Châu Châu có sửa lại một năm đi học, cô đi học sớm, tuổi lên lớp cũng không đột ngột.
Nhưng trải quả năm tra tấn tinh thần, Châu Châu đã sớm không còn là Châu Châu hoạt bát vui vẻ ngày nào.
Ở trường học, Châu Châu ngoài học ra thì chính là ngủ, gần như không giao lưu với bạn bè, nhưng trong lòng cô có rất nhiều chuyện muốn nói với bên ngoài, cô quá đè nén.
Hồi đó Châu Châu có một người bạn cùng bàn tên là Đinh Giai, trong lớp cũng được coi là một người vô hình, hai kẻ trầm mặc kiệm lời ngồi chung với nhau, đối với Châu Châu mà nói, rất dễ chịu.
Sau khi thi học kỳ lớp , Châu Châu nhờ thành tích cực kỳ xuất sắc của mình mà thu hút sự chú ý của giáo viên, hơn nữa bởi vì cô có vẻ ngoài xinh xắn nên tính cách lầm lì trong mắt người ngoài bỗng trở thành dịu dàng, càng ngày càng nhiều người biết đến Châu Châu…. Nhưng Châu Châu không muốn kết quả như vậy.
Cô và Đinh Giai trở thành bạn tốt.
Thậm chí cô còn chia sẻ nội dung nhật ký của mình với cậu ta, có niềm vui, có bất mãn, mỗi lần Đinh Giai xem cũng sẽ cùng cô cười nói bát quái.
Sau đó…
Đinh Giai dùng quyển nhật ký này để đổi lấy nhiều tình bạn khác.
Châu Châu bỗng thành trò cười trong mắt người khác.
Cô không có bạn bè, chỉ có sự chê cười từ những người xung quanh.
…
Số Pi cọ cọ mặt Châu Châu, “Cho nên hôm trước là nhìn thấy Đinh Giai kia à?”
Châu Châu gật đầu, “Đúng vậy, gặp được cậu ta. Có điều giờ nghĩ lại, cũng không việc gì phải sợ.”
Dù sao cũng có anh bên cạnh em.
“Sau này không cần phải sợ cô ta, nếu gặp cô ta lần nữa, anh sẽ đi dọa chết cô ta!”
Châu Châu bị sự hài hước của anh chọc cười, “Gì vậy, anh muốn dọa cậu ta thế nào?”
“Anh là ma mà, cô ta không nhìn thấy anh, muốn dọa có đến mấy nghìn cách.”
Châu Châu nhăn mùi, ngẩng đầu hôn anh, “Sao anh lại tốt với em thế? Em… em thật sự rất buồn bực, anh nhìn thấy nhưng người khác không nhìn thấy, bản chất của hai chúng ta thực ra không khác lắm.” (Editor: Chỗ này không hiểu ý của t/g lắm)
“Vậy tốt nhường nào, chỉ có em mới nhìn thấy anh, chỉ có anh mới nhìn thấy em, chúng ta chính là do ông trời tác hợp, cặp đôi trời định.”
Châu Châu cười hì hì ôm anh rồi thơm một cái, “Số Pi anh phải luôn luôn luôn luôn ở bên cạnh em nhé.”
“Được.”
“Nhưng hai ngày sau, Số Pi đã không thấy tăm hơi.
Hôm đó từ bệnh viện về, Châu Châu nhận được điện thoại giục kết hôn của bà Châu.
Lải nhải cằn nhắn liên tục khiến lỗ tai cô muốn ù đi, Châu Châu kéo chặt áo khoác trên người, chặn lại câu chuyện của mẹ, “Mẹ ơi, con có bạn trai rồi.”
Bà Châu đầu dây bên kia khựng lại, sau hai giây mới như núi lửa phun trào: “Ôi trời bảo bối sao con có bạn trai mà không nói sớm? Cậu ta làm ở bệnh viện à? Hai đứa quen nhau thế nào? Bên nhau bao lâu rồi? Cậu ta có lớn tuổi hơn con không? Sống ở đâu? Có xe không? Cậu ta…?”
“… Mẹ.” Châu Châu giơ điện thoại ra xa rồi mới đặt lại gần tai. “Chúng con mới ở bên nhau chưa lâu… hơn nữa, anh ấy… anh ấy chưa tiện gặp mẹ.”
“À à ra vậy, không sao đâu, cậu ta lúc nào tiện mẹ đều rảnh hết, con phải cư xử cho hẳn hoi, đừng lầm lì quá nhé.”
“Con biết rồi.”
Châu Châu uể oải ngắt điện thoại, nhìn dòng xe cộ đông nghịt bên ngoài bệnh viện, trong lòng hơi buồn rầu.
Lắc lắc đầu, Châu Châu rẽ vào con đường nhỏ hiếm khi có người qua lại để về nhà. Chẳng qua hôm nay không giống mọi khi không có ai, Châu Châu nhìn thấy cách hơn có hai người đang lôi lôi kéo kéo.
