Em Sẽ Tắt Máy Khi Nhớ Đến Anh

chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoài trời sáng rực nhưng hình như căn phòng vẫn đang chìm trong màn đêm, rèm cửa dày cộm che khuất ánh mặt trời, đèn ngủ trên đầu giường tỏa ra ánh vàng ấm ấp, chăng kín những mỏi mệt và lặng yên.

Thế nhưng trong điện thoại là một thế giới hoàn toàn khác.

Lê Lê: Đại tiên, chị rộng lượng quá nhỉ?

Ôn Dữu: Thế á?

Lê Lê: Á ớ gì nữa? Người yêu chị chả có thời gian gặp chị mà lại qua nhà ả khác cho mèo ăn lúc đêm lúc hôm, đã vậy còn cho ăn tận chục ngày. Chị thấy thế là bình thường à?

Ôn Dữu: Thì bận quá nên đêm mới cho mèo ăn được mà, còn gặp nhau thì đâu thể gặp lúc đêm được? Với lại chỉ cho mèo ăn thôi chứ có gặp chủ của mèo đâu, đây chỉ đơn giản là giúp người làm niềm vui còn gì?

Vân Nhiêu: Từ từ… Anh ấy chưa phải người yêu tao mà.

Lê Lê: Mà lạ hơn nữa ấy là ổng cũng chả phải người bình thường mà là ảnh đế đấy nhé, fan trên Weibo hơn triệu, còn mở studio nuôi cả đống nhân viên, biết rõ ra ngoài giờ nguy hiểm rình rập mà vẫn tự đi cho mèo ăn, thế mà bình thường à?

Vân Nhiêu: Fan trên Weibo của anh ấy chưa đến triệu đâu, mới có triệu thôi.

Ôn Dữu: Con Lê ơi, nếu mẹ nhờ con giúp mẹ mà con lại gọi đứa ất ơ nào đấy đến nhà mẹ thì mẹ rất khó chịu. Mặc dù mẹ cũng thấy ảnh đế ra ngoài nguy hiểm phết nhưng mẹ cũng hiểu được.

Lê Lê: Tao không hiểu đấy. Với cả chuyện này đâu so sánh như mày được, bọn mình thân nhau bao nhiêu năm? Vả lại bọn mình cũng là con gái nữa.

Ôn Dữu: Con gái con trai khác gì nhau, chỉ cần không vượt giới hạn tình bạn thì thân thế nào cũng được hết.

Ôn Dữu: @Công chúa Nhiêu Nhiêu, công chúa còn có bạn thanh mai trúc mã mười mấy năm trời đó, tình cảm cũng không kém ba đứa mình là bao đâu.

Lê Lê: Tao kệ, dù gì thì tao vẫn khó chịu [phát cáu] [phát cáu]

Hai cô nàng cãi nhau um tỏi trong inbox, Vân Nhiêu là người trong cuộc nhưng không chen vào được, thi thoảng hiện hồn lên nhưng rồi lại chìm nghỉm trong trong làn khói cuộn trào bốc ra từ hai ngọn núi lửa.

Tuy nhiên cô không thấy hai ngọn nửa lúi nói nhiều chút nào, đã vậy từng lời hai nàng bạn thân nói ra còn giúp cô đấu đá được với chính suy nghĩ của mình.

Giờ đây cô đang xoắn xuýt và mông lung cùng cực.

Ngồi ngẩn ra một lúc thì cô ấn call vào nhóm. Lê Lê nghe máy trong tích tắc, Ôn Dữu đang đi làm, chiều nay ít việc nên cô ấy cũng chạy ra chỗ yên ắng rồi bắt đầu công cuộc trốn làm.

– Công chúa định bảo ban gì thế?

Vân Nhiêu thở dài: “Mấy hôm trước tao nói với tụi mày là sau khi về nước tao muốn đi du lịch với đàn anh ý. Cơ mà giờ… tao không muốn đi nữa.”

Micro của hai ngọn núi lửa tự dưng bị kẹt.

Ngay sau ấy.

Lê Lê: “Mặc dù nãy tao mới mắng anh Cận Trạch mấy câu… Nhưng mày đừng có từ bỏ chứ!”

Ôn Dữu: “Công chúa! Mày phải vùng lên khởi nghĩa chứ, không thể thế được!”

Vân Nhiêu hắng giọng:

– Khụ khụ, ai bảo tao từ bỏ?

Cô ngồi tựa vào đầu giường, tay phải cầm điện thoại, tay trái mân mê con gấu bông mà Cận Trạch tặng, thi thoảng còn lắc qua lắc lại.

