Đêm khuya, ngọn lửa bùng lên ấm áp
Anh nằm trong căn phòng nhỏ
Nhắm chặt đôi mắt, linh hồn đã ngủ say
Giấc mộng ngọt ngào an ủi anh, ánh lửa trong phòng đã tắt ngấm.
Em xuất hiện từ trong bóng đêm, nở nụ cười đi về phía anh
Trắng tinh tựa mùa đông, ngọt ngào tựa mùa xuân
Ngồi gọn trong lòng anh, em yêu ơi, hãy ôm lấy anh!
Yêu thương anh, dịu dàng nhìn ngắm khuôn mặt già nua của anh
Bàn tay mềm mại và trắng trẻo của em ôm ghì lấy cổ anh
Gục đầu lên lồng ngực anh.
Em lại giơ đôi bàn tay trắng ngần, vuốt ve anh như trong giấc mộng.
Trong sự cô đơn, em dịu dàng xoa lên trán anh
Em tưởng anh đã ngủ, tinh nghịch, cuồng si hôn lên trán anh
Khi anh nhắm mắt vào, trên trán, trên bờ môi
Em cười, như một linh hồn cuồng nhiệt hân hoan trong giấc mộng.
Trong ba năm, khi đêm khuya không thể chợp mắt, khi một mình cô độc giữa biển tuyết trắng mênh mông, thậm chí buổi sáng vươn vai sau khi tỉnh dậy, khi vui vẻ nhất hay khi đau đớn nhất, hoặc chỉ là trong khoảnh khắc nào đó, trái tim Giang Nguyệt liền nảy ra một ý nghĩ này: nếu giờ cô mắc trọng bệnh, không có thuốc nào chữa khỏi thì sao? Nếu như lúc này cô chết đi thì sẽ thế nào? Liệu anh có hối hận không? Hối hận đã để cô một thân một mình phiêu bạt ở bên ngoài, hối hận vì đã quá lạnh lùng đối với cô. Cô tay không tấc sắt, chẳng có thứ gì có thể nương tựa, duy chỉ có thể xác dùng làm vũ khí để trả thù anh. Mỗi lần nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy vui.
Nhưng Giang Nguyệt chưa bao giờ nghĩ Giang Quân sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, sẽ mắc bệnh và thoi thóp ở trên giường. Cô chưa bao giờ nghĩ Giang Quân sẽ chết. Cô luôn tin rằng mọi thứ có thể thay đổi, trừ việc “anh tồn tại” là chuyện không bao giờ thay đổi, là vĩnh hằng, là không cần phải hoài nghi.
Nhưng cái niềm tin ấy đã bị hiện thực phá hỏng. Giang Nguyệt vuốt ve từng ngón tay anh, trước đây lúc nào bàn tay của anh cũng ấm áp, thế mà giờ bởi dịch truyền mà lạnh băng. Trong lòng Giang Nguyệt bùng lên một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời, nhưng vẫn ổn, vẫn ổn, vẫn còn kịp.
Phát hiện Giang Quân tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Giang Nguyệt là vùi mặt vào chăn, cô cứ khóc là đỏ hết cả mắt. Kết quả là bộ dạng xấu xí của cô vẫn bị Giang Quân nhìn thấy. Anh khẽ cười, đặt tay lên mu bàn tay của cô, khẽ vuốt tay cô rồi hỏi: “Sao lại căt tóc đi thế?”
Đây là câu đầu tiên anh nói với cô, giọng nói khàn khàn. Giang Nguyệt vẫn gục mặt xuống giường, giống như một con mèo nhỏ im lặng quấn vào chân chủ nhân của nó, Cô không hi vọng bất cứ thứ gì phá vỡ sự ấm áp này, nếu không phải cái cảm giác lành lạnh đánh thức cô thì có lẽ cô vẫn nghĩ cô đang nằm mơ.
“Cứ tưởng cắt đi thì mát, ai dè cắt đi cũng chẳng mát hơn bao nhiêu!” Giọng Giang Nguyệt nghèn nghẹt phát ra từ trong chăn.
