Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

chương 93

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên này nhóm của Lăng Chi Hiên cũng thực hiện kế hoạch tương tự, sau khi năm người vào cửa theo lối cầu thang thoát hiểm, bên trong là một màu tối đen như mực.

Vừa bật đèn pin lên thì Từ Cảnh và ba người còn lại giật mình vì cảnh tượng xung quanh.

Lăng Chi Hiên điềm tĩnh chiếu đèn pin vào một đám zombie máu thịt be bét đã bị đập nát đầu nằm rãi rác trên các bật thang, xung quanh những vách tường cũng dính đầy máu đen và thịt thối rửa bị văng lên.

Nhìn như thế này rất giống như có người đã tẩu thoát khỏi đây theo lối này, bệnh viện này đã bị bỏ hoang từ lâu, màu sơn cũng đã trở nên cũ kỹ và mài mòn, ở nơi như thế này vốn dĩ không có người vào ở.

“Máu vẫn chưa bị đông, bọn chúng mới bị giết cách đây không lâu” Từ Cát quan sát hiện trường xung quanh.

“Hơn nữa những con zombie này cũng chỉ vừa biến thành chúng từ một đến hai ngày gần đây” Lăng Chi Hiên cúi người quan sát hai ba con zombie đang xếp chồng lên nhau gần chỗ anh đứng, da thịt bọn chúng vẫn chưa bị thối rữa lâu ngày, điểm đặc biệt chính là bộ quần áo bảo hộ mà bọn chúng đang mặc. “Là người của phòng thí nghiệm bí mật”

Đột nhiên một con trong số bọn chúng mở mắt nhìn anh gào gú như điên, may là nó đã bị một con khác đã chết đè lên, nó cố gắng vùng vẫy vươn người về phía Lăng Chi Hiên vừa kêu gào đòi ăn.

Lăng Chi Hiên rút dao găm nhẹ nhàng đâm vào đầu con zombie để giải thoát cho nó.

“Cẩn thận dưới chân, có thể bọn chúng vẫn còn sống” Lăng Chi Hiên nhắc nhở.

“Chủ Tịch, theo tình hình này, có khi nào...” Từ Cảnh dù không nói hết câu nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý anh.

Khả năng phòng thí nghiệm bí mật dưới lòng đất đã phòng thủ thất bại...

“Từ giờ đã có thể sử dụng súng trường” Lăng Chi Hiên xoay người khóa cửa cầu thang thoát hiểm từ bên trong để tránh bọn zombie bên ngoài nghe thấy tiếng súng mà xông vào.

Anh chỉ vừa nói xong thì tiếng súng đã nổ ra vang dội, bên nhóm Linh Miêu đã bắt đầu xả súng vào đám zombie đứng trên hành lang, bọn họ cũng đã phát hiện ra chuyện này.

“Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi” Lăng Chi Hiên ra hiệu, từ lối cầu thang thoát hiểm anh cầm đèn pin chĩa xuống bật thang đi xuống để quan sát trước, đúng như dự đoán cũng có vết máu khắp nơi trên bật thang, lối này là để đến tầng hầm bên dưới.

Và từ tầng hầm sẽ có cơ quan bí mật dẫn đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất, nếu như đi theo những vết chém giết này thì có thể sẽ dễ dàng tìm ra được cơ quan bí mật.

w

“Nếu Trình Ân đã nói được thì ngày mai tôi sẽ bắt đầu huấn luyện cho Phu Nhân cách bắn súng” trong thâm tâm của Dương lãnh Thiên cũng rất muốn dạy Dạ Nguyệt bắn súng, vì Dạ Nguyệt dù sao cũng có thân phận đứng ngang ngửa với Lăng Chi Hiên ở trong trung tâm, đây tất nhiên là tuyên bố của Lăng Chi Hiên, phải bảo vệ và tuân theo lời cô như đối với anh.