– Giờ tao… Đầu óc tao rối lắm. Tao thấy bọn mày nói chuyện cũng có lí, sau rồi tao bắt đầu tin anh ấy, tao nghĩ anh ấy thân với con gái cũng là chuyện bình thường. Nếu Tần Chiếu nhờ tao qua nhà cho mèo ăn thì dù tao bận thế nào, tao cũng sẵn lòng giúp cậu ấy, cho mèo ăn một năm cũng không sao hết.

– Nên là?

– Nên là.

Vân Nhiêu cao giọng: “Tao thấy vấn đề nằm ở chính tao. Huhuhu tao sợ lắm, muốn nói cũng chẳng nói ra thành lời, muốn hỏi cũng không hỏi được, cứ gặp chuyện là trốn luôn đi. Tao thấy tao không thể gặp anh ấy với cái tình trạng này được, như con dở, chả làm cho người ta thích mình chút nào… Có thuốc gì để bản thân mạnh mẽ lên được nhờ?”

Lê Lê nhịn cười: “Được rồi, tao biết mày muốn trở thành girl mạnh mẽ rồi.”

Ôn Dữu: “Sáng anh ấy đến sân bay đón mày mà? Bọn mày nói chuyện gì đấy?”

Vân Nhiêu lại than tiếp: “Chả nói gì hết. Ảnh hỏi sao tao không nói gì thế, thật ra thì lời tao muốn nói chất đầy cả bụng, thành quả bóng sắp nổ tung luôn rồi. Nhưng lúc nhìn anh ấy thì tao chả nói được gì cả. Xong sau ảnh thấy tao mất ngủ thì dặn tao về nhà ngủ đi, chở tao về nhà rồi đi luôn.”

Ôn Dữu suy tính: “Hừm… Đúng là dở hơi vãi, mày là rùa đấy à? Thích rúc đầu vào trong thế.”

– Hai chị thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi, trong cái hội này mỗi tôi là girl mạnh mẽ.

Lê Lê giễu cợt đầy chua ngoa, đặng, cô nàng bỗng đưa ra sáng kiến:

– Công chúa, nếu giờ mày không muốn đi du lịch với đàn anh nữa thì bọn mình đi chơi chỗ nào xa xa tí được không? Tao thấy mày phải xả hết ra đi, không phải cứ muốn làm girl mạnh mẽ thì cũng làm được đâu.

Sau khi nghe xong thì Vân Nhiêu cũng phấn khởi hẳn.

– Được đấy. Sếp cho tao nghỉ hai ngày, xong tao xin nghỉ thêm hai ngày nữa, cộng cả cuối tuần thế là tao được nghỉ sáu ngày. Cơ mà… Chắc đại tiên không được nghỉ dài thế đâu nhỉ?

– Được chứ.

Ôn Dữu trả lời bất thình lình: “Giờ tháng chín rồi mà tao còn chưa dùng ngày nghỉ phép năm nào đâu.”

Lê Lê: “Nghỉ một phát bốn ngày, mày không đau à?”

Ôn Dữu bật cười: “Dạo này tao cũng rầu lắm, muốn được nghỉ ngơi, quyết vậy nhé.”

Sau khi tắt máy, Lê Lê đã bắt tay lên lịch ngay. Đến gần tối, Ôn Dữu tan làm thì chị đại Lê giỏi ăn giỏi chơi đã lên lịch xong xuôi, gửi vào trong group như thể đang ban hành sắc lệnh, không được ý kiến ý cò gì hết. Chị đại phẩy tay một cái đã thu xếp các dịch vụ đâu ra đấy, từ vé máy bay tới chỗ ở rồi đến cả đoàn du lịch.

Mặc dù không có quyền phát biểu nhưng những gì khó chịu nhất trước khi đi du lịch đã được chị đẹp giải quyết hết rồi nên bé Vân và bé Ôn rất sẵn lòng để chị đại chỉ đạo.

Chiều thứ hai, chuyến du lịch năm ngày đến tỉnh C vùng Tây Bắc của bộ ba bestie đã được khởi động nhanh như chớp.

– Muốn thư giãn đầu óc, thả hồn đang rúc đầu như con rùa ra thì phải đi đến nơi cao nhất, bao la nhất để cảm nhận sự vĩ đại của linh thiêng của thiên nhiên.

Khi cả ba đang xếp hàng lên máy bay, Lê Lê đi đằng trước bỗng quay xuống nói với Vân Nhiêu:

– Nên điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta là Ngân Hà thành phố B tỉnh C. Giờ đang đầu thu, thời điểm ngắm cảnh đỉnh nhất luôn. Tối thì tìm chỗ nào trống để cắm trại, rồi ngắm cả bầu trời đầy sao… Ở đây cao hơn mặt biển khoảng ba nghìn mét, may mà bọn mình toàn mấy con gymmer gà mờ nên dung tích phổi cũng nhỏ, chắc không bị say sóng quá đâu.

