Em Ngọt Như Độc Dược

chương 41: 41: tai hoạ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nhyy

Beta: Lia + Nhược Lam

_____________________________________________

Giờ ra chơi tiết thứ ba buổi chiều, chủ nhiệm lớp Tần Phong tiến vào phòng học.

"Thích Thần, em đi với tôi một lát."

Trên chỗ ngồi, Thích Thần đang giảng bài cho Thời Dược thì bỗng cửa lớp phát ra âm thanh, hai người giương mắt về phía cánh cửa.

Trên mặt Tần Phong hiện lên sự vui sướng.

"Anh?" Thời Dược khó hiểu ngẩng đầu hỏi.

Thích Thần đứng dậy, "Chắc là kết quả thi toán vòng loại, tôi đi ra ngoài một lát, tí nữa về sẽ giảng nốt cho em."

"Vâng!" Nghe xong câu này, trong lòng Thời Dược vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.

"Em ở đây chờ tin tốt của anh!"

Thích Thần nghe xong cười cười, đưa tay điểm nhẹ lên trán cô gái, "Đầu tiên hãy sửa lại những lỗi sai này đi, tôi cũng chờ "Tin tốt" của em."

Cầm đề toán lên, Thời Dược lập tức ỉu xìu.

Sau khi nhìn Thích Thần bước ra khỏi phòng học, Thời Dược nằm vật ra bàn thở dài một hơi, mắt nhìn nhìn những dòng chữ màu đen -

"Câu , câu , cậu nói đi, tớ nên chọn A hay D?"

Cô vừa thành khẩn hỏi xong, chỉ nghe thấy tiếng cười ha hả bên cạnh.

Mặt Thời Dược đỏ lên, quay đầu nhìn sang.

Thẩm Kiêu khoanh tay đứng ở lối đi nhỏ, cúi đầu nhìn cô

"Câu bọ họ không thể nói cho cậu, nhưng mà tôi có thể đấy, sao không hỏi tôi này?",

Cảm giác như mọi người đều đang nhìn về phía mình, Thời Dược cũng không muốn dây dưa với Thẩm Kiêu nên liền vụng trộm lườm cậu ta một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục chuẩn bị bài thi đại chiến ba trăm hiệp.

Thẩm Kiêu không hề nhụt chí, cậu ta xoay người ngồi vào chỗ trống phía trước Thời Dược, đồng thời đem khuỷu tay chống lên bàn đắm đuối nhìn cô

"Tôi nói thật, Thích Thần về sau cũng không có thời gian dạy kèm cho cậu đâu, nhưng tôi có thể a."

"..."

Ngòi bút trong tay Thời Dược dừng lại, cô nhịn không được hai giây, cau mày ngẩng mặt lên, "Tại sao về sau anh ấy không có thời gian?"

Thẩm Kiêu híp mắt nhìn con cá mắc câu.

Hất cằm về hướng cửa phòng học nơi thích Thần theo chủ nhiệm tần Phong rời đi.

"Cậu thấy rồi đấy, điều này chứng tỏ cậu ta đã vượt qua vòng loại, có khi còn là thứ hạng rất cao.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là với năng lực của Thích Thần, khả năng lọt vào Đông Lệnh Doanh () dễ như ăn kẹo.

Lớp mười một đã có thể thi đua đạt thành tích cao như vậy, chắc chắn ban bồi dưỡng học sinh giỏi sẽ không bỏ qua.

Năm sau cuối cấp đương nhiên sẽ nhận được rất nhiều lá thư trúng tuyển của các trường đại học hàng đầu Trung Quốc.

Đây chính là quyền lợi đặc biệt của thiên tài đó."

(Đông Lệnh Doanh: có thể hiểu là kỳ ôn luyện mùa đông)

Thời Dược nghe nói vậy trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, "Vậy tại sao sẽ không có thời gian, đều không cần tham gia thi tốt nghiệp trung học."

"Điều kiện trúng tuyển nào có đơn giản như vậy? Mà cho dù là thế thì tháng sau khi Đông Lệnh Doanh kết thúc, cậu ta nhất định sẽ vào đội tuyển thi Olympic quốc gia.

Đến lúc đó, một học kỳ cậu cũng khó gặp cậu ta một lần."

Thời Dược run lên, "Đội tuyển quốc gia à..."

Cô đã từng nghe đến cái tên này, nhưng vẫn luôn nghĩ là cái gì đó rất xa vời với cả bản thân và những người xung quanh, không nghĩ tới một ngày nó lại xuất hiện ở bên cạnh cô.

