Editor: Pig
Beta-er: Rine
Thời Nghiên đưa Hàn Khâm lên tầng, chọn một phòng khách cho anh, còn thay cho anh một ga giường mới.
“Được rồi, anh đi ngủ sớm một chút, em ở phòng bên cạnh.”
Hàn Khâm gật đầu. Cô đột nhiên nói: “Buổi tối anh nhớ khóa kỹ cửa, nếu em bị mộng du đi vào đây thì cũng không thể trách em đâu đó.”
Hàn Khâm bật cười: “Yên tâm, có thiệt thì cũng không phải là anh.”
Thời Nghiên nhăn mũi, nói câu chúc ngủ ngon rồi về phòng mình.
Hàn Khâm nhìn cô cười, chớp mắt vào trong phòng. Ga giường màu xanh biếc, hẳn là do Thời Nghiên mang từ phòng cô đến, gối đầu cũng là cô ôm đến.
Hôm sau, Thời Nghiên dậy sớm, vội vội vàng vàng chạy xuống, tóc cũng chưa chải. Hàn Khâm nghe thấy tiếng động cũng đi xuống tầng thì thấy cô cầm bàn chải và kem đánh răng mới đưa cho anh: “Em có một lớp thực nghiệm vào buổi sáng.”
Hàn Khâm có chút mơ màng, nhìn ra bên ngoài, còn chưa bình minh: “Sớm như vậy à?”
“Giáo sư của chúng em là một người biến thái, nói là học buổi sáng sớm thì não sẽ minh mẫn hơn.” Thời Nghiên khóc không ra nước mắt.
Hàn Khâm bật cười, nhận lấy đồ rồi đi lên rửa mặt.
Thời Nghiên đi theo anh vào phòng vệ sinh: “Khăn mặt ở trên là khăn của em, anh dùng cái này đi.” Cô thuận tay chỉ vào cái khăn. Hàn Khâm gật đầu rồi bắt đầu đánh răng.
Thời Nghiên đứng không nhúc nhích, tựa vào khung cửa nhìn anh. Hàn Khâm đánh răng xong, lấy cốc nước rừa sạch bọt ngoài miệng rồi đi đến trước mặt cô, cúi người hôn xuống. Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn anh.
Hai người dùng chung một loại kem đánh răng, đều là vị bạc hà.
“Sao anh lại hôn em?”
“Sao em lại nhìn anh?” Anh trầm giọng hỏi. Thời Nghiên nói: “Không có, em thất thần thôi, sáng sớm đều bị vậy.”
“Đừng nhìn một người đàn ông bằng ánh mắt như vậy vào sáng sớm.” Anh bật cười.
Mặt Thời Nghiên đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn anh một cái rồi xoay người bỏ đi.
Hàn Khâm tiễn cô đến trường, đến trước tòa nhà dạy học: “Mau vào đi, hôm nào anh tới tìm em sau.”
“Được! Chuyện của Bùi Hỉ, anh…”
“Anh sẽ nghĩ cách. Em chỉ cần học tập thật tốt, cha em với anh đều có chung mong muốn này.”
“Biết rồi.” Thời Nghiên cảm thấy bất lực: “Hai cái người này…”
Hàn Khâm nhéo má cô một cái, đang định rời đi thì bị mấy cô gái vừa đi xuống ngăn lại: “Từ từ đã.”
“Phi Phi…” Thời Nghiên ngạc nhiên, nhìn mấy người bạn cùng phòng: “Mấy cậu làm gì vậy?”
Lương Phi Phi nở nụ cười, nói chuyện với Hàn Khâm, ba người bạn khác cũng nhìn anh cười: “Anh là bạn trai của hoa khôi khoa chúng tôi sao?”
“Hoa khôi khoa cái gì chứ?” Thời Nghiên bất đắc dĩ kéo cô ấy lại: “Mấy cậu đừng nói lung tung.”
“Cái này không quan trọng, quan trọng là… đây có phải bạn trai cậu không?”
Hàn Khâm gật đầu: “Đúng vậy! Mấy cậu là…”
“Là chị em của Nghiên Nghiên, mấy ngày trước đã cùng nhau kết nghĩa.” Lương Phi Phi ôm lấy vai Thời Nghiên, nhìn ba người bạn cùng phòng, mấy người bọn không đồng đều lên tiếng.