Vân Nhiêu gật đầu như giã tỏi: “Ngóng lắm rồi đấy.”

Ba cô gái chiếm được một hàng cạnh cửa sổ. Mọi người xếp ba lô lên khoang hành lí, ngồi xuống xong thì bắt đầu tỉ tê rôm rả.

Bấy giờ máy bay vẫn đang đứng cạnh cửa lên máy bay, các hành khách cũng đã lên gần đủ.

“Lúc mày bảo mày bỏ bom anh Cận Trạch thì ảnh như thế nào?” Ôn Dữu tò mò hỏi.

Vân Nhiêu lườm cô nàng: “Sao mày lại cười trên sự đau khổ của người khác thế? Tao đã nói rõ với anh ấy rồi, tao đi du lịch giải giầu, sau khi về sẽ gặp anh ấy ngay. Ảnh cũng bình tĩnh, bảo bọn mình cứ việc đi chơi thôi.”

Ôn Dữu: “Ồ… Sao bọn mày nhạt thế…”

Cô nàng còn chưa dứt lời mà bỗng có tiếng “rầm” một phát, chiếc balo đang nằm trên khoang hành lí bỗng rơi bộp xuống, hạ cánh xuống chân Vân Nhiêu đang ngồi ngay chỗ ra vào.

Cô đứng bật dậy, ngạc nhiên nhặt balo lên, vỗ tay lên cặp để phủi bụi:

– Sao lại rơi thế này?

Cô nói xong thì Ôn Dữu với Lê Lê đang ngồi trong cùng cũng ngẩng lên nhìn khoang hành lí.

Ngăn hành lí trên máy bay hơi nghiêng vào trong, thiết kế cực kì an toàn và chắc chắn. Mặc dù chưa đóng khoang lại nhưng balo của cả hội cũng không to lắm, nãy nhét vào còn để sâu tít tận trong, máy bay vẫn đang đứng trên mặt đất không động đậy gì mà sao tự dưng lại rơi balo ra thế này?

Chiếc balo bị rơi ra ngoài là balo của Ôn Dữu. Cô ấy đứng lên, nhận cặp từ tay Vân Nhiêu, mở ra kiểm tra quần áo và đồ make up thì thấy mọi thứ vẫn được bình yên vô sự.

Lạ quá.

Vân Nhiêu ngoảnh lại nhìn Ôn Dữu, Lê Lê ngồi cạnh cửa sổ cũng ngước lên nhìn cô nàng.

Ôn Dữu đanh mặt. Cô ấy đã nghiên cứu tâm linh bao nhiêu năm trời, cứ có cảm giác cái chuyện lạ lùng này không phải điềm tốt lành gì.

Vân Nhiêu và Lê Lê cũng thấy nét mặt bạn mình đang thay đổi. Dù cả hai không hiểu tâm linh nhưng bọn cô tin chắc rằng đại tiên là hiện thân của tâm linh. Balo của đại tiên đang nằm yên trong khoang hành lí mà tự dưng rơi xuống thì chắc chắn đây là lời cảnh báo của ông trời rồi.

Nữ tiếp viên đến nhắc bọn cô ngồi xuống thắt dây an toàn, máy bay chuẩn bị cất cánh ngay bây giờ.

Cô ấy vừa nói xong thì tâm trí Vân Nhiêu và Lê Lê đã hiện lên vô vàn những cảnh tượng tai nạn hàng không thảm khốc rồi.

– Tao… Tao vẫn muốn sống.

Lê Lê sợ đến mức giọng cũng run run: “Đại tiên, mày đoán xem đây có phải là điềm rủi không?”

Ôn Dữu vẫn trầm mặc: “Tao không biết, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.”

Vân Nhiêu cũng sợ không kém: “Thế bọn mình phải làm sao? Chạy thôi chứ?”

Lê Lê gật đầu: “Dù thế nào thì cũng không được lấy mạng sống ra làm trò đùa.”

Cô ấy tuôn trào theo lời Vân Nhiêu nói, cả hai bắt đầu nghĩ cách đối phó. Tiên Ôn ngồi chính giữa hẵng còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bỗng thấy Lê Lê ngồi bên phải tự dưng ôm cổ, vừa thở hổn hển vừa nói với quả giọng khản đặc:

– Tao… Tao không thở được…

Vân Nhiêu vọt sang chỗ cô nàng, nắm tay bạn mình, lo lắng hỏi: “Lê Lê, mày sao đấy?”

Màn trình diễn của hai người đã thu hút khán giả xung quanh. Lê Lê còn chưa thở gấp được mấy đợt thì có một chú ngồi hàng trước đã rời ghế, lách xuống hàng bọn cô.

