Chỉ chưa đầy hai tiết học, câu chuyện Ban Thịnh nói đỡ cho Liễu Tư Gia được lan truyền khắp ngõ ngách trong trường, thậm chí chiều hướng của sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, tin đồn về hai người được mọc lên khắp nơi trong một thời gian dài.
Cái gì mà “Hóa ra người Ban Thịnh thích là Liễu Tư Gia, không kỳ lạ, gia thế của hai bọn họ tương xứng, còn thêm ngoại hình của hai người đều nổi bật, đây là trời sinh một cặp đó.” hoặc là “Hai người đó sớm đã có gì mờ ám rồi, Ban Thịnh bình thường đều không đặt ai vào trong mắt, hóa ra là bởi vì Liễu Tư Gia.”
“Hôm trước ở ngoài trường tớ còn thấy hai người họ đi cùng nhau đấy!”
Tin đồn càng lan truyền thì càng bị phóng đại, đám người ăn dưa nóng lòng muốn biết mạng xã hội của hai người có liên quan đến nhau hay không, trong trường hai người họ vừa xuất hiện cho dù là một ánh mắt cũng phải xem có phải liên kết với nhau không, để tìm bằng chứng hai người thật sự ở bên nhau.
Người trong cuộc không bị lay động, Ban Thịnh vẫn tiếp tục ở đài thiên văn của cậu hoặc chơi bóng rổ, mà bên cạnh Liễu Tư Gia vẫn có đám nữ sinh đi theo như thường lệ, cô thông minh không phát biểu một câu liên quan đến việc này.
Nhưng cũng không phủ nhận.
Thời gian nghỉ giải lao giữa các tiết học là lúc cả trường náo nhiệt nhất, trên hành lang liên tục có những bóng dáng học sinh rượt đuổi nhau, đôi khi còn xen lẫn tiếng mắng chửi của giáo viên.
Liễu Tư Gia với Lâm Vi Hạ nằm trườn trên thành lan can hóng gió, Liễu Tư Gia trong tay cầm hộp sữa chua thỉnh thoảng uống vài ngụm, đứng nhìn Lâm Vi Hạ đang đọc tiểu thuyết trinh thám bên cạnh, mái tóc dài đến ngang lưng, gương mặt an tĩnh.
Tầm nhìn của cô ấy chuyển đến bảng tên được gài trước ngực Lâm Vi Hạ, nhớ ra cái gì: “Cuối cùng cậu tìm được bảng tên ở đâu thế?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Không phải tìm, Ban Thịnh bán cho tớ.” Lâm Vi Hạ dùng đầu ngón tay ấn giữ lại một trang sách, ngẩng đầu lên trả lời.
Liễu Tư Gia thần sắc phức tạp một chút, rất nhanh khôi phục lại như bình thường: “Là cậu ấy vậy thì không kỳ lạ, cậu ấy là người có đầu óc.”
“Cậu ấy là người thông minh khôn ngoan, từ lúc còn nhỏ cậu ấy đã lợi dụng tất cả tài nguyên của mình để kinh doanh kiếm tiền. Nếu cậu nói cậu ấy thiếu tiền, nhưng cậu ấy một chút cũng không thiếu, ây, không hiểu được cậu ấy.”
Vừa nhắc đến Ban Thịnh, Liễu Tư Gia thu lại sự kiêu ngạo ba phần, trên mặt tự động lộ ra sự sùng bái, Lâm Vi Hạ hiếm khi trêu chọc:
“Càng nhìn không rõ thì càng bị mê hoặc thôi, có điều lúc sáng tớ nghe nói__“
”Nói gì đấy.” Liễu Tư Gia lập tắc bịt miệng cô lại, có chút ửng đỏ rất khó nhận ra xuất hiện trên mặt cô.
Hai người đứng ở lan can hóng gió một hồi thì quay về. Vừa quay về lớp học, Lâm Vi Hạ phát hiện bài kiểm tra vật lý tuần trước được phát ra.
Bởi Vì Lâm Vi Hạ giữa chừng chuyển sang học, không tham gia kỳ kiểm tra lần này, đại biểu môn có lòng đặt lên bàn cô một bộ đề kiểm tra màu trắng.