“Tóc dài vẫn đẹp hơn, còn nhớ lúc cháu còn nhỏ, mỗi lần gội đầu đều bảo chú giúp cháu rẽ ngôi. Có những người không biết tên cháu, hỏi chú, chú liền bảo cháu tên là “tóc hai bím”.” Giang Quân bắt đầu chìm vào hồi ức. Ánh đèn ngoài hành lang mờ nhạt khiến những bóng người cũng trở nên mờ ảo, càng khiến người ta dễ hoài niệm.
Một lát sau, Vương Hạo mang cháo gà vào. Giang Nguyệt cẩn thận đỡ Giang Quân ngồi dậy, ngồi nhìn anh ăn được nửa bát con. Ngay cả lúc anh đi vệ sinh, cô cũng phải đi theo. Giang Quân làm bộ hoang mang nói: “Tha cho chú đi, đợi chú thành ông già thật, làm phiền cháu cũng không muộn mà!”
Tối đó, Giang Nguyệt ở trong bệnh viện với Giang Quân rất lâu, hai người toàn nói những chuyện linh tinh, giống như chưa từng có khúc mắc gì, cũng chưa từng rời xa nhau.
Sau khi Vương Hạo đưa Giang Nguyệt về, một đợt sóng bỗng cuộn lên trong lòng Giang Quân. Anh nhớ đến từng bức ảnh mà cô gửi về, hình ảnh cô đứng dựa sát vào anh chàng con lai đẹp trai đó, nụ cười hân hoan và diễm lệ. Đằng sau tấm ảnh còn có dòng chữ: “Đây là Alain của cháu”. Trong những cuộc điện thoại thưa thớt của cô, cô thường xuyên nhắc đến Alain: cùng đi vườn nho với Alain, cùng đi châu Âu với Alain, cùng ăn cơm với Alain … cô chưa bao giờ nói thẳng chẳng chút e dè với anh về những cậu con trai khác. Hóa ra đây chính là Alain.
Vì vậy Giang Quân cứ tưởng là cô đã tìm được bến bờ ở nước ngoài, cho rằng cô sẽ không quay về nữa. Nhưng ba năm qua đi, cô lại quay về. Tháng Ba Giang Nguyệt về nước, thế mà tháng Chín mới nói cho anh biết, nói rằng đã thi tiến sĩ ngành triết học ở đại học Z, nhưng lại không nói vì sao cô quay về.
Giang Quân còn nhớ ngày hôm ấy ở trong quán trà ở đại học Z, anh hỏi cô vì sao chuyển ngành, lại còn học triết học.
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Triết học căn bản hơn các môn khoa học khác, cháu có rất nhiều băn khoăn về cuộc đời, nghĩ không ra, có thể triết học sẽ giải đáp giúp cháu. Nếu không giải đáp được, chí ít nó cũng có thể giúp cháu loại bỏ câu hỏi đó.”
Cô nói rất chậm, ánh mắt trong lành. Giang Quân không thể không thừa nhận cô đã là một quả chín, đã có “hạt giống” của mình, ngồi đối diện anh lúc ấy là một cá thể độc lập, có thể tự minh gánh vác tất cả sự lựa chọn của cuộc đời mình. Cô không còn chuyện gì cũng pahỉ hỏi ý kiến anh như trước đây, cũng không còn phải học hỏi kinh nghiệm từ anh.
Hôm nay gặp lại cô, mái tóc đã cắt ngắn, khuôn mặt tròn trông vẫn còn nét trẻ con nhưng rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người. Giang Quân thờ dài, không thể phủ nhận, anh rất nhớ cô, một nỗi nhớ dài lâu.
Hôm sau, mới sáng sớm Giang Nguyệt đã vào bệnh viện, trên tay sách cặp lồng giữ nhiệt, bên trong đựng cháo kê, vai đeo ba lô, bên trong đựng cả đống tiểu thuyết trinh thám, Ipod cũng tải đầy nhạc của The Beatles mà Giang Quân thích, còn cả mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân mà Vương Hạo lấy từ khách sạn ra, có thể nói là đủ cả, chẳng thiếu thứ gì.
Giang Nguyệt múc cháo ra bát, đặt lên cái bàn nhỏ, mỉm cười bảo: “Bác sĩ nói ăn cái này là tốt nhất!”
Giang Quân ăn một miếng, hỏi: “Là cháu làm à? Dậy sớm thế sao? Ngủ có đủ giấc không?”