Một tay chú đỡ vai Lê Lê, tay kia thì kéo mắt cô lên để quan sát. Chú thì thầm:

– Tôi là trưởng khoa hô hấp của bệnh viện Nhân Tể. Mọi người là bạn cô ấy đúng không? Có biết bạn mình từng mắc bệnh này không?”

Vân Nhiêu: …

Lê Lê: …

Mịa!

Đúng kiểu “chị Đúng Lúc” cầm sô cô la đến gõ cửa “nhà Đúng Lúc”, nó lại đến đúng lúc quá cơ.

Khụ khụ!

Lê Lê tự dưng thở được bình thường: “Phù… Bác sĩ, hình như cháu… mắc chứng sợ máy bay? Giờ cháu đỡ hơn rồi, đỡ hơn rồi.”

Bác sĩ: …

Cô tiếp viên nghe thấy tiếng ở đây nên đã lo lắng chạy đến, chú bác sĩ hơn tuổi mang gương mặt “tôi thấy tôi vừa bị gài” quay sang giải thích với cô ấy:

– Không sao đâu, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy ngồi máy bay nên bị căng thẳng.

Hành khách ngồi xung quanh xì xào:

– Thấy không có vấn đề gì đâu, cất cánh thôi, tôi còn có cuộc họp ở thành phố B nữa.

– Đúng đúng, đừng có dừng bay làm gì.

Lê Lê với Vân Nhiêu không được đào tạo chính quy, giờ bị mọi người bu quanh thì đành phải gật đầu cười trong sự xấu hổ chứ cách diễn nát bươm đấy thì chả làm ăn được gì.

Sau khi mọi người đi hết, Ôn Dữu ôm ngực cười đến tắt thở:

– Há há há…. Chúng mày làm cái gì đấy? Nếu tao biết trước chuyện sống chết với tai nạn máy bay thì tao đã thành tiên từ lâu rồi, cần gì phải ở với hai đứa đui mù tụi mày?

Lê Lê lườm nguýt: “Mày vừa mới bảo không phải chuyện tốt lành gì mà.”

Ôn Dữu: “Giác quan thứ sáu thôi. Nay không mang bài không xem tử tế được. Khéo điềm báo tí nữa đi vệ sinh phải xếp hàng đấy. Với lại tao đã xem cho hai đứa chúng mày rồi, năm nay tụi mày đỏ lắm, quên rồi à?”

– Quên sao được.

Cuối cùng Lê Lê cũng được thở phào: “Người ta sợ chết tí thôi mà.”

Vân Nhiêu gật đầu lia lịa: “Tao cũng sợ chết, tao còn chưa tỏ tình với đàn anh đâu, tao không thể chết được.”

– Hay mày nhắn tỏ tình luôn đi?

Cô siết chặt điện thoại, khuôn mặt ửng lên, khẽ đáp: “Tắt máy rồi.”

– Đồ nhát cáy.

Lê Lê cười mắng cô, chuyển đề tài luôn: “Tao đọc review của người ta thì thấy bảo Ngân Hà có ngọn núi đẹp lắm, leo mấy cây số thì sẽ đến đài quan sát, có những ngọn núi bao phủ nằm đối diện luôn, bên dưới là cả một rừng bạch dương bạt ngàn. Nghe nói khi đứng trên đài quan sát hét lên điều ước của mình thì thần núi sẽ chúc cho điều ước thành sự thật đấy. Đến lúc đấy mày phải cầu nguyện cho mày sau này sẽ trở thành girl mạnh mẽ.”

Vân Nhiêu cười ầm lên: “Ha ha ha, tao chuẩn bị xong hết rồi!”

Máy bay đã bắt đầu xuất phát, lăn bánh bon bon ra đường bay.

“Điềm xui” của mấy phút trước đã bị ba cô hất ra sau, chuyến bay gần ba tiếng đồng hồ ngập trong tiếng nói cười. Tới khi máy bay hạ cánh an toàn xuống thành phố B thì vẫn không có bất hạnh nào xảy ra.

Sáng hôm sau, bộ ba đi theo đoàn du lịch đến cổng Ngân Hà, hướng dẫn viên đứng ngoài dặn dò đôi câu rồi cả đoàn bắt đầu tản ra.

Cả ba nắm rõ mục tiêu của mình, vừa vào cổng đã ngồi xe buýt đến khu leo núi, bắt đầu cuộc hành trình ngày hôm nay.

Mấy năm nay người ta mới sửa lại đường nên đi không vất vả chút nào, cơ mà thắng cảnh cao hơn mực nước biển rất nhiều nên dù khách du lịch không sợ độ cao thì cũng sẽ hít thở ít dần, mỗi lần đi nhanh thì cũng phải dừng lại hổn hển một lúc.

