Sau kỳ nghỉ tuần trăng mật kéo dài một tháng, Huyền Dương tức tốc quay lại với công việc. Cô thức đêm viết báo cáo, ngày ngày nghiên cứu những tài liệu Y học khó hiểu, trong tuần lại phải đi thuyết giảng tại các trường đại học Y trong nước.
Minh Kỳ rất đau lòng khi nhìn thấy cô gái của mình chìm ngập trong đống công việc bề bộn. Ngoài trừ việc buổi sáng phải đi dạy học, tối cập nhật tình hình cổ phiếu cùng thảo luận chuyện công ty qua máy tính với Lục Phong, thời gian còn lại anh đều rảnh. Rõ ràng với % cổ phần D&K trong tay, anh hoàn toàn có thể nuôi hai người một cách dư dả, tiền nhiều tiêu không hết. Nhưng chính là, anh không muốn gò bó cô, nhốt cô trong chiếc lồng chim bằng vàng xa hoa đẹp đẽ.
Vậy nên những buổi tối ngắm nhìn tấm lưng cằm cụi của cô làm việc, anh chỉ biết thức cùng cô, xoa bóp hai đôi vai đã mỏi nhừ của người con gái.
Huyền Dương lúc đó chỉ biết cười trừ, an ủi :"Em chỉ bận khoảng thời gian đầu thôi, sau này công việc lại vào quỹ đạo mà..."
Huyền Dương tuy nói vậy, nhưng nhìn ánh mắt đau lòng của anh, trái tim cô cũng mềm nhũn thành bãi nước. Cô áp mặt lên ngực anh, hít hà hương thơm đầy nam tính của người con trai.
"Em rất ổn, thức cả đêm cũng được. Anh cứ đi ngủ đi."
Minh Kỳ liếc mắt về phía bờ mắt thâm quầng của cô, phun một câu :"Nếu em khỏe như vậy, chúng ta có nên làm công việc tạo ra em bé không ?"
Quả nhiên Huyền Dương ngay lập tức đỏ mặt. Bình thường bọn cô làm không hề sử dụng biện pháp an toàn. Nhưng mà hơn hai tháng cũng chưa thấy dấu hiệu gì, Huyền Dương cảm thấy chính là lỗi của mình. Dù sao cô đã vượt qua độ tuổi đẹp nhất để sinh con, việc thụ thai khó khăn hơn là một điều bình thường.
Không ngờ sau một tháng, cô được cầm trên tay phiếu kiểm tra sức khỏe định kỳ, trên đó hàng chữ "mang thai hai tuần" chói lọi chọc mù mắt người nhìn.
"Chúc mừng chị ! Chúc mừng !" Đồng nghiệp xung quanh vỗ tay, trên môi họ đều nở nụ cười thật lòng.
Huyền Dương tuy là học sinh giáo sư Doãn Tâm nhưng tính tình trầm ổn không kiêu ngạo, làm việc nghiêm túc, dung mạo lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Tuy đôi lúc có hơi lạnh lùng ít nói, nhưng mỹ nữ băng thanh ngọc khiết, ai mà chẳng thích ?
Một số bác gái có kinh nghiệm trong chuyện sinh đẻ liền bâu lấy cô, thuyết tràng một hồi về những điều cần lưu ý và cả những điều cấm kỵ. Từ chế độ ăn dinh dưỡng đến việc hoạt động trong thời kỳ mang thai, tỉ mỉ như mẹ dặn dò con gái.
Huyền Dương dù đã cố gắng tập trung nghe, nhưng đầu óc vẫn là một mảng mờ mịt.
Cô... có thai sao ?
Cô sắp trở thành một người mẹ sao ?
Quan trọng là anh... biết tin này sẽ phản ứng như thế nào ?
Huyền Dương rối răm một hồi, làm việc không thể nào tập trung được. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ : trong bụng mình đang nảy mầm một sinh linh, thứ mà sau này sẽ trở thành con ruột mình.
May mắn hôm nay Huyền Dương không có quá nhiều ca trực, khoảng thời gian giữa trưa đến đầu chiều đều rảnh hoàn toàn. Cô quyết định mua hộp cơm nhỏ đến đại học A, suy nghĩ muốn gặp anh, được nhìn thấy anh quay cuồng suốt trên quãng đường đi.
Lúc cô đến, các lớp vẫn chưa tan học. Huyền Dương đi đến bảng phân chia tiết học trong tuần, tìm kiếm tên "giáo sư Đinh Minh Kỳ".