Giang nguyệt ậm ừ rồi ngồi nhìn anh, Thu dọn bát đũa xong, cô lấy nước cho anh xúc miệng, nhìn thấy cằm anh đã mọc râu lởm chởm liền lấy dao cạo tự động ra, đưa cho anh. Cô làm mọi việc một cách rất thành thạo và tự nhiên, giống hệt như lúc trước còn ở chung với anh.
Gặp bác sĩ đến kiểm tra, Giang Nguyệt liền hỏi han tỉ mỉ mọi vấn đề cần chú ý, nghe thấy bác sĩ nói mười phần trăm những người bị xuất huyết dạ dầy bị tử vong, cô thấy lo lắng vô cùng, vội lấy giấy bút ra ghi lại các món ăn nên ăn và không nên ăn, Sau đó, lúc Giang Quân phải truyền nước, cô liền ngồi trên ghế đọc sách qua điện thoại di động.
Giang Quân thấy cô chẳng có ý định rời đi liền nhướn mày hỏi: “Cháu không phải lên lớp à?”
“Học kì này cháu chọn có hai môn, một môn là của thầy giáo hướng dẫn của cháu, cháu đã xin thầy nghỉ rồi. Môn còn lại là chủ nghĩa Mác và trào lưu tư tưởng đương đại, chú cảm thấy có cần phải đi học không?” Giang Nguyệt ngoảnh đầu lại nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ không biết anh đang nghĩ gì? Có phải lại muốn đuổi cô đi hay không?
Giang Quân hỏi: “Thế sao cháu không tranh thủ ngủ một giấc đi?”
“Mới ngủ dậy, cháu không buồn ngủ, cháu buồn ngủ ắt sẽ ngủ!”
Giang Quân lại tiếp tục hỏi: “Cháu đang xem cái gì trong tay thế?”
“Người tình Luân Đôn của Hồng Ánh. Một anh khóa trên đã gửi cho cháu bản hoàn chỉnh!” Nói đến đây, mặt Giang Nguyệt đỏ bừng lên, giống như đang xem phim đen bị người lớn phát hiện vậy.
“Lại còn có cả bản hoàn chỉnh cơ à?”
“Đó là…” Giang Nguyệt không biết phải giải thích thế nào, liền nói: “Ông chú tội nghiệp à, không cho chú làm việc là chú cảm thấy chán phải không?”
Giang Quân cười như mếu hỏi vặn lại: “Chẳng nhẽ có người lại nghĩ cứ nằm như thế này thì thú vị sao?”
Cuối cùng hôm đó Giang Quân ngồi nghe nửa cuốn Bạch dạ hành. Cô ngồi ở bên cạnh anh, chậm rãi đọc cho anh nghe từng trang, từng trang một. Đọc đến chỗ nào hơi có động chạm đến vấn đề sex, giọng của cô khẽ run lên, đọc qua thật là nhanh. Giang Quân vốn chẳng cảm thấy gì, nhưng thấy cô như vậy anh bỗng thấy căng thẳng. Chính sự căng thẳng này càng khiến không khí thêm phần kích thích. Cũng may những đoạn viết về sex chỉ viết ngắn gọn vài câu. Câu chuyện trong sách vừa tuyệt vọng vừa đau thương, anh dường như có thể nhận thấy chút ấm áp từ trong sự bi thương ấy.
Cứ cách ngày Giang Nguyệt lại vào bệnh viện từ sớm. Tám giờ bác sĩ đến kiểm tra phòng, Giang Quân đòi xuất viện. Cuối cùng bác sĩ đồng ý, còn nhấn mạnh: “Ra viện thì được nhưng về nhà nhất định phải nằm tĩnh dưỡng.”
Trong khi Giang Quân và bác sĩ tranh luận với nhau, Giang Nguyệt cứ trầm ngâm không nói. Đợi bác sĩ đi rồi, Giang Nguyệt mới hỏi: “Chú muốn về Tề Ninh ư?”
Giang Quân trả lời qua cánh cửa nhà vệ sinh: “Không, chú vẫn phải ở Khang Châu một thời gian nữa. Bọn chú chuẩn bị hợp tác với học viện công trình của đại học Z, xây một viện nghiên cứu tàu thuyền. Đang chuẩn bị bàn bạc thì kết quả là phải nằm dài ở đây!” Anh thay quần áo bệnh viện ra, nặc áo sơ mi và quần âu màu đen vào. Quần áo cho dù có đơn giản nhưng mặc vào người anh vẫn trở nên rất phong cách.