Bên trái con đường là mảnh rừng hoang vu đan xen với những dòng suối và kênh mương. Còn bên phải là vách núi và đá nham thạch, thuộc về cao nguyên Thanh Tàng, chỉ cần ngẩng lên thì sẽ thấy những ngọn núi trập trùng ở ngay sát nơi đây. Đỉnh núi ngập trong màn sương và tuyết đọng suốt quanh năm.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ, ba cô gái đã leo đến mục tiêu của mình – đài quan sát.

– Đáng lẽ phải leo thêm mấy cây nữa… Phù, không bò được nữa rồi, bọn mình dừng ở đây thôi.

– Duyệt.

– Ok luôn.

Ba con gà mờ trong việc tập thể dục thần giao cách cảm với nhau như vậy đấy.

Giữa tháng chín, lá cây bạch dương đã đổi màu, đừng trên đài quan sát nhìn xuống sẽ thấy một tầng lá vàng nhạt và những chiếc lá màu xanh lục sẽ chìm ở dưới tựa như những thỏi vàng nằm trên mặt đĩa ngát xanh. Ấy không phải một gam màu rực rỡ mà ấy là những dải màu bao la mờ ảo gắn liền với bầu trời.

Lê Lê tựa mình vào lan can gỗ, để hai tay lên miệng, gào thật to bằng sức mạnh của sữa mẹ:

– Tôi muốn ăn tất cả đồ ngọt trên thế giới này!

Đúng là ước mơ của phú bà, lúc nào cũng phải khác người.

Hét xong thì mãi cô nàng mới thở được bình thường, xong rồi huých cùi chỏ vào Ôn Dữu:

– Đại tiên, đến lượt mày đấy.

Ôn Dữu: “Tao không làm đâu.”

Ôn Dữu mắc chứng “trâu bò giao tiếp” điển hình, trước mặt người thân thì hò hét như trâu như bò nhưng ra ngoài thì sợ sệt đủ đường, ngoan như con.

Ngoài bộ ba bestie ra thì trên đài quan sát cũng chỉ có một đôi người yêu đứng cách xa hội bọn cô. Vậy nhưng, nơi đây quá đỗi vắng lặng nên chỉ cần tiếng hơi to chút thôi thì cũng đã vang vọng từ núi này sang núi khác rồi. Đây là một sự tra tấn những người mắc chứng ám ảnh xã hội.

Vân Nhiêu: “Hiếm lắm mới được đến đây một lần mà, mày bảo dạo này mày cũng đang sầu còn gì? Xả hết chuyện buồn ra để thần núi giải quyết cho mày chứ.”

Ôn Dữu thở chầm chậm, hai tay đang khoanh trước ngực thõng xuống rồi đặt lên lan can.

Vòm trời cao nguyên xanh ngát, những đám mây trôi lững lờ nổi bật trên nền trời.

Ôn Dữu nhìn những tầng mây ấy rồi hít một hơi thật sâu và hét lên thật to:

– Xin trời hãy cho con bói được chính xác số đào hoa của con đi!

Cô nàng vừa dứt lời thì Vân Nhiêu với Lê Lê đã cười lăn cười bò.

Mặc dù Ôn Dữu xem cho người khác rất linh nhưng đến giờ cô ấy vẫn không bói được cho mình. Dù coi về học tập, công việc hay số đào hoa, cứ khi nào bói cho bản thân thì tâm trí cô sẽ rỗng tuếch. Còn nếu cứ bắt mình phải bói ra thì kết quả cũng sai bét nhè.

“Đại Dữu muốn kết thúc năm solo từ trong bụng mẹ rồi đây.” Lê Lê kết luận.

Vân Nhiêu: “Nói hay nhỉ, như kiểu bọn mình không solo từ trong bụng mẹ ý nhỉ.”

Lê Lê nguýt cô: “Đến chị rồi đấy, girl mạnh mẽ ạ.”

Bấy giờ, một làn gió thu bỗng ùa qua, những tầng lá bạch dương rung rinh trong gió trời. Mái Vân Nhiêu bị gió hất lên nhưng mặt cô hẵng còn nóng lắm, nóng đến mức phải áp đôi tay lạnh cóng lên mặt thì mới đỡ được.

Cô học theo Lê Lê, đặt hai tay lên miệng, lấy hơi để hét lên từng chữ từng chữ:

– Em thích anh!

Tên người ấy nổi bật quá nên cô đã cố gắng giấu đi.

Chỉ cần cô và thần núi biết là được rồi.

– Từ năm tuổi đến giờ em chỉ thích anh thôi, sắp thích anh đến năm thứ rồi.

