Yết hầu của Ban Thịnh chuyển động, lúc đang định mở miệng, một tiếng “bíp” âm thanh điện thoại bị cắt đứt từ đầu dây bên kia, cậu nhìn màn hình bị dập tắt lặng lẽ cau mày.
Cậu lấy điếu thuốc từ trong túi ra ngậm vào miệng, đang tìm bật lửa khắp xung quanh, đột nhiên, một ngọn lửa màu đỏ cam được truyền qua, ngón tay cầm bật lửa màu bạc được sơn màu đỏ hồng.
Là chị Kỷ không chết tâm đuổi theo ra ngoài.
Môi của Ban Thịnh ngậm điếu thuốc, nhướng mi mắt liếc nhìn chị Kỷ, ánh mắt đó, giống như một lưỡi dao, mang theo một áp lực vô hình, chị Kỷ lúng túng cười một cái, thu bật lửa về.
Lúc chị Kỷ quay về, nhớ đến ánh mắt của cậu lúc nãy liền biết mình không có cơ hội, càng nhịn không được mà đánh giá thấp bản thân, đêm nay thật sự điên rồ.
Ban Thịnh đang định châm thuốc, màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa, cậu nhấn nghe máy, giọng nói trầm xuống: “Alo.”
Lâm Vi Hạ đưa điện thoại đến bên tai, giọng nói có chút khô khan: “Lúc nãy điện thoại hết pin tự động tắt nguồn.”
“Ừm.” Ban Thịnh trả lời.
Cô khó khăn lắm mới có dũng khí nói ra câu nói đó, có trời mới biết lúc nãy điện thoại đột nhiên mất nguồn, Lâm Vi Hạ nôn nóng tìm dây cáp dữ liệu để sạc.
Đến bây giờ, lòng bàn tay còn đổ một lớp mồ hôi, Lâm Vi Hạ cầm điện thoại, một tay kia vô thức vòng qua sợi dây cáp màu trắng, vòng qua vòng lại, giọng nói ngập ngừng, nói lại lần nữa:
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Tôi lúc nãy còn chưa nói xong, lứa tuổi này của chúng ta không thích hợp để nói cái này. Chỉ là, muốn hỏi cậu ___”
“Lúc thi đại học có muốn chúng ta thi vào cùng một thành phố ___”
“Cùng nhau đi Bắc Kinh ngắm tuyết.”
Âm thanh vừa dứt lời, luồng điện xèo xèo truyền đến từ đầu dây bên kia, sau đó là một sự trầm mặc kéo dài, Ban Thịnh không nói chuyện, Lâm Vi Hạ dường như nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của cậu, vướng vào trái tim cô, khiến tần suất nhịp tim của cô đập một lúc một nhanh.
Một trái tim bị treo lơ lửng như vậy.
Trên bàn có một đốm trắng nhỏ, Lâm Vi Hạ vươn tay ra móc lấy, cô mở miệng lần nữa, giọng nói vẫn chậm rãi như mọi khi: “Cậu nếu như không đồng ý ___”
“Đồng ý.” Ban Thịnh lên tiếng cắt ngang cô, giọng điệu từ tốn.
Lâm Vi Hạ đổi tay nghe điện thoại: “Được, vậy cậu bận trước đi, tôi phải đi ngủ rồi.”
“Ừm, đóng kỹ cửa sổ.” Ban Thịnh lên tiếng dặn dò, dường như có cái gì không giống nữa, cậu nói: “Ngủ ngon.”
Sau khi cúp điện thoại xong, Lâm Vi Hạ sấy khô mái tóc dài còn ướt một nửa, chuẩn bị đi ngủ, điện thoại ở trên giường phát ra tiếng “bíp” nhắc nhở, cô mở ra xem, là tin nhắn của Lý Ngật Nhiên.
【Bạn trai tương lai của em khá phong lưu. Em vừa đồng ý, cậu ta liền thanh toán hết tất cả hóa đơn của mọi người tối nay tại quán bar.】
Lông mi của Lâm Vi Hạ run lên, nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu mới đi ngủ. Đêm đã khuya, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh nổ vang của những chiếc xe thể thao trên cầu vượt.
