Rất nhanh đã ăn điểm tâm xong, Minh Nhan ngồi trên xe Mạc tổng tài cùng đi làm, lúc còn cách công ty một con đường, Minh Nhan bảo hắn cho cô xuống, Mạc tổng tài nhìn cô một cái, không nói gì chỉ làm theo ý cô.
Minh Nhan mừng thầm, xem ra Mạc Dịch Hiên rất biết giữ lời hứa, ngoan ngoãn phối hợp với cô như vậy.
Lúc Minh Nhan đến cửa công ty lại thấy Mạc tổng tài nhàn nhã đứng đó, hắn đang nhìn về phía cô mà cười, trong lòng Minh Nhan tức giận đến mức thu hồi ngay câu nói vừa nãy, hắn một chút cũng không giữ lời, vừa nãy cho cô xuống xe nhất định là cố ý muốn chỉnh cô.
Minh Nhan vừa đi tới cửa, Mạc Dịch Hiên liền bước lên nắm lấy tay cô nói. “Bà xã đại nhân, chúng ta cùng vào thôi
“Không cần, không cần, tổng tài đại nhân lão nhân gia ngài đi trước đi.” Minh Nhan có chút nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai chữ ‘Tổng tài’, đồng thời muốn rút bàn tay đang bị nắm lại, quan hệ của họ mà bị lộ, dù có chết cũng không chối được, cô lại không dám phản ứng gì mạnh, dù sao đây cũng là chỗ đông người, sẽ thu hút ánh mắt người khác.
“Vậy không được, chúng ta là vợ chồng phải cùng nhau tiến thoái.” Mạc Dịch Hiên đứng yên không chịu đi.
Minh Nhan thực sốt ruột, tuy rằng đã vào giờ làm việc, nhưng người ra vào công ty vẫn rất nhiều, cô rất sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.
“Mạc Dịch Hiên, không phải anh đã đồng ý với tôi là tạm thời giữ bí mật rồi đó thôi! Anh muốn đổi ý sao?”
Thấy Minh Nhan nghiến răng nghiến lợi gọi hắn là ‘Mạc Dịch Hiên’, người nào đó cảm thấy thập phần chói tai, vì thế ngoáy ngoáy lỗ tai, vô lại nói. “Bà xã đại nhân em nói cái gì, anh nghe không rõ.”
Trên đầu Minh Nhan như có ba vị chân hỏa đang bùng cháy, cô dùng giọng nói dịu dàng gọi. “Ông xã......” Cô cố gắng ra vẻ thực ủy khuất, mắt to ngập nước chớp chớp khẩn cầu, “Anh đồng ý với người ta tạm thời giữ bí mật đi.” Chiêu này quả nhiên dùng được.
“Vậy cũng được, bà xã đại nhân, chúng ta hôn một cái tạm biệt đi!” Nói xong ngón tay Mạc Dịch Hiên liền chỉ chỉ ở môi hắn, ánh mắt cũng bóng lưỡng, chỉ một động tác đơn giản như vậy của hắn nhưng thật giống như một loại mời gọi, đằng sau động tác đó hàm chứa vô số ái muội.
Minh Nhan thấy hắn một bộ dáng không chịu đi, hung ác mà chạm môi hắn một chút, hắn nhấp môi dưới, giống như không hài lòng, ghé vào tai cô nói. “Giữa trưa phải bù a.” Sau đó mới bước đi.
Minh Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghĩ tới câu hắn nói ‘Giữa trưa phải bù’, bù cái gì a, trực giác mách bảo cô đây không phải chuyện gì tốt, xem ra giữa trưa hôm nay cô phải trốn thật xa thật xa.
Sự thật chứng minh, họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, cô đã đến muộn, lại còn bị người nào đó bám riết lấy, cái thang mia mới chỉ đi đến lầu hai, không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể xuống đây lại.
Trong lòng Minh Nhan lại âm thầm mắng Mạc tổng tài một trận, thầm nghĩ: Về nhà xem tôi xử lý anh như thế nào. Mà không ý thức rằng trong vô thức cô đã gọi ngôi nhà bọn họ cùng nhau trang hoàng kia là ‘nhà’ rồi. Nếu người nào đó biết được hẳn là sẽ vui đến chết mất.
Ngàn đắng vạn khổ mới đi lên được chỗ làm việc, cô còn chưa ngồi được vào chỗ của mình thì Tân Vãn đã đi tới. Hai mắt bóng lưỡng nhìn Minh Nhan, một bộ dạng như bắt kẻ thông dâm tại giường, làm Minh Nhan hoài nghi không biết có phải cô ấy đã đặt thiết bị nghe trộm trên người mình hay không mà đối với gian tình của cô cùng Mạc tổng tài lại biết rõ ràng như vậy.
“Hắc hắc, thành thật khai báo, cậu có phải đã cùng Mạc tổng tài ‘làm’ không? Làm mấy lần? Hôm nay hai người đều đến muộn nga. Còn cố ý tách ra mà vào, sợ người khác hoài nghi các người có gian tình phải không.” Tân Vãn bày ra vẻ mặt ‘đừng hòng nói dối’. [BN: á, á, á, chị Tân Vãn BT quá đi a hắc hắc]
Sợ cái gì là gặp ngay cái đó, quả nhiên cô ấy đã phát hiện. Trong đầu Minh Nhan rất hỗn loạn, nghĩ xem phải trả lời cái vấn đề to lớn của cô ấy như thế nào đây. Đột nhiên cô phát hiện có chỗ không bình thường, tại sao Tân Vãn lại xuất hiện ở đây vào lúc này? Rõ ràng là các cô làm việc ở tầng khác nhau mà.