Tiếng cô trong veo tựa như đang giãi bày một bí mật mà cô đã chôn giấu trong tim biết bao năm trời.

Lê Lê với Ôn Dữu ngớ người ra.

Bọn cô chỉ biết Vân Nhiêu là fan Cận Trạch, thành ra cũng ngầm coi rằng bạn mình thích Cận Trạch từ khi anh ra mắt.

tuổi, gần năm trước, bọn cô mới học lớp .

Đến cả bạn thân mà cô ấy cũng chẳng kể cho nghe về bí mật của mình.

Sau khi Vân Nhiêu trút hết bí mật in sâu trong cõi lòng thì cô mới nói ra mơ ước của mình:

– Em muốn… Anh chỉ thích mình em thôi!

– Giỏi!

Lê Lê và Ôn Dữu vỗ tay đôm đốp.

Vân Nhiêu quay đầu nhíu mày với hai đứa bạn mình, như thể đang lấy le rằng tao mạnh mẽ lắm đấy nhé.

Cả ba đều căng tràn sức sống, bắt đầu hét bậy hét bạ vào những rặng núi xa xa.

Từ “Lương một năm được một triệu” đến “Lương một năm được triệu”, cuối cùng còn xin trời toại nguyện cho cả một ước mơ khủng bố “Vay trời cho thêm năm nữa”.

Ba cô gái cười tắt thở, ôm nhau với gương mặt đỏ bừng.

Bỗng dưng cây bạch dương trong rừng rền vang, bạt ngàn cánh chim giương cánh bay ra khỏi rừng, che khuất bầu trời chỉ trong thoáng chốc, những tiếng chim choe chóe khiến người ta đinh tai nhức óc.

Mấy giây sau, Lê Lê tự dưng bị mất trọng tâm, người nghiêng hẳn đi, cô cuống cuồng nắm lấy tay Vân Nhiêu:

– Bọn mày có thấy… Đất đang rung chuyển không?

– Không…

Vân Nhiêu mới nói được một chữ nhưng ngay sau ấy, rừng cây đã ầm vang, nền đất cũng chuyển rung trong tích tắc.

– Động đất!!!!

Có người đứng trên đường núi vừa hét vừa chạy xuống dưới.

– Động đất?

– Động đất!

Nền đất vững chắc khi xưa bỗng rung lắc, Vân Nhiêu, Lê Lê và Ôn Dữu siết chặt tay nhau, khuôn mặt phờ phạc hơn bất cứ ai khác.

Ba cô hoảng loạn không khác gì người ta nhưng thay vì chạy bạt mạng như mọi người thì cả ba lại bình tĩnh rất hơn nhiều.

– Mọi người đừng xuống núi vội, đài quan sát vẫn bằng phẳng, đứng ở đây là an toàn nhất.

Lê Lê hét lên với những du khách đang định chạy xuống núi.

Vùng quê Dung Châu của bọn cô nằm ở rìa vành đai lửa Thái Bình Dương, thỉnh thoảng tỉnh lân cận xảy ra động đất thì Dung Châu cũng gặp chấn động mạnh, thành thử từ bé đến giờ cả ba đã diễn tập không biết bao nhiêu lần nên rất biết cách bảo vệ bản thân được an toàn khi có động đất xảy ra.

– Đứng xa ngọn núi ra, đi ra chỗ nào trống ý.

– Đừng ôm em bé, cứ để nó ở dưới đất.

– Hình như giờ động đất bớt rồi thì phải? Bọn mình ở đây đợi cứu hộ thôi.

Vân Nhiêu nhớ động đắt bắt đầu diễn ra vào khoảng giờ phút sáng.

Sau lần động đất đầu tiên gây chấn động mạnh nhất thì dường như cứ cách nửa tiếng, đất sẽ rung chuyển một lần.

Đường núi chật hẹp, mọi người không dám xuống nên cứ đợi từ giờ sáng đến gần ba giờ chiều. Ai cũng chia sẻ đồ ăn cho nhau, duy trì thể lực, cuối cùng thì nhân viên ở khu thắng cảnh cũng đã đến.

Tỉnh C nằm ngay trên vành đai địa chấn Bắc Nam chạy qua Trung Quốc, huyện D ở ngay sát bên cạnh mới là tâm chấn của trận động đất. Theo các nhân viên thì trận động đất lần này phải hơn , độ richter.

Mãi đến sẩm tối, khi nắng chiều rớt rơi thì hội Vân Nhiêu mới ra được ngoài.

Giờ không về khách sạn được nên bọn cô với mấy chục khách du lịch được nhân viên cứu hộ dẫn đến một khách sạn ở gần đây.