Khoảng thời gian còn lại khá yên tĩnh, nhưng Lâm Vi Hạ trằn trọc trở mình thế nào cũng không chìm vào được giấc ngủ, cô không tin bản thân nói như vậy, đến đi ngủ cũng có cảm giác không thiết thực.
Lâm Vi Hạ vươn tay ra lấy điện thoại nằm dưới gối, nhấn vào màn hình, đúng lúc phát hiện Ban Thịnh đã gửi tin nhắn cho cô mười phút trước.
Ban:【Ngủ chưa?】
Lâm Vi Hạ vươn hai cánh tay trắng nõn ra khỏi chiếc chăn bông mỏng trong máy điều hòa, cầm điện thoại gõ chữ:【Vẫn chưa.】
Ngay sau đó, một tin nhắn lại hiện lên trên màn hình, cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Ban Thịnh nghiêm túc như thế nào để xác nhận.
Ban:【Xác định rồi?】
【Ừm.】Xia
Ban Thịnh vừa tắm rửa xong đi ra, chỉ mặc một chiếc quần màu đen, trên cơ bụng săn chắc còn dính vài giọt nước, cậu cúi người xuống, cầm điện thoại ở trên bàn trà, nhìn thấy câu trả lời chắc nịch, khóe miệng kéo ra một vòng cung nhạt.
Tối hôm nay, cậu không còn dựa vào bất kỳ thuốc an thần nào nữa, trong mơ không còn thấy bóng tối vô biên và một mảng đỏ sẫm, nửa đêm cũng không còn bởi vì tim đập nhanh mà tỉnh giấc.
Một đêm dễ ngủ.
Lâm Vi Hạ bởi vì cảm xúc thăng trầm tối hôm qua mà ngủ có chút muộn, đến mức ngày hôm sau liền dậy trễ, cô vội vàng làm vệ sinh cá nhân, mang chiếc cặp màu đen chạy ra khỏi nhà.
Ai ngờ được ngày thứ hai vừa chạy ra ngoài vậy mà đụng phải Ban Thịnh đang đứng giữ cửa nhà cô.
Ban Thịnh một tay đặt ở đường may quần, một tay xách đồ ăn sáng, ngón giữa móc một bao nilon màu trắng, là món bánh sừng chiên và cháo tươi mà cô hay ăn, một tay khác chơi điện thoại, cổ hơi cúi xuống, tư thế lười biếng.
Cậu mặc đồng phục của Thâm Cao, dáng người cao thẳng, một bộ dạng đại thiếu gia hạ mình đợi người.
“Cậu làm sao ở đây?” Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng thở hổn hênh.
Ban Thịnh nghe thấy tiếng cô thì cất điện thoại vào túi, đi tới đưa bữa ăn sáng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
“Qua đây xác nhận, đề phòng cậu thất hứa.”
Lâm Vi Hạ có chút bất lực, nhưng cô biết Ban Thịnh muốn cái gì, thế là cô nâng mắt nhìn thẳng vào cậu, đôi môi ẩm ướt trả lời :
“Không thất hứa.”
Ban Thịnh cúi đầu cười, lại bảo Lâm Vi Hạ đưa chìa khóa ra. Cô đưa chìa khóa ra, nhìn thấy nam sinh lấy một thứ từ trong túi quần ra, một chiếc móc khóa khủng long nhỏ trượt ra khỏi lòng bàn tay có khớp xương rõ ràng, đung đưa trước mặt cô.
“Hôm qua thắng cược ở quán bar, của cậu là chiếc móc khóa, của tôi là mũ lưỡi trai khủng long.”
Ban Thịnh đem móc khóa đưa cho cô, cậu là người luôn thích nắm quyền chủ động, thay vì bản thân lấy chìa khóa qua treo vào móc khóa, cậu muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Vi Hạ lấy đồ của mình treo lên đó.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Chỉ ngày đầu tiên, Lâm Vi Hạ cảm nhận được mong muốn kiểm soát của cậu.