Dĩ nhiên Lăng Chi Hiên chưa bao giờ nói điều này với Dạ Nguyệt, nên đương nhiên Dương Lãnh Thiên cũng sẽ không nói, anh và mọi người chỉ âm thầm tuân theo mà thôi a.

“Em sẽ cố gắng hết mình” Dạ Nguyệt vui vẻ đáp, sở dĩ cô muốn học bắn súng còn vì một lý do khác, cô không muốn thanh kiếm mà ai đó tặng cho cô bị nhuốm mùi máu của zombie, đối với cô thì đôi kiếm này giống như tính vật định tình mà anh tặng cho cô vậy.

Trình Ân đứng bên cạnh cũng rất vui vẻ cười cười.

“À phải rồi, cuối cùng xét nghiệm của Uông Tuấn Kiệt là như thế nào vậy?” Dạ Nguyệt lúc này mới nhớ ra, quay sang hỏi Trình Ân.

“Quên mất, tôi vừa nhận được bản báo cáo xét nghiệm, và hai người sẽ không tin đâu nhưng tôi có thể khẳng định, trong máu của Tuấn Kiệt là biến thể của loại virus này” Trình Ân lập tức nói.

“Hả?” Dạ Nguyệt há hốc miệng.

“Cái gì?” Dương Lãnh Thiên cũng kinh ngạc mở to mắt.

w

Tề Vĩ chăm chú quan sát trên màn hình GPS được thiết kế theo không gian ba chiều, mười chấm tròn đỏ đang tập trung tại một căn phòng trên màn hình, có thể dễ dàng biết được nơi đó là tầng hầm.

Sau khi nhóm của Lăng Chi Hiên đến nơi thì hai ba phút sau nhóm của Linh Miêu cũng vừa chạy đến từ cửa khác xuống tầng hầm, theo phía sau họ là một đám zombie bám theo.

Rất nhanh nhóm của Lăng Chi Hiên đã trợ giúp bọn họ, Từ Cảnh và một người khác đóng cửa kịp lúc trước khi để tất cả bọn chúng tràn vào, Lăng Chi Hiên giải quyết nhanh chóng năm sáu con lọt vào được và cùng lúc những người khác đẩy những vật dụng cao lớn ở tầng hầm để chắn ngang cửa cho chắc chắn.

Không ngờ khi Từ Cát đẩy tủ ra để chắn cửa cũng đồng thời để lộ ra một bảng điều khiển điện tử, Lăng Chi Hiên lập tức phát hiện ra, anh nhìn thấy vệt máu bị đứt xung quanh vách tường cạnh bảng điều khiển, có lẽ vách tường này chính là cửa vào rồi.

“Kết nối với thiết bị giãi mã” Lăng Chi Hiên nói với Linh Miêu.

Linh Miêu rút điện thoại từ trong túi chuyên dụng, cô kết nối điện thoại với bảng điều khiển điện tử.

“Tề Vĩ, đến lúc rồi” Lăng Chi Hiên nói vào thiết bị liên lạc gắn bên trong áo thun của anh, để tránh mưa làm ướt thiết bị liên lạc, mọi người đã cất nó vào bên trong, lúc này mọi người mới lấy nó ra cài vào tai mình, bắt đầu liên lạc qua lại với Tề Vĩ bên trung tâm.

Tề Vĩ nhanh chóng bắt tay vào giãi mã bảng điện tử, chỉ năm phút sau một tiếng cạch vang lên khắp phòng, rồi vách tường ngay cạnh bảng điện tử đột nhiên hiện lên lằn nứt hình chữ nhật, từ từ gồ lên tách ra khỏi vách, tiếp theo nó di chuyển sang ngang để lộ ra một con đường rộng khoảng hai người đứng ngang.

Cánh cửa vừa mở ra, mùi xác chết nồng nặc xông thẳng vào mũi bọn họ, bên trong con đường xác chết nằm chất đống khắp nơi, máu thịt be bét trông vô cùng kinh tởm.