Hàn Khâm nở nụ cười: “Vậy làm phiền mọi người chăm sóc cho cô ấy.”
“Giống như mẹ che chở cho được không?” Lương Phi Phi cười.
Thời Nghiên bất lực gỡ tay cô ấy ra, đau đầu nói: “Lần sau sẽ mời các cậu ăn cơm, anh ấy còn phải về đi học.”
“Được rồi, được rồi, đi thôi.” Lương Phi Phi cười với bọn họ rồi kéo mấy người bạn cùng phòng đi trước.
“Anh đi nhanh đi, chút nữa sẽ đến muộn mất.” Thời Nghiên đỏ mặt nói. Hàn Khâm cảm thấy buồn cười, gật đầu: “Được! Anh đi đây.”
Thời Nghiên vào phòng học, Lương Phi Phi lập tức xông tới: “Ây, cậu mau nói cách để tìm được một anh đẹp trai như vậy đi. Nhìn anh ấy nhìn cậu không chớp mắt là biết si tình với cậu rồi.”
Thời Nghiên nhịn cười, cầm một cái bánh bao nhỏ đưa đến miệng cô ấy: “Bớt bớt lại đi.”
Bạn cùng phòng tên Tiểu Vũ ngồi bên cạnh cô nói: “Hình như anh ấy không học trường chúng ta.”
“Sao cậu biết?” Thời Nghiên dựng sách lên, lén lút ăn bữa sáng Hàn Khâm mua cho.
“Thừa lời, mới ngày thứ hai đi học sau khai giảng thì làm sao chúng ta có thể nằm được hết tất cả các anh đẹp trai ở khoá trước được chứ?”
“Được rồi.” Thời Nghiên uống hết sữa đậu nành, mập mờ nói: “Anh ấy học đại học Chính trị, vốn định đến đại học Y nhưng lại muốn giúp dân trừ hại.”
Mấy người họ sửng sốt, bị cô chọc cười: “Giúp dân trừ hại phải đi Học viện Cảnh sát chứ.”
Thời Nghiên nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng đúng.”
Mấy người cùng nhau cười.
Sau đó, gần một tháng, Thời Nghiên không gặp Hàn Khâm, buổi tối, hai người gọi điện cho nhau, chúc ngủ ngon rồi lại bận bịu.
Ngày đầu năm mới, Cung Tây Thi đến thăm cô, trường học ở Lâm thị, ngồi xe tầm tiếng đồng hồ, Cung Tây Thi còn mang theo không ít đồ ăn vặt đến đây, cuối cùng giống như một cuộc chuyển nhà vậy, mang cả một vali lớn. Khi Thời Nghiên đến bến xe đón cô nàng thì bị đống hành lý làm cho sốc đến nỗi hoài nghi nhân sinh.
“Sao chỉ có một mình cậu vậy?” Cung Tây Thi hỏi.
Thời Nghiên bĩu môi: “Hàn Khâm đi tham gia khoá học gì đó theo trường rồi, đến nguyên đán cũng không có ngày nghỉ.”
“Chăm chỉ vậy? Tớ quen cậu ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cậu ta cố gắng giống như lúc kiếm việc làm.” Cung Tây Thi cười: “Chẳng lẽ là trưởng thành rồi?”
Thời Nghiên bắt xe, lôi cô nàng về nhà: “Cậu nghĩ thế nào thì chính là như thế.”
Cung Tây Thi gật đầu, ngáp một cái: “Ngồi xe xong xương cốt sắp gãy hết rồi. Đúng rồi, cậu có gặp Tạ Dương không?”
Nghe vậy, Thời Nghiên sửng sốt: “Không có, không phải cậu ta đến Thanh Đại rồi sao? Làm gì có thời gian.”
“Nguyên đán cũng phải được nghỉ chứ, không biết cậu ta có liên lạc gì với Hàn Khâm không?”
“Chắc là có.” Thời Nghiên nghĩ, chuyện của Bùi Hỉ chắc chắn Tạ Dương cũng sẽ biết.
“Haizzz, mặc kệ bọn họ. Chúng ta phải chơi thật vui, cậu phải đưa tớ đi đấy.”
