Thi Lâm ôm cô lên lầu.
Anh dặn dò bảo mẫu nấu cho cô một bát canh gừng, lo cô sẽ bị cảm.
Tô Đồng có thể cảm nhận được sự quan tâm bảo vệ của Thi Lâm đối với mình.
Trước đây họ là bạn cùng trường, nhưng sau này từng có lần tỏ tình khó xử, một năm trước, anh cứu mạng cô, luôn ở bên che chở cho cô, nói không có tình cảm là giả.
Vì thế, khi cô tỉnh táo trở lại, cô đồng ý ở bên anh.
Uống xong bát canh gừng, Thi Lâm hôn nhẹ lên trán cô: “Tối nhớ nghỉ sớm.”
Nói xong anh quay lưng đi về phòng mình.
Anh mua hai căn ở đây, ở giữa có một lối đi, họ cũng coi như đã ở cùng nhau một năm, nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Tô Đồng bất ngờ lên tiếng gọi anh: “Thi Lâm!”
Thi Lâm quay người lại, mỉm cười: “Sao vậy?”
“Em…” Cô do dự, chậm rãi nói: “Em nợ anh một lời xin lỗi, vì anh không ngừng giúp em, suy nghĩ cho em, em chỉ biết đón nhận từ một phía, chưa bao giờ báo đáp anh…”
Thi Lâm không tiếp lời.
Tô Đồng hít một hơi thật sâu, tay cô chậm rãi đặt lên cúc áo.
Cô lấy hết dũng khí, nói:
“Nếu như anh muốn, em chắc là…”
“Không.” Bàn tay đàn ông ấm áp đặt lên ta cô, rất ấm, anh cười: “Em từng nói tạm thời chưa có ý định kết hôn, chỉ cần anh chưa kết hôn, anh sẽ không làm những việc không nên làm, anh sẽ đợi tới khi em thật sự đồng ý làm cô dâu của anh.”
Anh không cho rằng mình là một chính nhân quân tử.
Nhưng anh thừa nhận, đối với Tô Đồng, anh rất kiên nhẫn.
Lông my Tô Đồng khẽ run lên.
Cô thực sự chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận một cuộc hôn nhân khác…
Tắm xong bước ra, trời mưa sắp tạnh, chuyển thành mưa nhỏ rả rích.
Tô Đồng vén rèm đứng trước cửa sổ nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài, không ngờ, nhìn qua cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy ở vệ đường bên dưới tòa nhà đối diện có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ, một người đàn ông quen thuộc đang đứng dựa vào xe!
Là Chu Cận Viễn!
Anh cầm một chiếc ô màu đen, cứ lặng lẽ đứng dựa ở đó, không biết đã đứng bao lâu, đôi chân hơi trùng xuống, tay kẹp một điếu thuốc, đầu thuốc lúc cháy lúc tàn, thông qua màn mưa dày đặc, cô nhìn không rõ mặt anh, nhưng có thể thấy thi thoảng anh lại ngẩng đầu nhìn tầng lầu cô đang ở.
Cô vội vàng nép vào trong, sau đó kéo rèm cửa lại, ngăn cách tuyệt đối tầm nhìn của anh.
Chu Cận Viễn, sao anh ta lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Buổi chiều, ánh mắt nóng bỏng đó là của anh ta sao?
Lần này anh ta lại muốn làm gì đây?
Nhớ lại khi xưa anh chỉ dựa vào lời nói một phía mà phán đoán cô ngoại tình, thậm chí điên cuồng tin tưởng ả đàn bà An Hân Du, cô vô cùng phẫn nộ, kéo chăn, chui vào trong, giả vờ không biết gì hết, trùm kín nằm ngủ!
Cho dù tâm trạng rối bời nhưng cũng cố ngủ…
Nghe nói sức khỏe của Duệ Duệ đã tốt hơn.
Nhận được tin từ bệnh viện, An Hân Du vẫn kiên quyết khởi tố Tô Đồng, cho dù luật sư nói với cô ta rằng khả năng thắng kiện là rất nhỏ, cô ta vẫn không buông tha, Thi Lâm nói anh sẽ giải quyết việc này, Tô Đồng cũng không hề lo lắng.
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Tô Đồng lại trở về như cũ.
Đi làm, đi về nhà.
Tuy nhiên có một điều khác biệt duy nhất là mỗi tối cô đều nhìn thấy Chu Cận Viễn đứng ở bên dưới tòa nhà đối diện.
Có lẽ anh tưởng rằng cô không biết, vì anh có đổi xe, phần lớn đều là những chiếc xe bình thường, thi thoảng mới lái xe sang, chỉ là Tô Đồng yêu Chu Cận Viễn đậm sâu suốt bao năm, nơi anh xuất hiện cô đều cảm nhận được.
Dần dần, trước khi đi ngủ cô sẽ tới bên cửa sổ nhìn một lát.
Điều này gần như đã biến thành một thói quen.
Lâu dần, từ phẫn nộ hoài nghi ban đầu biến thành mặc kệ.
Sáng ngày hôm sau, bầu trời mây đen vần vũ.
Dự báo thời tiết thông báo cảnh báo cấp độ cam, nhắc nhở người dân không nên ra ngoài nếu không thực sự cần thiết.
Trận mưa lớn này kéo dài tới tận đêm khuya.
Trước khi đi ngủ, cô đã quen nhìn ra ngoài vệ đường, nơi đó không có gì cả.
Hôm nay Chu Cận Viễn không tới.
Bên ngoài đang mưa lớn, chắc anh ấy sẽ không tới đâu?
Khẽ mím môi, cô cũng không biết mình có tâm trạng gì, rõ ràng anh mới chỉ tới chưa đến mười ngày.
Vậy mà cô đã bắt đầu quen dần…
Cô là kẻ thích bị ngược đãi sao?
Đây đúng là một điều đáng sợ!
- -- Hết ---