Hắn thong thả tắm rửa xong đi ra, lại đá phải chiếc hộp mà lúc nãy đã tùy tiện vứt trên sàn. Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn cầm lấy chiếc hộp, mở phần giấy gói bên ngoài ra xem.
Không xem thì thôi nhưng vừa thấy thì đầu hắn đều nổi hắc tuyến, trong hộp là ‘áo mưa nhỏ’với đủ loại kiểu dáng.
Kiểu dáng kì dị cổ quái nào cũng có, chỉ là không có điểm nào là bình thường.
Tám phần lại là đồ của Lưu Vũ Trạch tàng trữ, sở thích của tên nhóc kia thực không bình thường mà.
Nhìn nhìn cái ‘áo mưa nhỏ’ trong tay, lại nhìn người nào đó đang ngủ ngon trên giường, trong lòng hắn nổi lên một trận bực mình.
Một tuần không gặp, tối nào hắn cũng nhớ cô mà ngủ không ngon, thế nhưng cô lại có thể ngủ thoải mái như vậy.
[Tác giả: Đây thật đúng là oan uổng cho Minh Nhan, kỳ thật một tuần nay Minh Nhan cũng ngủ không ngon, nằm ở trên giường, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, không thoải mái, nhưng đánh chết cô cũng không chịu thừa nhận là vì thiếu hắn. Cho nên bình thường, cô đều lăn qua lộn lại, cố gắng đến nửa đêm mới ngủ được, hôm nay cũng thật không may, cô vừa ngủ say thì Mạc Dịch Hiên lại trở về.]
Tiểu ác ma trong lòng Mạc Dịch Hiên lại bắt đầu tàn sát bừa bãi, d thế nào hắn cũng phải đòi một chút an ủi cho nỗi khổ tương tư của hắn mới được.
Cho nên cầm hộp ‘áo mưa nhỏ’ cổ quái kì dị kia, hắn quyết định mình không nên phụ tấm lòng tốt của bạn bè, cứ thử dùng xem sao. Hắc hắc......
Hắn bổ nhào vào trên giường như một con sói đang đói bụng mà chụp lấy con mồi, hai ba giây liền cởi hết quần áo của Minh Nhan.
Minh Nhan bị hắn quấy rầy không kiêng nể gì mà tỉnh lại, dụi dụi mắt, có chút không biết mình đang ở nơi nào.
Nhưng sức nặng trên người, cùng hương vị quen thuộc nhắc nhở cô ‘Đại ma vương’ đã giờ phút này đang cố gắng làm việc trên người cô.
Cô thử đẩy đẩy hắn, muốn nói với hắn. “Anh...... Ân, trở về khi nào a?”
Đáng tiếc, đại ma vương hiện tại có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, không có thời gian cùng cô nói chuyện phiếm, cho nên thực rõ ràng hôn cô thay thế.
Lúc đại ma vương mặc vào đồ bảo vệ xong thì như có một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái mà tiến vào cô, từ nơi nào đó truyền đến kích thích mãnh liệt, mới làm cho Minh Nhan thoáng phục hồi tinh thần lại.
Thở gấp vài tiếng, cố gắng hít thở, Minh Nhan bắt đầu phản kháng, dùng sức đẩy người nào đó đang công thành đoạt đất trên người cô, gắt giọng. “Bại hoại, anh...... vừa về đến...... liền ép buộc em. A...... Ân......”
Thấy Minh Nhan dùng giọng hơi làm nũng kêu hắn ‘Bại hoại’, mà một chút sức lực nhỏ của cô giờ phút này cũng hắn bị lý giải thành đang cổ vũ dục vọng, vì thế càng gợi lên dục vọng muốn chinh phục trong người hắn, cho nên hắn càng ra sức tiến vào.
“Không...... muốn...... Ân......”
“Bại hoại......”
“Hiên...... Xin anh...... Dù...... ...... Em, trời ạ...... ân...... A...... Ân......”
Tha cho cô là không có thể, ai bảo hương vị của cô ngọt ngào như vậy, làm cho hắn muốn ngừng mà ngừng không được, đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn a.
tiểu biệt thắng tân hôn: ly biệt một khoảng thời gian ngắn còn nồng nàn hơn so với mới cưới.
Cho nên đại ma vương nào đó càng cố gắng cày cấy, khiến Minh Nhan ngay cả sức lực cầu xin tha thứ cũng không có, chỉ có thể vô thức rầm rì hùa theo hắn.
“......”
Đợi đến khi đại ma vương rốt cục thoả mãn mà dừng lại, Minh Nhan đã bị hắn ép buộc đến cả người vô lực, chỉ có thể dựa vàngực, nghe tiếng tim hắn đập mạnh, mặc hắn vuốt ve mình từng chút từng chút một.
Cố gắng khôi phục lại sau trận kích tình, Minh Nhan cảm thấy đã có chút khí lực, liền giãy dụa muốn rời khỏi người hắn, đánh vào ngực hắn một cái, oán giận nói. “Anh không phải đã đồng ý với em, không dùng cái loại kia nữa sao, sao anh nói mà lại không giữ lời vậy.” Mãnh liệt kích thích vừa rồi thật ra không chịu sự khống chế của hắn.
Mạc Dịch Hiên nghe vậy, tươi cười xấu xa, kéo Minh Nhan qua, hôn một cái, nói. “Bà xã đại nhân, thực oan uổng cho anh nha, anh thật sự không dùng cái loại kia, lần này anh dùng loại hình xoắn ốc mà. Nếu em không tin anh, chúng ta thử lại lần nữa, để em cảm thụ một chút, có phải khác nhau hay không a.” Hắn giả vờ áp đảo Minh Nhan muốn làm thêm một lần nữa.
Minh Nhan sợ tới mức lui ra khỏi lòng hắn, liên tục xua tay nói. “Không cần, không cần, em tin, em tin.” Trong lòng vẫn nói thầm: Thử lại lần nữa chắc thắt lưng của cô sẽ đứt mất. Bất quá nghĩ lại, tại sao đại ma vương lại có mấy cái ‘áo mưa nhỏ’ kì quái như vậy, chẳng lẽ hắn biến thái, nghĩ vậy cô lại xê dịch ra bên ngoài một chút. [tác giả: Hình như lần đầu tiên là ngươi tự mình chọn mà. Đừng ngậm máu phun người nha.]
Đợi nửa ngày, lúc Minh Nhan đang mơ mơ màng màng ngủ thì Mạc Dịch Hiên đột nhiên lại mở miệng hỏi. “Bà xã đại nhân, một tuần không gặp, chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao?”