“Chú có thể không ở khách sạn có được không? Về nhà có được không? Cháu ít tiết, để cháu nấu nướng, bác sĩ dặn rồi, phải tĩnh dưỡng, chú ý ăn uống, nghỉ ngơi. Cháu không yên tâm về chú!” Giang Nguyệt hỏi lại: “Thế có được không?”
Tại sao không? Lần này Giang Quân chẳng tìm được lý do nào để từ chối. Anh nhìn ánh mắt cô, ánh mắt chất chứa đầy tình cảm, khiến người khác không nỡ lòng từ chối. Nếu bản thân đã nghĩ như vậy, tại sao lại không chứ?
Anh luôn dùng lý chí để kiềm chế dục vọng, nhưng bao nhiêu năm nay anh không lần hoài nghi liệu mình làm vậy có đúng không? Cho dù là đúng cũng chưa chắc đã là tốt. Vì một cái gọi là chính xác mà anh đã bỏ đi quá nhiều thứ. Đến nay cuộc đời anh còn lại được bao nhiêu năm?
Thế nên anh đáp: “Cũng được, về nhà ở vậy!”
Chẳng qua chỉ là một câu nói hết sức bình thường nhưng lại khiến cho Giang Nguyệt vui mừng khôn xiết. Cô cũng chẳng giấu giếm tâm trạng vui vẻ của mình, toét miệng cười vui mừng, để lộ đôi má lúm sâu hoáy. Nhìn đôi má lúm ấy, Giang Quân cảm thấy dường như mình đã quá khắt khe với cô, nhìn xem, nụ cười của cô ấy rạng rỡ đến thế kia cơ mà.
Giang Nguyệt nhìn vẻ mặt khác thường của anh, nói: "Trông cháu có gì bất thường ư?"
Giang Quân không trả lời mà chuyển sang một vấn đề khác chẳng hề liên quan: "Tống Chí Hựu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Sinh năm sáu ba, ừm, năm nay bốn mươi bốn ạ!" Giang Nguyệt thấy rất khó hiểu, sao tự nhiên lại hỏi đến Tống Chí Hựu.
"Hai người quen nhau như thế nào?"
"Năm kia anh ấy giành được học bổng trợ cấp đến Harvard phỏng vấn các học giả, về sau chúng cháu quen nhau trong một buổi tụ tập!" Giang Nguyệt nghĩ, tốt nhất nên nói một cách đơn giản nhất
"Anh ta kết hôn chưa, có vợ chưa?"
"Li hôn rồi, hình như là có con trai, chỉ có điều hình như là vợ cũ nuôi con thì phải, tình hình cụ thể thì cháu không rõ!" Giang Nguyệt cảm thấy vấn đề càng lúc càng kì lạ.
"Là anh ta bảo cháu quay lại đây học tiến sĩ cùng với anh ta phải không?"
"Là anh ấy từng đề nghị như thế, nhưng cháu quay về là bởi vì cháu thích thế!"
Giang Quân lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, kẹp trên tay nhưng không châm lửa, chỉ kẹp như vậy thôi. Anh nhíu mày, sau đó cười khan: "Ha, anh ta lớn hơn cháu tới hai mươi tuổi đấy, lại có một đời vợ. Giang Nguyệt, chú nói cho cháu biết, hai người hoàn toàn không hợp nhìn rõ một một."
Giang Nguyệt cũng nhíu mày nói: "Thế thì đã làm sao ạ? Sao cháu chẳng hiểu chú nói gì thế nhỉ?"
“Chẳng phải anh ta đang theo đuổi cháu hay sao?" Giang Quân hỏi, rồi nói tiếp như rõ ràng mọi chuyện: "Cháu đừng có nói với chú là không nhé!"
"Cháu thừa nhận anh ấy có từng thích cháu. Nhưng…" Giang Nguyệt nghẹn lời không nói tiếp được.
Hồi lâu sau, cô mới chịu mở miệng, giọng nói rất nhỏ: "Anh ấy giúp cháu rất nhiều…"
"Thế nên cháu phải báo đáp ân tình của anh ta phải không? Cháu định làm Muse hay là thế nào?"