Trước khi giáo viên lên lớp, bầu không khí trong phòng hơi ồn ào, bạn học ném bài kiểm tra lộn xộn thành một chỗ. Cô nhìn qua chỗ bên cạnh, điểm số màu đỏ trên bài kiểm tra vật lý của Ninh Triều vô cùng bắt mắt và chói lóa, mà đương sự lại không quan tâm thở phào đánh một giấc.
Liễu Tư Gia khi đi ngang qua tổ bốn, ánh mắt đầy vẻ chán ghét nhìn cậu, sau đó chắp hai tay ra sau lưng quay về chỗ ngồi. Cô cố tính đi vào lớp học bằng cửa sau, thật ra là vì muốn đi ngang qua chỗ ngồi của Ban Thịnh.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Thậm chí chỉ là nhìn cậu thoáng qua.
Lâm Vi Hạ ngồi xuống, bắt đầu làm đề.
Cô đang nghiêm túc xem đề bài của bài kiểm tra, đột nhiên trên bài thi xuất hiện một bóng râm, bóng người lướt qua, đem ghế kéo ra sau ngồi xuống.
Khâu Minh Hoa nghe thấy âm thanh liền quay đầu, lập tức giật lấy bài kiểm tra vật lý của Ban Thịnh, cậu nhìn xuống ba giây, miệng há mồm chữ o, vừa mở miệng chính là những từ tinh hoa dân tộc: “Mẹ nó, điểm, không để người khác con đường sống!”
Ban Thịnh phớt lờ cậu, kéo mở nắp lon up ra, “cách” một tiếng, sau đó đem toàn bộ lon up đổ vào ly nhựa đầy đá viên và lá chanh, bọt bong bóng lập tức nổi lên sùng sục.
“Trâu bò!” Khâu Minh Hoa còn đang cảm thán, vừa ngước lên nhìn, phát hiện Ban Thịnh đang thay đổi: “Cậu từ lúc nào thích uống chanh muối rồi? Thứ này không phải mặn sao?”
Lâm Vi Hạ đang vẽ biểu đồ phân tích lực ma sát, ngòi bút chì bỗng lệch khỏi đường thẳng, trực tiếp biến thành một đường cong.
Thấy Ban Thịnh không để ý cậu, Khâu Minh Hoa cầm bài kiểm tra vật lý không chịu buông ra: “Cậu đây là đầu óc gì vậy, cả một bài kiểm tra chỉ bị trừ hai điểm, hay là bởi vì chữ cậu quá nguệch ngoạc viết số thành số , nếu không thì đã đạt điểm tối đa rồi!”
“Có bí quyết gì dạy tớ không, người anh em.”
“Uống sữa nhiều chút.” Ban Thịnh đáp.
Khâu Minh Hoa một mặt vô cảm, người này làm sao có thể dùng giọng điệu nghiêm túc để nói một câu qua loa không thể qua loa hơn được nữa.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ quyết định không nghe bọn họ nói chuyện nữa, đem lực chú ý đặt lên bài kiểm tra trước mắt. Sau khi làm xong, cô bắt đầu đối chiếu với đáp án, cô phát hiện bài kiểm tra của Thâm Cao khó hơn nhiều so với trong tưởng tượng, bài kiểm tra không chỉ dùng công thức nhất quán giải đáp, mà còn rèn luyện năng lực tư duy của học sinh và mở rộng phát triển kiến thức.
Nhưng lần này cũng chứng minh được Ban Thịnh có đầu óc tốt, thông minh tuyệt đỉnh.
Sau sự kiện cột tóc ở buổi họp sáng, Liễu Tư Gia và Lý Sanh Nhiên bắt đầu chiến tranh lạnh và phân chia bè phái, tình bạn của nữ sinh chính là kỳ lạ như vậy, có người lật mặt chọn phe đối thủ, có người tiếp tục chọn lựa ở bên cạnh Liễu Tư Gia.
