ra, dịu dàng dụ dỗ. “Anh thì không mệt, vậy để anh làm cũng được, em chỉ việc nằm nghỉ ngơi thôi a.”
Nói xong lại khẩn cấp bắt đầu đấu tranh anh dũng.
“A.” Minh Nhan bị hắn đột ngột xông vào, khiến cô kêu to ra tiếng. Bại hoại, cái gì mà nằm nghỉ ngơi, vẫn mệt chết đi được thì có. Minh Nhan oán hận nghĩ, bất quá cầu xin tha thứ cũng vô dụng, đêm nay khẳng định là hắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
............
“Ân......” Minh Nhan hừ nhẹ rồi từ trong giấc ngủ mà tỉnh lại, vừa hơi hơi động, phần eo đã truy đến cảm giác không thoải mái, làm cô nhớ đến đại ma vương tối hôm qua có bao nhiêu nhiệt tình.
Mở to mắt thích ứng vài giây, khuôn mặt trắng nõn của đại ma vương liền xuất hiện ở trước mắt cô, còn cả người cô thì bị hắn ôm vào trong ngực, dường như hắn đặc biệt thích ôm cô ngủ thì phải.
Ngón tay theo bản năng sờ lên mặt hắn, vuốt ve xuống cằm hắn, đại ma vương bị cô quấy rầy thì hơi nhíu nhíu mày, cọ cọ trên người cô một chút, bất quá cũng không có chút ý tứ tỉnh dậy nào, xem ra là tối hôm qua mệt muốn chết rồi.
“Đáng đời, ai bảo anh không biết kiềm chế, quả thực là nhu cầu vô độ.” Minh Nhan cười khẽ , có chút nho nhỏ vui sướng khi người gặp họa.
Đột nhiên lực chú ý bị mắt kính trên mũi hắn hấp dẫn, cũng quen biết hắn lâu như vậy rồi, thế nhưng chưa bao giờ thấy qua hắn không đeo mắt kính, ngay cả ngủ mà hắn cũng đeo.
Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Minh Nhan thật cẩn thận lấy mắt kính trên mũi hắn xuống.
“Ách?” Giống quá, rất giống bộ dáng Hiên Hiên lúc ngủ a. Minh Nhan quá sợ hãi, có vài chuyện cô vốn cũng không muốn hoài nghi, nhưng bây giờ lại khiến cô không thể không hoài nghi được.
Rốt cuộc hắn có phải là Hiên Hiên hay không? Nếu phải, thì vì sao Hiên Hiên lại đối xử với cô như vậy? Còn nếu không phải, thì vì sao hai người lại giống nhau đến như thế.