Duy Nhất lái xe ngang nhà Thiên Ngọc, vừa hay nhìn thấy bà Hạnh và Anna từ nhà cô bước ra, trông sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm.
Cậu nhíu mày, tự hỏi không biết họ đến nhà Thiên Ngọc làm gì.
Duy Nhất lái xe về nhà bà Diệp, đợi hai người họ về rồi hỏi cho ra lẽ.
“Mẹ và Anna vừa qua nhà Thiên Ngọc làm gì?”
“Ngoài việc bảo nó tránh xa Duy Đại ra thì còn làm gì?”
Bà Diệp ngồi xuống ghế, bỏ túi xách sang một bên rồi rót một tách trà uống.
“Đúng là mẹ nào con nấy, đều trơ trẽn như nhau.”
“Bác, bác bớt giận.” Anna ngồi cạnh bà Diệp an ủi, cô ta nhìn Duy Nhất bằng ánh mắt nai tơ thường ngày: “Louis, anh có gì từ từ nói.
Sao lại lớn tiếng với mẹ như thế?”
“Mẹ mệt rồi, mẹ lên phòng nghỉ trước đây.”
Nói rồi bà Diệp cầm túi xách lên phòng, lúc này chỉ còn lại Anna và Duy Nhất.
Cậu hỏi: “Anna, còn em nữa.
Lần này em về bộ tính chia rẽ anh hai và Thiên Ngọc sao?”
“Em…”
Mối tình đơn phương đầu tiên của Duy Nhất từng nói với Thiên Ngọc chính là Anna.
Anna là bạn thanh mai trúc mã của Duy Đại và cậu.
Từ nhỏ cậu đã thích Anna nhưng trớ trêu thay Anna lại chỉ quan tâm mỗi Duy Đại.
Mặc dù chơi chung nhưng Anna suốt ngày chỉ lẽo đẽo theo sau anh, còn Duy Nhất chỉ là chiếc bóng mờ nhạt đuổi theo Anna.
Khi Duy Nhất quyết định trở về Việt Nam, cậu đã quyết tâm quên đi Anna và không lâu sau đó cậu đã quen Thiên Ngọc.
Những tưởng mình đối với Thiên Ngọc là duy nhất, thế nhưng khi bà Diệp nói Anna nhớ cậu, nói chỉ cần cậu về Mỹ học, Anna sẽ chấp nhận quen cậu mà cậu đã phụ lòng người con gái tốt như Thiên Ngọc, để cho cô đau khổ suốt một thời gian dài.
Quen Anna chưa được một năm, cậu mới phát hiện ra Anna chưa từng thích cậu.Tất cả chỉ là vở kịch cho mẹ cậu dựng nên, muốn dùng Anna để chia rẽ cậu và Thiên Ngọc.
Còn Anna, cô ta chỉ vì muốn chọc tức Duy Đại cho nên mới chấp nhận quen Duy Nhất.
Nhưng cô ta không ngờ Duy Đại lạnh lùng, chưa một lần để mắt đến cô ta.
“Anh hai không thích em, đến bao giờ em mới chịu hiểu và chấp nhận hả Anna?”
“Louis, anh đừng nói nữa.” Anna tức giận hét lên, chuyện gì cô ta cũng chấp nhận nhưng việc Duy Đại không thích cô ta là điều mà cô ta không bao giờ muốn thừa nhận: “Chẳng phải anh quay về đây cũng chỉ vì muốn tìm lại cô ta hay sao? Bây giờ anh giúp em giành lại Duy Đại, em sẽ giúp cô ta trở về với anh.”
Duy Nhất im lặng, Anna nghĩ cậu sẽ đồng ý nên trong lòng mừng thầm.
Bỏ lỡ Thiên Ngọc đúng là Duy Nhất cảm thấy rất tiếc nhưng tội lỗi mà cậu gây ra với cô, cậu không thể nào bù đắp được.
Bây giờ cô đang rất hạnh phúc với Duy Đại, cậu không thể hèn mọn đem cô về lại bên mình.
Mặc dù cậu rất muốn điều đó.
“Anna, vô ích thôi.
Anh sẽ không giúp em.
Em cũng nên bỏ cuộc đi, nếu để Duy Đại biết chuyện này, em và mẹ sẽ không xong với anh ấy đâu.
Em cũng thừa biết tính Duy Đại không giống anh, anh ấy sẽ làm mọi cách để bảo vệ tình yêu của mình.
Điều quan trọng…” Duy Nhất tiến lại gần Anna, tay vén tóc cô ta ra sau tai, mỉa mai: “Anh ấy không thích em.”
Rồi Duy Nhất bỏ đi.
Câu cuối cùng của cậu thành công khiến Anna phát điên.
Cô ta hét lên một tiếng, gạt đổ bộ bình trà trên bàn, tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên.
Cô ta ôm ngồi xuống ghế ôm mặt khóc.
Từ nhỏ đến lớn cô ta đều dành tình cảm cho một mình Duy Đại, cô ta cùng anh lớn lên thì người trở thành vợ anh nhất định phải là cô ta.
Cô gái kia lấy tư cách gì để xen ngang?
