Edit: Chinn
Beta: Nhược Lam
______________________________
Một mình Thời Dược đứng ngồi không yên ở trong ký túc xá bất động mười phút, rốt cuộc vẫn là không thay đổi trang phục, khóa kỹ cửa túc xá.
Chỉ là bên này còn chưa đi cầu thang, điện thoại trong túi đã vang lên.
Lúc lấy điện thoại ra, Thời Dược thấy rõ tên người điện không khỏi ngây ra một lúc.
Chờ tiếng chuông lại vang lên vài giây, cô mới hoàn hồn nhận điện thoại,
"Tiểu Ngữ?" Trong giọng nói Thời Dược rõ ràng mang theo kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Dược Dược mình rất nhớ cậu!"
Bên kia điện thoại không đổi, vẫn giọng điệu quen thuộc đó.
Thời Dược nhịn không được cười rộ lên, vừa xuống lầu vừa nghe điện thoại, "Cậu nhớ mình? Sao mình không cảm nhận được vậy, đã rất lâu rồi cậu chưa gọi điện thoại cho mình rồi."
"Khụ...!Mình đây không phải vội vàng thi lên thạc sĩ để tốt nghiệp sao, đâu giống cậu, trực tiếp học đại học năm đã có bằng thạc sĩ...!Ấy, mình cũng rút ngắn một năm nhờ khóa đào tạo nâng cao của cậu." Tôn Tiểu Ngữ chột dạ mà nói, "Cậu xem, mình bên này vừa vội xong liền nhanh chóng tới tìm cậu rồi."
Thời Dược đang bước xuống lầu thì dừng lại, đồng thời cô ngoài ý muốn ngẩng đầu: "Cậu tới tìm mình? Cậu trở về thành phố Q?"
"Đúng vậy, mình sắp đến trước cổng bệnh viện các cậu rồi này.
Kinh hỉ không nào!"
Thời Dược dở khóc dở cười
"Kinh hỉ, thật sự quá kinh hỉ.
Mình chưa từng thấy cậu đột nhiên tập kích như vậy."
Cô nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ, "Vừa vặn chiều nay mình không trực ban, đang chuẩn bị đi...!Đang chuẩn bị đi ra ngoài thả lỏng một chút cậu đã tới rồi.
Nếu là lần sau cậu còn không thông báo trước liền tới, có lẽ mình sẽ để cậu vô cùng kinh hỉ mà ở bên ngoài quán cà phê chờ mình đến rạng sáng."
Tôn Tiểu Ngữ, "...!Mẹ ơi, sinh viên y các cậu đều khổ như vậy?"
"Cậu đừng cho là mình không nghe ra trong giọng nói cậu đang vui sướng khi người gặp họa.
Chờ lần sau cậu bị cảm mạo hay gì đó, tới bệnh viện mình, mình cho cậu nếm thử khổ cực của sinh viên y bọn mình."
Thời Dược ra vẻ uy hiếp, sau đó nở nụ cười chuyển đề tài, "Được rồi, phía đối diện bệnh viện có quán cà phê cũng không tệ lắm, cậu ở bên kia chờ mình đi?"
"Ha ha ha được, vậy mình ngồi chờ mỹ nữ thân yêu."
Thời Dược cười lắc đầu, "Cậu là đồ nghịch ngợm."
Bên này tắt điện thoại, Thời Dược do dự, không vội vã cất điện thoại mà cầm ở trong tay chần chờ trong chốc lát.
Chờ đến khi sắp tới cửa bệnh viện, cô vẫn là mở ra nhắn gửi cho Tần Nguyệt một tin.
"Tần Nguyệt, hiện tại mình phải đi gặp bạn, cô ấy đã đến quán cà phê đối diện bệnh viện đợi.
Thích Thần bên kia...!Mình bây giờ chưa thể qua đó."
Gửi xong tin nhắn, Thời Dược chậm rãi thở ra một hơi, ngẩng đầu đi ra bên ngoài bệnh viện.
Mà lúc này ở hành lang bên ngoài phòng đơn trên tầng cao nhất của bệnh viện.
Tần Nguyệt nhận được tin nhắn, lấy ra đưa cho Phòng An Duyệt nhìn thoáng qua, Phòng An Duyệt thở dài
"Đây thực sự là có bạn tới, hay là giả có bạn tới vậy?"
"Hơn phân nửa là thật, tính tình Dược Dược thế kia, nếu chỉ là đơn thuần cô ấy không muốn tới, sẽ không lấy cớ như vậy."
"Cũng đúng." Phòng An Duyệt nhún vai, "Vậy đi thôi, chúng ta thay Dược Dược vấn an "anh hùng cái thế" của cậu ấy đi."
Tần Nguyệt đáp.