Thẩm Kiêu nhìn cảm xúc của cô gái trước mắt dường như càng ngày càng tệ, trong ánh mắt lóe lên một chút không nỡ, nhưng cậu ta rất nhanh liền đem cảm xúc đó ép xuống, cong môi cười một tiếng

"Vậy bây giờ cậu đã biết rồi chứ? Cậu cách Thích Thần một khoảng rất rất xa.

Cậu cho rằng hiện tại cậu ta đang bên cạnh cậu, nhưng chẳng qua chỉ là ảo giác.

Chỉ cần cậu ta bước một bước, cậu liền sẽ không thể thấy nữa."

"Anh ấy sẽ không."

"Cái gì?" Thẩm Kiêu khẽ giật mình, nhìn cô gái trước mặt ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với hắn

"Tôi nói anh ấy sẽ không như thế." Thời Dược không cười cũng không giận, chỉ nhìn Thẩm Kiêu như vậy, "Cho dù anh trai tôi có thể đi, nhưng một ngày nào đó anh ấy sẽ quay lại."

Ánh mắt Thẩm Kiêu hơi trầm xuống "Cậu dựa vào cái gì mà tin tưởng hắn như vậy? Đánh cược may rủi sao?"

"Tôi chính là tin tưởng anh ấy.

Đối với anh ấy mà nói, những nơi khác đều là Đi, chỉ có ở đây là Trở về.

Cho nên mặc kệ đi đâu, anh ấy chắc chắn sẽ trở về.

"

"..."

Thẩm Kiêu ánh mắt kinh ngạc đầy phức tạp nhìn cô gái trước mặt.

Một lát sau, hắn cười nhạo vài tiếng, bất đắc dĩ nhìn sang chỗ khác.

"Tại sao cậu ta nói gì cậu cũng một mực tin tưởng thế? Chuyện này tám năm qua rồi mà vẫn không thể thay đổi sao..."

Thời Dược nhíu mày lại

"Với lại, Thẩm Kiêu tôi hi vọng cậu hiểu, cũng không nên uổng phí công sức.

Giữa hai người, tôi mãi mãi sẽ chọn đứng về phía anh ấy, cậu đừng nghĩ lợi dụng chia cắt chúng tôi để làm tổn thương anh ấy, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó đâu."

Thẩm Kiêu bất động một lát, qua mấy giây, cậu có chút không biết nên khóc hay cười

"Cậu cho rằng tôi vì ghét Thích Thần nên mới tiếp cận cậu?"

Thời Dược bị ánh mắt phức tạp của nam sinh kia nhìn chằm chằm có chút chột da, "Nếu không thì còn lý do nào chứ?"

"..." Thẩm Kiêu nhìn thật sâu vào Thời Dược vài giây, sau đó không nhịn được mà cười phá lên,

"Nhân tình thế thái còn không rõ, bạn học Thời Dược, người ta có phải là thổi phồng thành tích ngữ văn của cậu không?"

Thời Dược nghẹn lời.

- Cái khác cô có thể không quan tâm, nhưng thành tích ngữ văn...!Nó đơn giản chính là giới hạn và tôn nghiêm của cô.

Cho nên Thời Dược cực kỳ tức giận, nhìn chàng trai đang muốn đứng dậy rời đi, cô nghiến nghiến răng "Tùng Tử."

Thẩm Kiêu dừng lại.

Trong chốc lát, cậu ta khẽ nheo nheo mắt, quay người lại cúi đầu xuống, chống cánh tay cơ bắp mạnh mẽ lên mặt bàn của cô

Thẩm Kiêu rũ mắt đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ

"Cậu nói lại lần nữa?"

Thời Dược cứng cổ lên, "Tùng Tử!"

Lần này âm cuối còn cố ý ngân dài ra.

Mặt của chàng trai càng lộ rõ biểu hiện nguy hiểm, Thời Dược đều đã chuẩn bị cả kế hoạch chạy là thượng sách, cô bỗng thấy chàng trai thật đẹp trước mắt bật cười.

Thời Dược hoang mang.

Không đợi cô kịp phản ứng, người trước mắt đã bước đi.

Chỉ còn lại giọng nói cợt nhả còn vang vọng bên tai cô

"Vậy cậu là cái gì? Lột quần áo của Tùng Tử, còn nhìn lén Tùng Tử rồi tiểu Tùng Tử của tôi?"

Thời Dược "...?"

Sự thật chứng minh, Thẩm Kiêu nói không sai.

Thích Thần về trường cũng không ở lại vài ngày, sau đó hắn lại vội vã theo sự sắp xếp của trường đến điểm tổ chức Đông Lệnh Doanh, cũng là ôn luyện cho vòng bán kết.

Trong khoảng thời gian đó, nhà trường quy định không được ra ngoài.

Thế là mãi cho đến giữa tháng , sau khi Đông Lệnh Doanh kết thúc năm ngày, Thời Dược khó lắm mới có thể gặp được Thích Thần.