( Thường gọi là Muse thần nàng thơ, là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn học, nhạc, kịch…)
"Cháu…" Giang Nguyệt không biết phải phản bác thế nào, bởi vì trong con mắt của nhiều người, quan hệ giữa cô và Tống Chí Hựu thật không rõ ràng chút nào, ngay cả các sinh viên trong trường đều nhận thấy Tống Chí Hựu đối xử với Giang Nguyệt rất đặc biệt. Huống hồ bây giờ chuyện thầy trò yêu nhau trong trường chẳng phải là chuyện hiếm.
"Hay là cháu thích đàn ông lớn tuổi?" Lời nói vừa buột khỏi miệng, Giang Quân đã thấy ân hận.
Giang Nguyệt sững người, cô nghi ngờ không biết bản thân mình có nghe nhầm hay không.
Hồi lâu sau, Giang Nguyệt đứng dậy nói: "Hôm nay chúng ta đều mệt rồi, nghỉ sớm thôi!"
Giang Quân nhìn theo Giang Nguyệt về phòng đóng sầm cửa lại và biến mất đằng sau cánh cửa.
Anh lấy tay che mặt, miệng lẩm bẩm câu xin lỗi. Nhưng cô đâu có thể nghe thấy điều này, mà cho dù có nghe thấy thì lời cũng đã nói ra rồi, đâu thể thu lại được. Giang Quân không thể tin nổi mình lại có thể bỉ ổi và thâm độc đến như thế? Anh có còn là mình nữa không? Hay trong lòng anh bây giờ đang bị ma quỷ hoành hành.
Giang Nguyệt ngồi thu lu trên giường, đôi mắt nhìn trân trân lên bức tường trước mặt. Lần này cô không tức giận, chỉ cảm thấy rất buồn. Cô đã dốc toàn bộ tình cảm vào anh, vậy mà còn bị anh hiểu lầm. Anh tưởng rằng yêu thương là chuyện dễ thế sao?
Những đứa trẻ khác ngã khóc còn có thể lớn tiếng gọi bố mẹ, còn cô chỉ có thể gọi một tiếng "Chú ơi". Từ trước đến giờ luôn là anh, tất cả cũng đều thuộc về anh. Chẳng ai có thể thay đổi những điều này ở cô.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Nguyệt vẫn không sao lý giải nổi, một người chỉ mới gặp mặt lần đầu như Tống Chí Hựu sao có thể chọc giân anh đến mức ấy. Anh biết Lục Sa, cũng biết Alain, nhưng chưa bao giờ tra hỏi cô về họ. Tống Chí Hựu chẳng qua chỉ là tuổi tác xấp xỉ anh, thế mà anh đã không chịu nổi ư? Hay là anh nghĩ rằng cô đã vạch rõ giới hạn, một khi chạm vào vạch giới hạn, cô sẽ phải chịu trừng phạt?
Giang Nguyệt nghe thấy tiếng anh gõ cửa, một hồi, hai hồi, tiếng anh gọi cô: "Nguyệt ơi!"
Cô không trả lời.
Anh cứ gọi cô như thế, và anh nói: "Chú xin lỗi."
Một lát sau, anh lại nói: "Chú chỉ lo cho cháu, sợ cháu phải chịu khổ thôi!"
Giang Nguyệt bỗng dưng thấy thật buồn cười, anh nên biết chính anh là người khiến cô chịu khổ nhiều nhất. Trong tiếng anh có một từ là "bittersweet", tình cảm cô dành cho anh từ trước đến giờ luôn lúc vui, lúc buồn, ngọt ngào luôn đi kèm với đắng cay. Có phải mỗi cuộc tình khắc cốt ghi xương đều có dư vị như vậy không?
Anh vẫn đứng bên ngoài cửa, nhưng câu nói ấy của anh vẫn vang vọng trong đầu cô.
Vì vậy Giang Nguyệt chỉ nói với anh như thế này: “Giờ cháu không muốn nói chuyện với chú!”
Không phải Giang Nguyệt không chịu nói thẳng. Tống Chí Hựu là cái vảy trên miệng vết thương. Cô không dám nghĩ đến vết thương bên dưới cái “vảy” ấy, không muốn nói đến, cũng không muốn để lộ ra lần nữa.