Thời Nghiên bất đắc dĩ đồng ý với cô nàng. Trở về nhà dọn phòng cho cô nàng, mẹ Thời biết Cung Tây Thi sẽ đến nhà nên gọi mấy cuộc điện thoại, có chút lo lắng. Vốn mẹ Thời tính sẽ về vào nguyên đán nhưng Thời Giai lại bị bệnh, không chịu được xóc nảy nên đành ở lại đón năm mới, sang năm rồi tính sau.
Hình như Cung Tây Thi có chút gầy nhưng vẫn không nhịn ăn vặt được. Buổi tối, Thời Nghiên đưa cho cô nàng một cây táo, nói rằng sẽ tốt cho cô ấy.
Nghỉ nguyên đán ngày, Cung Tây Thi và Thời Nghiên đi chơi không ít nơi. Cung Tây Thi đã sớm muốn nhuộm tóc nhưng lúc còn đi học bị cha nói này nọ, còn bây giờ, trong lòng đã sớm ngứa ngáy, lôi Thời Nghiên đến tiệm làm tóc cắt tóc.
Thời Nghiên không nhuộm mà chỉ cắt bớt đi, chờ đến khi Cung Tây Thi nhuộm xong có chút chán, Thời Nghiên đành ra ngoài đi dạo.
Cô bị thu hút bởi những bộ quần áo ở trong cửa hàng thời trang.
Lễ phục màu hồng nhạt, tuy cô đã sớm qua thời kỳ dậy thì nhưng vẫn không nhịn được khi nhìn thấy màu hồng nhạt xinh đẹp.
“Xin chào, tôi muốn thử cái này.” Thời Nghiên đi vào nói chuyện với nhân viên bán hàng. Nhân viên lập tức nở nụ cười rồi lấy cho cô.
Chờ đến khi cô đi ra, nhân viên đứng một bên khen thật lực để đẩy mạnh tiêu thụ. Thời Nghiên soi gương, vui vẻ nói: “Giúp tôi gói lại nhé.”
Nhân viên cười: “Được ạ! Bây giờ bên chúng tôi đang có ưu đãi, hơn nữa số đo của màu hồng nhạt này là cái cuối cùng rồi.”
Thời Nghiên lấy thẻ ra thanh toán, cô gái đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào cái túi trên tay cô, đột nhiên đưa tay ra định cướp lấy. Thời Nghiên liếc mắt đã thấy, thấy người hướng đến nơi này thì lập tức nè sang. Kết quả cô gái kia không cướp được cái túi trên tay cô, ngược lại còn đụng giày cao gót vào ghế sofa, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Thời Nghiên cảm thấy kỳ lạ nhìn cô gái ấy, nhân viên thu ngân đưa thẻ lại cho cô rồi hỏi cô gái kia: “Quý khách có làm sao không ạ?”
“Có sao! Đây là bộ đồ duy nhất rồi phải không? Tôi đi ngang qua đã thích trước rồi.” Cô gái kia nổi giận trừng mắt nhìn Thời Nghiên.
Thời Nghiên nhìn cô ta bằng ánh mắt chẳng buồn: “Vậy cô cứ nhìn đi.” Nói xong lập tức rời đi.
“Cô đi đâu đấy?” Cô gái kia ngăn Thời Nghiên lại. Cô cảm thấy buồn cười nhìn cô ta: “Vừa rồi tôi không đụng đến cô, cô cũng đừng hòng đổ lỗi sang tôi.”
“Cô…” Cô ta tức giận, chỉ tay vào Thời Nghiên.
Thời Nghiên bất đắc dĩ nhìn cô ta, không rõ là địch ý của cô ta là từ đâu, cô cũng không có thời gian rảnh để đắc tội với cô ta.
“Cô đứng lại.”
“Ở chỗ này của mấy người có bảo vệ không?” Thời Nghiên nhíu mày nhìn về phái nhân viên bán hàng. Nhân viên đã hiểu, Thời Nghiên là khách mua đồ ở đây, cô gái kia thì lại không mua gì, nhân viên tất nhiên sẽ không đứng về phía cô gái kia.
Lập tức gọi bảo vệ đến.
“Các người định làm gì?”