“Sao anh lại biết em thích trái tim có cánh, em hẳn là chưa từng nói với anh a.” Minh Nhan đột nhiên buông hắn ra, đi tới phía trước, nghiêm túc nhìn hắn.
“Anh bảo thư ký La hỏi Tân Vãn, muốn cho em bất ngờ, em đừng đứng đây hỏi đông hỏi tây nữa, nhanh ra ngoài ngồi chờ một lát, lập tức có thể ăn.” Mạc Dịch Hiên khẩn trương, lòng bàn tay sớm đã ướt mồ hôi, thiếu chút nữa đã làm lộ, cũng may hắn trong cái khó ló cái khôn mà nghĩ tới Tân Vãn.
Minh Nhan bị hắn đẩy ra ngoài, có chút hoang mang nhìn bóng dáng hắn bận rộn trong phòng bếp, Tân Vãn biết sao? Cô hình như chưa từng nói cho Tân Vãn a, hôm nào phải hỏi Tân Vãn mới được, tóm lại lúc này mầm móng hoài nghi đã được gieo xuống.
Đồ ăn rất nhanh được bày lên bàn, Minh Nhan ăn hai miếng đột nhiên nhớ tới hôm nay không phải cuối tuần, thế nhưng cô lại cùng tổng tài đại nhân nghỉ việc, còn ở trên giường dây dưa đến giờ ngọ (tầm h trưa đến h chiều, ở đây là h trưa đó mọi người), thật sự là xấu hổ a.
Cô cố gắng nuốt cơm trong miệng xuống rồi hỏi. “Tổng tài đại nhân, buổi chiều chúng ta có đi làm không?” Nghỉ làm nửa ngày còn hơn là không đi làm a.
Mạc Dịch Hiên nghe vậy nhíu nhíu mày, cô luôn không ngoan, ở nhà cũng thích gọi hắn là tổng tài, nên phạt.
Vì thế, hắn nở nụ cười xấu xa, dùng giọng nói giàu từ tính gọi. “Bà xã.”
Người Minh Nhan bỗng phát run, kính nhờ hắn đừng gọi cô như vậy được không, hại cô cảm thấy cả người đều vô lực a.
Mạc Dịch Hiên tựa hồ thực vừa lòng với kết quả mình tạo ra, tươi cười lớn hơn nữa, càng thêm dịu dàng nói. “Ở nhà em phải gọi anh là ông xã, nếu gọi sai, sẽ bị phạt, anh nên phạt em cái gì đây? Để anh suy nghĩ kĩ lại xem.”
Hắn vừa nói vừa nhích tới gần, thổi khí nóng bên tai Minh Nhan. Minh Nhan bị hắn làm cho cả người khô nóng, ngay cả hai tai cũng đỏ lên, cả người còn bị hắn ôm vào trong ngực, giãy không ra.
“Ông, ông xã, em sai rồi, anh tha cho em đi, cái gì cũng đừng phạt được không?” Minh Nhan khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, liền ở trong lòng hắn làm nũng, ngón tay không ngừng vẽ ra những đường tròn trên ngực hắn.
Tân Vãn nói đàn ông luôn chịu không được khi phụ nữ tỏ ra nũng nịu, yêu kiều, phụ nữ chỉ cần làm nũng thì cái gì bọn họ cũng đều đáp ứng, chiêu này hẳn là hữu dụng a, cô cũng không dám nhận trừng phạt của hắn, nhìn bộ dáng cười xấu xa kia của hắn, nhất định không phải chuyện gì tốt.
Mạc Dịch Hiên nháy mắt liền nổi lên phản ứng, nơi nào đó chợt nổi lên một cái lều nho nhỏ, hắn nói thầm: Tiểu yêu tinh này từ đâu mà học được chiêu này a, thật sự là rất tra tấn người, giống như là móng mèo đang cào cào vào hắn, đuổi không đi đánh cũng không đi, khó chịu giống như không phải ngứa ngáy bình thường, thực khiến hắn hận không thể lập tức bổ nhào vào cô, hung hăng yêu thương cô một phen, nhưng hắn vẫn lo lắng cô đang đói nên đành phải từ bỏ vậy.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo đến bên miệng hôn một cái, dịu dàng nỉ non nói. “Bà xã, nếu em ăn no rồi, muốn lập tức trở lại trên giường, anh cũng không ngại tiếp tục cùng em a.”
Minh Nhan nghe vậy lập tức giãy ra khỏi lòng hắn, nhanh chóng ngồi thẳng lại, mắt không hề chớp, bắt đầu ăn cơm. Bộ dáng lang thôn hổ yết, tựa hồ là muốn nói cho hắn, cô rất đói bụng, đừng vọng tưởng đến chuyện mang cô lên giường.
lang thôn hổ yết: ăn như hổ cắn mồi, sói nuốt thịt
Mạc Dịch Hiên buồn cười, gắp cho cô vài miếng thịt sườn, dịu dàng nói. “Ăn từ từ thôi, không ai dành với em đâu, coi chừng mắc nghẹn đó.” Chẳng lẽ hắn là thủy quái ư, cô vừa nghe phải lên giường, liền bị dọa thành như vậy.