Sau khi tìm được số phòng tương ứng, Tần Nguyệt bước tới gõ cửa, một lúc sau, cửa từ bên trong mở ra.
"Các cô là...?" Ánh mắt Hoàn Sách Vân nhanh chóng đánh giá trên người hai cô một lần, lúc trông thấy trong tay hai người có giỏ hoa tươi, ánh mắt anh ta chợt lóe, có chút bất đắc dĩ mà cười chuyển hướng trong phòng bệnh, "Thích đội trưởng, lại có quần chúng tới an ủi người bệnh kìa."
Mặc dù những lời này không được lịch sự cho lắm, nhưng Hoàn Sách Vân vẫn mở cửa nhường đường.
Sắc mặt Tần Nguyệt và Phòng An Duyệt cổ quái nhìn nhau nhưng cũng không nói gì, cười gật gật đầu về phía Hoàn Sách Vân, bước vào.
Sau khi đi vào phường chưa đến nửa mét, Tần Nguyệt đang ở phía trước bước chậm lại.
Phòng An Duyệt phía sau cô ấy cũng vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, từ góc độ của hai người họ bước vào cửa nhìn qua phát hiện phòng bệnh đơn của Thích Thần đang ở ngoại trừ một cái giường bệnh, mặt đất bên trong hơn phân nửa đều đã bị trái cây, sữa bò, lẵng hoa, sản phẩm bồi bổ sức khỏe và những thứ khác lấp đầy.
"Thảo nào..." Phòng An Duyệt thiếu chút nữa bật cười, thấp giọng nghiêng người về phía Tần nguyệt đang đứng, "Thế này giống như đang chia buồn với cấp trên vậy."
Tần Nguyệt cũng bị trường hợp này làm cho khóe miệng cong lên nhưng vẫn kiệt lực ngăn chặn
" Phỏng chừng trong khoảng thời gian này phòng bệnh đã bị quần chúng an ủi làm chật kín hết chỗ..."
Phòng An Duyệt gật gật đầu, cảm động mà nói
"Dược Dược đã ghé qua phòng bệnh này trước, thì ra là có dự kiến trước."
"..."
Trước cửa phòng bệnh có hai người đứng canh, người nào cũng đều là bộ đội đặc chủng xuất sắc, giác quan của họ hiển nhiên là vô cùng nhạy.
Cho nên giọng nói Tần Nguyệt và Phòng An Duyệt hai người đều nghe được, lập tức phản ứng
Hoàn Sách Vân trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Thích Thần, còn Thích Thần thì nhìn về phía hai cô gái, "Hai người là đồng nghiệp của Thời Dược?"
Phòng An Duyệt và Tần nguyệt nghe tiếng liền cất bước, ngay sau đó liền sửng sốt.
Tần Nguyệt là người phản ứng đầu tiên, mỉm cười tự giác để lẵng hoa và giỏ trái cây trong tay mình "Trở về" với tập thể.
Sau đó cô chỉ vào kia một đống đồ cười nói
"Nói đúng ra, những người gửi mấy thứ này đều là đồng nghiệp của Dược Dược chúng tôi."
Phòng An Duyệt lúc này cũng lấy lại tinh thần, cảm khái nhìn Thích Thần,
"Dược Dược thật sự là quá may mắn, bệnh nhân có nhan sắc như vậy...!Khụ khụ, thế nhưng lại không nói với chúng tôi." Cô ấy liếc liếc mắt nhìn một đống vật phẩm an ủi đã sắp thành một ngọn núi nhỏ, "Cũng khó trách các cô gái độc thân ở bệnh viện chúng tôi đều thay phiên chạy đến nơi này."
Lúc này Hoàn Sách Vân đứng ở cửa nghe ra là người quen tới, vội vàng đóng cửa lại tiến vào, kéo qua ghế dựa bên cạnh ra
"Hóa ra là người nhà đến thăm—— xin lỗi xin lỗi, vừa rồi không làm rõ ràng, hai vị đừng để ý."
Tần Nguyệt với Phòng An Duyệt bị bộ dạng người này chọc cười, cảm ơn xong cũng lần lượt ngồi xuống.
Sau đó Phòng An Duyệt hơi nghiêm túc
"Hôm nay tới đây chuyện thứ nhất chính là cảm ơn hai vị đội trưởng.
Chuyện bắt cóc lần trước, hai con tin —— Dược Dược và tôi là quen biết tâm đầu ý hợp, một người khác còn lại là em họ bà con xa của tôi.
Hai cô ấy đều an toàn là nhờ hai vị đội trưởng với các đội viên khác, tôi thật sự thực cảm tạ mọi người."