Bọn cô có ba người, khi nhân viên xếp cho cả hội hai phòng tiêu chuẩn thì có dặn cả ba đừng nên đi lung tung mà cứ đợi trong phòng, sẽ có chuyên viên đến đưa đồ dùng sinh hoạt.

Sau khi nhân viên rời đi, cả ba cô tụ trên giường, cứ run lẩy bẩy mãi.

– Đứa nào hét xin trời “cho vay thêm năm nữa” đấy?

Ôn Dữu buột ra một câu để thay đổi bầu không khí.

– Tức ói máu, chưa thấy khách nào bày trò vô liêm sỉ như thế này.

Vân Nhiêu với Lê Lê cười ầm lên, chút căng thẳng còn sót lại cũng đã biến mất.

Từ khi có động đất thì điện thoại đã bị mất sóng. Lê Lê xuống giường, đi đi lại lại trong phòng: “Chúng mày đoán xem, nếu người thân bọn mình đọc được tin thì có hết hồn không?”

Vân Nhiêu gật đầu: “Tất nhiên là có rồi… Haizz, tao còn lo bố mẹ tao hơn cả tao nữa.”

Tính mẹ Khương hay lo, có khi mẹ đã ngất đi vì sợ rồi ấy chứ. Ngay tối hôm ấy, cả ba cầm điện thoại đi khắp nơi để tìm sóng.

Bên ngoài ồn ã tiếng người và tiếng của đội phòng cháy chữa cháy khiến bọn cô không ngủ nổi, cả ba cứ trông ra ngoài cửa sổ.

Khoảng giờ đêm, Lê Lê bỗng hét lên, bảo có sóng rồi.

Vân Nhiêu với Ôn Dữu cầm điện thoạt bật dậy ngay, cơ mà cả ba còn chưa kịp vào WeChat gõ câu gì thì sóng đã mất tăm rồi.

Ôn Dữu: “Tao nghe nói đội cứu hỏa có trực thăng chuyên biệt kết nối được với sóng đấy, chắc trực thăng có sóng đấy vừa mới bay qua chỗ bọn mình xong.”

Lê Lê: “Chỗ bọn mình không phải tâm chấn, không có thiệt hại nghiêm trọng nên khéo người ta không qua giúp bọn mình đâu.”

Vân Nhiêu suy nghĩ: “Thế này đi, bọn mình cứ viết tus đã, để nhỡ tí nữa trực thăng lại bay qua thì còn đăng luôn cho gia đình bạn bè biết cả ba đứa được an toàn rồi.”

Đêm nay, bọn cô đã ngủ rất say sau những sợ hãi và mệt mỏi của ngày. Mãi đến sáng hôm sau, khi có người gõ cửa đưa đồ ăn tới thì cả ba mới mơ màng tỉnh giấc.

Khoảng một giờ chiều thì sóng cũng quay trở lại được mấy phút ngắn ngủi.

Bọn cô nghe phòng bên cạnh thì mới biết có sóng rồi, thời gian còn lại chỉ đủ đăng tus lên wall.

Vân Nhiêu viết: Bọn em ở trong khách sạn ngoan ngoan đợi tổ chức sắp xếp cho rồi, mọi người đừng lo nha.

Hai ngày nay mới được đăng một tus bé xíu lên wall, cô thấy mẹ Khương bố Vân đăng một loạt icon cầu nguyện mà nước mắt tuôn rơi.

Sau khi mất sóng, ba cô gái thành thị lại trở về trạng thái ăn không ngồi rồi.

Nỗi sợ đã tan biến, cả hội cứ nói hết chuyện này sang chuyện khác, không thì cũng đi quanh phòng để tập thể dục, chán đến mức đầu sủi bọt luôn.

Mãi đến gần tối, đồng chí Lê Lê lôi ra được bộ bài dưới tủ TV, và thế là cuộc sống tẻ nhạt của bộ ba đã đón chào một niềm vui duy nhất.

Cả ba ngồi quanh giường chơi đấu địa chủ.

Đồ vật thiếu thốn đủ đường, Lê Lê lật tung cả phòng lên cũng chỉ thấy cái băng dính trong suốt nên hình phạt dành cho người thua mang phong cách cổ điển – ai thua thì xé giấy rồi dán băng dính lên mặt.

Hai tiếng đồng hồ đã đi qua, sau mười mấy trận đấu, hố đen Vân Nhiêu đã độc chiếm hai phần ba hình phạt, dường như cả mặt cô không còn chỗ để dán giấy lên nữa rồi, trông như thể quỷ Vô thường ở phiên bản biến dị với gương mặt trắng phớ và lưỡi thòng lòng.

– Mày… Hai quả bom ở trong tay mày mà cũng thua được?

Lê Lê cùng team với cô, khóc không ra nước mắt: “Tất cả đống giấy dính trên mặt tao là do mày hết.”