Lăng Chi Hiên dẫn đầu đoàn người tiến vào bên trong, vừa đi mọi người vừa cảnh giác nhìn xung quanh, khu thí nghiệm này thoạt nhìn loại gạch và kiến trúc giống như những khu thí nghiệm bình thường của các trường đại học.

Hết con đường là khu phòng máy trung tâm hình tròn, nơi này cũng là nơi điều khiển hoạt động, liên lạc thông tin, cập nhật tin tức cùng quan sát CCTV an ninh, lẽ tất nhiên ở đây cũng có bọn zombie đã bị giết nằm rãi rác khắp nơi.

Còn vài con chưa chết cũng bị nhóm Lăng Chi Hiên giải quyết nhanh chóng.

“Xem ra máy phát điện vẫn còn đang hoạt động” Từ Cảnh nhìn màn hình máy vi tính và CCTV vẫn còn đang hoạt động bình thường.

“Nơi này chỉ vừa xảy ra chuyện vào một hai ngày trước” Từ Cát xem xét các ngõ ngách khắp nơi.

Từ hình tròn trung tâm, có rất nhiều cửa khác nhau ở xung quanh, mỗi cửa dẫn đến một phòng thí nghiệm biệt lập với đầy đủ máy móc dụng cụ. Đối diện với hành lang vào là một hành lang dài khác, trên hành lang cũng chia ra làm rất nhiều phòng nhỏ, dùng để chứa vật dụng và nơi sinh hoạt nghỉ ngơi của những người ở dưới này.

Cuối hành lang đó, nhóm Lăng Chi Hiên phát hiện ra một hành lang gấp khúc nối tiếp.

Vừa mở cửa bước vào, lập tức tiếng gào gú la hét đập vào tai mọi người, nơi này không phải gì khác mà chính là những phòng giam, để giam giữ những người đã bị bọn chúng bắt cóc.

Có hơn hai mươi phòng giam ở đây, mà lúc này mỗi phòng đều đã đầy bọn zombie đứng bên trong đang gào gú điên cuồng khi bọn chúng nhìn thấy con người.

Tất cả những con zombie ở đây đều chính là những con người đã bị bọn chúng bắt cóc để làm thí nghiệm.

“Có vài phòng giam trống, có lẽ bọn zombie bên ngoài bệnh viện có một phần là những con đã thoát ra từ đây” Hắc Miêu thở dài nói.

“Chúng ta cần thông tin từ máy chủ” Lăng Chi Hiên im lặng nhìn hết một lượt hai mươi phòng giam rồi anh xoay người rời đi.

Mọi người cũng theo anh ra khỏi nơi này, tâm trạng hết sức nặng nề, dù như thế nào thì cái bọn đã làm ra chuyện này cũng không bằng loài cầm thú.

Bạn thử nghĩ mà xem, một ngày đẹp trời nào đó, bạn ra ngoài để làm việc như thường lệ, lại bị bắt đến một nơi như thế này để làm vật thí nghiệm, không bao giờ có thể nhìn thấy được người thân bạn bè, lại phải trở thành những vật chủ phát tán virus làm tổn hại đến những người thân yêu của mình...

Cái loại chuyện như thể này, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy không thể nào chịu nỗi, vậy mà bọn khốn nào đó lại thực sự làm ra tội ác tày trời như thế này, thật khiến lòng người phẫn nộ.

.......................

Trở lại trung tâm điều khiển, Linh Miêu kết nối điện thoại với máy chủ rồi nói vào thiết bị liên lạc: “Vĩ, đã kết nối rồi”

“Được” Tề Vĩ cùng những hacker khác bắt đầu thâm nhập vào máy chủ, nhưng chỉ chưa đầy hai phút đã nghe anh la lên. “Tất cả dữ liệu đã bị chuyển đi vào hai ngày trước, bên trong máy giờ không còn gì hết”

Lăng Chi Hiên không cảm thấy ngạc nhiên với thông tin này, nếu đổi ngược lại là anh, anh cũng sẽ làm vậy: “Có xác định được IP không?”

