Cuối cùng Hứa Gia Ngang cũng phải xuất viện.
Anh chọn lúc Châu Châu tan làm để làm thủ tục xuất viện, sau đó hai người sẽ lên taxi trong ánh mắt tỏa sáng của bà Hứa.
“Mẹ anh thật sự rất thích em.”
Ngón tay nghịch ngợm của Hứa Gia Ngang kéo kéo khóe miệng của Châu Châu một cái, “Ngài đúng là không khách sáo.”
“Đương nhiên, em không gả cho anh có thể gả cho ai chứ?”
Châu Châu lúc nào cũng xấu hổ khi nhắc đến vấn đề này, cô nghĩ đến quan hệ của bọn họ phát triển thực sự quá nhanh, nhưng mà Hứa Gia Ngang thích ứng cũng nhanh như cá gặp nước.
“Biết rồi biết rồi, đừng nói nữa.”
Hứa Gia Ngang không cưỡng ép Châu Châu phải tiếp nhận nhanh như vậy, chỉ mạnh miệng thế thôi, anh ngửi thấy hương thơm trên người cô bỗng an tâm vô cùng, “Châu Châu em có yêu anh không?”
Châu Châu im lặng nhìn tài xế taxi ngồi trên ghế lái, không nói chuyện.
Hứa Gia Ngang không tha: “Châu Châu, em có yêu anh không?”
“…” Châu Châu có ảo giác bác tài cũng đang chờ câu trả lời.
“Yêu hay không yêu? Yêu hay không yêu? Yêu hay không yêu?”
“Yêu yêu yêu!” Châu Châu nhìn bác tài bật cười, trong nháy mắt cảm giác xấu hổ bao trùm, mặt đỏ như cà chua chín.
“Hi hi, anh cũng yêu em.”
Châu Châu nhìn phong cảnh lướt qua trong nháy mắt ngoài cửa sổ, len lén cười.
…
Hứa Gia Ngang một tay kéo hành lý một tay ôm eo Châu Châu đi vào tiểu khu xa cách đã lâu, vừa muốn nói đùa chọc Châu Châu cười thì khóe mắt nhìn thấy một người đàn ông đứng một mình trước tòa lầu nhà mình.
Anh nheo mắt lại.
Cảm giác có chuyện không đơn giản.
Quả nhiên, vốn dĩ Châu Châu không nói chuyện lúc nhìn thấy người đàn ông kia, kinh ngạc thốt lên một tiếng. “Thẩm Đạo?”
Haiz, phụ nữ, toàn bộ lượng nước trong người Hứa Gia Ngang bắt đầu ùng ục bốc lên chua xót.
Anh ôm chặt eo Châu Châu, “Anh ta là ai?”
— Ngầm ý là em quen người đàn ông khác sau lưng anh xong không dỗ anh thì anh sẽ khóc cho em xem!
Châu Châu hiển nhiên không hiểu ý anh, vẻ mặt cô tự nhiên giải thích, “Là một người bạn mới quen, ngay vào lúc anh đi… về thì quen biết.”
Lúc này Thẩm Đạo đã đi tới.
Tầm mắt của anh ta dừng ở… bàn tay đặt trên eo Châu Châu.
Trong lòng Thẩm Đạo rủa thầm, anh ta còn tưởng Châu Châu không có bạn trai nên cứ quên hỏi.
Xem ra thất sách rồi.
Điều chỉnh xong cảm xúc, mất mát trong ánh mắt của Thẩm Đạo chỉ có Hứa Gia Ngang nhìn thấy rõ ràng, anh ta sờ gáy, “Gần đây tôi không liên lạc được với cô, đành phải tới đây tìm.”
Lấy vòng ngọc từ trong túi áo ra, Thẩm Đạo đưa cho Châu Châu, “Cái này không thấy cô đến lấy.”
Châu Châu phản ứng chậm nửa nhịp mới nhớ ra cô đã quên đi lấy vòng ngọc, từ khi Hứa Gia Ngang tỉnh, cô gần như phải ở suốt trong bệnh viện, không ngờ Thẩm Đạo còn suy nghĩ cho cô.
Cô cảm kích cười một tiếng: “Mấy nay tôi quá bận, cảm ơn anh nhé Thẩm Đạo.”
Thẩm Đạo nhún vai: “Không sao, việc nhỏ thôi mà. Có điều… anh này là?”
Anh ta nhìn về phía Hứa Gia Ngang.
Không đợi Châu Châu trả lời, Hứa Gia Ngang ẫu trĩ hất cằm lên: “Bạn trai, bạn trai của Châu Châu!”
Sớm nên nghĩ ra, chỉ là không chịu tin mà thôi. Thẩm Đạo thở dài, miễn cưỡng lên tinh thần cười với Hứa Gia Ngang: “Tôi là bạn của Châu Châu, rất hân hạnh được biết anh.”
Hai người bắt tay chưa đến s đã buông ra, một chút đối chọi cũng không thấy cho nên Châu Châu không cảm thấy có gì không thích hợp.
Đến tận khi chào tạm biệt Thẩm Đạo, sau khi Hứa Gia Ngang xị mặt kéo Châu Châu vào nhà, nói: “Châu Châu quen anh ta thế nào?”
Cô mới nhận ra chuyện không ổn.
Châu Châu giải thích với Hứa Gia Ngang xong, sắc mặt âm trầm của anh hòa hoãn hơn rất nhiều, “Châu Châu không biết anh ta…”
Anh ta thích em.
Hứa Gia Ngang không nói tiếp.
Anh hiểu Châu Châu, chắc chắn cô không biết chuyện Thẩm Đạo thích cô.
Nếu như anh nói ra, Châu Châu sẽ tin anh vô điều kiện, đồng thời cũng sẽ sinh ra cảm giác áy náy với Thẩm Đạo.
Hứa Gia Ngang không muốn Châu Châu khó xử.
Thế nên, anh sẽ ôm lấy phần rắc rối này vậy.
Hứa Gia Ngang tủi thân để Châu Châu vuốt lông: “Anh ghen rồi.”
Châu Châu không hiểu hỏi anh: “Ghen gì cơ? Thẩm Đạo? Anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.”
Đúng là phản ứng chậm chạp.
Hứa Gia Ngang tiếp tục nhõng nhẽo vô lý: “Biết là bạn rồi, nhưng vừa thấy em giao tiếp với người khác phái, anh sẽ ghen.”
“Tính chiếm hữu mạnh vậy à?”
“Đúng.”
Kết quả câu tiếp theo của Châu Châu khiến Hứa Gia Ngang cực kỳ kinh ngạc.
Cô nói: “Vậy em sẽ ít giao tiếp với anh ta hơn.”
Hứa Gia Ngang đang gối đầu lên đùi Châu Châu xoay mặt nhìn vào mắt cô: “Em chiều anh thế?”
Hứa Gia Ngang cho rằng nếu anh cố tình gây sự Châu Châu sẽ cảm thấy anh đang diễn trò. Anh nghĩ kỹ rồi, một khi Châu Châu không kiên nhẫn, anh sẽ hôn cô, dỗ cô, làm cô, sau đó chuyện của Thẩm Đạo cứ như thể mà trôi qua.
Nhưng cô nói như vậy.
Châu Châu cười híp mắt gật đầu: “Đúng vậy, lòng chiếm hữu của anh mạnh vậy, em rất thích.”
Anh thích em như vậy, em đương nhiên cũng phải thích anh như vậy mới được.