Huyền Dương qua cửa sổ nhìn thấy lớp học đông đúc nhưng vô cùng im ắng, ánh mắt của mọi sinh viên đều tập trung lên bục giảng. Ở đó có thân hình một người đàn ông cao lớn, đôi chân dài hoàn mỹ, chiếc áo sơ mi trắng muốt càng làm tôn lên khí chất sạch sẽ thư sinh, một khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đẹp không góc chết. Giọng anh vừa dịu dàng vừa trầm ấm, từng công thức toán học qua lời giảng của anh trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Việc một lớp học đến đầy đủ như vậy cô hoàn toàn có thể hiểu.
Tuy nhiên Huyền Dương có bị đánh chết cũng không dám đường hoàng bước qua cửa chính phá hỏng buổi học của mọi người. Vậy nên cô học theo Ngọc La, quay đầu bước về phía sau, rón ra rón rén lẻn vào lớp bằng cửa phụ.
Thân hình Huyền Dương nhỏ nhắn nên rất dễ trà trộn vào các bạn sinh viên. Nhưng diện mạo lại quá nổi bật, không thể tránh khỏi việc bị các em sinh viên chú ý. Xung quanh cô bắt đầu xuất hiện các tiếng xì xào to nhỏ khiến cô phát ngượng lên, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng.
Giáo sư Minh Kỳ nhíu mày trước tình trạng mất trật tự của lớp. Nhưng khi liếc mắt qua thấy được khuôn mặt quen thuộc kia, anh lại không nhịn được lộ ra tia kinh ngạc cùng vui sướng.
Huyền Dương hơi chột dạ khi bị anh nhìn thấy, cô đưa ngón tay lên môi, làm vẻ mặt đáng thương cầu xin anh đứng nói gì.
Trong tâm Minh Kỳ đang gào thét trước cử chỉ đáng yêu của cô, hận không thể ngay lập tức ôm lấy cô nựng má, thân thiết một lúc. Minh Kỳ cảm thấy, việc anh nhịn được chính là một kỳ tích.
Giáo sư e hèm một tiếng, âm lượng bình thường nhưng vang vọng khắp lớp. "Mời bạn nữ hàng cuối đứng dậy lên bảng viết câu trả lời cho thầy."
Huyền Dương ngó nghiêng ngó dọc, phát hiện ra trong lớp này cũng chỉ có bốn bạn nữ tính cả cô, trong đó ba bạn đã chễm trệ ngồi bàn đầu để ngắm vị thầy giáo điển trai. Cô nghiến răng ken két, hùng hổ bước về phía bục giảng trước ánh mắt tò mò cùng thưởng thức của mọi người.
Huyền Dương nhận lấy viên phấn trong tay anh, trong khoảnh khắc rút tay còn bị anh trêu bằng cách nhéo nhẹ lên mu bàn tay, không đau nhưng nhột trái tim cả hai người.
Huyền Dương nghiêm túc xem xét công thức dài dằng dặc trước mặt. Sau một phút, cô giơ viên phấn lên, bình thản viết tiếp. Nét chữ thanh mảnh gọn gàng, từng con số được trải ra. Khi đến cuối bảng gần vị trí của anh, cô mới dừng tay. Quay sang nhìn "vị thầy giáo", cô cười thách thức :"Thầy, em làm xong rồi."
Minh Kỳ cười cưng chiều, cảm thấy con mèo nhỏ của anh làm gì cũng dễ thương hết. Nhưng khi quay sang phía các sinh viên, anh lại trở lại dáng vẻ xa cách lạnh lùng. "Bạn nữ làm đúng rồi, các bạn chép xong rồi mới được về. Hôm nay tôi cho nghỉ sớm, giải tán."bg-ssp-{height:px}
Nói xong, anh nắm lấy tay cô, không quan tâm đến vẻ mặt cực kỳ bàng hoàng của các bạn sinh viên mà dắt cô về phía phòng làm việc của mình. Trên đường đi Huyền Dương chỉ biết cúi gằm mặt xuống, thỉnh thoảng bước qua hành lang gặp người quen Minh Kỳ lại dừng lại, tự hào khoe :"Đây là vợ tôi, Huyền Dương." Sau đó lại tiếp tục bước đi, làm gò má cô nổi lên một tầng đỏ ửng.
Vừa vào đến phòng anh, cô đã vội vàng gạt tay anh ra, khoanh tay mắng :"Sao anh lại gọi em lên ! Chẳng may em lại không làm được thì làm sao ? Ghét !"
Minh Kỳ vẫn kiên trì ôm chầm lấy cô, để cô ngồi trong lòng mình trên chiếc ghế sô pha mềm mại, chỉ dịu dàng xoa đầu. Huyền Dương thấy cử chỉ của anh ấm áp như vậy, cũng hơi hối hận về lời nói của mình.