Nhưng mà Thích Thần lần này như cũ không được ở nhà nghỉ ngơi quá lâu.

Rất nhanh, bảng thành thích vòng loại bán kết được công bố, phía ngoài cửa trường tam trung tung bay biểu ngữ

"Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Thích Thần lớp cao nhị đã được chọn vào đội tuyển quốc gia Cuộc thi Olympic".

Cách cổng trường không xa, tên Thích Thần cùng thành tích thứ bảy cả nước ở hàng đầu tiên trên bảng vàng danh dự, sau đó là những người có thành tích xuất sắc trong kỳ học vừa rồi.

Từ đó đến hết phần còn lại của lớp , Thời Dược như bao học sinh khác, chỉ có thể trông thấy "dấu vết" của Thích Thần chính là tên ở bảng vàng danh dự này.

Ngay cả đêm giao thừa, Thời Dược được nghe bên kia Quan Tuệ tiểu thư kể chuyện cực kì vui vẻ về Thích Thần với các bác và cô cô, nói Thích Thần mấy ngày trước đã gắt gao ôn luyện cùng đội tuyển quốc gia để chuẩn bị tham gia thi đấu quốc tế.

Lúc đó Thời Dược nghe Quan Tuệ tiểu thư nói về cái thành phố xa lạ trong quốc gia cũng lạ lẫm kia, nhìn qua cửa sổ tầng hai của căn biệt thự, ánh trăng chiếu sáng màn đêm Yên Hoa, cô nghĩ thầm mấy tháng trước mình còn cùng Thẩm Kiêu khoác lác, cô hóa ra cũng không tin tưởng Thích Thần như vậy.

Tìm khoảng cách giữa cô và hắn trên bản đồ thế giới, dùng tỉ lệ và khả năng toán học mù mờ tính ra đáp án về sau, không khỏi có chút chạnh lòng.

"Anh...." Thời Dược ôm hai chân, đem cằm đặt trên đầu gối.

Nghe tiếng pháo hoa cùng tiếng reo hò bên ngoài cửa sổ, cô hoảng hốt nhận ra sự tình ngoài thế giới ngoài kia.

Cô nhẹ nhàng hít một tiếng, sau đó đem mặt chôn xuống dưới.

"Anh sẽ trở lại đúng không?"

"..."

Gian phòng yên tĩnh, không ai trả lời.

Bầu trời đêm ngoài cửa sổ, một thế giới hoàn toàn khác.

...!

Bài thi cuối cùng của Thích Thần là cuối tháng .

Thời Dược rất muốn ở nhà ngóng tin tức của anh, nhưng rất tiếc chuẩn bị trở thành học sinh lớp mười hai, mới kết thúc phụ đạo mùa hè cô không còn lựa chọn nào khác phải giải quyết bài tập thực hành được nhà trường giao trước khi bắt đầu năm học.

Nhiệm vụ của hoạt động thực hành được giao trong kỳ nghỉ này là "Gian hàng từ thiện tình thương", bọn cô chỉ còn lại ba ngày mà phải chấp nhận cái nắng gắt giữa mùa thu, trên nền quảng trường không có chút mái che nào.

Nhà trường còn đề xuất những học sinh lớp mười hai tiêu biểu nhất sẽ tổ chức để các em khóa dưới trải nghiệm không khí và phong cách làm việc năm cuối cấp.

Thời Dược được vinh hạnh trở thành người đứng đầu nhóm "Bán hàng từ thiện" này, nhưng cũng thường xuyên phải đối mặt với vấn đề vài thường vắng mặt hay không đóng góp cho hoạt động của cả nhóm.

Nhưng những thứ này đều không tính là gì.

Thời Dược bất lực thở dài một tiếng.

"Sao lại thở dài như vậy, nhóm trưởng?"

Như đáp lại những gì cô đang nghĩ, tiếng nói lưu manh vô lại bên tai cô vang lên lần nữa, "Có chuyện gì phiền lòng, nói ra đi tôi giúp cậu giải quyết, thế nào?"

"..."

Thời Dược nghiêng đầu nhìn sang với tâm tình cực kỳ rối rắm.

Nam sinh bên cạnh cô đút tay vào túi quần nở nụ cười rạng rỡ, khóe mắt hướng lên, trong mắt đều tràn đầy sự hào hứng.

Thời Dược lạnh nhạt quay đi.

Không sai, những cái kia đều không tính là gì, bởi vì so với chúng, việc có Thẩm Kiêu ở đây mới là điều rắc rối nhất.

—-.

Tác giả có lời muốn nói: chương tiếp theo Thích đại lão trở về, con thỏ giấu ở nhà kém chút bị người đào góc tường 【 lạnh lùng.

Truyện Chữ Hay