“Hả, không tốt lắm, nếu như bị phát hiện ___” Đụng phải ánh mắt của Ban Thịnh, giọng nói của Lâm Vi Hạ càng lúc càng nhỏ dần.
Nhưng cô vẫn không nhận, cậu tiến lên hai bước, cúi thấp cổ, khí chất lưu manh trên người cậu đè lên thân thể của Lâm Vi Hạ.
Đối diện với ánh mắt của cậu, cô lùi về sau một bước, Ban Thịnh tiến lên một bước.
Khiến người khác không có chỗ trốn.
“Lâm Vi Hạ, đừng ép tôi hôn cậu.” Ban Thịnh cúi người xuống, ép cô phải nhìn lại cậu, dáng vẻ vô cùng lưu manh.
Lâm Vi Hạ chỉ đành nhận lấy móc khóa khủng long, treo lên chìa khóa của bản thân.
Ánh mặt trời càng lúc càng sáng, ánh sáng màu kim vàng trải rộng, Lâm Vi Hạ ngồi lên xe buýt, đến trạm nhất trung liền xuống xe, một bóng dáng ung dung từ đầu đến cuối đi theo sau.
Lúc trước cậu cũng từng như thế này.
Nhưng hiện tại, có vài thứ, không còn giống nữa.
Lâm Vi Hạ đi vào lớp tim đập có chút nhanh, luôn sợ có người phát hiện. Không được bao lâu, Ban Thịnh cũng đi vào theo. Vừa vào cửa, Khâu Minh Hoa la lối ồn ào với Ban Thịnh:
“Ban gia, ngày đầu tiên trong vòng bạn bè cậu có nghĩa là gì vậy?”
Cánh tay đang nhấc ghế ra của Lâm Vi Hạ dừng lại, sau đó tiếp tục ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng mà Ban Thịnh mua cho cô. Ban Thịnh đi ngang qua người cô, khúc xương trên mu bàn tay cong lên, không biết là cố tình hay vô ý, xoa cái cổ trắng nõn của cô, không nhẹ cũng không ngứa.
Giống như viên đá, Lâm Vi Hạ trở nên giật mình.
Ngụm cháo vừa đưa vào miệng suýt chút nữa bị sặc.
Khâu Minh Hoa vẫn ngồi ở đó không ngừng la lối, chỉ nhìn thấy Ban Thịnh mặt không biến sắc đi qua, trực tiếp rút điện thoại của Khâu Minh Hoa, khóa chặt cổ họng của cậu ta từ phía sau, cười nhẹ một cái, bình tĩnh tăng thêm sức lực:
“Liên quan gì đến cậu.”
Học xong hai tiết toán liên tiếp, hầu hết mọi người trong lớp đều chìm vào giấc ngủ, thời gian nghỉ lúc hết tiết, Lâm Vi Hạ nhận được tin nhắn của Ban Thịnh, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Ban Thịnh đang nói chuyện với người khác ở ngoài hành lang, thái độ của cậu thờ ơ, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại đang nắm chặt trong tay, rõ ràng đang đợi cô trả lời.
Ban:【Buổi trưa ăn cơm cùng nhau? Cho cậu chăm sóc đặc biệt.】
Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm màn hình trở nên khó xử, gõ chữ ở trong khung trò chuyện:【Nhưng Tư Gia đã hẹn tôi ăn trưa.】
Vào tối hôm trước, Liễu Tư Gia gửi tin nhắn nói thứ hai muốn cùng nhau ăn cơm, cô ấy sẽ bảo dì trong nhà làm bữa trưa cho hai người.
Tin nhắn từ chối sau khi được gửi đi, như đá chìm đáy biển, Ban Thịnh cũng không trả lời lại cô.
Cô suy đoán, Ban Thịnh tức giận rồi.