Nhưng tổng thể mà nói, vẫn là Liễu Tư Gia lợi hại hơn, số người ủng hộ cô ấy còn gia tăng. Lý Sanh Nhiên ở trong lớp không còn dáng vẻ ngang ngược như trước, còn bắt đầu được nếm trải mùi vị bị lạnh nhạt.
So với sự kêu mưa gọi gió trước đây, bây giờ có người bắt đầu âm thầm chống đối lại, hoặc dùng sắc mặt phản lại cô ấy.
Liễu Tư Gia bắt đầu mỗi ngày đều đem cơm cho Lâm Vi Hạ, mỗi ngày đúng giờ ăn trưa hai người xuất hiện ở căn tin cùng nhau ăn cơm. Những nữ sinh cũng phê bình việc Liễu Tư Gia hạ thấp bản thân ở cùng một chỗ với học sinh F, bắt đầu sau lưng có ý kiến với Lâm Vi Hạ.
Hai người cùng nhau lên lớp, cùng nhau tan học, cùng nhau ăn cơm, không có khoảng cách.
Liễu Tư Gia rực rỡ chói lóa, như một con thiên nga đen kiểu hãnh, Lâm Vi Hạ khí chất lạnh lùng, tính cách an tĩnh, giống như một loài thực vật im lặng, một bông hoa nhỏ nở rộ trên cây xương rồng, tinh khiết, mềm mại.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Bởi vì hai người họ, tình bạn chính thức của học sinh A và học sinh F tồn tại, nhưng ở Thâm Cao, ngoại trừ hai người cô ra, ở môi trường cạnh tranh nước sôi lửa bỏng này, học sinh A và học sinh F vẫn như cũ sống chết không qua lại với nhau.
Lâm Vi Hạ bắt đầu thích ứng được cuộc sống ở Thâm Cao, nhưng cũng không hoàn toàn nắm chắc, cô đối với môi trường sinh thái này vẫn là kiến thức nửa vời. Nghỉ giữa tiết, Lâm Vi Hạ ôm bài tập đến phòng làm việc của thầy giáo, rồi quay về lớp học ồn ào.
Lâm Vi hạ vừa đưa mắt nhìn đã thấy Liễu Tư Gia ngồi ở vị trí của mình, thái độ hiu quạnh. Có người đi ngang qua muốn tiến lên quan tâm, nhưng bị ánh mắt của Liễu Tư Gia làm cho bỏ cuộc.
Cô không để một ai đến gần.
Lâm Vi Hạ bước nhanh qua, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Liễu Tư Gia từ chỗ khủy tay ngẩng đầu lên, vành mắt ửng đỏ: “Cậu ấy__”
Lâm Vi Hạ trong lòng liền sáng tỏ, có thể quấy rối Liễu Tư Gia ắt hẳn chỉ có thể là Ban Thịnh. Nhưng hai hôm nay bởi vì những tin đồn, cô xuân phong đắc ý, tiết học trước còn cùng Lâm Vi Hạ thảo luận bật lửa Ban Thịnh dùng là hiệu Dunhi hay là Zorro, hôm khác cô cũng mua một cái.
Nhưng trong vòng một tiết, tình thế lại thay đổi rồi.
Lâm Vi Hạ thuận theo động tác của Liễu Tư Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, Ban Thịnh đứng ngoài hành lang cả người lừa biếng dựa trên lan can, một tay bỏ vào túi quần, cậu không biết kiếm đâu ra máy bay không người lái, tay kia cầm điều khiển từ xa.
Máy bay không người lái của Ban Thịnh thay cậu đi tuần tra mọi ngóc ngách trong trường, Khâu Minh Hoa ở bên cạnh liên tục vỗ vào lan can: “Ban gia, để nó bay cao chút, xem xem có thể tìm thấy quả bóng yêu thích của tớ ở mương rảnh thối tha nào.”
Phải kéo tầm nhìn qua bên một chút, mới nhìn thấy được có nữ sinh đứng bên cạnh cậu, nhìn kiểu trang điểm có vẻ là đàn chị, mặc đồng phục trường, làn da rất trắng, vóc dáng cũng rất đẹp.
Nữ sinh đưa tay kéo tay áo cậu, nhướng lông mày đưa cho cậu lon coca được lắc trong tay.