“Đã bị xóa” Tề Vĩ gõ cạch cạch trên bàn phím, nhưng bất chợt anh cười lớn vui sướng. “Có thể khôi phục lại được, vì quá gấp nên bọn chúng đã không thể xóa bỏ hoàn toàn”

“Tốt rồi” mọi người không hẹn mà vui mừng reo lên, nếu có thể xác định được địa chỉ IP thì đồng nghĩa với việc sẽ lộ ra được địa điểm đã tiếp nhận toàn bộ thông tin từ máy chủ, rõ ràng đó cũng có thể là căn cứ của bọn chúng.

Có lẽ bọn chúng nghĩ thế giới đã rơi vào diệt vong, giờ mọi người chỉ lo đến sống chết của bản thân mình, chẳng còn ai có hứng thú mà đi điều tra hay tìm ra được nơi này, nên bọn chúng đã trực tiếp bỏ lại nơi này khi bị thất thủ mà không nghĩ rằng sẽ có ai có thể tìm ra bọn chúng từ đây.

Qua khoảng nữa canh giờ sau, giọng điệu vui mừng của Tề Vĩ lại vang lên thiết bị truyền tin: “Chủ Tịch, đã xác định được rất nhiều địa điểm đã liên lạc với nơi này trước đây, có lẽ những nơi đó cũng là một trong những khu thí nghiệm như ở chỗ này”

“Nhiều như vậy làm sao chúng ta có thể xác định được đâu là căn cứ chính của bọn chúng?” Hắc Miêu đen mặt la trời.

Lăng Chi Hiên đang trầm ngâm suy nghĩ, nếu như quan sát hiện trường xung quanh, lúc đó dịch bệnh đã bị lây nhiễm rất nhanh, tình thế hết sức cấp bách, rõ ràng bọn chúng sẽ không có thời gian để gửi đi cho tất cả những khu thí nghiệm có liên quan...

“Tất cả dữ liệu cuối cùng vào hai ngày trước đã được gửi đến chỗ nào?” Lăng Chi Hiên trầm giọng hỏi.

Tề Vĩ lại gõ cạch cạch trên bàn phím, lượt hết tất cả những thời gian gửi trước hai ngày thì còn lại chính là địa điểm đã nhận được dữ liệu vào hai ngày cuối cùng: “Có hai địa chỉ IP, một nơi vẫn còn trong Trung Quốc, nhưng địa chỉ còn lại............................... là ở Mỹ”

“Xác định địa điểm chính xác từ IP?” Lăng Chi Hiên nhíu mày.

Bên đường truyền im lặng đôi chút lại tiếp tục là tiếng hét thất thanh của Tề Vĩ khiến tất cả mọi người phải che tai lại, tên Tề Vĩ này thật là ồn ào quá a.

“Chủ Tịch, Chủ Tịch, anh có lẽ không tin đâu, nhưng rõ ràng một trong hai địa điểm chính là ngôi làng sâu trong núi nơi mà anh và Phu Nhân đã đến rồi mất liên lạc trước khi dịch bệnh bùng phát”

Nơi đó vẫn còn là nơi hoang sơ với những cánh rừng bạt ngàn và những đồi núi cao bao xung quanh, bên trong mặc dù có làng nhỏ, có người sinh sống nhưng vẫn là nơi với nhiều chuyện huyền bí diễn ra hằng ngày, và mở đầu chính là sự biến mất không vết tích của cả ngôi làng vào hai mươi hai năm về trước...

Như vậy không còn gì phải nghi ngờ nữa, nơi này rõ ràng chính là một trong hai căn cứ chính của bọn chúng rồi.

“Tề Vĩ, báo cho Lãnh Thiên điều động một phần ba lực lượng và vũ khí đến đó, chúng ta sẽ trực tiếp đi đến nơi đó” Lăng Chi Hiên hạ lệnh vào thiết bị truyền tin.

“Vâng, thưa Chủ Tịch” Tề Vĩ vâng dạ tuân lệnh.

w

Dạ Nguyệt theo chỉ dẫn của Dương Lãnh Thiên mắt nhìn thẳng vào tấm bia phía trước, tinh thần tập trung cao độ, hai tay cầm chặt súng ngắn hướng mũi súng về tấm bia.