Hai người đã có một ước định, mới ngày đầu tiên, cậu muốn gần gũi một chút có nhiều cơ hội ở chung với cô hơn là bình thường, nhưng Lâm Vi Hạ lại hẹn trước với Liễu Tư Gia, không cân nhắc đến cậu.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Nghĩ đến đây, Lâm Vi Hạ lại bổ sung thêm một câu:【Lần sau nhất định.】
Nhưng Ban Thịnh vẫn không trả lời tin nhắn cô như cũ.
Sau khi học xong tiết ngữ văn thứ ba, lão Lưu bảo Lâm Vi Hạ đến phòng làm việc ôm sách bài tập. Lâm Vi Hạ ôm một chồng sách bài tập cao quay lại chuyển đến bục giảng, lại phân phát cho từng tổ.
Khi phát bài tập đến tổ thứ tư, ánh mắt Lâm Vi Hạ dừng lại một chút, lựa vở bài tập của Ban Thịnh ra, dự định tự mình đưa cho cậu.
Lâm Vi Hạ hy vọng có thể mượn cớ phát bài tập nói chuyện với cậu, cô phát vở bài tập đến trước mặt Ban Thịnh, mở miệng: “Bài tập của cậu.”
Ban Thịnh đang nghiên cứu điều khiển từ xa của chiếc máy bay không người lái của cậu, thứ này dường như xảy ra trục trặc gì đó, lúc cậu cúi đầu, những đường gân xanh căng chặt trên cổ cậu nhô ra, lực căng quyến rũ không thể giải thích được.
Lâm Vi Hạ nói chuyện với cậu, Ban Thịnh ngẩn người nhưng đến mi mắt còn không nhấc lên, tiếp tục cạy điều khiển từ xa của cậu, trực tiếp xem cô như không tồn tại.
Vở bài tập bất động ở trong không trung, Lâm Vi Hạ lặng lẽ thở dài.
Tiếng chuông tan học buổi sáng vang lên, các học sinh lần lượt chạy ra ngoài như cá nhảy ra khỏi thùng, đang thảo luận sôi nổi buổi trưa nên ăn gì.
Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia khoác tay nhau đến nhà ăn như thường lệ, nhưng cô cảm nhận được tâm trạng của Liễu Tư Gia có gì không thích hợp.
Cô ấy không nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ như trước đây, rất ít nói chuyện, thỉnh thoảng cô cùng Liễu Tư Gia nói chuyện, nhưng bộ dạng của Liễu Tư Gia cũng vô cùng lơ đễnh.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Đột nhiên, điện thoại của Liễu Tư Gia vang lên một đoạn chuông gấp rút, cô ấy không thèm nhìn, trực tiếp nhấn tắt nguồn, đôi lông mày lạnh lùng như băng.
Lâm Vi Hạ nhìn một cái, dường như là cuộc gọi của mẹ Liễu Tư Gia gọi đến.
Buổi trưa của Liễu Tư Gia vẫn là một bữa ăn giảm mỡ đáng thương như thường lệ, cô ấy còn kèm theo một ly nước ép detox màu xanh lá cây. Bởi vì cuộc gọi đó, tâm trạng của Liễu Tư Gia có vẻ như càng tệ đi, Liễu Tư Gia cầm đũa gắp vài miếng rau, vẻ mặt không quan tâm.
Chỉ là Liễu Tư Gia nhiều lần nghe được một số tin đồn, đôi mắt nhướng lên nhìn cô: “Vi Hạ, cậu không làm chuyện gì có lỗi với tớ chứ?”
Lâm Vi Hạ chậm rãi nhai hạt đậu tuyết, hỏi cô ấy: “Như thế nào được xem là có lỗi với cậu?”
Liễu Tư Gia sững sờ không ngờ Lâm Vi Hạ sẽ hỏi ngược lại mình, vừa định nói gì đó, nhìn thấy khủng long nhỏ móc trên chìa khóa của cô ở trên bàn, trong lòng lập tức dâng một loại cảm xúc không tốt, vẻ mặt hoài nghi:
“Móc khóa này của cậu từ đâu có?”