“Thiên Ngọc, tôi sẽ không để cho cô có được Vincent đâu.”
***
Thiên Ngọc về nhà đã thấy mẹ bày rất nhiều món ngon trên bàn, hôm nay Duy Đại cũng sẽ ăn cơm cùng nhà cô.
Từ lúc cô nói với mẹ mình đang quen anh, mẹ cô cũng xem anh như người trong nhà.
Hai đứa em cô thì khỏi nói, gặp Duy Đại là suốt ngày tíu tít chạy theo anh kể đủ thứ chuyện trên đời.
Vậy mà người nào đó cũng chịu khó ngồi nghe chúng kể đến khi mẹ bảo đến giờ ăn cơm mới thôi.
Trong lúc ăn bà Hạnh luôn quan sát thái độ của Duy Đại đối với Thiên Ngọc.
Nhìn anh chăm chút, cẩn thận từng li từng tí lo cho cô bà Hạnh cũng cảm thấy an tâm.
Bà chỉ muốn xác định xem Duy Đại có đủ yêu thương để có thể bảo vệ được con gái mình tránh khỏi “bão giông” ngoài kia hay không.
Hôm nay mẹ anh đã đến gặp bà, bà nghĩ hai người trước mắt vẫn còn một thử thách rất lớn.
Nhưng bà đủ lòng tin với Duy Đại, bà tin anh nhất định sẽ bảo vệ Thiên Ngọc thật tốt.
Bà luôn có cảm giác quen thuộc với Duy Đại, trong thâm tâm bà luôn nghĩ rằng dường như mình đã từng quen biết anh.
“Mẹ, mẹ ăn nhiều vào.
Dạo này con thấy mẹ hơi ốm đấy.”
Thiên Ngọc gắp đồ ăn bỏ vào chén cho bà, kèm theo sự quan tâm.
“Con cũng nên ăn nhiều vào để có sức khoẻ mà làm việc cho Duy Đại thật tốt.” Bà Hạnh đùa.
“Mẹ đừng lo cho con, anh ấy lúc nào cũng bắt con ăn nhiều.
Mẹ xem, đến cả bụng bây giờ chỉ toàn thấy mỡ.
Lỡ như con mập lên, còn ai dám lấy con nữa chứ?”
Thiên Ngọc chu môi phản ánh, tay còn làm hành động bóp bóp bụng cho mẹ xem.
Duy Đại nhăn mày hỏi: “Em không định gả cho anh à? Còn muốn lấy người khác?”
Hai đứa nhóc nào đấy cười ha ha, Thiên Nga sợ thiên hạ chưa đủ loạn còn châm dầu vào lửa: “Chắc chị hai muốn bỏ anh đó.”
Thế là sắc mặt ai đó hầm hầm, Duy Đại làm bộ giận dỗi, Thiên Ngọc làm hành động doạ đánh với Thiên Nga khiến con bé ngậm miệng giả vờ quay sang nói chuyện với Thiên Ngân.
Vừa rồi cô chỉ lỡ lời, nào ngờ lại khiến cho “hoàng thượng khó tính” nhà mình giận.
Duy Đại sau khi rửa chén xong, anh ra ngoài sân ngồi, Thiên Ngọc lẽo đẽo theo sau.
“Duy Đại, anh giận dai quá đấy! Vừa nãy em chỉ lỡ lời thôi mà.”
Thiên Ngọc dùng chiêu giận ngược lại, thế là ai kia đành xuống nước: “Vậy em chuộc lỗi đi.”
“Bằng cách nào?” Thiên Ngọc suy nghĩ một chút, thấy ai kia chu môi ra gợi ý, cô đỏ mặt nói: “Vậy anh… anh nhắm mắt lại đi.”
Duy Đại vui vẻ nhắm mắt lại.
Một đôi môi mềm mại phủ lên môi anh nhẹ như cánh hoa chạm nước.
Khi cô tính dời đi thì Duy Đại vòng tay ra sau siết lấy eo cô, dùng lưỡi tách răng cô ra để tiến sâu vào trong.
Thiên Ngọc thuận tình đáp trả, tay bấu lấy lưng áo anh, môi với môi dây dưa không dứt.
Được một lúc, từ đằng sau có tiếng nói vang lên khiến hai người họ dừng lại: “Ơ, đui mắt tụi mình rồi.
Thiên Nga, chúng ta mau vào nhà thôi.”
Thiên Ngân và Thiên Nga che mắt lại lủi vào nhà, Thiên Ngọc ngượng chín mặt.
Để hai em thấy thật xấu hổ chết được!
“Anh về nha.” Duy Đại khẽ cười hôn lên má cô, kề vào tai nói nhỏ: “Ngủ ngon, công chúa của anh.”
Khi anh đi ra khỏi cổng nhà mình rồi mà Thiên Ngọc vẫn còn ngồi ngây người ở đó.
Anh vừa gọi cô là công chúa của anh? Trời ạ, nghe sướng chết đi mất!
Thiên Ngọc ôm gương mặt đỏ hồng chạy một mạch lên phòng trùm chăn lại.
Cái tên Duy Đại chết tiệt! Sao cứ mãi làm cô mắc cỡ như thế?