Còn loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh chấp
Châu Châu thở dài, kéo khăn quàng cổ ở cằm lên che mũi miệng đi, chân bước nhanh muốn lách qua bọn họ.
Biến cố xảy ra ngay lúc này!
Người đàn ông đang lôi kéo sau một tiếng “buông ra” bỗng lùi về phía sau, trong khoảng khắc anh ta va vào bả vai Châu Châu, cô vô thức né tránh, tay cô dường như đụng phải cái gì đó, tê rần —
Một tiếng vỡ vụn sắc bén vang lên.
Vòng ngọc nát tan tành.
Ngay lúc này dường như Châu Châu nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai xa lạ đang nhìn cô cười, cô nhìn thấy người đó đang nói điều gì đó, trong khoảng khắc cô nghe rõ ấy, người đàn ông cứ như vậy mà biến mất.
Người đó là ma!
Ngay lập tức Châu Châu bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, sau tiếng hét ngắn ngủi vang lên liền nhắm mắt ngồi xụp xuống ôm lấy cơ thể.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cả người Châu Châu run rẩy, cô không dám mở mắt, sợ nhìn thấy những ma quỷ như năm trước.
“Tiểu thư ơi, tiểu thư, cô không sao chứ? Tiểu thư?”
Không biết đã qua phút hay giờ, sau khi tai ù đi một lúc Châu Châu nghe thấy có người đang gọi mình, nhiệt độ ấm áp vỗ vỗ trên vai, anh ta là con người.
Châu Châu chậm chạm mở mắt, ánh mắt vô định, cô nhìn thấy khuôn mặt của người đang nói chuyện với mình, là người đan ông vừa mới còn đang lôi kéo với một người phụ nữ.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, người phụ nữ đã đi rồi, Châu Châu dè dặt mở miệng, “Anh có thể đưa tôi về nhà không?”
“Cái gì?”
“Tôi nói… khụ khụ.” Châu Châu nói to hơn, “Anh có thể đưa tôi về nhà không? Không xa đâu, ở ngay tiểu khu đằng sau.”
Cô sợ.
Lần đầu tiên Thẩm Đạo trải nghiệm kiểu bắt chuyện này, có điều là anh ta không đúng trước, thế là gật đâu, “Được.”
Có người đi bên cạnh, Châu Châu không căng thằng như trước, cô cúi đầu xuống thấp nhưng vẫn quan sát xung quanh.
Trên đường đi, vậy mà cô chẳng nhìn thấy con ma nào cả.
Vòng ngọc bị vỡ, đang ở ngay trong túi của cô là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng cô không nhìn thấy ma! Có phải chứng tỏ rằng lời hồn ma xa lạ nói trong nháy mắt kia là thật…
Châu Châu cố lấy can đảm ngẩng đầu nhìn, người đi qua không nhiều, những họ đều rất bình thường!
“Trời ơi!” Châu Châu trước giờ chưa từng kích động như vậy, “Tôi bình thường rồi!”
Thẩm Đạo vẫn luôn dùng dư quang quan sát Châu Châu, vốn dĩ anh cho rằng Châu Châu muốn tán tỉnh mình, nhưng cô luôn mặc kệ anh ta, chỉ biết vùi đầu đi đường khiến anh ta có chút mờ mịt.
Nghe thấy cuối cùng cô cũng phát ra tiếng, Thẩm Đạo thuận mồm hỏi: “Cái gì mà bình thường với không bình thường?”
Lúc này Châu Châu mới phát hiện ra bên cạnh còn tồn tại một người, có lẽ đang rất vui, đã nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên Châu Châu chủ động nhìn thẳng vào mắt người xa lạ: “Cảm ơn anh, anh là người tốt, tạm biệt!”
Nói xong Châu Châu bèn rảo bước vào tiểu khu.
Cô cười như con gấu lăn trong bãi cỏ mùa xuân, vừa ấm áp vừa hạnh phúc.
Xinh quá.
Thẩm Đạo sững sờ đứng im tại chỗ nửa ngày mới nắm chặt bàn tay. Vừa rồi anh ta, đã được phát thẻ người tốt à?
…
Châu Châu gần như nhảy chân sáo về nhà.
Ngay cả lúc nhập mật khẩu ngón tay cũng ấn theo giai điệu.
Cửa mở ra rồi đóng lại, Châu Châu hớn hở cười lớn: “Số Pi! Cuối cùng em không còn nhìn thấy ma nữa rồi!”
Cả căn hộ yên lặng.
Châu Châu cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh, “Số Pi?”
Vẫn không ai trả lời.
Nhịp tim càng lúc càng dồn dập.
Lúc này Châu Châu mới hồi phục tinh thần, Số Pi mà ma.
Mà cô không nhìn thấy ma.
Cô sẽ không còn được gặp Số Pi nữa rồi.