Lâm Vi Hạ nhìn xương ngực gầy đến mức nhô lên ở cổ áo của Liễu Tư Gia, quần áo trên người cô ấy càng thêm rộng thùng thình, ánh mắt chuyển đến thức ăn trước mặt cô ấy còn chưa động đũa.
Cô ấy càng ăn ít hơn so với lúc trước rồi.
“Cậu đem chỗ này ăn hết một nửa, tớ nói cho cậu.” Lâm Vi Hạ đem đũa đưa cho Liễu Tư Gia.
Hai người nhìn nhau chằm chằm một hồi, Liễu Tư Gia thỏa hiệp, bắt đầu cầm đũa lên vùi đầu vào ăn cơm. Lâm Vi Hạ thấy vậy đứng dậy đến cửa sổ căn tin gọi một phần canh sườn heo hầm bắp ngô cho Liễu Tư Gia.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Một lúc sau, Lâm Vi Hạ bưng khay ăn quay lại, bưng canh đưa đến trước mặt Liễu Tư Gia, nhìn bữa trưa của cô ấy, một nửa thức ăn ở bên trong hộp thức ăn đã biến mất sạch.
Liễu Tư Gia ăn bông cải xanh, nhún vai với cô, giọng điệu có chút kiêu ngạo vênh váo: “Tớ ăn rồi, cậu nói đi.”
Lâm Vi Hạ bỏ hai tay vào túi quần đứng trước mặt cô ấy, chậm chạp không nói chuyện, cô hơi cúi người, vươn một tay ra dùng lực tách miệng của Liễu Tư Gia.
Liễu Tư Gia đau đớn vô thức mở miệng ra, Lâm Vi Hạ vẫn duy trì tư thế nghiêng người, đôi mắt màu hổ phách hiện lên vẻ bình tĩnh, giọng nói nhìn thấu:
“Giả ăn.”
Mặc dù động tác giả vờ ăn của Liễu Tư Gia rất chân thực, nhưng vẫn không đánh lừa được con mắt của Lâm Vi Hạ. Lông mi dài nhướng lên nhìn thùng rác nằm một góc cách đó không xa, thức ăn có màu sắc tươi mới đều bị vứt ở bên trong.
Đôi mắt xinh đẹp quẹt qua thẹn quá hóa giận, Liễu Tư Gia dùng sức đập vào tay cô, tâm trạng mất kiểm soát, nhìn thẳng vào cô nâng cao âm thanh sắc bén: “Cậu dựa vào cái gì quản tôi!”
“Bốp” một tiếng, Liễu Tư Gia ném chiếc thìa ăn canh lên bàn phát ra tiếng vang ầm ĩ, không khí bỗng chốc im lặng, thu hút những người đang ăn phải nhìn qua, một mặt xem trò hay.
Liễu Tư Gia trực tiếp đứng dậy, không thèm quay đầu lại rời khỏi nhà ăn, cô ấy đi rất nhanh, không cẩn thận đụng phải Ninh Triều đang chậm rãi đi trên đường trên tay còn cầm một quả dừa xanh.
“Bốp” một tiếng, quả dừa rơi xuống đất, nước trái cây tràn hết ra mặt đất, trong lòng dâng lên lửa giận, vẻ mặt trùng xuống ngăn lại bả vai của nữ sinh: “Con mẹ nó ___”
Sau khi nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt của Liễu Tư Gia liền sững sờ, nửa câu sau “có chuyện gì vậy” bị mắc kẹt trong cổ họng, Liễu Tư Gia trùng mặt xuống hất tay cậu ra, bỏ chạy.
Lâm Vi Hạ đứng ở đó, lông mi nâng lên, nhìn thẳng vào bóng lưng của Liễu Tư Gia đang rời đi, tâm tư ngẩn người ra.
Người ở trong nhà ăn sau khi ăn xong lần lượt bưng khay thức ăn rời đi, Lâm Vi Hạ rửa tay xong đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, không liếc ngang mà đi thẳng qua, đi được hai bước liền dừng lại, quay trở về.