“Điều chỉnh trọng tâm cơ thể một chút nữa là được” Dương Lãnh Thiên đứng kế bên chỉnh sửa dáng đứng của cô.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Lăng Chi Hiên rời đi, Dạ Nguyệt nhận được thông tin từ Dương Lãnh Thiên báo Lăng Chi Hiên đã đến khu căn cứ chính của bọn tổ chức bí mật đó, trực tiếp chỉ huy tìm cửa vào căn cứ.

Vì nơi đó là nơi rừng núi hoang sơ, rộng lớn cây cối bạt ngàn nên Dạ Nguyệt biết sẽ không thể ngày một ngày hai mà tìm ra được cửa vào ngay được, cô cũng có thể yên tâm đôi chút vì ngày nào cũng có thể nói chuyện trực tiếp với anh nhờ máy tính của Tề Vĩ.

Những ngày này cô cũng rất chăm chỉ luyện súng, vì trước đây được ai kia dạy dỗ rất tốt nên cơ thể của cô rất vững vàng khi cầm súng, lúc bắn cũng có thể dễ dàng trụ vững khi bị giật mạnh lại, giờ chỉ còn phải điều chỉnh tầm bắn để bắn chính xác hơn nữa.

“À, anh có nói với Hiên về chuyện của Tuấn Kiệt chưa? Anh ấy nói thế nào?” Dạ Nguyệt vừa bắn xong một phát ở mức ba của tấm bia, cô sực nhớ ra chuyện này liền quay sang hỏi Dương Lãnh Thiên.

Dương Lãnh Thiên gật đầu: “Chủ Tịch đã bảo Trình Ân gửi báo cáo hàng ngày tình trạng của Uông Tuấn Kiệt, ngoài ra đến giờ vẫn chưa nghe chỉ thị gì khác nữa”

Sau khi biết được trong máu Uông Tuấn Kiệt có biến thể của virus, Dương Lãnh Thiên và Trình Ân đã lập tức nói rõ với Uông Tuấn Kiệt, anh bằng lòng cách ly bản thân vào phòng kín đặc biệt để Trình Ân theo dõi tình hình của anh.

Điều đặc biệt là cho đến bây giờ, loại virus này vẫn không làm gì ảnh hưởng đến anh, anh vẫn chưa bị biến đổi, thật giống như bọn chúng chỉ nằm chơi bên trong cơ thể anh mà không hề gây ra thiệt hại gì.

Hơn nữa, qua chuyện này, Dạ Nguyệt còn biết dịch bệnh bùng phát là do một loại virus hoành hành, virus này tác dụng vào não của người nhiễm bệnh, thông qua đó điều khiển hành vi của bọn họ, như tấn công người và cắn xé người, thèm ăn thịt người.

Đó là tất cả những gì mà Trình Ân nghiên cứu được.

“Hừm, cuối cùng bọn tổ chức bí mật đó có mưu đồ gì mà lại tạo ra loại virus như thế này?” Dạ Nguyệt đen mặt.

“Đây cũng chính là điều mà Chủ Tịch muốn tìm ra” Dương Lãnh Thiên thở dài.

“Nếu đã biết virus thì liệu Trình Ân có thể nghiên cứu ra được vaccin hay không?” Dạ Nguyệt lại lần nữa giơ súng lên nhắm thẳng vào bia.

“Cậu ấy đã và đang cố gắng hết mình kể từ ngày dịch bệnh bùng phát”

Pằng! Tiếng súng vang lên, Dạ Nguyệt bắn trúng ngay hồng tâm.

Đúng lúc này, Tề Vĩ từ cửa xông vào trong đây, vẻ mặt tái mét lo lắng, vừa nhìn thấy Dương Lãnh Thiên và Dạ Nguyệt, anh liền chạy thẳng đến.