– Ai mà chả thua?

Địa chủ Ôn Dữu hả hê rút thêm hai tờ giấy: “Dán giấy tiếp nào.”

– Hu hu hu.

Vân Nhiêu bị dán đến mức không có nước mắt mà chảy.

Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, mà tiếng gõ ấy cũng nhẹ nhàng.

Ôn Dữu buông tha cho hai gương mặt rồi liếc sang Vân Nhiêu:

– Mày thua, mày ra mở cửa đi.

Hai tay Vân Nhiêu ôm mặt: “Thế thì gỡ hết đống trên mặt tao xuống…”

– Đừng nhá! Mày đừng có hòng.

Ôn Dữu với Lê Lê đồng thanh: “Chắc chắn nhân viên đến đưa đồ thôi, mày trốn sau cửa, vươn tay ra cầm đồ là được rồi.”

Vân Nhiêu: “… Vầng.”

Cô bò xuống giường, hai tay vén hai tờ giấy dán trên mắt ra thì mới thấy được đường.

Ra đến ngoài, cô trốn sau cửa, vặn tay cầm bằng tay phải, khi cửa hé ra một góc độ thì cô mới chìa tay trái ra ngoài.

Người đàn ông đứng lặng ngoài cửa, khuôn mặt ánh lên sự bồn chồn.

Anh nhìn xuống thì thấy một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang run rẩy giơ ra ngoài cửa.

Những ngón tay ấy vô cùng nhỏ nhắn, lòng bàn tay thì trắng hồng, còn cổ tay thì hơi cụp xuống, đeo một chiếc vòng màu hồng quen thuộc.

Ánh đèn ngoài hành lang khách sạn tối mù nhưng những viên kim cương ấy sáng lấp lánh tựa những vì tinh tú rực rỡ trên bầu trời Ngân Hà.

– À thì… Hôm nay tôi quên rửa mặt nên không muốn gặp người ngoài.

Vân Nhiêu trốn sau cửa, ngửa bàn tay đang chìa ra bên ngoài:

– Có gì thì cứ treo lên tay tôi là được rồi.

Nói xong rồi mà mãi bên ngoài cửa cũng chả đáp lời gì cả.

Cô chớp chớp mắt, bỗng thấy hơi bối rối.

Chẳng biết giằng co được bao lâu, đến khi cô mỏi tay rồi mới thì cảm nhận được có gì đó đang chạm vào tay mình.

Cô bị người ta nắm tay.

Ngón tay người ấy lạnh cóng nhưng lòng bàn tay thì ấm áp hết đỗi. Mới đầu anh chỉ chạm nhẹ thôi nhưng ngay sau đó đã bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô bằng bàn tay to hơn cô rất nhiều.

Người Vân Nhiêu run bần bật như thể bị điện giật, vội rút tay về trong loáng chốc.

Chàng trai đứng ngoài cửa bỗng thoáng buồn.

Một cảm giác thân quen đến lạ xộc vào trái tim cô.

Cô nắm chốt cửa bằng cả hai tay, mở cửa cho rộng ra rồi mới dè dặt thó mặt ra ngoài.

– Phì.

Khi nhìn thấy khuôn mặt cô, anh đã phải bật cười thành tiếng.

Vân Nhiêu mở toang cánh cửa rồi bước ra ngoài.

Con tim cô đương loạn nhịp còn đôi mắt thì đã trợn tròn vì bất ngờ.

– Đàn anh?

– Ừ.

Cận Trạch giơ tay lau miệng, anh không cười nữa, tiếng anh trầm ấm phả vào tai cô như cơn gió thoảng qua đời.

– Bé Vô thường từ đâu đến thế này?

Vân Nhiêu hãi hùng, cảm giác mấy tờ giấy trên mặt mình sắp bốc cháy rồi.

Bé Vô thường?

Nói mình à?

Khó lắm anh mới ngừng cười được mà giờ khóe môi lại cong cong, ánh mắt anh quyến luyến và sâu thẳm tựa bầu trời đêm.

– Bé Vô thường.

Anh dừng lại, rồi bỗng thở dài như vừa trút được gánh nặng:

– Xin em, lấy hồn của anh đi.

Anh còn chưa dứt lời mà cô gái đứng trước mặt anh đã lắc lắc đầu, những tờ giấy dán trên mặt cô phất phơ như có làn gió thổi qua nhưng rồi lại dính chặt vào mặt.

Có lẽ cô đang khởi động trước khi chạy.

Sau đó cô chập ba bước làm hai, nhào vào lòng Cận Trạch tựa như cơn cuồng phong ngang ngược không coi ai ra gì.

Truyện Chữ Hay