Tiết học đầu tiên buổi chiều là lớp thư pháp thực hành nghệ thuật, giáo viên ở trước bục giảng dạy lý thuyết, học sinh ở bên dưới không tập trung. Lâm Vi Hạ cầm bút vẽ lên giấy, giữa chừng có nghiêng đầu vài lần nhìn Ban Thịnh.
Cậu vẫn không nhìn cô.
Hết tiết học, Lâm Vi Hạ đi lên bục giảng viết một thông báo truyền đạt lại thông báo của lão Lưu, bọn họ cần phải đặt một quyển tài liệu ngữ văn, không muốn đặt cũng có thể đến tìm cô, cô phụ trách đăng ký tên.
Tiết thứ hai là lớp thể dục, các nam sinh từ sớm đã ôm quả bóng trên tay chạy thẳng ra ngoài, các nữ sinh thì chải tóc, soi gương đến khi hài lòng mới chậm chạp đi đến phòng thay đồ thay đồ thể dục.
Lúc Phương Mạt gọi Lâm Vi Hạ, cô lắc đầu, mỉm cười dịu dàng: “Cậu đi trước đi, một lát nữa tớ đi sau.”
“Được thôi, vậy tớ đi trước.” Phương Mạt vẫy tay cô.
Ban Thịnh vẫn ngồi trên ghế, khom người sửa chữa máy bay không người lái của cậu, Lâm Vi Hạ luôn ngồi ở đó cho đến khi người ở trong lớp đều rời đi hết.
Ai cũng không nói chuyện trước.
Lâm Vi Hạ đứng dậy đi đến trước mặt cậu, bóng người đè xuống, nhìn cậu hỏi: “Ban Thịnh.”
Giọng nói của cô rất nhẹ dàng, mùi hương thơm trái cây thanh ngọt bay đến, bàn tay đang cầm dao thủ công của Ban Thịnh dừng lại một lúc, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy cậu không để ý đến cô như cũ, Lâm Vi Hạ thu lại ánh mắt trên người cậu, tiếp tục đi thẳng qua chỗ ngồi của cậu. Kết quả cậu duỗi một tay ra trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô, lông mày đen nhánh trùng xuống.
“Bài tập của cậu.” Lâm Vi Hạ đưa cho cậu.
Người sau khi rời đi, Ban Thịnh vứt dao thủ công lên trên bàn, vươn tay ra xoa cổ, ung dung cầm quyển vở bài tập đang nằm trên bàn, kết quả một viên kẹo mận rơi ra ngoài không trung.
Ban Thịnh sững sờ, cầm viên kẹo mận trên bàn nhìn chằm chằm, độ cong khóe môi câu lên, càng lúc càng rộng, lông mày vốn dĩ lạnh lùng, giống như bị gió xuân cuốn lấy, tràn ngập niềm vui.
Ồ, dỗ người sao?
Lớp thể dục, theo khẩu lệnh của giáo viên, Lâm Vi Hạ cùng vài bạn học đi đến phòng thiết bị để lấy vợt tennis, cô ôm hộp bóng tennis màu xanh đi về phía sân vận động, âm thanh náo loạn của nam sinh thuận theo làn gió truyền đến trong lỗ tai cô.
Khâu Minh Hoa nhìn đồng hồ, vẻ mặt kinh hãi: “Ban gia, hay anh cứ làm vẻ mặt lạnh lùng đi, anh cứ như vậy cười với em, em không quen, có cảm giác như nhìn thấy nụ cười cuối cùng trước khi giết người vậy.”
Điện thoại nằm trong túi của Lâm Vi Hạ truyền đến âm thanh nhắc nhở của tin nhắn mới, cô lật hộp lên, dành ra một tay khác lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Ban Thịnh xong, hô hấp đình trệ, cảm giác như bị gió bao bọc xung quanh, nóng đến mức hai má ửng hồng.
Lâm Vi Hạ hỏi cậu:【Ngày đầu tiên lúc sáng cậu đăng trong vòng bạn bè có nghĩa là gì?】
Ban:【Ngày đầu tiên chạy nước rút cho kỳ thi đại học.】
___