Mặc dù khi nói đến Alain, Giang Nguyệt chỉ nhắc qua rồi thôi ngay. Nhưng tối nay, Alain lại đi vào trong giấc mơ của cô.
Alain và cô ở trong một cái thôn nhỏ ở Toscana, rất giống với cái làng mà bọn họ từng ở lại. Chiều tà, anh nắm tay cô đi dạo trên cánh đồng hoang, đi mãi, đi mãi, hai người đến một gốc cây ô liu. Cây ô liu này chắc đã rất lâu đời, bởi vì thân cây thô ráp, lại rất to. Hai người nằm dưới gốc cây trong ánh chiều vàng vọt, trên những xác lá khô. Về sau, Alain không chịu nằm yên, những lọn tóc nâu nhạt của anh lướt qua nách cô, lướt qua làn da cô, chạm vào đùi cô, cảm giác nhồn nhột khiến cô bật cười, cảm giác tê tê khiến cô khẽ rên rỉ. Anh nhẹ nhàng hôn cô, hôn lên chóp mũi, bờ môi, xương quai xanh rồi dần dần trượt xuống ngực cô. Anh nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô như một cơn gió xuân mơn man da thịt, dịu dàng và quấn quýt. Hơi thở của anh lẫn vào trong tiếng xào xạc của lá cây.
Sau đó Giang Nguyệt bừng tỉnh, cô lấy tay lau đi giọt nước mắt trào ra khóe mắt. Hóa ra cái cảm giác lành lạnh ấy không phải bởi những giọt sương, mà là từ những giọt nước mắt của cô.
Tỉnh dậy khỏi cơn mơ đã là chín giờ sáng hôm sau. Giang Nguyệt đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Giang Quân đã ngồi trước bàn ăn đợi cô. Giang Nguyệt đi vòng qua anh vào nhà vệ sinh. Đứng trước bồn rửa mặt, cô hắt nước vào mặt, mong dòng nước có thể cuốn đi vết thâm quầng trên đôi mắt. Mong là mong vậy nhưng Giang Nguyệt biết chắc chắn anh sẽ nhận ra.
Sáng nay Giang Quân đợi rất lâu mà không thấy cô ra, đành phải đi chạy bộ một mình quanh hồ. Chạy bộ xong, anh liền mua đồ ăn sáng về nhà. Anh cặm cụi bày bàn ăn vì cô. Khẩu vị cô như thế nào chắc chắn anh hiểu rất rõ.
“Tha thứ cho chú nhé Nguyệt Nguyệt!” Giang Quân nhìn cô nói bằng giọng khẩn thiết.
Giang Nguyệt quấy bát tào phớ lên, ăm một thìa, miệng vẫn không đáp lời anh.
“Chắc chắc cháu biết cháu đang làm cái gì, chú nên tin cháu mới phải. Sau này chú sẽ không thế nữa!”
Giang Nguyệt không ngẩng đầu, chỉ ậm ừ trong cổ họng.
Giang Quân nghe xong liền cố ý thở phào rồi cười thật to. Giang Nguyệt hừ giọng: “Có đến mức phải thế không?”
“Có chứ!” Anh cười, lấy từ dưới bàn ăn ra một cái hộp nhỏ, đặt lên bàn, đẩy ra trước mặt cô: “Đáng nhẽ chú định đưa cháu từ tối qua, giờ cháu cứ coi như nó là quà chuộc lỗi nhé!”
Giang Nguyệt tháo dây ruy băng, mở lớp giấy gói ra, trên tay cô hiện ra một cái hộp gỗ trầm hương màu đen. Trong chiếc hộp đựng một cái đồng hồ hình hoa hồng bằng vàng được chế tác tinh xảo, rất đẹp và tinh tế. Hôm ấy cô mở tạp chí thời trang, nhìn thấy hình chiếc đồng hồ này liền tấm tắc khen rất sáng tạo, thế là anh nhớ luôn. Cái đồng hồ này mới được đưa ra thị trường, cả thế giới chỉ có mấy chiếc, anh nhanh tay mua được như vậy chắc chắn tốn không ít tâm sức.
Giang Nguyệt thờ dài, cô luôn để tâm đến anh, anh không phải không nghĩ gì đến cô.