"Em... xin lỗi. Đáng lẽ ra em không nên vào làm phiền lớp anh như vậy..."
Minh Kỳ lắc đầu, nói :"Không sao, lỗi cũng là do anh. May mà em giải được, nếu không người đang hối hận chính là anh chứ không phải là em."
Huyền Dương rơi vào trạng thái cảm động, đột nhiên cánh tay cô sượt qua chiếc túi bên trái, cảm nhận được phần gồ lên vì một tờ giấy. Cô ngay lập tức bừng tỉnh.
"A ! Quên mất !" Huyền Dương cuống cuồng tìm tờ giấy trong túi mình, cầm trên tay nhưng không dám đưa cho anh.
Minh Kỳ khó hiểu, anh nhẹ nhàng cầm tay cô, sau đó chậm rãi thành công lấy được tờ giấy.
Huyền Dương nhắm tịt mắt ngồi sang một bên, không dám nhìn vẻ mặt của anh. Nhưng những gì cô thấy, chính là im lặng, im lặng và... im lặng.
Vào đúng khoảnh khắc Huyền Dương định mở mắt, cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy mình từ đằng sau, khuôn mặt anh áp lên vai cô, từng giọt nước mắt nóng hổi làm ướt cả một mảng quần áo.
Giọng Minh Kỳ khàn khàn mang theo vài tiếng sụt sịt, nhưng cô cảm thấy đấy chính là giọng dễ nghe nhất mà cô từng được nghe.
Anh nói :"Huyền Dương, cảm ơn em. Cảm ơn em đã cho anh cơ hội được làm bố của con em. Tương lai hãy để anh lo cho gia đình mình..."
———
Chín tháng sau, tại bệnh viện phụ sản thành phố.
"Sao Huyền Dương vẫn chưa xong ? Có phải cô ấy đau lắm không ? Bác sĩ, ông có thể giúp vợ tôi bớt đau được không ?" Người con trai vò đầu bứt tai, nhưng làm cách nào cũng không thể làm vơi bớt cơn lo lắng dâng lên trong lòng.
Ngọc La bên cạnh cũng sốt ruột không kém :"Chi phí gì chúng tôi đều có thể trả hết. Ông mau bảo họ giúp đỡ Huyền Dương đi !"
Dì Vũ có vẻ bình tĩnh nhất, nhưng vẫn không kìm được hùa theo Ngọc La, chỉ mong có thể khiến sản phụ bớt đau.
Vị bác sĩ chỉ biết cười miễn cưỡng, xua tay an ủi :"Những trường hợp như vậy bệnh viện chúng tôi đã từng gặp rất nhiều. Các vị yên tâm, các bác sĩ giỏi nhất của tỉnh đã tập trung tại đây, sản phụ chắc chắn sẽ không sao..."
Ông còn chưa dứt lời, trong phòng đã vang lên tiếng khóc "oe oe". Sau đó là lời của vị y tá :"Chúc mừng, là một bé gái khỏe mạnh !"
Đầu Minh Kỳ như bùng nổ, anh xúc động đến nỗi đẩy ông bác sĩ ra, bất chấp tất cả xông vào trong phòng. Khuôn mặt mệt mỏi trắng bệch của cô đập vào mắt anh khiến tim anh như bị khoét bởi hàng ngàn con dao.
"Huyền Dương, là anh đây, Huyền Dương, em làm rất tốt..." Giọng Minh Kỳ run rẩy.
Huyền Dương nằm bất động trên giường, phía dưới cơ thể dính đầy máu, nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về phía khuôn mặt lo lắng của anh. Cô thở khó khăn, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
Ngọc La cùng dì Vũ cũng xồng xộc bước vào, hai người lúc thì hỏi thăm tới tấp Huyền Dương, lúc thì bu lại xem xét thân hình nhỏ nhắn của bé gái xinh xắn.
Vị y tá bế đứa trẻ nhìn thấy bố của bé gái, liền bảo anh dạng tay ra, sau đó cẩn thận đặt bé con vào trong lòng anh.
Minh Kỳ trước đó đã học qua khoá học dành cho các ông bố, nhưng khi tận tay mình bế đứa trẻ là tinh hoa của cô và anh, anh vẫn không thể kiểm soát cơn xúc động. Anh bước lại gần cô, hơi nâng khuôn mặt bé gái lên, cười ngờ nghệch.
"Huyền Dương, đây là con chúng ta..."
Huyền Dương nhìn cảnh anh chăm chút bế con mình lên, trong lòng như có một cỗ nước ấm chảy qua.
Hạnh phúc, có lẽ đơn giản là như vậy.