Hoàn Sách Vân
"Ai, chức trách mà, đừng có khách khí như vậy." Anh ta sờ sờ cái ót, cười trong một lát mới phản ứng lại, "Chuyện thứ hai là...?"
"..."
Nhắc tới chuyện thứ hai, Phòng An Duyệt luôn luôn tùy tiện cũng có chút mất tự nhiên nhìn về phía bên cạnh Tần nguyệt.
"Vẫn là tôi nói đi." Tần Nguyệt tiếp nhận câu chuyện, "Thật ra theo lý mà nói, chuyện này không nên tới lượt tôi và An Duyệt xen mồm, rốt cuộc chúng tôi đều là người ngoài.
Nhưng nói thật, từ năm trước Dược Dược đã đến bệnh viện thực tập, cũng đã quen biết tôi và An Duyệt, hai chúng tôi đều xem cô ấy như em gái ruột vậy.
Dược Dược bình thường an tĩnh tự chủ, nói chuyện làm việc đều rất có đúng mực cũng rất hiểu chuyện, là một cô gái không thể bắt bẻ ra tật xấu nào.
Nhưng là duy nhất ở chuyện tình cảm, cô ấy quá mức bình tĩnh, như thể cô ấy đã vạch ra ranh giới giữa mình và tất cả những người khác giới, cô lập bản thân với người khác...!Có chút giống như, giấu bệnh sợ thầy."
Đôi mắt Thích Thần trầm tĩnh nhưng lại lộ ra một ít cảm xúc khác lạ, Tần Nguyệt nghiêm túc nói
"Chúng tôi ai nấy đều thấy được, anh và Dược Dược nhất định có quan hệ, nhưng tựa hồ lại không giống như người yêu bình thường đơn giản như vậy...!Nếu chúng tôi đoán không sai, nguyên nhân xâu xa kiến Dược Dược phải kiêng dè với người phái như thế chính là anh.
Bởi vì từ trước tới nay chưa bao giờ tôi thấy cô ấy giống như buổi tối hôm anh bị thương, mất khống chế, bất lực, mất lý trí...!Thoạt nhìn đã hoàn toàn không giống cô ấy."
Thích Thần ánh mắt trầm tư, "Cho nên các cô muốn nói cái gì."
Phòng An Duyệt trực tiếp ở miệng, "Anh thích Dược Dược của chúng tôi sao?"
"..." Thích Thần rũ mắt nhìn về phía Phòng An Duyệt, khóe môi câu lên rất nhẹ nhưng không có nụ cười, trong đôi ngươi nâu kia chỉ có thâm trầm vô tận
"Cô nói xem."
Giọng người đàn ông khàn khàn mà ẩn nhẫn.
Tính tình thẳng thắng của Phòng An Duyệt bộc phát, nghe vậy cắn chặt răng, "Nếu anh thật sự thích cô ấy, thế sao đã hơn một năm rồi mà đến giờ chúng tôi mới gặp anh lần đầu tiên? Lúc trước tôi và Nguyệt Nguyệt còn đoán Dược Dược có phải bị tra nam tổn thương hay không, anh nói xem trước kia anh có từng làm ra chuyện tổn thương cô ấy hay không?"
"..."
"Xem ra đúng thật là đã làm." Phòng An Duyệt nghiến răng, "Quả nhiên đàn ông đẹp trai đều không đáng tin cậy."
"An Duyệt." Tần Nguyệt kéo Phòng An Duyệt một phen, cô nhìn về phía Thích Thần
"Trước kia các người...!Là quan hệ người yêu sao?"
Thích Thần rũ mắt, "Không phải."
Tần Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, "Vậy xem ra hẳn là không phải khuyết điểm gì lớn.
Nhưng mà tựa hồ đã biết nhau thật lâu, chắc chắn không phải vấn đề nhỏ."
"..." Thích Thần im lặng thật lâu, rốt cuộc vẫn là nâng tầm mắt, "Tôi từng biến mất khỏi em ấy, bốn năm."
Hai cô gái ở cạnh giường bệnh sửng sốt, Phòng An Duyệt nhanh chóng đếm bằng ngón tay
"Bốn năm...!Một hai ba bốn...!Đó chính là lúc Dược Dược mới vừa vào đại học???"
"Ừ." Thích Thần trầm giọn
"...!Tôi hứa với một người, phải rời khỏi Thời Dược năm.
Chưa đến lúc, tôi không thể trở lại cạnh em ấy.
Thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không thể nói cho em ấy."
"..."
Tần nguyệt và Phòng An Duyệt nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp lại cổ quái, Phòng An Duyệt hỏi, "Chẳng lẽ là người trong nhà Thời Dược?"
Thích Thần hơi ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía hai người, khuôn mặt anh tuấn khó được mang theo một chút cảm xúc ngoài ý muốn.