Minh Nhan liên tục gật đầu, tiếp tục vùi đầu mà ăn, trong lòng lại cười trộm, tốt quá, quả nhiên hữu hiệu, hắn đã quên việc muốn trừng phạt cô rồi.
Ai, nếu cô biết buổi tối hôm đó, Mạc Dịch Hiên sẽ hóa thân thành đại ma vương, ở trên giường cùng cô thanh toán nợ nần này, thực không biết cô còn cười được hay không a.
Cơm nước xong xuôi, Minh Nhan đề nghị đi ra ngoài một lát, đi đâu cũng được, chỉ là không thể ở nhà, cô phải rời khỏi nơi nào có giường a.
Mạc Dịch Hiên cảm thấy không sao cả, gật gật đầu, dù sao chỉ cần ở cùng cô, đi nơi nào cũng được, tuy rằng hắn có vẻ muốn ở nhà hơn, tốt nhất là ở trên giường, bất quá ý nghĩ của bà xã hắn lại ngược với hắn.
Hai người đều mặc trang phục ngày thường màu trắng, giống như những đôi nam nữ đang yêu nhau cùng nắm tay đi dạo trên đường. Lúc đầu, Minh Nhan có chút ngượng ngùng, có người nhìn về phía bọn họ, cô liền đỏ mặt, bất quá cũng dần dần cảm thấy quen với những ánh mắt đó.
Ai kêu bên cạnh cô có một thùng dấm khổng lồ làm gì, cô chỉ nhìn người khác có một chút là hắn liền nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng liền uy hiếp cô, nếu lại nhìn người khác nữa thì cô coi như tiêu, không có biện pháp cô đành phải đem toàn bộ tâm tư tập trung trên người hắn, mới có thể làm cho hắn vui vẻ hơn một chút. Bởi vì tất cả tâm tư đều tập trung trên người hắn nên cô cũng không rảnh đi bận tâm đến ánh mắt của người khác. Ai, dạo phố cũng mệt như vậy
Cùng nhau đi dạo bên ngoài đến hết giờ ngọ (từ h đến h là giờ ngọ đó mọi người, ở đây là qua h chiều rồi đó), xem phim, ăn cơm chiều, mà người nào đó còn nhất quyết yêu cầu cô cùng hắn đi mua ‘cái hộp gì đó’ rồi mới chịu về nhà. [BN: hắc hắc, ai hok hỉu hộp gì thỳ liên lạc cho Nghi, Nghi nói nhỏ cho nge a =]], NV: chọt chọt Nghi mụi thế hộp gì vậy mụi bịt miệng cười gian xảo]
Vừa vào cửa, Mạc Dịch Hiên liền ôm lấy Minh Nhan đi vào phòng tắm, hắn nhịn đã lâu, bởi vì đang ở bên ngoài, cho nên Minh Nhan ngay cả hôn cũng không cho hắn hôn một cái, ôm ấp thì cũng khỏi nói đến, hoàn toàn không được, nhiều nhất chỉ có thể nắm tay nhau mà thôi.
Việc này đối với một người mới kết hôn lại còn mới nếm thử cảm giác mây mưa như hắn mà nói là không thể đủ.
Hắn khẩn cấp đấu tranh anh dũng trong bồn tắm lớn, Minh Nhan trên cơ bản đã không thể nói được gì, ai bảo vừa rồi lúc ở trên xe, cô đã đồng ý với hắn là về nhà sẽ theo ý hắn làm chi, mà tình huống lúc đó cô cũng không thể nào không đáp ứng, cô cũng không đến mức đi ‘làm’ ở trên xe a.
Lúc trở lại trên giường, lại đại chiến thêm vài lần nữa, mà hắn còn thay đổi đủ loại tư thế, nói đó là trừng phạt cho ngày hôm nay. Minh Nhan khóc không ra nước mắt, thì ra hắn chưa quên a, lúc ấy chỉ là kế hoãn binh mà thôi, ô ô...... Vì sao cô vĩnh viễn cũng đấu không lại đại ma vương vậy a.
Chờ đến lúc người nào đó rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn thì Minh Nhan cũng đã mệt muốn chết, muốn ngủ rồi thế mà người nào đó còn khen ngợi. “Hôm nay em không ngất xỉu giữa đường nha, kiên trì đến cuối cùng, có tiến bộ, tiếp tục cố gắng a.”
Còn cố gắng sao, cố gắng nữa chắc cô ngay cả cọng tóc cũng không còn, bất quá Minh Nhan cũng chỉ dám rống giận trong lòng hai tiếng, thật sự là sức nói chuyện cũng đã bị hắn làm cạn kiệt.