Liễu Tư Gia nhìn chằm chằm hai người họ, xem Ban Thịnh giây tiếp theo sẽ phản ứng như thế nào.
Kết quả Ban Thịnh trực tiếp đặt điều khiển từ xa vào trong lòng Khâu Minh Hoa, tay phải nhận lon coca, ngón tay có khớp xương rõ ràng đặt trên chiếc nhẫn màu bạc, thuận thế cuối đầu nghe nữ sinh nói chuyện, tư thế thản nhiên.
Nữ sinh nhón chân lên cao, miệng sắp dán vào lỗ tai cậu.
“Tách” một tiếng, vô số bong bóng khí nổi lên trên lon nước.
Ban Thịnh mở nắp lon coca.
Dọa cho nữ sinh liên tục lùi về sau. Nhưng sợi dây cung trong lòng Liễu Tư Gia cũng đứt đoạn.
Chưa được một lúc Khâu Minh Hoa hét lớn “chủ nhiệm” đến rồi, từ lớp cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy bóng người đang chạy trốn bên ngoài, bạn học trong lớp cũng tụ năm tụ bảy đi đến lớp thể dục.
Dần dần, trong phòng học chỉ còn lại hai cô.
Liễu Tư Gia hít mũi, bắt đầu nói: “Tớ yêu thầm cậu ấy rất lâu rồi.”
Lâm Vi Hạ tim đập loạn xạ trước sự thẳng thắn của Liễu tư Gia. Suy cho cùng, nữ sinh kiêu ngạo lại xuất chúng như Liễu Tư Gia, sẽ không dễ dàng chủ động nói ra từ “yêu thầm” này.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cái từ yêu thầm này đại diện cho một loại tự ti, thua cuộc.
“Ban Thịnh người này, tướng mạo gia thế hàng đầu, đầu óc hoạt động nhanh hơn bạn bè cùng trang lứa, mỗi lần làm việc gì đều phải làm tốt nhất cho đến cuối cùng, tính cách cậu ấy thận trọng, không bao giờ hành động theo cảm tính, bất luận trong cư xử hay xử lý mọi việc đều rất chu đáo và cầu toàn, cậu ấy rất khác so với những nam sinh động một tí là mở miệng nói những lời khó nghe hay mắc phải căn bệnh “bệnh thứ phát”.
Bệnh thứ phát: một từ phổ biến trên Internet, từ này có nguồn gốc từ Nhật Bản, và “thứ hai” có nghĩa là lớp hai của trung học cơ sở, chỉ những thiếu niên có suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng đắn. Với việc sử dụng rộng rãi từ này trên Internet, “căn bệnh thứ hai” chủ yếu ám chỉ những người có nhận thức về bản thân quá mức, kiêu ngạo và cảm thấy không hiểu biết và có ý thức kém may mắn.
“Cậu ấy có tầm nhìn rộng lớn, sở thích của cậu ấy là thiên văn, tự học rất nhiều kiến thức vật lý thiên văn, nghe nói có một kỳ nghỉ hè, cậu ấy một mình đi đài thiên văn ở Tây bắc để ngắm sao, nơi đó thời tiết hanh khô và bụi bặm vậy mà cậu ấy ở hai tháng chỉ để tìm một ngôi sao, ngầu phải không, vậy mà tớ đến tọa độ của các vì sao đều đọc không hiểu, càng đừng nhắc đến những kiến thức vật lý đó. Cậu ấy ngày thường thích bơi lội, tớ cũng học theo cậu ấy, nhưng vừa xuống nước đã bị sặc đến gần chết.”
“Tớ dường như không bao giờ có thể theo kịp cậu ấy.”
Lâm Vi Hạ nắm lấy tay của Liễu Tư Gia: “Tư Gia, tớ không giỏi an ủi người khác, nhưng__”
Đừng quá cưỡng cầu bốn chữ này còn chưa nói ra, Liễu Tư Gia đột nhiên cắt ngang lời cô:
“Vi Hạ, cậu có thể giúp tớ theo đuổi cậu ấy không?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Trong mắt Liễu Tư Gia tràn đầy sự hy vọng và khao khát.