Ngay cả Hoàn Sách Vân lặng lẽ nghe góc tường đều cảm khái nói, "Chẳng lẽ đoán đúng rồi à?...!Lợi hại."
Tần Nguyệt ở bên cạnh im lặng thật lâu lại đột nhiên ngẩng đầu, thu ý cười nhìn về phía Thích Thần
"Sáu năm, mà hiện tại mới qua bốn năm, anh đừng nói với tôi anh tính toán dưỡng thương xong lại im hơi lặng tiếng mà biến mất hai năm nữa."
Thích Thần trầm mặc, mà sắc mặt hai cô gái thay đổi, Phòng An Duyệt tức giận đến thiếu chút nữa đứng dậy chạy lấy người.
Hoàn Sách Vân thấy chuyện không ổn nên vội vàng mở miệng
"Không không không, tôi thay Thích đội trưởng chúng tôi giải thích một chút.
Anh ấy tuyệt đối không dứt khoát như vậy đâu, hai ngày trước trong cục chúng tôi đã thông báo để anh ấy mau chóng quay lại cục, anh ấy đến chết cũng không chịu đi, các cô ngẫm lại liền biết đây nhất định chính là bởi vì vị bác sĩ kia, đúng không Thích đội trưởng?"
"..." Thích Thần liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.
Tần Nguyệt thần sắc hơi thả lỏng.
Mà Phòng An Duyệt bên cạnh tròng mắt xoay chuyển, mở miệng nói
"Tuy nhiên nếu anh muốn chạy cũng không sao cả, tôi nói thật với anh vậy.
Khoa gây tê bệnh viện chúng tôi có vị bác sĩ Cố, lớn hơn Dược Dược vài tuổi, mấy năm liền đạt giải bác sĩ trẻ xuất sắc.
Anh ta đã theo đuổi Dược Dược từ lúc cô ấy vào bệnh viện thực tập, sự kiên trì của anh ta thật đáng kinh ngạc."
Tần Nguyệt muốn nói gì đó bị Phòng An Duyệt không lên tiếng mà kéo một phen, ngăn lại.
Sau đó Phòng An Duyệt nhìn vẻ mặt ủy khuất của Thích Thần, rồi cười trộm trong lòng lại đổ thêm dầu vào
"Kỳ thật hôm nay vốn dĩ là Dược Dược tới thăm anh với chúng tôi kết quả mới ra cửa Dược Dược đột nhiên nghe điện thoại của bác sĩ Cố, nghe nói là mời cô ấy đi ra ngoài uống cà phê, chính là ở quán cà phê đối diện bệnh viện chúng tôi ấy.
Chậc chậc, quả thực quá lãng mạn..."
Phòng An Duyệt dường như không có việc gì mà hờ hững đảo mắt, như là lầm bầm lầu bầu, "Đừng nói hai năm...!Tôi thấy theo cái đà này không đến một năm là thành rồi đi? Rốt cuộc hảo nữ sợ triền lang, huống chi bác sĩ Cố này vừa đẹp trai, điều kiện trong nhà lại không tồi."
[Hảo nữ sợ triền lang (好女怕缠郎): cô gái tốt chỉ sợ kẻ khác tới quấy nhiễu làm phiền.]
Phòng An Duyệt nói, ý bảo mà cấp Tần nguyệt đưa mắt ra hiệu, "Nguyệt Nguyệt, cậu nói có phải hay không?"
Tần Nguyệt nhíu nhíu mi, nhưng cuối cùng vẫn là nói theo Phòng An Duyệt.
"Ừm...!Cái đó, mình thấy thời gian không còn sớm, chúng ta cũng đi thôi An Duyệt."
Phòng An Duyệt nghĩ nghĩ, vui vẻ gật đầu, đứng lên đi ra ngoài
"Được rồi, chúng ta cũng đi uống cà phê đi? Nhưng mà đừng đi quán đối diện có đôi tình lữ kia, không nên cản trở cậu..."
"..."
Trong phòng, Hoàn Sách Vân nhìn theo hai người rời đi xoa xoa cái trán đầy mồ hồi, tự mình nói thầm, "Phụ nữ...!Thật là đáng sợ..."
Anh ta quay đầu, "Thích đội trưởng, anh ——"
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Chỉ thấy Thích Thần trong tầm mắt anh ta không biết từ khi nào đã lạnh lùng vô cảm lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại
"...!Em ở đâu?"
Trong điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nữ
"Sao?...!Em ở quán cà phê đối diện bệnh viện ——"
Bên kia còn chưa nói xong, Thích Thần bên này đã tắt điện thoại.
Trong phòng trầm mặc hai giây, người đàn ông trên giường bệnh đột nhiên rút chiếc kim trên tay ra, xốc chăn xuống giường..