“Đã có chuyện gì?” Dương Lãnh Thiên nhìn thấy tình trạng của Tề Vĩ, anh không khỏi trầm xuống.

Dạ Nguyệt cũng im lặng nghiêm túc nhìn Tề Vĩ.

“Chủ Tịch và đội tìm kiếm hôm nay đã...... mất liên lạc gần mười hai tiếng đồng hồ rồi” Tề Vĩ hoảng hốt nói.

“Cái gì?”

w

Ráng chiều rực rỡ trên nền trời xanh thẳm, mặt trời đang dần lặn xuống phía sau đỉnh núi, từ trên trực thăng có thể dễ dàng nhìn toàn cảnh bên dưới.

Theo đó chúng ta có thể thấy được một vùng rừng núi xanh tươi bạt ngàn, có một dãy núi nối tiếp nhau thành một hình vòng cung lớn, có thể nói nó chỉ còn một chút nữa đã trở thành hình tròn, chia cách khoảng không rừng núi bên trong với bên ngoài.

Tuyến đường ra vào di nhất chính là khoảng không trống không có dãy núi che chắn, từ đây có thể đi vào khu vực bên trong, xung quanh dãy núi cũng như bên trong dãy núi đều bao phủ bởi cánh rừng rộng lớn.

Lăng Chi Hiên cho dựng trại ở cánh rừng phía ngoài dãy núi, theo đó sẽ chia làm hai lực lượng thay phiên nhau mỗi ngày vào bên trong đó lùng sục hết từng cành cây ngọn cỏ.

Lúc này, chiếc trực thăng từ từ hạ xuống khoảng đất trống, gió từ cánh quạt làm cho cây cối rậm rạp xung quanh bị quạt sang hai bên, phía bên dưới khoảng đất trống là Linh Miêu và Từ Cát đang đứng đợi sẵn.

Trên trực thăng, Dạ Nguyệt, Dương Lãnh Thiên, Trình Ân và Uông Tuấn Kiệt nhảy xuống đất.

Mặc dù Dương Lãnh Thiên kiên quyết không cho Dạ Nguyệt đi theo, vì trước khi rời đi Lăng Chi Hiên đã dặn anh phải bảo vệ an toàn tuyệt đối cho Phu Nhân, nhưng cuối cùng anh lại không thể cãi lại hành động đầy kiên định của Dạ Nguyệt.

.............................

“Tôi nhất định phải đi” Dạ Nguyệt nhìn anh sắc bén, ánh mắt trầm tĩnh kiên định giống như của Chủ Tịch, không cho phép anh từ chối.

“Nhưng Phu Nhân, Chủ Tịch trước khi rời đi...” Dương Lãnh Thiên ấp úng.

“Tôi nhất định phải đi tìm anh ấy, nếu anh không dẫn tôi đi thì tôi sẽ tự đi một mình” Dạ Nguyệt trừng mắt nhìn anh, không ai có thể cản cô đi tìm anh, anh đã hứa sẽ trở về với cô, nhưng cô không thể chỉ ngồi không ở đây mà chờ đợi.

Chỉ cần nghĩ đến nơi này, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt của hai năm sau cũng bị mất tích không thấy dấu vết thì cô không thể nào ngồi yên một chỗ đợi anh được nữa.

“Tôi nhất định phải đi” Dạ Nguyệt kiên định nhắc lại. “Tề Vĩ, mau chuẩn bị trực thăng cho tôi”

“Vâng, Phu Nhân” Tề Vĩ khó xử nhìn Dương Lãnh Thiên nhưng cũng vâng dạ với Dạ Nguyệt, Chủ Tịch đã từng nói Phu Nhân đứng ngang hàng với Chủ Tịch, lời cô nói cũng đại diện cho lời nói của anh.

Đến lúc này thì Dương Lãnh Thiên chỉ biết thở dài tuân theo mệnh lệnh của cô, nếu Chủ Tịch biết được... ầy anh không dám nghĩ tiếp nữa, thật là khổ thân a...

Truyện Chữ Hay